Thánh Tướng Hậu...
Akay Hau
2024-11-24 09:35:36
Mang theo tâm trạng thoải mái, Lạc Nam một mình trở về mật thất.
Lần này kiểm tra chiến lợi phẩm, có liên quan đến vài chục vị thiên tài của các Chí Tôn Thế Lực, trong đó tiềm ẩn nguy cơ đắc tội bọn hắn, rồi còn đắc tội cả Trân Bảo Lâu, vì vậy hắn phải một mình thực hiện để giữ bí mật tuyệt đối, tránh liên lụy đến Thanh Long Khu.
Ý niệm vừa động, một chiếc nhẫn nhầy nhụa có phần hôi thối xuất hiện.
“OẸ…” Lạc Nam xém chút nôn ra, nhưng nghĩ đến số tài sản không nhỏ ở bên trong, hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Không sai, chiếc nhẫn này là lấy được từ trong bụng của con Bọ Hung kia, sau khi nó đã thông qua phương pháp cực độ ghê tởm thu vào cơ thể.
Tình cảnh chiến đấu lúc đó quá nhanh và nguy hiểm, Bọ Hung và Chí Tôn giao đấu thu hút mọi sự chú ý ở xung quanh, vì vậy Lạc Nam thần không biết quỷ không hay thi triển Cổ Ngữ - Đoạt.
Chỉ có quyền năng của Cổ Ngữ mới cướp được đồ trong bụng Bọ Hung khi nó đã bảo vệ hết sức cẩn thận, ngay cả Hiểm Thâu Bí Thủ cũng đừng mong làm được.
Cẩn thận mang bao tay vào, phong tỏa khứu giác, Lạc Nam phá giải cấm chế trên chiếc Nhẫn, lấy ra tất cả đồ vật bên trong rồi đem nó phi tang, tiêu hủy như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Lúc này, vài chục kiện vật phẩm cao cấp đã hiện diện trước mặt, trong đó có cả Bàn Đào Quả của bản thân, Lạc Nam nhìn mà tâm tình sung sướng, chấp nhận mùi rắm thối một chút cũng xứng đáng.
Hắn phải cảm ơn con Bọ Hung kia, cứ tưởng sẽ mất không ít tài sản để trao đổi các vật phẩm mình cần, nào ngờ Bọ Hung đã đứng ra làm hết để hắn thu về tất cả, quả thật là tiễn tài đồng tử.
Thứ đầu tiên mà Lạc Nam để ý chính là một loại Gia Tốc Trận cao cấp, có thể gia tăng tốc độ lên đến 1000 lần.
Gia Tốc Trận này hắn dự định sẽ bố trí xung quanh Thanh Long Khu, dùng làm nơi tu luyện của cường giả và thiên tài mà Thanh Long Khu cần bồi dưỡng.
Kế đến là một viên Chân Long Châu của Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, Lạc Nam chán nãn lắc đầu, thứ đồ như Long Châu này hắn đã hấp thụ vài lần, cũng chẳng khai mở thêm được bao nhiêu Long Văn nữa cả.
Lưu Ly Ngọc, loại tài nguyên thiên nhiên ẩn chứa lượng lớn Nguyên Lực, có thể gia tăng một tiểu cảnh giới bất kỳ cho tu sĩ bình thường bên dưới Thánh Đế.
Quỳnh Tượng Thánh Thảo, loại Cửu Tinh Dược Tài, nữ nhân khi sử dụng Quỳnh Tượng Thánh Thảo sẽ sinh ra dị tượng, hấp thụ bốn phương tám hướng Nguyên Khí xung quanh, hiệu quả tu luyện đạt đến gấp đôi, cơ thể sở hữu mùi hương tự nhiên thơm ngát như hoa quỳnh, cực kỳ hấp dẫn.
Thiên Cương Sa, một trong các nguyên liệu luyện khí cấp Chí Tôn, có thể phối hợp nhiều nguyên liệu tương ứng khác luyện ra Chí Bảo.
Một tấm cổ đồ di tích của Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực, Lạc Nam không mấy hứng thú, nhưng cũng có thể để nữ nhân của mình đến lịch luyện, tiếp nhận truyền thừa.
Công pháp Cửu Tinh Thánh Cấp có ba quyển, vũ kỹ Cửu Tinh Thánh Cấp có hai quyển, Đại Thần Thông hai loại, Pháp Bảo Cửu Tinh Thánh Cấp cũng lên đến năm kiện, đáng tiếc không có Chí Bảo, những thứ này tương lai đều sẽ được xung vào công quỹ của Thanh Long Khu, làm phần thưởng cho những người có chiến công hiển hách.
Ngoài ra Lạc Nam còn kiểm kê được hàng chục loại nguyên liệu để rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, đáng tiếc hầu hết đều là những nguyên liệu của các Chí Tôn Pháp Tướng xếp hạng khá thấp trên Chí Tôn Bảng mà thôi.
Những thứ còn lại đa phần là các loại Đế Đan, Phù Chú với khá nhiều công dụng.
Lạc Nam chép miệng lắc đầu, vuốt vuốt cằm: “Là do tầm mắt của ta hiện tại đã quá cao, hay cấp bậc những đồ vật này quá thấp, vì sao chẳng có thứ gì quá mức hữu dụng?”
“Hừ, đây chỉ là Yến Hội của những thiên kiêu mà thôi, đâu phải cấp bậc giao dịch vật phẩm của các lão Chí Tôn quái vật mà đòi hỏi?” Kim Nhi bĩu môi:
“Từng ấy vật phẩm cũng có giá trị rồi.”
Lạc Nam cười khổ, Kim Nhi nói cũng phải, gia tài của thiên kiêu thì cũng chỉ đến mức như thế, hắn từng cướp cả Chí Bảo trong tay Chí Tôn nên cảm thấy những đồ vật này đều bình thường, nếu ném ra ngoài sợ rằng sẽ khiến vô số kẻ tranh đoạt vỡ đầu.
Bất quá cũng không phải thứ gì cũng vô dụng.
Giống như Lưu Ly Ngọc ẩn chứa lượng lớn nguyên lực gia tăng tu vi, Chân Long Châu hắn sẽ không dùng khai mở Long Văn nữa, ngược lại chuyển hóa tất cả Long Khí thành tu vi cho Long Lực Đỉnh hấp thụ, lại thêm vài loại Đế Đan cao cấp cung cấp năng lượng tinh khiết.
Nghĩ là làm, Lạc Nam ngồi khoanh chân, bắt đầu hấp thụ tất cả tài nguyên mà mình có thể dùng được, cả khối Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ xuất sứ từ Vạn Ứng Khang cũng được tận dụng.
Mà khi toàn bộ những tài nguyên cao cấp tiêu hao sạch sẽ, tu vi của hắn rốt cuộc đã có tiến bộ chút ít.
Nguyên Tu từ Thánh Tướng Trung Kỳ đột phá Thánh Tướng Hậu Kỳ.
Hồn Tu từ Hồn Thánh Tướng Sơ kỳ đột phá Hồn Thánh Tướng Trung Kỳ.
Bất quá bởi vì lần này không có tài nguyên luyện thể, Thể Tu vẫn dậm chân tại chỗ Thể Thánh Tướng Sơ Kỳ.
Nguyên Tu mạnh nhất, Thể Tu yếu nhất.
“Từng ấy tài nguyên đủ để Thánh Đế hàng đầu tu luyện, nhưng ta lại chỉ có thể đột phá một tiểu cảnh giới…” Lạc Nam ngửa đầu thở dài:
“Thế nhân chỉ thấy ta có chiến lực nghịch thiên, nhưng nào biết ta phải bỏ ra cái giá gấp nhiều lần bọn họ cơ chứ.”
“Thôi than vãn đi, đổi lại nếu sở hữu Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, e rằng bất cứ ai cũng cam tâm tình nguyện trả giá nhiều như công tử.” Kim Nhi bĩu môi.
“Xú nha đầu, nàng cứ thích đả kích ta, muốn ăn đòn sao?” Lạc Nam bất mãn nói.
“Lêu lêu.” Kim Nhi cười khanh khách trêu tức hắn, thân thể chậm rãi biến mất.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, nha đầu này thật sự vô cùng đáng yêu.
Hắn vươn người đứng lên, cảm nhận được lực lượng của Thánh Tướng Hậu Kỳ, toàn thân sung sướng, tràn trề năng lượng.
Dù rằng chỉ đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng từng ấy đã đủ để Lạc Nam tăng cường số lượng kiếm của Diệt Thần Kiếm Trận lên thêm một mớ.
Tiến bộ nhỏ cũng là tiến bộ nha, góp gió thành bão.
…
Vừa mới rời khỏi phòng, Lạc Nam sững sờ, một nữ nhân đầu đội nón rộng vành có màn che phủ xuống, thân khoác váy đen đã đứng chờ sẳn.
“Mộng Kha, nàng xinh đẹp như vậy, vì sao suốt ngày che mặt?” Lạc Nam khó hiểu lên tiếng hỏi:
“Ta rất ấn tượng với hình xăm cánh bướm trên mặt nàng nha.”
Điệp Mộng Kha ánh mắt lóe lên, không thèm để ý lời nói của hắn, giọng điệu bình thản:
“Có Chu Tước Hộ Pháp và Bạch Hổ Hộ Pháp muốn diện kiến ngươi, Tây Thi điều ta đến bẩm báo!”
“Các nàng rốt cuộc đến rồi sao.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, khóe môi nhếch lên như đã sớm đoán được.
Với tình hình hiện tại của Thanh Long Khu, nếu Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc không đến tìm hắn, như vậy hắn sẽ hoài nghi năng lực của các nàng.
“Được, nàng dẫn đường đi.” Lạc Nam nhìn Điệp Mộng Kha cười nói.
“Mời Hộ Pháp!” Điệp Mộng Kha không kiêu ngạo không nịnh nọt, thái độ vẫn luôn chuẩn mực.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, tính cách của nàng này còn nhạt hơn cả Tô Nhan hay Độc Cô Ngạo Tuyết những ngày đầu khi mới gặp hắn.
…
Tiến vào nghị sự phòng, đã thấy hai vị nữ nhân đang an tọa.
Trong đó Tần Lộng Ngọc vẫn sở hữu vẻ đẹp thanh cao thoát tục như cũ, một thân xiêm y mộc mạc, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, kiếm đặt trên bàn, cực kỳ điềm tĩnh như mặt giếng cổ, chỉ khác biệt ở chỗ tu vi đã tiến bộ hơn so với lần trước ở Kiếm Mộ, đột phá thêm một tiểu cảnh giới, từ Thánh Hoàng Trung Kỳ đạt đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ.
Nhìn sang nữ nhân còn lại, Lạc Nam cũng có chút kinh diễm.
Trái ngược với loại khí chất nhẹ nhàng như gió, yên tĩnh như nước của Tần Lộng Ngọc, vị này là một vị mỹ nhân toát ra vẻ quý khí thiên thành, lộng lẫy như trân bảo, diễm lệ như hoa hồng.
Tóc đỏ bồng bềnh như mây, đầu đội phượng quan nạm ngọc, mắt đen sáng ngờ như vẽ, mi cong kiêu sa, chân mày nhướn lên ẩn chứa né kiêu ngạo, mũi đẹp cân xứng, đôi môi anh đào đỏ mộng, thân thể được bao bọc bởi nhuyễn giáp ôm sát cơ thể, khoe ra những đường cong hoàn mỹ làm mê đắm lòng người, bên hông còn treo lấy một cặp song kiếm nóng rực.
Nếu nói Tần Lộng Ngọc là một mặt giếng cổ u tĩnh êm đềm, thì nữ nhân này lại mang đến cảm giác trái ngược như một ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.
“Thiên Tố lão bà tuyển trạch cũng thú vị đấy, vậy mà mang cả hai mỹ nhân đối lập nhau về làm hộ pháp.” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, mở miệng chào hỏi:
“Gặp qua nhị vị Hộ Pháp, thật vinh hạnh.”
Thấy hắn xuất hiện, Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc đều đã từ trên ghế ngồi đứng lên.
Trong lúc hắn đánh giá các nàng, hai nữ nhân cũng đánh giá hắn.
Đối với Lạc Nam, Tần Lộng Ngọc cũng chẳng quá xa lạ, ngược lại trong mắt chỉ có kinh dị và bất ngờ, không nghĩ đến nam nhân này lại có bản lĩnh lớn đến như vậy.
Đổi lại là nàng, nếu như Bạch Hổ Khu bị các vị Chí Tôn nhắm vào theo cách như vậy, nàng hiểu rằng mình chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng chống cự, chờ chi viện từ phía tổng bộ.
Đây không phải là thiếu tự tin, mà là biết mình biết ta, nàng không thể làm đến mức độ kinh khủng như nam nhân trước mặt.
Còn Tô Minh Châu thì đúng nghĩa là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nam, vì vậy nàng không chỉ đánh giá những chiến tích đã nghe qua về hắn, mà còn đánh giá bề ngoài ở khoảng cách gần này.
Khác với dáng vẻ khí phách lẫm nhiên mà Lưu Ảnh Ngọc ghi lại khi hắn ngự Bá Vũ Điện, triệu hoán quần hùng chống lại các phương Thánh Đế.
Hiện tại Lạc Nam khá thoải mái tự do, thân mặc bạch y đơn giản không câu nệ, tóc dài xõa tung, diện mục tuấn lãng tà mị đến vô lý cực kỳ thong dong, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Nhìn bộ dạng của Lạc Nam lúc này, ai chưa thấy qua chiến tích của hắn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một vị thư sinh công tử chỉ biết ăn chơi, trêu đùa mỹ nữ, không phải nhân vật thiện chiến và có thể bá đạo trên chiến trường như vậy.
Tô Minh Châu không hề che giấu sự hân thưởng trong mắt của mình, đây chỉ là sự hân thưởng đối với một người có thành tựu hơn, bản lĩnh hơn mình, không liên quan đến phương diện nam nữ.
“Gặp qua Thanh Long Hộ Pháp, nghe danh đã lâu, nay mới có cơ hội diện kiến.” Tô Minh Châu chắp tay mở miệng.
“Thanh Long Hộ Pháp, chúng ta lại gặp mặt.” Tần Lộng Ngọc nghiêm túc nói.
“Các nàng ngồi đi.” Lạc Nam bật cười:
“Dù sao cũng là người cùng một thế lực, cùng một chức vị, chúng ta xem như đồng môn rồi, đừng khách khí như thế.”
Điệp Mộng Kha đứng bên cạnh rót ba chén rượu ra bàn, lại bố trí một đĩa Bàn Đào Quả, sau đó yên tĩnh đứng sau lưng Lạc Nam.
“Nàng cũng ngồi xuống đi.” Lạc Nam kéo Điệp Mộng Kha ngồi bên cạnh mình, đối diện với hai vị nữ Hộ Pháp, đích thân rót cho nàng một chén rượu, mở miệng giới thiệu:
“Đây là Điệp Mộng Kha, một trong những hồng nhan tri kỷ của ta.”
“Hân hạnh!” Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu lễ độ chào hỏi.
Các nàng trước đó cứ tưởng Điệp Mộng Kha chỉ là hạ nhân của Thanh Long Phủ, không ngờ lại là hồng nhan tri kỹ của Lạc Nam, đương nhiên phải tôn trọng hơn nhiều rồi.
Điệp Mộng Kha liếc nhìn hắn cắn cắn môi, nàng biết ở trước mặt khách nhân của hắn mà cứ đeo nón rộng vành che mặt thì thật thất lễ, lại nhớ đến lời nói trước đó của hắn.
Sau một phen do dự, nàng cởi nón xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ yêu dị và hình xăm trên mặt.
Chứng kiến dung nhan của Điệp Mộng Kha, hai nữ Hộ Pháp đều biểu lộ kinh diễm, Tô Minh Châu càng là thở dài cảm thán:
“Từ lúc vào Thanh Long Phủ đều thấy mỹ nhân, diễm phúc của Thanh Long Hộ Pháp thật sự rất lớn.”
“Haha, đa tạ…thật ra chỉ có mỹ nhân mới được phép tiến vào Thanh Long Phủ của ta.” Lạc Nam thoải mái cười:
“Hai nàng cũng vậy.”
“Ta rốt cuộc hiểu vì sao thế nhân đồn đại Thanh Long Hộ Pháp phong lưu đa tình.” Tô Minh Châu khẽ cười, nâng lên chén rượu:
“Kính hộ pháp một chén, là một phần tử của Nam Thiên Môn, ta thật tự hào vì chiến tích của ngươi.”
“Cạn!” Lạc Nam cũng nâng rượu đáp lễ nàng, ngửa đầu uống cạn.
Tần Lộng Ngọc nhìn hai người này kẻ sướng người họa, rốt cuộc mới mở miệng:
“Lần này ta đến tìm Thanh Long Hộ Pháp là có chính sự.”
Lạc Nam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ bất mãn nói: “Chính sự cái gì? Trò chuyện với mỹ nhân là chính sự.”
“Khanh khách, Thanh Long Hộ Pháp thật thú vị đấy.” Tô Minh Châu cười đến run rẩy cả người.
“Vậy hẹn Thanh Long Hộ Pháp khi khác vậy.” Tần Lộng Ngọc muốn đứng lên đi về.
Lạc Nam vội vàng kéo nàng trở lại: “Đùa một chút thôi, ta đương nhiên biết hai vị nữ Hộ Pháp đến gặp mình không phải để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.”
Tần Lộng Ngọc yêu kiều hừ một tiếng, lúc này mới ngồi lại trên ghế.
Tô Minh Châu thấy cảnh này ánh mắt lấp lóe, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản.
Nghe thuộc hạ bẩm báo Lạc Nam từng cứu Tần Lộng Ngọc ở Kiếm Mộ, cũng vì nàng mới xung đột với Triệu Lăng Tà.
“Chúc mừng tu vi của nàng có tiến bộ, cạn chén.” Lạc Nam hướng Tần Lộng Ngọc mời rượu.
“Đa tạ.” Tần Lộng Ngọc khóe môi cong lên, cùng hắn cạn ly.
Hai vị nữ Hộ Pháp cũng chuyển sang mời rượu Điệp Mộng Kha.
Rất nhanh uống vài lần rượu, gò má các nàng đều đã hồng hồng, cực kỳ kiều diễm.
“Được rồi, hai vị nữ Hộ Pháp hôm nay đến tìm tại hạ, có gì cứ nói đừng ngại.” Lạc Nam nghiêm túc nói rằng:
“Chúng ta đều vì lợi ích của Nam Thiên Môn mà phát triển thôi mà.”
Nếu là trước đây, Lạc Nam có thể sẽ xem Bạch Hổ Khu và Chu Tước Khu của các nàng là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Thanh Long Khu của mình.
Bởi lẽ các thế lực phụ thuộc dưới trướng Nam Thiên Môn có quyền lựa chọn khu vực mình cống hiến và sinh tồn.
Nếu như hai khu vực kia phát triển hơn Thanh Long Khu, những thế lực như Tuyết Kiếm Sơn hay Hoa Vũ Thành đều có quyền rút khỏi Thanh Long Khu, đầu quân sang Bạch Hổ Khu hay Chu Tước Khu mà không hề bị Nam Thiên Môn cấm đoán.
Nhưng hiện tại, hắn và Thiên Tố đã kết thành phu thê trước sự chứng kiến của tiền bối, danh chính ngôn thuận, mà nàng lại là Môn Chủ của cả Nam Thiên Môn, bốn đại địa khu đều là lãnh thổ của nàng.
Của nàng còn không phải của hắn sao?
Nam Thiên Tố chưa từng cấm hắn tuyên bố nàng là thê tử của hắn, chẳng qua Lạc Nam biết mình vẫn còn nhỏ yếu, chưa thể địch lại đám tình địch trên Chí Tôn Bảng nên mới chủ động giấu đi mà thôi.
Vậy nên tầm mắt của Lạc Nam đã trở nên phóng đại, thay vì chỉ tập trung phát triển Thanh Long Khu…
Hiện tại hắn muốn dùng Thanh Long Khu làm bước đệm, phát triển toàn bộ Nam Thiên Môn.
Mà trong quá trình đó, không thiểu thiếu sự liên hợp, hỗ trợ của Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc…
Lần này kiểm tra chiến lợi phẩm, có liên quan đến vài chục vị thiên tài của các Chí Tôn Thế Lực, trong đó tiềm ẩn nguy cơ đắc tội bọn hắn, rồi còn đắc tội cả Trân Bảo Lâu, vì vậy hắn phải một mình thực hiện để giữ bí mật tuyệt đối, tránh liên lụy đến Thanh Long Khu.
Ý niệm vừa động, một chiếc nhẫn nhầy nhụa có phần hôi thối xuất hiện.
“OẸ…” Lạc Nam xém chút nôn ra, nhưng nghĩ đến số tài sản không nhỏ ở bên trong, hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Không sai, chiếc nhẫn này là lấy được từ trong bụng của con Bọ Hung kia, sau khi nó đã thông qua phương pháp cực độ ghê tởm thu vào cơ thể.
Tình cảnh chiến đấu lúc đó quá nhanh và nguy hiểm, Bọ Hung và Chí Tôn giao đấu thu hút mọi sự chú ý ở xung quanh, vì vậy Lạc Nam thần không biết quỷ không hay thi triển Cổ Ngữ - Đoạt.
Chỉ có quyền năng của Cổ Ngữ mới cướp được đồ trong bụng Bọ Hung khi nó đã bảo vệ hết sức cẩn thận, ngay cả Hiểm Thâu Bí Thủ cũng đừng mong làm được.
Cẩn thận mang bao tay vào, phong tỏa khứu giác, Lạc Nam phá giải cấm chế trên chiếc Nhẫn, lấy ra tất cả đồ vật bên trong rồi đem nó phi tang, tiêu hủy như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Lúc này, vài chục kiện vật phẩm cao cấp đã hiện diện trước mặt, trong đó có cả Bàn Đào Quả của bản thân, Lạc Nam nhìn mà tâm tình sung sướng, chấp nhận mùi rắm thối một chút cũng xứng đáng.
Hắn phải cảm ơn con Bọ Hung kia, cứ tưởng sẽ mất không ít tài sản để trao đổi các vật phẩm mình cần, nào ngờ Bọ Hung đã đứng ra làm hết để hắn thu về tất cả, quả thật là tiễn tài đồng tử.
Thứ đầu tiên mà Lạc Nam để ý chính là một loại Gia Tốc Trận cao cấp, có thể gia tăng tốc độ lên đến 1000 lần.
Gia Tốc Trận này hắn dự định sẽ bố trí xung quanh Thanh Long Khu, dùng làm nơi tu luyện của cường giả và thiên tài mà Thanh Long Khu cần bồi dưỡng.
Kế đến là một viên Chân Long Châu của Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, Lạc Nam chán nãn lắc đầu, thứ đồ như Long Châu này hắn đã hấp thụ vài lần, cũng chẳng khai mở thêm được bao nhiêu Long Văn nữa cả.
Lưu Ly Ngọc, loại tài nguyên thiên nhiên ẩn chứa lượng lớn Nguyên Lực, có thể gia tăng một tiểu cảnh giới bất kỳ cho tu sĩ bình thường bên dưới Thánh Đế.
Quỳnh Tượng Thánh Thảo, loại Cửu Tinh Dược Tài, nữ nhân khi sử dụng Quỳnh Tượng Thánh Thảo sẽ sinh ra dị tượng, hấp thụ bốn phương tám hướng Nguyên Khí xung quanh, hiệu quả tu luyện đạt đến gấp đôi, cơ thể sở hữu mùi hương tự nhiên thơm ngát như hoa quỳnh, cực kỳ hấp dẫn.
Thiên Cương Sa, một trong các nguyên liệu luyện khí cấp Chí Tôn, có thể phối hợp nhiều nguyên liệu tương ứng khác luyện ra Chí Bảo.
Một tấm cổ đồ di tích của Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực, Lạc Nam không mấy hứng thú, nhưng cũng có thể để nữ nhân của mình đến lịch luyện, tiếp nhận truyền thừa.
Công pháp Cửu Tinh Thánh Cấp có ba quyển, vũ kỹ Cửu Tinh Thánh Cấp có hai quyển, Đại Thần Thông hai loại, Pháp Bảo Cửu Tinh Thánh Cấp cũng lên đến năm kiện, đáng tiếc không có Chí Bảo, những thứ này tương lai đều sẽ được xung vào công quỹ của Thanh Long Khu, làm phần thưởng cho những người có chiến công hiển hách.
Ngoài ra Lạc Nam còn kiểm kê được hàng chục loại nguyên liệu để rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, đáng tiếc hầu hết đều là những nguyên liệu của các Chí Tôn Pháp Tướng xếp hạng khá thấp trên Chí Tôn Bảng mà thôi.
Những thứ còn lại đa phần là các loại Đế Đan, Phù Chú với khá nhiều công dụng.
Lạc Nam chép miệng lắc đầu, vuốt vuốt cằm: “Là do tầm mắt của ta hiện tại đã quá cao, hay cấp bậc những đồ vật này quá thấp, vì sao chẳng có thứ gì quá mức hữu dụng?”
“Hừ, đây chỉ là Yến Hội của những thiên kiêu mà thôi, đâu phải cấp bậc giao dịch vật phẩm của các lão Chí Tôn quái vật mà đòi hỏi?” Kim Nhi bĩu môi:
“Từng ấy vật phẩm cũng có giá trị rồi.”
Lạc Nam cười khổ, Kim Nhi nói cũng phải, gia tài của thiên kiêu thì cũng chỉ đến mức như thế, hắn từng cướp cả Chí Bảo trong tay Chí Tôn nên cảm thấy những đồ vật này đều bình thường, nếu ném ra ngoài sợ rằng sẽ khiến vô số kẻ tranh đoạt vỡ đầu.
Bất quá cũng không phải thứ gì cũng vô dụng.
Giống như Lưu Ly Ngọc ẩn chứa lượng lớn nguyên lực gia tăng tu vi, Chân Long Châu hắn sẽ không dùng khai mở Long Văn nữa, ngược lại chuyển hóa tất cả Long Khí thành tu vi cho Long Lực Đỉnh hấp thụ, lại thêm vài loại Đế Đan cao cấp cung cấp năng lượng tinh khiết.
Nghĩ là làm, Lạc Nam ngồi khoanh chân, bắt đầu hấp thụ tất cả tài nguyên mà mình có thể dùng được, cả khối Ngũ Sắc Hồn Thạch Nhũ xuất sứ từ Vạn Ứng Khang cũng được tận dụng.
Mà khi toàn bộ những tài nguyên cao cấp tiêu hao sạch sẽ, tu vi của hắn rốt cuộc đã có tiến bộ chút ít.
Nguyên Tu từ Thánh Tướng Trung Kỳ đột phá Thánh Tướng Hậu Kỳ.
Hồn Tu từ Hồn Thánh Tướng Sơ kỳ đột phá Hồn Thánh Tướng Trung Kỳ.
Bất quá bởi vì lần này không có tài nguyên luyện thể, Thể Tu vẫn dậm chân tại chỗ Thể Thánh Tướng Sơ Kỳ.
Nguyên Tu mạnh nhất, Thể Tu yếu nhất.
“Từng ấy tài nguyên đủ để Thánh Đế hàng đầu tu luyện, nhưng ta lại chỉ có thể đột phá một tiểu cảnh giới…” Lạc Nam ngửa đầu thở dài:
“Thế nhân chỉ thấy ta có chiến lực nghịch thiên, nhưng nào biết ta phải bỏ ra cái giá gấp nhiều lần bọn họ cơ chứ.”
“Thôi than vãn đi, đổi lại nếu sở hữu Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, e rằng bất cứ ai cũng cam tâm tình nguyện trả giá nhiều như công tử.” Kim Nhi bĩu môi.
“Xú nha đầu, nàng cứ thích đả kích ta, muốn ăn đòn sao?” Lạc Nam bất mãn nói.
“Lêu lêu.” Kim Nhi cười khanh khách trêu tức hắn, thân thể chậm rãi biến mất.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, nha đầu này thật sự vô cùng đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vươn người đứng lên, cảm nhận được lực lượng của Thánh Tướng Hậu Kỳ, toàn thân sung sướng, tràn trề năng lượng.
Dù rằng chỉ đột phá một tiểu cảnh giới, nhưng từng ấy đã đủ để Lạc Nam tăng cường số lượng kiếm của Diệt Thần Kiếm Trận lên thêm một mớ.
Tiến bộ nhỏ cũng là tiến bộ nha, góp gió thành bão.
…
Vừa mới rời khỏi phòng, Lạc Nam sững sờ, một nữ nhân đầu đội nón rộng vành có màn che phủ xuống, thân khoác váy đen đã đứng chờ sẳn.
“Mộng Kha, nàng xinh đẹp như vậy, vì sao suốt ngày che mặt?” Lạc Nam khó hiểu lên tiếng hỏi:
“Ta rất ấn tượng với hình xăm cánh bướm trên mặt nàng nha.”
Điệp Mộng Kha ánh mắt lóe lên, không thèm để ý lời nói của hắn, giọng điệu bình thản:
“Có Chu Tước Hộ Pháp và Bạch Hổ Hộ Pháp muốn diện kiến ngươi, Tây Thi điều ta đến bẩm báo!”
“Các nàng rốt cuộc đến rồi sao.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, khóe môi nhếch lên như đã sớm đoán được.
Với tình hình hiện tại của Thanh Long Khu, nếu Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc không đến tìm hắn, như vậy hắn sẽ hoài nghi năng lực của các nàng.
“Được, nàng dẫn đường đi.” Lạc Nam nhìn Điệp Mộng Kha cười nói.
“Mời Hộ Pháp!” Điệp Mộng Kha không kiêu ngạo không nịnh nọt, thái độ vẫn luôn chuẩn mực.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, tính cách của nàng này còn nhạt hơn cả Tô Nhan hay Độc Cô Ngạo Tuyết những ngày đầu khi mới gặp hắn.
…
Tiến vào nghị sự phòng, đã thấy hai vị nữ nhân đang an tọa.
Trong đó Tần Lộng Ngọc vẫn sở hữu vẻ đẹp thanh cao thoát tục như cũ, một thân xiêm y mộc mạc, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, kiếm đặt trên bàn, cực kỳ điềm tĩnh như mặt giếng cổ, chỉ khác biệt ở chỗ tu vi đã tiến bộ hơn so với lần trước ở Kiếm Mộ, đột phá thêm một tiểu cảnh giới, từ Thánh Hoàng Trung Kỳ đạt đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ.
Nhìn sang nữ nhân còn lại, Lạc Nam cũng có chút kinh diễm.
Trái ngược với loại khí chất nhẹ nhàng như gió, yên tĩnh như nước của Tần Lộng Ngọc, vị này là một vị mỹ nhân toát ra vẻ quý khí thiên thành, lộng lẫy như trân bảo, diễm lệ như hoa hồng.
Tóc đỏ bồng bềnh như mây, đầu đội phượng quan nạm ngọc, mắt đen sáng ngờ như vẽ, mi cong kiêu sa, chân mày nhướn lên ẩn chứa né kiêu ngạo, mũi đẹp cân xứng, đôi môi anh đào đỏ mộng, thân thể được bao bọc bởi nhuyễn giáp ôm sát cơ thể, khoe ra những đường cong hoàn mỹ làm mê đắm lòng người, bên hông còn treo lấy một cặp song kiếm nóng rực.
Nếu nói Tần Lộng Ngọc là một mặt giếng cổ u tĩnh êm đềm, thì nữ nhân này lại mang đến cảm giác trái ngược như một ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội.
“Thiên Tố lão bà tuyển trạch cũng thú vị đấy, vậy mà mang cả hai mỹ nhân đối lập nhau về làm hộ pháp.” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, mở miệng chào hỏi:
“Gặp qua nhị vị Hộ Pháp, thật vinh hạnh.”
Thấy hắn xuất hiện, Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc đều đã từ trên ghế ngồi đứng lên.
Trong lúc hắn đánh giá các nàng, hai nữ nhân cũng đánh giá hắn.
Đối với Lạc Nam, Tần Lộng Ngọc cũng chẳng quá xa lạ, ngược lại trong mắt chỉ có kinh dị và bất ngờ, không nghĩ đến nam nhân này lại có bản lĩnh lớn đến như vậy.
Đổi lại là nàng, nếu như Bạch Hổ Khu bị các vị Chí Tôn nhắm vào theo cách như vậy, nàng hiểu rằng mình chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng chống cự, chờ chi viện từ phía tổng bộ.
Đây không phải là thiếu tự tin, mà là biết mình biết ta, nàng không thể làm đến mức độ kinh khủng như nam nhân trước mặt.
Còn Tô Minh Châu thì đúng nghĩa là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nam, vì vậy nàng không chỉ đánh giá những chiến tích đã nghe qua về hắn, mà còn đánh giá bề ngoài ở khoảng cách gần này.
Khác với dáng vẻ khí phách lẫm nhiên mà Lưu Ảnh Ngọc ghi lại khi hắn ngự Bá Vũ Điện, triệu hoán quần hùng chống lại các phương Thánh Đế.
Hiện tại Lạc Nam khá thoải mái tự do, thân mặc bạch y đơn giản không câu nệ, tóc dài xõa tung, diện mục tuấn lãng tà mị đến vô lý cực kỳ thong dong, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Nhìn bộ dạng của Lạc Nam lúc này, ai chưa thấy qua chiến tích của hắn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một vị thư sinh công tử chỉ biết ăn chơi, trêu đùa mỹ nữ, không phải nhân vật thiện chiến và có thể bá đạo trên chiến trường như vậy.
Tô Minh Châu không hề che giấu sự hân thưởng trong mắt của mình, đây chỉ là sự hân thưởng đối với một người có thành tựu hơn, bản lĩnh hơn mình, không liên quan đến phương diện nam nữ.
“Gặp qua Thanh Long Hộ Pháp, nghe danh đã lâu, nay mới có cơ hội diện kiến.” Tô Minh Châu chắp tay mở miệng.
“Thanh Long Hộ Pháp, chúng ta lại gặp mặt.” Tần Lộng Ngọc nghiêm túc nói.
“Các nàng ngồi đi.” Lạc Nam bật cười:
“Dù sao cũng là người cùng một thế lực, cùng một chức vị, chúng ta xem như đồng môn rồi, đừng khách khí như thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điệp Mộng Kha đứng bên cạnh rót ba chén rượu ra bàn, lại bố trí một đĩa Bàn Đào Quả, sau đó yên tĩnh đứng sau lưng Lạc Nam.
“Nàng cũng ngồi xuống đi.” Lạc Nam kéo Điệp Mộng Kha ngồi bên cạnh mình, đối diện với hai vị nữ Hộ Pháp, đích thân rót cho nàng một chén rượu, mở miệng giới thiệu:
“Đây là Điệp Mộng Kha, một trong những hồng nhan tri kỷ của ta.”
“Hân hạnh!” Tần Lộng Ngọc cùng Tô Minh Châu lễ độ chào hỏi.
Các nàng trước đó cứ tưởng Điệp Mộng Kha chỉ là hạ nhân của Thanh Long Phủ, không ngờ lại là hồng nhan tri kỹ của Lạc Nam, đương nhiên phải tôn trọng hơn nhiều rồi.
Điệp Mộng Kha liếc nhìn hắn cắn cắn môi, nàng biết ở trước mặt khách nhân của hắn mà cứ đeo nón rộng vành che mặt thì thật thất lễ, lại nhớ đến lời nói trước đó của hắn.
Sau một phen do dự, nàng cởi nón xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ yêu dị và hình xăm trên mặt.
Chứng kiến dung nhan của Điệp Mộng Kha, hai nữ Hộ Pháp đều biểu lộ kinh diễm, Tô Minh Châu càng là thở dài cảm thán:
“Từ lúc vào Thanh Long Phủ đều thấy mỹ nhân, diễm phúc của Thanh Long Hộ Pháp thật sự rất lớn.”
“Haha, đa tạ…thật ra chỉ có mỹ nhân mới được phép tiến vào Thanh Long Phủ của ta.” Lạc Nam thoải mái cười:
“Hai nàng cũng vậy.”
“Ta rốt cuộc hiểu vì sao thế nhân đồn đại Thanh Long Hộ Pháp phong lưu đa tình.” Tô Minh Châu khẽ cười, nâng lên chén rượu:
“Kính hộ pháp một chén, là một phần tử của Nam Thiên Môn, ta thật tự hào vì chiến tích của ngươi.”
“Cạn!” Lạc Nam cũng nâng rượu đáp lễ nàng, ngửa đầu uống cạn.
Tần Lộng Ngọc nhìn hai người này kẻ sướng người họa, rốt cuộc mới mở miệng:
“Lần này ta đến tìm Thanh Long Hộ Pháp là có chính sự.”
Lạc Nam bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ bất mãn nói: “Chính sự cái gì? Trò chuyện với mỹ nhân là chính sự.”
“Khanh khách, Thanh Long Hộ Pháp thật thú vị đấy.” Tô Minh Châu cười đến run rẩy cả người.
“Vậy hẹn Thanh Long Hộ Pháp khi khác vậy.” Tần Lộng Ngọc muốn đứng lên đi về.
Lạc Nam vội vàng kéo nàng trở lại: “Đùa một chút thôi, ta đương nhiên biết hai vị nữ Hộ Pháp đến gặp mình không phải để nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.”
Tần Lộng Ngọc yêu kiều hừ một tiếng, lúc này mới ngồi lại trên ghế.
Tô Minh Châu thấy cảnh này ánh mắt lấp lóe, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản.
Nghe thuộc hạ bẩm báo Lạc Nam từng cứu Tần Lộng Ngọc ở Kiếm Mộ, cũng vì nàng mới xung đột với Triệu Lăng Tà.
“Chúc mừng tu vi của nàng có tiến bộ, cạn chén.” Lạc Nam hướng Tần Lộng Ngọc mời rượu.
“Đa tạ.” Tần Lộng Ngọc khóe môi cong lên, cùng hắn cạn ly.
Hai vị nữ Hộ Pháp cũng chuyển sang mời rượu Điệp Mộng Kha.
Rất nhanh uống vài lần rượu, gò má các nàng đều đã hồng hồng, cực kỳ kiều diễm.
“Được rồi, hai vị nữ Hộ Pháp hôm nay đến tìm tại hạ, có gì cứ nói đừng ngại.” Lạc Nam nghiêm túc nói rằng:
“Chúng ta đều vì lợi ích của Nam Thiên Môn mà phát triển thôi mà.”
Nếu là trước đây, Lạc Nam có thể sẽ xem Bạch Hổ Khu và Chu Tước Khu của các nàng là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Thanh Long Khu của mình.
Bởi lẽ các thế lực phụ thuộc dưới trướng Nam Thiên Môn có quyền lựa chọn khu vực mình cống hiến và sinh tồn.
Nếu như hai khu vực kia phát triển hơn Thanh Long Khu, những thế lực như Tuyết Kiếm Sơn hay Hoa Vũ Thành đều có quyền rút khỏi Thanh Long Khu, đầu quân sang Bạch Hổ Khu hay Chu Tước Khu mà không hề bị Nam Thiên Môn cấm đoán.
Nhưng hiện tại, hắn và Thiên Tố đã kết thành phu thê trước sự chứng kiến của tiền bối, danh chính ngôn thuận, mà nàng lại là Môn Chủ của cả Nam Thiên Môn, bốn đại địa khu đều là lãnh thổ của nàng.
Của nàng còn không phải của hắn sao?
Nam Thiên Tố chưa từng cấm hắn tuyên bố nàng là thê tử của hắn, chẳng qua Lạc Nam biết mình vẫn còn nhỏ yếu, chưa thể địch lại đám tình địch trên Chí Tôn Bảng nên mới chủ động giấu đi mà thôi.
Vậy nên tầm mắt của Lạc Nam đã trở nên phóng đại, thay vì chỉ tập trung phát triển Thanh Long Khu…
Hiện tại hắn muốn dùng Thanh Long Khu làm bước đệm, phát triển toàn bộ Nam Thiên Môn.
Mà trong quá trình đó, không thiểu thiếu sự liên hợp, hỗ trợ của Tô Minh Châu và Tần Lộng Ngọc…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro