Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong
NT 6: Dòng thác...
Cảnh Phong
2025-03-03 07:56:09
(*) Câu nói trích trong "Lương thư - Vũ Đế kỷ thượng", được ví von với việc dùng sức mạnh to lớn để tiêu diệt kẻ địch.Phần nhạc nền luôn là một điểm nhấn độc đáo trong các video của họ, đây là nhận xét của rất nhiều khán giả.Có những bản nhạc tự nó đã khơi gợi hình ảnh, chẳng hạn khi nghe "Yumeji's Theme", người ta sẽ nhớ đến những bộ phim Hồng Kông cũ, thậm chí còn có thể hiện lên vài câu thoại quen thuộc. Do tính chuyên nghiệp nên Lương Nguyện Tỉnh rất kén chọn nhạc nền. Đôi khi một video đã chuẩn bị xong mọi thứ chỉ thiếu mỗi nhạc nền, cậu có thể cau mày ngồi trước máy tính suốt mấy buổi chiều để chọn nhạc.Đoàn Thanh Thâm mặc một bộ đồ ở nhà màu nhạt, mang đến cho cậu một cốc nước ấm có thả vài lát chanh, anh cúi xuống nhìn con mèo đang cuộn tròn ngủ trên đùi cậu, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, em nhìn màn hình cả chiều rồi.""Ừm." Lương Nguyện Tỉnh miệng thì ừm, nhưng mắt thì lại chẳng rời đi chút nào. Cậu cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói: "Anh bế Lưu Lại đi đi, trời lạnh thế này mà em sắp bị nó ủ nóng rát cả đùi rồi."Đoàn Thanh Thâm cúi người, chọc nhẹ vào đầu Lưu Lại: "Tỉnh, tỉnh, dậy đi dạo với ba nào."Lưu Lại còn chưa kịp mở mắt thì người tên "Tỉnh Tỉnh" kia đã nhìn anh đầy nghi ngờ: "Anh đã lên kế hoạch cho câu nói này bao lâu rồi?"Dạo gần đây do sân của xưởng dệt đang được cải tạo, làm mới lại bồn hoa, làm đường xi măng, chỗ đậu xe và đèn đường, khắp nơi đều ồn ào tiếng búa đập, vậy nên họ đành tạm thời đưa Lưu Lại về nhà Lương Nguyện Tỉnh ở Hàng Châu.Lưu Lại cuối cùng cũng mơ màng mở mắt ra, lúc Đoàn Thanh Thâm bế nó lên..."Chà, con mèo dài thật đấy." Lương Nguyện Tỉnh ngạc nhiên thốt lên, "Sao nó lại lén lút lớn thế này nhỉ.""Nó ngày càng giống em rồi, bữa nào cũng muốn ăn không dưới một cân thức ăn, không lớn thêm mới lạ." Đoàn Thanh Thâm dở khóc dở cười, "Em cũng thế đấy, nhạc nền để tối chọn tiếp, giờ xuống đi dạo chút nào."Lương Nguyện Tỉnh ngả người ra lưng ghế vươn vai, "Ưm—" một tiếng thật dài, nói: "Không muốn đi."Đoàn Thanh Thâm nhíu mày: "Sau khi gãy xương cần phải vận động để phục hồi, ra ngoài tắm nắng đi.""Nhưng em không muốn động đậy gì cả." Lương Nguyện Tỉnh để đầu tựa lên mép lưng ghế."Một là anh bế em xuống, hai là để Lưu Lại cõng em xuống." Đoàn Thanh Thâm đùa."Nhưng bên ngoài lạnh lắm." Lương Nguyện Tỉnh lại than thở."..." Đoàn Thanh Thâm thở dài.Hai tháng trước, khi họ theo chân đội khảo sát núi lửa ở đảo Saunders, Lương Nguyện Tỉnh không may trượt chân ngã ở đoạn đường gần lên đến đỉnh núi, khiến mắt cá chân ngoài của cậu bị gãy xương.Chính là nội dung video mà cậu đang chọn nhạc nền lúc này: Vĩ độ 57 độ Nam, đảo Saunders ở Nam Đại Tây Dương, hồ dung nham núi lửa thứ tám trên thế giới.Leo lên ngọn núi lửa đó quả thực không phải là chuyện dễ dàng. Đoàn thám hiểm gồm năm thành viên đội khảo sát khoa học, hai chuyên gia leo núi, ba người từ tạp chí địa lý và hai nhiếp ảnh gia, cộng thêm thuyền trưởng và thủy thủ phụ trách hậu cần không tham gia leo núi. Đây là đội hình hoàn hảo xét về kinh nghiệm leo núi lẫn khả năng sinh tồn ngoài trời. Thế nhưng, kế hoạch của con người dù có hoàn hảo đến đâu thì cũng không thể chống chọi lại với những cơn gió tuyết bất chợt ập đến từ thiên nhiên.Để có được góc quay đẹp, Đoàn Thanh Thâm và Lương Nguyện Tỉnh đã luôn đi ở bên cạnh đội. Hai người họ không buộc chung dây thừng với mọi người, mà chỉ buộc chung hai người với nhau.Quần đảo Nam Sandwich gần Nam Cực là nơi sinh sống của vô số động vật hoang dã. Những con hải âu mày đen dưới chân núi lửa dõi theo nhóm người mà chúng cho là có phần không biết lượng sức mình - thời tiết thế này mà các người định làm gì đây.Trên thân núi lửa là lớp băng đông cứng hình thành từ sự tích tụ của gió tuyết qua nhiều năm tháng, mặc dù bản thân ngọn núi lửa chỉ cao khoảng 900 mét, nhưng thời tiết khắc nghiệt tột độ của nó mới là trở ngại lớn nhất. Máy quay hành trình của họ gần như phải dí sát vào đối tượng quay trong vòng hai bước chân mới có thể ghi lại hình ảnh rõ ràng, nếu không thì tất cả chỉ là một màn sương trắng xóa.Cơn gió mạnh tới gần 50 hải lý trên giờ liên tục thổi tung tuyết tích tụ trên thân núi. Những người leo núi chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi một lát là sẽ lập tức bị phủ đầy vụn băng và tuyết. Mọi người dù đứng đối diện nhau cũng phải hét lên để trao đổi, nhưng đến lúc cuối cùng thì chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngay cả tiếng đinh giày của mình c.ắm vào mặt băng cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy từng cú giậm chân ngày càng nặng nề hơn.Lương Nguyện Tỉnh cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân phải của mình, cậu đã hồi phục khá tốt, gần như đã hết sưng và cũng không còn đau nhiều nữa.Lúc đó Lương Nguyện Tỉnh cần một cú máy dài, lia từ chuyên gia leo núi dẫn đầu đoàn xuống từng người một. Khi trong khung hình xuất hiện cận mặt của người dẫn đầu, điều đó có nghĩa là người quay phim đang ở vị trí cao hơn người dẫn đầu, hơn nữa người quay phim chỉ có một tay cầm gậy leo núi, tay còn lại đang cầm máy quay.Quá trình quay phim diễn ra tương đối thuận lợi, dù có vài lần cậu suýt vấp ngã nhưng đều được Đoàn Thanh Thâm đỡ kịp thời. Mặc dù mọi người đều mang vác vật nặng để tăng trọng lượng cơ thể, nhưng trước những cơn gió mạnh, họ vẫn bị lắc lư như cây cỏ. Khi hoàn thành cảnh quay người cuối cùng trong đoàn leo núi, Lương Nguyện Tỉnh hơi thả lỏng. Cậu định đưa tay lên kéo mặt nạ để thở một chút, thì đột nhiên đinh giày leo núi bị trượt—May thay, cậu phản ứng rất nhanh, ngay lập tức rút rìu băng ra và cắm mạnh vào mặt băng. Cùng lúc đó, Đoàn Thanh Thâm phát hiện cậu bị ngã, trước khi dây an toàn căng ra, anh đã kịp nắm chặt lấy dây, ngồi xổm xuống và kéo cậu lại.Trong hoàn cảnh như vậy, Đoàn Thanh Thâm vẫn bình tĩnh kéo cậu về bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng, áp sát cậu vào người mình để ổn định nhịp tim của bản thân. Dù sao thì trong lúc vận động cường độ cao, tim đập nhanh quá mức cũng không phải là chuyện tốt.Thời tiết cực kỳ lạnh giá khiến người ta không cảm nhận rõ rệt cơn đau. Sau khi được kéo trở lại, Lương Nguyện Tỉnh rất tự tin giơ ngón tay cái lên ra hiệu không sao, chỉ là bị trượt một chút thôi, rồi cậu tiếp tục quay phim.Cậu thực sự không phải đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không phải vì nghĩ rằng đây có thể là nơi cả đời cậu chỉ đến được một lần mà cắn răng chịu đựng, mà đơn giản là vì cậu thật sự không đau nhiều.Cho đến khi họ quay trở về trại..."Ài..." Lương Nguyện Tỉnh thở dài, đóng laptop lại, "Không xem nữa, nếu xem tiếp thì lại đến đoạn em bị ngã mất. Nào, Tiểu Đoàn, bế trẫm xuống nhà đi."Đoàn Thanh Thâm đặt con mèo xuống, cúi người bế ngang cậu từ trên ghế lên: "Bố anh nói tốc độ hồi phục của em rất đáng kinh ngạc, khen em có tài năng thiên bẩm.""Ôi chao, Viện trưởng Đoàn tìm từ hay thật đấy, gãy xương mà cũng khen được." Lương Nguyện Tỉnh cười nói, "Đúng là làm khó ông ấy rồi."Lúc đó, khi ngồi tàu trở về từ đảo Saunders, cậu mới nhận ra mắt cá chân mình có vấn đề, cơn đau khiến mặt cậu trắng bệch. Đoàn Thanh Thâm cởi giày tất của cậu ra xem, vừa nhìn đã biết ngay là gãy xương, về nước anh lập tức tìm Đoàn Tế để phẫu thuật cho cậu.Đoàn Tế bao năm nay sống cô độc không ai hỏi han, nghe con trai nói người yêu bị gãy xương, ông lập tức thu xếp giường bệnh, tự mình làm thủ tục nhập viện và sắp xếp ca phẫu thuật, còn đích thân làm bác sĩ mổ chính. Cái dáng vẻ đó, làm cho Lương Nguyện Tỉnh trước khi vào phòng phẫu thuật phải nắm tay Đoàn Thanh Thâm, hỏi anh: "Bố anh sẽ không đợi đến lúc hạ dao mổ rồi cho em..."Đoàn Thanh Thâm nhắm mắt lại, dở khóc dở cười, trả lời cậu: "Đừng sợ, lát nữa anh sẽ lén mặc áo phẫu thuật, rồi trà trộn vào trong bảo vệ em."Gãy xương mắt cá ngoài chỉ là một ca tiểu phẫu. Nếu tình trạng không nghiêm trọng, thường chỉ cần làm tại phòng phẫu thuật ngoại trú ban ngày xong là cho bệnh nhân về nhà, cùng lắm cũng chỉ ở lại viện quan sát một đêm. Cho nên loại phẫu thuật này hoàn toàn không cần làm phiền đến Đoàn Tế, nhưng ông vẫn muốn thể hiện, làm cho trợ lý phẫu thuật rất bất lực, cả phòng phẫu thuật đều bất lực.Ca phẫu thuật của Đoàn Tế vốn không có trong kế hoạch. Hôm đó có các bác sĩ từ các bệnh viện khác nhau đến tham dự hội thảo, trong số đó, có một bác sĩ trông khá trẻ tuổi đi ngang qua hành lang này. Ban đầu hắn chỉ nhìn bể cá phía sau ghế ngồi của Đoàn Thanh Thâm, rồi dường như nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên quay lại nhìn thẳng về phía anh.Đoàn Thanh Thâm cảm thấy kỳ lạ. Vị bác sĩ kia bèn đi thẳng đến, mỉm cười nói: "Chào anh, xin hỏi... anh có phải là Thanh Sơn Tỉnh không?""Vâng, đúng vậy." Đoàn Thanh Thâm đứng dậy bắt tay hắn, "Chào anh.""Tôi là Phương Thức Du. Vợ tôi rất thích xem video của các anh, còn giới thiệu cho mấy giáo viên dạy địa lý ở trường em ấy, ai cũng khen ngợi rất nhiều." Phương Thức Du gật đầu với anh rồi hỏi tiếp, "Ơ? Nhưng anh ở đây... người đang phẫu thuật bên trong là?""Là Tỉnh Tỉnh." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Không sao đâu, gãy xương mắt cá ngoài, tiểu phẫu thôi.""Ồ..." Phương Thức Du gật đầu, "Chúc cậu ấy mau chóng hồi phục."Nói tóm lại, cuối cùng Lương Nguyện Tỉnh bị đóng ba cái đinh thép rồi ra ngoài. Đoàn Tế còn ra vẻ dặn dò những điều cần chú ý, nhưng chưa nói được nửa chừng, ông đã tự thấy ngại, bèn bảo với Đoàn Thanh Thâm: "Dù sao... cũng chỉ có vậy, con biết hết cả rồi mà."Dĩ nhiên là anh biết. Nói cảm ơn bố xong, anh lập tức đưa Lương Nguyện Tỉnh xuất viện.Sau này, Đoàn Tế thỉnh thoảng lại gọi họ đến tái khám. Thật ra cũng có thể hiểu được, sống đến độ tuổi đó rồi, con người ta sẽ luôn muốn nhìn thấy con cái. Những năm đầu Đoàn Tế hồ đồ ngoại tình, tuy không ở cùng với đối tượng ngoại tình, nhưng ông cũng đã tự tay phá hủy gia đình vốn đang êm ấm. Suốt những năm qua, không phải là ông chưa từng nghĩ đến việc nối lại với Uông Khanh Hoa, nhưng không có kết quả. Dẫu sao thì đời người chỉ sống một có lần, đã từng đi qua một con đường lầy lội gian khổ, cả người dơ bẩn, hà cớ gì phải đi lại lần nữa.Khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của Lương Nguyện Tỉnh cũng chẳng để cho Đoàn Tế có nhiều cơ hội tái khám. Hơn một tháng sau, cậu đã được tháo đinh cố định, bác sĩ ở phòng khám dặn dò về nhà tiếp tục tự hồi phục.Cũng như mọi khi, Hàng Châu vào dịp Tết Dương lịch lại đón một đợt sóng du khách. Khi đang ngồi trên ghế dài trong khu dân cư phơi nắng, Lương Nguyện Tỉnh lướt Moments, cậu thấy Đinh Tiệp đăng một dòng trạng thái chỉ có chữ: "Ngồi tàu điện ngầm tuyến số 1 đến ga Long Tường Kiều bị dòng người xô thẳng xuống! Bác tài ơi! Tôi còn chưa kịp lên tàu mà!"Lương Nguyện Tỉnh ấn thích bài đăng của gã.Vừa mới "thích" xong, lập tức có một tin nhắn WeChat đến, cậu lướt lại xem, suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại."Sao thế?" Đoàn Thanh Thâm hỏi."Biên tập viên Giang." Lương Nguyện Tỉnh nhìn anh, "Bảo em là gãy chân chứ có phải gãy tay đâu, sao vẫn chưa đăng video lên.""..."Đoạn video đó là sản phẩm hợp tác giữa đội khảo sát, tòa soạn tạp chí và Thanh Sơn Tỉnh. Kể từ khi họ trở về từ Nam Đại Tây Dương, đã hai tháng trôi qua mà video vẫn chưa được đăng tải, khiến Giang Ý sốt ruột đến mức xoay như chong chóng. Ban đầu cô còn thông cảm vì cậu bị gãy chân, sau đó lại cảm thấy không đúng – gãy chân rồi, chẳng phải càng có thể ngồi yên mà chỉnh sửa video hay sao!Và cũng bởi vì Lương Nguyện Tỉnh ngày càng yêu cầu cao hơn đối với video, cậu kiên quyết không giao tư liệu cho Giang Ý tìm người làm, nên hai người lại bắt đầu cuộc chiến trì hoãn với Giang Ý, đó cũng là điều mà họ giỏi nhất.Đoàn Thanh Thâm khoác vai cậu, cười nói: "Phần còn lại để anh dựng cho, anh sẽ mang ghế nằm lên, chia cho em một màn hình để chỉ đạo anh, được không?"Cậu suy nghĩ một lúc: "Được thôi."Trong những ngày bị thương ở chân, thỉnh thoảng lại có bạn bè người thân đến thăm hỏi cậu. Có hôm Đinh Tiệp mang canh chân giò hầm từ nhà đến, nói với cậu ăn gì bổ nấy. Còn có cả Mao Mao giả vờ đi công tác ở Chiết Giang nhưng thực chất là trốn xem mắt.Ngày Mao Mao đến Hàng Châu, cô suýt nữa thì bị dòng người đông đúc ở ga tàu cao tốc đẩy đến sân bay Tiêu Sơn. Lương Nguyện Tỉnh nghe tin này thì nhắn tin trả lời cô trên WeChat: "Thế chị còn đến ăn tối không?"Nhưng may mắn thay, cô Mao đây dù sao cũng là người từng "sống sót" trong những đợt chen chúc trên tàu điện ngầm ở Bắc Kinh, vậy nên đúng giờ cơm tối cô vẫn kịp ngồi đối diện hai người."Giỏi thật đấy." Cô đặt túi xuống, "Mấy người này nghỉ Tết Dương lịch được mấy ngày vậy? Sao cả thế giới đều đi chơi hết thế này?"Đoàn Thanh Thâm rót trà cho cô, nói: "Thành phố du lịch mà, kỳ nghỉ nào cũng vậy.""Ài... Cảm ơn nhé." Mao Mao uống một hơi hết nửa cốc trà, cô nhìn Lương Nguyện Tỉnh rồi bật cười: "Thằng nhóc này chẳng thay đổi gì cả, trông chẳng giống người sắp 30 chút nào."Lương Nguyện Tỉnh gãi đầu: "Cũng tàm tạm, chị cũng đâu có thay đổi gì mấy.""Vì chị không có con." Mao Mao uống hết cốc trà, sau đó cô lấy chiếc laptop và bản hợp đồng giấy từ trong túi ra, "Nào, tranh thủ lúc chưa lên món, xem qua hợp đồng gia hạn đi."Lương Nguyện Tỉnh ngạc nhiên, khuôn mặt vừa nãy còn đang cười: "Chị à, đừng nói chị thật sự đến đây để đi công tác đấy nhé?""Sao nào, tiện thể thôi." Mao Mao nheo mắt, "Chị phải đích thân đến đây mới yên tâm được, không thể để Giang Ý cướp hết các hợp đồng marketing của Thanh Sơn Tỉnh!"Đoàn Thanh Thâm bật cười, tiếp tục rót trà cho cô: "Không đâu, bên biên tập viên Giang không tham gia vào việc vận hành của bọn tôi.""Hừ! Người trẻ các cậu!" Mao Mao lập tức đổi sắc mặt, như thể đã sớm dự liệu trước điều này, cô nói tiếp: "Mấy năm nay tham vọng của cô ta lớn lắm. Tuần thứ hai sau khi các cậu từ Nam Cực trở về, cô ta đã hẹn phó tổng giám đốc bộ phận vận hành của công ty bọn tôi đi ăn, định lôi kéo người!"Hai người nhìn nhau, Đoàn Thanh Thâm an ủi: "Cũng chưa chắc đâu, biên tập viên Giang làm bên tạp chí, ngành xuất bản, đâu có liên quan gì nhỉ?""Vậy nên tôi mới nói là tham vọng của cô ta quá lớn." Máy tính của Mao Mao đã khởi động xong, cô quét mã đăng nhập WeChat trên máy tính, rồi nói tiếp: "Kể từ khi tòa soạn của họ bắt đầu làm tạp chí điện tử dạng video, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Các cậu có biết không, năm nay khi chúng tôi đến họp với bên nền tảng, giám đốc phụ trách phát sóng trực tiếp ở đó bóng gió muốn tăng giá. Tôi đi hỏi các bộ phận khác, quả nhiên, sau khi đánh giá, bên nền tảng cho rằng hiện nay những video dạng tạp chí mang tính nhân văn và giàu kiến thức như kiểu của Giang Ý là lựa chọn tối ưu hơn.""Ồ..." Lương Nguyện Tỉnh trầm ngâm, "Nghe có vẻ đúng là...""Ôi cái người phụ nữ này!" Mao Mao siết tay, cảm xúc rất kích động, "Quá ghê gớm, quá ghê gớm. Cô ta còn đích thân đến đảo Sanders quay núi lửa, võ thì leo núi, văn thì viết lách, dùng cái này để dụ dỗ phó tổng giám đốc vận hành nhà tôi. Cô ta nói mỗi một video đều sẽ cứng cựa như thế, đều đạt chất lượng như phim tài liệu, đều luôn nhé. Đây là gì vậy, thơm quá."Nhân viên phục vụ bưng món súp cua đặc của họ lên, cắt ngang màn "thi triển phép thuật" của Mao Mao: "Súp nóng đấy ạ, đừng chạm vào thành nồi nhé!"Lương Nguyện Tỉnh nghe những lời này của cô thì dở khóc dở cười: "Chị... rốt cuộc là chị ghét biên tập viên Giang hay ngưỡng mộ biên tập viên Giang vậy? Lại còn khen cô ấy văn võ song toàn.""Có gì mâu thuẫn đâu? Vừa ghét vừa ngưỡng mộ chứ sao." Mao Mao nuốt nước bọt, không thèm quan tâm nhiều nữa, mắt dán chặt vào món ăn, "Ôi, làm thế nào vậy, rõ ràng không phải món ăn đậm vị, nhưng cái vị tươi ngon này sao lại k.ích th.ích đến thế."Đoàn Thanh Thâm cười, đặt bản hợp đồng xuống, nói: "Ăn trước đã. Mấy năm nay nền tảng đẩy nội dung toàn là nhờ các cô làm, thật ra đôi khi chúng tôi cũng thấy khá ngại. Tần suất cập nhật bây giờ ngày càng thấp, nhưng các cô cũng chưa từng phàn nàn hay đề cập đến việc giảm tỷ lệ chia lợi nhuận. Chuyện này, Tỉnh Tỉnh cũng đã nói với tôi, sang năm chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.""Thật á?" Mao Mao nhìn Lương Nguyện Tỉnh, rồi nhìn sang Đoàn Thanh Thâm. Sau đó, cô còn chưa kịp cảm động quá năm giây: "Vậy ký luôn đi.""Bụp", một cây bút được đặt xuống."..." Lương Nguyện Tỉnh cạn lời, "Anh Thâm à, hay là anh cứ xem hết hợp đồng đi đã."Mao Mao còn có lịch hẹn với bạn ở Hàng Châu, sau khi ăn cơm với họ xong, cô tìm một quán cà phê để xem hợp đồng. Cuối cùng, Đoàn Thanh Thâm mở nắp bút, ký tên vào phía bên A, ký xong anh đẩy sang cho Lương Nguyện Tỉnh. Thông thường, những hợp đồng và thỏa thuận mà Đoàn Thanh Thâm đưa cho, cậu đều chẳng thèm xem, không hỏi gì cả mà ký luôn.Thấy vậy, Mao Mao chỉ cười nói: "Không thèm đọc một chữ nào mà đã ký, có ngày anh Thâm của cậu bán cậu đi đấy.""Bán thì bán thôi." Lương Nguyện Tỉnh bẻ một miếng bánh quy, cậu nghiêng đầu nhìn Đoàn Thanh Thâm, nói: "Nhớ lễ tết đến thăm em là được."Đoàn Thanh Thâm gật đầu: "Yên tâm đi, đến lễ tết anh sẽ bảo cái gia đình mà mua em qua thăm em.""Chậc." Mao Mao đảo mắt, "Đúng là hai kẻ mù quáng vì yêu."Sau khi trả lại hợp đồng cho Mao Mao, họ trò chuyện thêm một lúc, Lương Nguyện Tỉnh hỏi ngày mai cô sẽ đi đâu. Mao Mao liếc cậu: "Chân cẳng cậu thế này mà còn định tiếp đãi chị à?""... Chẳng phải còn có anh Thâm sao.""Không cần đâu." Mao Mao cất hợp đồng, "Mai bạn chị đến, bọn chị đi dạo Tây Hồ, ăn món cá giấm là được. Chơi bời gì không quan trọng, ài..."Phải rồi, cô đến đây để trốn xem mắt. Lương Nguyện Tỉnh có hơi tò mò: "Thu nhập của chị như thế, đáng lẽ ở nhà phải có tiếng nói lắm chứ nhỉ?""Cậu là trẻ con thành phố thì biết gì. Ở quê chị ấy à, những người như chị là ở tầng lớp thấp nhất của chuỗi thức ăn." Mao Mao nhấp một ngụm cà phê, rồi lại nói: "Nhưng mà gia đình chị ấy... lại khiến người ta không ghét nổi. Nói chung là rất phức tạp, gia đình mà, yêu ghét lẫn lộn. Đương nhiên là họ thương chị, nếu không thì khi xưa chị không thuê nổi nhà ở Bắc Kinh, họ đã chẳng gửi tiền, mà ép chị về quê luôn, đâu lằng nhằng thế này. Nhưng bây giờ giục cưới cứ như đòi mạng thế này thật sự rất phiền, thôi thì từ từ hiểu nhau vậy.""Ừm." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, cậu khẽ nhấn vào chân Đoàn Thanh Thâm ở dưới bàn, "Đúng thế, gia đình mà."Nói chuyện của Mao Mao, sau khi than phiền một hồi thì cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bèn hỏi sang năm họ có dự định gì.Đoàn Thanh Thâm lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì đặc biệt. Bọn Hạ Kiêu Tự rủ chúng tôi cùng đi chụp núi tuyết, hai chúng tôi vẫn đang suy nghĩ."Lương Nguyện Tỉnh gật đầu theo: "Hoặc là đi Quý Châu một chuyến nữa. Ở đó có một huyện sản xuất đàn guitar, tôi muốn đến xem thử.""Xì." Mao Mao đột nhiên nhíu mày, "Hạ Kiêu Tự và Kỷ Diên có phải... hai người có Wechat của họ không? Họ có làm marketing không? Giúp tôi hỏi với! Rồi gửi Wechat cho tôi! Không thể để Giang Ý nhanh chân hơn được!""Ôi mẹ ơi, chiến tranh thương mại." Lương Nguyện Tỉnh kinh ngạc.Phía bên kia của cuộc chiến thương mại đã tiếp tục liên lạc với họ vào ngày hôm sau.Giang Ý dường như làm việc quanh năm không nghỉ. Năm ngoái cũng vậy, ngay cả mấy ngày Tết, tài khoản công khai của cô vẫn cập nhật đều đặn, đăng cả video pháo hoa lúc giao thừa.Video thực ra đã được dựng xong, phụ đề cũng đã thêm đủ. Đoàn Thanh Thâm đã tự xem lại hai lần, điều chỉnh một vài chỗ sai sót. Cuối cùng chỉ còn lại phần nhạc nền, cũng là phần tốn nhiều thời gian nhất trong hầu hết các video của họ.Mở đầu video là cảnh quay tàu thuyền từ góc nhìn của drone, sử dụng âm thanh gốc của gió và sóng biển. Tiếp đó, drone bay về phía boong tàu, ống kính zoom lại gần, nối tiếp bằng một cú lia máy hình vòng cung để quay hòn đảo phía đối diện. Ở đây, Lương Nguyện Tỉnh đã sử dụng bản "Consolations" số 3 của Liszt, câu nhạc đầu tiên vang lên, đồng thời tiếng gió cũng yếu dần. Rồi ống kính từ từ lia vào, khung hình phóng to, bãi biển đen phía xa với những mảnh băng trắng xếp rải rác, chú chim cánh cụt nhảy xuống từ trên tảng đá bằng cả hai chân. Sau đó góc quay nâng cao lên, bắt được hình ảnh luồng khí bốc lên từ đỉnh núi lửa.Kết quả của việc quá khắt khe là Lương Nguyện Tỉnh lại ngồi trước máy tính thêm mấy tiếng đồng hồ. Trong đầu cậu tràn ngập đủ loại nhạc khúc, hoặc là hùng tráng, hoặc là trầm lắng, vừa phải thống nhất về phong cách, vừa phải khớp với hình ảnh, còn phải là thứ bản thân cậu thích. Đoàn Thanh Thâm bất lực dựa vào khung cửa nhìn cậu, anh thở dài, rồi đi tới tháo tai nghe của cậu xuống, xoa xoa thái dương cho cậu.Những lúc như thế này, Đoàn Thanh Thâm thường sẽ không nói gì với cậu, bởi vì cậu đã phải tiếp nhận quá nhiều âm thanh phức tạp rồi.Lưu Lại cũng rất ngoan, nó lẳng lặng ăn cơm một mình ở dưới lầu.Sáng hôm sau, Tăng Hiểu Dương nhắn hỏi họ khi nào về Sơn Đông, anh ta nói rằng có tiệc tất niên ở bờ biển. Khi Đoàn Thanh Thâm đi hỏi Lương Nguyện Tỉnh, anh nghe được giai điệu "Main Title" vọng ra từ phòng ngủ. Bước vào xem, anh thấy Lương Nguyện Tỉnh đang nhìn màn hình với vẻ mặt nghiêm trọng.Thấy anh bước vào, cậu hỏi: "Theo anh, trong video về Nam bán cầu, dùng bản nhạc này, có hơi kỳ quặc không?""Chắc là có." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Đến lúc đó bình luận toàn là "Phương Bắc không bao giờ quên" thì cũng khá xấu hổ. Hiểu Dương hỏi khi nào chúng ta về, muốn cùng nhau đón năm mới."Lương Nguyện Tỉnh có hơi khó xử, cậu vẫy tay gọi anh vào.Căn hộ duplex này rõ ràng có rất nhiều phòng trống, nhưng mỗi lần họ quay lại, cả hai đều chen chúc trong căn phòng nhỏ của Lương Nguyện Tỉnh. Đoàn Thanh Thâm đi vào, ngồi xuống góc giường. Lương Nguyện Tỉnh đạp ghế xoay, quay người lại, đưa điện thoại cho anh.Đoàn Thanh Thâm nhận lấy, trên màn hình là giao diện trò chuyện WeChat, người có biệt danh "Đàn chị" gửi tin nhắn: Đàn em Tiểu Lương, tình cờ lướt qua Moments của em, thấy em quay về Hàng Châu rồi. Dạo này em còn ở đây không? Bọn chị có một buổi hòa nhạc tưởng nhớ cô Lý Tri Tinh vào dịp năm mới ở hội trường nhỏ của trường, chị định hỏi xem em có muốn tham dự không?"Tiếp theo là tin nhắn thứ hai: "Tất nhiên, đây chỉ là một lời mời, không ép buộc. Nếu em muốn đến, bọn chị rất hoan nghênh. Dưới đây là cổng đăng ký vào trường."Tin nhắn thứ ba là một mini-program.Đoàn Thanh Thâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, lòng bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cậu, bao trọn lấy nó. Lương Nguyện Tỉnh khẽ cười, lắc đầu tỏ ý không sao, rồi cậu lại cụp mắt xuống, nói: "Nhưng em cũng không biết có nên đi hay không."Vị đàn chị này Lương Nguyện Tỉnh đã từng nhắc đến một hai lần. Gọi là đàn chị, nhưng thực ra họ cách nhau rất nhiều khóa, cô ấy đã là giảng viên trong trường rồi. Trước đây cô là một trong những sinh viên của Lý Tri Tinh, nên cậu mới gọi là đàn chị."Không sao đâu, còn một ngày nữa, cứ từ từ suy nghĩ." Đoàn Thanh Thâm nói."Ừm." Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, "Cùng lắm thì em sẽ nói là chân em không tiện đi lại."Đoàn Thanh Thâm đặt điện thoại xuống giường, kéo hai tay cậu qua đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Được, không sao đâu. Chúng ta cũng có thể trốn về Sơn Đông ngay trong đêm, sau đó nói với cô ấy là xin lỗi, bọn em không còn ở Hàng Châu nữa rồi."Lương Nguyện Tỉnh phì cười: "Làm gì mà phải chật vật như vậy.""Thế nào, em chỉ cần ra lệnh một tiếng, anh sẽ lập tức xuống lầu bỏ Lưu Lại vào túi đựng mèo, rồi lái xe đi luôn.""Đi đi.""Được." Đoàn Thanh Thâm đứng dậy."Khoan đã....." Lương Nguyện Tỉnh kéo anh ngồi xuống, "Ý em là đi dự buổi hòa nhạc."Cuối cùng cậu vẫn khập khiễng đến nơi, khiến đàn chị vô cùng áy náy.Tầm 7 giờ tối, những người tham dự buổi hòa nhạc đa phần đều ăn mặc trang trọng. Vì là buổi hòa nhạc tưởng niệm, mọi người đều cố gắng giữ yên lặng, nói chuyện rất khẽ.Đàn chị kinh ngạc nhìn cậu: "Chân em... Em bị thương à? Sao em không nói sớm, nếu biết thì chị đã không gọi em đến rồi. Em bị gãy xương hả? Ngã hay là bị làm sao?"Đàn chị hỏi dồn dập khiến Lương Nguyện Tỉnh sững sờ. Đã lâu không về thăm trường cũ, cậu ngẩng đầu, nhìn tòa nhà giảng đường chuyên ngành bên cạnh hội trường, bao nhiêu năm trôi qua cậu vẫn không khỏi rùng mình.Cậu thu lại tầm mắt, trả lời: "Không sao, mấy tháng trước em bị ngã khi leo núi tuyết, giờ cũng gần như khỏi hẳn rồi... Đàn chị, để em giới thiệu, đây là Đoàn Thanh Thâm, bạn trai em.""Xin chào." Đoàn Thanh Thâm bắt tay với đàn chị."Chào cậu, chào cậu." Đàn chị không để ý, chỉ quan tâm đến chân của Lương Nguyện Tỉnh, cô lại hỏi: "Hay là để chị đến phòng y tế mượn cho em một chiếc xe lăn nhé?""Không không không, không cần đâu ạ." Lương Nguyện Tỉnh cười, xua tay lia lịa, "Em bỏ nạng lâu rồi. Giờ chỉ là không được để chân này chịu lực trong thời gian dài thôi. Không ngờ đêm giao thừa lại kẹt xe như vậy, taxi không vào sát lề đường được, nên bọn em phải đi bộ một đoạn, thành ra mới hơi khập khiễng thế này. Em không sao đâu."Hội trường nhỏ gần như kín chỗ. Không chỉ có đồng nghiệp và học trò cũ của Lý Tri Tinh đến, mà còn có cả học trò của học trò bà, chẳng hạn như những thí sinh luyện thi nghệ thuật mà đàn chị hướng dẫn.Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm tìm được chỗ ngồi. Những người xung quanh có người mỉm cười gật đầu chào hỏi, có mấy giáo viên nhận ra cậu, đến nói chuyện với cậu đôi câu. Lương Nguyện Tỉnh nghiêng đầu, khẽ hỏi anh: "Hôm trước ở bệnh viện, cũng có giáo viên cũ của anh đến bắt chuyện, cảm giác lạ nhỉ?""Ừm." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Nhất là khi ban đầu tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là con đường đã định sẵn, chuyện nối nghiệp bố là chuyện tất nhiên. Không ai nghĩ rằng anh sẽ chuyển nghề.""Có phải là trùng hợp không." Lương Nguyện Tỉnh cười khẽ.Trên sân khấu, buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu. Còn khoảng 15 phút nữa mới đến 7 giờ 30.Đoàn Thanh Thâm nhận ra Lương Nguyện Tỉnh có hơi căng thẳng. Khi căng thẳng, ngón tay cậu sẽ vô thức mân mê góc áo. Có lẽ là do thiếu ánh sáng, hoặc cũng có thể là do thói quen, cậu đang vân vê mép áo của mình.Sau đó, Đoàn Thanh Thâm luồn tay xuống dưới tay vịn của ghế, nắm lấy tay cậu, rồi anh hơi nghiêng đầu sang, nói: "Trước đây em cũng từng biểu diễn ở đây rồi nhỉ, anh nhớ có một bức ảnh có phông nền khá giống sân khấu này.""Chuyện này mà anh cũng nhớ à?""Ừm." Đoàn Thanh Thâm gật đầu, "Lúc đó em chơi bản nhạc gì vậy?""Quên lâu rồi." Lương Nguyện Tỉnh cười, "Nói thật, giờ em thấy hơi bất an. Cứ có cảm giác mẹ em đang ở đâu đó nhìn em — Thằng nhóc này thật là, không chơi đàn nữa, lại đi làm nhiếp ảnh gia làm gì không biết.'"Đoàn Thanh Thâm lập tức nhìn quanh một vòng, sau đó ghé sát lại gần cậu hơn: "Anh vừa xem giúp em rồi, không có ở đây.""Thôi đi." Lương Nguyện Tỉnh bật cười, rồi cậu vội vàng im bặt, hạ giọng nói: "Anh đừng có chọc em nữa. Cười thành tiếng trong không gian này là bất lịch sự lắm đấy.""Được rồi, xin lỗi em."Lại có thêm vài người vội vã chạy vào trong hội trường, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Họ rọi đèn pin điện thoại xuống lối đi, khẽ nói "Xin lỗi" trong lúc tìm chỗ ngồi của mình.Danh sách biểu diễn nằm trong túi ở lưng ghế phía trước, Lương Nguyện Tỉnh rút ra xem. Có cả nhạc giao hưởng lẫn nhạc dân tộc, khi xem đến bài cuối cùng, cậu khựng lại một lúc, đó là bản "Khúc ngẫu hứng số 3" của Schubert. Thật tình cờ, đây chính là bản nhạc mà bạn của Mao Mao đã bật khi họ mới đến Tây Bắc, qua đêm tại sa mạc Badain Jaran.Lương Nguyện Tỉnh nhìn một lát rồi gấp lại, cất vào chỗ cũ.Không hiểu sao, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó, cậu ghé sát tai Đoàn Thanh Thâm, nói nhỏ: "Mất công đến rồi thì tranh thủ tìm cảm hứng đi.""Có tinh thần sự nghiệp ghê." Đoàn Thanh Thâm ngạc nhiên."Thì cũng đã đến rồi mà."Đúng 7 giờ 30 phút, dàn nhạc lên sân khấu. Khúc nhạc đầu tiên là tứ tấu, sau khi lên sân khấu, các nhạc công nhanh chóng điều chỉnh nhạc cụ. Đoàn Thanh Thâm chưa từng tham dự buổi hòa nhạc nào trước đây. Anh không mấy hứng thú với giai điệu, nên có hơi mất tập trung.Mấy hôm trước ở bệnh viện nơi Đoàn Tế làm việc, anh đã gặp lại giáo viên ở trường y trước đây. Cảm giác đó quả thực rất phức tạp, giống như Lương Nguyện Tỉnh hôm nay, ít nhiều có một chút bất an.Nhưng cũng giống như Lương Nguyện Tỉnh hôm nay, anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tựa như một gợn sóng lăn tăn. Đồng thời, anh bắt đầu suy nghĩ xem năm sau nên làm gì. Lương Nguyện Tỉnh muốn đến Quý Châu để xem làng nghề làm đàn guitar nổi tiếng đó, vậy thì phải lên kế hoạch lộ trình... Có thể lái xe thẳng đến đó, vậy thì sau đó có lẽ họ thật sự có thể đi từ Quý Châu sang Tây Tứ Xuyên rồi vào Tây Tạng, cùng bọn Kỷ Diên chụp ảnh núi tuyết.Nghĩ đến đây, anh quay sang nhìn Lương Nguyện Tỉnh. Trong ánh sáng mờ tối, người bên cạnh dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu cũng quay đầu nhìn lại, rồi cong môi cười.Buổi hòa nhạc kết thúc với khúc nhạc cuối cùng là bản độc tấu "Khúc ngẫu hứng số 3" của đàn chị.Giống hệt như phiên bản do Lý Tri Tinh từng biểu diễn, từ cách chạm phím cho đến cách điều chỉnh câu nhạc, thậm chí cả cách xử lý hơi thở. Điểm khác biệt duy nhất là Lương Nguyện Tỉnh không có cảm giác muốn rơi nước mắt. Nếu nhắm mắt lại, thực sự khó mà phân biệt được ai là người đang biểu diễn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đàn chị đã đạt đến trình độ xuất sắc, nhưng cậu không có cảm xúc mãnh liệt nào.Đến lúc này, Lương Nguyện Tỉnh chợt nhận ra rằng việc đến đây là một quyết định đúng đắn, cậu đã hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ."Chúng ta đi thôi." Lương Nguyện Tỉnh nắm lấy tay anh.Cậu vừa dứt lời, nốt nhạc cuối cùng của đàn chị cũng vừa vang lên, âm thanh của hội trường dội lại hoàn chỉnh. Người biểu diễn đứng dậy cúi chào, khán giả vỗ tay thật lâu. Cậu nắm tay Đoàn Thanh Thâm, rời khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi hội trường.Đêm giao thừa, Lương Nguyện Tỉnh ở nhà chỉnh nhạc nền cho video.Tuy nhiên lần này tiến độ rất nhanh. Khi Đoàn Thanh Thâm bước vào phòng ngủ lần thứ ba thì chỉ còn lại vài phút cuối cùng cần chỉnh sửa. Vì vậy, anh quay trở lại bếp ở tầng dưới, cho đồ ăn vào nồi hấp để giữ ấm.Lưu Lại cào vào ống quần anh, kêu "meo meo" hai tiếng. Anh làm động tác suỵt im lặng: "Ba đang bận." Lưu Lại vẫn tiếp tục kêu, như thể đang hỏi chúng ta đâu có ăn cùng bàn, tại sao nó lại phải chờ.Đoàn Thanh Thâm hiểu ý, anh giải thích: "Vì ngày mai là Tết, cho nên tối nay nhất định phải ăn cùng nhau."Cuối cùng, Lương Nguyện Tỉnh cũng hoàn thành công việc, cậu ở trên lầu hét lớn một tiếng "Xong rồi!!". Đoàn Thanh Thâm lại một lần nữa lên lầu, nói với cậu là ăn cơm thôi.Video dài 40 phút, được đăng vào 9 giờ tối ngày đầu tiên của năm mới. Bởi vì Giang Ý không tham gia vào quá trình sáng tạo, cô đã cho họ toàn quyền tự do trong công việc, cho nên hôm nay cũng là lần đầu tiên Giang Ý xem trọn vẹn video này.Những bình luận ban đầu trên video toàn là lời chúc mừng năm mới, không có đánh giá nào cụ thể. Tiếp theo, tiếng gió được chuyển đổi liền mạch sang tiếng đàn piano, các bình luận bắt đầu phổ cập nguồn gốc đoạn nhạc này.Lúc này, bên bờ biển, Lương Nguyện Tỉnh đang ngồi trên ghế xếp xem máy tính bảng. Bạn bè vây quanh, mọi người cùng nhau uống rượu và nướng thịt.Hình ảnh tiếp tục, góc máy hướng lên cao: đỉnh núi lửa, ánh mặt trời mờ ảo sau làn mây, những chú chim lượn qua. Đến đây, hình ảnh chuyển sang bên trong con tàu. Cảnh quay cận đầu tiên là thuyền trưởng đeo kính râm, ông vẫy tay về phía ống kính, rồi tiếp tục công việc. Cảnh quay cận thứ hai là nhóm người đang vây quanh bàn tròn xem bản đồ. Các thành viên trong đội khảo sát đang tinh chỉnh lộ trình leo núi. Bên cạnh Giang Ý là hình ảnh dự báo tốc độ gió và nhiệt độ từ vệ tinh, cô nói tốc độ gió trên núi hiện tại là 15 hải lý/giờ.Lúc này, video chuyển đến cảnh quay về động vật hoang dã. Từng đàn chim cánh cụt đi lại lạch bạch, hải cẩu, cá voi sát thủ, chim cốc hoàng đế... Những hình ảnh này đều được quay vào ngày đầu tiên họ đặt chân lên đảo. Vì nơi họ dựng trại phải cách xa động vật hoang dã, nên ngay trong ngày đầu, hai người họ gần như đã dốc hết sức lực để quay lại những tư liệu này.Đồng thời, video vang lên giọng thuyết minh.Người đọc thuyết minh chính là Lương Nguyện Tỉnh. Giọng cậu rất hay, được thu lại qua thiết bị thu âm rồi phát ra từ video. Giọng nam trưởng thành nhưng vẫn phảng phất chất giọng thiếu niên, hòa lẫn với tiếng chim chóc trên đảo. Cậu nói: "Đây là vĩ độ 57 độ Nam, một hòn đảo gần với Nam Cực. Trên đảo có vô số loài động vật hoang dã sinh sống... Và hôm nay, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi chính là ngọn núi lửa phủ đầy băng tuyết trước mặt."Ngay sau đó, nhạc nền chuyển sang bản giao hưởng số 1 của Brahms do Karajan chỉ huy. Drone bay đến lưng chừng núi, rồi tiếp tục hướng lên cao. Những rung lắc của hình ảnh do gió mạnh không được chỉnh sửa, khiến cảm giác gió tuyết ập đến càng thêm mạnh mẽ.So với những video trước đây được lựa chọn góc máy tỉ mỉ, một cảnh quay có khi phải đợi đến vài ngày, video lần này không mang tính thẩm mỹ cao, mà thiên về phong cách thực tế, gai góc hơn. Quá trình chuẩn bị trước khi leo núi, mọi người động viên lẫn nhau. Khi leo núi, gió bão tuyết* mịt mù, tầm nhìn cực kỳ kém. Lúc gió thổi mạnh nhất, mọi người gần như không thể nhìn thấy người buộc dây an toàn phía trước mình, sợi dây màu cam vàng dường như kéo dài vào một vùng hỗn độn.(*) Nguyên văn: Bạch mao phong (白毛风) chỉ loại gió mạnh kèm theo tuyết hoặc mưa tuyết, khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.Video này được hai nhiếp ảnh gia hoàn thành trong điều kiện khắc nghiệt như vậy.Chẳng mấy chốc, chỉ vài phút nữa thôi, sẽ đến phần mà cả Lương Nguyện Tỉnh và Đoàn Thanh Thâm đều yêu thích nhất. Lúc này, Khương Dư đi tới từ phía lò nướng thịt, nhìn cậu với vẻ vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Cậu thay đổi tính nết rồi à, trước đây nướng thịt, cậu toàn đứng chầu chực bên lò thôi mà!"Lương Nguyện Tỉnh ngẩng đầu lên: "Thịt chín chưa chị?""Không biết nữa, Đoàn Thanh Thâm đang nướng, cậu đi hỏi cậu ta đi."Lương Nguyện Tỉnh đặt máy tính bảng xuống, rời khỏi ghế nằm, đi về phía lò nướng. Ban đêm bên bờ biển khá lạnh, họ dựng một mái che, thêm hai cái lò nướng, nên nhiệt độ cũng tạm ổn."Anh Thâm~" Lương Nguyện Tỉnh ôm lấy eo anh từ phía sau, cằm tựa vào hõm cổ anh, hỏi: "Ăn được chưa?""Chưa chín, sắp rồi." Hai tay Đoàn Thanh Thâm đều bận rộn lật thịt, điều chỉnh lửa. Anh cụp mắt nhìn xuống đôi tay đang vòng qua eo mình, nói: "Để tay vào trong áo anh đi, kẻo dầu bắn vào.""Được." Lương Nguyện Tỉnh luồn tay vào trong. Nhờ luyện tập thể lực cường độ cao ngoài trời quanh năm, vóc dáng của Đoàn Thanh Thâm luôn rất săn chắc, cảm giác khi sờ vào cơ bụng và cơ ngực rất tuyệt.Đoàn Thanh Thâm đã quen với hành động này của cậu, anh hỏi: "Xem xong video chưa?""Chưa, đến hỏi anh thịt nướng thế nào, cũng tiện thể sờ thử thịt của anh luôn." Lương Nguyện Tỉnh cười cong cả mắt, cậu hỏi lại đầy ẩn ý: "Ăn được chưa?""Bây giờ thì chưa." Đoàn Thanh Thâm phũ phàng trả lời, anh bổ sung thêm: "Cả hai thứ đều chưa được."Phía bên kia bãi biển, chiếc máy tính bảng trên ghế nằm của cậu vẫn đang phát video. Đến cảnh quay mà họ thích nhất, nếu có ai đó đeo tai nghe, người ấy sẽ nghe thấy trong tiếng gió gào thét như bầy sói vây quanh có một thứ âm nhạc thoang thoảng, đó chính là bản "Khúc ngẫu hứng số 3" của Schubert.Trong video, cảnh quay do Đoàn Thanh Thâm cầm máy thực hiện. Khi đó, đội khảo sát đã hoàn thành việc lấy mẫu, biên tập viên của tạp chí cũng đã ghi chép xong. Họ đã rời khỏi đỉnh núi lửa và đang trên đường trở về.Lương Nguyện Tỉnh đứng đối diện với ống kính. Cậu đeo kính bảo hộ, mặt nạ chắn gió che kín khuôn mặt, vài lọn tóc mái lòa xòa bay ra khỏi vành mũ, phất phơ trong gió.Cậu phải nói rất lớn, để thiết bị có thể thu âm rõ ràng: "Chúng tôi vừa mới hoàn thành việc chinh phục đỉnh núi lửa trên đảo Saunders. Drone đã ghi lại được hình ảnh hồ dung nham dưới đáy miệng núi lửa. Chuyến đi này... vô cùng, vô cùng gian nan."Trong hoàn cảnh như vậy, Lương Nguyện Tỉnh có hơi bí từ. Mặc dù trang bị che kín khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm của cậu, nhưng cậu vẫn đứng giữa gió tuyết trên đỉnh núi, nói: "Nhưng đừng sợ hãi, chúng ta phải luôn giữ vững niềm tin! Năm năm trước, tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến những nơi như thế này. Cho dù có nói ra, cũng chỉ là nói đùa mà thôi. Nhưng... nhất định phải có niềm tin! Nó không phải là một tín ngưỡng mãnh liệt gì cả, mà là làm cho nội tâm của chúng ta trở nên mạnh mẽ. Nó sẽ bảo vệ chúng ta, trong xã hội xô bồ và cuộc sống áp lực cao này, trong những lúc bận tối mắt tối mũi, và cả những lúc bị công việc thiêu đốt. Chúng ta cần phải có một mục tiêu kiên định, bởi vì—"Qua lớp găng tay leo núi, cậu nắm tay Đoàn Thanh Thâm càng lúc càng chặt, gió lớn gào thét, cậu tiếp tục nói: "Bởi vì, khi trong lòng có điều mong mỏi, thì tựa như dòng thác đổ vào ngọn lửa, há có điều gì không thể dập tắt!"Video kết thúc, phần phụ đề hiện lên.Phụ đề lần lượt giới thiệu thành viên đội khảo sát khoa học, biên tập viên tạp chí, thuyền trưởng và thủy thủ, chuyên gia leo núi, cuối cùng là nhiếp ảnh gia phong cảnh, kèm theo một câu: Rồi một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ trở thành những cơn gió tự do tự tại.Cuối xuân, xe lăn bánh trên con đường núi mờ sương sau cơn mưa vừa tạnh.Người ta thường nói "Tay lái không vững, chớ đi Vân Quý Xuyên" quả thật có lý. Đoạn đường vào núi, có mấy khúc cua hẹp không có rào chắn, mỗi lần ngoặt đều khiến người ta không khỏi giật mình.Lương Nguyện Tỉnh thở dài: "Hóa ra nhiếp ảnh gia phong cảnh là một nghề nghiệp toàn năng đến thế. Trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chỉnh ảnh dựng video, còn phải trèo đèo lội suối vượt núi băng rừng."Đoàn Thanh Thâm giữ vô lăng, anh khẽ cười: "Em tâng bốc thế này, sắp không có giới hạn nữa rồi."Hơn hai tiếng đồng hồ di chuyển kết thúc, họ đến huyện Chính An. Nơi đây là chân núi phía Đông của dãy Đại Lâu, thuộc địa phận phía Bắc Quý Châu, không khí ẩm ướt, núi rừng tươi đẹp.Cảm giác đầu tiên sau khi xuống xe là một mùi hương rất dễ chịu. Lương Nguyện Tỉnh hơi ngẩng đầu lên hít hà, nhận ra Đoàn Thanh Thâm lại đang nhìn mình, cậu đổi ánh mắt: "Đi đến đâu ngửi đến đó, giống như cún con, đúng không?"Đoàn Thanh Thâm xoa đầu cậu.Cho đến nay, thị trấn nhỏ này gần như chiếm 70% sản lượng guitar toàn cầu.Vài năm trước, Đoàn Thanh Thâm nói anh muốn quay video Lương Nguyện Tỉnh vừa đàn vừa hát, đây cũng là một trong những lý do khiến cậu muốn đến đây. Ngày đầu tiên, họ tùy ý dạo quanh thị trấn, chụp ảnh một vài món ăn ngon, công trình kiến trúc và bức tượng guitar khổng lồ dài vài trăm mét trên quảng trường.Ngày hôm sau, Lương Nguyện Tỉnh tìm một cửa hàng để mua một cây guitar mới. Chủ cửa hàng rất thú vị, thấy họ là người nơi khác đến, ông bèn đùa: "Trẻ con ở chỗ chúng tôi, từ hồi mẫu giáo đã phải bắt đầu học guitar rồi!"Lương Nguyện Tỉnh gật đầu, đáp: "Đúng vậy, trẻ con chỗ chúng tôi cũng bắt đầu làm bài thi mô phỏng từ mẫu giáo đấy."Sau khi mua được cây đàn mới, họ tìm một nơi có ánh sáng và bóng đổ đẹp ở vùng ngoại ô thị trấn để bắt đầu quay. Đoàn Thanh Thâm dựng giá ba chân, Lương Nguyện Tỉnh chọn một tảng đá thích hợp rồi ngồi xuống."Last Day on Earth." Cậu nhìn Đoàn Thanh Thâm và nói."Được." Đoàn Thanh Thâm gật đầu.Không rõ đây là lần thứ bao nhiêu Lương Nguyện Tỉnh đáp ứng nguyện vọng của anh: đưa anh đến Tây Bắc, đến Altay, Bắc Cực, Thụy Sĩ, quần đảo Faroe... để trở thành cơn gió tự do tự tại, hát cho anh nghe, và yêu anh.Đoàn Thanh Thâm đưa tay vào túi áo, sau khi cậu hát xong câu cuối cùng, anh bước vào khung hình, lấy chiếc nhẫn ra, thành kính quỳ một chân xuống.Mà tất cả những điều này, phải bắt đầu từ ngôi sao chổi sáu vạn năm mới ghé qua một lần kia.- Hết ngoại truyện -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro