Thủy Nguyệt mơ...
Akay Hau
2024-11-01 20:59:11
Lãnh Nguyệt Tâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận ra mình vẫn còn nằm
trong lòng ngực săn chắc của nam nhân, hắn vậy mà bồi tiếp nàng ngủ một
giấc.
Nghĩ đến đây, môi nàng nở nụ cười ngọt ngào…
“Tỉnh? Ngủ một giấc thoải mái không?” Lạc Nam liếc mắt nhìn lấy nàng, ngón tay gõ gõ cánh mũi nhỏ nhắn cao thẳng.
“Trong lòng nhẹ nhõm chưa từng có…” Lãnh Nguyệt Tâm thỏa mãn vươn vai, bộ ngực đồ sộ gợn sóng chập trùng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng cảm giác như mình có thể được làm chính mình, thoát khỏi số phận của một con cờ…
Bất quá, nghĩ đến Lãnh Vận Du hiện tại mang thân thể mình không biết đang chạy loạn ở đâu, Lãnh Nguyệt Tâm lại có chút không an lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, Lãnh Vận Du cũng thê thảm giống như nàng, không thể làm chủ được vận mệnh, bị ép phải gả cho nam nhân mình không thích, nên mới phí công lập nên tất cả kế hoạch như vậy, nàng cũng nhờ vậy hiện diện trên thế gian.
Bằng không, trên đời này vốn không có nhân vật Lãnh Nguyệt Tâm.
Như biết được suy nghĩ của nàng, Lạc Nam mỉm cười nói: “Mặc y phục vào, ta mang nàng đi gặp một người!”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy tò mò, bất quá vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng vẫn thích diện hắc y bao trùm toàn thân, che đi dung nhan lãnh diễm.
Lạc Nam dắt tay Lãnh Nguyệt Tâm, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh Giới Châu.
Hai người xuất hiện bên trong mật phòng của Song Tu Lâu.
Vừa lúc trời vào đêm, Lạc Nam kéo tay Lãnh Nguyệt Tâm đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài mật phòng là hậu viện của Song Tu Lâu, chỉ có những nhân vật hạch tâm trở lên mới được phép tiến vào, cực kỳ tư mật.
Tại đây, Lạc Nam nhìn thấy một vị mỹ phụ thành thục như mật đào chín mộng, bờ môi đỏ thẳm, da thịt nở nang, khí chất không phải thiếu nữ vừa mới phá trinh như Lãnh Nguyệt Tâm có thể sở hữu.
Chính là tổng quản của Song Tu Lâu, dì của Kính Hoa, tên gọi Thủy Nguyệt.
Đi theo phía sau Thủy Nguyệt còn có một vị nữ nhân tầm hai mươi tuổi mặc áo vàng, tay áo bồng bềnh như tiên, tóc dài như mực, dung nhan thanh thuần pha lẫn kiều mị, mắt sáng như sao, môi mềm hồng nhuận phơn phớt.
Không thể không nói, nàng này cũng là một vị tuyệt sắc mỹ nhân.
Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ khiến Lạc Nam chú ý, thứ khiến hắn đánh giá nàng chính là từng luồng khí tức đến từ các Trận Văn huyền ảo còn ẩn hiện lượn lờ xung quanh thân thể.
Mà từ những Trận Văn này, hắn liên tưởng đến Truyền Tống Trận được cất giữ trong bức họa lúc đầu Kính Hoa mang theo, dùng để đón hắn và Nữ Hoàng ngay khi vừa đến Ma giới.
Hiển nhiên, Truyền Tống Trận bên trong bức họa, chỉ sử dụng một lần và không để lại chút dấu vết nào sau khi truyền tống là do vị mỹ nhân áo vàng này luyện chế.
Nàng cũng là một Chiến Trận Sư.
“Đây là Họa Mộng, đệ tứ hoa khôi của Song Tu Lâu chúng ta!” Thủy Nguyệt chỉ vào mỹ nhân áo vàng giới thiệu.
“Thiếp thân Họa Mộng, tham kiến thiếu chủ và thiếu phu nhân!” Họa Mộng đoan trang lễ độ nhấc lên váy dài hướng Lạc Nam cùng Lãnh Nguyệt Tâm hành lễ, bên trong đôi mắt trong veo có một chút tò mò nhìn lấy hắn.
Nàng đã nghe Kính Hoa kể lại chiến tích của vị Thiếu Chủ này, trong lòng thầm nghĩ hắn thật sự cường đại như vậy sao?
Phải biết hiện nay Lạc Nam đang dùng một dung mạo khác xuất hiện, khuôn mặt của hắn lúc này quá đỗi bình thường, chẳng để lại ấn tượng nào cho người đối diện.
Họa Mộng thầm nghĩ, chủ nhân đã thu một người diện mạo bình thường như hắn làm đồ đệ, thì bản lĩnh của hắn chắc chắn phải không tồi rồi.
Lạc Nam nhẹ gật đầu đáp lại Họa Mộng, nhìn sang Thủy Nguyệt hỏi: “Sư phụ ta thế nào rồi?”
“Chủ nhân vẫn đang bế quan liệu thương, bất quá tình huống không mấy nghiêm trọng, người căn dặn thiếu chủ đừng lo lắng!” Thủy Nguyệt nhu hòa cười mỉm đáp.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, Nữ Hoàng thân thể bị phản phệ vì đã điều động Tiên Ma Lực quá mức dữ dội nhằm tạo ra lực đẩy kinh hoàng khi thi triển Ma La Thiên Chinh.
Ma La Thiên Chinh có các mức độ mạnh yếu khác nhau, lần trước Nữ Hoàng thi triển để đồ sát Trưởng Lão của Ma Long Tộc không tốn quá nhiều sức, bởi vì khi đó Trưởng Lão Ma Long đã trọng thương.
Nhưng lần này, đối mặt với các cường giả hùng mạnh hàng đầu Ma giới, nàng buộc phải bạo phát Ma La Thiên Chinh mạnh mẽ hơn, dẫn đến phản phệ từ trong cơ thể.
Nhưng phản phệ này không tổn hại đến Linh Hồn, nàng đã được hắn giao Bất Tử Dược Thủy phòng thân, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.
“Kính Hoa đâu?” Lạc Nam mỉm cười hỏi: “Lần này các nàng đã lập đại công, phải có trọng thưởng!”
Đối với người của mình, hắn chưa từng keo kiệt.
Nhờ có kế hoạch của Kính Hoa và Thủy Nguyệt, các nàng phối hợp nhịp nhàng, hắn mới thuận lợi thế thân thành Chấn Hào, tiếp cận và giải cứu Lãnh Nguyệt Tâm một cách nhanh chóng.
Đương nhiên phải khen thưởng động viên.
Nào ngờ lời của hắn khiến Thủy Nguyệt và Họa Mộng trong mắt xuất hiện dị sắc.
Phải biết rằng ở Ma giới, giai cấp chủ tớ phân biệt cực kỳ rõ ràng.
Chủ nhân có quyền yêu cầu thuộc hạ của mình đi chết, người thuộc hạ cũng phải cam tâm tình nguyện nghe theo mà không dám đòi hỏi gì.
Lần này trợ giúp Thiếu Chủ, theo các nàng thấy là chuyện cực kỳ nhỏ bé, không đáng kể chút nào, đâu dám tranh công.
Ấy vậy mà hắn muốn trọng thưởng cho các nàng, quả nhiên rất giống với phong cách của chủ nhân, vô cùng rộng lượng với bề tôi.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặc Thủy Nguyệt cùng Họa Mộng lại quỳ xuống một chân, cung kính nói:
“Có thể vì Thiếu Chủ ra sức là vinh hạnh của bọn thiếp, nào dám nhận công!”
Lạc Nam nhìn các nàng quỳ gối mà nhứt cả trứng, quy tắc chó má, giai cấp chó má, hắn ghét nhất là mấy thứ này.
Lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta đã nói các nàng chỉ được phép quỳ trước mặt chủ nhân là sư phụ ta, ngoài ra dù thiên địa cũng không thể khiến các nàng quỳ xuống!”
“Còn về phần thưởng, bổn Thiếu Chủ giàu, bổn Thiếu Chủ tùy hứng, bổn Thiếu Chủ có quyền thích ban thưởng, nhiệm vụ của các nàng là phải tiếp nhận, có ý kiến gì không?”
“Không dám ý kiến…” Bị sự “bá đạo” của Lạc Nam làm cho giật mình, hai nữ nhảy dựng đứng lên, lắc đầu như trống bõi.
“Cầm lấy, phân phát cho các tỷ muội!” Lạc Nam đặt vào tay Thủy Nguyệt một chiếc Nhẫn Trữ Vật.
Bên trong là tất cả vật phẩm hắn trộm được từ cuộc Đấu Giá của Hắc Thị tổ chức, ngoại trừ cây non Lập Ma Thụ và bức tượng Tầm Bảo Thử.
Vật phẩm mà ba vị Thiên Ma Đế mang ra đấu giá lần lượt chính là tượng Tầm Bảo Thử, cây non Lập Ma Thụ và hai kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.
Lạc Nam chỉ lấy hai thứ đầu, ngay cả Đế Cấp Thượng Phẩm có tận hai kiện hắn cũng ban cho Song Tu Lâu.
Thủy Nguyệt cung kính nhận lấy Nhẫn Trữ Vật, bất quá nàng cũng không thất lễ vội vàng kiểm tra, mà là cùng Họa Mộng đứng một bên chờ Lạc Nam phân phó.
“Người kia đâu?” Lạc Nam lên tiếng hỏi.
“Để Họa Mộng dẫn đường cho Thiếu Chủ đi gặp!” Thủy Nguyệt đáp.
“Vậy nàng dẫn đường đi!” Lạc Nam nói.
“Vâng, mời Thiếu Chủ và Thiếu Phu Nhân đi theo thiếp thân!” Họa Mộng làm động tác mời.
Lạc Nam gật đầu, dắt Lãnh Nguyệt Tâm bước đi.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn mơ mơ màng màng, nàng vẫn chưa rõ vì sao địa vị của Lạc Nam lại khủng bố đến như thế.
Phải biết rằng, mặc dù không thể nhìn thấu tu vi cụ thể của Thủy Nguyệt và Họa Mộng, nhưng Đế Uy vô hình trên người các nàng đã chứng minh cho Lãnh Nguyệt Tâm biết các nàng ít nhất cũng phải là Ma Đế Giả.
Hai vị Nữ Ma Đế quỳ gối trước mặt Lạc Nam, miệng hô thiếu chủ, thân phận này chỉ sợ so với Lãnh Vận Du chỉ hơn chứ không kém a.
Hơn nữa không phải hắn là Tiên Tu sao? Vì sao trở thành Thiếu Chủ của Thế Lực ở Ma Giới?
Nàng vẫn chưa biết Lạc Nam còn trở thành một Ma Tu.
Đợi bóng lưng Lạc Nam khuất dạng, Thủy Nguyệt mới có chút tò mò quan sát cái gọi là Phần Thưởng mà hắn đặt trong Nhẫn Trữ Vật.
“Hít…”
Ngay sau đó, nàng hít sâu một ngụm khí lạnh, hai bầu sữa bạo mãn chập trùng dữ dội, môi đỏ hé to.
Cái này…cái này…
Khối tài sản khổng lồ này sánh ngang tích lũy của toàn bộ Song Tu Lâu a.
Trong đó, hai kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, năm kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, vài chục loại Đế Cấp Hạ Phẩm gồm có cả Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp…
Ngoài ra, các loại Ma Đan cao cấp phụ trợ tu luyện, khôi phục Ma Lực, chữa thương càng là chất chồng thành đống.
Phải biết rằng, Song Tu Lâu mới được thành lập trong thời gian Nữ Hoàng thành Thiên Ma Đế, mặc dù có danh tiếng không nhỏ nhưng căn cơ còn rất nông cạn, phần lớn tài sản từ kinh doanh Tửu Lâu thu được đều phân phó từ trên xuống dưới cho tất cả các thành viên làm tài nguyên, gia tăng thực lực tổng thể.
Nhưng bên trong bảo khố thật sự là nghèo rớt mồng tơi.
Ấy vậy mà, Thiếu Chủ tiện tay ban thưởng lại là khối tài sản mà các nàng phải nỗ lực, phấn đấu rất lâu mới có thể đạt được.
Nếu tính riêng Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, Song Tu Lâu chỉ đang có hai kiện mà thôi, hắn vậy mà trực tiếp cho thêm hai kiện.
Hào phóng đến rối tinh rối mù.
Thủy Nguyệt cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ:
“Liệu phải chăng Thiếu Chủ muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân như chúng ta nên đã đem hết tất cả tài sản của hắn lấy ra ban tặng?”
“Không được, nếu là thế phải nghĩ cách trả lại cho thiếu chủ, hắn còn rất trẻ, háo thắng thể hiện là chuyện bình thường!”
Nàng phân vân đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm chủ nhân hỏi thăm ý kiến.
Nếu chủ nhân biết thiếu chủ phá của như vậy, nói không chừng sẽ tức giận.
Nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt vội vàng chạy đến mật thất Nữ Hoàng đang bế quan.
Bên trong mật thất, Nữ Hoàng đã khôi phục bảy tám phần, môi đỏ khẽ nhếch:
“Cái tên này, ngay cả thần vật như Bất Tử Thụ cũng dám bạo lộ trước mặt ta, không sợ trẫm tham lam cướp đoạt hay sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, trong mắt nàng lại ẩn chứa một tia vui vẻ.
Hiển nhiên việc Lạc Nam tin tưởng nàng như vậy khiến Nữ Hoàng âm thầm thỏa mãn.
Bất quá nghĩ đến Cung Đình Thụ với một đống lớn Cung Điện, Nữ Hoàng lại chuyển sang hừ lạnh:
“Cái gì cũng tốt, có điều quá mức ngựa giống!”
Mà lúc này, cảm nhận được Thủy Nguyệt ở bên ngoài đến gần, Nữ Hoàng giọng điệu khôi phục uy nghiêm nhàn nhạt lên tiếng:
“Có chuyện gì?”
“Bẩm chủ nhân!” Thủy Nguyệt cắn môi, nâng lên Nhẫn Trữ Vật, đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần.
Nữ Hoàng nghe xong, ánh mắt trở nên quái dị, môi thơm lẩm bẩm: “Khá lắm, bắt đầu vô hình công lược mỹ nhân Song Tu Lâu, quả nhiên đi đến đâu gieo tình đến đó…”
Thấy bên trong im lặng, Thủy Nguyệt cho rằng chủ nhân đang tức giận, nàng vội vàng nói:
“Chủ nhân yên tâm, ta sẽ tìm cách trả lại toàn bộ cho Thiếu Chủ!”
“Trả làm cái gì!?” Nữ Hoàng sẳng giọng: “Tên đò còn giàu hơn cả bổn tọa, hắn cho thì lấy đi!”
“Cái này…” Thủy Nguyệt cho rằng bản thân mình nghe lầm.
“Được rồi, đi đi đi!” Bên trong truyền ra âm thanh mất kiên nhẫn:
“Chút tài sản đó là cái thá gì, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn với hắn, chỗ tốt không thiếu, đừng làm phiền bổn tọa khôi phục!”
Nói xong, mọi thứ trở về tĩnh lặng.
Thủy Nguyệt vốn ung dung điềm tĩnh lúc này lại mơ mơ màng màng rời đi, môi đỏ mê người không sao khép lại được, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
“Thiếu chủ rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Nàng vẫn đang chưa kịp hoàn hồn, vài mỹ nhân tuyệt sắc đã từ gian phòng khác oanh oanh yến yến vui vẻ đi ra.
Các nàng đều là hoa khôi của Song Tu Lâu, chứng kiến Thủy Nguyệt biểu lộ khác thường, cả đám nhanh chóng tiến lại:
“Tổng quản, có chuyện gì mà nhìn ngươi như người mất hồn thế?”
Thủy Nguyệt giật mình, tóc dài tung bay, ở trước mặt người ngoài lập tức lấy lại dáng vẻ của nữ cường nhân.
Nàng uy nghiêm hạ lệnh nói:
“Tất cả tập hợp, Thiếu Chủ có quà ra mắt!”
Nghĩ đến đây, môi nàng nở nụ cười ngọt ngào…
“Tỉnh? Ngủ một giấc thoải mái không?” Lạc Nam liếc mắt nhìn lấy nàng, ngón tay gõ gõ cánh mũi nhỏ nhắn cao thẳng.
“Trong lòng nhẹ nhõm chưa từng có…” Lãnh Nguyệt Tâm thỏa mãn vươn vai, bộ ngực đồ sộ gợn sóng chập trùng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng cảm giác như mình có thể được làm chính mình, thoát khỏi số phận của một con cờ…
Bất quá, nghĩ đến Lãnh Vận Du hiện tại mang thân thể mình không biết đang chạy loạn ở đâu, Lãnh Nguyệt Tâm lại có chút không an lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, Lãnh Vận Du cũng thê thảm giống như nàng, không thể làm chủ được vận mệnh, bị ép phải gả cho nam nhân mình không thích, nên mới phí công lập nên tất cả kế hoạch như vậy, nàng cũng nhờ vậy hiện diện trên thế gian.
Bằng không, trên đời này vốn không có nhân vật Lãnh Nguyệt Tâm.
Như biết được suy nghĩ của nàng, Lạc Nam mỉm cười nói: “Mặc y phục vào, ta mang nàng đi gặp một người!”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy tò mò, bất quá vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng vẫn thích diện hắc y bao trùm toàn thân, che đi dung nhan lãnh diễm.
Lạc Nam dắt tay Lãnh Nguyệt Tâm, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh Giới Châu.
Hai người xuất hiện bên trong mật phòng của Song Tu Lâu.
Vừa lúc trời vào đêm, Lạc Nam kéo tay Lãnh Nguyệt Tâm đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài mật phòng là hậu viện của Song Tu Lâu, chỉ có những nhân vật hạch tâm trở lên mới được phép tiến vào, cực kỳ tư mật.
Tại đây, Lạc Nam nhìn thấy một vị mỹ phụ thành thục như mật đào chín mộng, bờ môi đỏ thẳm, da thịt nở nang, khí chất không phải thiếu nữ vừa mới phá trinh như Lãnh Nguyệt Tâm có thể sở hữu.
Chính là tổng quản của Song Tu Lâu, dì của Kính Hoa, tên gọi Thủy Nguyệt.
Đi theo phía sau Thủy Nguyệt còn có một vị nữ nhân tầm hai mươi tuổi mặc áo vàng, tay áo bồng bềnh như tiên, tóc dài như mực, dung nhan thanh thuần pha lẫn kiều mị, mắt sáng như sao, môi mềm hồng nhuận phơn phớt.
Không thể không nói, nàng này cũng là một vị tuyệt sắc mỹ nhân.
Nhưng bấy nhiêu đó còn chưa đủ khiến Lạc Nam chú ý, thứ khiến hắn đánh giá nàng chính là từng luồng khí tức đến từ các Trận Văn huyền ảo còn ẩn hiện lượn lờ xung quanh thân thể.
Mà từ những Trận Văn này, hắn liên tưởng đến Truyền Tống Trận được cất giữ trong bức họa lúc đầu Kính Hoa mang theo, dùng để đón hắn và Nữ Hoàng ngay khi vừa đến Ma giới.
Hiển nhiên, Truyền Tống Trận bên trong bức họa, chỉ sử dụng một lần và không để lại chút dấu vết nào sau khi truyền tống là do vị mỹ nhân áo vàng này luyện chế.
Nàng cũng là một Chiến Trận Sư.
“Đây là Họa Mộng, đệ tứ hoa khôi của Song Tu Lâu chúng ta!” Thủy Nguyệt chỉ vào mỹ nhân áo vàng giới thiệu.
“Thiếp thân Họa Mộng, tham kiến thiếu chủ và thiếu phu nhân!” Họa Mộng đoan trang lễ độ nhấc lên váy dài hướng Lạc Nam cùng Lãnh Nguyệt Tâm hành lễ, bên trong đôi mắt trong veo có một chút tò mò nhìn lấy hắn.
Nàng đã nghe Kính Hoa kể lại chiến tích của vị Thiếu Chủ này, trong lòng thầm nghĩ hắn thật sự cường đại như vậy sao?
Phải biết hiện nay Lạc Nam đang dùng một dung mạo khác xuất hiện, khuôn mặt của hắn lúc này quá đỗi bình thường, chẳng để lại ấn tượng nào cho người đối diện.
Họa Mộng thầm nghĩ, chủ nhân đã thu một người diện mạo bình thường như hắn làm đồ đệ, thì bản lĩnh của hắn chắc chắn phải không tồi rồi.
Lạc Nam nhẹ gật đầu đáp lại Họa Mộng, nhìn sang Thủy Nguyệt hỏi: “Sư phụ ta thế nào rồi?”
“Chủ nhân vẫn đang bế quan liệu thương, bất quá tình huống không mấy nghiêm trọng, người căn dặn thiếu chủ đừng lo lắng!” Thủy Nguyệt nhu hòa cười mỉm đáp.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, Nữ Hoàng thân thể bị phản phệ vì đã điều động Tiên Ma Lực quá mức dữ dội nhằm tạo ra lực đẩy kinh hoàng khi thi triển Ma La Thiên Chinh.
Ma La Thiên Chinh có các mức độ mạnh yếu khác nhau, lần trước Nữ Hoàng thi triển để đồ sát Trưởng Lão của Ma Long Tộc không tốn quá nhiều sức, bởi vì khi đó Trưởng Lão Ma Long đã trọng thương.
Nhưng lần này, đối mặt với các cường giả hùng mạnh hàng đầu Ma giới, nàng buộc phải bạo phát Ma La Thiên Chinh mạnh mẽ hơn, dẫn đến phản phệ từ trong cơ thể.
Nhưng phản phệ này không tổn hại đến Linh Hồn, nàng đã được hắn giao Bất Tử Dược Thủy phòng thân, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.
“Kính Hoa đâu?” Lạc Nam mỉm cười hỏi: “Lần này các nàng đã lập đại công, phải có trọng thưởng!”
Đối với người của mình, hắn chưa từng keo kiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhờ có kế hoạch của Kính Hoa và Thủy Nguyệt, các nàng phối hợp nhịp nhàng, hắn mới thuận lợi thế thân thành Chấn Hào, tiếp cận và giải cứu Lãnh Nguyệt Tâm một cách nhanh chóng.
Đương nhiên phải khen thưởng động viên.
Nào ngờ lời của hắn khiến Thủy Nguyệt và Họa Mộng trong mắt xuất hiện dị sắc.
Phải biết rằng ở Ma giới, giai cấp chủ tớ phân biệt cực kỳ rõ ràng.
Chủ nhân có quyền yêu cầu thuộc hạ của mình đi chết, người thuộc hạ cũng phải cam tâm tình nguyện nghe theo mà không dám đòi hỏi gì.
Lần này trợ giúp Thiếu Chủ, theo các nàng thấy là chuyện cực kỳ nhỏ bé, không đáng kể chút nào, đâu dám tranh công.
Ấy vậy mà hắn muốn trọng thưởng cho các nàng, quả nhiên rất giống với phong cách của chủ nhân, vô cùng rộng lượng với bề tôi.
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặc Thủy Nguyệt cùng Họa Mộng lại quỳ xuống một chân, cung kính nói:
“Có thể vì Thiếu Chủ ra sức là vinh hạnh của bọn thiếp, nào dám nhận công!”
Lạc Nam nhìn các nàng quỳ gối mà nhứt cả trứng, quy tắc chó má, giai cấp chó má, hắn ghét nhất là mấy thứ này.
Lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta đã nói các nàng chỉ được phép quỳ trước mặt chủ nhân là sư phụ ta, ngoài ra dù thiên địa cũng không thể khiến các nàng quỳ xuống!”
“Còn về phần thưởng, bổn Thiếu Chủ giàu, bổn Thiếu Chủ tùy hứng, bổn Thiếu Chủ có quyền thích ban thưởng, nhiệm vụ của các nàng là phải tiếp nhận, có ý kiến gì không?”
“Không dám ý kiến…” Bị sự “bá đạo” của Lạc Nam làm cho giật mình, hai nữ nhảy dựng đứng lên, lắc đầu như trống bõi.
“Cầm lấy, phân phát cho các tỷ muội!” Lạc Nam đặt vào tay Thủy Nguyệt một chiếc Nhẫn Trữ Vật.
Bên trong là tất cả vật phẩm hắn trộm được từ cuộc Đấu Giá của Hắc Thị tổ chức, ngoại trừ cây non Lập Ma Thụ và bức tượng Tầm Bảo Thử.
Vật phẩm mà ba vị Thiên Ma Đế mang ra đấu giá lần lượt chính là tượng Tầm Bảo Thử, cây non Lập Ma Thụ và hai kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.
Lạc Nam chỉ lấy hai thứ đầu, ngay cả Đế Cấp Thượng Phẩm có tận hai kiện hắn cũng ban cho Song Tu Lâu.
Thủy Nguyệt cung kính nhận lấy Nhẫn Trữ Vật, bất quá nàng cũng không thất lễ vội vàng kiểm tra, mà là cùng Họa Mộng đứng một bên chờ Lạc Nam phân phó.
“Người kia đâu?” Lạc Nam lên tiếng hỏi.
“Để Họa Mộng dẫn đường cho Thiếu Chủ đi gặp!” Thủy Nguyệt đáp.
“Vậy nàng dẫn đường đi!” Lạc Nam nói.
“Vâng, mời Thiếu Chủ và Thiếu Phu Nhân đi theo thiếp thân!” Họa Mộng làm động tác mời.
Lạc Nam gật đầu, dắt Lãnh Nguyệt Tâm bước đi.
Từ đầu đến cuối, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn mơ mơ màng màng, nàng vẫn chưa rõ vì sao địa vị của Lạc Nam lại khủng bố đến như thế.
Phải biết rằng, mặc dù không thể nhìn thấu tu vi cụ thể của Thủy Nguyệt và Họa Mộng, nhưng Đế Uy vô hình trên người các nàng đã chứng minh cho Lãnh Nguyệt Tâm biết các nàng ít nhất cũng phải là Ma Đế Giả.
Hai vị Nữ Ma Đế quỳ gối trước mặt Lạc Nam, miệng hô thiếu chủ, thân phận này chỉ sợ so với Lãnh Vận Du chỉ hơn chứ không kém a.
Hơn nữa không phải hắn là Tiên Tu sao? Vì sao trở thành Thiếu Chủ của Thế Lực ở Ma Giới?
Nàng vẫn chưa biết Lạc Nam còn trở thành một Ma Tu.
Đợi bóng lưng Lạc Nam khuất dạng, Thủy Nguyệt mới có chút tò mò quan sát cái gọi là Phần Thưởng mà hắn đặt trong Nhẫn Trữ Vật.
“Hít…”
Ngay sau đó, nàng hít sâu một ngụm khí lạnh, hai bầu sữa bạo mãn chập trùng dữ dội, môi đỏ hé to.
Cái này…cái này…
Khối tài sản khổng lồ này sánh ngang tích lũy của toàn bộ Song Tu Lâu a.
Trong đó, hai kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, năm kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo, vài chục loại Đế Cấp Hạ Phẩm gồm có cả Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp…
Ngoài ra, các loại Ma Đan cao cấp phụ trợ tu luyện, khôi phục Ma Lực, chữa thương càng là chất chồng thành đống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết rằng, Song Tu Lâu mới được thành lập trong thời gian Nữ Hoàng thành Thiên Ma Đế, mặc dù có danh tiếng không nhỏ nhưng căn cơ còn rất nông cạn, phần lớn tài sản từ kinh doanh Tửu Lâu thu được đều phân phó từ trên xuống dưới cho tất cả các thành viên làm tài nguyên, gia tăng thực lực tổng thể.
Nhưng bên trong bảo khố thật sự là nghèo rớt mồng tơi.
Ấy vậy mà, Thiếu Chủ tiện tay ban thưởng lại là khối tài sản mà các nàng phải nỗ lực, phấn đấu rất lâu mới có thể đạt được.
Nếu tính riêng Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, Song Tu Lâu chỉ đang có hai kiện mà thôi, hắn vậy mà trực tiếp cho thêm hai kiện.
Hào phóng đến rối tinh rối mù.
Thủy Nguyệt cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ:
“Liệu phải chăng Thiếu Chủ muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân như chúng ta nên đã đem hết tất cả tài sản của hắn lấy ra ban tặng?”
“Không được, nếu là thế phải nghĩ cách trả lại cho thiếu chủ, hắn còn rất trẻ, háo thắng thể hiện là chuyện bình thường!”
Nàng phân vân đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm chủ nhân hỏi thăm ý kiến.
Nếu chủ nhân biết thiếu chủ phá của như vậy, nói không chừng sẽ tức giận.
Nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt vội vàng chạy đến mật thất Nữ Hoàng đang bế quan.
Bên trong mật thất, Nữ Hoàng đã khôi phục bảy tám phần, môi đỏ khẽ nhếch:
“Cái tên này, ngay cả thần vật như Bất Tử Thụ cũng dám bạo lộ trước mặt ta, không sợ trẫm tham lam cướp đoạt hay sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, trong mắt nàng lại ẩn chứa một tia vui vẻ.
Hiển nhiên việc Lạc Nam tin tưởng nàng như vậy khiến Nữ Hoàng âm thầm thỏa mãn.
Bất quá nghĩ đến Cung Đình Thụ với một đống lớn Cung Điện, Nữ Hoàng lại chuyển sang hừ lạnh:
“Cái gì cũng tốt, có điều quá mức ngựa giống!”
Mà lúc này, cảm nhận được Thủy Nguyệt ở bên ngoài đến gần, Nữ Hoàng giọng điệu khôi phục uy nghiêm nhàn nhạt lên tiếng:
“Có chuyện gì?”
“Bẩm chủ nhân!” Thủy Nguyệt cắn môi, nâng lên Nhẫn Trữ Vật, đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần.
Nữ Hoàng nghe xong, ánh mắt trở nên quái dị, môi thơm lẩm bẩm: “Khá lắm, bắt đầu vô hình công lược mỹ nhân Song Tu Lâu, quả nhiên đi đến đâu gieo tình đến đó…”
Thấy bên trong im lặng, Thủy Nguyệt cho rằng chủ nhân đang tức giận, nàng vội vàng nói:
“Chủ nhân yên tâm, ta sẽ tìm cách trả lại toàn bộ cho Thiếu Chủ!”
“Trả làm cái gì!?” Nữ Hoàng sẳng giọng: “Tên đò còn giàu hơn cả bổn tọa, hắn cho thì lấy đi!”
“Cái này…” Thủy Nguyệt cho rằng bản thân mình nghe lầm.
“Được rồi, đi đi đi!” Bên trong truyền ra âm thanh mất kiên nhẫn:
“Chút tài sản đó là cái thá gì, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn với hắn, chỗ tốt không thiếu, đừng làm phiền bổn tọa khôi phục!”
Nói xong, mọi thứ trở về tĩnh lặng.
Thủy Nguyệt vốn ung dung điềm tĩnh lúc này lại mơ mơ màng màng rời đi, môi đỏ mê người không sao khép lại được, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
“Thiếu chủ rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Nàng vẫn đang chưa kịp hoàn hồn, vài mỹ nhân tuyệt sắc đã từ gian phòng khác oanh oanh yến yến vui vẻ đi ra.
Các nàng đều là hoa khôi của Song Tu Lâu, chứng kiến Thủy Nguyệt biểu lộ khác thường, cả đám nhanh chóng tiến lại:
“Tổng quản, có chuyện gì mà nhìn ngươi như người mất hồn thế?”
Thủy Nguyệt giật mình, tóc dài tung bay, ở trước mặt người ngoài lập tức lấy lại dáng vẻ của nữ cường nhân.
Nàng uy nghiêm hạ lệnh nói:
“Tất cả tập hợp, Thiếu Chủ có quà ra mắt!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro