Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Chương 13.2

Biết là biết

2025-03-27 02:44:26

“Sắp rồi, hiện tại nghiên cứu về virus zombie đã có những bước đột phá. Nghiên cứu phát hiện tuy mảnh thiên thạch có bức xạ, nhưng bức xạ sẽ dần yếu đi theo thời gian. Hiện chúng tôi đang tìm kiếm trên toàn quốc, thu thập tất cả các mảnh thiên thạch lại, rồi tiêu hủy đồng bộ, như vậy có thể tránh được việc zombie tiếp tục tiến hóa dưới tác động của thiên thạch. Bây giờ zombie đã nâng cao tốc độ và độ nhạy cảm lên một cấp độ mới. Nơi cô ở khá xa, zombie không thể đe dọa được. Các cô đừng ra ngoài, khi nào giải quyết được triệt để zombie, tôi sẽ đến thông báo cho các cô.” Tôi không hỏi về tình hình bên ngoài, cũng không hỏi họ tìm kiếm những mảnh thiên thạch rải rác thế nào. Tôi nói cho anh ấy những thông tin mình biết, rằng ở trạm vẽ có thiên thạch do du khách phát hiện, có thể không chỉ một mảnh. Lục Trình nói đã biết.  Họ sẽ nghỉ ngơi một đêm ở chân núi. Trước khi xuống núi, mẹ tôi lại đưa cho Lục Trình một túi vật phẩm lớn, bao gồm cả một giỏ trứng gà chúng tôi tích cóp được. Tôi thắc mắc không biết sao bố mẹ không ra ngoài, hóa ra là đang nấu ăn trong nhà. Lục Trình mang thức ăn xuống núi, trước khi đi còn chào chúng tôi một cái chào quân đội. Về đến nhà, tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình. Bố mẹ rất vui khi gặp lại Lục Trình, nghe nói ngày mai họ sẽ rời đi, mẹ tôi quyết định đãi họ một bữa bánh bao. Bây giờ không phải mùa đông, rau trong vườn có sẵn, nói làm là làm, cả gia đình chúng tôi đã không ngủ suốt đêm. Tôi và bố gói bánh bao, mẹ thì chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho họ mang theo, bận rộn cả đêm. Sáng hôm sau, chúng tôi bày bánh bao đã nấu chín ra ngoài cửa, phát hiện ngoài cửa đã chất đầy một đống hạt óc chó, chắc hẳn là họ đã nhặt từ sáng sớm. Vài phút sau, quả nhiên họ đến để chào tạm biệt chúng tôi. Gia đình tôi đứng trên tường vẫy tay chào họ. Mẹ tôi bảo họ ăn bánh bao khi còn nóng, không phải món gì ngon lành, bảo họ đừng để dành. Tôi thấy nhiều chiến sĩ đã đỏ hoe mắt, có một người trẻ tuổi còn khóc thành tiếng.  Ăn xong bánh bao, mẹ tôi lấy đồ ăn nhẹ mà bà đã chuẩn bị ra. Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định mang hết bộ giáp bảo vệ chúng tôi đã đặt làm ra. Ngoài bộ của ba người trong gia đình tôi, tất cả đều được mang ra ngoài. Thấy những thứ này, tất cả các chiến sĩ đều nói không thể nhận, nhưng Lục Trình đứng ra bảo họ nhận.  Cả đội lên đường, trước khi đi, Lục Trình còn chào tôi.  “Đợi tôi quay lại.”  Tôi thấy ánh mắt của anh rất phức tạp, tôi dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.  “Lục Trình…” Tôi ném xuống một túi kẹo từ trên tường. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] “Sống sót.”  Họ lại rời đi, lần này là lên núi. Lần gặp lại Lục Trình là 4 tháng sau, còn một tháng nữa là đến Tết. Hôm đó, Lục Trình đột ngột xuất hiện trước cửa, anh ấy nói với tôi chính phủ quyết định trong một tháng nữa sẽ ném b.o.m trạm vẽ ở vùng núi phía trước. Anh ấy bảo chúng tôi đừng sợ, sau khi ném b.o.m sẽ có người đến dọn dẹp chiến trường, sau này có thể còn xây dựng trại ở đây.  Nếu anh ấy phụ trách xây dựng, anh ấy sẽ nói với tôi. Nếu không phải anh ấy, cũng đừng lo lắng, cứ yên tâm ở trong nhà, sẽ không bị ai làm phiền. Lần này Lục Trình đi gấp, trước khi đi để lại cho tôi một chiếc điện thoại di động và thẻ quân đội của mình. Một tháng trôi qua rất nhanh, gia đình tôi ăn lẩu xem phim, nghe tiếng b.o.m từ xa, cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Số ký tự: 0