Tu luyện trong...
Akay Hau
2024-11-01 01:01:04
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lạc Nam chưa từng có cảm giác bản thân mình mê muội một cách mơ hồ như vậy.
Từng cơn đau nhứt buốt óc từ trong linh hồn vẫn chưa tán đi, bất quá lý trí và nghị lực kiên cường giúp hắn lấy lại được một chút tri giác.
Điều đầu tiên Lạc Nam muốn làm không phải là kiểm tra trạng thái thương thế của mình, mà chính là dùng Hồn Lực để nội thị bên trong đan điền, xem tình huống của chúng nữ ở trong Linh Giới Châu.
Hắn phát hiện tu vi Linh Hồn của mình đã tuột dốc thảm trọng, từ Nhập Hồn Thánh trở về thành một tên Hồn Đế Sơ Kỳ, hiển nhiên việc thi triển và cắt đứt Nghịch Thế Thần Thông đã khiến Linh Hồn của hắn bị thiêu đốt, tu vi suy giảm dữ dội.
Nhưng Lạc Nam cũng không quá để tâm, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ bên trong đan điền vẫn còn ổn định.
Các Đại Đỉnh vẫn nguyên vẹn, Hồn Đỉnh suy yếu đột ngột khiến Hồn Nguyệt Ánh tạm thời lâm vào hôn mê, chúng nữ ở các đỉnh khác vẫn bình thường, tu vi Nhập Thánh không hề thay đổi.
Điều quan trọng là Linh Giới Châu vẫn bình an vô sự, chúng nữ ở bên trong đang tụ tập lo lắng về tình huống của hắn.
Lạc Nam liền dùng ý niệm truyền âm báo bình an với các nàng, chúng nữ nghe vậy cũng lấy lại tươi cười, chỉ cần nam nhân này vẫn còn, dù mất hết tất cả những thứ khác thì các nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì Thủy Trung Lao Nguyệt tác động đến hắn và bao gồm tất cả những thứ bên trong cơ thể hắn, cho nên ngoài trừ Lạc Nam thì chúng nữ cũng sẽ bị thế gian quên lãng như chưa từng tồn tại.
Và đương nhiên các nàng sẽ không quên mất hắn như những người ở ngoài phạm vi miệng giếng.
Trấn an chúng nữ một chút, Lạc Nam mới bắt đầu tập trung quan sát tình huống của bản thân mình.
Hắn phát hiện mình rơi vào một địa phương với nhiều chất lỏng sền sệt nhầy nhụa nhưng lại cực kỳ ấm áp, cơ thể cũng bị teo nhỏ đi rất nhiều lần.
“Khoan đã, tay chân ta đâu?”
Lạc Nam biến sắc, không cảm giác được có chân và tay đang tồn tại.
Cả người hắn lúc này như một khối thịt bị treo lơ lửng giữa một nơi sền sệt, cái rốn còn bị nối liền với một khúc ruột.
“Chẳng lẽ là…”
Một suy nghĩ hoang đường vang lên trong đầu Lạc Nam.
“Chính xác là như thế!” Thanh âm Kim Nhi như từ đáy lòng vang lên bên tai:
“Bởi vì công tử đã bị xóa bỏ khỏi thực tại, lẽ ra ngươi đã hoàn toàn biến mất, nhưng vì ngắt đi Nghịch Thế Thần Thông kịp thời khiến công tử giống như người thừa của thế giới, bị luân hồi ở Nguyên Giới cuốn vào, để hợp thức hóa thân phận sau này ngươi chỉ có thể đầu thai vào bụng nữ nhân!”
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cảm thấy thật sự hoang đường, lên tiếng thắc mắc:
“Vậy tại sao tu vi của ta vẫn còn? Chúng nữ ở trong đan điền bình an vô sự?”
Theo lý thuyết nếu như đầu thai chuyển kiếp thì tất cả những thứ thuộc về kiếp trước không còn nữa, mọi thứ phải làm lại từ đầu, ngay cả ký ức về kiếp trước cũng biến mất mới đúng.
“Theo lẽ thường thì thật sự phải là như vậy, nhưng cơ thể công tử có Lục Đạo Luân Hồi Tâm và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh bảo hộ, dù là luân hồi cũng không thể tác động đến đan điền cũng như trí nhớ của ngươi!” Kim Nhi giải đáp:
“Thứ công tử phải trả giá chính là phản phệ khi thi triển Thủy Trung Lao Nguyệt làm tu vi Hồn Tu thụt lùi, Thể Tu phải luyện lại từ đầu mà thôi.”
Lạc Nam gật gật đầu, thật ra Hồn Tu còn ở mức Hồn Đế Sơ Kỳ đã làm hắn hài lòng, còn Thể Tu thì không cần phải nói.
Teo nhỏ lại thành một bào thai ở trong bụng mẹ, non nớt và yếu ớt đến cùng cực, nếu vẫn là Nhập Thánh Thể Tu mới là điều kỳ quái đến cực điểm a.
Nhắc đến bào thai bụng mẹ hắn mới giật nảy mình.
Vậy là kiếp này ta có mẫu thân thật thụ rồi hả?
Chỉ là không biết gia cảnh thế nào, hy vọng là một gia đình bình thường ít bị chú ý, để có thể âm thầm tu luyện và phát triển.
Còn nếu không được thì trực tiếp làm con ruột của Cấm Kỵ, ai dám động ta về mách phụ mẫu.
“Gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi…”
Đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài tiến vào, Lạc Nam nghe mà giật mình.
“Dùng bữa? chỉ có phàm nhân mới hay dùng bữa thôi, tu sĩ đã không cần ăn uống hàng ngày, chẳng lẽ ta đầu thai làm con của phàm nhân?” Lạc Nam nghiền ngẫm.
Một giọng điệu ôn nhu hiền lành, ấm áp hòa nhã vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Trù Sư hôm nay nấu món gì thế?”
Hiển nhiên đây là âm thanh của mẫu thân rồi.
Có tiếng thị nữ trong trẻo đáp lại: “Bẩm gia chủ, Trù Sư đã chuẩn bị Súp Long Ngư, Nhân Sâm Quả, Trứng Hồng Loan, đều là những món ăn có thể giúp thai nhi phát triển vượt trội, không thể bỏ lỡ…”
Lạc Nam nghe mà toàn thân giật giật, đây là đồ ăn cho phàm nhân sao?
“Trù Sư? Nhớ không lầm thì Kim Nhi từng nói những đại thế lực ở Nguyên Giới đều có Trù Sư, món ăn do bọn hắn chế biến ra không những có thể thỏa mãn vị giác và tinh thần mà còn bổ trợ rất tốt cho việc tu luyện, Chiêu Quân của Song Tu Lâu cũng là một Trù Sư…”
Nghĩ tới đây hắn dám khẳng định mẫu thân của mình là người đại phú đại quý.
“Haizz, vốn không thích ăn những thứ này nhưng vì tiểu gia hỏa trong bụng cũng đành chịu vậy…” Có tiếng cười nhẹ của mẫu thân.
Lạc Nam cảm giác nàng đứng lên di chuyển, bàn tay còn vuốt ve ngoài bụng nơi hắn đang nằm.
Không lâu sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng khen ngợi của mẫu thân mình:
“Lục Bà Bà vì gia tộc này vất vả nhiều năm rồi vẫn luôn tận tụy như vậy, những món ăn này vừa nhìn đã rất hấp dẫn…”
“Gia Chủ vừa miệng là tốt rồi, có thể được gia tộc tin cậy để lão thân đảm nhiệm Trù Sư nhiều năm như vậy chính là vinh hạnh của ta.” Lại một giọng nói ôn hòa có chút già nua hồi đáp, hiển nhiên chính là do Lục Bà Bà phát ra.
Lạc Nam hiện tại đem tu vi và hồn lực thu liễm tối đa để không bị phát hiện nên cũng chẳng dám dò xét tình cảnh bên ngoài, chỉ vểnh tai để nghe các cuộc nói chuyện.
Mà lúc này lại có âm thanh nhai nuốt chậm rãi truyền đến, mẫu thân đã bắt đầu ăn.
Nàng ăn uống rất kỹ lưỡng, tất cả nguyên liệu để nấu ăn đều là vật phẩm thượng hạng, vừa vào cơ thể liền phân tán mà ra nhưng mẫu thân lại đem tất cả dồn xuống vào đan điền để đứa nhỏ trong bụng mình phát triển.
Lạc Nam toàn thân thư thái dễ chịu, hắn phát hiện trong những nguyên liệu nấu ăn này có cả lực lượng Linh Hồn tinh khiết, đủ để tẩm bổ cho tu vi Hồn Tu của hắn chậm rãi tăng lên.
Chợt trong lòng hắn kịch biến, bởi vì Đế Độc Đỉnh trong đan điền rung động, nó cảm nhận được có độc tố cao cấp đang thẩm thấu vào bào thai.
“Con mẹ nó…”
Lạc Nam trong lòng mắng to, mẫu thân đương nhiên không thể biết cái bầu của mình có thể tu độc nên chắc chắn chẳng thể nuốt vào nguyên liệu ẩn chứa độc tố được.
Vậy nguyên nhân chỉ có một, những độc tố này là muốn độc chết mẫu thân hắn hoặc có thể nhắm vào chính bản thân hắn.
Kẻ nào độc ác như vậy, lại muốn độc chết đứa trẻ trong bụng mẹ?
“Đây là loại Độc cực kỳ cao minh, vô ảnh vô hình, vô sắc vô vị, không thể bộc phát ngay lập tức mà sẽ tích lũy qua từng ngày, một khi lượng độc vừa đủ sẽ có thể tàn phá tất cả!” Độc Nhi từ trong Độc Đỉnh truyền âm nói.
“Nàng có thể hấp thu nó hay không?” Lạc Nam dò hỏi.
“Đương nhiên là được, loại Độc này chính là vật đại bổ của thiếp!” Độc Nhi mỉm cười, bắt đầu vận chuyển Độc Đỉnh xoay tròn hấp thụ độc tố.
Lạc Nam hài lòng với câu trả lời của Độc Nhi nhưng trong lòng lại nặng nề đến cực điểm.
Hắn có cảm giác mình rơi vào một gia cảnh tràn ngập âm mưu, minh tranh ám đấu.
Thức ăn của vị Lục Bà Bà kia nấu ra vậy mà ẩn giấu độc tố cao minh như vậy, mẫu thân hoàn toàn không chút nghi ngờ hay phát hiện được.
Hắn bắt đầu liên tưởng đến vài khả năng, một là Lục Bà Bà là kẻ đầu độc, hai là có kẻ nào đó bí mật hạ độc vào thức ăn của Lục Bà Bà.
Theo như cách xưng hô thì mẫu thân là Gia Chủ của một Gia Tộc, người có năng lực hạ độc vào thức ăn của Gia Chủ phải là nhân vật thân cận được tin tưởng tuyệt đối hoặc có bản lĩnh hơn người.
Lục Bà Bà vẫn là nhân vật có hiềm nghi lớn nhất.
Lạc Nam tạm ghi nhớ bút trướng này, đợi khi chào đời phải điều tra cho ra lẻ.
Còn hiện tại hắn vẫn tiếp tục giả ngu, lợi dụng độc tố trong mỗi bữa ăn của mẫu thân để phát triển Đế Độc Đỉnh.
…
Sau khi ăn, mẫu thân liền trở về nơi nghỉ ngơi bắt đầu ngồi lên giường tu luyện.
Nàng bắt đầu kết ấn, theo sau đó là cuồn cuộn Nguyên Khí tinh thuần như thác ầm ầm đổ về.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Nguyên Khí nồng đậm gần như hóa thành thực chất, toàn bộ đều thông qua cơ thể mẫu thân tịnh hóa cho tinh khiết hết mức có thể rồi dồn vào vị trí bụng dưới, nơi Lạc Nam đang nằm.
Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn, trước đó mẫu thân thái độ ôn hòa với tất cả mọi người khiến hắn vô thức cho rằng nàng là một vị phu nhân chốn khuê phòng, tu vi ắt hẳn không quá cao.
Nhưng lúc này theo tốc độ thu nạp Nguyên Khí của nàng, Lạc Nam cảm nhận được tu vi của mẫu thân vượt qua mình vô số lần, khí tức cường đại trên cả Vân Duyên Công Chúa.
Chẳng lẽ là Thánh Hoàng hay thậm chí là Thánh Đế?
“Tiểu gia hỏa, mẫu thân đem tất cả Nguyên Khí truyền vào cho ngươi, hy vọng khi ngươi ra đời đã có nền tảng tốt…” Giọng nói ấm áp pha lẫn tình yêu da diết của người mẹ, bàn tay của nàng lại xoa xoa phần bụng.
Lạc Nam trong lòng ấm áp, một bên cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, tham lam hấp thụ sạch sẽ tất cả Nguyên Khí.
Hiếm thấy có một vị cường giả sẳn sàng tu luyện vì mình, Lạc Nam đâu có ngu mà bỏ lỡ cơ hội?
Không chỉ hấp thu Nguyên Khí của mẫu thân để gia tăng tu vi, hắn còn đem Nguyên Khí truyền vào 19 cái hành tinh, nâng cấp và phát triển chúng nó.
Vừa tu luyện vừa âm thầm ghen tị với đám trẻ con được sinh ra ở Nguyên Giới.
Chỉ cần có gia cảnh tốt một chút, bọn hắn sẽ được hấp thụ Nguyên Khí cao cấp tinh thuần ngay từ trong bụng mẹ, sợ rằng lúc vừa chào đời đã bỏ xa vô số sinh linh ở tiểu vũ trụ mà chẳng cần trải qua quảng đời dài đằng đẳng để tu luyện từ Luyện Khí đến Độ Kiếp, từ Bán Tiên cho đến Thiên Đế.
Cái này gọi là chênh lệch về bối cảnh, chênh lệch về xuất thân.
Đôi khi khởi đầu của người này đã là vạch đích của người khác phấn đầu cả đời cũng chưa chắc có được.
Mà khi cảm giác được tất cả Nguyên Khí mà mình tu luyện đều bị bào thai trong bụng hấp thu, mẫu thân trong lòng vui vẻ, giọng điệu đầy tự hào vang lên:
“Thiên phú của bảo bối này tốt như vậy, chắc chắn ngươi cũng giống phụ thân của ngươi, là một đại anh hùng vì dân vì nước.”
…
Thời gian dần trôi, Lạc Nam cũng dần phát triển thành hình, bụng của mẫu thân ngày càng to lớn, chất độc từ các bữa ăn vẫn đều đặn âm thầm tiến vào trong bụng và bị Độc Nhi luyện hóa.
Một điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là đã đến vài tháng trôi qua, mẫu thân vẫn một thân một mình, bầu bạn kế bên chỉ có vài người thị nữ và một Lục Bà Bà.
Không hề có bóng dáng phụ thân hay người trong gia tộc.
Dường như toàn bộ gia tộc chỉ có một mình mẫu thân vậy.
“Chẳng lẽ nàng đang ẩn cư ở nơi thâm sơn cùng cốc?” Lạc Nam khó hiểu vô cùng.
Ngày hôm nay rốt cuộc có tin tức đáng để hắn lưu ý.
Mẫu thân đi đến một nơi nào đó, tay vuốt ve bụng, lời nói như gió có phần chua xót và thương cảm:
“Phu quân, hôm nay ta mang theo hài tử đến thăm mộ ngươi, cũng đã nửa năm trôi qua kể từ ngày ngươi nằm xuống rồi…”
Lạc Nam âm thầm chấn động, nằm xuống? chẳng lẽ phụ thân mình đã?
“Ngươi là đại tướng quân có uy vọng nhất trong quân đội, ngươi là đại anh hùng trong mắt toàn thể Đế Quốc…” Mẫu thân lại tiếp tục thủ thỉ một mình:
“Nhưng ngươi lại là cái gai cần phải nhổ bỏ trong mắt của một số người, với trí tuệ của ngươi làm sao không biết điều đó? Vậy mà ngươi vẫn chấp nhận hy sinh vì bọn chúng bỏ lại chúng ta, bỏ lại cô nhi quả mẫu…”
“Ngươi là một trượng phu vô trách nhiệm, một phụ thân vô trách nhiệm.”
“Không những ngươi, ngay cả Đại Lang cũng giống như thế…đều là một đám ngu trung, cổ hủ cố chấp!”
Mẫu thân nói đến đây đã chuyển sang mắng chửi, giọng điệu biệt khuất, u oán không thể che giấu được.
Nàng càng nói càng tức giận, càng thở hổn hển, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:
“Cũng may ngươi có một nữ nhi tốt, một con dâu tốt, nhờ có các nàng thời gian gần đây hối hả ngược xuôi xử lý đủ loại sự vụ trong gia tộc mà ta cũng có thời gian dưỡng thai, toàn tâm toàn ý để hài tử có điều kiện phát triển tốt nhất.”
Cuối cùng nàng vuốt ve phần bụng, lời nói dành cho Lạc Nam:
“Mẫu thân tuyệt đối không để ngươi giống như phụ thân và đại ca ngươi, trở thành đồ vật bị danh nghĩa lợi dụng...”
Lạc Nam nghe mà âm thầm chép miệng, ta không lợi dụng người khác đã tốt lắm rồi, ai dám lợi dụng ta?
Bất quá theo tin tức mà mẫu thân tiết lộ, Lạc Nam đã đoán được đại khái tình hình.
Gia tộc này thật sự không yên ổn, phụ thân và đại ca đều đã chết vì rơi vào âm mưu nào đó, không…phải gọi là dương mưu mới đúng, bởi vì mẫu thân nói phụ thân và đại ca vẫn biết đó là chỗ chết nhưng vẫn đâm đầu vào.
Hắn còn một đại tỷ và một chị dâu đang giúp đỡ mẫu thân quán xuyến gia tộc, bận đến mức chưa từng nghe giọng.
“Vậy ta là nam nhân duy nhất trong cái nhà này rồi hả?”
Lạc Nam dần dần ngửi được mùi vị âm mưu.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà có người muốn đầu độc hắn ngay từ trong bụng mẹ, kẻ địch trong bóng tối có ý loại bỏ hết nam nhân trong cái nhà này.
Thân phận càng không đơn giản càng phải cẩn thận đề phòng, nhất là khi vừa chào đời mình chỉ là một đứa bé với tu vi thấp nhất ở Nguyên Giới.
Một kế hoạch bắt đầu nảy sinh trong tâm trí Lạc Nam.
Đồng thời hắn cũng hạ mệnh lệnh:
“Hệ Thống, bắt đầu quá trình nâng cấp đi!”
Từng cơn đau nhứt buốt óc từ trong linh hồn vẫn chưa tán đi, bất quá lý trí và nghị lực kiên cường giúp hắn lấy lại được một chút tri giác.
Điều đầu tiên Lạc Nam muốn làm không phải là kiểm tra trạng thái thương thế của mình, mà chính là dùng Hồn Lực để nội thị bên trong đan điền, xem tình huống của chúng nữ ở trong Linh Giới Châu.
Hắn phát hiện tu vi Linh Hồn của mình đã tuột dốc thảm trọng, từ Nhập Hồn Thánh trở về thành một tên Hồn Đế Sơ Kỳ, hiển nhiên việc thi triển và cắt đứt Nghịch Thế Thần Thông đã khiến Linh Hồn của hắn bị thiêu đốt, tu vi suy giảm dữ dội.
Nhưng Lạc Nam cũng không quá để tâm, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ bên trong đan điền vẫn còn ổn định.
Các Đại Đỉnh vẫn nguyên vẹn, Hồn Đỉnh suy yếu đột ngột khiến Hồn Nguyệt Ánh tạm thời lâm vào hôn mê, chúng nữ ở các đỉnh khác vẫn bình thường, tu vi Nhập Thánh không hề thay đổi.
Điều quan trọng là Linh Giới Châu vẫn bình an vô sự, chúng nữ ở bên trong đang tụ tập lo lắng về tình huống của hắn.
Lạc Nam liền dùng ý niệm truyền âm báo bình an với các nàng, chúng nữ nghe vậy cũng lấy lại tươi cười, chỉ cần nam nhân này vẫn còn, dù mất hết tất cả những thứ khác thì các nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì Thủy Trung Lao Nguyệt tác động đến hắn và bao gồm tất cả những thứ bên trong cơ thể hắn, cho nên ngoài trừ Lạc Nam thì chúng nữ cũng sẽ bị thế gian quên lãng như chưa từng tồn tại.
Và đương nhiên các nàng sẽ không quên mất hắn như những người ở ngoài phạm vi miệng giếng.
Trấn an chúng nữ một chút, Lạc Nam mới bắt đầu tập trung quan sát tình huống của bản thân mình.
Hắn phát hiện mình rơi vào một địa phương với nhiều chất lỏng sền sệt nhầy nhụa nhưng lại cực kỳ ấm áp, cơ thể cũng bị teo nhỏ đi rất nhiều lần.
“Khoan đã, tay chân ta đâu?”
Lạc Nam biến sắc, không cảm giác được có chân và tay đang tồn tại.
Cả người hắn lúc này như một khối thịt bị treo lơ lửng giữa một nơi sền sệt, cái rốn còn bị nối liền với một khúc ruột.
“Chẳng lẽ là…”
Một suy nghĩ hoang đường vang lên trong đầu Lạc Nam.
“Chính xác là như thế!” Thanh âm Kim Nhi như từ đáy lòng vang lên bên tai:
“Bởi vì công tử đã bị xóa bỏ khỏi thực tại, lẽ ra ngươi đã hoàn toàn biến mất, nhưng vì ngắt đi Nghịch Thế Thần Thông kịp thời khiến công tử giống như người thừa của thế giới, bị luân hồi ở Nguyên Giới cuốn vào, để hợp thức hóa thân phận sau này ngươi chỉ có thể đầu thai vào bụng nữ nhân!”
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cảm thấy thật sự hoang đường, lên tiếng thắc mắc:
“Vậy tại sao tu vi của ta vẫn còn? Chúng nữ ở trong đan điền bình an vô sự?”
Theo lý thuyết nếu như đầu thai chuyển kiếp thì tất cả những thứ thuộc về kiếp trước không còn nữa, mọi thứ phải làm lại từ đầu, ngay cả ký ức về kiếp trước cũng biến mất mới đúng.
“Theo lẽ thường thì thật sự phải là như vậy, nhưng cơ thể công tử có Lục Đạo Luân Hồi Tâm và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh bảo hộ, dù là luân hồi cũng không thể tác động đến đan điền cũng như trí nhớ của ngươi!” Kim Nhi giải đáp:
“Thứ công tử phải trả giá chính là phản phệ khi thi triển Thủy Trung Lao Nguyệt làm tu vi Hồn Tu thụt lùi, Thể Tu phải luyện lại từ đầu mà thôi.”
Lạc Nam gật gật đầu, thật ra Hồn Tu còn ở mức Hồn Đế Sơ Kỳ đã làm hắn hài lòng, còn Thể Tu thì không cần phải nói.
Teo nhỏ lại thành một bào thai ở trong bụng mẹ, non nớt và yếu ớt đến cùng cực, nếu vẫn là Nhập Thánh Thể Tu mới là điều kỳ quái đến cực điểm a.
Nhắc đến bào thai bụng mẹ hắn mới giật nảy mình.
Vậy là kiếp này ta có mẫu thân thật thụ rồi hả?
Chỉ là không biết gia cảnh thế nào, hy vọng là một gia đình bình thường ít bị chú ý, để có thể âm thầm tu luyện và phát triển.
Còn nếu không được thì trực tiếp làm con ruột của Cấm Kỵ, ai dám động ta về mách phụ mẫu.
“Gia chủ, đến giờ dùng bữa rồi…”
Đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài tiến vào, Lạc Nam nghe mà giật mình.
“Dùng bữa? chỉ có phàm nhân mới hay dùng bữa thôi, tu sĩ đã không cần ăn uống hàng ngày, chẳng lẽ ta đầu thai làm con của phàm nhân?” Lạc Nam nghiền ngẫm.
Một giọng điệu ôn nhu hiền lành, ấm áp hòa nhã vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Trù Sư hôm nay nấu món gì thế?”
Hiển nhiên đây là âm thanh của mẫu thân rồi.
Có tiếng thị nữ trong trẻo đáp lại: “Bẩm gia chủ, Trù Sư đã chuẩn bị Súp Long Ngư, Nhân Sâm Quả, Trứng Hồng Loan, đều là những món ăn có thể giúp thai nhi phát triển vượt trội, không thể bỏ lỡ…”
Lạc Nam nghe mà toàn thân giật giật, đây là đồ ăn cho phàm nhân sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trù Sư? Nhớ không lầm thì Kim Nhi từng nói những đại thế lực ở Nguyên Giới đều có Trù Sư, món ăn do bọn hắn chế biến ra không những có thể thỏa mãn vị giác và tinh thần mà còn bổ trợ rất tốt cho việc tu luyện, Chiêu Quân của Song Tu Lâu cũng là một Trù Sư…”
Nghĩ tới đây hắn dám khẳng định mẫu thân của mình là người đại phú đại quý.
“Haizz, vốn không thích ăn những thứ này nhưng vì tiểu gia hỏa trong bụng cũng đành chịu vậy…” Có tiếng cười nhẹ của mẫu thân.
Lạc Nam cảm giác nàng đứng lên di chuyển, bàn tay còn vuốt ve ngoài bụng nơi hắn đang nằm.
Không lâu sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng khen ngợi của mẫu thân mình:
“Lục Bà Bà vì gia tộc này vất vả nhiều năm rồi vẫn luôn tận tụy như vậy, những món ăn này vừa nhìn đã rất hấp dẫn…”
“Gia Chủ vừa miệng là tốt rồi, có thể được gia tộc tin cậy để lão thân đảm nhiệm Trù Sư nhiều năm như vậy chính là vinh hạnh của ta.” Lại một giọng nói ôn hòa có chút già nua hồi đáp, hiển nhiên chính là do Lục Bà Bà phát ra.
Lạc Nam hiện tại đem tu vi và hồn lực thu liễm tối đa để không bị phát hiện nên cũng chẳng dám dò xét tình cảnh bên ngoài, chỉ vểnh tai để nghe các cuộc nói chuyện.
Mà lúc này lại có âm thanh nhai nuốt chậm rãi truyền đến, mẫu thân đã bắt đầu ăn.
Nàng ăn uống rất kỹ lưỡng, tất cả nguyên liệu để nấu ăn đều là vật phẩm thượng hạng, vừa vào cơ thể liền phân tán mà ra nhưng mẫu thân lại đem tất cả dồn xuống vào đan điền để đứa nhỏ trong bụng mình phát triển.
Lạc Nam toàn thân thư thái dễ chịu, hắn phát hiện trong những nguyên liệu nấu ăn này có cả lực lượng Linh Hồn tinh khiết, đủ để tẩm bổ cho tu vi Hồn Tu của hắn chậm rãi tăng lên.
Chợt trong lòng hắn kịch biến, bởi vì Đế Độc Đỉnh trong đan điền rung động, nó cảm nhận được có độc tố cao cấp đang thẩm thấu vào bào thai.
“Con mẹ nó…”
Lạc Nam trong lòng mắng to, mẫu thân đương nhiên không thể biết cái bầu của mình có thể tu độc nên chắc chắn chẳng thể nuốt vào nguyên liệu ẩn chứa độc tố được.
Vậy nguyên nhân chỉ có một, những độc tố này là muốn độc chết mẫu thân hắn hoặc có thể nhắm vào chính bản thân hắn.
Kẻ nào độc ác như vậy, lại muốn độc chết đứa trẻ trong bụng mẹ?
“Đây là loại Độc cực kỳ cao minh, vô ảnh vô hình, vô sắc vô vị, không thể bộc phát ngay lập tức mà sẽ tích lũy qua từng ngày, một khi lượng độc vừa đủ sẽ có thể tàn phá tất cả!” Độc Nhi từ trong Độc Đỉnh truyền âm nói.
“Nàng có thể hấp thu nó hay không?” Lạc Nam dò hỏi.
“Đương nhiên là được, loại Độc này chính là vật đại bổ của thiếp!” Độc Nhi mỉm cười, bắt đầu vận chuyển Độc Đỉnh xoay tròn hấp thụ độc tố.
Lạc Nam hài lòng với câu trả lời của Độc Nhi nhưng trong lòng lại nặng nề đến cực điểm.
Hắn có cảm giác mình rơi vào một gia cảnh tràn ngập âm mưu, minh tranh ám đấu.
Thức ăn của vị Lục Bà Bà kia nấu ra vậy mà ẩn giấu độc tố cao minh như vậy, mẫu thân hoàn toàn không chút nghi ngờ hay phát hiện được.
Hắn bắt đầu liên tưởng đến vài khả năng, một là Lục Bà Bà là kẻ đầu độc, hai là có kẻ nào đó bí mật hạ độc vào thức ăn của Lục Bà Bà.
Theo như cách xưng hô thì mẫu thân là Gia Chủ của một Gia Tộc, người có năng lực hạ độc vào thức ăn của Gia Chủ phải là nhân vật thân cận được tin tưởng tuyệt đối hoặc có bản lĩnh hơn người.
Lục Bà Bà vẫn là nhân vật có hiềm nghi lớn nhất.
Lạc Nam tạm ghi nhớ bút trướng này, đợi khi chào đời phải điều tra cho ra lẻ.
Còn hiện tại hắn vẫn tiếp tục giả ngu, lợi dụng độc tố trong mỗi bữa ăn của mẫu thân để phát triển Đế Độc Đỉnh.
…
Sau khi ăn, mẫu thân liền trở về nơi nghỉ ngơi bắt đầu ngồi lên giường tu luyện.
Nàng bắt đầu kết ấn, theo sau đó là cuồn cuộn Nguyên Khí tinh thuần như thác ầm ầm đổ về.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Nguyên Khí nồng đậm gần như hóa thành thực chất, toàn bộ đều thông qua cơ thể mẫu thân tịnh hóa cho tinh khiết hết mức có thể rồi dồn vào vị trí bụng dưới, nơi Lạc Nam đang nằm.
Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn, trước đó mẫu thân thái độ ôn hòa với tất cả mọi người khiến hắn vô thức cho rằng nàng là một vị phu nhân chốn khuê phòng, tu vi ắt hẳn không quá cao.
Nhưng lúc này theo tốc độ thu nạp Nguyên Khí của nàng, Lạc Nam cảm nhận được tu vi của mẫu thân vượt qua mình vô số lần, khí tức cường đại trên cả Vân Duyên Công Chúa.
Chẳng lẽ là Thánh Hoàng hay thậm chí là Thánh Đế?
“Tiểu gia hỏa, mẫu thân đem tất cả Nguyên Khí truyền vào cho ngươi, hy vọng khi ngươi ra đời đã có nền tảng tốt…” Giọng nói ấm áp pha lẫn tình yêu da diết của người mẹ, bàn tay của nàng lại xoa xoa phần bụng.
Lạc Nam trong lòng ấm áp, một bên cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, tham lam hấp thụ sạch sẽ tất cả Nguyên Khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiếm thấy có một vị cường giả sẳn sàng tu luyện vì mình, Lạc Nam đâu có ngu mà bỏ lỡ cơ hội?
Không chỉ hấp thu Nguyên Khí của mẫu thân để gia tăng tu vi, hắn còn đem Nguyên Khí truyền vào 19 cái hành tinh, nâng cấp và phát triển chúng nó.
Vừa tu luyện vừa âm thầm ghen tị với đám trẻ con được sinh ra ở Nguyên Giới.
Chỉ cần có gia cảnh tốt một chút, bọn hắn sẽ được hấp thụ Nguyên Khí cao cấp tinh thuần ngay từ trong bụng mẹ, sợ rằng lúc vừa chào đời đã bỏ xa vô số sinh linh ở tiểu vũ trụ mà chẳng cần trải qua quảng đời dài đằng đẳng để tu luyện từ Luyện Khí đến Độ Kiếp, từ Bán Tiên cho đến Thiên Đế.
Cái này gọi là chênh lệch về bối cảnh, chênh lệch về xuất thân.
Đôi khi khởi đầu của người này đã là vạch đích của người khác phấn đầu cả đời cũng chưa chắc có được.
Mà khi cảm giác được tất cả Nguyên Khí mà mình tu luyện đều bị bào thai trong bụng hấp thu, mẫu thân trong lòng vui vẻ, giọng điệu đầy tự hào vang lên:
“Thiên phú của bảo bối này tốt như vậy, chắc chắn ngươi cũng giống phụ thân của ngươi, là một đại anh hùng vì dân vì nước.”
…
Thời gian dần trôi, Lạc Nam cũng dần phát triển thành hình, bụng của mẫu thân ngày càng to lớn, chất độc từ các bữa ăn vẫn đều đặn âm thầm tiến vào trong bụng và bị Độc Nhi luyện hóa.
Một điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là đã đến vài tháng trôi qua, mẫu thân vẫn một thân một mình, bầu bạn kế bên chỉ có vài người thị nữ và một Lục Bà Bà.
Không hề có bóng dáng phụ thân hay người trong gia tộc.
Dường như toàn bộ gia tộc chỉ có một mình mẫu thân vậy.
“Chẳng lẽ nàng đang ẩn cư ở nơi thâm sơn cùng cốc?” Lạc Nam khó hiểu vô cùng.
Ngày hôm nay rốt cuộc có tin tức đáng để hắn lưu ý.
Mẫu thân đi đến một nơi nào đó, tay vuốt ve bụng, lời nói như gió có phần chua xót và thương cảm:
“Phu quân, hôm nay ta mang theo hài tử đến thăm mộ ngươi, cũng đã nửa năm trôi qua kể từ ngày ngươi nằm xuống rồi…”
Lạc Nam âm thầm chấn động, nằm xuống? chẳng lẽ phụ thân mình đã?
“Ngươi là đại tướng quân có uy vọng nhất trong quân đội, ngươi là đại anh hùng trong mắt toàn thể Đế Quốc…” Mẫu thân lại tiếp tục thủ thỉ một mình:
“Nhưng ngươi lại là cái gai cần phải nhổ bỏ trong mắt của một số người, với trí tuệ của ngươi làm sao không biết điều đó? Vậy mà ngươi vẫn chấp nhận hy sinh vì bọn chúng bỏ lại chúng ta, bỏ lại cô nhi quả mẫu…”
“Ngươi là một trượng phu vô trách nhiệm, một phụ thân vô trách nhiệm.”
“Không những ngươi, ngay cả Đại Lang cũng giống như thế…đều là một đám ngu trung, cổ hủ cố chấp!”
Mẫu thân nói đến đây đã chuyển sang mắng chửi, giọng điệu biệt khuất, u oán không thể che giấu được.
Nàng càng nói càng tức giận, càng thở hổn hển, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:
“Cũng may ngươi có một nữ nhi tốt, một con dâu tốt, nhờ có các nàng thời gian gần đây hối hả ngược xuôi xử lý đủ loại sự vụ trong gia tộc mà ta cũng có thời gian dưỡng thai, toàn tâm toàn ý để hài tử có điều kiện phát triển tốt nhất.”
Cuối cùng nàng vuốt ve phần bụng, lời nói dành cho Lạc Nam:
“Mẫu thân tuyệt đối không để ngươi giống như phụ thân và đại ca ngươi, trở thành đồ vật bị danh nghĩa lợi dụng...”
Lạc Nam nghe mà âm thầm chép miệng, ta không lợi dụng người khác đã tốt lắm rồi, ai dám lợi dụng ta?
Bất quá theo tin tức mà mẫu thân tiết lộ, Lạc Nam đã đoán được đại khái tình hình.
Gia tộc này thật sự không yên ổn, phụ thân và đại ca đều đã chết vì rơi vào âm mưu nào đó, không…phải gọi là dương mưu mới đúng, bởi vì mẫu thân nói phụ thân và đại ca vẫn biết đó là chỗ chết nhưng vẫn đâm đầu vào.
Hắn còn một đại tỷ và một chị dâu đang giúp đỡ mẫu thân quán xuyến gia tộc, bận đến mức chưa từng nghe giọng.
“Vậy ta là nam nhân duy nhất trong cái nhà này rồi hả?”
Lạc Nam dần dần ngửi được mùi vị âm mưu.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà có người muốn đầu độc hắn ngay từ trong bụng mẹ, kẻ địch trong bóng tối có ý loại bỏ hết nam nhân trong cái nhà này.
Thân phận càng không đơn giản càng phải cẩn thận đề phòng, nhất là khi vừa chào đời mình chỉ là một đứa bé với tu vi thấp nhất ở Nguyên Giới.
Một kế hoạch bắt đầu nảy sinh trong tâm trí Lạc Nam.
Đồng thời hắn cũng hạ mệnh lệnh:
“Hệ Thống, bắt đầu quá trình nâng cấp đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro