Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 10.2

Biết là biết

2025-03-27 02:44:26

“Đừng chặt nữa, nếu chặt hỏng thật thì sau này chúng ta vào ở cũng không an toàn. Bố tôi nói chủ nhà trang trí nơi này như một cái boongke, ông ấy đã tham quan khi lắp đặt năng lượng mặt trời, định sau này đến chơi, không ngờ tận thế chúng ta lại được hời.” Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, tôi và bố trao đổi ánh mắt, không thể để nhóm người này lại. “Bố, không phải bố nói đội thi công đều là người ngoại tỉnh sao? Sao lại có người tìm đến nhanh vậy?”  “Bố đâu biết lẫn cả người địa phương trong đó.”  Đúng lúc này họ lại nghĩ ra cách mới, lấy dây thừng và móc sắt định trèo vào, sau vài lần ném móc mới thành công treo được lên tường. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là những người leo núi chuyên nghiệp, thử rất nhiều lần vẫn không lên được. Sau đó thậm chí bọn họ còn dùng người làm tường, nhưng vẫn còn thiếu một khoảng lớn. Cuối cùng, nhóm người này không đạt được gì, chỉ có thể tạm thời quay về chân núi. Trời dần tối, chúng tôi nhìn lại những gì nhóm người đó đã làm trong suốt cả ngày, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Khi phát hiện không có ai, họ đã coi nơi này thành địa bàn của mình, chỉ không biết ngày mai sẽ vào bằng cách nào. “Nếu không được thì con sẽ cho drone dẫn zombie đến, zombie sẽ không trèo tường, an toàn hơn lũ người có ý đồ xấu này nhiều.”  “Không được, dưới núi còn có người, nếu không kiểm soát được người dưới núi thì sẽ gặp rắc rối.” Bố tôi không cần suy nghĩ đã từ chối.  “Nhưng,...”  “Nghe lời bố con đi, Giai Giai. Chưa đến lúc cuối cùng, đừng dùng cách này, zombie không phải là thứ chúng ta có thể kiểm soát.” Mẹ tôi vỗ tay lên tay tôi.  “Nếu thật sự không được, chúng ta còn có dao, có nỏ. Nếu những người này thật sự muốn vào, mẹ và bố cũng sẽ không nương tay.”  Mẹ đuổi tôi đi ngủ, còn mẹ thì không biết đang nói chuyện gì với bố. Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, nhóm người đó lại đến. Lần này họ còn mang theo người lao động khỏe mạnh duy nhất còn lại trong làng.  Họ mang theo công cụ chuyên nghiệp hơn, một cái thang dài. Thang ở chỗ chúng tôi cao hơn bình thường, cái thang họ mang đến ước chừng khoảng 5-6m, trèo lên thang đến đỉnh thì còn thiếu chút. Họ lại ném một cái móc sắt lên, giờ trèo tường dễ dàng hơn nhiều. Trước tiên họ tìm một người đàn ông khỏe mạnh nhất để lên tường, leo lên thang rồi nắm dây để trèo. Ba mét, hai mét, một mét, cuối cùng anh ta đã trèo lên được tường, những người còn lại không thể kìm được tiếng hoan hô. Tiếp theo, họ thấy anh ta cẩn thận lộn qua tường, buộc lại dây để chuẩn bị từ từ trèo xuống. Một mét, hai mét, ba mét, vù vù vù, ba mũi tên nỏ đồng thời bay ra, chỉ nghe thấy một tiếng “á”, sau đó là một tiếng động lớn. “Tiền Vọng, Tiền Vọng, cậu sao vậy?” Người ở bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra bên trong, chỉ có thể lo lắng gọi.  “Trông cả vào bố mẹ đó, hy vọng có thể dọa họ chạy đi.”  Tôi lo lắng nhìn camera, tay cầm nỏ luôn sẵn sàng, nếu không dọa được thì chỉ còn cách tấn công mạnh mẽ.  “Tôi lên xem, các cậu giữ thang cho tôi.”  Tiếp theo lại có một người trèo lên tường, người này nhanh quá, tôi còn chưa chuẩn bị xong đã leo lên. “Lục Diệu, bên trong thế nào?”  “Nói nhỏ chút, bên trong có zombie, Tiền Vọng c.h.ế.t rồi, mau chạy đi.”  Tiếp theo, với tốc độ nhanh hơn cả lúc trèo lên, anh ta đã xuống tường, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi căn nhà an toàn. “Bố mẹ, họ đi rồi.”  [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]“Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi.”  Mẹ tôi run rẩy bước vào nhà, mồ hôi trên người làm lớp trang điểm zombie trên mặt bị trôi đi. Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ g.i.ế.c người, bọn họ là một người bình thường, cả đời này làm sao dám nghĩ đến việc g.i.ế.c người. Nhưng tận thế đã biến những người bình thường thành những kẻ sát nhân.  “Nếu anh ta không chết, thì chúng ta sẽ chết. Nếu phải trách thì trách anh ta tự ý xâm nhập vào nhà dân, đáng đời.”  Dù sao cũng là lần đầu tiên g.i.ế.c người trong hai kiếp, trong lòng tôi thật sự không mạnh mẽ như tôi thể hiện, đến giờ tay tôi vẫn còn run rẩy. “Bố, xác c.h.ế.t thì sao, không thể cứ để như vậy được.”  “À, à, đúng rồi, làm sao đây? Hay là tối nay dùng drone mang đi?”  “Bố, drone không mang được đâu.”  “À, đúng, đúng.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Số ký tự: 0