Táng Địa
Akay Hau
2024-11-25 00:01:00
“Ta chấp hành nhiệm vụ này!”
Lạc Nam vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác trời đất xung quanh quay cuồng, tất cả ý thức tạm thời mất sạch.
Không biết qua bao lâu sau, có ánh sáng le lói chiếu rọi vào mặt khiến hắn mở mắt ra.
Một bầu trời xanh mát, gió nhẹ thổi qua, Lạc Nam cảm giác mình đang nằm trên thảm cỏ mênh mông mềm mại, toàn thân vô cùng thư thái dễ chịu.
“Nơi này là Táng Địa sao? nhìn giống một thảo nguyên không có chút đáng sợ nào!” Lạc Nam hơi kinh ngạc, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh chẳng có chút nào giống với tưởng tượng của hắn.
Táng Địa là nơi chôn cất vô số cường giả, lẽ ra phải chứa đựng sự âm u, lạnh lẽo và đầy rẫy khí tức nguy hiểm mới đúng.
Nếu không phải cảm giác được xung quanh mình là Nguyên Khí nồng nặc đến cực điểm, cường độ so với ngồi tu luyện trên đống Nguyên Thạch ở tiểu vũ trụ còn tốt hơn…có lẽ hắn sẽ không tin nơi này là Táng Địa thuộc phạm trù Nguyên Giới.
Điều kỳ lạ duy nhất là thảm cỏ hắn đang nằm có màu đen thay vì màu xanh nguyên bản mà thôi.
Bất quá không vì vậy mà Lạc Nam xem nhẹ nơi này, ngược lại càng thêm đề phòng và cẩn thận.
Thông thường thì những nơi khiến người ta lơ là cảnh giác như thế này mới thật sự chứa đựng sát cơ trí mạng, sẳn sàng đoạt mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Lạc Nam dùng sức để bật người ngồi dậy.
RĂNG RẮC.
Theo một tiếng rạn vỡ, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, xương cốt bên trong cơ thể nát bấy.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Sắc mặt hắn trở nên cực độ khó coi, lúc này mới để ý toàn thân mình bị ép dẹp như bánh thịt, cơ mặt biến dạng, trọng thương vô cùng thê thảm.
“Công tử bình tĩnh, bởi vì cường độ không gian ở Nguyên Giới rất mạnh, Hệ Thống dịch chuyển ngươi trong thời gian ngắn phải băng qua tầng tầng không gian dẫn đến cơ thể chịu không nổi áp lực nên mới xảy ra tình trạng như vậy!” Kim Nhi giải thích nói.
“Móa nó, sao không nói sớm để ta chuẩn bị tâm lý?” Lạc Nam bất mãn mắng một tiếng.
Bất quá mọi chuyện đã rồi, hắn cũng không có thời gian đôi co với Hệ Thống.
Vội vàng vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Thánh Mệnh Quang Minh các loại Thiên Địa Dị Vật bao trùm cơ thể tiến hành trị thương.
Hắn không dám dùng đến Bất Tử Dịch Thủy, bởi lẽ khí tức sinh mệnh nồng đậm của nó rất dễ thu hút sự chú ý của tu sĩ ở bốn phía xung quanh.
Có trời mới biết Thần Thức của những cường giả Nguyên Giới trải rộng đến mức nào, phải cẩn thận từng li từng tí.
Dựa vào biểu hiện của Bất Tử Chí Tông khi biết đến sự tồn tại của Bất Tử Thụ đủ hiểu nó vô cùng quý giá dù là trong mắt cường giả ở Nguyên Giới.
Vậy nên Lạc Nam dứt khoát đem Linh Giới Châu cất vào Không Gian Hệ Thống để đảm bảo tính an toàn.
Đẳng cấp của nó còn chưa đạt đến Thánh, rất dễ dàng bị cường giả từ Nhập Thánh trở lên nhìn thấu.
Nơi này không phải tiểu vũ trụ, Lạc Nam đã sớm xác định ở tại đây mình là tu sĩ lăn lộn ở tầng dưới đáy, từng đường đi nước bước đều phải đặt sự cẩn thận lên hàng đầu, không vì thân phận ở tiểu vũ trụ mà kiêu ngạo.
Động lấy ý niệm, Bí Tự Trận hiện lên trong con mắt, Bá Lực được kích hoạt kết thành ba cái Trận Pháp che đậy khí tức bao phủ xung quanh.
Lúc này Lạc Nam mới an tâm điều trị thương thế trên khắp cơ thể.
ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, đất trời một lần nữa đảo lộn.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, cơ thể của hắn lại bị trượt dài không phanh như từ sườn núi cao chót vót rơi xuống, những Trận Pháp mà hắn vừa tạo ra liền bị chấn nát vô cùng đơn giản.
Hắn cắn răng, kích hoạt Bát Hoang Hoành Thiên Viêm mọc ra đôi cánh lớn bay lượn giữa không trung, không để bản thân mình rơi rụng.
Nhanh trí mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhìn xa vạn dặm xem chuyện gì đang xảy ra.
“Hít!”
Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đập vào tầm quan sát của hắn là một nhân loại với kích thước khổ lồ, lớn đến vô pháp để hình dung, lớn hơn Cự A Man, lớn hơn cả Cự Mỹ Anh và lớn hơn cả những Thần Tướng Vệ Hồn của hắn.
Lạc Nam cảm giác được dù lúc này mình thi triển ra Thần Tướng Vệ Hồn thì nó cũng chỉ cao đến gót chân của người khổng lồ này mà thôi.
Khổng lồ đã không đủ để hình dung về sự to lớn của người này.
Thảm cỏ đen như thảo nguyên vô tận mà hắn vừa nằm lên chính là đám lông ngực của cái tên này.
Điều đáng sợ nhất là cái tên này rõ ràng còn sống nhưng vừa rồi Lạc Nam chẳng thể cảm nhận được chút khí tức hay hơi thở nào, chứng minh khả năng thu liễm đã đạt đến trạng thái đăng phong tạo cực.
Nếu không phải dùng đến Thấu Thị Vạn Lý thì Lạc Nam cũng khó lòng nhận diện được tổng thể đây là một tên nhân loại, bởi tầm mắt bình thường của hắn thật sự không nhìn tổng quát được toàn bộ kết cấu thân thể đối phương.
“Ngủ một giấc cũng không yên, con ruồi chết tiệt này!”
Âm thanh như sấm động cửu tiêu vọng lên bên tai khiến Lạc Nam choáng váng, cái miệng rộng của đối phương như vụ nổ vũ trụ, chẳng cần đến âm ba công kích thì Lạc Nam cũng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, linh hồn run rẩy.
Đôi mắt như hai lỗ đen vũ trụ đen kịch khóa chặt lấy Lạc Nam, một ngón tay trỏ cong lại búng ra.
Lạc Nam biến sắc, điều động Không Gian Chi Lực để dịch chuyển né tránh.
Nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp càng khiến hắn giật mình, chỉ thấy cường độ Không Gian ở tại nơi này cứng rắn như thép, trọng lực gấp hàng vạn lần không gian ở tiểu vũ trụ, hắn muốn dịch chuyển cũng vô pháp làm được quá xa.
Dù thi triển Dịch Chuyển Tức Thời hắn cũng chỉ xuất hiện ở cách vị trí cũ vài chục mét.
Mà với phạm vi như vậy còn chưa thoát khỏi đầu ngón tay của tên khổng lồ.
PHỐC!
Thổ huyết bay ngược, Lạc Nam như đạn pháo rơi xuống đất.
Tên khổng lồ quả thật xem hắn như con trùng nhỏ không đáng chú ý, thản nhiên bước đi, chỉ là cái chân vẫn cố ý giẫm lên cơ thể đang nằm dưới đất của hắn.
Lạc Nam chỉ cảm thấy thiên địa tối sầm, mọi thứ bao trùm toàn bộ, không còn hơi thở.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tên khổng lồ tùy ý như đạp chết một con ruồi, một đường đi thẳng, vài bước chân đã như Thiên Lý Na Di, toàn thân biến mất dạng.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa nhìn lại dù chỉ một chút.
“Con mẹ nó thằng to xác!”
Lạc Nam như nằm dưới thung lũng sâu vô tận ngửa đầu gầm rống.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân giải trừ, tầng tầng lớp lớp Kinh Văn Bất Hủ tan vào da thịt.
Ở ngay khoảnh khắc vừa rồi nếu hắn không nhanh trí kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, chắc chắn hắn đã bị tên to xác kia đạp chết.
Sử dụng Thể Chất đến từ Cấm Kỵ Công Pháp chỉ để không bị người khác giẫm chết, nói ra chỉ sợ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Vừa rồi nếu không dùng Vạn Cổ Bất Hủ Thân thì chỉ còn một cách duy nhất là trốn vào Bá Đỉnh mà thôi, nhưng dùng Bá Đỉnh thì lại khiến tên quái vật kia để ý.
“Khốn kiếp, cái tên đó chẳng lẽ chỉ là một Tiểu Thánh Sơ Kỳ sao hả Kim Nhi?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Dù lần trước đụng độ Đại Thánh hắn cũng chưa chật vật đến mức không có chút xíu lực hoàn thủ nào như vậy a.
Rõ ràng Kim Nhi đã nói Táng Địa chỉ có Tiểu Thánh Sơ Kỳ được phép tiến vào hoặc phải chịu pháp tắc nơi này cưỡng ép tu vi dừng lại ở mức độ đó.
Nhưng Lạc Nam xin thề thằng khốn vừa rồi chắc chắn không phải Tiểu Thánh.
Nếu Tiểu Thánh khủng bố như vậy thì lão già Đại Thánh lần trước có khác nào phế vật đâu cơ chứ?
“Cái tên đó là trường hợp đặc biệt, coi như công tử xui xẻo mới đụng phải hắn!” Kim Nhi chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đặc biệt? chẳng lẽ pháp tắc Táng Địa cũng sẽ thiên vị?” Lạc Nam càng nói càng bất mãn.
“Sức mạnh của hắn vừa rồi phát ra thật sự chỉ ở mức Tiểu Thể Thánh Sơ Kỳ mà thôi, bằng không dù công tử kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng bị đạp nát như thường!” Kim Nhi bắt đầu giải thích:
“Hắn là Cự Thần Tộc ở Nguyên Giới này, mà Cự Thần Tộc có kích thước cơ thể càng to thì sức mạnh sẽ càng khủng bố!”
“Sức mạnh của bọn hắn chủ yếu dựa vào kích thước cơ thể chứ không phải tu vi, cho nên công tử đụng phải hắn mới chật vật đến như vậy!”
“Dựa theo thể trạng vừa rồi, ước tính tu vi thật sự của hắn phải là Thể Thánh Tôn!”
“Nếu không nhờ pháp tắc Táng Địa áp chế, Vạn Cổ Bất Hủ Thân hiện tại chưa chống nổi cú đạp của hắn quá ba giây đâu!”
“Hít!”
Lạc Nam nghe xong chỉ biết hít một ngụm khí lạnh.
Cự Thần Tộc chính là huyết mạch mà Cự Mỹ Anh sở hữu nha.
Không nghĩ đến ở Nguyên Giới cũng có Cự Thần Tộc, hơn nữa còn có cường giả đạt đến đẳng cấp kinh khủng như vậy.
Thể Thánh Tôn là tồn tại vượt qua cả đám người Bất Tử Thiếu Chủ, lão quái vật chân chính, dù là ở Nguyên Giới cũng là nhân vật xưng hùng xưng bá một phương.
Vừa mới vào Táng Địa đã gặp phải đả kích như vậy, Lạc Nam hận không thể thốt lên một câu: “Kim Nhi ơi ta muốn về nhà!”
Bất quá cũng chỉ tại cơ thể của hắn trọng thương, bị gò bó chân tay không thể toàn diện đối kháng, bằng không vừa rồi cũng chưa đến mức chật vật như vậy.
Đánh không lại thì sao? ta mua Thánh Bảo trên Cửa Hàng tự bạo đến khi nào nổ chết ngươi thì thôi.
Một tên Thánh Thể Tôn chẳng lẽ có thể chống nỗi Bát Tinh Thánh Bảo thậm chí là Cửu Tinh Thánh Bảo tự bạo liên tục?
Chỉ là mỗi một lần tự bạo đồng nghĩa với tiêu hao hơn 1000 Điểm Danh Vọng, Lạc Nam cũng sẽ đau lòng nhứt nhói.
Điểm Danh Vọng còn sót lại của hắn cũng không đủ để chơi lớn như vậy vài chục lần đâu.
Để giết một tên Thánh Thể Tôn mà tiêu hao cái giá lớn như vậy, Lạc Nam cũng không ham cho lắm.
“Nam nhân chân chính là kẻ nên biết một chữ nhẫn!” Lạc Nam tự động viên an ủi mình một tiếng.
Hắn âm thầm cảm thán quyết định không dùng Bất Tử Dịch Thủy của mình là sáng suốt, bằng không với kiến thức của người Nguyên Giới, nói không chừng cái tên Cự Thần Tộc vừa rồi sẽ nhận ra và trắng trợn cướp đoạt, cùng hắn liều mạng.
“Ngày sau ta kêu lão bà Cự Mỹ Anh đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa.
Cự Mỹ Anh có Phản Tỉnh Huyết Hồ biến dị và giác tỉnh huyết mạch, lại thêm Hư Vô Tổ Phù, tương lai chắc chắn vượt xa cái tên to xác vừa rồi.
Trong lúc tự sướng suy nghĩ lung tung, các loại Thiên Địa Dị Vật trị thương rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Nam hài lòng đứng lên, tinh thần và thể xác đều đã hồi phục đến trạng thái viên mãn.
“Hệ Thống, lần sau có dịch chuyển ta thì đưa đến chỗ nào an toàn một chút, lão tử mà chết thì ngươi không tìm ra được ai xuất sắc hơn đâu!” Hắn phun ra một ngụm nước bọt nói.
Kim Nhi chỉ biết im lặng bĩu môi.
“Táng Địa này rộng lớn mênh mông, biết tìm Vân Duyên Công Chúa ở đâu đây…” Lạc Nam nhíu nhíu mày, tiếp tục đội thoại nội tâm.
Hệ Thống quá lạc hậu, vậy mà không biết trực tiếp truyền tống hắn đến chỗ của công chúa.
“Vân Duyên Công Chúa đang trên đường trốn chạy, vị trí ẩn mình thay đổi liên tục trong từng khoảnh khắc, làm sao Hệ Thống dịch chuyển công tử đến đúng vị trí được?” Kim Nhi bất mãn nói:
“Huống hồ đây cũng là cơ hội cho công tử lịch luyện, nếu dễ dàng quá thì còn gì là nhiệm vụ?”
“Được rồi…” Lạc Nam lắc lắc đầu.
Hắn phát hiện không chỉ là cường độ Không Gian mà ngay cả Trọng Lực ở Nguyên Giới cũng đè ép cực mạnh, Thiên Đế như hắn bị trọng lực ép sát xuống mặt đất, không thể phi hành bình thường được.
Cũng may có các Thiên Địa Dị Vật với khả năng bay lượn như Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, Tứ Phương Quang Dực hay Phi Tiên Mộc nên vẫn có thể bay lượn dễ dàng.
Ở Nguyên Giới thì hắn cũng là nhân vật vô danh nên chẳng cần phải che giấu dung mạo, dùng chính bộ mặt thật của mình hành tẩu.
Thiên Hạ Vô Cực triển khai, rời khỏi dấu chân sâu thẳm do tên Cự Thần Tộc để lại, thoáng chốc đã biến mất dạng.
Vừa mới bay được không lâu sau, các Thiên Địa Dị Vật đang sử dụng của Lạc Nam bỗng nhiên rung lên vì kích động.
Điều này chứng tỏ ở cách hắn không xa cũng đang có Thiên Địa Dị Vật tồn tại.
Nhưng Lạc Nam không chút vui mừng, ngược lại thần tình trở nên ngưng trọng.
Bởi lẽ Thiên Địa Dị Vật kia có thể đã có chủ, mà chủ của nó cũng chắc chắn đã cảm ứng được những loại Thiên Địa Dị Vật đang sử dụng để bay lượn của hắn.
Không dám có chút chủ quan, Dò Thám Tương Lai lập tức được thi triển.
XOẸT!
Quả nhiên một tia Lôi Đình màu trắng đã như tên bắn điên cuồng lao đến, tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào đầu Lạc Nam.
Nhờ có Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam dễ dàng lách mình né tránh, đồng thời tiến hành phản công.
Thấu Thị Vạn Lý giúp hắn khóa chặt mục tiêu ở cách mình một phạm vi không xa.
“Đó là chủng tộc gì?” Lạc Nam kinh nghi bất định nhíu mày.
Chỉ thấy một nữ nhân dung mạo tuy diễm lệ nhưng khí sắc lại rất độc ác, phần dưới là cái đuôi rắn trườn trong sa mạc, phần trên là thân người cởi trần lộ cả bầu ngực không thèm che đậy, vô số sợi tóc trên đầu là những cái đầu rắn nhỏ li ti nhiều không đếm xuể, trong tay cầm một thanh Cung.
Dựa theo khí tức mà ả này phát ra, Lạc Nam phán đoán nằm ở khoảng Nhập Thánh Viên Mãn.
“Đó là Nhân Diện Xà Cơ, đám người Bất Tử Thiếu Chủ từng dùng con mắt của chủng tộc này làm môi giới thi thuật nguyền rủa, khiến thân thể đám đông hóa đá, sau đó xương cốt rạn nứt!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.
“Vậy phải tránh nhìn vào con mắt của ả!” Lạc Nam gật đầu.
Không hề giữ lại chút nào, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn liền được hắn ngưng tụ.
Bá Lực sôi trào, 122 đường Ma Văn khảm nạm vào mũi tên.
Một tiễn nhắm thẳng đầu Nhân Diện Xà Cơ oanh tạc mà đến.
“XÀ!”
Đám đầu rắn trên tóc Nhân Diện Xà Cơ hung tợn rít lên, sắc mặt Nhân Diện Xà Cơ biểu lộ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến con kiến hôi Thiên Đế trước mặt mình lại có thể đánh ra công kích nguy hiểm như vậy.
Bất quá ả ta cũng tự tin vào thực lực của mình, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn còn chưa được xem trọng.
Trường cung kéo căng, Dị Lôi ngưng tụ thành mũi tên đặt trên dây cung.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Xung quanh Dị Lôi lại có gió lốc tích tụ, khiến tốc độ và sức mạnh của nó đều được gia tăng.
Đó cũng chính là công dụng chính của nó, mang tên Cuồng Phong Lôi.
Cuồng phong kết hợp với lôi đình tạo thành một cái vòng rồng đầy rẫy sấm sét và gió xoáy dữ dội, Nhập Thánh Chi Lực được ngưng tụ đến cực hạn.
Nhân Diện Xà Cơ buông tay, vòi rồng rời khỏi dây cung điên cuồng bắn vào Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lực lượng va chạm, hai mũi tên mạnh mẽ đồng loạt nổ tung.
Công kích khủng khiếp, dư ba lan tràn nhưng không gian vẫn kiên cố như bàn thạch, ngay cả một vết rạn nứt cũng chẳng có.
Rõ ràng dù là Nhập Thánh Viên Mãn cũng không đủ tác động đến Không Gian ở Nguyên Giới.
VỤT VỤT VỤT VỤT.
Đúng lúc này, vô số con rắn nhỏ trên đầu của Nhân Diện Xà Cơ như dây thừng phóng ra, bằng vào tốc độ cực nhanh muốn trói chặt tay chân của Lạc Nam.
Nhưng có Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam đã sớm nghĩ ra cách ứng phó.
Mộc Chu Kết Dính được hắn điều động, vô số dây leo như mạn nhện với lực keo dính chặt phóng ra đón lấy đám rắn trên đầu đối thủ.
XÀ!
Đám rắn này cực mạnh và ngoan cường, chúng nó há miệng cắn nát Mộc Chu Kết Dính.
Biết như thế vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam cười lạnh một tiếng.
Dị Hỏa – Thập Phương Diễm phóng ra, lấy Bá Lực làm sức mạnh chủ yếu, hóa thành một tấm lưới trời đỏ thẳm thiêu đốt hừng hực chụp xuống đám rắn lộn xộn.
XÈO XÈO XÈO…
“Ngươi đáng chết!” Nhân Diện Xà Cơ bị đốt đến mức đau đớn rú lên, ngoan lệ cắt lấy ngang mình của những con rắn trên đầu mình xuống.
Lại một đám rắn khác được mọc ra, còn những con rắn cũ đang bị Thập Phương Diễm thiêu đốt thì hóa thành khói độc tan trong không khí, lan tràn đến gần vị trí của Lạc Nam.
“Thật nhiều thủ đoạn!”
Lạc Nam phất lấy Bá Y bao trùm toàn thân, lần đầu tiếp xúc với Độc tố của Nhân Diện Xà Cơ nên hắn không dám chủ quan dù rằng hắn cũng có chơi độc.
Dịch Chuyển Tức Thời né tránh khói độc, đồng thời hướng về phía Nhân Diện Xà Cơ truy sát.
Dường như biết Lạc Nam khó chơi, Nhân Diện Xà Cơ không muốn đánh nữa.
Đuôi rắn đập xuống sa mạc đào lỗ, cơ thể rất nhanh độn thổ.
“Đánh ta rồi muốn chạy?” Lạc Nam phẫn nộ hừ một tiếng.
Hắn đã có hứng thú với Cuồng Phong Lôi.
Nhưng mà Kim Nhi lại lắc đầu nhắc nhở nói:
“Công tử tốt nhất đừng đuổi theo, Nhân Diện Xà Cơ có tập tính theo bầy, số lượng cường giả mỗi tổ ít nhất là vài chục lên đến hàng trăm, phiền phức lắm!”
Lạc Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng từ bỏ ý định truy sát.
Giải cứu Vân Duyên lúc này mới là quan trọng.
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Lạc Nam vừa mới dứt lời, lập tức cảm giác trời đất xung quanh quay cuồng, tất cả ý thức tạm thời mất sạch.
Không biết qua bao lâu sau, có ánh sáng le lói chiếu rọi vào mặt khiến hắn mở mắt ra.
Một bầu trời xanh mát, gió nhẹ thổi qua, Lạc Nam cảm giác mình đang nằm trên thảm cỏ mênh mông mềm mại, toàn thân vô cùng thư thái dễ chịu.
“Nơi này là Táng Địa sao? nhìn giống một thảo nguyên không có chút đáng sợ nào!” Lạc Nam hơi kinh ngạc, rõ ràng hoàn cảnh xung quanh chẳng có chút nào giống với tưởng tượng của hắn.
Táng Địa là nơi chôn cất vô số cường giả, lẽ ra phải chứa đựng sự âm u, lạnh lẽo và đầy rẫy khí tức nguy hiểm mới đúng.
Nếu không phải cảm giác được xung quanh mình là Nguyên Khí nồng nặc đến cực điểm, cường độ so với ngồi tu luyện trên đống Nguyên Thạch ở tiểu vũ trụ còn tốt hơn…có lẽ hắn sẽ không tin nơi này là Táng Địa thuộc phạm trù Nguyên Giới.
Điều kỳ lạ duy nhất là thảm cỏ hắn đang nằm có màu đen thay vì màu xanh nguyên bản mà thôi.
Bất quá không vì vậy mà Lạc Nam xem nhẹ nơi này, ngược lại càng thêm đề phòng và cẩn thận.
Thông thường thì những nơi khiến người ta lơ là cảnh giác như thế này mới thật sự chứa đựng sát cơ trí mạng, sẳn sàng đoạt mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Lạc Nam dùng sức để bật người ngồi dậy.
RĂNG RẮC.
Theo một tiếng rạn vỡ, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, xương cốt bên trong cơ thể nát bấy.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Sắc mặt hắn trở nên cực độ khó coi, lúc này mới để ý toàn thân mình bị ép dẹp như bánh thịt, cơ mặt biến dạng, trọng thương vô cùng thê thảm.
“Công tử bình tĩnh, bởi vì cường độ không gian ở Nguyên Giới rất mạnh, Hệ Thống dịch chuyển ngươi trong thời gian ngắn phải băng qua tầng tầng không gian dẫn đến cơ thể chịu không nổi áp lực nên mới xảy ra tình trạng như vậy!” Kim Nhi giải thích nói.
“Móa nó, sao không nói sớm để ta chuẩn bị tâm lý?” Lạc Nam bất mãn mắng một tiếng.
Bất quá mọi chuyện đã rồi, hắn cũng không có thời gian đôi co với Hệ Thống.
Vội vàng vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Thánh Mệnh Quang Minh các loại Thiên Địa Dị Vật bao trùm cơ thể tiến hành trị thương.
Hắn không dám dùng đến Bất Tử Dịch Thủy, bởi lẽ khí tức sinh mệnh nồng đậm của nó rất dễ thu hút sự chú ý của tu sĩ ở bốn phía xung quanh.
Có trời mới biết Thần Thức của những cường giả Nguyên Giới trải rộng đến mức nào, phải cẩn thận từng li từng tí.
Dựa vào biểu hiện của Bất Tử Chí Tông khi biết đến sự tồn tại của Bất Tử Thụ đủ hiểu nó vô cùng quý giá dù là trong mắt cường giả ở Nguyên Giới.
Vậy nên Lạc Nam dứt khoát đem Linh Giới Châu cất vào Không Gian Hệ Thống để đảm bảo tính an toàn.
Đẳng cấp của nó còn chưa đạt đến Thánh, rất dễ dàng bị cường giả từ Nhập Thánh trở lên nhìn thấu.
Nơi này không phải tiểu vũ trụ, Lạc Nam đã sớm xác định ở tại đây mình là tu sĩ lăn lộn ở tầng dưới đáy, từng đường đi nước bước đều phải đặt sự cẩn thận lên hàng đầu, không vì thân phận ở tiểu vũ trụ mà kiêu ngạo.
Động lấy ý niệm, Bí Tự Trận hiện lên trong con mắt, Bá Lực được kích hoạt kết thành ba cái Trận Pháp che đậy khí tức bao phủ xung quanh.
Lúc này Lạc Nam mới an tâm điều trị thương thế trên khắp cơ thể.
ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, đất trời một lần nữa đảo lộn.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, cơ thể của hắn lại bị trượt dài không phanh như từ sườn núi cao chót vót rơi xuống, những Trận Pháp mà hắn vừa tạo ra liền bị chấn nát vô cùng đơn giản.
Hắn cắn răng, kích hoạt Bát Hoang Hoành Thiên Viêm mọc ra đôi cánh lớn bay lượn giữa không trung, không để bản thân mình rơi rụng.
Nhanh trí mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn nhìn xa vạn dặm xem chuyện gì đang xảy ra.
“Hít!”
Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đập vào tầm quan sát của hắn là một nhân loại với kích thước khổ lồ, lớn đến vô pháp để hình dung, lớn hơn Cự A Man, lớn hơn cả Cự Mỹ Anh và lớn hơn cả những Thần Tướng Vệ Hồn của hắn.
Lạc Nam cảm giác được dù lúc này mình thi triển ra Thần Tướng Vệ Hồn thì nó cũng chỉ cao đến gót chân của người khổng lồ này mà thôi.
Khổng lồ đã không đủ để hình dung về sự to lớn của người này.
Thảm cỏ đen như thảo nguyên vô tận mà hắn vừa nằm lên chính là đám lông ngực của cái tên này.
Điều đáng sợ nhất là cái tên này rõ ràng còn sống nhưng vừa rồi Lạc Nam chẳng thể cảm nhận được chút khí tức hay hơi thở nào, chứng minh khả năng thu liễm đã đạt đến trạng thái đăng phong tạo cực.
Nếu không phải dùng đến Thấu Thị Vạn Lý thì Lạc Nam cũng khó lòng nhận diện được tổng thể đây là một tên nhân loại, bởi tầm mắt bình thường của hắn thật sự không nhìn tổng quát được toàn bộ kết cấu thân thể đối phương.
“Ngủ một giấc cũng không yên, con ruồi chết tiệt này!”
Âm thanh như sấm động cửu tiêu vọng lên bên tai khiến Lạc Nam choáng váng, cái miệng rộng của đối phương như vụ nổ vũ trụ, chẳng cần đến âm ba công kích thì Lạc Nam cũng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, linh hồn run rẩy.
Đôi mắt như hai lỗ đen vũ trụ đen kịch khóa chặt lấy Lạc Nam, một ngón tay trỏ cong lại búng ra.
Lạc Nam biến sắc, điều động Không Gian Chi Lực để dịch chuyển né tránh.
Nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp càng khiến hắn giật mình, chỉ thấy cường độ Không Gian ở tại nơi này cứng rắn như thép, trọng lực gấp hàng vạn lần không gian ở tiểu vũ trụ, hắn muốn dịch chuyển cũng vô pháp làm được quá xa.
Dù thi triển Dịch Chuyển Tức Thời hắn cũng chỉ xuất hiện ở cách vị trí cũ vài chục mét.
Mà với phạm vi như vậy còn chưa thoát khỏi đầu ngón tay của tên khổng lồ.
PHỐC!
Thổ huyết bay ngược, Lạc Nam như đạn pháo rơi xuống đất.
Tên khổng lồ quả thật xem hắn như con trùng nhỏ không đáng chú ý, thản nhiên bước đi, chỉ là cái chân vẫn cố ý giẫm lên cơ thể đang nằm dưới đất của hắn.
Lạc Nam chỉ cảm thấy thiên địa tối sầm, mọi thứ bao trùm toàn bộ, không còn hơi thở.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tên khổng lồ tùy ý như đạp chết một con ruồi, một đường đi thẳng, vài bước chân đã như Thiên Lý Na Di, toàn thân biến mất dạng.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa nhìn lại dù chỉ một chút.
“Con mẹ nó thằng to xác!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Nam như nằm dưới thung lũng sâu vô tận ngửa đầu gầm rống.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân giải trừ, tầng tầng lớp lớp Kinh Văn Bất Hủ tan vào da thịt.
Ở ngay khoảnh khắc vừa rồi nếu hắn không nhanh trí kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân, chắc chắn hắn đã bị tên to xác kia đạp chết.
Sử dụng Thể Chất đến từ Cấm Kỵ Công Pháp chỉ để không bị người khác giẫm chết, nói ra chỉ sợ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Vừa rồi nếu không dùng Vạn Cổ Bất Hủ Thân thì chỉ còn một cách duy nhất là trốn vào Bá Đỉnh mà thôi, nhưng dùng Bá Đỉnh thì lại khiến tên quái vật kia để ý.
“Khốn kiếp, cái tên đó chẳng lẽ chỉ là một Tiểu Thánh Sơ Kỳ sao hả Kim Nhi?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Dù lần trước đụng độ Đại Thánh hắn cũng chưa chật vật đến mức không có chút xíu lực hoàn thủ nào như vậy a.
Rõ ràng Kim Nhi đã nói Táng Địa chỉ có Tiểu Thánh Sơ Kỳ được phép tiến vào hoặc phải chịu pháp tắc nơi này cưỡng ép tu vi dừng lại ở mức độ đó.
Nhưng Lạc Nam xin thề thằng khốn vừa rồi chắc chắn không phải Tiểu Thánh.
Nếu Tiểu Thánh khủng bố như vậy thì lão già Đại Thánh lần trước có khác nào phế vật đâu cơ chứ?
“Cái tên đó là trường hợp đặc biệt, coi như công tử xui xẻo mới đụng phải hắn!” Kim Nhi chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Đặc biệt? chẳng lẽ pháp tắc Táng Địa cũng sẽ thiên vị?” Lạc Nam càng nói càng bất mãn.
“Sức mạnh của hắn vừa rồi phát ra thật sự chỉ ở mức Tiểu Thể Thánh Sơ Kỳ mà thôi, bằng không dù công tử kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng bị đạp nát như thường!” Kim Nhi bắt đầu giải thích:
“Hắn là Cự Thần Tộc ở Nguyên Giới này, mà Cự Thần Tộc có kích thước cơ thể càng to thì sức mạnh sẽ càng khủng bố!”
“Sức mạnh của bọn hắn chủ yếu dựa vào kích thước cơ thể chứ không phải tu vi, cho nên công tử đụng phải hắn mới chật vật đến như vậy!”
“Dựa theo thể trạng vừa rồi, ước tính tu vi thật sự của hắn phải là Thể Thánh Tôn!”
“Nếu không nhờ pháp tắc Táng Địa áp chế, Vạn Cổ Bất Hủ Thân hiện tại chưa chống nổi cú đạp của hắn quá ba giây đâu!”
“Hít!”
Lạc Nam nghe xong chỉ biết hít một ngụm khí lạnh.
Cự Thần Tộc chính là huyết mạch mà Cự Mỹ Anh sở hữu nha.
Không nghĩ đến ở Nguyên Giới cũng có Cự Thần Tộc, hơn nữa còn có cường giả đạt đến đẳng cấp kinh khủng như vậy.
Thể Thánh Tôn là tồn tại vượt qua cả đám người Bất Tử Thiếu Chủ, lão quái vật chân chính, dù là ở Nguyên Giới cũng là nhân vật xưng hùng xưng bá một phương.
Vừa mới vào Táng Địa đã gặp phải đả kích như vậy, Lạc Nam hận không thể thốt lên một câu: “Kim Nhi ơi ta muốn về nhà!”
Bất quá cũng chỉ tại cơ thể của hắn trọng thương, bị gò bó chân tay không thể toàn diện đối kháng, bằng không vừa rồi cũng chưa đến mức chật vật như vậy.
Đánh không lại thì sao? ta mua Thánh Bảo trên Cửa Hàng tự bạo đến khi nào nổ chết ngươi thì thôi.
Một tên Thánh Thể Tôn chẳng lẽ có thể chống nỗi Bát Tinh Thánh Bảo thậm chí là Cửu Tinh Thánh Bảo tự bạo liên tục?
Chỉ là mỗi một lần tự bạo đồng nghĩa với tiêu hao hơn 1000 Điểm Danh Vọng, Lạc Nam cũng sẽ đau lòng nhứt nhói.
Điểm Danh Vọng còn sót lại của hắn cũng không đủ để chơi lớn như vậy vài chục lần đâu.
Để giết một tên Thánh Thể Tôn mà tiêu hao cái giá lớn như vậy, Lạc Nam cũng không ham cho lắm.
“Nam nhân chân chính là kẻ nên biết một chữ nhẫn!” Lạc Nam tự động viên an ủi mình một tiếng.
Hắn âm thầm cảm thán quyết định không dùng Bất Tử Dịch Thủy của mình là sáng suốt, bằng không với kiến thức của người Nguyên Giới, nói không chừng cái tên Cự Thần Tộc vừa rồi sẽ nhận ra và trắng trợn cướp đoạt, cùng hắn liều mạng.
“Ngày sau ta kêu lão bà Cự Mỹ Anh đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa.
Cự Mỹ Anh có Phản Tỉnh Huyết Hồ biến dị và giác tỉnh huyết mạch, lại thêm Hư Vô Tổ Phù, tương lai chắc chắn vượt xa cái tên to xác vừa rồi.
Trong lúc tự sướng suy nghĩ lung tung, các loại Thiên Địa Dị Vật trị thương rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Nam hài lòng đứng lên, tinh thần và thể xác đều đã hồi phục đến trạng thái viên mãn.
“Hệ Thống, lần sau có dịch chuyển ta thì đưa đến chỗ nào an toàn một chút, lão tử mà chết thì ngươi không tìm ra được ai xuất sắc hơn đâu!” Hắn phun ra một ngụm nước bọt nói.
Kim Nhi chỉ biết im lặng bĩu môi.
“Táng Địa này rộng lớn mênh mông, biết tìm Vân Duyên Công Chúa ở đâu đây…” Lạc Nam nhíu nhíu mày, tiếp tục đội thoại nội tâm.
Hệ Thống quá lạc hậu, vậy mà không biết trực tiếp truyền tống hắn đến chỗ của công chúa.
“Vân Duyên Công Chúa đang trên đường trốn chạy, vị trí ẩn mình thay đổi liên tục trong từng khoảnh khắc, làm sao Hệ Thống dịch chuyển công tử đến đúng vị trí được?” Kim Nhi bất mãn nói:
“Huống hồ đây cũng là cơ hội cho công tử lịch luyện, nếu dễ dàng quá thì còn gì là nhiệm vụ?”
“Được rồi…” Lạc Nam lắc lắc đầu.
Hắn phát hiện không chỉ là cường độ Không Gian mà ngay cả Trọng Lực ở Nguyên Giới cũng đè ép cực mạnh, Thiên Đế như hắn bị trọng lực ép sát xuống mặt đất, không thể phi hành bình thường được.
Cũng may có các Thiên Địa Dị Vật với khả năng bay lượn như Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, Tứ Phương Quang Dực hay Phi Tiên Mộc nên vẫn có thể bay lượn dễ dàng.
Ở Nguyên Giới thì hắn cũng là nhân vật vô danh nên chẳng cần phải che giấu dung mạo, dùng chính bộ mặt thật của mình hành tẩu.
Thiên Hạ Vô Cực triển khai, rời khỏi dấu chân sâu thẳm do tên Cự Thần Tộc để lại, thoáng chốc đã biến mất dạng.
Vừa mới bay được không lâu sau, các Thiên Địa Dị Vật đang sử dụng của Lạc Nam bỗng nhiên rung lên vì kích động.
Điều này chứng tỏ ở cách hắn không xa cũng đang có Thiên Địa Dị Vật tồn tại.
Nhưng Lạc Nam không chút vui mừng, ngược lại thần tình trở nên ngưng trọng.
Bởi lẽ Thiên Địa Dị Vật kia có thể đã có chủ, mà chủ của nó cũng chắc chắn đã cảm ứng được những loại Thiên Địa Dị Vật đang sử dụng để bay lượn của hắn.
Không dám có chút chủ quan, Dò Thám Tương Lai lập tức được thi triển.
XOẸT!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên một tia Lôi Đình màu trắng đã như tên bắn điên cuồng lao đến, tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào đầu Lạc Nam.
Nhờ có Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam dễ dàng lách mình né tránh, đồng thời tiến hành phản công.
Thấu Thị Vạn Lý giúp hắn khóa chặt mục tiêu ở cách mình một phạm vi không xa.
“Đó là chủng tộc gì?” Lạc Nam kinh nghi bất định nhíu mày.
Chỉ thấy một nữ nhân dung mạo tuy diễm lệ nhưng khí sắc lại rất độc ác, phần dưới là cái đuôi rắn trườn trong sa mạc, phần trên là thân người cởi trần lộ cả bầu ngực không thèm che đậy, vô số sợi tóc trên đầu là những cái đầu rắn nhỏ li ti nhiều không đếm xuể, trong tay cầm một thanh Cung.
Dựa theo khí tức mà ả này phát ra, Lạc Nam phán đoán nằm ở khoảng Nhập Thánh Viên Mãn.
“Đó là Nhân Diện Xà Cơ, đám người Bất Tử Thiếu Chủ từng dùng con mắt của chủng tộc này làm môi giới thi thuật nguyền rủa, khiến thân thể đám đông hóa đá, sau đó xương cốt rạn nứt!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.
“Vậy phải tránh nhìn vào con mắt của ả!” Lạc Nam gật đầu.
Không hề giữ lại chút nào, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn liền được hắn ngưng tụ.
Bá Lực sôi trào, 122 đường Ma Văn khảm nạm vào mũi tên.
Một tiễn nhắm thẳng đầu Nhân Diện Xà Cơ oanh tạc mà đến.
“XÀ!”
Đám đầu rắn trên tóc Nhân Diện Xà Cơ hung tợn rít lên, sắc mặt Nhân Diện Xà Cơ biểu lộ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến con kiến hôi Thiên Đế trước mặt mình lại có thể đánh ra công kích nguy hiểm như vậy.
Bất quá ả ta cũng tự tin vào thực lực của mình, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn còn chưa được xem trọng.
Trường cung kéo căng, Dị Lôi ngưng tụ thành mũi tên đặt trên dây cung.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Xung quanh Dị Lôi lại có gió lốc tích tụ, khiến tốc độ và sức mạnh của nó đều được gia tăng.
Đó cũng chính là công dụng chính của nó, mang tên Cuồng Phong Lôi.
Cuồng phong kết hợp với lôi đình tạo thành một cái vòng rồng đầy rẫy sấm sét và gió xoáy dữ dội, Nhập Thánh Chi Lực được ngưng tụ đến cực hạn.
Nhân Diện Xà Cơ buông tay, vòi rồng rời khỏi dây cung điên cuồng bắn vào Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lực lượng va chạm, hai mũi tên mạnh mẽ đồng loạt nổ tung.
Công kích khủng khiếp, dư ba lan tràn nhưng không gian vẫn kiên cố như bàn thạch, ngay cả một vết rạn nứt cũng chẳng có.
Rõ ràng dù là Nhập Thánh Viên Mãn cũng không đủ tác động đến Không Gian ở Nguyên Giới.
VỤT VỤT VỤT VỤT.
Đúng lúc này, vô số con rắn nhỏ trên đầu của Nhân Diện Xà Cơ như dây thừng phóng ra, bằng vào tốc độ cực nhanh muốn trói chặt tay chân của Lạc Nam.
Nhưng có Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam đã sớm nghĩ ra cách ứng phó.
Mộc Chu Kết Dính được hắn điều động, vô số dây leo như mạn nhện với lực keo dính chặt phóng ra đón lấy đám rắn trên đầu đối thủ.
XÀ!
Đám rắn này cực mạnh và ngoan cường, chúng nó há miệng cắn nát Mộc Chu Kết Dính.
Biết như thế vẫn còn chưa đủ, Lạc Nam cười lạnh một tiếng.
Dị Hỏa – Thập Phương Diễm phóng ra, lấy Bá Lực làm sức mạnh chủ yếu, hóa thành một tấm lưới trời đỏ thẳm thiêu đốt hừng hực chụp xuống đám rắn lộn xộn.
XÈO XÈO XÈO…
“Ngươi đáng chết!” Nhân Diện Xà Cơ bị đốt đến mức đau đớn rú lên, ngoan lệ cắt lấy ngang mình của những con rắn trên đầu mình xuống.
Lại một đám rắn khác được mọc ra, còn những con rắn cũ đang bị Thập Phương Diễm thiêu đốt thì hóa thành khói độc tan trong không khí, lan tràn đến gần vị trí của Lạc Nam.
“Thật nhiều thủ đoạn!”
Lạc Nam phất lấy Bá Y bao trùm toàn thân, lần đầu tiếp xúc với Độc tố của Nhân Diện Xà Cơ nên hắn không dám chủ quan dù rằng hắn cũng có chơi độc.
Dịch Chuyển Tức Thời né tránh khói độc, đồng thời hướng về phía Nhân Diện Xà Cơ truy sát.
Dường như biết Lạc Nam khó chơi, Nhân Diện Xà Cơ không muốn đánh nữa.
Đuôi rắn đập xuống sa mạc đào lỗ, cơ thể rất nhanh độn thổ.
“Đánh ta rồi muốn chạy?” Lạc Nam phẫn nộ hừ một tiếng.
Hắn đã có hứng thú với Cuồng Phong Lôi.
Nhưng mà Kim Nhi lại lắc đầu nhắc nhở nói:
“Công tử tốt nhất đừng đuổi theo, Nhân Diện Xà Cơ có tập tính theo bầy, số lượng cường giả mỗi tổ ít nhất là vài chục lên đến hàng trăm, phiền phức lắm!”
Lạc Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng từ bỏ ý định truy sát.
Giải cứu Vân Duyên lúc này mới là quan trọng.
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro