Lôi Kéo Đồng Mi...
Akay Hau
2024-10-31 00:31:40
Chương 2033: LÔI KÉO ĐỒNG MINH
“Bồ Ma Thụ?”
Dạ Thanh Thu mấy nữ nghe lời nói của Lạc Nam mà toàn thân chấn động, không dám tin tưởng nhìn lấy gốc cổ thụ khổng lồ bên ngoài kia.
Mặc dù chưa từng được nhìn thấy, nhưng các nàng đều hiểu Bồ Ma Thụ là khái niệm gì.
Theo cổ tịch ghi chép, đây là một loại Ma Thụ Yêu chỉ tồn tại từ thời Thượng Cổ, có được chiến lực nghịch thiên và khả năng phục hồi vô cùng kinh khủng, thường đại triển thần uy trong các trận chiến quy mô lớn.
Chiến tích của Bồ Ma Thụ được ghi trong cổ tịch đa phần đều khiến thế nhân sợ hãi, thường là đơn độc tiêu diệt cả một đạo quân, hoặc một gốc Bồ Ma Thụ tàn sát cả một thành trì, một thế lực.
Chưa từng nghe nói Bồ Ma Thụ đơn đả độc đấu với đối thủ, bởi vì có lẽ điều đó quá mức tầm thường.
Chỉ bất quá bởi vì kinh khủng như vậy nên cường giả các thế hệ sau này thường không có thiện cảm với Bồ Ma Thụ, nếu biết đến sự tồn tại của nó liền sẽ liên thủ tiêu diệt, không để nó trưởng thành hay phát triển khi chỉ còn là một cây non.
Vậy mà gốc cổ thụ đen kịt ngoài kia lại quá mức già cỗi, đủ thấy nó đã tồn tại vô số năm tháng rồi, ở nơi sâu nhất Mê Linh Sâm Lâm này mà không người biết đến.
“Tiểu tử, mặc dù không biết vì sao ngươi hiểu biết nhiều như vậy, nhưng Bồ Ma Thụ tiền bối là nhân vật nào? Sao lại hạ mình cùng ngươi nói chuyện?” Một vị trưởng lão trầm giọng nói.
Bồ Ma Thụ tiền bối đại đa số thời gian đều im hơi lặng tiếng, không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh, ngay cả mấy lão già bọn hắn muốn bắt chuyện còn không được, nào đến lượt một người ngoài cuộc như Lạc Nam lên tiếng?
Lạc Nam đối với thái độ của các trưởng lão cũng không tức giận, dù sao thì đột nhiên có một kẻ hiểu rõ tất cả nội tình từ sâu tới cạn thế lực của ngươi xuất hiện, ngươi có hảo cảm với hắn mới là chuyện lạ, không lập tức động thủ đã là tốt lắm rồi.
Hắn thản nhiên rời khỏi cung điện, bước ra bên ngoài đứng dưới gốc Bồ Ma Thụ như một con kiến nhỏ, không nhanh không chậm, cảm thán nói:
“Bồ Ma Thụ tiền bối vốn chỉ là một gốc cây non được Cửu Yêu Chí Tôn vun trồng, mục đích ban đầu là để ngươi đảm nhiệm vai trò bảo hộ tổng bộ Bách Yêu Cung, đáng tiếc số lượng địch nhân đánh đến quá mức hùng mạnh, Cửu Yêu Chí Tôn biết rõ dù ngươi có xuất thủ thì Bách Yêu Cung cũng khó thoát khỏi kết cục hủy diệt, cùng lắm kéo theo được một đám cường giả bên phía địch nhân chôn cùng mà thôi...”
“Vậy nên thay vì để Bồ Ma Thụ tiền bối hy sinh, Cửu Yêu Chí Tôn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng khác, đó là tạm thời mang theo quả trứng ẩn chứa hậu duệ của hắn trốn sâu vào trong đất, bảo hộ nó chờ đợi cơ duyên ấp ra.”
“Mà hiện tại sau vô tận năm tháng, cơ duyên đã xuất hiện trước mặt của ngươi!”
Lạc Nam hai mắt lấp lánh hữu thần, thanh âm chân thành, giọng điệu tự tin.
Toàn trường hai mặt nhìn nhau, ngay cả đám người Vũ Kim cũng là khóe miệng co quắp, tiểu tử này hiểu rõ nội tình về gốc gác của Bách Yêu Cung còn hơn cả mấy lão già bọn hắn.
Xào xạc...
Tán cây vốn tĩnh lặng nhẹ nhàng lay động khiến không gian toàn bộ Mê Linh Sâm Lâm run rẩy, vô số yêu tộc cung kính quỳ rạp xuống đất.
Từ trên thân cây, một thanh âm khàn khàn trầm đục như ngược dòng quá khứ, cổ lão tang thương vang lên:
“Thú vị thật, đã ngần ấy thời gian lần đầu tiên nhìn thấy có một kẻ mang phong thái không thua chủ nhân năm đó, tuổi nhỏ nhưng lá gan không nhỏ.”
“Không dám, tiểu tử nào đủ tư cách so sánh với bậc Chí Tôn?” Lạc Nam khiêm tốn hồi đáp.
“Hừ, bên cạnh mang theo Chí Tôn dằn mặt lão phu, còn ra vẻ thân thiện?” Bồ Ma Thụ gằn giọng một tiếng.
“Cái gì?” Đám người Vũ Kim như lâm đại địch, sắc mặt đại biến lập tức nhìn chằm chằm Bích Tiêu Nương Nương.
Vốn người này thần bí không để lộ chút khí tức nào khiến bọn họ không nhìn ra sâu cạn, nào ngờ lại là nhân vật cấp bậc Chí Tôn?
Chí Tôn là cấp độ đã đủ uy hiếp đến sự tồn vong của Mê Linh Sâm Lâm, không ai dám xem thường dù là kể cả Bồ Ma Thụ.
Lạc Nam trong lòng cười thầm, nếu không có nàng bảo kê đám lão quái các ngươi nghĩ ta dám xuất hiện ở đây? Chỉ riêng Bát Đại Trưởng Lão đã đủ khiến cả bọn nằm sấp, chưa kể một gốc Bồ Ma Thụ đẳng cấp Chí Tôn.
Mặc dù Bích Tiêu không hề biểu lộ bất kỳ thái độ gì, nhưng Lạc Nam tin rằng khi mình gặp nguy hiểm thì nàng sẽ ra tay bảo vệ.
Cũng không phải nói vì nàng quan tâm hắn, mà vì Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý vẫn chưa ra mặt nên Bích Tiêu chắc chắn không để hắn xảy ra chuyện, dù sao thì nàng đã cất công đến tận đây rồi.
Mà quả nhiên nhờ Bích Tiêu đi cùng nên lời nói của hắn có trọng lượng hơn rất nhiều, bằng không ai sẽ quan tâm đến một tên Đại Thánh nhỏ yếu như kiến hôi?
Trong lòng nghĩ là thế, ngoài mặt Lạc Nam lại nghiêm túc đáp:
“Bồ Ma Thụ tiền bối và các vị yên tâm, vị Chí Tôn này chỉ là một vị trưởng bối của ta, nàng đảm bảo an toàn cho ta, hoàn toàn không đến để gây sự.”
“Nói đi! mục đích của ngươi?” Bồ Ma Thụ đi thẳng vào vấn đề, lão cũng không phải kẻ dây dưa dài dòng.
Mê Linh Sâm Lâm đã lánh đời quá lâu rồi, năm tháng đổi thay, Bồ Ma Thụ cũng không phải nhân vật bất tử, điều lão lo lắng nhất là mãi đến khi đại kiếp của mình buông xuống mà quả trứng kia vẫn chưa thể nở ra.
Vậy nên trước thái độ tự tin quá mức của Lạc Nam, Bồ Ma Thụ vẫn muốn lắng nghe và xem hắn biểu hiện.
Đương nhiên tiền đề của tất cả là do có Chí Tôn khác tồn tại, bằng không trực tiếp bắt cóc sưu hồn, xem tiểu tử ngươi đang giấu cái gì trong bụng.
Vị nữ Chí Tôn này mang đến cho Bồ Ma Thụ cảm giác khó lòng nắm bắt, không dám tự tin có thể thắng nàng.
“Bồ Ma Thụ tiền bối đã sảng khoái như thế, tiểu tử cũng không dông dài.” Lạc Nam sảng khoái nói:
“Mục đích của ta rất đơn giản, ta sẽ giúp các vị ấp nở quả trứng kia, ngược lại các vị cung cấp trợ lực cho ta khi cần, cùng kết làm đồng minh.”
Ánh mắt đám người Vũ Kim xuất hiện vẻ hoài nghi, hơn ai hết bọn hắn hiểu điều kiện ấp nở quả trứng kia quá mức hà khắc, liệu tiểu tử này có khoác lác?
Bất quá khi lão đại Bồ Ma Thụ còn chưa lên tiếng, bọn hắn không dám mở miệng chen vào.
Lạc Nam chẳng nói thêm tiếng nào, hắn ưa thích dùng hành động thay cho lời nói.
Nhẹ nhàng phất tay, trước mặt liền xuất hiện Nam Cung Uyển Dung, Hi Vũ và Mộc Tử Âm, các nàng hiểu ý điều động hư ảnh Thần thú biến dị xuất hiện trên đầu mình.
“Kim Sát Bạch Hổ, Bất Diệt Điểu và Huyễn Dạ Mộc Điệp?!” Giọng điệu của Bồ Ma Thụ ẩn chứa một tia ngoài ý muốn.
Có thể khiến một vị Chí Tôn kinh ngạc, đủ thấy sự xuất hiện của mấy nữ mang đến hiệu quả như thế nào, ngay cả Vũ Kim mấy người cũng là trợn tròn mắt há hốc mồm.
Điều khiến bọn hắn kinh hãi không phải vì các nàng là Thần thú biến dị, mà bọn hắn đã nhận ra các nàng là nhân loại mang huyết mạch.
Điều này chứng tỏ các nàng đã được luyện hóa huyết mạch Thần thú biến dị, có tất cả đến 3 loại chứ không phải bẩm sinh đã có.
Mà một trong hai điều kiện để ấp nở quả trứng kia là cho nó hấp thụ 9 loại.
“Như các vị đã thấy, ba nàng là thê tử của ta, các nàng sở hữu huyết mạch Thần thú biến dị cũng là do ta cung cấp.” Lạc Nam cười tủm tỉm nói:
“Vậy nên chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ thu thập đủ 9 loại huyết mạch Thần thú biến dị cho quả trứng kia.”
Không đợi đám người phản ứng, hắn liền nói tiếp:
“Điều kiện thứ hai còn khắc nghiệt hơn, người ấp trứng phải sở hữu chín loại lực lượng của chín loại huyết mạch tương ứng, điều này chẳng khác nào thân mang Cửu Yêu Quy Nhất Thể, và mời xem đây!”
Hắn nhẹ nhàng phất tay, Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu đã hừng hực thiêu đốt trong sự chấn kinh của Vũ Kim mấy người.
“Ngươi không phải Bất Diệt Điểu, vì sao ngươi có được Bất Diệt Viêm?” Một vị trưởng lão vô thức bật thốt lên.
Đây cũng là câu hỏi chung của tất cả mọi người, vì vậy không ai trách hắn xen vào miệng Bồ Ma Thụ.
“Ta có biện pháp cùng các thê tử của mình chia sẻ lực lượng cho nhau, vậy nên tương lai việc ta sở hữu cả chín loại là điều không hề khó.” Lạc Nam mỉm cười:
“Đã đủ thuyết phục các vị chưa?”
Nghe thấy vậy ngay cả Bích Tiêu cũng có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, hiển nhiên khả năng như vậy cũng đủ khiến nàng để tâm.
“Chưa đủ!” Bồ Ma Thụ trầm giọng nói:
“Hiện tại xem như ngươi có được ba huyết mạch Thần thú biến dị, nhưng lấy đâu để khẳng định ngươi sẽ tìm được chín loại?”
Lạc Nam trong lòng cười thầm, nếu như muốn hiện tại hắn thậm chí có thể trực tiếp lấy ra hơn chục loại huyết mạch Thần thú biến dị khoe khoang.
Nhưng như vậy thì quá mức nóng vội, kéo càng dài thời gian ấp trứng càng lâu càng có lợi cho hắn.
Chưa kể Bích Tiêu còn chưa tính là người một nhà, cũng không thể đem quá nhiều bí mật lộ ra trước mắt nàng.
“Các vị thử nghĩ mà xem, vì đâu ta biết tất cả tin tức về Mê Linh Sâm Lâm này, ngay cả gốc gác xa xưa của Bồ Ma Thụ và bí mật về quả trứng kia ta cũng biết?” Lạc Nam ung dung hỏi.
“Cái này...!!!” Bát đại trưởng lão nhìn nhau, đây cũng là điều bọn hắn thắc mắc.
“Tiểu tử có rắm mau thả.” Bồ Ma Thụ thiếu kiên nhẫn lên tiếng.
“Sư phụ của ta là Thiên Cơ Lâu Chủ, kẻ nắm giữ Thiên Cơ, tinh thông mọi thứ trong trời đất, tất cả thông tin về Mê Linh Sâm Lâm là do ngài ấy cung cấp cho ta.” Lạc Nam ra vẻ kiêu ngạo về sư phụ của mình, ngẩng đầu nhìn Bồ Ma Thụ nói:
“Vậy nên chỉ cần nắm giữ Thiên Cơ trong tay, không sớm thì muộn ta cũng tìm kiếm và thu thập đủ chín loại huyết mạch Thần thú biến dị, đây là điều có thể khẳng định!”
“Khẩu khí thật lớn.” Bích Tiêu trong lòng hừ lạnh, chưa từng nghe qua nhân vật ngông cuồng như vậy, dám tuyên bố nắm giữ cả Thiên Cơ.
“Thiên Cơ Lâu sao?” Một vị trưởng lão lẩm bẩm:
“Gầy đây có giết vài tên xâm nhập địa bàn, sưu hồn bọn chúng thì biết được có một thế lực xưng là Thiên Cơ Lâu, từ khi hiện diện đến nay chưa từng báo sai tin tức, không ngờ ngươi là đồ đệ của Thiên Cơ Lâu Chủ.”
“Những lời cần nói tiểu tử đã nói xong!” Lạc Nam điềm nhiên nói:
“Hy vọng Bồ Ma Thụ và các vị tiền bối đừng bỏ qua cơ hội.”
Hắn đem cả Thiên Cơ Lâu Chủ nói ra là vì muốn có thêm vốn liếng để thương lượng, ngầm ám chỉ ngoại trừ vị Chí Tôn đang đi cùng bên cạnh, ta còn có một vị sư phụ thần bí khó lường, các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ bất chính.
Quả nhiên sau một phen suy nghĩ và cân nhắc, đánh giá Bích Tiêu vẫn điềm nhiên như không từ đầu đến giờ, lại thêm Thiên Cơ Lâu thần bí khó lường, Bồ Ma Thụ liền quyết đoán nói:
“Ngươi thành công thuyết phục lão phu, bất quá ta có ba điều kiện để kết minh!”
“Thứ nhất, tất cả cường giả trong Mê Linh Sâm Lâm tạm thời không thể rời khỏi nơi này để trợ giúp ngươi, ngươi phải hiểu rõ điều đó.”
“Thứ hai, phải có kỳ hạn ấp trứng, trong vòng 300 năm ngươi phải thành công tìm đủ chín loại huyết mạch biến dị và tự thân ấp trứng thành công.”
“Thứ ba, trong tương lai khi Mê Linh Sâm Lâm đối mặt cường địch, ngươi phải đứng ra hỗ trợ, ít nhất là phải cung cấp đủ lượng tin tức tình báo về địch nhân mà chúng ta cần.”
“Thành giao!” Lạc Nam lập tức đáp ứng.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Bồ Ma Thụ có chút ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ đòi hỏi nhiều thời gian ấp trứng hơn, hoặc sợ đối mặt với những kẻ thù cường đại, không ngờ hắn sảng khoái đến như vậy.
“Điều kiện mà tiền bối đưa ra đều là thứ mà đồng minh với nhau nên làm, tiểu tử không có ý kiến” Lạc Nam mỉm cười bình thản:
“Ngược lại cũng hy vọng sau khi thành công hóa giải lời nguyền, Mê Linh Sâm Lâm có thể giúp ta chinh chiến bát phương, hiện tại cung cấp điều kiện cho ta phát triển, bảo vệ thân nhân của ta khi tiến vào nơi này.”
Việc tìm kiếm nhiều đồng minh cường đại là mục đích ban đầu của Lạc Nam, có thể giá trị của Mê Linh Sâm Lâm hiện tại mang đến cho hắn là chưa cao, nhưng trong tương lai khi hắn thể hiện dã tâm Bá Chủ, cần càng nhiều trợ lực càng tốt.
Đã kinh qua quá trình thống nhất Nhất Thế Vũ Trụ, Lạc Nam thừa hiểu mọi thứ trong con đường của mình không thể hành động một cách đơn độc.
Mê Linh Sâm Lâm có Bồ Ma Thụ, có vô vàn yêu tộc, tương lai còn có một vị tân chủ nhân sở hữu Cửu Yêu Quy Nhất Thể khủng bố, xứng đáng để hắn đầu tư lâu dài.
Ngoài ra thì Đông Hoa Cung, Trụ Việt Tông..., gần đây nhất là Kiếm Đan Sơn Trang cũng nằm trong danh mục hắn muốn lôi kéo.
Ở tại Nguyên Giới bao la vô hạn đầy rẫy nguy cơ này, thêm một bằng hữu so với thêm một kẻ thù tốt hơn rất nhiều.
“Còn Thiên Đạo Thủy không?” Lạc Nam hướng Dạ Thanh Thu truyền âm hỏi thăm.
“Ngươi xem Thiên Đạo Thủy là rau cải trắng sao?” Dạ Thanh Thu nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, đừng tưởng ta không biết Tu La Giáo có cả một hồ.
Hắn kiên nhẫn nói: “Hiện tại chúng ta là đồng minh, giúp ta kết minh với Mê Linh Sâm Lâm khác nào tự giúp nàng? Tương lai đối phó với Vạn Ứng Khang và Vạn Linh Tộc dễ hơn nhiều.”
Dạ Thanh Thu suy nghĩ một chút cũng phải thừa nhận hắn nói có lý.
“Ngươi chờ một chút!”
Nàng tạm thời tránh mặt, hiển nhiên là muốn dùng Tu La Điểm thông qua Tu La Lệnh đổi lấy một bình Thiên Đạo Thủy nữa.
Chỉ cần có đủ điểm, ngươi cần thứ gì cũng có thể đổi được.
“Cầm lấy!” Rất nhanh đã ném Thiên Đạo Thủy cho Lạc Nam.
Hắn hài lòng, cười tủm tỉm cầm lấy Thiên Đạo Thủy đến gốc cây Bồ Ma Thụ:
“Chúng ta sử dụng Thiên Đạo Thủy tuyên thệ lời thề, tiền bối thấy thế nào?”
“Không tệ!” Bồ Ma Thụ đồng ý, từ trên thân cây liền có một giọt máu chảy xuống rơi vào trong bình.
Lạc Nam cũng làm ra hành vi tương tự, cùng Bồ Ma Thụ mở miệng phát ra lời thề có thiên đạo làm chứng.
Rất nhanh thủ tục đã hoàn thành, Lạc Nam trong lòng nhẹ nhõm thoải mái đến cực điểm, chính thức cùng một thế lực Chí Tôn kết làm đồng minh.
Không uổng phí hắn bỏ ra cái giá 20 vạn Điểm Danh Vọng để điều tra gốc rễ của Mê Linh Sâm Lâm, xem như đầu tư hoàn toàn đáng giá.
Chẳng may tiêu tốn 20 vạn Điểm Danh Vọng mà chẳng đem lại chút giá trị nào, hắn sẽ tức đến thổ huyết.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhờ Bích Tiêu xuất hiện đúng lúc mà mọi thứ thuận lợi hơn dự kiến, đúng là người có thực lực thì làm gì cũng dễ dàng, đó là giá trị của cường giả cấp độ Chí Tôn.
Trong điều kiện bình thường, không ai muốn gây sự hay đắc tội với Chí Tôn cả, dù là Chí Tôn cũng không muốn động thủ với Chí Tôn một cách vô duyên vô cớ.
Bát Đại Trưởng Lão thấy cảnh này mà choáng váng, vô số năm rồi Mê Linh Sâm Lâm cũng từng làm giao dịch với không ít cường giả từng tiến vào nơi này, mặc dù cuối cùng tất cả đều thất bại nhưng cũng chỉ là đôi bên trao đổi, thuận mua vừa bán mà thôi, chưa từng có khái niệm kết minh.
Không nghĩ đến chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, tiểu tử Lạc Nam này đã thành công thuyết phục Bồ Ma Thụ đồng ý.
Có trách chỉ trách những vốn liếng mà hắn đưa ra quá mức thuyết phục.
“Hề hề, Bồ Ma Thụ tiền bối, hiện tại chúng ta xem như chỗ quen biết, ngươi thân là trưởng bối có quà ra mắt cho hậu bối như ta không?”
Lạc Nam đột nhiên cười tủm tỉm lên tiếng...
......_____________________________Chúc cả nhà trưa cuối tuần vui vẻ 3
“Bồ Ma Thụ?”
Dạ Thanh Thu mấy nữ nghe lời nói của Lạc Nam mà toàn thân chấn động, không dám tin tưởng nhìn lấy gốc cổ thụ khổng lồ bên ngoài kia.
Mặc dù chưa từng được nhìn thấy, nhưng các nàng đều hiểu Bồ Ma Thụ là khái niệm gì.
Theo cổ tịch ghi chép, đây là một loại Ma Thụ Yêu chỉ tồn tại từ thời Thượng Cổ, có được chiến lực nghịch thiên và khả năng phục hồi vô cùng kinh khủng, thường đại triển thần uy trong các trận chiến quy mô lớn.
Chiến tích của Bồ Ma Thụ được ghi trong cổ tịch đa phần đều khiến thế nhân sợ hãi, thường là đơn độc tiêu diệt cả một đạo quân, hoặc một gốc Bồ Ma Thụ tàn sát cả một thành trì, một thế lực.
Chưa từng nghe nói Bồ Ma Thụ đơn đả độc đấu với đối thủ, bởi vì có lẽ điều đó quá mức tầm thường.
Chỉ bất quá bởi vì kinh khủng như vậy nên cường giả các thế hệ sau này thường không có thiện cảm với Bồ Ma Thụ, nếu biết đến sự tồn tại của nó liền sẽ liên thủ tiêu diệt, không để nó trưởng thành hay phát triển khi chỉ còn là một cây non.
Vậy mà gốc cổ thụ đen kịt ngoài kia lại quá mức già cỗi, đủ thấy nó đã tồn tại vô số năm tháng rồi, ở nơi sâu nhất Mê Linh Sâm Lâm này mà không người biết đến.
“Tiểu tử, mặc dù không biết vì sao ngươi hiểu biết nhiều như vậy, nhưng Bồ Ma Thụ tiền bối là nhân vật nào? Sao lại hạ mình cùng ngươi nói chuyện?” Một vị trưởng lão trầm giọng nói.
Bồ Ma Thụ tiền bối đại đa số thời gian đều im hơi lặng tiếng, không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh, ngay cả mấy lão già bọn hắn muốn bắt chuyện còn không được, nào đến lượt một người ngoài cuộc như Lạc Nam lên tiếng?
Lạc Nam đối với thái độ của các trưởng lão cũng không tức giận, dù sao thì đột nhiên có một kẻ hiểu rõ tất cả nội tình từ sâu tới cạn thế lực của ngươi xuất hiện, ngươi có hảo cảm với hắn mới là chuyện lạ, không lập tức động thủ đã là tốt lắm rồi.
Hắn thản nhiên rời khỏi cung điện, bước ra bên ngoài đứng dưới gốc Bồ Ma Thụ như một con kiến nhỏ, không nhanh không chậm, cảm thán nói:
“Bồ Ma Thụ tiền bối vốn chỉ là một gốc cây non được Cửu Yêu Chí Tôn vun trồng, mục đích ban đầu là để ngươi đảm nhiệm vai trò bảo hộ tổng bộ Bách Yêu Cung, đáng tiếc số lượng địch nhân đánh đến quá mức hùng mạnh, Cửu Yêu Chí Tôn biết rõ dù ngươi có xuất thủ thì Bách Yêu Cung cũng khó thoát khỏi kết cục hủy diệt, cùng lắm kéo theo được một đám cường giả bên phía địch nhân chôn cùng mà thôi...”
“Vậy nên thay vì để Bồ Ma Thụ tiền bối hy sinh, Cửu Yêu Chí Tôn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng khác, đó là tạm thời mang theo quả trứng ẩn chứa hậu duệ của hắn trốn sâu vào trong đất, bảo hộ nó chờ đợi cơ duyên ấp ra.”
“Mà hiện tại sau vô tận năm tháng, cơ duyên đã xuất hiện trước mặt của ngươi!”
Lạc Nam hai mắt lấp lánh hữu thần, thanh âm chân thành, giọng điệu tự tin.
Toàn trường hai mặt nhìn nhau, ngay cả đám người Vũ Kim cũng là khóe miệng co quắp, tiểu tử này hiểu rõ nội tình về gốc gác của Bách Yêu Cung còn hơn cả mấy lão già bọn hắn.
Xào xạc...
Tán cây vốn tĩnh lặng nhẹ nhàng lay động khiến không gian toàn bộ Mê Linh Sâm Lâm run rẩy, vô số yêu tộc cung kính quỳ rạp xuống đất.
Từ trên thân cây, một thanh âm khàn khàn trầm đục như ngược dòng quá khứ, cổ lão tang thương vang lên:
“Thú vị thật, đã ngần ấy thời gian lần đầu tiên nhìn thấy có một kẻ mang phong thái không thua chủ nhân năm đó, tuổi nhỏ nhưng lá gan không nhỏ.”
“Không dám, tiểu tử nào đủ tư cách so sánh với bậc Chí Tôn?” Lạc Nam khiêm tốn hồi đáp.
“Hừ, bên cạnh mang theo Chí Tôn dằn mặt lão phu, còn ra vẻ thân thiện?” Bồ Ma Thụ gằn giọng một tiếng.
“Cái gì?” Đám người Vũ Kim như lâm đại địch, sắc mặt đại biến lập tức nhìn chằm chằm Bích Tiêu Nương Nương.
Vốn người này thần bí không để lộ chút khí tức nào khiến bọn họ không nhìn ra sâu cạn, nào ngờ lại là nhân vật cấp bậc Chí Tôn?
Chí Tôn là cấp độ đã đủ uy hiếp đến sự tồn vong của Mê Linh Sâm Lâm, không ai dám xem thường dù là kể cả Bồ Ma Thụ.
Lạc Nam trong lòng cười thầm, nếu không có nàng bảo kê đám lão quái các ngươi nghĩ ta dám xuất hiện ở đây? Chỉ riêng Bát Đại Trưởng Lão đã đủ khiến cả bọn nằm sấp, chưa kể một gốc Bồ Ma Thụ đẳng cấp Chí Tôn.
Mặc dù Bích Tiêu không hề biểu lộ bất kỳ thái độ gì, nhưng Lạc Nam tin rằng khi mình gặp nguy hiểm thì nàng sẽ ra tay bảo vệ.
Cũng không phải nói vì nàng quan tâm hắn, mà vì Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý vẫn chưa ra mặt nên Bích Tiêu chắc chắn không để hắn xảy ra chuyện, dù sao thì nàng đã cất công đến tận đây rồi.
Mà quả nhiên nhờ Bích Tiêu đi cùng nên lời nói của hắn có trọng lượng hơn rất nhiều, bằng không ai sẽ quan tâm đến một tên Đại Thánh nhỏ yếu như kiến hôi?
Trong lòng nghĩ là thế, ngoài mặt Lạc Nam lại nghiêm túc đáp:
“Bồ Ma Thụ tiền bối và các vị yên tâm, vị Chí Tôn này chỉ là một vị trưởng bối của ta, nàng đảm bảo an toàn cho ta, hoàn toàn không đến để gây sự.”
“Nói đi! mục đích của ngươi?” Bồ Ma Thụ đi thẳng vào vấn đề, lão cũng không phải kẻ dây dưa dài dòng.
Mê Linh Sâm Lâm đã lánh đời quá lâu rồi, năm tháng đổi thay, Bồ Ma Thụ cũng không phải nhân vật bất tử, điều lão lo lắng nhất là mãi đến khi đại kiếp của mình buông xuống mà quả trứng kia vẫn chưa thể nở ra.
Vậy nên trước thái độ tự tin quá mức của Lạc Nam, Bồ Ma Thụ vẫn muốn lắng nghe và xem hắn biểu hiện.
Đương nhiên tiền đề của tất cả là do có Chí Tôn khác tồn tại, bằng không trực tiếp bắt cóc sưu hồn, xem tiểu tử ngươi đang giấu cái gì trong bụng.
Vị nữ Chí Tôn này mang đến cho Bồ Ma Thụ cảm giác khó lòng nắm bắt, không dám tự tin có thể thắng nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bồ Ma Thụ tiền bối đã sảng khoái như thế, tiểu tử cũng không dông dài.” Lạc Nam sảng khoái nói:
“Mục đích của ta rất đơn giản, ta sẽ giúp các vị ấp nở quả trứng kia, ngược lại các vị cung cấp trợ lực cho ta khi cần, cùng kết làm đồng minh.”
Ánh mắt đám người Vũ Kim xuất hiện vẻ hoài nghi, hơn ai hết bọn hắn hiểu điều kiện ấp nở quả trứng kia quá mức hà khắc, liệu tiểu tử này có khoác lác?
Bất quá khi lão đại Bồ Ma Thụ còn chưa lên tiếng, bọn hắn không dám mở miệng chen vào.
Lạc Nam chẳng nói thêm tiếng nào, hắn ưa thích dùng hành động thay cho lời nói.
Nhẹ nhàng phất tay, trước mặt liền xuất hiện Nam Cung Uyển Dung, Hi Vũ và Mộc Tử Âm, các nàng hiểu ý điều động hư ảnh Thần thú biến dị xuất hiện trên đầu mình.
“Kim Sát Bạch Hổ, Bất Diệt Điểu và Huyễn Dạ Mộc Điệp?!” Giọng điệu của Bồ Ma Thụ ẩn chứa một tia ngoài ý muốn.
Có thể khiến một vị Chí Tôn kinh ngạc, đủ thấy sự xuất hiện của mấy nữ mang đến hiệu quả như thế nào, ngay cả Vũ Kim mấy người cũng là trợn tròn mắt há hốc mồm.
Điều khiến bọn hắn kinh hãi không phải vì các nàng là Thần thú biến dị, mà bọn hắn đã nhận ra các nàng là nhân loại mang huyết mạch.
Điều này chứng tỏ các nàng đã được luyện hóa huyết mạch Thần thú biến dị, có tất cả đến 3 loại chứ không phải bẩm sinh đã có.
Mà một trong hai điều kiện để ấp nở quả trứng kia là cho nó hấp thụ 9 loại.
“Như các vị đã thấy, ba nàng là thê tử của ta, các nàng sở hữu huyết mạch Thần thú biến dị cũng là do ta cung cấp.” Lạc Nam cười tủm tỉm nói:
“Vậy nên chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ thu thập đủ 9 loại huyết mạch Thần thú biến dị cho quả trứng kia.”
Không đợi đám người phản ứng, hắn liền nói tiếp:
“Điều kiện thứ hai còn khắc nghiệt hơn, người ấp trứng phải sở hữu chín loại lực lượng của chín loại huyết mạch tương ứng, điều này chẳng khác nào thân mang Cửu Yêu Quy Nhất Thể, và mời xem đây!”
Hắn nhẹ nhàng phất tay, Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu đã hừng hực thiêu đốt trong sự chấn kinh của Vũ Kim mấy người.
“Ngươi không phải Bất Diệt Điểu, vì sao ngươi có được Bất Diệt Viêm?” Một vị trưởng lão vô thức bật thốt lên.
Đây cũng là câu hỏi chung của tất cả mọi người, vì vậy không ai trách hắn xen vào miệng Bồ Ma Thụ.
“Ta có biện pháp cùng các thê tử của mình chia sẻ lực lượng cho nhau, vậy nên tương lai việc ta sở hữu cả chín loại là điều không hề khó.” Lạc Nam mỉm cười:
“Đã đủ thuyết phục các vị chưa?”
Nghe thấy vậy ngay cả Bích Tiêu cũng có chút kinh ngạc nhìn lấy hắn, hiển nhiên khả năng như vậy cũng đủ khiến nàng để tâm.
“Chưa đủ!” Bồ Ma Thụ trầm giọng nói:
“Hiện tại xem như ngươi có được ba huyết mạch Thần thú biến dị, nhưng lấy đâu để khẳng định ngươi sẽ tìm được chín loại?”
Lạc Nam trong lòng cười thầm, nếu như muốn hiện tại hắn thậm chí có thể trực tiếp lấy ra hơn chục loại huyết mạch Thần thú biến dị khoe khoang.
Nhưng như vậy thì quá mức nóng vội, kéo càng dài thời gian ấp trứng càng lâu càng có lợi cho hắn.
Chưa kể Bích Tiêu còn chưa tính là người một nhà, cũng không thể đem quá nhiều bí mật lộ ra trước mắt nàng.
“Các vị thử nghĩ mà xem, vì đâu ta biết tất cả tin tức về Mê Linh Sâm Lâm này, ngay cả gốc gác xa xưa của Bồ Ma Thụ và bí mật về quả trứng kia ta cũng biết?” Lạc Nam ung dung hỏi.
“Cái này...!!!” Bát đại trưởng lão nhìn nhau, đây cũng là điều bọn hắn thắc mắc.
“Tiểu tử có rắm mau thả.” Bồ Ma Thụ thiếu kiên nhẫn lên tiếng.
“Sư phụ của ta là Thiên Cơ Lâu Chủ, kẻ nắm giữ Thiên Cơ, tinh thông mọi thứ trong trời đất, tất cả thông tin về Mê Linh Sâm Lâm là do ngài ấy cung cấp cho ta.” Lạc Nam ra vẻ kiêu ngạo về sư phụ của mình, ngẩng đầu nhìn Bồ Ma Thụ nói:
“Vậy nên chỉ cần nắm giữ Thiên Cơ trong tay, không sớm thì muộn ta cũng tìm kiếm và thu thập đủ chín loại huyết mạch Thần thú biến dị, đây là điều có thể khẳng định!”
“Khẩu khí thật lớn.” Bích Tiêu trong lòng hừ lạnh, chưa từng nghe qua nhân vật ngông cuồng như vậy, dám tuyên bố nắm giữ cả Thiên Cơ.
“Thiên Cơ Lâu sao?” Một vị trưởng lão lẩm bẩm:
“Gầy đây có giết vài tên xâm nhập địa bàn, sưu hồn bọn chúng thì biết được có một thế lực xưng là Thiên Cơ Lâu, từ khi hiện diện đến nay chưa từng báo sai tin tức, không ngờ ngươi là đồ đệ của Thiên Cơ Lâu Chủ.”
“Những lời cần nói tiểu tử đã nói xong!” Lạc Nam điềm nhiên nói:
“Hy vọng Bồ Ma Thụ và các vị tiền bối đừng bỏ qua cơ hội.”
Hắn đem cả Thiên Cơ Lâu Chủ nói ra là vì muốn có thêm vốn liếng để thương lượng, ngầm ám chỉ ngoại trừ vị Chí Tôn đang đi cùng bên cạnh, ta còn có một vị sư phụ thần bí khó lường, các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ bất chính.
Quả nhiên sau một phen suy nghĩ và cân nhắc, đánh giá Bích Tiêu vẫn điềm nhiên như không từ đầu đến giờ, lại thêm Thiên Cơ Lâu thần bí khó lường, Bồ Ma Thụ liền quyết đoán nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi thành công thuyết phục lão phu, bất quá ta có ba điều kiện để kết minh!”
“Thứ nhất, tất cả cường giả trong Mê Linh Sâm Lâm tạm thời không thể rời khỏi nơi này để trợ giúp ngươi, ngươi phải hiểu rõ điều đó.”
“Thứ hai, phải có kỳ hạn ấp trứng, trong vòng 300 năm ngươi phải thành công tìm đủ chín loại huyết mạch biến dị và tự thân ấp trứng thành công.”
“Thứ ba, trong tương lai khi Mê Linh Sâm Lâm đối mặt cường địch, ngươi phải đứng ra hỗ trợ, ít nhất là phải cung cấp đủ lượng tin tức tình báo về địch nhân mà chúng ta cần.”
“Thành giao!” Lạc Nam lập tức đáp ứng.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Bồ Ma Thụ có chút ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ đòi hỏi nhiều thời gian ấp trứng hơn, hoặc sợ đối mặt với những kẻ thù cường đại, không ngờ hắn sảng khoái đến như vậy.
“Điều kiện mà tiền bối đưa ra đều là thứ mà đồng minh với nhau nên làm, tiểu tử không có ý kiến” Lạc Nam mỉm cười bình thản:
“Ngược lại cũng hy vọng sau khi thành công hóa giải lời nguyền, Mê Linh Sâm Lâm có thể giúp ta chinh chiến bát phương, hiện tại cung cấp điều kiện cho ta phát triển, bảo vệ thân nhân của ta khi tiến vào nơi này.”
Việc tìm kiếm nhiều đồng minh cường đại là mục đích ban đầu của Lạc Nam, có thể giá trị của Mê Linh Sâm Lâm hiện tại mang đến cho hắn là chưa cao, nhưng trong tương lai khi hắn thể hiện dã tâm Bá Chủ, cần càng nhiều trợ lực càng tốt.
Đã kinh qua quá trình thống nhất Nhất Thế Vũ Trụ, Lạc Nam thừa hiểu mọi thứ trong con đường của mình không thể hành động một cách đơn độc.
Mê Linh Sâm Lâm có Bồ Ma Thụ, có vô vàn yêu tộc, tương lai còn có một vị tân chủ nhân sở hữu Cửu Yêu Quy Nhất Thể khủng bố, xứng đáng để hắn đầu tư lâu dài.
Ngoài ra thì Đông Hoa Cung, Trụ Việt Tông..., gần đây nhất là Kiếm Đan Sơn Trang cũng nằm trong danh mục hắn muốn lôi kéo.
Ở tại Nguyên Giới bao la vô hạn đầy rẫy nguy cơ này, thêm một bằng hữu so với thêm một kẻ thù tốt hơn rất nhiều.
“Còn Thiên Đạo Thủy không?” Lạc Nam hướng Dạ Thanh Thu truyền âm hỏi thăm.
“Ngươi xem Thiên Đạo Thủy là rau cải trắng sao?” Dạ Thanh Thu nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, đừng tưởng ta không biết Tu La Giáo có cả một hồ.
Hắn kiên nhẫn nói: “Hiện tại chúng ta là đồng minh, giúp ta kết minh với Mê Linh Sâm Lâm khác nào tự giúp nàng? Tương lai đối phó với Vạn Ứng Khang và Vạn Linh Tộc dễ hơn nhiều.”
Dạ Thanh Thu suy nghĩ một chút cũng phải thừa nhận hắn nói có lý.
“Ngươi chờ một chút!”
Nàng tạm thời tránh mặt, hiển nhiên là muốn dùng Tu La Điểm thông qua Tu La Lệnh đổi lấy một bình Thiên Đạo Thủy nữa.
Chỉ cần có đủ điểm, ngươi cần thứ gì cũng có thể đổi được.
“Cầm lấy!” Rất nhanh đã ném Thiên Đạo Thủy cho Lạc Nam.
Hắn hài lòng, cười tủm tỉm cầm lấy Thiên Đạo Thủy đến gốc cây Bồ Ma Thụ:
“Chúng ta sử dụng Thiên Đạo Thủy tuyên thệ lời thề, tiền bối thấy thế nào?”
“Không tệ!” Bồ Ma Thụ đồng ý, từ trên thân cây liền có một giọt máu chảy xuống rơi vào trong bình.
Lạc Nam cũng làm ra hành vi tương tự, cùng Bồ Ma Thụ mở miệng phát ra lời thề có thiên đạo làm chứng.
Rất nhanh thủ tục đã hoàn thành, Lạc Nam trong lòng nhẹ nhõm thoải mái đến cực điểm, chính thức cùng một thế lực Chí Tôn kết làm đồng minh.
Không uổng phí hắn bỏ ra cái giá 20 vạn Điểm Danh Vọng để điều tra gốc rễ của Mê Linh Sâm Lâm, xem như đầu tư hoàn toàn đáng giá.
Chẳng may tiêu tốn 20 vạn Điểm Danh Vọng mà chẳng đem lại chút giá trị nào, hắn sẽ tức đến thổ huyết.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhờ Bích Tiêu xuất hiện đúng lúc mà mọi thứ thuận lợi hơn dự kiến, đúng là người có thực lực thì làm gì cũng dễ dàng, đó là giá trị của cường giả cấp độ Chí Tôn.
Trong điều kiện bình thường, không ai muốn gây sự hay đắc tội với Chí Tôn cả, dù là Chí Tôn cũng không muốn động thủ với Chí Tôn một cách vô duyên vô cớ.
Bát Đại Trưởng Lão thấy cảnh này mà choáng váng, vô số năm rồi Mê Linh Sâm Lâm cũng từng làm giao dịch với không ít cường giả từng tiến vào nơi này, mặc dù cuối cùng tất cả đều thất bại nhưng cũng chỉ là đôi bên trao đổi, thuận mua vừa bán mà thôi, chưa từng có khái niệm kết minh.
Không nghĩ đến chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, tiểu tử Lạc Nam này đã thành công thuyết phục Bồ Ma Thụ đồng ý.
Có trách chỉ trách những vốn liếng mà hắn đưa ra quá mức thuyết phục.
“Hề hề, Bồ Ma Thụ tiền bối, hiện tại chúng ta xem như chỗ quen biết, ngươi thân là trưởng bối có quà ra mắt cho hậu bối như ta không?”
Lạc Nam đột nhiên cười tủm tỉm lên tiếng...
......_____________________________Chúc cả nhà trưa cuối tuần vui vẻ 3
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro