Cồn Cát Trăng Non - Cảnh Phong
Studio nhiếp ản...
Cảnh Phong
2025-03-03 07:56:09
"Hai mươi ba tuổi đúng là độ tuổi đang phát triển mà." Câu này Đoàn Thanh Thâm đã kìm nén không nói ra, nhưng ánh mắt anh lại truyền tải điều đó, thế nên Lương Nguyện Tỉnh bình tĩnh nhìn anh một lúc.Phần chụp cảnh đêm được thực hiện ngay khu tòa nhà văn phòng này. Tòa nhà được thiết kế hình vòng cung, buổi tối khi lên đèn nhìn đẹp hơn ban ngày rất nhiều, các vòng ánh sáng uốn quanh từng tầng.Lương Nguyện Tỉnh cầm đèn hỗ trợ Đoàn Thanh Thâm bố trí ánh sáng. Ban đêm, khu văn phòng vẫn có nhiều người qua lại. Mỗi lần có người đi qua, họ lại phải tạm dừng công việc."Lạnh lắm phải không?" Trợ lý của Trì Song Hải mua vài ly đồ uống nóng từ quán cà phê, cô ấy hỏi Lương Nguyện Tỉnh đang đứng gần nhất: "Em trai, ca cao nóng được chứ? Còn có cả hồng trà nóng nữa, em chọn cái nào?"Lương Nguyện Tỉnh ngoan ngoãn đáp: "Em uống gì cũng được ạ, không kén chọn đâu, chị cứ để mọi người lấy trước đi ạ!""Haha không sao đâu! Bọn chị uống gì cũng được hết, công việc cường độ cao không ai kiểm soát lượng đường nữa đâu, cứ chọn thứ mình thích thôi."Lương Nguyện Tỉnh lấy một ly ca cao nóng, mấy người ngồi nghỉ ở bàn ghế ngoài trời trước cửa quán cà phê.Trì Song Hải ngồi đối diện họ, xem lại các bức ảnh trong laptop, trợ lý đang giúp y dặm lại lớp trang điểm."Nóng quá..." Lương Nguyện Tỉnh nhỏ giọng nói."Mở nắp ra một lát cho nguội bớt." Đoàn Thanh Thâm chọn uống hồng trà. Mọi người đều mở nắp ly ra, để gió lạnh đêm thu ở Bắc Kinh giúp làm nguội đồ uống."Anh xem này." Lương Nguyện Tỉnh mở nắp ly, trên cốc ca cao nóng có một miếng chocolate hình đầu gấu trúc, phần màu trắng là chocolate trắng, trông rất đáng yêu.Đoàn Thanh Thâm nghiêng người lại gần xem: "Đáng yêu thật."Lương Nguyện Tỉnh đưa tay sang bên anh lấy máy ảnh, cậu muốn chụp một bức. Nhưng tay cậu vừa chạm vào máy thì lại phát hiện ra Đoàn Thanh Thâm đã thay ống kính tele cho nó.Thế là cậu hỏi: "Nếu tôi chỉ có ống kính tele mà không thể kéo giãn khoảng cách với vật thể cần chụp, thì phải làm sao?"Đoàn Thanh Thâm đáp: "Dùng điện thoại chụp.""À..."Lương Nguyện Tỉnh dùng điện thoại chụp nhanh hai tấm bởi vì miếng chocolate trên đồ uống sắp tan ra rồi. Đoàn Thanh Thâm định vào quán xin nhân viên phục vụ cái nĩa nhỏ hay gì đó để vớt miếng chocolate lên, nào ngờ ngay sau đó, trợ lý Tiểu Lương đã dùng ống hút khuấy tan nó luôn."... Vừa nãy tôi còn đang định vào xin cái thìa hay cái nĩa gì đó.""Đằng nào thì nó cũng vào bụng cả thôi." Lương Nguyện Tỉnh cười.Đúng là vậy thật.Nghỉ ngơi một lát, mọi người lại tiếp tục làm việc. Lúc nãy ngồi uống nước, Đoàn Thanh Thâm đã quan sát vài góc chụp. Anh đứng dậy cởi áo khoác, Lương Nguyện Tỉnh gần như cùng động tác với anh, cả hai nhìn nhau."Cái này nóng quá, uống xong là nóng cả người." Lương Nguyện Tỉnh nói."Tôi cũng vậy."Đoàn Thanh Thâm bảo Trì Song Hải cứ ngồi yên ở đó đừng nhúc nhích, sau đó anh giải thích sơ qua cho Lương Nguyện Tỉnh về vị trí của đèn trợ sáng.Tiếp theo, Đoàn Thanh Thâm cầm máy ảnh đi vào quán cà phê, chụp nhân vật từ bên trong quán qua lớp kính cửa sổ.Nguồn sáng nhân tạo ở khu văn phòng được thiết kế rất tinh tế, bao gồm cả dải đèn trên tường của hành lang nối, đèn đường dưới mặt đất, biển hiệu của các cửa hàng ở tầng một và tầng hai. Mặc dù ánh sáng hỗn loạn nhưng chúng tập trung và cân bằng, có thể kiểm soát được trong ảnh bằng tốc độ màn trập.Anh muốn dùng các hình dán nhỏ xinh trên kính của quán cà phê để tạo sự đối lập và tương phản với cảnh đêm của tòa nhà văn phòng. Sau đó, khi Đoàn Thanh Thâm lấy nét... anh lại lấy nét vào Lương Nguyện Tỉnh.Trong khung ngắm, cậu thanh niên mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng manh, kiểu dáng rất đơn giản, màu xám chì với họa tiết hoạt hình. Hai tay cậu cầm đèn trợ sáng, nguồn sáng không hướng về phía cậu nên từ góc nhìn của Đoàn Thanh Thâm, cậu đang nhìn về hướng ánh sáng chiếu tới. Cậu rất tập trung, chỉ quan tâm đến chiếc đèn trợ sáng trong tay, mọi thứ xung quanh dường như chẳng liên quan gì đến cậu.Trong khoảnh khắc lơ đãng, Đoàn Thanh Thâm đã bấm máy chụp.Tuy nhiên, anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lấy nét lại vào Trì Song Hải, tiếp tục công việc."Wow...." Trợ lý của Trì Song Hải vừa lướt xem những bức ảnh hôm nay trên máy tính, vừa trầm trồ: "Sếp Đoàn, anh chụp ảnh đẹp thật đấy."Trong studio đang phát những bài hát nhẹ nhàng từ phim Hong Kong thập niên trước, ngoài cửa sổ là cảnh đêm nhộn nhịp của đường Vành đai 2. Nghe thấy người khác khen sếp mình chụp ảnh đẹp, Lương Nguyện Tỉnh ngoảnh lại nhìn. Nhưng trong studio khá đông người vì đợt này bọn họ đang chuẩn bị cho bộ sưu tập mùa đông mới. Thế nên Lương Nguyện Tỉnh chỉ mỉm cười, rồi lại tiếp tục dán mắt vào cửa sổ ngắm nhìn dòng xe cộ bên dưới.Đoàn Thanh Thâm vẫn luôn đi đi lại lại bên cạnh cô trợ lý đang xem ảnh, chờ đợi cô ấy lướt đến bức ảnh chụp Lương Nguyện Tỉnh —"Bức này bị lấy nét lỗi rồi." Đoàn Thanh Thâm giả vờ như vừa mới nhìn thấy, bước đến bên cạnh chỗ cô ấy ngồi, "Xin lỗi nhé.""Ồ!" Cô trợ lý gật đầu, "Không sao đâu ạ, anh chụp cậu em trai cũng đẹp mà!"Bức ảnh được chụp với tốc độ màn trập chậm, kéo dài ánh đèn thành vệt sáng."Có thể phiền cô gửi..."Đoàn Thanh Thâm chưa kịp nói hết câu."Để tôi gửi ảnh này vào email của anh nhé, sếp Đoàn. Gửi vào địa chỉ email trong hợp đồng chụp ảnh được không ạ?" Trợ lý hỏi ngay."Được, cảm ơn." Đoàn Thanh Thâm đáp, "Làm phiền cô rồi."Anh thở phào nhẹ nhõm.Tầng này của studio khá rộng, năm sáu người đang bận rộn qua lại ở sảnh chính, đã gần chín giờ tối mà vẫn chưa có ý định tan làm."À, ông chủ Trì." Lương Nguyện Tỉnh nhìn thấy Trì Song Hải đi tới bên cạnh mình qua hình ảnh phản chiếu trên kính. Cậu nghiêng người, có vẻ lúng túng, vội vàng tìm một câu chuyện để nói, "Bên anh... hình như khá bận nhỉ.""Ừ, vì sắp ra mắt mẫu mới mùa đông, gần đây mọi người đều tăng ca, nên tôi cũng không có thời gian đến dự đám cưới của chị Dư." Trì Song Hải vén mái tóc dài buông xõa, thong thả đi đến bên cạnh cậu.Hành động ấy khiến Lương Nguyện Tỉnh hơi lúng túng. Dù sao buổi chụp chiều nay cũng có hơi không vui, và cậu vẫn là người khá tự giác, có lẽ anh Trì không thích mình.Thế là Lương Nguyện Tỉnh cứ đứng như vậy, cậu cầm điện thoại, vừa nãy định chụp một tấm cảnh đêm bên dưới. Do ánh đèn studio quá sáng, cậu muốn chụp cảnh bên ngoài nên phải áp sát ống kính điện thoại vào kính cửa sổ. Nhưng cửa sổ này dùng kính hai lớp, cách mặt ngoài một khoảng nên vẫn bị phản chiếu."Chụp cảnh đêm hả?" Trì Song Hải lại hỏi cậu.Cậu gật đầu, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, không gây cảm giác khó chịu. Trì Song Hải cũng nhận ra, y mỉm cười rồi đi về phía khác của Lương Nguyện Tỉnh. Chỗ đó có một tấm rèm, nhưng không phải rèm cửa sổ, chắc là rèm dùng để làm phông nền gì đó, cách cửa sổ hơn một mét.Đoàn Thanh Thâm cứ thế nhìn Trì Song Hải kéo tấm rèm lại, khiến Lương Nguyện Tỉnh bị ngăn cách khỏi tầm mắt anh.Tấm rèm ấy vậy mà có thể kéo từ bức tường này sang bức tường kia, Lương Nguyện Tỉnh ngỡ ngàng, chớp chớp mắt. Trì Song Hải nói: "Chụp đi, như vậy sẽ không bị phản quang nữa.""Cảm, cảm ơn anh Trì..."Trước sự thay đổi trong thái độ của ông chủ Trì, Lương Nguyện Tỉnh không suy đoán được gì. Cậu lúng túng lấy điện thoại ra, chụp xuống phía dưới... Cậu chụp nhanh hai tấm rồi lại gật đầu nói "cảm ơn".Lúc này Trì Song Hải mới khẽ ho một tiếng, nói: "À, chuyện chiều nay tôi có hơi nặng lời, xin lỗi nhé.""Không không, anh Trì." Lương Nguyện Tỉnh nói, "Là tại tôi thất lễ trước."Trì Song Hải không nói gì thêm, y khoanh hai tay trước ngực một cách tự nhiên, nhìn xuống dưới. Nhìn một lúc, y cũng lấy điện thoại ra chụp một bức cảnh đêm.Lương Nguyện Tỉnh không hiểu. Y làm việc ở đây, hẳn là mỗi tối đều có thể nhìn thấy cảnh này. Đương nhiên cậu sẽ không hỏi nhiều, nhỡ đâu lại chạm vào điểm khiến người ta khó chịu thì càng hỏng bét.Cậu đứng cách Trì Song Hải hai bước chân, có vẻ bối rối. Rồi tấm rèm phía sau được ai đó vén lên từ mép tường. Đoàn Thanh Thâm nhìn qua: "Tôi tưởng cậu đi lạc rồi chứ.""Sao có thể." Lương Nguyện Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, bước về phía anh, "Nhìn này, ảnh tôi chụp đó."Đoàn Thanh Thâm ghé sát vào xem điện thoại của cậu, tiện thể liếc nhanh Trì Song Hải bên kia."Chụp đẹp đấy.""Chúng ta đi được chưa?" Lương Nguyện Tỉnh khẽ nghiêng người lại gần anh, hạ thấp giọng: "Tôi hơi muốn nằm rồi. Không phải vì buồn ngủ đâu, chỉ là không muốn duy trì trạng thái đứng thẳng nữa."Đoàn Thanh Thâm bật cười: "Tôi đến là để gọi cậu đi đây.""À, tuyệt quá."Đoàn Thanh Thâm tiến đến chào Trì Song Hải. Lúc ra khỏi tấm rèm, anh phát hiện trợ lý Lương đã mặc áo khoác, thu dọn túi xách xong, thậm chí còn cầm cả áo khoác của anh, nhìn anh với vẻ sẵn sàng."À này..." Trên đường về khách sạn, ở hàng ghế sau xe taxi, Đoàn Thanh Thâm vẫn không nhịn được mà hỏi: "Sếp Trì đã nói gì với cậu vậy?""Hả? À, không có gì đâu, anh ta chỉ xin lỗi tôi thôi, làm tôi hơi bối rối."Đoàn Thanh Thâm nhìn cậu, nhưng cậu không nhìn anh, mà nhìn ra cửa sổ xe bên phía mình.Anh không biết Lương Nguyện Tỉnh đang nghĩ gì, cũng chẳng biết phải hỏi thế nào, vì như vậy sẽ rất kỳ quặc. Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn. Tuy Lương Nguyện Tỉnh tuổi còn trẻ và có lẽ kinh nghiệm sống cũng chưa nhiều, nhưng cậu có một niềm tin mạnh mẽ và kiên định.Đó là thứ mà Đoàn Thanh Thâm không có, thứ mà ba mươi năm qua anh chưa từng hiểu được.Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào gáy Lương Nguyện Tỉnh, nhìn đến mức không nhận ra cậu đã không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, mà đang nhìn anh."?" Lương Nguyện Tỉnh ném cho anh một dấu hỏi chấm."..." Đoàn Thanh Thâm bỗng nhiên hoàn hồn.Nếu nói "tuổi ba mươi" này mang lại cho Đoàn Thanh Thâm điều gì, thì có lẽ đó chính là sự bình tĩnh không nao núng trước nguy hiểm. Anh thản nhiên hỏi: "Cậu có muốn ăn gì không? Nếu bây giờ đặt đồ ăn ngoài thì đến khách sạn chắc cũng vừa lúc giao đến.""Ồ——?" Đôi mắt của Lương Nguyện Tỉnh sáng lên.Hỏi trúng rồi. Đoàn Thanh Thâm mừng thầm, sau đó lấy điện thoại ra mở ứng dụng đặt đồ ăn.Buổi chụp hình ngày hôm sau diễn ra ở ngoài trời.Họ ra ngoài chụp lúc 12 giờ 30 phút trưa, thời điểm này bên ngoài không có quá nhiều người."Sếp Trì, dừng lại một chút." Đoàn Thanh Thâm gọi với mấy người đang đi phía trước. Họ chọn thời điểm giữa trưa để ra ngoài chụp hình, không chỉ vì ít người mà còn vì độ tương phản ánh sáng cao.Trì Song Hải cùng đoàn người đang đi phía trước dừng lại, quay đầu. Họ tưởng rằng Đoàn Thanh Thâm muốn chụp một bức ảnh bất chợt, trợ lý gần Trì Song Hải nhất lập tức tránh qua một bên.Đoàn Thanh Thâm theo thói quen quấn dây đeo máy ảnh hai vòng quanh tay, nói: "Tỉnh Tỉnh, cậu đưa sếp Trì đến bên bức tường phía tay trái kia, để phần từ thắt lưng trở xuống của anh ấy nằm trong bóng râm.""Được." Lương Nguyện Tỉnh tiện tay lấy tấm hắt sáng ra khỏi túi, "Anh muốn ánh sáng kiểu gì?""Còn được chọn nữa à?" Đoàn Thanh Thâm cười hỏi, "Đãi ngộ tốt vậy sao.""Tất nhiên rồi, anh có muốn thêm tiền cảnh không? Để tôi vào hiệu sách kia hỏi xem có thể mượn chậu hoa trước cửa không."Đoàn Thanh Thâm bật cười: "Không cần không cần."Nói rồi anh lại liếc nhìn chậu hoa kia.Lương Nguyện Tỉnh hiểu ý: "Chụp bức này trước, chụp xong tôi sẽ đi hỏi."Lương Nguyện Tỉnh đi trước, hướng dẫn Trì Song Hải đứng vào vị trí Đoàn Thanh Thâm muốn. Sau đó cậu giơ tấm hắt sáng lên để ngăn ánh sáng quá gắt lên phần thân trên của Trì Song Hải. Cậu cũng đoán được ý tưởng của Đoàn Thanh Thâm, anh muốn tạo hiệu ứng để nhân vật bước ra từ bóng râm.Lương Nguyện Tỉnh chỉ mới học vài khóa nhiếp ảnh online, chỉnh sửa ảnh cũng được học vào thời điểm đó. Hồi ấy, dữ liệu lớn đề xuất cho cậu rất nhiều nội dung liên quan đến nhiếp ảnh, cái gì cũng có, lẫn lộn đúng sai. Trong số đó không ít kẻ mạnh miệng nói rằng "ảnh cần hậu kỳ đều là ảnh bỏ", khăng khăng cho rằng nhiếp ảnh chân chính thì phải chụp xong là đăng luôn, không cần chỉnh sửa.Những lời tuyên bố hùng hồn kia đã khiến Lương Nguyện Tỉnh - khi đó còn đang là sinh viên - không khỏi ngạc nhiên. Nếu không phải đã từng học qua lớp nhiếp ảnh bài bản, có thể cậu đã bị những quan điểm đó dọa cho sợ.Thực ra có một khoảng thời gian cậu rất tò mò về trình độ photoshop của Đoàn Thanh Thâm. Có lời đồn rằng các nhiếp ảnh gia phong cảnh chỉnh sửa ảnh cũng mạnh tay chẳng kém gì các blogger du lịch sống ảo, có thể biến màu vàng thành màu hồng, lại còn cứng mồm cứng miệng chối bỏ nữa chứ.Tuy nhiên, Lương Nguyện Tỉnh vẫn phải công nhận một câu nói: Kỹ thuật chụp ảnh là mức tối thiểu, còn thẩm mỹ về bố cục là mức tối đa.Cuối cùng, buổi chụp hình thương mại chính thức này cũng kết thúc."Bức này tôi cố ý để phần mặt hơi cháy sáng một chút." Đoàn Thanh Thâm giải thích với trợ lý của Trì Song Hải, "Nếu không hài lòng thì chỉnh lại màu ở đây trong giai đoạn hậu kỳ là được.""Vâng ạ, đẹp lắm."Trong studio vẫn luôn phát nhạc, Đoàn Thanh Thâm đang cùng trợ lý kiểm tra ảnh. Lương Nguyện Tỉnh ngân nga theo giai điệu, cậu tìm một chỗ không vướng víu để ngồi xem mọi người làm việc.Sau khi tất cả ảnh được chuyển sang, công việc của họ ở Bắc Kinh coi như hoàn tất. Trì Song Hải đột nhiên đi tới, hỏi: "Sếp Đoàn, những bức ảnh này ghi tên tác giả thế nào? Ghi tên thật của anh à?"Bởi vì trước đó Trì Song Hải có hỏi Khương Dư là nhiếp ảnh gia này có studio không, Khương Dư nói hiện tại thì chưa, nên y mới hỏi chuyện ghi tên.Động tác thu dọn thiết bị của Đoàn Thanh Thâm bỗng dừng lại, Lương Nguyện Tỉnh ở bên cạnh phụ giúp cũng đồng thời dừng động tác, nhìn anh."Không cần ghi tên đâu, tôi không để ý chuyện đó." Đoàn Thanh Thâm đáp.Lý do vẫn như cũ, anh không phải là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp người. Việc ghi tên hẳn hoi, anh thấy không cần thiết."Hay là đặt luôn một cái tên studio đi." Trì Song Hải nói, "Nếu không thì cứ như là người của bên tôi chụp vậy, được lợi nhiều quá."Đoàn Thanh Thâm cười, anh định từ chối thẳng thừng. Nhưng nghĩ lại, lần chụp ảnh này Lương Nguyện Tỉnh cũng đã vất vả chạy tới chạy lui, nếu ghi tên thì nên cho cậu vào chung.Vì thế, Đoàn Thanh Thâm gật đầu, nói: "Ừm, được thôi."Anh quay đầu nhìn Lương Nguyện Tỉnh.Lương Nguyện Tỉnh nghe được cuộc đối thoại của họ, lập tức lên tiếng: "Thanh Sơn Tỉnh.""Được." Trì Song Hải vỗ vai trợ lý, "Ghi chú lại nhé, studio nhiếp ảnh Thanh Sơn Tỉnh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro