Thủy Mặc
Akay Hau
2024-11-21 06:53:11
“Thiên Sinh Mị Cốt?”
Lạc Nam giật nảy mình thốt lên một tiếng…
“Không sai, loại thể chất này chỉ xuất hiện trên thân nữ tử, người sở hữu Thiên Sinh Mị Cốt từ bé đã có dung nhan yêu mị, khuynh quốc khuynh thành, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều mị từ xương tủy, không có bao nhiêu nam nhân có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo khi đối diện…” Kim Nhi ung dung nói…
Lạc Nam nghe vậy lắc đầu cười khổ, trách không được mình vừa nhìn thấy Tiểu Hồ Ly kia đã như trúng phải bùa mê thuốc lú, mặc dù nàng đang trong thân thể yêu thú…
“Thiên Sinh Mị Cốt chính là một trong các thể chất song tu tuyệt diệu, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của cả hai lên gấp nhiều lần, ngoài ra còn là thể chất hoàn hảo nhất để tu luyện các loại Mị Thuật...” Kim Nhi luyên thuyên nói tiếp:
“Xếp hạng thứ 27 trên Đại Thể Bảng, cũng đồng thời là một trong các Thể Chất thích hợp nhất có thể giúp công tử luyện hóa Nghịch Long huyết mạch…”
Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai, tiểu Hồ Ly là Thất Cấp Hậu Kỳ yêu thú, tương đương với cường giả Hợp Thể Hậu Kỳ nhân loại, hắn trước mặt nàng nhỏ yếu như con kiến, chưa kể thân phận của đối phương nhất định cũng không đơn giản…
Lần này mình chiếm tiện nghi của nàng, không bị truy sát đã là may mắn đến cực điểm, muốn cùng nàng song tu? Không thể nghi ngờ là người si nói mộng…
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng Lạc Nam cũng rất có lòng tin ở bản thân, hắn thật sự rất thích tiểu Hồ Ly nhỏ kia, ngày sau có đủ thực lực nhất định sẽ thu nàng vào Hậu Cung…
Nghĩ đến đây, tạm thời gác bỏ chuyện này qua một bên, tiến hành quan sát xung quanh…
Trong tầm mắt chỉ toàn biển là biển, bản thân hắn đang đứng trên một hoang đảo nhỏ, ngay cả dấu chân người cũng không có…
“Không hổ danh là Hải Châu Đại Lục, nhiệm vụ săn bắt đám Chương Ngư ở tại biển Tây, nơi này không biết ở địa phương nào, cần tìm nhân loại hỏi thăm…”
Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, nhanh chóng vào Linh Giới Châu báo cáo bình an với Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền cho các nàng yên tâm, cũng không có ý định mang hai nàng ra ngoài…
Ở những tình huống thế này, một mình hành động vẫn tốt hơn…
Đương nhiên Tiểu Sư thì ngoại lệ, nàng đang trong hình dạng con thú nhỏ đáng yêu nhảy lên vai hắn, muốn cùng hắn đồng hành…
Lạc Nam mỉm cười với hai nữ, thân hình biến mất…
Lại một lần nữa đứng trên hòn đảo hoang nhỏ…
“Chúng ta đi!”
Nói với Tiểu Sư một tiếng, Lạc Nam thả người bay lên…
RÀO…
Chợt, sắc mặt hắn khẽ biến, vô tận Huyền Thủy nhanh chóng bao phủ đôi chân, Thủy Hồng Cước toàn lực vận chuyển, mang theo lực lượng của từng con sóng lớn xoay người về phía sau đá mạnh…
ẦM…
Âm thanh va chạm kịch liệt truyền ra, Lạc Nam liên tục lùi vài bước trên không trung…
Mà sinh vật vừa tấn công hắn đau đớn rống to một tiếng, cái đầu khổng lồ be bét máu…
Đây là một con rùa khổng lồ, cái cổ dài ngoằn vươn ra khỏi mai rùa, hàm răng sắt nhọn cùng đôi mắt đỏ ngầu hung tợn…
Mai rùa của nó chính là hòn đảo nhỏ Lạc Nam vừa đứng, có thể thấy kích cỡ tên này to đến cỡ nào…
“Hừ!” Lạc Nam hừ một tiếng, tên to xác này lúc đầu thu toàn bộ đầu và tứ chi vào cơ thể, khí tức thu liểm đến cực hạn, hóa trang thành hòn đảo muốn nhân cơ hội đánh lén…
Đáng tiếc bên cạnh Lạc Nam có Tiểu Sư, bản thân là yêu thú nên Tiểu Sư nhạy cảm vô cùng, lập tức truyền âm cho hắn, nhờ đó phản kích được một đòn…
“Hải Thạch Quy, Ngũ Giai Trung Kỳ, là yêu thú ăn thịt và có khả năng phòng ngự rất cao!” Kim Nhi lập tức ung dung cung cấp thông tin…
“Chết đi nhân loại, Rống!”
Hải Thạch Quy ngửa đầu rống giận, là một Ngũ giai yêu thú nên nó có khả năng hóa hình, bất quá hiển nhiên tên này quen sống ở dạng yêu thú hơn, há to cái miệng rộng…
Vô số Thủy hệ linh lực ngưng tụ trong miệng nó, hình thành một quả thủy cầu mang lực lượng hủy diệt, nhắm ngay Lạc Nam bắn đến…
“Muốn chết!”
Lạc Nam cười gằn một tiếng, tốc biến triển khai, né tránh Thủy Cầu…
Thân hình vừa xuất hiện đã ở trên lưng Hải Thạch Quy, Trọng Kiếm cùng lúc cầm trên tay…
“Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết – Trấn Sơn!”
Vì không muốn tiếp tục dây dưa dài dòng, trong một kích này, ba loại Dị Hỏa hừng hực mà ra, chúng nó nhanh chóng hòa quyện cùng nhau, quấn quanh thân kiếm….
Tím, hoàng kim, thiên thanh…
Một ngọn lửa ẩn chứa ba loại màu sắc…
Trọng Kiếm vươn cao, không gian xung quanh nó triệt để bị hóa thành hư vô…
Lạc Nam sắc mặt lãnh khóc đến cực điểm, một tay cầm kiếm nện mạnh xuống mai rùa Hải Thạch Quy…
Hắn muốn xem thử, khi cả ba loại Dị Hỏa cùng lúc kết hợp, uy lực sẽ như thế nào…
Liệu có thể một kích đánh chết Ngũ Giai yêu thú thiên về khả năng phòng ngự hay không…
Hải Thạch Quy đã sớm muốn lòi hai tròng mắt ra ngoài khi thấy ba loại Dị Hỏa, nó còn cho rằng mình đang nằm mơ…
Bất quá với bản năng của một yêu thú, không quên thi triển phòng ngự…
Chỉ thấy bên trên mai rùa, một tầng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, hình thành tần tần đá tản cứng rắn…
Cũng vừa lúc đó, một kiếm của Lạc Nam nện xuống mai rùa…
XÈO…
Không có âm thanh va chạm nặng nề…chỉ có âm thanh đốt cháy của hỏa diễm dữ tợn…
Trước ánh mắt kinh hãi pha lẫn tự hào của Tiểu Sư…
Hải Thạch Quy hoàn toàn bị đốt thành hư vô…
Trong không khí loáng thoáng có mùi thơm của thịt nướng đang tồn tại…
Hủy thi diệt tích một cách triệt để…
Nước biển nhanh chóng bóc hơi dữ dội, ba loại Dị Hỏa vẫn đang không ngừng thiêu đốt trên mặt biển…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, đưa ra cánh tay…
Dị hỏa khủng bố nhanh chóng tiến vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn như trẻ nhỏ…
Nhìn ngọn lửa ba màu nhảy múa trong tay mình, Lạc Nam ánh mắt sáng quắt, bá đạo lẩm bẩm:
“Dị hỏa của ta một khi dung hợp, gọi là Đế Diễm!”
…
Trên biển lớn vô tận…
Ba chiến thuyền to lớn bộc phát chiến đấu, khiến một vùng biển cả tràn ngập trong âm thanh thảm liệt...
Hai tôn chiến thuyền màu đen có hình dạng như Cá Mập đang há miệng, bên trong là các họng pháo lớn đến cực điểm…, lá cờ trắng khổng lồ treo cao có hình khung xương dữ tợn tung bay trong gió kèm một dòng chữ đỏ thẩm như máu…
“Cá Mập Đen”
Vừa nhìn đã biết là thuyền hải tặc…
Mà một chiếc thuyền khác màu xanh có hình dạng như con Cá Heo, đang không ngừng tỏa ra trận pháp phòng thủ trước thế công dữ dội của hai chiến thuyền hải tặc…
Lá cờ treo trên cao thuyền Cá Heo đã bị bắn nát, trong lúc nhất thời không rõ đây là thế lực nào…
Miệng thuyền Cá Heo vẫn có họng pháo, không ngừng bắn ra từng viên đạn lớn, bất quá uy lực không quá mạnh, hầu như chẳng có tác động quá lớn đến khả năng phòng ngự của hai chiến thuyền hải tặc kia…
Trước thế tổng tấn công của hai chiến thuyền Cá Mập, thuyền Cá Heo chật vật không thể tả, chỉ có thể phòng thủ, thỉnh thoảng nòng pháo bắn trả một phát đạn, bị động vô cùng…
Bên trên bầu trời, hai đám người đang chiến đấu kịch liệt, các loại vũ kỹ không ngừng bọc phát, liên tục xuất hiện thương vong…
Hiển nhiên là thuyền viên đối chiến…
Một đám đại hán thân mặc y phục hải tặc, hung thần ác sát, ra tay đòn đòn tàn nhẫn dị thường, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện vô cùng, có chừng một trăm tên…
Phe còn lại lép vế hơn, chỉ có khoảng vài chục người, toàn thân một màu đồng phục màu xanh nước biển, trong lúc chiến đấu bọc lộ nhiều sơ hở…Vừa nhìn là biết người cùng một môn phái nào đó…
Bọn họ có thể vừa đánh vừa lùi trước thế công ác liệt của bọn hải tặc…
Trên ba chiến thuyền vẫn còn không ít người, bất quá tu vi không đạt đến Nguyên Anh, không thể phi hành chiến đấu, làm nhiệm vụ điều khiển chiến thuyền…
…
Lạc Nam cưỡi trên lưng Tiểu Sư, tại Hải Châu Đại Lục đã tạm thời vượt khỏi tầm mắt của đám kẻ thù, hắn cũng lười tiếp tục ngụy trang che giấu diện mạo…
Dù sao thì Lạc Nam thích đường đường chính chính xuất hiện hơn…
Thân phận của Văn Lang chỉ nên sử dụng khi thật sự cần thiết…
Âm thầm từ xa quan sát hai thế lực đang chiến đấu trên biển, đây là lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy thủy chiến…
“Chiến thuyền hình Cá Heo chắc là thuyền vận chuyển hàng hóa của một môn phái nào đó!”
Tu sĩ mặc dù có khả năng phi hành, nhưng Linh Lực trong cơ thể có hạn, đối với các lộ trình xa trên biển, dùng thuyền không thể nghi ngờ là hợp lý nhất…
Huống hồ nếu lượng hàng hóa cần vận chuyển quá nhiều, không gian của nhẫn trữ vật không thể nào chứa hết…
Vì lẽ đó mà tại Hải Châu đại lục, Hải Tặc nhiều không kể xiết, biển cả vừa là nhà, vừa là bãi săn mồi lý tưởng…
Điển hình như trận chiến ngay trước mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, băng hải tặc Cá Mập Đen xem như lại có một thu hoặc phong phú…
Đối với chuyện này, Lạc Nam không có ý định xen vào…dù sao thì tranh đấu là thứ luôn luôn tồn tại trên thế giới, hắn muốn làm một Bá Chủ mà không phải làm một Anh Hùng hay Siêu Nhân…
Vỗ vỗ lưng Tiểu Sư, dự định hạ lệnh cho nàng tiếp tục bay đi…
…
Cầm đầu băng Cá Mập Đen là một trung niên đại hán râu quai nón tên Hắc Ngao…, trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn, tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, thực lực mạnh nhất trong cả hai phe, tay cầm một kiện Chùy Gai dữ tợn, mỗi cú nện xuống đều khiến không khí ầm ầm nổ tung…
Đối thủ của Hắc Ngao là một thanh niên diện mạo đường hoàng nhìn qua khoảng chừng 25 26 tuổi, tay cầm trường kiếm sắt bén, mỗi kiếm chém ra đều mang theo lực lượng của biển cả, mạnh mẽ vô cùng…
Thanh niên chỉ có tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, nhưng lại chiến với Hắc Ngao bất phân thắng bại, hiển nhiên cũng là một Thiên Tài nổi bậc…
Bất quá thanh niên có thể đánh ngang tay Hắc Ngao, nhưng nhân số bên hắn ít hơn quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi thảm bại…
“Hắc Ngao, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Thanh niên vừa đánh vừa mở miệng nghiêm nghị hỏi…
“Thủy Mặc! đừng tưởng mình là thiên tài trên Bách Linh Bảng, gia nhập Bách Linh học phủ là có tư cách uy hiếp Hắc Ngao ta, nếu là tỷ tỷ ngươi có mặt ở đây, lão tử còn nể nang ba phần!”
Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, điên cuồng ngưng tụ Thổ Linh Lực, một chùy trong tay mang theo thế vạn cân nện xuống…
Thanh niên tên Thủy Mặc sắc mặt nghiêm túc, nâng lên Thủy Kiếm trong tay quát:
“Thủy Hồng Kiếm Pháp – Thủy Ngao Du”
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, trường kiếm trong tay linh động như dòng nước đang ngao du, trong nhu có cương trong cương có nhu, uyển chuyển phá giải một kích của Hắc Ngao, đồng thời chuyển thủ thành công, hướng Hắc Ngao chém tới…
“Địa cấp Thượng Phẩm kiếm pháp quả nhiên không đơn giản!” Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, vung lên Chùy Gai chống chọi với một kiếm kia…
“Nếu tỷ tỷ của ta ở đây, ngươi đã sớm thành một xác chết!” Thủy Mặc tức giận quát…
…
“Chết!”
Một tên hải tặc có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, đem một tên đệ tử đối đầu với hắn chỉ có thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ chém chết…
Bên dưới mặt biển, hai quả đạn pháo mạnh mẽ từ miệng thuyền Hải Tặc Cá Mập Đen bắn mạnh mà ra, đem một góc thuyền Cá Heo bắn vỡ, chết hàng loạt đệ tử có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ…
Hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ hải tặc liên thủ, đem một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ phe thuyền Cá Heo vây công, lão già hiên ngang lẫm liệt nổ tung tự bạo, kéo theo cả hai đối thủ chôn cùng…
Tình cảnh này diễn ra liên tục ở vài nơi trên chiến trường, nhân số và thực lực của đám hải tặc Cá Mập Đen quá mức áp đảo, người của thanh niên tên Thủy Mặc không ngừng ngã xuống…
Chứng kiến tất cả, Thủy Mặc hai mắt đỏ ngầu xung huyết, trường kiếm trong tay ngưng tụ thủy hệ linh lực, ngửa đầu lên trời gầm thét:
“Thủy Hồng Kiếm thức thứ ba – Thủy Phân Thiên Hạ!”
Trường kiếm trong tay không ngừng ầm vang rung động, bầu trời trở nên tĩnh lặng, thanh niên cắn chặt răng, linh lực trong người gần như bị rút cạn…
Một kiếm bá đạo trảm mạnh mà xuống…
“Ngu xuẩn, ngươi còn chưa đủ tư cách thi triển một chiêu này, nhất định sẽ bị phản phệ!” Hắc Ngao ngoài mặt cười lạnh, trong lòng lại không giám xem thường chút nào…
Thổ Hệ Linh Lực điều động hết mức có thể, muốn ngăn cản một kiếm mạnh mẽ kia…
Bất quá rất nhanh sắc mặt Hắc Ngao trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết…
Bởi một kiếm kia của người thanh niên Thủy Mặc không nhằm vào hắn, trái lại hướng về chiến trường quét ngang…
Trong lúc nhất thời, trước một kiếm khủng bố của Thủy Mặc, mười một tên tu sĩ Nguyên Anh của Cá Mập Đen bị chém làm đôi, hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ trọng thương bay thẳng ra ngoài…
“Tất cả chạy đi! Mặc kệ ta…”
Thủy Mặc chém xong một kích tranh thủ thời gian cho đồng đội, điên cuồng quát lớn, cánh tay hắn máu me đầm đìa, lộ ra xương cốt bên trong, hiển nhiên bị một kiếm mạnh mẽ kia phản phệ…
Đó là Kiếm Chiêu cuối cùng của Thủy Hồng Kiếm Pháp, với thực lực của hắn mỗi lần thi triển xong đều phải tịnh dưỡng liên tục vài tuần…
“Thủy Mặc thiếu gia!”
Đám đồng đội hai mắt đỏ bừng nhìn thân ảnh bị thương trên bầu trời, không ai có ý định chạy trốn, trái lại càng thêm điên cuồng, liều mạng với đối thủ…
Trong lúc nhất thời Hải Tặc Cá Mập Đen trở nên bị động…
…
“Thủy Mặc này có chút ý tứ!” Tại nơi xa, Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia hân thưởng…
Có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng môn, hành động này rất đáng ghi nhận, lại thêm khả năng kích thích sĩ khí, bất phàm vô cùng…
Mà tình cảnh tiếp theo càng là khiến tròng mắt Lạc Nam cấp tốc co rút lại…
….
Chỉ thấy Hắc Ngao ngửa mặt lên trời rống lớn:
“Thủy Mặc ngươi muốn chết!”
Đối thủ vậy mà nhân lúc hắn sơ hở tấn công thuyền viên của Cá Mập Đen, gây nên tổn thất thảm trọng…Hắc Ngao cảm thấy tức giận đến ruột gan phèo phổi đều lẫn lộn…
Nhìn Thủy Mặc đang bị thương, sát khí kinh khủng lan tỏa, Chùy Gai trong tay Hắc Ngao bá đạo nện mạnh xuống đầu Thủy Mặc…
Thủy Mặc không cam lòng chịu chết, dốc hết sức bình sinh còn lại của cơ thể, đột nhiên lộn một vòng trên không trung…
Vô số Thủy Hệ Linh Lực điên cuồng gia trì vào đôi chân hắn…
“Thủy Hồng Cước!”
Thủy Mặc gầm lên một tiếng, một cước đạp mạnh về Hắc Ngao, lực lượng như mang theo cơn sóng thần dữ dội…
ẦM…
Răng rắc…
Âm thanh va chạm truyền đến ầm vang, xương cốt đôi chân của Thủy Mặc nứt gảy, nhưng giúp hắn thành công bảo trụ một mạng…
Linh lực toàn thân Thủy Mặc triệt để cạn kiệt, từ không trung tự do rơi xuống…
Hắc Ngao bị đạp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sức lực vẫn còn rất nhiều, hai mắt đỏ bừng cầm lấy Chùy Gai trên tay, âm trầm cười nói:
“Hải Hồng Phái – Thủy Mặc, ngày hôm nay sẽ chết trên tay Hắc Ngao ta…”
“Phá Sơn Thạch!”
Hắn cấp tốc truy đuổi, Chùy Gai một lần nữa nâng lên…
“Không! huhu”
Đám đồng môn của Thủy Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao khóc lớn hết sức thê thảm, bất quá bị đối thủ tấn công, bọn hắn chỉ có thể bất lực chứng kiến thảm cảnh sắp diễn ra…
“Thủy Mặc ta chỉ đến đây thôi sao? thật lòng xin lỗi tỷ tỷ! để ngươi thất vọng rồi…”
Thủy Mặc thấy kẻ địch hung tợn lao đến, bản thân mình lại bất lực, nhẹ nhàng thở than một tiếng, mở to đôi mắt…hắn muốn lần cuối cùng được nhìn thấy biển cả bao la này…
“Chết!”
Hắc Ngao cười gằn dữ tợn, Chùy Gai hướng đầu Thủy Mặc nện xuống…
Dị biến nảy sinh…
ẦM ẦM ẦM…
Hết sức đột ngột…
Ba tia Lôi Đình màu tím xuất hiện từ xa, lấy thế bá đạo không gì cản nổi đánh vào Chùy Gai trong tay Hắc Ngao…
Phốc…
Chùy Gai bị đánh bay khỏi tay, Hắc Ngao cũng không khá hơn bao nhiêu, phun ra liên tục vài ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngửa đầu rống giận:
“Kẻ nào?”
Ngay cả vô số người đang chiến đấu kịch liệt cũng bị động tĩnh kinh người này thu hút, cả đám vô thức dừng tay…
Thủy Mặc ngơ ngác nhìn quanh…
Đáp lại tất cả, một âm thanh cuồng ngạo vang vọng đất trời truyền tới:
“Động đến người của Hải Hồng Phái, toàn bộ đều phải chết!”
Lạc Nam giật nảy mình thốt lên một tiếng…
“Không sai, loại thể chất này chỉ xuất hiện trên thân nữ tử, người sở hữu Thiên Sinh Mị Cốt từ bé đã có dung nhan yêu mị, khuynh quốc khuynh thành, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều mị từ xương tủy, không có bao nhiêu nam nhân có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo khi đối diện…” Kim Nhi ung dung nói…
Lạc Nam nghe vậy lắc đầu cười khổ, trách không được mình vừa nhìn thấy Tiểu Hồ Ly kia đã như trúng phải bùa mê thuốc lú, mặc dù nàng đang trong thân thể yêu thú…
“Thiên Sinh Mị Cốt chính là một trong các thể chất song tu tuyệt diệu, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của cả hai lên gấp nhiều lần, ngoài ra còn là thể chất hoàn hảo nhất để tu luyện các loại Mị Thuật...” Kim Nhi luyên thuyên nói tiếp:
“Xếp hạng thứ 27 trên Đại Thể Bảng, cũng đồng thời là một trong các Thể Chất thích hợp nhất có thể giúp công tử luyện hóa Nghịch Long huyết mạch…”
Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai, tiểu Hồ Ly là Thất Cấp Hậu Kỳ yêu thú, tương đương với cường giả Hợp Thể Hậu Kỳ nhân loại, hắn trước mặt nàng nhỏ yếu như con kiến, chưa kể thân phận của đối phương nhất định cũng không đơn giản…
Lần này mình chiếm tiện nghi của nàng, không bị truy sát đã là may mắn đến cực điểm, muốn cùng nàng song tu? Không thể nghi ngờ là người si nói mộng…
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng Lạc Nam cũng rất có lòng tin ở bản thân, hắn thật sự rất thích tiểu Hồ Ly nhỏ kia, ngày sau có đủ thực lực nhất định sẽ thu nàng vào Hậu Cung…
Nghĩ đến đây, tạm thời gác bỏ chuyện này qua một bên, tiến hành quan sát xung quanh…
Trong tầm mắt chỉ toàn biển là biển, bản thân hắn đang đứng trên một hoang đảo nhỏ, ngay cả dấu chân người cũng không có…
“Không hổ danh là Hải Châu Đại Lục, nhiệm vụ săn bắt đám Chương Ngư ở tại biển Tây, nơi này không biết ở địa phương nào, cần tìm nhân loại hỏi thăm…”
Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, nhanh chóng vào Linh Giới Châu báo cáo bình an với Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền cho các nàng yên tâm, cũng không có ý định mang hai nàng ra ngoài…
Ở những tình huống thế này, một mình hành động vẫn tốt hơn…
Đương nhiên Tiểu Sư thì ngoại lệ, nàng đang trong hình dạng con thú nhỏ đáng yêu nhảy lên vai hắn, muốn cùng hắn đồng hành…
Lạc Nam mỉm cười với hai nữ, thân hình biến mất…
Lại một lần nữa đứng trên hòn đảo hoang nhỏ…
“Chúng ta đi!”
Nói với Tiểu Sư một tiếng, Lạc Nam thả người bay lên…
RÀO…
Chợt, sắc mặt hắn khẽ biến, vô tận Huyền Thủy nhanh chóng bao phủ đôi chân, Thủy Hồng Cước toàn lực vận chuyển, mang theo lực lượng của từng con sóng lớn xoay người về phía sau đá mạnh…
ẦM…
Âm thanh va chạm kịch liệt truyền ra, Lạc Nam liên tục lùi vài bước trên không trung…
Mà sinh vật vừa tấn công hắn đau đớn rống to một tiếng, cái đầu khổng lồ be bét máu…
Đây là một con rùa khổng lồ, cái cổ dài ngoằn vươn ra khỏi mai rùa, hàm răng sắt nhọn cùng đôi mắt đỏ ngầu hung tợn…
Mai rùa của nó chính là hòn đảo nhỏ Lạc Nam vừa đứng, có thể thấy kích cỡ tên này to đến cỡ nào…
“Hừ!” Lạc Nam hừ một tiếng, tên to xác này lúc đầu thu toàn bộ đầu và tứ chi vào cơ thể, khí tức thu liểm đến cực hạn, hóa trang thành hòn đảo muốn nhân cơ hội đánh lén…
Đáng tiếc bên cạnh Lạc Nam có Tiểu Sư, bản thân là yêu thú nên Tiểu Sư nhạy cảm vô cùng, lập tức truyền âm cho hắn, nhờ đó phản kích được một đòn…
“Hải Thạch Quy, Ngũ Giai Trung Kỳ, là yêu thú ăn thịt và có khả năng phòng ngự rất cao!” Kim Nhi lập tức ung dung cung cấp thông tin…
“Chết đi nhân loại, Rống!”
Hải Thạch Quy ngửa đầu rống giận, là một Ngũ giai yêu thú nên nó có khả năng hóa hình, bất quá hiển nhiên tên này quen sống ở dạng yêu thú hơn, há to cái miệng rộng…
Vô số Thủy hệ linh lực ngưng tụ trong miệng nó, hình thành một quả thủy cầu mang lực lượng hủy diệt, nhắm ngay Lạc Nam bắn đến…
“Muốn chết!”
Lạc Nam cười gằn một tiếng, tốc biến triển khai, né tránh Thủy Cầu…
Thân hình vừa xuất hiện đã ở trên lưng Hải Thạch Quy, Trọng Kiếm cùng lúc cầm trên tay…
“Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết – Trấn Sơn!”
Vì không muốn tiếp tục dây dưa dài dòng, trong một kích này, ba loại Dị Hỏa hừng hực mà ra, chúng nó nhanh chóng hòa quyện cùng nhau, quấn quanh thân kiếm….
Tím, hoàng kim, thiên thanh…
Một ngọn lửa ẩn chứa ba loại màu sắc…
Trọng Kiếm vươn cao, không gian xung quanh nó triệt để bị hóa thành hư vô…
Lạc Nam sắc mặt lãnh khóc đến cực điểm, một tay cầm kiếm nện mạnh xuống mai rùa Hải Thạch Quy…
Hắn muốn xem thử, khi cả ba loại Dị Hỏa cùng lúc kết hợp, uy lực sẽ như thế nào…
Liệu có thể một kích đánh chết Ngũ Giai yêu thú thiên về khả năng phòng ngự hay không…
Hải Thạch Quy đã sớm muốn lòi hai tròng mắt ra ngoài khi thấy ba loại Dị Hỏa, nó còn cho rằng mình đang nằm mơ…
Bất quá với bản năng của một yêu thú, không quên thi triển phòng ngự…
Chỉ thấy bên trên mai rùa, một tầng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, hình thành tần tần đá tản cứng rắn…
Cũng vừa lúc đó, một kiếm của Lạc Nam nện xuống mai rùa…
XÈO…
Không có âm thanh va chạm nặng nề…chỉ có âm thanh đốt cháy của hỏa diễm dữ tợn…
Trước ánh mắt kinh hãi pha lẫn tự hào của Tiểu Sư…
Hải Thạch Quy hoàn toàn bị đốt thành hư vô…
Trong không khí loáng thoáng có mùi thơm của thịt nướng đang tồn tại…
Hủy thi diệt tích một cách triệt để…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước biển nhanh chóng bóc hơi dữ dội, ba loại Dị Hỏa vẫn đang không ngừng thiêu đốt trên mặt biển…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, đưa ra cánh tay…
Dị hỏa khủng bố nhanh chóng tiến vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn như trẻ nhỏ…
Nhìn ngọn lửa ba màu nhảy múa trong tay mình, Lạc Nam ánh mắt sáng quắt, bá đạo lẩm bẩm:
“Dị hỏa của ta một khi dung hợp, gọi là Đế Diễm!”
…
Trên biển lớn vô tận…
Ba chiến thuyền to lớn bộc phát chiến đấu, khiến một vùng biển cả tràn ngập trong âm thanh thảm liệt...
Hai tôn chiến thuyền màu đen có hình dạng như Cá Mập đang há miệng, bên trong là các họng pháo lớn đến cực điểm…, lá cờ trắng khổng lồ treo cao có hình khung xương dữ tợn tung bay trong gió kèm một dòng chữ đỏ thẩm như máu…
“Cá Mập Đen”
Vừa nhìn đã biết là thuyền hải tặc…
Mà một chiếc thuyền khác màu xanh có hình dạng như con Cá Heo, đang không ngừng tỏa ra trận pháp phòng thủ trước thế công dữ dội của hai chiến thuyền hải tặc…
Lá cờ treo trên cao thuyền Cá Heo đã bị bắn nát, trong lúc nhất thời không rõ đây là thế lực nào…
Miệng thuyền Cá Heo vẫn có họng pháo, không ngừng bắn ra từng viên đạn lớn, bất quá uy lực không quá mạnh, hầu như chẳng có tác động quá lớn đến khả năng phòng ngự của hai chiến thuyền hải tặc kia…
Trước thế tổng tấn công của hai chiến thuyền Cá Mập, thuyền Cá Heo chật vật không thể tả, chỉ có thể phòng thủ, thỉnh thoảng nòng pháo bắn trả một phát đạn, bị động vô cùng…
Bên trên bầu trời, hai đám người đang chiến đấu kịch liệt, các loại vũ kỹ không ngừng bọc phát, liên tục xuất hiện thương vong…
Hiển nhiên là thuyền viên đối chiến…
Một đám đại hán thân mặc y phục hải tặc, hung thần ác sát, ra tay đòn đòn tàn nhẫn dị thường, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện vô cùng, có chừng một trăm tên…
Phe còn lại lép vế hơn, chỉ có khoảng vài chục người, toàn thân một màu đồng phục màu xanh nước biển, trong lúc chiến đấu bọc lộ nhiều sơ hở…Vừa nhìn là biết người cùng một môn phái nào đó…
Bọn họ có thể vừa đánh vừa lùi trước thế công ác liệt của bọn hải tặc…
Trên ba chiến thuyền vẫn còn không ít người, bất quá tu vi không đạt đến Nguyên Anh, không thể phi hành chiến đấu, làm nhiệm vụ điều khiển chiến thuyền…
…
Lạc Nam cưỡi trên lưng Tiểu Sư, tại Hải Châu Đại Lục đã tạm thời vượt khỏi tầm mắt của đám kẻ thù, hắn cũng lười tiếp tục ngụy trang che giấu diện mạo…
Dù sao thì Lạc Nam thích đường đường chính chính xuất hiện hơn…
Thân phận của Văn Lang chỉ nên sử dụng khi thật sự cần thiết…
Âm thầm từ xa quan sát hai thế lực đang chiến đấu trên biển, đây là lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy thủy chiến…
“Chiến thuyền hình Cá Heo chắc là thuyền vận chuyển hàng hóa của một môn phái nào đó!”
Tu sĩ mặc dù có khả năng phi hành, nhưng Linh Lực trong cơ thể có hạn, đối với các lộ trình xa trên biển, dùng thuyền không thể nghi ngờ là hợp lý nhất…
Huống hồ nếu lượng hàng hóa cần vận chuyển quá nhiều, không gian của nhẫn trữ vật không thể nào chứa hết…
Vì lẽ đó mà tại Hải Châu đại lục, Hải Tặc nhiều không kể xiết, biển cả vừa là nhà, vừa là bãi săn mồi lý tưởng…
Điển hình như trận chiến ngay trước mặt, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, băng hải tặc Cá Mập Đen xem như lại có một thu hoặc phong phú…
Đối với chuyện này, Lạc Nam không có ý định xen vào…dù sao thì tranh đấu là thứ luôn luôn tồn tại trên thế giới, hắn muốn làm một Bá Chủ mà không phải làm một Anh Hùng hay Siêu Nhân…
Vỗ vỗ lưng Tiểu Sư, dự định hạ lệnh cho nàng tiếp tục bay đi…
…
Cầm đầu băng Cá Mập Đen là một trung niên đại hán râu quai nón tên Hắc Ngao…, trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn, tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, thực lực mạnh nhất trong cả hai phe, tay cầm một kiện Chùy Gai dữ tợn, mỗi cú nện xuống đều khiến không khí ầm ầm nổ tung…
Đối thủ của Hắc Ngao là một thanh niên diện mạo đường hoàng nhìn qua khoảng chừng 25 26 tuổi, tay cầm trường kiếm sắt bén, mỗi kiếm chém ra đều mang theo lực lượng của biển cả, mạnh mẽ vô cùng…
Thanh niên chỉ có tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, nhưng lại chiến với Hắc Ngao bất phân thắng bại, hiển nhiên cũng là một Thiên Tài nổi bậc…
Bất quá thanh niên có thể đánh ngang tay Hắc Ngao, nhưng nhân số bên hắn ít hơn quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi thảm bại…
“Hắc Ngao, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Thanh niên vừa đánh vừa mở miệng nghiêm nghị hỏi…
“Thủy Mặc! đừng tưởng mình là thiên tài trên Bách Linh Bảng, gia nhập Bách Linh học phủ là có tư cách uy hiếp Hắc Ngao ta, nếu là tỷ tỷ ngươi có mặt ở đây, lão tử còn nể nang ba phần!”
Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, điên cuồng ngưng tụ Thổ Linh Lực, một chùy trong tay mang theo thế vạn cân nện xuống…
Thanh niên tên Thủy Mặc sắc mặt nghiêm túc, nâng lên Thủy Kiếm trong tay quát:
“Thủy Hồng Kiếm Pháp – Thủy Ngao Du”
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, trường kiếm trong tay linh động như dòng nước đang ngao du, trong nhu có cương trong cương có nhu, uyển chuyển phá giải một kích của Hắc Ngao, đồng thời chuyển thủ thành công, hướng Hắc Ngao chém tới…
“Địa cấp Thượng Phẩm kiếm pháp quả nhiên không đơn giản!” Hắc Ngao cười lạnh một tiếng, vung lên Chùy Gai chống chọi với một kiếm kia…
“Nếu tỷ tỷ của ta ở đây, ngươi đã sớm thành một xác chết!” Thủy Mặc tức giận quát…
…
“Chết!”
Một tên hải tặc có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, đem một tên đệ tử đối đầu với hắn chỉ có thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ chém chết…
Bên dưới mặt biển, hai quả đạn pháo mạnh mẽ từ miệng thuyền Hải Tặc Cá Mập Đen bắn mạnh mà ra, đem một góc thuyền Cá Heo bắn vỡ, chết hàng loạt đệ tử có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ…
Hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ hải tặc liên thủ, đem một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ phe thuyền Cá Heo vây công, lão già hiên ngang lẫm liệt nổ tung tự bạo, kéo theo cả hai đối thủ chôn cùng…
Tình cảnh này diễn ra liên tục ở vài nơi trên chiến trường, nhân số và thực lực của đám hải tặc Cá Mập Đen quá mức áp đảo, người của thanh niên tên Thủy Mặc không ngừng ngã xuống…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chứng kiến tất cả, Thủy Mặc hai mắt đỏ ngầu xung huyết, trường kiếm trong tay ngưng tụ thủy hệ linh lực, ngửa đầu lên trời gầm thét:
“Thủy Hồng Kiếm thức thứ ba – Thủy Phân Thiên Hạ!”
Trường kiếm trong tay không ngừng ầm vang rung động, bầu trời trở nên tĩnh lặng, thanh niên cắn chặt răng, linh lực trong người gần như bị rút cạn…
Một kiếm bá đạo trảm mạnh mà xuống…
“Ngu xuẩn, ngươi còn chưa đủ tư cách thi triển một chiêu này, nhất định sẽ bị phản phệ!” Hắc Ngao ngoài mặt cười lạnh, trong lòng lại không giám xem thường chút nào…
Thổ Hệ Linh Lực điều động hết mức có thể, muốn ngăn cản một kiếm mạnh mẽ kia…
Bất quá rất nhanh sắc mặt Hắc Ngao trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết…
Bởi một kiếm kia của người thanh niên Thủy Mặc không nhằm vào hắn, trái lại hướng về chiến trường quét ngang…
Trong lúc nhất thời, trước một kiếm khủng bố của Thủy Mặc, mười một tên tu sĩ Nguyên Anh của Cá Mập Đen bị chém làm đôi, hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ trọng thương bay thẳng ra ngoài…
“Tất cả chạy đi! Mặc kệ ta…”
Thủy Mặc chém xong một kích tranh thủ thời gian cho đồng đội, điên cuồng quát lớn, cánh tay hắn máu me đầm đìa, lộ ra xương cốt bên trong, hiển nhiên bị một kiếm mạnh mẽ kia phản phệ…
Đó là Kiếm Chiêu cuối cùng của Thủy Hồng Kiếm Pháp, với thực lực của hắn mỗi lần thi triển xong đều phải tịnh dưỡng liên tục vài tuần…
“Thủy Mặc thiếu gia!”
Đám đồng đội hai mắt đỏ bừng nhìn thân ảnh bị thương trên bầu trời, không ai có ý định chạy trốn, trái lại càng thêm điên cuồng, liều mạng với đối thủ…
Trong lúc nhất thời Hải Tặc Cá Mập Đen trở nên bị động…
…
“Thủy Mặc này có chút ý tứ!” Tại nơi xa, Lạc Nam trong mắt xuất hiện một tia hân thưởng…
Có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng môn, hành động này rất đáng ghi nhận, lại thêm khả năng kích thích sĩ khí, bất phàm vô cùng…
Mà tình cảnh tiếp theo càng là khiến tròng mắt Lạc Nam cấp tốc co rút lại…
….
Chỉ thấy Hắc Ngao ngửa mặt lên trời rống lớn:
“Thủy Mặc ngươi muốn chết!”
Đối thủ vậy mà nhân lúc hắn sơ hở tấn công thuyền viên của Cá Mập Đen, gây nên tổn thất thảm trọng…Hắc Ngao cảm thấy tức giận đến ruột gan phèo phổi đều lẫn lộn…
Nhìn Thủy Mặc đang bị thương, sát khí kinh khủng lan tỏa, Chùy Gai trong tay Hắc Ngao bá đạo nện mạnh xuống đầu Thủy Mặc…
Thủy Mặc không cam lòng chịu chết, dốc hết sức bình sinh còn lại của cơ thể, đột nhiên lộn một vòng trên không trung…
Vô số Thủy Hệ Linh Lực điên cuồng gia trì vào đôi chân hắn…
“Thủy Hồng Cước!”
Thủy Mặc gầm lên một tiếng, một cước đạp mạnh về Hắc Ngao, lực lượng như mang theo cơn sóng thần dữ dội…
ẦM…
Răng rắc…
Âm thanh va chạm truyền đến ầm vang, xương cốt đôi chân của Thủy Mặc nứt gảy, nhưng giúp hắn thành công bảo trụ một mạng…
Linh lực toàn thân Thủy Mặc triệt để cạn kiệt, từ không trung tự do rơi xuống…
Hắc Ngao bị đạp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sức lực vẫn còn rất nhiều, hai mắt đỏ bừng cầm lấy Chùy Gai trên tay, âm trầm cười nói:
“Hải Hồng Phái – Thủy Mặc, ngày hôm nay sẽ chết trên tay Hắc Ngao ta…”
“Phá Sơn Thạch!”
Hắn cấp tốc truy đuổi, Chùy Gai một lần nữa nâng lên…
“Không! huhu”
Đám đồng môn của Thủy Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao khóc lớn hết sức thê thảm, bất quá bị đối thủ tấn công, bọn hắn chỉ có thể bất lực chứng kiến thảm cảnh sắp diễn ra…
“Thủy Mặc ta chỉ đến đây thôi sao? thật lòng xin lỗi tỷ tỷ! để ngươi thất vọng rồi…”
Thủy Mặc thấy kẻ địch hung tợn lao đến, bản thân mình lại bất lực, nhẹ nhàng thở than một tiếng, mở to đôi mắt…hắn muốn lần cuối cùng được nhìn thấy biển cả bao la này…
“Chết!”
Hắc Ngao cười gằn dữ tợn, Chùy Gai hướng đầu Thủy Mặc nện xuống…
Dị biến nảy sinh…
ẦM ẦM ẦM…
Hết sức đột ngột…
Ba tia Lôi Đình màu tím xuất hiện từ xa, lấy thế bá đạo không gì cản nổi đánh vào Chùy Gai trong tay Hắc Ngao…
Phốc…
Chùy Gai bị đánh bay khỏi tay, Hắc Ngao cũng không khá hơn bao nhiêu, phun ra liên tục vài ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngửa đầu rống giận:
“Kẻ nào?”
Ngay cả vô số người đang chiến đấu kịch liệt cũng bị động tĩnh kinh người này thu hút, cả đám vô thức dừng tay…
Thủy Mặc ngơ ngác nhìn quanh…
Đáp lại tất cả, một âm thanh cuồng ngạo vang vọng đất trời truyền tới:
“Động đến người của Hải Hồng Phái, toàn bộ đều phải chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro