Con Đường Bá Chủ

Kết minh

Akay Hau

2024-10-31 00:31:40

Nghe vấn đề của Dạ Thanh Thu, linh cảm của Lạc Nam liền lập tức báo động chuyện lần này chắc chắn có liên quan đến bản thân hắn.

Vạn Ứng Khang là ai?

Con hàng này là Vạn Linh Tộc Thiếu Chủ, từng đến Thiên Cơ Lâu sẳn sàng ra giá một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để truy tìm tung tích của hắn.

Nguyên nhân chính lại bắt nguồn từ tiểu béo ú Lôi Giai Nghi.

Vạn Ứng Khang muốn quan hệ thông gia với Thất Thập Tông bằng cách cưới Lôi Giai Nghi làm thê tử, có lẽ vì ngấp nghé Vĩnh Hằng Cổ Thể của nàng.

Sau khi biết Lôi Giai Nghi có vị hôn thê là hắn, Vạn Ứng Khang đã luôn truy tìm tung tích của hắn để làm thịt, nhằm loại bỏ đối thủ cạnh tranh, thậm chí không tiếc đầu tư một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.

Đáng tiếc Vũ Lăng Phi đương nhiên sẽ không tiết lộ tung tích của hắn, vì vậy nâng giá lên ba loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để Vạn Ứng Khang biết khó mà lui.

Nhưng xem ra tên khốn kiếp này vẫn luôn chưa từng từ bỏ ý đồ.

Sau khi điều tra về nguyên nhân mất tích của hắn, Vạn Ứng Khang biết mọi chuyện bắt nguồn từ sự kiện Dạ Linh Tộc tập kích Tửu Sơn…cho nên gần đây mới quyết định đánh vào Vĩnh Dạ Thung Lũng nhằm khai thác tin tức của hắn từ phía Dạ Linh Tộc.

Nghĩ đến đây Lạc Nam ra vẻ thăm dò nhìn Dạ Thanh Thu híp mắt hỏi:

“Theo ta được biết, Vạn Linh Tộc là Chí Tôn Chủng Tộc tương đối hùng mạnh, Dạ Linh Tộc bị Thiếu Chủ của bọn họ nhắm vào, vì sao Dạ Linh Tộc Trưởng vẫn còn bình an vô sự có mặt ở đây?”

Dạ Linh Tộc và Vạn Linh Tộc tuy chỉ khác biệt một chữ trong tên nhưng lại chênh lệch vô cùng to lớn.

Dạ Linh Tộc chỉ là chỗ để Dạ Thanh Thu chơi đùa, người có chiến lực mạnh nhất là nàng tu vi Thánh Đế, còn không đủ tư cách xưng là chi nhánh của Tu La Giáo.

Trong khi đó Vạn Linh Tộc là Chí Tôn Thế Lực, Lạc Nam từng có hơn hai mươi vạn Điểm Danh Vọng vẫn không đủ để thăm dò Thiên Cơ về chủng tộc này.

“Hừ, ta đương nhiên là có bản sự riêng của mình.” Dạ Thanh Thu mập mờ lại kiêu căng đáp:

“Nếu không làm sao Dạ Linh Tộc có thể tồn tại nhiều năm như vậy mà hai phương Đế Quốc vẫn chưa thể tiêu diệt?”

“Vạn Ứng Khang dây vào ta cũng chỉ có thể cút!”

Lạc Nam ra vẻ gật gù, trong lòng đã có điều suy đoán.

Xem ra Vạn Ứng Khang trước đó không hề hay biết thân phận thật sự của Dạ Thanh Thu nên mới can đảm đánh vào Dạ Linh Tộc, tưởng rằng ức hiếp một Thánh Đế Chủng Tộc cực kỳ dễ dàng, sưu hồn tộc trưởng truy tìm Lạc Nam.

Nào ngờ đánh vào mới biết Dạ Linh Tộc Trưởng - Dạ Thanh Thu lại là Thánh Nữ của Tu La Giáo, không phải nhân vật dễ trêu chút nào.

Vì vậy Vạn Ứng Khang chỉ có thể nhượng bộ lui binh, không dám tiếp tục đắc tội với Dạ Thanh Thu, hay nói đúng hơn là Tu La Giáo sau lưng nàng.

Còn Dạ Thanh Thu thì chẳng hiểu nguyên nhân vì sao Vạn Ứng Khang đột ngột gây sự với mình, vì vậy mới tìm đến Thiên Cơ Lâu để điều tra cho ra lẽ.

Trong lòng luân chuyển vô số suy nghĩ, Lạc Nam đương nhiên sẽ không ngu xuẩn nói với Dạ Thanh Thu phiền phức mà nàng gặp phải bắt nguồn từ phía hắn.

Khi biết được sự thật, e rằng người đầu tiên Dạ Thanh Thu tính sổ không phải là Vạn Ứng Khang mà là Lạc Nam.

Lạc Nam ra vẻ cao thâm mặc trắc nói:

“Phiền toái của Dạ Linh Tộc Trưởng đã được ta truyền âm cho sư phụ, người yêu cầu đưa ra cái giá 3 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”

“3 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính?” Dạ Thanh Thu phùng mang trợn má:

“Sao không kêu sư phụ của ngươi đi cướp?”

“Dạ Linh Tộc Trưởng nói thế sai rồi…” Lạc Nam ung dung lắc đầu:

“Vạn Ứng Khang là Thiếu Chủ của Vạn Linh Tộc, mỗi một động thái của hắn đều đại biểu cho chủng tộc này, mà Vạn Linh Tộc lại là Chí Tôn Chủng Tộc cường đại, còn là Thiên Địa Sủng Nhi…vì vậy cái giá 3 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để nắm được ý đồ của hắn không hề đắt chút nào.”

Dạ Thanh Thu nhíu nhíu mày, lời này của Lạc Nam cũng không phải không có lý.

Vạn Linh Tộc tuy không sánh bằng Tu La Giáo nhưng cũng là một Chí Tôn Thế Lực cộm cán, Hải Long Cung vô pháp sánh bằng.

Tu La Giáo nếu muốn giải quyết Vạn Linh Tộc cũng phải chấp nhận trả một cái giá khá đắt.

Bằng không với bản tính của nàng đã sớm giết thẳng vào Vạn Linh Tộc để hỏi cho ra lẽ, nào đâu tìm đến Thiên Cơ Lâu dò xét cẩn thận làm gì?

Thấy Dạ Thanh Thu đã dao động, Lạc Nam liền ra vẻ miễn cưỡng nói:

“Thôi được rồi, nghĩ đến chúng ta cũng có chút giao tình, lấy giá rẻ hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.”

“Không có!” Dạ Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười tự tin:

“Nhờ có hai loại vật phẩm mà ngươi đưa ta, thực lực sắp tới của ta sẽ tăng mạnh, còn sợ Vạn Ứng Khang cái rắm a?”

Lạc Nam trong lòng giật mình, hắn phải nghĩ kế để Dạ Thanh Thu cùng mình đối phó Vạn Ứng Khang, làm sao để nàng bỏ qua dễ dàng như vậy?

Liền mở miệng khích bác: “Haha, dù Dạ Linh Tộc Trưởng ngay lập tức đột phá Chí Tôn, chẳng lẽ dám trả thù Vạn Ứng Khang có Vạn Linh Tộc chống lưng hay sao?”

“Không cần ngươi quan tâm.” Dạ Thanh Thu ngoài mặt hờ hững đáp nhưng hai mắt đầy sát cơ lạnh lẽo.

Nàng cũng không phải nữ nhân lương thiện gì, Vạn Ứng Khang đột ngột đánh vào Dạ Linh Tộc cũng hại chết một mớ tộc nhân của nàng, nếu như không phải thân phận nàng đặc biệt thì e rằng toàn bộ Dạ Linh Tộc đã trở thành oan hồn, ngay cả nguyên nhân chết cũng không biết.

Cục tức này nuốt không trôi, nàng thật sự muốn Vạn Ứng Khang trả giá đắt, chẳng qua hiện nay chưa đủ năng lực mà thôi.

“Không giấu gì Dạ Linh Tộc Trưởng.” Lạc Nam thấy thời cơ đến, liền hạ thấp âm giọng:

“Ta có chút hứng thú với Vạn Ứng Khang, bởi vì nghe nói hắn sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính, mà công pháp của ta tu luyện chủ yếu dựa vào việc hấp thụ Vĩnh Hằng Thuộc Tính, vì vậy xem như hai ta có cùng mục tiêu.”

“Haha.” Dạ Thanh Thu cười mỉa mai: “Ngươi muốn lợi dụng ta đối phó Vạn Ứng Khang để cướp Vĩnh Hằng Thuộc Tính đúng không?”

“Nói là lợi dụng thì quá khó nghe, có thể xưng là hợp tác mà.” Lạc Nam nhún nhún vai:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Xét về thân phận, ta là Thiếu Chủ của Thiên Cơ Lâu, cũng đâu thua kém gì ai phải không?”

“Mà một mình nàng thì khó lòng đối phó Vạn Ứng Khang, vì sao không tìm đồng minh hỗ trợ?”

“Nhưng chiến lực của ngươi quá yếu, có thể giúp gì được cho ta chứ?” Dạ Thanh Thu khinh thường bĩu môi.

“Haha, nếu chiến lực của ta mạnh, còn cần đến nàng làm đồng minh sao?” Lạc Nam cười cợt, thuyết phục nói:

“Đừng quên thứ ta có chính là thiên cơ, đó là thứ mà nàng không thể có được.”

“Chúng ta liên thủ, một có được thực lực, một có được thiên cơ…kẻ thù nào có thể chống lại?”

Dạ Thanh Thu ánh mắt lấp lóe, từ đề nghị của Lạc Nam, nàng bắt đầu suy nghĩ đến những thứ sâu xa hơn.

Đúng như lời hắn nói, hắn có được Thiên Cơ Lâu chống lưng, có thể cung cấp những thông tin mà nàng không biết, đó là điều mang đến giá trị rất lớn.

Không chỉ riêng việc đối phó Vạn Ứng Khang, mà ngay cả trong tương lai khi nàng bắt đầu tranh đoạt quyền lực ở Tu La Giáo cũng có thể nhờ tên đồng minh này mà phát huy thật nhiều tác dụng khó lường.

Tiềm lực của hắn cũng rất kinh khủng, trong hơn mười năm vậy mà đã mang về hai kiện Chí Tôn vật phẩm thích hợp với nàng, điều này cũng chứng minh hắn là kẻ biết giữ chữ tín.

Chưa kể mẫu thân của hắn…thân phận của hắn…

Cân nhắc trước sau, việc kết minh với hắn cũng hoàn toàn mang tính khả thi.

Càng nghĩ Dạ Thanh Thu càng cảm thấy nàng mới là người được lợi trong việc kết minh, vì vậy không chút do dự đề nghị:

“Kết minh cũng được, nhưng ta muốn liên thủ hợp tác lâu dài, còn liên quan đến nhiều đại sự khác chứ không chỉ riêng việc đối phó Vạn Ứng Khang.”

“Vừa đúng ý ta.” Lạc Nam cười nói:

“Chỉ cần trong quá trình làm việc, chúng ta không xung đột lợi ích của nhau, không gây hại đến nhau, hợp tác cùng có lợi là được.”

Dạ Thanh Thu gật đầu, bất chợt nàng lấy ra một cái bình ngọc.

“Thiên Đạo Thủy?” Lạc Nam sững sờ, không ngờ đến Dạ Thanh Thu cũng có đồ vật này.

“Kiến thức không tồi.” Dạ Thanh Thu nhếch miệng, nghiêm chỉnh nói:

“Ta và ngươi cùng nhỏ máu vào Thiên Đạo Thủy tuyên thệ kết minh, có thiên đạo làm chứng là đủ, không cần ký kết khế ước.”

Lạc Nam nhịp tim đập thình thịch, trong lòng vui sướng như muốn nở hoa.

Không ngờ có chuyện tốt như vậy.

Nếu ký khế ước thì hắn còn kiêng kỵ một chút, nhưng dùng Thiên Đạo Thủy còn e ngại cái rắm a.

Ngày sau nếu cảm thấy không cần thiết nữa, cứ trực tiếp bùng kèo là được, Thiên Đạo làm gì được hắn?

Trong lòng nghĩ như thế, ngoài mặt Lạc Nam vẫn cực kỳ trầm ổn, trịnh trọng gật đầu:

“Đây là biện pháp tốt!”

Dạ Thanh Thu mở ra bình ngọc, đưa mắt nhìn hắn.

Lạc Nam không chút sợ hãi nào, kiên quyết nhỏ giọt máu vào Thiên Đạo Thủy, nghiêm túc lên tiếng:

“Ta là Lạc Nam, từ đây kết minh cùng Dạ Thanh Thu, nguyện cùng đồng minh phát triển, lợi cho đôi bên, đối phó kẻ thù chung, không phản bội đối phương, trái lời thân hồn câu diệt.”

Dạ Thanh Thu thấy hắn biểu hiện tốt như vậy cũng âm thầm hài lòng, phóng khoáng đem máu nhỏ vào Thiên Đạo Thủy, thánh thót nói:

“Ta là Dạ Thanh Thu, từ đây cùng Lạc Nam kết làm đồng minh, chung tay đối phó kẻ thù chung, vì lợi ích của nhau mà phấn đấu, không phản bội đồng minh, trái lời thân hồn câu diệt.”

Vừa mới dứt lời, một cổ quy tắc vô hình đã phủ xuống cơ thể và linh hồn hai người, hiển nhiên lời thề đã phát huy hiệu lực.

Lạc Nam lại một lần nữa phải áp chế Bất Hủ Diễn Sinh Kinh và Lục Đạo Luân Hồi Tâm, không để chúng nó đánh văng thiên đạo ràng buộc.

Trong lòng hắn mừng khấp khởi, nghĩ đến từ nay đã có một đồng minh thân phận khủng, chiến lực cao cùng mình đối phó kẻ thù đã cảm thấy kích thích rồi.

Như vậy hai loại vật phẩm cấp Chí Tôn mà hắn đưa cho nàng cũng xem như trực tiếp giúp đồng minh của mình mạnh lên, bản thân mình cũng có lợi, không lỗ chút nào…

Lạc Nam âm thầm cảm ơn con hàng Vạn Ứng Khang, rảnh rỗi chạy đi đắc tội Dạ Thanh Thu kiến tạo cơ hội cho bản thân mình kết minh, quả thật quá đã.

“Được rồi, hiện tại đã là đồng minh, ngươi nói lý do Vạn Ứng Khang tấn công Dạ Linh Tộc của ta được chứ?” Dạ Thanh Thu nhìn hắn hỏi.

“Lý do là gì không quan trọng, quan trọng là hắn đã đắc tội với nàng.” Lạc Nam đâu có ngu? Hắn nghiêm mặt đáp:

“Mà kẻ thù của nàng chính là kẻ thù của ta, kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của nàng, cần phải hợp lực giải quyết hắn là được.”

“Nói cũng đúng…” Dạ Thanh Thu nhẹ gật đầu.

“Bất quá hiện tại Vạn Ứng Khang vẫn rất khó chơi, chúng ta chưa nên ngạnh kháng trực diện.” Lạc Nam nói:

“Chờ thêm một thời gian, ta đang trong giai đoạn phát triển, sắp tới sẽ tìm thêm đồng minh cường đại, đến thời điểm đó còn cần nàng ra sức trợ giúp.”

“Không thành vấn đề.” Dạ Thanh Thu thản nhiên nói, nàng biết Lạc Nam là một tên tiểu yêu tinh, hắn sẽ không làm chuyện dại dột, kết minh với hắn chắc chắn lợi nhiều hơn hại.

Nàng lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc ném cho hắn, yêu kiều hừ nói: “Cầm lấy đi! khi cần gì nhớ liên hệ với ta, nhưng nên nhớ rằng muốn đồng minh làm việc cho mình cũng phải cần có thù lao tương xứng.”

“Chuyện nhỏ, ta chưa từng để đồng minh của mình thiệt thòi, đặc biệt là mỹ nhân.” Lạc Nam nháy mắt cười.

“Cút đi, đừng dùng giọng điệu buồn nôn đó, lão nương trở về uống rượu.” Dạ Thanh Thu phất tay xoay người.

“Tặng cho nàng.” Lạc Nam lấy ra một bầu rượu ném đến Dạ Thanh Thu, được đích thân Mộc Ái My mấy nữ ngâm ủ từ mấy trái Bàn Đào Quả, có tác dụng rất tốt.

“Hảo tửu!” Dạ Thanh Thu hai mắt sáng lên, ngửa đầu cười haha:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Xem ra có tên đồng minh như ngươi cũng không tệ.”

Nhìn theo bóng lưng uyển chuyển mê người biến mất, Lạc Nam thoải mái trong lòng.

Bình rượu bàn đào kia xem như âm thầm bồi tội vì chuyện của hắn khiến Vạn Ứng Khang gây phiền toái cho nàng, làm Dạ Linh Tộc bị ảnh hưởng.

“Lại sắp có nữ nhân rơi vào ma trảo…” Vũ Lăng Phi có chút đồng cảm với Dạ Thanh Thu lên tiếng thở dài:

“Lâu chủ của thiếp hảo lợi hại a, có thể khiến một vị Nữ Thánh Đế sắp sửa vì mình bán mạng.”

“Ta sao có thể nỡ để mỹ nhân bán mạng?” Lạc Nam bất mãn vỗ mông nàng:

“Ta sẽ bù đắp cho tất cả một cách xứng đáng.”

“Bù đắp trên giường à?” Vũ Lăng Phi phun ra đầu lưỡi thơm tho liếm liếm khóe miệng.

“Nàng thành công khiêu khích ta!” Lạc Nam cười tà, thản nhiên bạo lộ ngồi ở bên giường, kéo Vũ Lăng Phi hạ thấp đầu xuống.

Giai nhân oán trách liếc xéo hắn, bất quá vẫn ngoan ngoãn hé mở bờ môi thơm, ôn nhu ngậm lấy côn thịt nóng rực như sắt trong lò lửa, dịu dàng phun ra nuốt vào.

Lạc Nam thoải mái tận hưởng dư vị tuyệt vời, toàn thân thư thái…



Đêm xuống.

Lạc Nam thần thanh khí sảng khoác vào Ngân Ảnh Áo Choàng và Tam Nhãn Mặt Nạ rời khỏi Thiên Cơ Lâu…

Rời đi được một khoảng, hắn hừ lạnh lên tiếng:

“Các hạ dấu đầu lòi đuôi, không biết có ý đồ gì?”

Không gian hơi rung động, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện từ phía sau, cũng không có ý định che giấu.

Đó là một đạo sĩ diện mục bình đạm, hông đeo trường kiếm, dáng vẻ có phần tiên phong đạo cốt.

“Nhàn Văn Đạo Sĩ?” Lạc Nam trong lòng khẽ động, lão này còn chưa trở về Kiếm Châu à?

Rõ ràng không mang được Vĩnh Hằng Thuộc Tính đến còn bám theo hắn?

“Các hạ phải chăng là Thiên Cơ Lâu Chủ?” Nhàn Văn Đạo Sĩ mở miệng hỏi.

“Vì sao lại hỏi vậy?” Lạc Nam hờ hững hỏi.

“Bần đạo ở gần Thiên Cơ Lâu, thấy các hạ từ bên trong đi ra.” Nhàn Văn Đạo Sĩ đáp.

“Tại hạ là đồ đệ của Lâu Chủ!” Lạc Nam vẫn bài cũ trả lời.

“Thì ra là như vậy, chẳng trách có cảm giác tu vi của tiểu hữu không cao.” Nhàn Văn Đạo Sĩ giật mình.

“Không biết Đạo Sĩ theo ta có ý đồ gì?” Lạc Nam bất mãn nói.

“Hy vọng tiểu hữu nói với lệnh sư giúp ta một tiếng, bằng lòng đến Kiếm Châu thử sức chinh phục Vĩnh Hằng Thuộc Tính tại Kiếm Đan Sơn Trang, từ đó cung cấp tin tức về Binh Nhân Tộc dạng Kiếm cho ta.” Nhàn Văn Đạo Sĩ chắp tay nói, cực kỳ cuồng nhiệt.

Con hàng này xem ra mê đắm Binh Nhân Tộc dạng Kiếm không thua gì Cuồng Khí Lão Nhân trước đây.

Chỉ bất quá Cuồng Khí Lão Nhân muốn Binh Nhân Tộc để tham khảo luyện khí, còn Nhàn Văn Đạo Sĩ thì mơ ước thu phục.

“Đạo sĩ có vẻ không hiểu vấn đề.” Lạc Nam cười lạnh:

“Sư phụ của ta là nhân vật gì? Vĩnh Hằng Thuộc Tính ở trong mắt ông ấy chỉ là một thứ tầm thường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, muốn thu thập chúng nó là vì cho tên đệ tử như ta luyện hóa mà thôi.”

“Thì ra là như vậy.” Nhàn Văn Đạo Sĩ giật mình, lại càng nóng rực hai mắt nhìn Lạc Nam:

“Vậy tiểu hữu có bằng lòng đến Kiếm Châu một chuyến? cam đoan sẽ được đối xử như thượng khách.”

“Ta sẽ đi, nhưng hiện tại còn nhiều đại sự phải làm.” Lạc Nam thản nhiên nói:

“Đạo sĩ đừng nóng lòng.”

Nhàn Văn Đạo Sĩ hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Không biết là đại sự gì? bần đạo có thể cân nhắc hỗ trợ tiểu hữu đẩy nhanh tốc độ.”

Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái: “Không biết tu vi của đạo sĩ là?”

Nhàn Văn Đạo Sĩ nhẹ vuốt cằm, chậm rãi phun ra bốn chữ:

“Thánh Đế Viên Mãn!”



Chúc cả nhà ngủ ngon 3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0