Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc (Bản Dịch)
Sức Lực Của Tuổ...
Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
2024-10-07 23:44:16
CHƯƠNG 15 : SỨC LỰC CỦA TUỔI 22
Cửa biệt thự khẽ mở, một vị phu nhân lặng lẽ bước vào.
Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ nín nười, giả vờ như không biết, ngồi thật khó chịu.
Kết quả…
Phu nhân không đến quấy rầy họ, nấp ở một góc xa bọn họ, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ khóc cười không nổi.
Bọn họ nên nên phát hiện hay không nên phát hiện?
Thật rõ ràng, phu nhân đang muốn quan sát hai người họ thân mật.
Cho nên hai người họ đang hối hận,
Lúc nãy phu nhân bước vào, giả vờ phát hiện ra.
Có phải tốt không?
Giờ họ phải làm thế nào?
Mộc Thanh Vũ bất lực, ngẩng mặt, đôi môi mọng đỏ hôn nhẹ vào mà Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cũng cúi đầu bất lực, hôn nhẹ vào trán nàng, sau đó vùi mặt vào tóc nàng.
Thế đủ thân mật chưa?
Trong lòng hai người đang kêu gào: cứu ta với, ngươi mau xuất hiện có được không?
Kết quả.
Phu nhân không đi ra, vẫn nghịch ngợm trốn ở đó quan sát hai người họ.
Người làm như thế, có vui không?
Mộc thanh vũ và Tiêu Ngự sắp khóc.
“Tôi đói rồi”
Vẫn may hai người họ đều thông minh.
Tiêu Ngự linh hoạt mở miệng “Chị, chị nấu cơm cho tôi ăn đi”
“Tôi…không biết nấu ăn”
Mộc thanh vũ lườm Tiêu Ngự. nàng thực sự không biết nấu ăn a, lúc nhỏ cha mẹ nấu, chưa tốt nghiệp đại học đã tiếp nhận cơ nghiệp của cha, thời gian đâu nấu ăn chứ.
“Tôi biết, tôi sẽ dạy chị nấu “
Tiêu Ngự cười, kéo Mộc thanh vũ đứng lên.
Hai người nắm tay nhau, giả vờ không nhìn thấy Phu nhân đang nấp, đi đến nhà bếp.
Nhà bếp là nửa mở nửa kín, có thể trốn một lúc.
Nhưng mà… phu nhân lại lặng lẽ chạy đến góc biệt thự khác, nhìn trộm theo dõi họ.
Họ muốn phát điên.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Mộc Thanh Vũ khóc không ra nước mắt, thấp giọng hỏi.
“Làm sao tôi biết được”.
Tiêu Ngự cũng phát điên, thấp giọng nói “Sắp buổi trưa rôi, Dì cũng sẽ đói đi, thôi được rồi, tôi dạy chị làm vài món”.
Nói là dạy, nhưng là Mộc thanh Vũ vướng chân vướng tay, Tiêu Ngự chuẩn bị làm cơm.
Quá trình diễn ra, coi như có dạy.
Để biểu hiện thân mật, Tiêu Ngự từu sau lưng ôm Mộc thanh vũ, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Dạy nàng thái rau, thái thịt, dạy nàng làm bánh sủi cao nhân rau thịt.
Dần dần hai người họ nhập vai.
Tiêu Ngự chơi xấu, bôi bột mì lên má Mộc thanh vũ.
Nàng hét lên, lấy bột mì bôi lên người anh.
Cuối cùng hai người họ ôm nhau.
Mộc thanh vũ cắn lên cổ Tiêu Ngự.
Hai người họ sững người, họ đều sắp phát điên rồi.
“Hô hô hô”
Một tràng cười to vọng vào từ ngoài bếp.
Hai người họ bị điện giật, họ tách ra ngay tập tức, vẻ mặt của họ có chút mất tự nhiên.
Trong một vài khoảnh khắc, họ thực sự đã quên đi mẹ nàng.
Có tin được không?
“Mẹ, sao mẹ không thông báo trước cho con khi qua?”
Mộc Thanh Vũ giả vờ kinh ngạc, nhìn vị phụ nhân đứng ở cửa.
Tiêu ngự cũng đang nhin cô ấy.
Cao tầm 1m65, không béo không gầy
Rõ ràng đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được nhan sắc và rất quyến rũ.
Cũng đúng.
Nếu không xinh đẹp, làm sao có thể sinh ra một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Mộc Thanh Vũ.
Châu Tuyết Lan không quan tâm con gái, cười nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngự
Như một bức tranh Mẹ vợ nhìn con rể, rất hài lòng.
Nhân tiện , Nhan sắc Tiêu Ngự xác thực rất cao.
Sau một quá trình trang điểm, nói đẹp cũng không quá đáng.
“Chào Dì, con là Tiêu Ngự, rất vui được gặp Dì”
Tiêu Ngự hào phóng đi đến trước mặt phu nhân, cười như ánh mặt trời nói “Trước kia ta đã nghe chị Thanh Vũ nói dì rất xinh đẹp, nào biết được Dì đời thực lại đẹp đến vậy, Dì và Thanh Vũ đứng cạnh nhau cứ như hai chị em”
Với kỹ năng nói chuyện đã được mẹ anh huấn luyện 22 năm, không ai có thể chống lại được.
“Haha, đứa trẻ này rất biết nói chuyện”
Châu Tuyết Lan giãn lông mày mà môi, cười như hoa, trực tiếp nắm tay Tiêu Ngự đi đến ghế sô pha ngồi. “Kể cho dì nghe, hai đứa quen nhau như thế nào?”
Mộc Thanh vũ đứng bên cạnh trợn tròn mắt.
Nàng tin rằng mình đã bị biến thành người vô hình, có chút ghen tị, nàng ấm ức liếc nhìn, đi theo hình bóng Tiêu Ngự.
Tiêu ngự miệng rất ngọt.
Đây là do anh nịnh mẹ anh 22 năm luyện thành.
Cũng là học từ cha anh ra.
Cũng không còn cách nào khác, trong nhà địa vị của anh và cha hắn thấp như thế.
Tính cách mẹ anh có chút nóng nảy, nếu không nịnh thì rất dễ bị mẹ hắn đánh.
Dựa theo những gì đã thảo luận với Mộc Thanh vũ.
Dưới sự truy hỏi sát sao của Châu Tuyết Lan, anh trả lời rành rọt từng vấn đề.
Tiêu Ngự không hoảng loạn, hỏi gì trả lời đấy.
Ngoại trừ biết anh là một cảnh sát có chút không vừa ý, những chuyện khác Châu Tuyết Lan đối với anh rất hài lòng.
Nhất là buổi trưa, sau khi nếm thử tài nghệ nấu ăn của Tiêu Ngự, ngay cả nghề nghiệp làm cảnh sát của hắn cũng bị Châu Tuyết lan xem nhẹ.
Sau khi ăn trưa xong, ánh mắt Châu Tuyết Lan nhìn Tiêu ngự tràn đầy yêu thương, đây là ánh mắt mẹ vợ đối với con rể hài lòng.
Thậm chí Mộc Thanh Vũ còn không biết nàng đã trợn mắt bao nhiêu lần.
Vốn dĩ lo lắng đeo đẳng, mà tự mẹ nàng đã đối vời Tiêu Ngự hài lòng không kể xiết rồi.
Sự thân thiết ấy, làm nàng có chút ghen tị.
Giống như Tiêu Ngự là con nuôi, còn nàng là con nuôi vậy.
Lại nói chuyện thêm một lúc, Tiêu Ngự xin phép về.
Sau khi được hai me con nàng đưa tiễn, Tiêu Ngự dời khỏi biệt thự, gọi taxi đi về đội hình sự.
Nhiệm vụ hệ thống giao thời gian đã qua hơn 1 ngày, còn chưa đầy hai ngày.
Không quản là để đạt được kỹ năng của hệ thống, hay là cố gắng để hệ thống thu hồi năng lực.
Án nhất định phải phá!
Cửa biệt thự khẽ mở, một vị phu nhân lặng lẽ bước vào.
Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ nín nười, giả vờ như không biết, ngồi thật khó chịu.
Kết quả…
Phu nhân không đến quấy rầy họ, nấp ở một góc xa bọn họ, lặng lẽ quan sát bọn họ.
Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ khóc cười không nổi.
Bọn họ nên nên phát hiện hay không nên phát hiện?
Thật rõ ràng, phu nhân đang muốn quan sát hai người họ thân mật.
Cho nên hai người họ đang hối hận,
Lúc nãy phu nhân bước vào, giả vờ phát hiện ra.
Có phải tốt không?
Giờ họ phải làm thế nào?
Mộc Thanh Vũ bất lực, ngẩng mặt, đôi môi mọng đỏ hôn nhẹ vào mà Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự cũng cúi đầu bất lực, hôn nhẹ vào trán nàng, sau đó vùi mặt vào tóc nàng.
Thế đủ thân mật chưa?
Trong lòng hai người đang kêu gào: cứu ta với, ngươi mau xuất hiện có được không?
Kết quả.
Phu nhân không đi ra, vẫn nghịch ngợm trốn ở đó quan sát hai người họ.
Người làm như thế, có vui không?
Mộc thanh vũ và Tiêu Ngự sắp khóc.
“Tôi đói rồi”
Vẫn may hai người họ đều thông minh.
Tiêu Ngự linh hoạt mở miệng “Chị, chị nấu cơm cho tôi ăn đi”
“Tôi…không biết nấu ăn”
Mộc thanh vũ lườm Tiêu Ngự. nàng thực sự không biết nấu ăn a, lúc nhỏ cha mẹ nấu, chưa tốt nghiệp đại học đã tiếp nhận cơ nghiệp của cha, thời gian đâu nấu ăn chứ.
“Tôi biết, tôi sẽ dạy chị nấu “
Tiêu Ngự cười, kéo Mộc thanh vũ đứng lên.
Hai người nắm tay nhau, giả vờ không nhìn thấy Phu nhân đang nấp, đi đến nhà bếp.
Nhà bếp là nửa mở nửa kín, có thể trốn một lúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà… phu nhân lại lặng lẽ chạy đến góc biệt thự khác, nhìn trộm theo dõi họ.
Họ muốn phát điên.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Mộc Thanh Vũ khóc không ra nước mắt, thấp giọng hỏi.
“Làm sao tôi biết được”.
Tiêu Ngự cũng phát điên, thấp giọng nói “Sắp buổi trưa rôi, Dì cũng sẽ đói đi, thôi được rồi, tôi dạy chị làm vài món”.
Nói là dạy, nhưng là Mộc thanh Vũ vướng chân vướng tay, Tiêu Ngự chuẩn bị làm cơm.
Quá trình diễn ra, coi như có dạy.
Để biểu hiện thân mật, Tiêu Ngự từu sau lưng ôm Mộc thanh vũ, nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Dạy nàng thái rau, thái thịt, dạy nàng làm bánh sủi cao nhân rau thịt.
Dần dần hai người họ nhập vai.
Tiêu Ngự chơi xấu, bôi bột mì lên má Mộc thanh vũ.
Nàng hét lên, lấy bột mì bôi lên người anh.
Cuối cùng hai người họ ôm nhau.
Mộc thanh vũ cắn lên cổ Tiêu Ngự.
Hai người họ sững người, họ đều sắp phát điên rồi.
“Hô hô hô”
Một tràng cười to vọng vào từ ngoài bếp.
Hai người họ bị điện giật, họ tách ra ngay tập tức, vẻ mặt của họ có chút mất tự nhiên.
Trong một vài khoảnh khắc, họ thực sự đã quên đi mẹ nàng.
Có tin được không?
“Mẹ, sao mẹ không thông báo trước cho con khi qua?”
Mộc Thanh Vũ giả vờ kinh ngạc, nhìn vị phụ nhân đứng ở cửa.
Tiêu ngự cũng đang nhin cô ấy.
Cao tầm 1m65, không béo không gầy
Rõ ràng đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được nhan sắc và rất quyến rũ.
Cũng đúng.
Nếu không xinh đẹp, làm sao có thể sinh ra một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Mộc Thanh Vũ.
Châu Tuyết Lan không quan tâm con gái, cười nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngự
Như một bức tranh Mẹ vợ nhìn con rể, rất hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân tiện , Nhan sắc Tiêu Ngự xác thực rất cao.
Sau một quá trình trang điểm, nói đẹp cũng không quá đáng.
“Chào Dì, con là Tiêu Ngự, rất vui được gặp Dì”
Tiêu Ngự hào phóng đi đến trước mặt phu nhân, cười như ánh mặt trời nói “Trước kia ta đã nghe chị Thanh Vũ nói dì rất xinh đẹp, nào biết được Dì đời thực lại đẹp đến vậy, Dì và Thanh Vũ đứng cạnh nhau cứ như hai chị em”
Với kỹ năng nói chuyện đã được mẹ anh huấn luyện 22 năm, không ai có thể chống lại được.
“Haha, đứa trẻ này rất biết nói chuyện”
Châu Tuyết Lan giãn lông mày mà môi, cười như hoa, trực tiếp nắm tay Tiêu Ngự đi đến ghế sô pha ngồi. “Kể cho dì nghe, hai đứa quen nhau như thế nào?”
Mộc Thanh vũ đứng bên cạnh trợn tròn mắt.
Nàng tin rằng mình đã bị biến thành người vô hình, có chút ghen tị, nàng ấm ức liếc nhìn, đi theo hình bóng Tiêu Ngự.
Tiêu ngự miệng rất ngọt.
Đây là do anh nịnh mẹ anh 22 năm luyện thành.
Cũng là học từ cha anh ra.
Cũng không còn cách nào khác, trong nhà địa vị của anh và cha hắn thấp như thế.
Tính cách mẹ anh có chút nóng nảy, nếu không nịnh thì rất dễ bị mẹ hắn đánh.
Dựa theo những gì đã thảo luận với Mộc Thanh vũ.
Dưới sự truy hỏi sát sao của Châu Tuyết Lan, anh trả lời rành rọt từng vấn đề.
Tiêu Ngự không hoảng loạn, hỏi gì trả lời đấy.
Ngoại trừ biết anh là một cảnh sát có chút không vừa ý, những chuyện khác Châu Tuyết Lan đối với anh rất hài lòng.
Nhất là buổi trưa, sau khi nếm thử tài nghệ nấu ăn của Tiêu Ngự, ngay cả nghề nghiệp làm cảnh sát của hắn cũng bị Châu Tuyết lan xem nhẹ.
Sau khi ăn trưa xong, ánh mắt Châu Tuyết Lan nhìn Tiêu ngự tràn đầy yêu thương, đây là ánh mắt mẹ vợ đối với con rể hài lòng.
Thậm chí Mộc Thanh Vũ còn không biết nàng đã trợn mắt bao nhiêu lần.
Vốn dĩ lo lắng đeo đẳng, mà tự mẹ nàng đã đối vời Tiêu Ngự hài lòng không kể xiết rồi.
Sự thân thiết ấy, làm nàng có chút ghen tị.
Giống như Tiêu Ngự là con nuôi, còn nàng là con nuôi vậy.
Lại nói chuyện thêm một lúc, Tiêu Ngự xin phép về.
Sau khi được hai me con nàng đưa tiễn, Tiêu Ngự dời khỏi biệt thự, gọi taxi đi về đội hình sự.
Nhiệm vụ hệ thống giao thời gian đã qua hơn 1 ngày, còn chưa đầy hai ngày.
Không quản là để đạt được kỹ năng của hệ thống, hay là cố gắng để hệ thống thu hồi năng lực.
Án nhất định phải phá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro