[Cổ Xuyên Kim] Đầu Bếp Nhỏ Của Ảnh Đế
Chương 25
Gia Hề
2024-10-29 17:01:19
Quá hay rồi! Ba cô gái trẻ thành công gom đơn được nhìn nhau một cái, trên mặt đều là biểu cảm như kiếm được tiền.
…
Trong tiệm đã có nhân viên giao hàng và nhóm mang về, số lượng đặt hàng cũng tăng lên nhiều lần.
Lương cứng mà Lâu Ninh cho Lâm Soan là 3500 tệ, trích phần trăm tính khác. Lâm Soan lén tra một cái mới phát hiện tiền lương trung bình này của bản thân cao hơn những người giao hàng trên nền tảng một phần.
Không ngờ rằng Lâu Ninh tuổi không lớn mà làm người cũng khá rộng lượng. Khen thì khen nhưng cứ phát lương như vậy anh ta sợ bà chủ lỗ vốn, uyển chuyển từ chối!
Nhưng Lâu Ninh lại kiên trì muốn đưa: “Nhân viên giao hàng của nền tảng nhận đơn nhiều thì kiếm được nhiều. Thu nhập của anh chịu sự ảnh hưởng đơn đặt hàng trong tiệm, trái lại không giống nhau, lương cứng phải đưa đủ.”
Lâm Soan: … Nhưng cô còn bao ăn nữa.
Sau đó Lâu Ninh khẳng định nói: “Huống hồ kinh doanh của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Người tốt cũng không phải lạm dụng, đương nhiên Lâu Ninh đã tính lợi nhuận, cô vô cùng tự tin.
“Đúng, đó là đương nhiên!” Món mì đó quả thật ngon, ngửi rõ một chút mùi vị của canh nước bọt lại muốn chảy ra ngoài.
Chỉ là người đến độ tuổi trung niên, Lâm Soan cũng ngại ngùng chiếm lợi của người trẻ nhiều quá, vì thế đề ra việc ôm đồm cả công việc mua sắm.
Mua sắm cũng không phải là công việc nhẹ nhàng, Lâu Ninh xác nhận Lâm Soan quen thuộc giá tiền không bị chặt chém, vì vậy giới thiệu với anh ấy mấy chỗ cô thường xuyên đi nhập hàng.
Nhưng chất lượng sản phẩm như thế nào, chỉ người ở trong bếp mới hiểu được, cái này cũng phải dạy.
Nhân viên mới vừa vào vị trí, chị Ngô ở bên cạnh đã chú ý đến, cười đến nhà làm khách.
Nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện mua sắm, không nhịn được xen miệng vào: “Tiểu Lâm à, nếu như cậu đã đến tiệm của tiểu Lâu, tôi kêu chồng của tôi dẫn dắt cậu, anh ấy biết không ít chạy theo hai vòng thì cậu sẽ hiểu thôi.”
Lâm Soan gật đầu, Lâu Ninh cũng vui vẻ: “Cảm ơn chị Ngô.”
Buổi chiều tiếp tục mở bán, hơn nửa khách hành vào nhóm đều là khách cũ, 90% đơn đặt đều là mì trộn tương.
Đoán chừng bởi vì giá cả của mì trộn tương rẻ, ăn vào tiện lợi, cộng thêm là khẩu vị của mọi người, thuộc về loại thức ăn ngon ai cũng có thể ăn một chén, vì vậy đã trở thành món ăn yêu thích được vô cùng hoan nghênh.
Mì trộn tương tiếp tục ra lò, Lâu Ninh thuần thục nhào bột mì, nấu sốt, chuẩn bị rau, nấu mì. Một loạt hộp mang về mở ra trước mặt, cô lưu loát loạt đựng vào đóng hộp.
Động tác vô cùng thuần thục phối hợp cùng với khuôn mặt yên lặng xinh đẹp tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Lâm Soan dựa vào tấm ngăn kính đang đợi giao hàng, đột nhiên có một suy nghĩ to gan.
Tiểu Lâu xinh đẹp quá, động tác nhào bột nho nhã giống như đang sáng tác tác phẩm nghệ thuật, nếu lên trên chương trình truyền hình nấu ăn, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh? Nếu không lên trên Whale live làm một chủ kênh ẩm thực cũng không tồi…
Nói không chừng còn có thể khiến cho cửa tiệm nổi tiếng, kéo doanh thu lên.
Chỉ là không biết cô gái người ta có ngại lên hình không.
— “Được rồi, mau đi giao hàng đi.”
Không biết trong đầu nhân viên giao hàng nhà mình đang suy nghĩ điều gì, Lâu Ninh gõ gõ cửa sổ kính, đưa hộp đã gói xong ra ngoài.
-
Phía bên đây Lý Phinh gom được hai mươi đơn, gắn tên Lâm Soan vào, khoảng cách hai đoàn phim gần nhau hỏi có thể thuận đường giao đến không.
Làm việc nhiệt tình nên Lâm Soan một chút cũng không khó khăn, đồng ý lập tức. Dù sao anh ta cũng từng làm ông chủ, làm ngành dịch vụ có một nguyên tắc nhất quán đừng sợ phiền phức, đừng sợ thiệt thòi, khách hàng cần thì nên xem trọng.
Cho dù là chủ động quét tước một khoảng sân nhỏ thì hảo cảm của khách hàng cũng tăng lên không ít. Đạo lý làm ngành ăn uống cũng như vậy, giao hàng thuận tiện thì giao xa một chút, chuyện mấy phút thì khách đã rất vui rồi.
Khi Lâm Soan đưa thức ăn đến đoàn phim đầu tiên, bảy tám người vây quanh ở trước cửa ngước đầu mong chờ.
“Mạch Hương Quán—”
…
Trong tiệm đã có nhân viên giao hàng và nhóm mang về, số lượng đặt hàng cũng tăng lên nhiều lần.
Lương cứng mà Lâu Ninh cho Lâm Soan là 3500 tệ, trích phần trăm tính khác. Lâm Soan lén tra một cái mới phát hiện tiền lương trung bình này của bản thân cao hơn những người giao hàng trên nền tảng một phần.
Không ngờ rằng Lâu Ninh tuổi không lớn mà làm người cũng khá rộng lượng. Khen thì khen nhưng cứ phát lương như vậy anh ta sợ bà chủ lỗ vốn, uyển chuyển từ chối!
Nhưng Lâu Ninh lại kiên trì muốn đưa: “Nhân viên giao hàng của nền tảng nhận đơn nhiều thì kiếm được nhiều. Thu nhập của anh chịu sự ảnh hưởng đơn đặt hàng trong tiệm, trái lại không giống nhau, lương cứng phải đưa đủ.”
Lâm Soan: … Nhưng cô còn bao ăn nữa.
Sau đó Lâu Ninh khẳng định nói: “Huống hồ kinh doanh của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Người tốt cũng không phải lạm dụng, đương nhiên Lâu Ninh đã tính lợi nhuận, cô vô cùng tự tin.
“Đúng, đó là đương nhiên!” Món mì đó quả thật ngon, ngửi rõ một chút mùi vị của canh nước bọt lại muốn chảy ra ngoài.
Chỉ là người đến độ tuổi trung niên, Lâm Soan cũng ngại ngùng chiếm lợi của người trẻ nhiều quá, vì thế đề ra việc ôm đồm cả công việc mua sắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mua sắm cũng không phải là công việc nhẹ nhàng, Lâu Ninh xác nhận Lâm Soan quen thuộc giá tiền không bị chặt chém, vì vậy giới thiệu với anh ấy mấy chỗ cô thường xuyên đi nhập hàng.
Nhưng chất lượng sản phẩm như thế nào, chỉ người ở trong bếp mới hiểu được, cái này cũng phải dạy.
Nhân viên mới vừa vào vị trí, chị Ngô ở bên cạnh đã chú ý đến, cười đến nhà làm khách.
Nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện mua sắm, không nhịn được xen miệng vào: “Tiểu Lâm à, nếu như cậu đã đến tiệm của tiểu Lâu, tôi kêu chồng của tôi dẫn dắt cậu, anh ấy biết không ít chạy theo hai vòng thì cậu sẽ hiểu thôi.”
Lâm Soan gật đầu, Lâu Ninh cũng vui vẻ: “Cảm ơn chị Ngô.”
Buổi chiều tiếp tục mở bán, hơn nửa khách hành vào nhóm đều là khách cũ, 90% đơn đặt đều là mì trộn tương.
Đoán chừng bởi vì giá cả của mì trộn tương rẻ, ăn vào tiện lợi, cộng thêm là khẩu vị của mọi người, thuộc về loại thức ăn ngon ai cũng có thể ăn một chén, vì vậy đã trở thành món ăn yêu thích được vô cùng hoan nghênh.
Mì trộn tương tiếp tục ra lò, Lâu Ninh thuần thục nhào bột mì, nấu sốt, chuẩn bị rau, nấu mì. Một loạt hộp mang về mở ra trước mặt, cô lưu loát loạt đựng vào đóng hộp.
Động tác vô cùng thuần thục phối hợp cùng với khuôn mặt yên lặng xinh đẹp tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Lâm Soan dựa vào tấm ngăn kính đang đợi giao hàng, đột nhiên có một suy nghĩ to gan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Lâu xinh đẹp quá, động tác nhào bột nho nhã giống như đang sáng tác tác phẩm nghệ thuật, nếu lên trên chương trình truyền hình nấu ăn, có lẽ sẽ rất được hoan nghênh? Nếu không lên trên Whale live làm một chủ kênh ẩm thực cũng không tồi…
Nói không chừng còn có thể khiến cho cửa tiệm nổi tiếng, kéo doanh thu lên.
Chỉ là không biết cô gái người ta có ngại lên hình không.
— “Được rồi, mau đi giao hàng đi.”
Không biết trong đầu nhân viên giao hàng nhà mình đang suy nghĩ điều gì, Lâu Ninh gõ gõ cửa sổ kính, đưa hộp đã gói xong ra ngoài.
-
Phía bên đây Lý Phinh gom được hai mươi đơn, gắn tên Lâm Soan vào, khoảng cách hai đoàn phim gần nhau hỏi có thể thuận đường giao đến không.
Làm việc nhiệt tình nên Lâm Soan một chút cũng không khó khăn, đồng ý lập tức. Dù sao anh ta cũng từng làm ông chủ, làm ngành dịch vụ có một nguyên tắc nhất quán đừng sợ phiền phức, đừng sợ thiệt thòi, khách hàng cần thì nên xem trọng.
Cho dù là chủ động quét tước một khoảng sân nhỏ thì hảo cảm của khách hàng cũng tăng lên không ít. Đạo lý làm ngành ăn uống cũng như vậy, giao hàng thuận tiện thì giao xa một chút, chuyện mấy phút thì khách đã rất vui rồi.
Khi Lâm Soan đưa thức ăn đến đoàn phim đầu tiên, bảy tám người vây quanh ở trước cửa ngước đầu mong chờ.
“Mạch Hương Quán—”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro