Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong
Đùi cừu nướng,...
Cảnh Phong
2025-03-03 07:56:09
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Họ ở lại Đôn Hoàng suốt một tuần.Với những người đi nhanh, một tuần có lẽ đã đủ để khám phá nửa vòng lớn Thanh Hải – Cam Túc rồi. Nhưng trong bảy ngày này, cả hai luôn rời khách sạn đúng 10 giờ sáng, còn khi nào về thì không chắc.Nhờ những mối quan hệ của Giang Ý, những bức ảnh chụp bởi họ đã được rất nhiều trang web hoặc nhà xuất bản khác mua bản quyền sử dụng.Trong tuần này, đã có vài khoản tiền sản xuất được chuyển về. Tuy Lương Nguyện Tỉnh cũng có một khoản tiền tiết kiệm kha khá, nhưng đó đều là tài sản thừa kế từ bố mẹ, dù sao cũng khác với tiền do chính mình kiếm được. Cậu cứ nhìn thông báo thu chi của mình, rồi lại nhìn của Đoàn Thanh Thâm, lặp đi lặp lại nhiều lần.Bước vào tháng Mười Một, thời tiết ở Đôn Hoàng ngày càng lạnh, khách du lịch cũng vơi dần. Dù vậy, nhiệt độ vẫn chưa lạnh đến mức không thể ở ngoài trời lâu. Lương Nguyện Tỉnh từ lúc đầu chỉ mặc áo khoác của Đoàn Thanh Thâm, đến bây giờ ngay cả áo len bên trong cũng mặc của anh."Cuối cùng cũng có nắng rồi." Lương Nguyện Tỉnh bước trên cát đi về phía Đoàn Thanh Thâm.Đôn Hoàng âm u suốt ba, bốn ngày liên tiếp. Những bức ảnh chụp mấy ngày trước, dù đã qua chỉnh sửa màu sắc, vẫn chỉ đạt mức tạm được. Cuối cùng hôm nay trời nắng to, họ vội vàng vào sa mạc từ sớm.Cậu nhìn thoáng qua, thấy Đoàn Thanh Thâm đang bọc lớp bảo vệ cho máy ảnh. Lương Nguyện Tỉnh quay lại xe lấy hai chai nước, rồi bước đến bên cạnh anh. Đoàn Thanh Thâm vẫn đang chăm chú lau ống kính bằng khăn lau chuyên dụng. Sau đó, cậu lại đi đến chỗ xe máy của mình, lấy điện thoại đang kẹp ở đầu xe xuống. Cậu thử tải lại trang web vài lần, nhưng hoàn toàn không có mạng.Quay lại nơi Đoàn Thanh Thâm đang đứng, cậu thấy anh vẫn tiếp tục lau ống kính.Thế là Lương Nguyện Tỉnh hỏi: "Anh định lau nó thành cái dạng gì vậy? Nước nhỏ lên mà không tụ thành giọt hay không chảy xuống thành dòng luôn à?""..." Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại, "Cách nói chuyện của cậu...""Ngày càng giống anh rồi." Lương Nguyện Tỉnh nhanh nhảu đáp.Hai người im lặng nhìn nhau trong gió cát một lúc, Đoàn Thanh Thâm không lau ống kính nữa. Anh gấp đôi miếng vải lau ống kính nhét vào túi máy ảnh, rồi đặt túi xuống đất, hỏi: "Người mẫu đang trên đường đến rồi chứ?""Để tôi hỏi xem." Lương Nguyện Tỉnh mở WeChat, "Tôi không có sóng, xem của anh có không.""Tôi cũng không." Đoàn Thanh Thâm cầm điện thoại.Lại im lặng nhìn nhau một lúc.Lương Nguyện Tỉnh hiểu vì sao anh lại lau ống kính điên cuồng như vậy, bởi vì hôm nay chụp ảnh chân dung nên anh hơi căng thẳng.Trong bối cảnh báo giấy đang dần suy yếu, tạp chí giấy đã bắt đầu số hóa từ nhiều năm trước. Đọc trực tuyến đã thay thế phần lớn sách báo in. Một số tạp chí buộc phải ngừng xuất bản vì phá sản, số khác thì thích nghi để tồn tại.Mấy năm nay, tạp chí "Khám phá - Địa lý" tích cực kinh doanh trực tuyến, cũng có tài khoản video ngắn của riêng mình. Hôm nay, họ muốn quay điệu múa "Phi Thiên"* trên sa mạc. Vũ công là người hợp tác với tạp chí, đã đến Đôn Hoàng từ hôm qua, hôm nay sẽ đến đây để ghi hình.(*) Điệu múa "Phi Thiên" hay còn gọi là múa Đôn Hoàng là một loại hình vũ đạo lấy cảm hứng từ những chuyển động cơ thể trong các bức bích họa ở hang Đôn Hoàng."Họ không bị lạc chứ?" Lương Nguyện Tỉnh hơi lo lắng, điện thoại của hai người đều không có sóng, vậy thì bên kia rất có thể cũng gặp tình trạng tương tự."Chắc là không đâu, định vị thường có chế độ ngoại tuyến mà." Đoàn Thanh Thâm đáp.Vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng động cơ ô tô, tiếp đó một chiếc SUV xuất hiện từ xa, chạy băng qua cồn cát.Sau đó, một cô gái ngồi ghế phụ đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy vội tới chỗ họ: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, lái xe trên sa mạc đúng là khó quá, tôi là Nghiêm Kỳ."Nghiêm Kỳ đã chuẩn bị xong trang phục lẫn lớp trang điểm, cô dẫn theo mấy trợ lý, ai nấy đều đeo lỉnh kỉnh đồ đạc: thiết bị quay chụp, đạo cụ, hộp trang điểm...Thời gian gấp rút, công việc lại nhiều. Mấy hôm nay thời tiết ở Đôn Hoàng lúc nắng lúc âm u, chẳng ai dám chắc vùng sa mạc này sẽ nắng đẹp được bao lâu, vậy nên mọi người chỉ vội vàng chào hỏi nhau rồi lập tức bắt tay vào việc.Nội dung chụp hình hôm nay của Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm là bổ sung thêm tư liệu văn hóa cho tạp chí. Video vũ điệu "Phi Thiên" của Nghiêm Kỳ sẽ được đưa vào chuyên đề cuối năm trên ấn bản điện tử tháng Mười Hai.Các trợ lý nhanh chóng tản ra, bật nhạc, kiểm tra mặt cát xem có đá vụn không, và chỉnh lại tóc cho Nghiêm Kỳ.Hai người họ ở bên cạnh xe điều chỉnh thông số máy ảnh. Cả hai cứ thế đứng bên cạnh xe, họ đều cao trên mét tám, kéo khóa áo khoác gió màu đen lên tận cằm, ống quần gài gọn trong giày bốt ngắn, tạo thành một khung cảnh trông thật mãn nhãn.Họ đứng sát cạnh nhau, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình máy ảnh của đối phương, trao đổi vài câu.Lương Nguyện Tỉnh ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kỳ. Cô mặc chiếc váy Phi Thiên được trang trí theo phong cách Tây Vực. Cậu quan sát một lát rồi nói: "Vẫn nên hất cát lên một chút, hôm nay trời không có gió.""Không thành vấn đề." Đoàn Thanh Thâm đáp lời, rồi nhìn về phía cậu. Khoảng thời gian chụp ảnh này đã giúp Lương Nguyện Tỉnh học được rất nhiều thứ và bắt đầu có ý tưởng riêng của mình. Nhiếp ảnh cũng giống như chơi chứng khoán hay đánh mạt chược vậy, cũng có cái gọi là "giai đoạn bảo vệ người mới" - không phải là đồng nghiệp thương xót người mới gì đâu, mà là kiểu hơi huyền học một chút.Có thể lúc mới đầu sẽ chụp được một hai bức ảnh khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi, giống như kiểu "Khi đứa bạn không biết chơi mạt chược của tôi ngây ngốc nhìn bài của mình, không biết đánh con nào cho "hợp lệ" thì tôi biết ngay là nó đã tự mò".Lương Nguyện Tỉnh cũng từng gặp phải loại "bảo vệ người mới" huyền học này trong nhiếp ảnh, ví dụ như bức ảnh được Giang Ý chọn đăng. Nhưng sự tiến bộ của Lương Nguyện Tỉnh thật sự khiến Đoàn Thanh Thâm kinh ngạc, cậu không vì tác phẩm được chọn đăng mà cho rằng mình là thiên tài. Ngược lại, cậu càng chuyên tâm học hỏi bên cạnh anh, không chỉ là thông số, bố cục, góc máy, mà còn học cách quan sát thế giới này.Trong tuần qua, Lương Nguyện Tỉnh đã bọc máy ảnh bằng túi chống nước, dìm nửa ống kính xuống chụp mặt nước hồ, tìm kiếm ánh sáng và bóng tối giữa những gốc lau sậy, và phân biệt các vì sao trên sa mạc Gobi.Tuần này không chỉ cậu mà cả thẻ nhớ của cậu cũng đầy ắp trải nghiệm.Lương Nguyện Tỉnh lại cúi đầu, hít một hơi lạnh ——"Chết tiệt, thẻ nhớ đầy rồi!"Đầy ắp theo nghĩa đen. Cậu quên xóa ảnh trong thẻ.Đoàn Thanh Thâm phì cười: "Không tháo nắp ống kính, không xóa thẻ nhớ, trong ba yếu tố của nhiếp ảnh cậu chỉ còn thiếu mỗi chế độ "No Card" thôi đấy.""..." Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, rồi nhanh chóng liếc sang phía Nghiêm Kỳ, sau đó lại nhìn anh, cố hạ giọng: "Giờ là lúc nói cái này à? Làm sao bây giờ? Anh mà dám bảo tôi dùng điện thoại chụp là tôi sẽ giật cái thẻ nhớ trong máy ảnh của anh đấy."Đoàn Thanh Thâm lại cười.Thấy vậy, Lương Nguyện Tỉnh lập tức đổi thái độ, bắt đầu bày ra vẻ mặt đáng thương, nài nỉ: "Làm sao bây giờ... Anh Thâm, sếp ơi, anh có mang theo laptop không?"Không mang." Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, anh dừng lại một lúc rồi nói: "Dùng máy ảnh của tôi đi, một máy là đủ rồi, tôi làm trợ lý cho cậu.""Lần sau nói mấy câu này trôi chảy hơn chút." Lương Nguyện Tỉnh chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, "Cho tôi mượn."Bên phía Nghiêm Kỳ, buổi quay đã bắt đầu. Mấy trợ lý của cô với một người quay phim, ba người ba góc máy đang quay. Loa Bluetooth phát nhạc vũ điệu Phi Thiên, Nghiêm Kỳ nhảy múa trước ba ống kính máy quay, chiếc váy rực rỡ sắc màu bay lượn, trông cô như một đóa hoa giữa sa mạc.Lương Nguyện Tỉnh không rành về vũ đạo, nhưng trường cậu có khoa múa, thi thoảng những buổi thi cử của họ lại diễn ra trong cùng một tòa nhà. Ai cũng có nỗi khổ riêng. Lúc này nhìn Nghiêm Kỳ đang múa, nói chung là thấy sinh viên nghệ thuật ra trường làm đúng chuyên ngành, Lương Nguyện Tỉnh dần dần nhớ lại những hồi ức lúc trước mình luyện đàn ở trường.Bên cạnh, Đoàn Thanh Thâm càng lúc càng trầm mặc. Anh lấy dây đeo máy ảnh từ trong xe ra, nhìn cậu trợ lý đang ngây ngốc ngắm Nghiêm Kỳ xinh đẹp kia, trong lòng thoáng nguội lạnh.Rồi cậu trợ lý thở dài: "Ài...""Thở dài gì vậy?" Đoàn Thanh Thâm đưa dây đeo cho cậu, hỏi."Cũng không rõ nữa." Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy, đeo vào, máy ảnh treo trên cổ.Nghe vậy, Đoàn Thanh Thâm chợt nhận ra cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Kỳ không phải vì điệu múa của cô, mà là vì điều gì khác. Đoàn Thanh Thâm là người khá nhạy bén, trực giác đầu tiên của anh luôn rất chính xác, nhất là với Lương Nguyện Tỉnh.Phần mà cậu không nói rõ được, Đoàn Thanh Thâm thầm nghĩ ngợi một lúc. Thấy cậu mân mê vỏ máy ảnh, anh bèn hỏi: "Vì thấy người ta làm đúng chuyên ngành à?""Hả?" Lương Nguyện Tỉnh đang bật máy ảnh lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kỳ, suy tư một lát, "Đúng rồi. Chính là cảm giác, thì ra sinh viên nghệ thuật làm đúng chuyên ngành là cảm giác này. Thật kỳ diệu."Thấy cậu cười, Đoàn Thanh Thâm cũng an tâm phần nào, anh tiếp tục hỏi: "Vậy còn bây giờ thì sao?""Bây giờ?" Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay, rồi lại ngẩng lên, nở nụ cười: "Tôi thích bây giờ hơn."Bên kia, Nghiêm Kỳ đang nghỉ ngơi, lát nữa cô sẽ quay lần hai. Đoàn Thanh Thâm nói: "Chúng ta qua bên đó đi."Tranh thủ trước khi Nghiêm Kỳ bắt đầu quay lần hai, họ định chụp vài bức. Cô ấy vừa nhảy xong lần một, cả người đang rất thư thái.Hai người trao đổi bằng ánh mắt rất ăn ý, Đoàn Thanh Thâm ra hiệu "Cậu chụp đi". Cậu thoáng ngập ngừng, anh bèn đáp lại bằng ánh mắt khẳng định. Thế là Lương Nguyện Tỉnh chụp ảnh, Đoàn Thanh Thâm làm trợ lý."Chị Kỳ, chị lùi ra sau một chút, để cho cồn cát bên kia nằm ở phía bên cạnh chị... đúng rồi, chính là chỗ này." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Để tôi xem thử bố cục đã."Nghiêm Kỳ hơi thở gấp, gật đầu: "Được!""Hơi trống trải." Lương Nguyện Tỉnh chụp thử vài tấm xem hiệu ứng, "Anh Thâm, tôi cần bối cảnh sống động hơn chút."Lời này làm khó Đoàn Thanh Thâm: "Cậu nói rõ hơn được không."Lương Nguyện Tỉnh nghẹn lời. Cậu nhìn vị trí Nghiêm Kỳ đang đứng, có ánh nắng, có sa mạc, vậy thì lấy gì để làm phong phú thêm hậu cảnh đây... Không lẽ bắt Nghiêm Kỳ đang mặc váy tiên nữ Phi Thiên Tây Vực cưỡi mô tô phóng trên đồi cát?Chắc Giang Ý mà thấy ảnh thì sẽ chặn cả hai người ngay lập tức.Mô tô... Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn chiếc xe của mình, nói: "Có rồi. Anh Thâm anh cưỡi xe của tôi, chạy đến vị trí bên trái chị Kỳ, sau đó drift bánh sau, hất một ít cát lên người chị ấy."Đoàn Thanh Thâm thoáng muốn hỏi liệu như vậy có phải hơi đột ngột quá không.May mà Lương Nguyện Tỉnh cũng tự ý thức được, cậu nhíu mày: "Hay là chúng ta cứ nói trước với chị Kỳ một tiếng đi.""Tất nhiên là phải nói rồi." Đoàn Thanh Thâm nghiêm túc nhìn cậu, "Cô ấy là con người, không phải cây hồ dương, cũng chẳng phải cây xương rồng. Cậu chụp phong cảnh nhiều quá nên lú rồi à?"— Lo xa quá rồi, anh tự nhủ thầm, Đoàn Thanh Thâm, mày thật sự lo xa quá rồi. Vừa rồi còn tưởng thằng nhóc này nhìn chằm chằm người ta nhảy là vì có ý gì đó. Hóa ra cậu ấy vốn chẳng có ý gì, mà còn muốn hất đầy cát lên người cô gái đó đây này!Lương Nguyện Tỉnh nhíu chặt mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Phải rồi — phải rồi!! Làm vậy thì bất lịch sự quá!""Nào chỉ là bất lịch sự, người ta thậm chí còn có thể báo cảnh sát đấy." Đoàn Thanh Thâm nói.Nghiêm Kỳ đứng cách đó khá xa, cô không rõ hai người này đang nói gì mà mãi vẫn chưa chụp. Lát sau, Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm đi tới, nói với Nghiêm Kỳ về hiệu ứng hình ảnh – đó là hất cát lên người cô.Nghiêm Kỳ rất sảng khoái: "Được thôi, không vấn đề gì."Tiếp đó Lương Nguyện Tỉnh lùi lại, đưa chìa khóa xe máy cho Đoàn Thanh Thâm và nói: "Tôi chỉ cho anh nhé. Trước tiên anh lái xe đến chỗ cách bên trái chị ấy một khoảng, sau đó lập tức tăng tốc về phía chị ấy, để bánh xe cuốn cát lên, rồi bẻ tay lái như thế này."Cậu dùng hai tay cầm máy ảnh, coi máy ảnh như tay lái, xoay một vòng rất hình tượng để ra hiệu cho Đoàn Thanh Thâm. Cậu còn bổ sung: "Nhưng anh phải chú ý đừng để xe lọt vào khung hình quá nhiều, nếu không sẽ khó cắt. Tôi muốn chụp theo bố cục ngang và để trống bên phải.""Không khó lắm đâu nhỉ?" Lương Nguyện Tỉnh nháy mắt với anh.Đoàn Thanh Thâm rất bình tĩnh: "Không khó, quá đơn giản. Trên đường về tôi còn có thể tiện tay xử luôn cả thầy trò Đường Tăng.""..."Tuy nói vậy, nhưng Lương Nguyện Tỉnh đã có ý tưởng cho bức ảnh, cậu nhất định phải thực hiện cho bằng được. Tiếp đó, Lương Nguyện Tỉnh lại nói với Nghiêm Kỳ về hiệu ứng hình ảnh mà cậu mong muốn. Lúc nãy cậu xem Nghiêm Kỳ múa, có một động tác xoay người sang phải rất uyển chuyển. Cậu hy vọng khoảnh khắc Đoàn Thanh Thâm làm cát tung lên từ bên trái, cô có thể xoay người sang phải, tạo cảm giác như đang múa cùng sa mạc.Nghiêm Kỳ gật đầu đồng ý. Đoàn Thanh Thâm đội mũ bảo hiểm, khởi động xe.Kỹ thuật drift xe máy, Đoàn Thanh Thâm chỉ biết sơ sơ về mặt lý thuyết. Anh thi bằng lái xe máy cũng chỉ vì năm tốt nghiệp cấp ba Tăng Hiểu Dương và đám bạn rủ anh đi thi cùng. Hồi đó, cả đám cùng nhau đi phượt trong kỳ nghỉ hè, Hà Văn Băng học được mấy chiêu trò với xe máy trên mạng rồi dạy cho họ, trong đó có cả drift.Đoàn Thanh Thâm điều chỉnh nhịp thở, hạ kính bảo hộ, nắm chặt tay lái, rồ ga phóng đi.Lúc đi ngang qua Lương Nguyện Tỉnh, từ gương chiếu hậu, anh thấy cậu giơ ngón cái với mình, rồi lại vẫy tay. Đoàn Thanh Thâm tiếp tục tăng tốc, khi anh lao đến gần chỗ Nghiêm Kỳ, Lương Nguyện Tỉnh lập tức hô lên với cô ấy: "Chị Kỳ, chuẩn bị——xoay!"Ngay từ lúc chữ "bị" còn chưa dứt, Lương Nguyện Tỉnh đã nhấn nút chụp liên tục. Một mảng cát hoàn hảo hình cánh quạt tung lên bên cạnh Nghiêm Kỳ. Đồng thời, tư thế xoay người của vũ công toát lên kỹ thuật cơ bản vững chắc, cánh tay và lưng khỏe khoắn dẫn dắt váy áo và phụ kiện chuyển động, tạo nên một khung hình vô cùng đẹp mắt.Bên kia, sau khi hất cát xong, xe của Đoàn Thanh Thâm dừng lại ngang, một chân anh chống xuống cát. Cả người anh và xe đều bị phủ đầy bởi cát.Ống kính của Lương Nguyện Tỉnh lập tức chuyển hướng sang anh.Anh hơi sững người, phát hiện cậu đang chụp mình, bèn lén cười sau lớp kính mũ bảo hiểm.Chụp xong, Nghiêm Kỳ vào xe nghỉ ngơi một lát. Trợ lý giúp cô xử lý cát trên tóc và quần áo, đồng thời bổ sung nước và dặm lại phấn.Bên này, Lương Nguyện Tỉnh nôn nóng cho anh xem những bức ảnh vừa chụp."Tuyệt vời! Thật sự quá đỉnh! Cát anh hất lên đẹp quá, người mẫu cũng siêu đỉnh." Lương Nguyện Tỉnh lật từng bức một, "Tôi chụp được hơn hai mươi bức rồi."Đoàn Thanh Thâm tháo mũ bảo hiểm, xuống xe: "Xem lại lần nữa đi, vừa rồi kính bảo hộ chắn sáng mất rồi.""Ừ!"Sau đó, Lương Nguyện Tỉnh lại hăng hái lật về sau, quả nhiên, lật đến bức chụp Đoàn Thanh Thâm đang ngồi trên xe. Đoàn Thanh Thâm xách mũ bảo hiểm, cúi đầu nhìn màn hình: "Đây là tôi à?""Ừm." Lương Nguyện Tỉnh hơi chột dạ, nhưng có gì mà phải chột dạ chứ, "Cũng, cũng ngầu mà, nên tôi chụp luôn.""Ồ..." Anh giả vờ điềm tĩnh gật đầu, "Lật về trước xem nào, tôi xem thử hiệu ứng ảnh."Lúc Nghiêm Kỳ quay điệu nhảy lần thứ hai, Đoàn Thanh Thâm ngồi tán gẫu với cậu trong xe.Ánh nắng chiếu vào, không gian trong xe ấm áp.Đoàn Thanh Thâm đưa nước cho cậu: "Trường nhạc của cậu có sinh viên khoa múa không?""Có chứ, à cảm ơn anh." Lương Nguyện Tỉnh nhận ra chai nước đã được mở nắp sẵn, cậu uống một ngụm, "Có cả múa với phát thanh. Nhưng mà nói thật, bây giờ trong số những người bạn mà thỉnh thoảng tôi vẫn liên lạc thì không ai làm công việc liên quan đến chuyên ngành cả.""Ừm." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Cũng bình thường thôi. Chị Dư ấy, chị ấy học Phát thanh - Truyền hình, bây giờ đang kinh doanh quần áo.""Đúng vậy. Nhưng mà tôi không biết số liệu việc làm cụ thể là bao nhiêu. Dạo trước, bạn cùng phòng đại học của tôi tình cờ đến quán bar chơi, bọn tôi cũng nói về chuyện này." Lương Nguyện Tỉnh vặn nắp chai nước, nói tiếp: "Lúc đó cậu ấy còn bảo tôi coi như là làm đúng chuyên ngành một nửa rồi, còn cậu ấy thì đang làm...""Đang làm gì thế?" Đoàn Thanh Thâm hoang mang nhìn cậu, sao lại dừng ở đoạn gây tò mò như vậy chứ. Sự im lặng đột ngột này cứ như thể người bạn cùng phòng kia đang làm chuyện gì đó đã được hơn mười năm rồi.Lương Nguyện Tỉnh phì cười: "Cậu ấy học thanh nhạc chuyên nghiệp, là Bel canto ấy mà. Bây giờ cậu ấy bảo đang tận dụng giọng hát trời phú của mình để làm nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại."Đoàn Thanh Thâm thở dài trong vô thức, anh chỉ biết cười bất lực: "Thực ra cũng không sao, bây giờ có thể tìm được việc làm đã là may mắn rồi.""Ừ." Lương Nguyện Tỉnh nghiêm túc gật đầu, "Hồi đó lúc nói chuyện, cậu ấy còn kể với tôi là có một người bạn học khoa sáng tác giờ đang bán bánh trứng rồi. Không phải gần đây có mấy tấm meme rất nổi sao? Biển hiệu trên xe đẩy ghi: Bánh trứng, bánh tráng, thiết kế nội thất. Hay là: Khoai lang nướng, bắp nướng, đại diện kiện tụng."Nghe xong, Đoàn Thanh Thâm bật cười thành tiếng: "Thế còn cậu? Cậu là...""Tôi là: Đùi cừu nướng, bánh thị bò, biểu diễn piano thương mại." Lương Nguyện Tỉnh đáp."Vậy tôi sẽ mở một quầy bên cạnh cậu, bán: Trà mơ chua, sữa chua tự ủ, thay khớp háng."Lương Nguyện Tỉnh vui mừng vỗ vai anh: "Anh giác ngộ rồi đấy, bác sĩ Đoàn."
Họ ở lại Đôn Hoàng suốt một tuần.Với những người đi nhanh, một tuần có lẽ đã đủ để khám phá nửa vòng lớn Thanh Hải – Cam Túc rồi. Nhưng trong bảy ngày này, cả hai luôn rời khách sạn đúng 10 giờ sáng, còn khi nào về thì không chắc.Nhờ những mối quan hệ của Giang Ý, những bức ảnh chụp bởi họ đã được rất nhiều trang web hoặc nhà xuất bản khác mua bản quyền sử dụng.Trong tuần này, đã có vài khoản tiền sản xuất được chuyển về. Tuy Lương Nguyện Tỉnh cũng có một khoản tiền tiết kiệm kha khá, nhưng đó đều là tài sản thừa kế từ bố mẹ, dù sao cũng khác với tiền do chính mình kiếm được. Cậu cứ nhìn thông báo thu chi của mình, rồi lại nhìn của Đoàn Thanh Thâm, lặp đi lặp lại nhiều lần.Bước vào tháng Mười Một, thời tiết ở Đôn Hoàng ngày càng lạnh, khách du lịch cũng vơi dần. Dù vậy, nhiệt độ vẫn chưa lạnh đến mức không thể ở ngoài trời lâu. Lương Nguyện Tỉnh từ lúc đầu chỉ mặc áo khoác của Đoàn Thanh Thâm, đến bây giờ ngay cả áo len bên trong cũng mặc của anh."Cuối cùng cũng có nắng rồi." Lương Nguyện Tỉnh bước trên cát đi về phía Đoàn Thanh Thâm.Đôn Hoàng âm u suốt ba, bốn ngày liên tiếp. Những bức ảnh chụp mấy ngày trước, dù đã qua chỉnh sửa màu sắc, vẫn chỉ đạt mức tạm được. Cuối cùng hôm nay trời nắng to, họ vội vàng vào sa mạc từ sớm.Cậu nhìn thoáng qua, thấy Đoàn Thanh Thâm đang bọc lớp bảo vệ cho máy ảnh. Lương Nguyện Tỉnh quay lại xe lấy hai chai nước, rồi bước đến bên cạnh anh. Đoàn Thanh Thâm vẫn đang chăm chú lau ống kính bằng khăn lau chuyên dụng. Sau đó, cậu lại đi đến chỗ xe máy của mình, lấy điện thoại đang kẹp ở đầu xe xuống. Cậu thử tải lại trang web vài lần, nhưng hoàn toàn không có mạng.Quay lại nơi Đoàn Thanh Thâm đang đứng, cậu thấy anh vẫn tiếp tục lau ống kính.Thế là Lương Nguyện Tỉnh hỏi: "Anh định lau nó thành cái dạng gì vậy? Nước nhỏ lên mà không tụ thành giọt hay không chảy xuống thành dòng luôn à?""..." Đoàn Thanh Thâm quay đầu lại, "Cách nói chuyện của cậu...""Ngày càng giống anh rồi." Lương Nguyện Tỉnh nhanh nhảu đáp.Hai người im lặng nhìn nhau trong gió cát một lúc, Đoàn Thanh Thâm không lau ống kính nữa. Anh gấp đôi miếng vải lau ống kính nhét vào túi máy ảnh, rồi đặt túi xuống đất, hỏi: "Người mẫu đang trên đường đến rồi chứ?""Để tôi hỏi xem." Lương Nguyện Tỉnh mở WeChat, "Tôi không có sóng, xem của anh có không.""Tôi cũng không." Đoàn Thanh Thâm cầm điện thoại.Lại im lặng nhìn nhau một lúc.Lương Nguyện Tỉnh hiểu vì sao anh lại lau ống kính điên cuồng như vậy, bởi vì hôm nay chụp ảnh chân dung nên anh hơi căng thẳng.Trong bối cảnh báo giấy đang dần suy yếu, tạp chí giấy đã bắt đầu số hóa từ nhiều năm trước. Đọc trực tuyến đã thay thế phần lớn sách báo in. Một số tạp chí buộc phải ngừng xuất bản vì phá sản, số khác thì thích nghi để tồn tại.Mấy năm nay, tạp chí "Khám phá - Địa lý" tích cực kinh doanh trực tuyến, cũng có tài khoản video ngắn của riêng mình. Hôm nay, họ muốn quay điệu múa "Phi Thiên"* trên sa mạc. Vũ công là người hợp tác với tạp chí, đã đến Đôn Hoàng từ hôm qua, hôm nay sẽ đến đây để ghi hình.(*) Điệu múa "Phi Thiên" hay còn gọi là múa Đôn Hoàng là một loại hình vũ đạo lấy cảm hứng từ những chuyển động cơ thể trong các bức bích họa ở hang Đôn Hoàng."Họ không bị lạc chứ?" Lương Nguyện Tỉnh hơi lo lắng, điện thoại của hai người đều không có sóng, vậy thì bên kia rất có thể cũng gặp tình trạng tương tự."Chắc là không đâu, định vị thường có chế độ ngoại tuyến mà." Đoàn Thanh Thâm đáp.Vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng động cơ ô tô, tiếp đó một chiếc SUV xuất hiện từ xa, chạy băng qua cồn cát.Sau đó, một cô gái ngồi ghế phụ đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy vội tới chỗ họ: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, lái xe trên sa mạc đúng là khó quá, tôi là Nghiêm Kỳ."Nghiêm Kỳ đã chuẩn bị xong trang phục lẫn lớp trang điểm, cô dẫn theo mấy trợ lý, ai nấy đều đeo lỉnh kỉnh đồ đạc: thiết bị quay chụp, đạo cụ, hộp trang điểm...Thời gian gấp rút, công việc lại nhiều. Mấy hôm nay thời tiết ở Đôn Hoàng lúc nắng lúc âm u, chẳng ai dám chắc vùng sa mạc này sẽ nắng đẹp được bao lâu, vậy nên mọi người chỉ vội vàng chào hỏi nhau rồi lập tức bắt tay vào việc.Nội dung chụp hình hôm nay của Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm là bổ sung thêm tư liệu văn hóa cho tạp chí. Video vũ điệu "Phi Thiên" của Nghiêm Kỳ sẽ được đưa vào chuyên đề cuối năm trên ấn bản điện tử tháng Mười Hai.Các trợ lý nhanh chóng tản ra, bật nhạc, kiểm tra mặt cát xem có đá vụn không, và chỉnh lại tóc cho Nghiêm Kỳ.Hai người họ ở bên cạnh xe điều chỉnh thông số máy ảnh. Cả hai cứ thế đứng bên cạnh xe, họ đều cao trên mét tám, kéo khóa áo khoác gió màu đen lên tận cằm, ống quần gài gọn trong giày bốt ngắn, tạo thành một khung cảnh trông thật mãn nhãn.Họ đứng sát cạnh nhau, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình máy ảnh của đối phương, trao đổi vài câu.Lương Nguyện Tỉnh ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kỳ. Cô mặc chiếc váy Phi Thiên được trang trí theo phong cách Tây Vực. Cậu quan sát một lát rồi nói: "Vẫn nên hất cát lên một chút, hôm nay trời không có gió.""Không thành vấn đề." Đoàn Thanh Thâm đáp lời, rồi nhìn về phía cậu. Khoảng thời gian chụp ảnh này đã giúp Lương Nguyện Tỉnh học được rất nhiều thứ và bắt đầu có ý tưởng riêng của mình. Nhiếp ảnh cũng giống như chơi chứng khoán hay đánh mạt chược vậy, cũng có cái gọi là "giai đoạn bảo vệ người mới" - không phải là đồng nghiệp thương xót người mới gì đâu, mà là kiểu hơi huyền học một chút.Có thể lúc mới đầu sẽ chụp được một hai bức ảnh khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi, giống như kiểu "Khi đứa bạn không biết chơi mạt chược của tôi ngây ngốc nhìn bài của mình, không biết đánh con nào cho "hợp lệ" thì tôi biết ngay là nó đã tự mò".Lương Nguyện Tỉnh cũng từng gặp phải loại "bảo vệ người mới" huyền học này trong nhiếp ảnh, ví dụ như bức ảnh được Giang Ý chọn đăng. Nhưng sự tiến bộ của Lương Nguyện Tỉnh thật sự khiến Đoàn Thanh Thâm kinh ngạc, cậu không vì tác phẩm được chọn đăng mà cho rằng mình là thiên tài. Ngược lại, cậu càng chuyên tâm học hỏi bên cạnh anh, không chỉ là thông số, bố cục, góc máy, mà còn học cách quan sát thế giới này.Trong tuần qua, Lương Nguyện Tỉnh đã bọc máy ảnh bằng túi chống nước, dìm nửa ống kính xuống chụp mặt nước hồ, tìm kiếm ánh sáng và bóng tối giữa những gốc lau sậy, và phân biệt các vì sao trên sa mạc Gobi.Tuần này không chỉ cậu mà cả thẻ nhớ của cậu cũng đầy ắp trải nghiệm.Lương Nguyện Tỉnh lại cúi đầu, hít một hơi lạnh ——"Chết tiệt, thẻ nhớ đầy rồi!"Đầy ắp theo nghĩa đen. Cậu quên xóa ảnh trong thẻ.Đoàn Thanh Thâm phì cười: "Không tháo nắp ống kính, không xóa thẻ nhớ, trong ba yếu tố của nhiếp ảnh cậu chỉ còn thiếu mỗi chế độ "No Card" thôi đấy.""..." Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, rồi nhanh chóng liếc sang phía Nghiêm Kỳ, sau đó lại nhìn anh, cố hạ giọng: "Giờ là lúc nói cái này à? Làm sao bây giờ? Anh mà dám bảo tôi dùng điện thoại chụp là tôi sẽ giật cái thẻ nhớ trong máy ảnh của anh đấy."Đoàn Thanh Thâm lại cười.Thấy vậy, Lương Nguyện Tỉnh lập tức đổi thái độ, bắt đầu bày ra vẻ mặt đáng thương, nài nỉ: "Làm sao bây giờ... Anh Thâm, sếp ơi, anh có mang theo laptop không?"Không mang." Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, anh dừng lại một lúc rồi nói: "Dùng máy ảnh của tôi đi, một máy là đủ rồi, tôi làm trợ lý cho cậu.""Lần sau nói mấy câu này trôi chảy hơn chút." Lương Nguyện Tỉnh chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, "Cho tôi mượn."Bên phía Nghiêm Kỳ, buổi quay đã bắt đầu. Mấy trợ lý của cô với một người quay phim, ba người ba góc máy đang quay. Loa Bluetooth phát nhạc vũ điệu Phi Thiên, Nghiêm Kỳ nhảy múa trước ba ống kính máy quay, chiếc váy rực rỡ sắc màu bay lượn, trông cô như một đóa hoa giữa sa mạc.Lương Nguyện Tỉnh không rành về vũ đạo, nhưng trường cậu có khoa múa, thi thoảng những buổi thi cử của họ lại diễn ra trong cùng một tòa nhà. Ai cũng có nỗi khổ riêng. Lúc này nhìn Nghiêm Kỳ đang múa, nói chung là thấy sinh viên nghệ thuật ra trường làm đúng chuyên ngành, Lương Nguyện Tỉnh dần dần nhớ lại những hồi ức lúc trước mình luyện đàn ở trường.Bên cạnh, Đoàn Thanh Thâm càng lúc càng trầm mặc. Anh lấy dây đeo máy ảnh từ trong xe ra, nhìn cậu trợ lý đang ngây ngốc ngắm Nghiêm Kỳ xinh đẹp kia, trong lòng thoáng nguội lạnh.Rồi cậu trợ lý thở dài: "Ài...""Thở dài gì vậy?" Đoàn Thanh Thâm đưa dây đeo cho cậu, hỏi."Cũng không rõ nữa." Lương Nguyện Tỉnh nhận lấy, đeo vào, máy ảnh treo trên cổ.Nghe vậy, Đoàn Thanh Thâm chợt nhận ra cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Kỳ không phải vì điệu múa của cô, mà là vì điều gì khác. Đoàn Thanh Thâm là người khá nhạy bén, trực giác đầu tiên của anh luôn rất chính xác, nhất là với Lương Nguyện Tỉnh.Phần mà cậu không nói rõ được, Đoàn Thanh Thâm thầm nghĩ ngợi một lúc. Thấy cậu mân mê vỏ máy ảnh, anh bèn hỏi: "Vì thấy người ta làm đúng chuyên ngành à?""Hả?" Lương Nguyện Tỉnh đang bật máy ảnh lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Kỳ, suy tư một lát, "Đúng rồi. Chính là cảm giác, thì ra sinh viên nghệ thuật làm đúng chuyên ngành là cảm giác này. Thật kỳ diệu."Thấy cậu cười, Đoàn Thanh Thâm cũng an tâm phần nào, anh tiếp tục hỏi: "Vậy còn bây giờ thì sao?""Bây giờ?" Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay, rồi lại ngẩng lên, nở nụ cười: "Tôi thích bây giờ hơn."Bên kia, Nghiêm Kỳ đang nghỉ ngơi, lát nữa cô sẽ quay lần hai. Đoàn Thanh Thâm nói: "Chúng ta qua bên đó đi."Tranh thủ trước khi Nghiêm Kỳ bắt đầu quay lần hai, họ định chụp vài bức. Cô ấy vừa nhảy xong lần một, cả người đang rất thư thái.Hai người trao đổi bằng ánh mắt rất ăn ý, Đoàn Thanh Thâm ra hiệu "Cậu chụp đi". Cậu thoáng ngập ngừng, anh bèn đáp lại bằng ánh mắt khẳng định. Thế là Lương Nguyện Tỉnh chụp ảnh, Đoàn Thanh Thâm làm trợ lý."Chị Kỳ, chị lùi ra sau một chút, để cho cồn cát bên kia nằm ở phía bên cạnh chị... đúng rồi, chính là chỗ này." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Để tôi xem thử bố cục đã."Nghiêm Kỳ hơi thở gấp, gật đầu: "Được!""Hơi trống trải." Lương Nguyện Tỉnh chụp thử vài tấm xem hiệu ứng, "Anh Thâm, tôi cần bối cảnh sống động hơn chút."Lời này làm khó Đoàn Thanh Thâm: "Cậu nói rõ hơn được không."Lương Nguyện Tỉnh nghẹn lời. Cậu nhìn vị trí Nghiêm Kỳ đang đứng, có ánh nắng, có sa mạc, vậy thì lấy gì để làm phong phú thêm hậu cảnh đây... Không lẽ bắt Nghiêm Kỳ đang mặc váy tiên nữ Phi Thiên Tây Vực cưỡi mô tô phóng trên đồi cát?Chắc Giang Ý mà thấy ảnh thì sẽ chặn cả hai người ngay lập tức.Mô tô... Lương Nguyện Tỉnh quay đầu nhìn chiếc xe của mình, nói: "Có rồi. Anh Thâm anh cưỡi xe của tôi, chạy đến vị trí bên trái chị Kỳ, sau đó drift bánh sau, hất một ít cát lên người chị ấy."Đoàn Thanh Thâm thoáng muốn hỏi liệu như vậy có phải hơi đột ngột quá không.May mà Lương Nguyện Tỉnh cũng tự ý thức được, cậu nhíu mày: "Hay là chúng ta cứ nói trước với chị Kỳ một tiếng đi.""Tất nhiên là phải nói rồi." Đoàn Thanh Thâm nghiêm túc nhìn cậu, "Cô ấy là con người, không phải cây hồ dương, cũng chẳng phải cây xương rồng. Cậu chụp phong cảnh nhiều quá nên lú rồi à?"— Lo xa quá rồi, anh tự nhủ thầm, Đoàn Thanh Thâm, mày thật sự lo xa quá rồi. Vừa rồi còn tưởng thằng nhóc này nhìn chằm chằm người ta nhảy là vì có ý gì đó. Hóa ra cậu ấy vốn chẳng có ý gì, mà còn muốn hất đầy cát lên người cô gái đó đây này!Lương Nguyện Tỉnh nhíu chặt mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Phải rồi — phải rồi!! Làm vậy thì bất lịch sự quá!""Nào chỉ là bất lịch sự, người ta thậm chí còn có thể báo cảnh sát đấy." Đoàn Thanh Thâm nói.Nghiêm Kỳ đứng cách đó khá xa, cô không rõ hai người này đang nói gì mà mãi vẫn chưa chụp. Lát sau, Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm đi tới, nói với Nghiêm Kỳ về hiệu ứng hình ảnh – đó là hất cát lên người cô.Nghiêm Kỳ rất sảng khoái: "Được thôi, không vấn đề gì."Tiếp đó Lương Nguyện Tỉnh lùi lại, đưa chìa khóa xe máy cho Đoàn Thanh Thâm và nói: "Tôi chỉ cho anh nhé. Trước tiên anh lái xe đến chỗ cách bên trái chị ấy một khoảng, sau đó lập tức tăng tốc về phía chị ấy, để bánh xe cuốn cát lên, rồi bẻ tay lái như thế này."Cậu dùng hai tay cầm máy ảnh, coi máy ảnh như tay lái, xoay một vòng rất hình tượng để ra hiệu cho Đoàn Thanh Thâm. Cậu còn bổ sung: "Nhưng anh phải chú ý đừng để xe lọt vào khung hình quá nhiều, nếu không sẽ khó cắt. Tôi muốn chụp theo bố cục ngang và để trống bên phải.""Không khó lắm đâu nhỉ?" Lương Nguyện Tỉnh nháy mắt với anh.Đoàn Thanh Thâm rất bình tĩnh: "Không khó, quá đơn giản. Trên đường về tôi còn có thể tiện tay xử luôn cả thầy trò Đường Tăng.""..."Tuy nói vậy, nhưng Lương Nguyện Tỉnh đã có ý tưởng cho bức ảnh, cậu nhất định phải thực hiện cho bằng được. Tiếp đó, Lương Nguyện Tỉnh lại nói với Nghiêm Kỳ về hiệu ứng hình ảnh mà cậu mong muốn. Lúc nãy cậu xem Nghiêm Kỳ múa, có một động tác xoay người sang phải rất uyển chuyển. Cậu hy vọng khoảnh khắc Đoàn Thanh Thâm làm cát tung lên từ bên trái, cô có thể xoay người sang phải, tạo cảm giác như đang múa cùng sa mạc.Nghiêm Kỳ gật đầu đồng ý. Đoàn Thanh Thâm đội mũ bảo hiểm, khởi động xe.Kỹ thuật drift xe máy, Đoàn Thanh Thâm chỉ biết sơ sơ về mặt lý thuyết. Anh thi bằng lái xe máy cũng chỉ vì năm tốt nghiệp cấp ba Tăng Hiểu Dương và đám bạn rủ anh đi thi cùng. Hồi đó, cả đám cùng nhau đi phượt trong kỳ nghỉ hè, Hà Văn Băng học được mấy chiêu trò với xe máy trên mạng rồi dạy cho họ, trong đó có cả drift.Đoàn Thanh Thâm điều chỉnh nhịp thở, hạ kính bảo hộ, nắm chặt tay lái, rồ ga phóng đi.Lúc đi ngang qua Lương Nguyện Tỉnh, từ gương chiếu hậu, anh thấy cậu giơ ngón cái với mình, rồi lại vẫy tay. Đoàn Thanh Thâm tiếp tục tăng tốc, khi anh lao đến gần chỗ Nghiêm Kỳ, Lương Nguyện Tỉnh lập tức hô lên với cô ấy: "Chị Kỳ, chuẩn bị——xoay!"Ngay từ lúc chữ "bị" còn chưa dứt, Lương Nguyện Tỉnh đã nhấn nút chụp liên tục. Một mảng cát hoàn hảo hình cánh quạt tung lên bên cạnh Nghiêm Kỳ. Đồng thời, tư thế xoay người của vũ công toát lên kỹ thuật cơ bản vững chắc, cánh tay và lưng khỏe khoắn dẫn dắt váy áo và phụ kiện chuyển động, tạo nên một khung hình vô cùng đẹp mắt.Bên kia, sau khi hất cát xong, xe của Đoàn Thanh Thâm dừng lại ngang, một chân anh chống xuống cát. Cả người anh và xe đều bị phủ đầy bởi cát.Ống kính của Lương Nguyện Tỉnh lập tức chuyển hướng sang anh.Anh hơi sững người, phát hiện cậu đang chụp mình, bèn lén cười sau lớp kính mũ bảo hiểm.Chụp xong, Nghiêm Kỳ vào xe nghỉ ngơi một lát. Trợ lý giúp cô xử lý cát trên tóc và quần áo, đồng thời bổ sung nước và dặm lại phấn.Bên này, Lương Nguyện Tỉnh nôn nóng cho anh xem những bức ảnh vừa chụp."Tuyệt vời! Thật sự quá đỉnh! Cát anh hất lên đẹp quá, người mẫu cũng siêu đỉnh." Lương Nguyện Tỉnh lật từng bức một, "Tôi chụp được hơn hai mươi bức rồi."Đoàn Thanh Thâm tháo mũ bảo hiểm, xuống xe: "Xem lại lần nữa đi, vừa rồi kính bảo hộ chắn sáng mất rồi.""Ừ!"Sau đó, Lương Nguyện Tỉnh lại hăng hái lật về sau, quả nhiên, lật đến bức chụp Đoàn Thanh Thâm đang ngồi trên xe. Đoàn Thanh Thâm xách mũ bảo hiểm, cúi đầu nhìn màn hình: "Đây là tôi à?""Ừm." Lương Nguyện Tỉnh hơi chột dạ, nhưng có gì mà phải chột dạ chứ, "Cũng, cũng ngầu mà, nên tôi chụp luôn.""Ồ..." Anh giả vờ điềm tĩnh gật đầu, "Lật về trước xem nào, tôi xem thử hiệu ứng ảnh."Lúc Nghiêm Kỳ quay điệu nhảy lần thứ hai, Đoàn Thanh Thâm ngồi tán gẫu với cậu trong xe.Ánh nắng chiếu vào, không gian trong xe ấm áp.Đoàn Thanh Thâm đưa nước cho cậu: "Trường nhạc của cậu có sinh viên khoa múa không?""Có chứ, à cảm ơn anh." Lương Nguyện Tỉnh nhận ra chai nước đã được mở nắp sẵn, cậu uống một ngụm, "Có cả múa với phát thanh. Nhưng mà nói thật, bây giờ trong số những người bạn mà thỉnh thoảng tôi vẫn liên lạc thì không ai làm công việc liên quan đến chuyên ngành cả.""Ừm." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Cũng bình thường thôi. Chị Dư ấy, chị ấy học Phát thanh - Truyền hình, bây giờ đang kinh doanh quần áo.""Đúng vậy. Nhưng mà tôi không biết số liệu việc làm cụ thể là bao nhiêu. Dạo trước, bạn cùng phòng đại học của tôi tình cờ đến quán bar chơi, bọn tôi cũng nói về chuyện này." Lương Nguyện Tỉnh vặn nắp chai nước, nói tiếp: "Lúc đó cậu ấy còn bảo tôi coi như là làm đúng chuyên ngành một nửa rồi, còn cậu ấy thì đang làm...""Đang làm gì thế?" Đoàn Thanh Thâm hoang mang nhìn cậu, sao lại dừng ở đoạn gây tò mò như vậy chứ. Sự im lặng đột ngột này cứ như thể người bạn cùng phòng kia đang làm chuyện gì đó đã được hơn mười năm rồi.Lương Nguyện Tỉnh phì cười: "Cậu ấy học thanh nhạc chuyên nghiệp, là Bel canto ấy mà. Bây giờ cậu ấy bảo đang tận dụng giọng hát trời phú của mình để làm nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại."Đoàn Thanh Thâm thở dài trong vô thức, anh chỉ biết cười bất lực: "Thực ra cũng không sao, bây giờ có thể tìm được việc làm đã là may mắn rồi.""Ừ." Lương Nguyện Tỉnh nghiêm túc gật đầu, "Hồi đó lúc nói chuyện, cậu ấy còn kể với tôi là có một người bạn học khoa sáng tác giờ đang bán bánh trứng rồi. Không phải gần đây có mấy tấm meme rất nổi sao? Biển hiệu trên xe đẩy ghi: Bánh trứng, bánh tráng, thiết kế nội thất. Hay là: Khoai lang nướng, bắp nướng, đại diện kiện tụng."Nghe xong, Đoàn Thanh Thâm bật cười thành tiếng: "Thế còn cậu? Cậu là...""Tôi là: Đùi cừu nướng, bánh thị bò, biểu diễn piano thương mại." Lương Nguyện Tỉnh đáp."Vậy tôi sẽ mở một quầy bên cạnh cậu, bán: Trà mơ chua, sữa chua tự ủ, thay khớp háng."Lương Nguyện Tỉnh vui mừng vỗ vai anh: "Anh giác ngộ rồi đấy, bác sĩ Đoàn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro