Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

À, đúng là câu...

Cảnh Phong

2025-03-03 07:56:09

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cát ở núi Minh Sa vô cùng mịn, mịn đến mức len lỏi vào mọi ngóc ngách.Sau khi bò dậy khỏi người anh, Lương Nguyện Tỉnh ho sặc một lúc, quả nhiên cậu đã ăn đầy cát vào miệng. Cát vừa nhẹ vừa mịn, tóc tai, cổ áo chỗ nào cũng có.Đoàn Thanh Thâm thì càng thê thảm hơn, bởi vì anh là người bị đè phía dưới. Anh ngồi dậy phủi phủi gáy, ngẩng đầu nhìn Lương Nguyện Tỉnh. Người kia mím môi, vặn chai nước khoáng đưa cho anh, nói: "Uống nước đi anh, súc miệng trước đã.""Em uống trước đi, tôi phủi cái áo."Thực ra phủi cũng vô ích, giống như mấy ngày nóng nhất giữa mùa hè đứng dưới nắng to mà quạt tay vậy. Thế nên Đoàn Thanh Thâm phủi vài cái rồi dứt khoát không mặc nữa, anh khoác áo lên cánh tay: "Còn sức không? Không còn sức leo thì về thôi, đoàn lạc đà cũng rút hết rồi.""Leo!" Lương Nguyện Tỉnh hùng hồn đầy khí thế."... " Đoàn Thanh Thâm không biết nên bày ra vẻ mặt gì, tại sao giữa lựa chọn "có sức" và "không có sức" cậu lại hét lên "leo"."Được rồi, tiếp tục leo." Đoàn Thanh Thâm nói.Đó là bức ảnh chụp từ bốn năm trước. Núi Minh Sa rộng lớn thế này, bảo anh tìm lại đúng vị trí chụp quả thực rất khó khăn.Máy ảnh ở trên người Lương Nguyện Tỉnh, còn ống kính và chân máy thì ở trên người Đoàn Thanh Thâm. Hai người không còn xoắn xuýt về vấn đề vị trí đặt máy nữa, bởi vì nếu bỏ lỡ cảnh hoàng hôn trên sa mạc, thì sẽ bị thần nhiếp ảnh trừng phạt bằng cách cho cái kính lọc UV mắc kẹt cứng trên ống kính.Chân máy được dựng lên, máy ảnh được vặn vào, Đoàn Thanh Thâm giữ một bên chân máy, Lương Nguyện Tỉnh thiết lập các thông số xong rồi bắt đầu chụp liên tục.Bộ ảnh này sẽ được làm thành một video ghi lại toàn bộ quá trình mặt trời lặn. Hai ngày trước, theo gợi ý của Giang Ý, họ đã lập một tài khoản, đăng ảnh lên rồi thêm nhạc nền. Các thẻ hashtag đều được tạo tự động, kiểu như nhiếp ảnh phong cảnh, du lịch, xa lộ ngắm cảnh,...Thế mà không biết có phải vì chất lượng ảnh khá tốt hay là do tài khoản mới nên được hỗ trợ, video đầu tiên của họ đã được nền tảng cho một lượng truy cập nho nhỏ, hiện tại số người theo dõi đã hơn 500.Tài khoản được đăng nhập trên điện thoại của Lương Nguyện Tỉnh, tuy nhiên cả hai người đều không hứng thú lắm với việc quản lý tài khoản, chỉ đăng ảnh hoặc video xong là chuồn mất. Có người bình luận rằng tài khoản này là cái máy đăng ảnh vô cảm."Đưa Leica cho tôi." Đoàn Thanh Thâm nói."Được." Lương Nguyện Tỉnh lấy máy ảnh ra đưa cho anh, đồng thời đưa tay ra thay anh tiếp tục giữ chân máy.Gió thật sự rất lớn, những người chụp ảnh gần đó đều phải giữ chặt giá đỡ của mình. Ngay cả những chiếc máy ảnh Nikon nổi tiếng về độ bền, "công trình quân sự Nikon" cũng phải đeo thêm lớp bảo vệ chống mưa. Mặc dù chúng vốn chẳng hề sợ mưa sợ tuyết, nhưng cát bụi trong gió lớn thật sự có thể làm xước máy ảnh.Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh đang cầm ống kính 70-200 đi xuống, không khỏi thở dài bất lực. Phải biết rằng khi leo cồn cát này, nếu không đi bằng thang, thì đúng là leo ba bước trượt hai bước.Nhưng cậu biết Đoàn Thanh Thâm muốn làm gì. Quả nhiên, ống kính của anh hướng về phía cậu.Ống kính tele đưa cả những đám mây cuối cùng nhuốm màu hoàng hôn nơi chân trời vào trong khung hình, có vẻ anh rất thích chụp lại những khoảnh khắc Lương Nguyện Tỉnh đang chụp ảnh. Thực ra, các nhiếp ảnh gia rất ít khi chụp ảnh cùng với thiết bị của mình, đa phần họ chỉ giơ máy ảnh lên chụp trước gương, việc được đặt vào giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ như thế này quả thực rất hiếm.Dĩ nhiên là có, nhưng xét về số lượng nhiếp ảnh gia trong ngành thì vẫn rất ít.Lương Nguyện Tỉnh biết trong bức ảnh này mình chắc chắn chỉ là một bóng đen. Cậu nhìn về phía Đoàn Thanh Thâm, bắt đầu quan sát người đàn ông phía sau chiếc máy ảnh.Lúc này, hoàng hôn sắp buông, ánh tà dương ngắn ngủi đã cúi chào chuẩn bị rời đi. Áo khoác của Đoàn Thanh Thâm được treo trên túi đựng ống kính, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo len đen.Ba năm trước, đối với Lương Nguyện Tỉnh, người này chỉ là một cái tên trên tạp chí. Cậu chưa từng tưởng tượng ra Đoàn Thanh Thâm là người trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, tính cách ra sao. Cậu chỉ biết qua những bức ảnh cũ kia, Đoàn Thanh Thâm là một nhiếp ảnh gia dám mạnh tay trong việc sắp xếp bố cục. Nếu bầu trời đêm có nhiều ngôi sao sáng với cấp sao biểu kiến cao, anh sẽ chỉ chọn một.Lần này, tất cả những mảnh ghép trước đây đã hợp lại thành một Đoàn Thanh Thâm hoàn chỉnh, đứng ngay tại đó.Rồi anh hạ máy ảnh xuống, bước tới."Chụp bóng à?" Lương Nguyện Tỉnh hỏi."Ừ, chụp bóng." Đoàn Thanh Thâm đưa màn hình máy ảnh cho cậu xem, "Trời sắp tối rồi, đi thôi."Mặt trời lặn hẳn đã mang theo chút hơi ấm ít ỏi của đầu đông. Lương Nguyện Tỉnh rụt cổ lại, gật đầu: "Đi thôi."Cất ống kính, cất máy ảnh, cất chân máy.Câu nói "Chúng ta sẽ đi Tây Bắc chụp mấy bức ảnh" hồi tháng trước giờ đã lấp đầy vài chiếc thẻ nhớ. Những lần leo núi làm chân của Lương Nguyện Tỉnh mỏi nhừ. Lúc xuống núi, Đoàn Thanh Thâm chỉ vào tấm biển: "Trượt cát cảm giác mạnh, có muốn trượt xuống không?""Không muốn." Lương Nguyện Tỉnh nhíu chặt mày, "Lạnh lắm, gió cứa vào mặt, tôi thà lăn xuống còn hơn.""..."Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, không nói gì thêm. Thực ra lạnh chỉ là một lý do, nguyên nhân chủ yếu là cậu biết nếu mình chơi trượt cát thì Đoàn Thanh Thâm sẽ phải vác hết đồ đạc. Không thể như vậy được, nếu thế thì tuổi ba mươi đúng là cái tuổi phải chịu khổ rồi."Đến giờ ăn tối rồi~" Lương Nguyện Tỉnh vừa đi vừa nói, "Gà tê cay, bánh hầm cây hồ dương, mì thịt dê ba vị, trà sữa men ngọt.""Chỉ có vậy thôi à?" Đoàn Thanh Thâm trêu chọc cậu, "Hôm nay không có cảm giác thèm ăn hả?""Tạm thời vậy đã." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Tôi không ăn ông chủ với nhân viên trong quán đâu, hôm nay không đói lắm."Ban đầu họ dự định là để xe máy của Lương Nguyện Tỉnh ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, sau này chỉ có thể càng ngày càng lạnh, có khi từ Burqin quay về rồi cậu cũng không thể chạy xe được nữa.Vì vậy, hôm sau, trong lúc Đoàn Thanh Thâm đến tiệm sửa xe thay lốp tuyết cho ô tô, Lương Nguyện Tỉnh đã đặt lịch vận chuyển xe. Tuy nhiên, việc gửi chiếc xe máy này đi đâu lại trở thành một vấn đề nan giải. Dì của cậu đã đưa ông bà ngoại di cư, nhà cậu mợ thì không tiện để chiếc xe máy lớn như vậy, nhà ông bà nội lại càng không có chỗ, đó là khu chung cư cũ kỹ, thậm chí không có cả hầm để xe.Đang lúc suy nghĩ miên man, Đoàn Thanh Thâm bảo cậu gửi xe về Sơn Đông, để Tăng Hiểu Dương nhận."Ơ... gửi đến chỗ anh Tăng hả?" Lương Nguyện Tỉnh cầm điện thoại, màn hình đang dừng ở giao diện nhập thông tin người nhận, "Có tiện không?"Bên trong tiệm sửa xe đang ầm ĩ tiếng tháo lốp, Đoàn Thanh Thâm đứng cùng cậu ở cửa ra vào."Tiện mà, tôi hỏi rồi. Chỗ đó rộng, vốn dĩ là xưởng dệt của Hiểu Dương mà." Đoàn Thanh Thâm gửi địa chỉ nhận hàng cho cậu qua WeChat, nói: "Yên tâm đi."Vậy là, chiếc mô tô ADV ngầu lòi của cậu buộc phải rời khỏi hành trình sớm, cũng chẳng còn cách nào khác. Lương Nguyện Tỉnh quay đầu vỗ vỗ xe, thở dài một tiếng."Sao lại nghĩ đến chuyện đi phượt bằng mô tô vào lúc trời lạnh thế này?" Đoàn Thanh Thâm hỏi. "Tôi thấy người ta toàn đi vào mùa xuân hè.""Vì tôi cứ nghĩ mình trâu bò lắm." Lương Nguyện Tỉnh thành thật trả lời.Nhân viên trong tiệm đi ra gọi, nói lốp xe đã được thay xong, hỏi Đoàn Thanh Thâm có muốn mang lốp cũ đi không hay xử lý thế nào. Đoàn Thanh Thâm nói thẳng là bán lại cho chợ phụ tùng, đối phương cũng sảng khoái ra giá.Trong lúc chờ xe vận chuyển đến, hai người lái xe đến trung tâm thương mại mua một ít đồ dùng cần thiết. Giày cao cổ dày hơn, áo phao lông vũ, mũ găng tay chống rét. Khi đang xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, họ xui xẻo đi ngang qua một cửa hàng thiết bị chụp ảnh...Xui xẻo hơn nữa là, ông chủ cửa hàng này lại đặt một chiếc Nikon Z9* trong tủ kính trưng bày hướng ra đường lớn, cứ như đang dùng ống kính ngắm bắn một người qua đường may mắn nào đó.(*) Nikon Z9:Người qua đường may mắn quay đầu lại: "Làm sao bây giờ, sếp Đoàn?""Dạo này Z9 đang giảm giá." Sếp Đoàn trả lời."Anh nói thế làm tôi khó xử quá đấy.""Nhà vô địch săn chim thì phải có một cái máy ảnh Nikon chứ.""Anh làm vậy khiến tôi rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp.""Thế thì em cứ cưỡi cọp vào tiệm đi.""Cọp đâu?""Đây này." Đoàn Thanh Thâm chuyển hết các túi từ hai tay sang một tay, chỉ vào mình, "Lát nữa vào trong, nếu giá thân máy không quá ba mươi hai nghìn, tôi sẽ làm mặt dữ nói không cho mua. Thể nào ông chủ cũng sẽ nói tặng kèm chân máy, ống kính tele, túi đựng máy ảnh các thứ. Lúc đó em cứ năn nỉ tôi, nói: "Anh ơi em thật sự muốn mua mà, anh mua cho em đi." Tôi sẽ bảo rằng mấy thứ đó nhà mình có hết rồi, rồi kéo em đi. Ông chủ chắc chắn sẽ nhượng bộ thêm, nói tặng em thẻ nhớ. Lúc ấy tôi sẽ giả vờ do dự, em tiếp tục năn nỉ, tôi lại từ chối, sau đó yêu cầu ông ta tặng thêm hai cục pin chính hãng và bộ sạc. Nếu suôn sẻ, em sẽ có Nikon.""... Tôi chịu anh đấy." Lương Nguyện Tỉnh vừa khâm phục vừa hỏi, "Không suôn sẻ thì sao?""Không suôn sẻ thì cắn răng mà mua thôi." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Dù sao em vẫn sẽ có Nikon.""Tôi chịu anh thật." Cậu càng khâm phục hơn.Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, như thể đang đi theo đúng kịch bản của Đoàn Thanh Thâm.Chủ yếu là nhờ vào diễn xuất nhập tâm của Lương Nguyện Tỉnh, có lúc Đoàn Thanh Thâm thật sự sợ cậu sẽ lăn ra ăn vạ trong cửa hàng - Là thật sự sợ đấy. Con người ta mà, ở thành phố mình sống thì còn giữ thể diện, chứ cách xa ba nghìn cây số rồi thì khác hẳn, đời người được mấy lần nằm lăn cơ chứ."Tôi chuyển tiền cho anh nhé." Lương Nguyện Tỉnh ngồi vào ghế phụ, đóng cửa xe.Tiền là do "người anh trai" Đoàn Thanh Thâm trả. Lúc đó ở trong cửa hàng họ diễn rất nhập tâm, đúng chuẩn anh lớn điềm đạm và cậu em trẻ con."Không cần trả đâu, máy ảnh vốn là chúng ta dùng chung mà." Đoàn Thanh Thâm khởi động xe, lái ra đường."Nhưng đây là thứ tôi muốn mua." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Hơn nữa anh cũng đã mua một chiếc Hasselblad rồi, giờ đến lượt tôi mua là phải thôi."Nói xong, cậu bổ sung tiếp: "Vả lại tôi cũng... cũng khá là có tiền."Điều này Đoàn Thanh Thâm đã nhận thấy từ lâu. Cậu Lương nhà ta thuộc kiểu gia cảnh giàu có. Bộ đồ chuyên dụng đi phượt và chiếc mô tô đều là những món đắt đỏ, chưa kể đến chiếc Leica cậu cầm trên tay lúc mới gặp ở bệnh viện.Thế nên, từ lúc xuất phát ở Chiết Giang đến tận đây, Đoàn Thanh Thâm cũng thấy may mắn vì đã đồng hành cùng cậu, anh có thể cảm nhận được Lương Nguyện Tỉnh là một người đơn thuần và tốt bụng. Điều này chẳng khác nào trẻ con ôm vàng đi giữa phố đông người. Dẫu an ninh trong nước rất tốt, nhưng nếu đứa trẻ này một thân một mình vào vùng hoang vu thì sao? Hoặc là lộ ra vẻ giàu có, thu hút kẻ xấu thì sao?Khi quan tâm một người, ta sẽ lo lắng, mà lo lắng thì sẽ sợ hãi. Đoàn Thanh Thâm cũng như vậy."Đây không phải chuyện em có tiền hay không." Đoàn Thanh Thâm nắm chặt vô lăng, giọng điệu nghiêm túc, "Chúng ta tính ra quen biết chưa được hai tháng, em không thể đối xử với tôi hết lòng như thế.""Tôi móc ví chứ có phải móc nội tạng đâu." Lương Nguyện Tỉnh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên ghế phụ, niềm vui nhận được máy ảnh mới đã bị anh dập tắt chỉ bằng một câu nói.Đoàn Thanh Thâm nghe cậu nói mà nghẹn lời, cái miệng này đúng thật là...Lương Nguyện Tỉnh lại nói tiếp: "Với cả anh cũng nói máy ảnh là hai người cùng dùng, thế anh mua hay tôi mua thì có khác gì nhau? Hay là anh muốn ám chỉ tôi còn nhỏ dễ bị người ta lừa, thực ra anh là tên lừa đảo, đi hơn ba nghìn cây số đến đây chỉ để dụ tôi mua máy ảnh cho anh dùng?"Về chuyện tiền bạc, bởi vì mình lớn hơn vài tuổi, Đoàn Thanh Thâm vẫn luôn là người chi trả các khoản phí trong chuyến đi. Tiền công từ tạp chí, khoản tiết kiệm, cộng thêm vài dự án được Giang Ý giới thiệu đã giúp anh cân đối chi tiêu.Nhưng dù sao Lương Nguyện Tỉnh cũng là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên cậu không thể yên tâm thoải mái ngồi đó chỉ hưởng thụ. Vậy nên cậu càng nghĩ càng tức: "Với cả, trên đường đi đến kỳ Alxa Hữu anh đã nói gì? Trợ lý và ông chủ chỉ là nói vậy thôi, chúng ta là mối quan hệ hợp tác. Bây giờ anh quên rồi à? Hợp tác kiểu gì vậy, Thanh Sơn Tỉnh biến thành Thanh Sơn Ngủ rồi đấy hả?"À, đúng là câu nào cũng khiến người ta cứng họng, Đoàn Thanh Thâm nghĩ."Ý tôi là, ra ngoài làm việc, em không thể quá đơn thuần được. Hơn ba vạn tệ không phải số tiền nhỏ, Tỉnh Tỉnh à. Nếu sau này em hợp tác với nhiếp ảnh gia khác...""Đây là vấn đề tiền bạc sao Đoàn Thanh Thâm?" Lương Nguyện Tỉnh lập tức bỏ qua nửa câu sau vô nghĩa của anh, ngắt lời.Chết rồi, tiêu rồi, bị gọi cả họ lẫn tên rồi. Đoàn Thanh Thâm im lặng."Đây là cách anh nhìn nhận tôi, chúng ta chỉ là mối quan hệ quen biết chưa được hai tháng thôi sao?"Đoàn Thanh Thâm nuốt nước bọt, ừm, em đã nhìn thấu vấn đề cốt lõi rồi đấy.Nhưng anh không dám thừa nhận.Trên đường trở về tiệm sửa xe, không khí trong xe như đông cứng lại. Trong những tình huống mà một bên đứng về lý, một bên thiên về tình, thì cách giải quyết tốt nhất là người thiên về tình phải nói rõ ràng tình cảm của mình, để khiến người thiên về lý mềm lòng.Nhưng Đoàn Thanh Thâm lại không nói nên lời, thậm chí anh còn không biết phải nói thế nào. Anh chỉ muốn dành mọi thứ tốt đẹp cho Lương Nguyện Tỉnh, mua cho cậu chiếc máy ảnh cậu thích, đưa cậu đến những nơi cậu muốn, thậm chí là đến những nơi có tuyết mà cậu mong được ngắm.Mà từ xưa đến nay, những hành động cho đi đơn phương một cách tự khiến bản thân cảm động như vậy đều là một loại áp lực. Đoàn Thanh Thâm hiểu rõ điều này nhưng vẫn sa vào cảnh ngộ ấy. Vậy nên anh đuối lý im miệng, Lương Nguyện Tỉnh cũng không nói gì nữa.Lúc rời khỏi tiệm sửa xe, hai người vẫn hăng hái nói cười vui vẻ. Còn khi trở lại, bảo là hai người đang kiện tụng ly hôn cũng chẳng sai.Đến nỗi người thợ sửa xe cũng cảm thấy khó xử, nói: "À, xe vận chuyển các cậu đặt đến rồi đấy, nhưng mà tài xế đang đi vệ sinh, đợi một chút nhé.""Vâng." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Cảm ơn anh.""Ấy, không có gì." Người thợ sửa xe nhìn cậu, rồi lại nhìn Đoàn Thanh Thâm, cảm thấy giữa hai người này hình như có gì đó không ổn.Chiếc xe tải chuyên vận chuyển đậu bên lề đường, trên thùng xe có mấy chữ sơn xịt "XX vận chuyển xe cộ toàn quốc" đã bị phai mờ vì mưa gió. Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. Đi đường dài sợ nhất là gặp phải tình huống như thế này: không nói rõ được, lý lẽ cũng chẳng ra đâu vào đâu. Mà vấn đề lại quá nhỏ, không đến mức phải dừng hành trình đường ai nấy đi, nhưng cũng không thể nào lập tức làm lành như trước.Hơn nữa, họ sắp phải chen chúc trong chiếc xe nhỏ, vượt hơn một nghìn năm trăm cây số về phía Burqin đầy tuyết.Dọc đường còn phải chụp ảnh, nghỉ ngơi, qua đêm ở trạm dừng nghỉ hoặc nơi hoang vu hẻo lánh, và thậm chí là ngủ chung một cái lều."Ai là người gửi xe máy vậy?" Một anh chàng mặc đồng phục bước ra từ trong tiệm sửa xe, anh ta lau tay vào áo rồi lấy điện thoại ra, nói: "Tôi vừa kiểm tra tình trạng xe xong, bây giờ cần điền thêm thông tin liên lạc khẩn cấp.""Vâng." Lương Nguyện Tỉnh tiến tới, nhìn vào bảng biểu trên màn hình điện thoại của anh chàng kia, "Điền..."Điền tên ai đây? Hiện tại người có thể làm người liên lạc khẩn cấp cho Lương Nguyện Tỉnh... Cậu quay đầu lại, ánh mắt đầy oán trách nhìn người kia.Người kia tự giác bước lên: "Điền tên của tôi đi.""À, được rồi." Anh chàng vận chuyển nói, "Bên công ty chúng tôi yêu cầu xác thực danh tính, anh đọc số điện thoại trước đi."Đoàn Thanh Thâm từng bước hoàn thành thông tin. Đến mục cuối cùng, anh chàng vận chuyển hỏi: "Vậy quan hệ giữa anh và chủ xe là gì?""..." Đoàn Thanh Thâm đúng lúc quay đầu nhìn Lương Nguyện Tỉnh.Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh với ánh mắt không mấy thân thiện, mặt không cảm xúc, cậu khoanh tay, nói: "Người ta hỏi quan hệ của anh với chủ xe kìa.""Hả?" Anh chàng vận chuyển khó hiểu, "Hai người... là quan hệ gì vậy?""Người qua đường quen biết chưa được hai tháng." Lương Nguyện Tỉnh bình thản đáp.Đoàn Thanh Thâm thở dài, vội nói với anh chàng vận chuyển:"Cộng, cộng sự. Điền là cộng sự."  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong

Số ký tự: 0