Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong
NT 4: Thanh Sơn...
Cảnh Phong
2025-03-03 07:56:09
"Xin chào, ở đây không được phép buộc chó đâu." Lương Nguyện Tỉnh nhìn chằm chằm chú chó poodle khổng lồ đang bị buộc ở cửa studio.Đối phương rất lịch sự, nhưng hiển nhiên nó không hiểu Lương Nguyện Tỉnh đang nói gì. Nó ngồi yên ở đó, dây dắt buộc chặt, trông hoàn toàn không có tính công kích, thậm chí màu lông và ánh mắt còn toát lên vẻ hiền lành.Nhưng Lương Nguyện Tỉnh lại sợ chó. Cậu thử bước đi hai lần, nhưng bước chân vừa tiến lên lại rụt về. Suy đi nghĩ lại, cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Đoàn Thanh Thâm đang ở cách đó một bức tường.Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy: "Bé yêu?""Anh ra đón em được không?"Đoàn Thanh Thâm đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy chìa khóa xe: "Không vấn đề gì, em đang ở đâu?""Ngay cửa studio.""Hả?"Đoàn Thanh Thâm bước ra, dắt chú chó về phía góc tường trong sân của nhà xưởng. Anh cúi xuống xoa đầu nó, rồi nói với Lương Nguyện Tỉnh: "Chó của mẹ anh và Tào Tương nuôi đấy. Tào Tương đang mượn phòng tối của chúng ta ở tầng hai để rửa ảnh, lát nữa là xong rồi.""Ồ——hóa ra là nó à." Lương Nguyện Tỉnh chợt nhớ ra, "Lần trước em thấy ảnh của nó, trông như một chú Teddy đang trong thời kỳ thay lông ấy." Đoàn Thanh Thâm bật cười, anh buộc chắc dây dắt chó lại, rồi cùng Lương Nguyện Tỉnh bước vào studio.Trong nhà, Lưu Lại đang ngồi bên cửa sổ với tư thế rình mồi của loài mèo, đôi mắt của nó không rời khỏi chú chó poodle bên ngoài. Mãi đến khi Lương Nguyện Tỉnh đi vào, nó mới kêu "Meoooo" một tiếng rồi nhảy xuống, đi đến trước mặt Lương Nguyện Tỉnh bắt đầu ra vẻ ta đây."Giỏi lắm, cảm ơn con đã âm thầm bảo vệ ba nhé." Lương Nguyện Tỉnh ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của nó, sau đó cậu tách một con vẹm xanh đưa cho nó, rồi quay sang hỏi anh: "Ơ? Nhưng mà giấy ảnh để tráng phim của chúng ta đã hết hạn gần một năm rồi mà.""Vẫn dùng được." Đoàn Thanh Thâm đáp.Công việc chính của Tào Tương là giảng viên đại học. Mặc dù chỉ dạy một môn phụ "nước chảy bèo trôi", nhưng y lại rất tận tâm, đến mức nhiều sinh viên cũng cảm thấy áy náy. Thời gian trước y cũng mua một chiếc máy ảnh, dưới sự hướng dẫn của Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh, y đã sắm được một chiếc Sony A7 cũ và một chiếc máy ảnh phim.Ngoài dự đoán, Tào Tương lại thích máy ảnh phim hơn. Mấy lần trước đều là Lương Nguyện Tỉnh giúp y rửa ảnh, xem vài lần y cũng đã tự học được."À đúng rồi." Đoàn Thanh Thâm nói, "Chú ấy mang theo thịt kho đông lạnh và thịt muối, lát nữa anh đi mua ít măng, tối nay làm món thịt hầm măng nhé?" Lương Nguyện Tỉnh lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vì tối nay đã có người nấu cơm rồi. Cậu nhanh nhảu ngọt giọng đáp: "Được đó, ông xã~"Tào Tương làm xong việc, bước xuống lầu, thấy Lương Nguyện Tỉnh, y bèn cười nói: "Chú mang đồ ăn ngon cho nhóc này. Tết mấy năm nay hai đứa đều ở ngoài không về, chẳng ai ở nhà ăn cơm chú nấu để mà khen cả.""Chậc, chú phải nói sớm chứ." Lương Nguyện Tỉnh giả vờ giận dỗi.Cậu làm vậy khiến cho Tào Tương bật cười vui vẻ: "Thật sao? Tết năm nay hai đứa về nhà à?"Biết thừa rằng Lương Nguyện Tỉnh sẽ chẳng nói gì hay ho, Đoàn Thanh Thâm bèn quay người đi lấy chiếc máy ảnh của Tào Tương đang để trên bàn. Quả nhiên, Lương Nguyện Tỉnh cười toe toét, nói với Tào Tương: "Tết năm nay sau khi chú nấu ăn xong thì gọi video cho cháu, cháu sẽ khen ít nhất một tiếng đồng hồ.""..."Đoàn Thanh Thâm đưa máy ảnh cho Tào Tương: "Cháu cài đặt xong rồi, chủ yếu là menu của Sony hơi khác so với các hãng khác, không có hướng dẫn sử dụng quả thực hơi khó mò."Chiếc máy ảnh cũ này lúc thu mua lại thì chủ cũ đã vứt mất sách hướng dẫn, Tào Tương loay hoay mãi vẫn không chỉnh được thông số, ảnh chụp ra cứ xám xịt tối om, y bèn nói: "Được rồi, cảm ơn cháu."Những ngày nghỉ ngơi ở studio, thỉnh thoảng lại có bạn bè người thân ghé qua chơi.Trưa hôm sau Hà Văn Băng ghé qua với cái bụng trống rỗng. Họ định hâm nóng lại nửa nồi canh thịt hầm măng hôm qua còn thừa, ăn kèm với cơm thịt kho, coi như xong một bữa.Kết quả cửa mở ra, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Lương Nguyện Tỉnh lập tức xịu xuống: "Tốt nhất là anh đã ăn cơm rồi đấy."Hà Văn Băng hoảng hốt: "Hai người nghĩ anh là loại người gì hả!"Rồi anh ta giơ túi đồ ăn mang theo, bên trong là cá nấu chua cay và tôm chiên giòn. Lương Nguyện Tỉnh nghĩ ngợi: "Thôi được rồi, vào ngồi đi."Chỉ cần hai người họ được nghỉ ngơi, Hà Văn Băng sẽ thường chẳng báo trước mà cứ thế ghé qua. Nhưng lần này vẻ mặt sầu muộn của anh ta có hơi quá mức. Lương Nguyện Tỉnh quan sát anh ta một hồi, rồi lại trao đổi ánh mắt với Đoàn Thanh Thâm, cậu hỏi: "Anh Hà, không lẽ anh bị người nhà đuổi ra ngoài vào giữa trưa đấy à?""Sao lại nói thế?" Hà Văn Băng mở hộp đựng cá chua cay rồi nhấc con mèo Lưu Lại đang nằm trên bàn ăn xuống, "Dù sao anh mày cũng từng này tuổi rồi, làm gì đến mức đó. Anh chỉ muốn qua đây ăn cơm cùng hai người thôi."Đoàn Thanh Thâm mang bát đũa ra, anh ngồi xuống: "Tối qua đi xem mắt, trưa nay bị đuổi ra khỏi nhà, cũng hợp lý đấy chứ."Lương Nguyện Tỉnh đang gắp măng thì bỗng quay đầu lại: "Anh Hà, tối qua anh đi xem mắt hả?""Sáng nay Tào Tương kể đấy, lúc đó em còn đang ngủ." Đoàn Thanh Thâm nói, nói xong anh lại quan tâm đến người bạn già này, "Lần này lại gặp phải chiêu trò gì rồi?"Hà Văn Băng hít sâu một hơi, gẩy đi sợi lông mèo trên đũa: "Cô gái đó dẫn theo bạn trai đến gặp tao để xem mắt."Vừa dứt lời, hai người đồng thời dừng động tác xúc cơm thịt kho, hai đôi mắt cùng đổ dồn về phía anh ta.Hà Văn Băng thừa biết câu chuyện này vừa thốt ra sẽ dẫn đến phản ứng như thế. Anh ta bình tĩnh nuốt miếng măng, rồi nói: "Phòng không tránh nổi, tên bay đạn lạc khó lường, trở tay không kịp."Lương Nguyện Tỉnh không hiểu, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Cô ấy đã có bạn trai rồi sao còn đi xem mắt làm gì?""Người nhà cô gái ấy không đồng ý cho quen người bạn trai đó, ép cô ấy phải đi xem mắt với anh." Hà Văn Băng khẽ liếc mắt, nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại, "Người yêu của cô ấy cao hơn anh cả một cái đầu, bắp tay chắc phải to bằng bắp đùi anh, ngồi đối diện anh, bảo anh rằng...""Bảo anh rằng...?" Lương Nguyện Tỉnh chớp chớp mắt."Bảo anh rằng, thằng bốn mắt chết tiệt, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của tao, tao đập cho mày nhừ xương!" Hà Văn Băng vừa nói vừa chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, "Không nói điêu chứ anh suýt chút nữa đã quỳ ngay tại chỗ mà phân bua với gã ta là đại ca ơi, oan cho tôi quá.""Vãi..." Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc, "Hung hãn vậy."Đoàn Thanh Thâm nghe xong cũng ngây người: "Nhưng chuyện này cũng đâu thể trách mày, sao gia đình mày lại đuổi mày ra ngoài vào đúng bữa ăn thế này?""Ơ?" Lương Nguyện Tỉnh quay sang nhìn anh, "Giỏi đấy, anh nắm bắt trọng điểm hay phết.""Quá khen rồi, bé cưng."Hà Văn Băng giận dữ nói: "Coi tao là người đi xem nào."Giận xong, anh ta lại ỉu xìu nói: "Nói chung là trưa nay người nhà về khá đông đủ, các chú các thím đều về. Tin tức của họ chậm trễ mà, vừa về đã hỏi han tao chuyện xem mắt thế nào các thứ. Mấy ngày nay tao thật sự bị làm phiền phát mệt, nên nói luôn là không kết hôn nữa. Kết hôn làm gì chứ, còn chưa cưới mà đã thấy phiền thế này rồi, cưới rồi chắc phiền chết mất."Chiếc bàn ăn trong studio không lớn, chỉ nhỉnh hơn bàn cà phê bình thường một chút.Vì vậy, trong lúc hai người bố không nói nên lời, không biết phải an ủi người bạn này thế nào, Lưu Lại đã nhanh nhẹn nhảy lên bàn, bàn chân nhỏ trắng muốt của nó ấn lên tay Hà Văn Băng đang cầm đũa, đôi mắt màu xanh băng giá nhìn anh ta đầy nghiêm nghị.Anh ta còn chưa kịp cảm động vì "mèo tốt, người xấu" thì ngay lập tức, cả hai người đối diện đồng loạt đứng dậy, đồng thanh hét lên: "Đuôi kìa!!"Cái đuôi trắng muốt đã nhúng vào bát canh cá chua cay mất rồi.Chiều hôm đó, Lưu Lại được đưa đến cửa hàng thú cưng để tắm rửa. Một con mèo mang hương vị cá chua cay khiến tất cả thú cưng trong cửa hàng đều muốn xúm lại gần ngửi. Đoàn Thanh Thâm nhận xét rằng bây giờ Lưu Lại chính là một chiếc "đuôi mèo mỹ vị".Vì Hà Văn Băng đang có xích mích với gia đình, nên họ đã sắp xếp cho anh ta ở lại studio. Ngày hôm sau, hai người xuất phát đến chỗ Trì Song Hải để chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập mùa thu mới. Bức ảnh chụp cá voi di cư ở Vịnh Jervis, Úc tháng trước cũng đã được đăng lên trang bìa của tạp chí số mới. Trên chuyến bay đến Bắc Kinh, tạp chí được phát trên ghế ngồi chính là số này.Lương Nguyện Tỉnh cầm tạp chí trên tay xem một lúc, rồi cười nói: "Em vẫn thích bức ảnh chụp ông cụ lướt sóng hơn.""Bức đó không được đâu." Đoàn Thanh Thâm cũng lấy một cuốn, lật xem."Tiếc quá, ngầu như vậy cơ mà.""Ông cụ đứng trên ván lướt sóng giơ ngón giữa với con sóng, cái này làm sao đưa lên tạp chí được chứ." Đoàn Thanh Thâm vừa cười vừa xoa đầu cậu.Lương Nguyện Tỉnh bĩu môi: "Nó thể hiện tâm trạng muốn "fxxk the world" của ông cụ, bức ảnh đầy cảm xúc như vậy cơ mà."Một năm qua, cũng coi như là trọn vẹn đến mức có hơi dư thừa.Mùa xuân, họ chụp một bộ ảnh tại thị trấn Hallstatt, Áo với những con phố, kiến trúc, bến cảng, thiên nga và sương mù buổi sớm. Mùa hè ở Úc cũng ghi lại được rất nhiều khung cảnh đẹp, những hang động với ánh sáng và bóng đổ có hơi siêu thực sau khi phơi sáng kép. Còn hôm nay, sau khi chụp xong mẫu sản phẩm mới cho Trì Song Hải, họ lại tất bật lên đường từ Bắc Kinh đến Đôn Hoàng mà không kịp nghỉ ngơi.Cũng nằm trong kế hoạch chụp ảnh năm nay, họ dự định chụp hoàng hôn trên sa mạc Đôn Hoàng xuyên suốt 24 tiết khí, từ Lập Xuân đến Đại Hàn. Sau đó đợi đến cuối năm, họ sẽ cắt những bức ảnh này thành các dải mỏng và ghép lại thành một bức ảnh dài.Khi vừa lên ý tưởng này, Lương Nguyện Tỉnh bảo rằng cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Hạ Kiêu Tự và Kỷ Diên lại có thể chụp ảnh ở Tây Tạng trong nhiều năm như vậy. Quả nhiên có những thứ chụp mãi cũng không bao giờ cảm thấy đủ.Họ ở lại Đôn Hoàng một đêm, hôm sau trả xe rồi quay lại studio. Giang Ý thông báo với họ rằng tập ảnh của họ có thể sẽ được xuất bản trong tuần này, hỏi họ xem bản mẫu có phải vẫn gửi về địa chỉ của xưởng dệt như trước không.Vì là tập ảnh đầu tiên của họ, nên được đặt tên là "Thanh Sơn Tỉnh".Lời tựa được chia thành hai đoạn, Lương Nguyện Tỉnh viết đoạn đầu tiên:Thực ra nhiếp ảnh không phải là ước mơ hay nguyện vọng của tôi. Nói một cách chính xác, điều tôi muốn làm chỉ là "cầm máy ảnh lên", tức là đưa tay đỡ lấy ống kính, cầm thân máy, và giơ máy ảnh lên.Ngày cuối cùng rời khỏi phòng tập đàn, mấy cây hoa quế trong khu nhà tôi ở đã nở. Khi tôi leo lên xe máy là lúc giữa trưa, tôi mang theo một ít hành lý, một ít đồ ăn, trên yên xe rơi lả tả vài bông hoa quế, chúng nhanh chóng bị gió cuốn đi. Đó chính là bước đầu tiên tôi "cầm máy ảnh lên".Đoạn thứ hai của lời tựa do Đoàn Thanh Thâm viết:Đây là lần thứ hai tôi cầm máy ảnh lên, như nắng hạn gặp mưa rào, như núi xanh thức tỉnh lần nữa.Con đường đã đi qua, nếu quay lại lần nữa thì sẽ hoàn toàn khác, và gió cũng sẽ không thổi lại trên cùng một lối. Những gì chúng tôi làm rất đơn giản: dừng chân, chụp ảnh, rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro