Con Đường Bá Chủ

Không muốn bỏ l...

Akay Hau

2024-11-24 09:35:36

“Móa nó, sẽ không xui xẻo như thế chứ?”

Nghe thấy giọng nói của Tần Lộng Ngọc từ bên ngoài truyền vào, Lạc Nam đã âm thầm chửi thề.

Đúng là đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, Rương Đặc Biệt xuất hiện mấy lần trước hắn đều có cách thu lấy trơn tru trót lọt, không ngờ lần này đụng phải hai con ma nữ, đầu tiên là Hoa Như Thủy, lúc này cả Tần Lộng Ngọc cũng sắp tiến vào, là một cặp ma mẫu nữ.

Còn chưa kịp phản ứng, Hoa Như Thủy đã ôm hắn kéo xuống tận đáy suối.

“Ưm…làm cái gì thế?” Lạc Nam giật mình nhìn nàng.

“Im miệng.” Hoa Như Thủy truyền âm quát: “Phiền ngươi giữ yên lặng đến khi nàng tắm xong.”

Nhịp tim Hoa Như Thủy lúc này như muốn rớt ra ngoài, nàng không dám tưởng tượng nếu để Tần Lộng Ngọc nhìn thấy nàng và Lạc Nam trong tình cảnh như thế này, ngày sau mẫu nữ hai nàng làm sao còn nhận lại nhau.

Bởi vì bị Lạc Nam lừa gạt, lúc này Hoa Như Thủy đã mặc định Lạc Nam là nam nhân của Tần Lộng Ngọc.

Trời ạ, nhạc mẫu trần truồng ở trong phòng tắm với nam nhân của nữ nhi, nàng có thề thốt với trời, nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch.

Lạc Nam nhận ra Hoa Như Thủy đang cực độ khẩn trương, cũng đã hiểu ra lo lắng trong lòng nàng, liền trầm thấp thủ thỉ bên tai:

“Yên tâm, ta sẽ không để chúng ta bị phát hiện.”

Nghe giọng điệu trầm ổn của hắn, Hoa Như Thủy vô thức lấy lại bình tĩnh, nàng hít sâu một hơi gật gật đầu.

“Khoan đã, sao nghe như chúng ta đang vụng trộm sợ bị phát hiện thế này?” Hoa Như Thủy cả người nóng lên, một cảm giác kích thích kỳ quái lan tràn khắp toàn thân khiến tim nàng đập thình thịch.

“Bình tĩnh, nhịp tim nàng đập nhanh quá.” Lạc Nam thở dốc, hắn đang ôm toàn bộ cơ thể màu mỡ trần truồng trong lòng, cơ thể cường tráng cũng phản ứng dữ dội.

Sợ bị Tần Lộng Ngọc cảm ứng được động tĩnh, hắn điều động Hắc Ám Vĩnh Kiếp nhanh chóng bao phủ lấy mình và Hoa Như Thủy, ẩn vào bóng râm của một tảng đá lớn đặt giữa suối, che đậy mọi khí tức.

Nhưng khi Hắc Ám Vĩnh Kiếp bao vây, cơ thể cả hai càng gần sát nhau hơn, gần như dính chặt vào nhau.

Hoa Như Thủy rùng mình, nàng cảm giác được một thanh hung khí to lớn đang đỉnh vào hạ thể của mình, giận dữ truyền âm:

“Đại Hộ Pháp…ngươi sinh ra tà niệm?”

“Trời ạ, ta đâu phải thái giám? Nàng hấp dẫn như vậy ta có phản ứng là bình thường.” Lạc Nam cười khổ:

“Cố gắng một chút đi!”

Hoa Như Thủy cắn chặt môi, toàn thân nóng hừng hực, giữa u cốc có chất mật rỉ ra.

Xoạt…xoạt…

Ở phía bên trên, thanh âm cởi y phục vang lên bên tai, từng mảnh vải từ từ rơi xuống.

Loáng thoáng qua làn nước trong suốt, Lạc Nam nhìn thấy một thân thể mỹ miều, yêu kiều đang nhập thủy.

“Không được nhìn, trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, nàng sẽ cảm ứng được có người quan sát.” Hoa Như Thủy nhắc nhở.

Lạc Nam giật mình, quả thật có khả năng này, liền dời ánh mắt.

Nhưng đang trốn ở một góc chật hẹp, Hoa Như Thủy lại ở đối diện cạnh bên, hắn không nhìn ra xa thì chỉ có thể nhìn ở gần, nhất thời từng tấc da thịt hồng phấn mê người, ửng đỏ thơm ngát như mật đào đập vào tầm mắt.

“Ực…” Hắn nuốt nuốt nước bọt.

Ngày thường quen nhìn mỹ nhân nên không quá rung động trước vẻ đẹp chín muồi của Hoa Như Thủy, nhưng ở trong hoàn cảnh ôm lấy ngọc thể trần trụi của nàng, lại nhìn thấy và ngửi hương thơm nồng nàn ở khoảng cách gần, dù là thánh nhân cũng phải rung động.

“Ngươi nhắm mắt lại đi.” Hoa Như Thủy căm tức nói, cái thứ quỷ kia của hắn ngày càng cứng hơn rồi, đội lên cả y phục, chen vào nằm giữa hai đùi nàng quá mức chật chội.

“Nhắm mắt lại càng dễ tưởng tượng lung tung.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp:

“Huồng hồ ta cần phải chú ý mọi động tĩnh, tránh Lộng Ngọc vô tình tiếp cận.”

Hoa Như Thủy cắn cắn môi mộng, nàng cũng cảm thấy lời hắn nói có lý, liền im lặng không nói thêm gì nữa, cầu nguyện cho mọi thứ nhanh chóng trôi qua.

Ở phía trên, Tần Lộng Ngọc hiếm khi thả lỏng toàn thân, ngâm mình trong làn nước ấm, xung quanh Nguyên Khí tràn đầy khiến nàng cực kỳ thoải mái.

Nhiều năm nay tiếp quản Bạch Hổ Khu cho đến khi lập nên Thanh Long Thánh Địa, quá nhiều gánh nặng và nhiệm vụ cần phải giải quyết, hiếm khi được thư giãn như thế này.

Như một mỹ nhân ngư bơi trong làn nước ấm, chân dài miên man lay động, ngọc thể mê người rung rinh.

Nhìn thấy Tần Lộng Ngọc sắp bơi đến vị trí của mình, Hoa Như Thủy trong lòng giật thót, hé môi muốn kinh hô.

Lạc Nam thầm mắng nữ nhân ngốc, vội vàng đút mấy ngón tay vào trong miệng nàng, lắp đầy thanh âm.

“Ô ô…” Hoa Như Thủy bị bịt kín miệng, răng lưỡi vô thức chạm vào mấy ngón tay hắn.

Đã rút kinh nghiệm từ trước, Lạc Nam cũng không nhìn Tần Lộng Ngọc, hơn nữa nàng chỉ là Thánh Hoàng, trực giác không sánh bằng Thánh Đế như Hoa Như Thủy, chỉ ung dung bơi qua nơi hai người đang ẩn nấp mà không hề phát hiện.

Hoa Như Thủy thở phào một hơi nhẹ nhõm, xấu hổ truyền âm: “Ngươi bỏ tay ra đi.”

Lạc Nam lên cơn nghịch ngợm, mấy đầu ngón tay đùa bỡn đầu lưỡi nàng, vuốt ve chiếc lưỡi đinh hương ẩm ướt một chút rồi mới rút ra.

“Ưm…” Hoa Như Thủy bị động tác của hắn làm cho toàn thân mềm nhũn, ngã vào lòng nam nhân thở hổn hển, bầu sữa phập phồng.

Lạc Nam bị cảnh tượng hương diễm khiến cho sắp phát điên rồi, tiểu huynh đệ kẹp giữa đùi ngọc của nàng vô thức ma sát tìm kiếm khoái cảm.

Hai bộ phận tư mật gần kề nhau, thỉnh thoảng cọ quẹt, cả hai người rùng mình liên tục.

Cảm giác kích thích khiến lý trí đôi nam nữ như mụ mị, hơi thở ngày càng dồn dập.

Hoa Như Thủy cảm nhận được hơi thở nóng rực dương cương từ cơ thể nam nhân, song mắt nàng lưu chuyển, hai mắt như mị đi, bầu sữa vô tình chạm vào tay hắn.

Lạc Nam thuận tiện nắn nắn bóp bóp, chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, xúc cảm căng đầy lòng bàn tay, màu mỡ cực kỳ.

“Ưm…” Hoa Như Thủy xém chút rên lên thành tiếng, nàng cắn chặt hàm răng không để mình phát ra tiếng động, đan điền nóng như lò lửa.

Mà lúc này Tần Lộng Ngọc dường như không có ý định rời đi, chỉ thấy sau một phen bơi lội thỏa thích, nàng liền trần truồng leo lên tảng đá giữa suối nằm xuống thư giãn, không hề hay biết rằng ngay tại bên dưới đang có một đôi nam nữ đang ẩn nấp.

“Sao nàng lại nằm ở đó chứ?” Hoa Như Thủy càng gấp muốn chết rồi, Tần Lộng Ngọc ở nơi khác thì hai người còn có thể lén lút rút lui, nhưng ở ngay tại phía trên, e rằng một chút động tĩnh cũng sẽ bị phát giác.

Nếu là ở trạng thái bình thường, Hoa Như Thủy ẩn nấp bao lâu cũng được, nhưng lúc này còn có cả một tên nam nhân huyết khí dương cương động chậm thân thể, mỗi một lần ma sát đều khiến linh hồn nàng tê dại, thật không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào, sợ rằng lý trí sẽ bị dục vọng lấn át.

Nhịn không được, nàng gấp giọng truyền âm: “Hình như ngươi tinh thông Không Gian mà? Tại sao không lẫn vào không gian trốn đi?”

“Bạch Hổ Phủ cũng có Trận Pháp phong tỏa không gian, ta trốn vào chắc chắn bị phát hiện.” Lạc Nam cũng là cười khổ:

“Thậm chí dù không có Trận Pháp, nếu Không Gian Chi Lực phát động, Lộng Ngọc kiểu gì cũng sẽ cảm ứng được.”

“Đứng xa một chút đi, đừng chạm vào nữa…” Hoa Như Thủy mím môi.

“Nàng khó chịu lắm sao?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Ngươi còn dám nói? Thứ đáng ghét của ngươi đang đâm ta, còn cái tay thô lỗ này nữa.” Hoa Như Thủy bất mãn.

“Ta có cách…” Lạc Nam thủ thỉ.

“Cách gì?” Hoa Như Thủy âm thầm mừng rỡ, chỉ cần có biện pháp là được rồi.

“Chúng ta cứ nấp ở đây đến ngày mai, kiểu gì Lộng Ngọc cũng sẽ đến Chiêu Hiền Quán.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp.

“Phốc!” Hoa Như Thủy hận không thể cắn chết hắn, đây là cách của tên khốn ngươi đó à?

Trong cơn tức giận, nàng thò tay xuống bóp mạnh lên của quý hắn cảnh cáo.

“Hít…” Lạc Nam hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy dọc khắp toàn thân.

Bá Y bao vây chặt chẽ cơ thể, ép tiểu huynh đệ dữ dội khiến hắn sắp điên rồi, trước đó bị Lạc Tư Tình kích thích, sau đó nhìn thấy Hoa Như Thủy một mình hành sự, hiện tại lại ở trong hoàn cảnh này, Nghịch Long huyết mạch đang sục sôi như dung nham trong núi lửa.

Ý niệm vừa động, Bá Y giải trừ, cơ thể cơ bắp như tạc tượng hiện ra, ôm siết lấy từng tấc da thịt mềm mại trơn trượt của người mỹ phụ.



“Ngươi…” Hoa Như Thủy biến sắc, cảm nhận được từng khối thịt săn chắc đầy sức mạnh, cảm nhận được thanh hung khí thô to khủng bố ở trong tay mình, nàng giật mình muốn kinh hô.

Nhưng Lạc Nam không để nàng phát ra thanh âm, bờ môi tham lam đã cúi xuống khóa chặt lấy đôi môi chín mọng của nàng, đầu lưỡi tham lam duỗi ra nhấm nháp từng chút hương tân ngọc dịch.

“Ưm…” Hoa Như Thủy đầu óc mị đi, cả người mềm nhũn ở trong ngực hắn, cũng không còn suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ im lặng tận hưởng một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, hưởng ửng nồng nhiệt.

Lạc Nam tận hưởng những điều ngọt ngào nhất của mỹ phụ nhân…

Không biết qua bao lâu sau, hai người thở hổn hển tách nhau ra, một nụ hôn như dài hằng thế kỷ.

Ở phía bên trên, Tần Lộng Ngọc đã rời đi từ bao giờ, hoàn toàn không hề hay biết những gì vừa diễn ra bên dưới.

“Đủ…đủ rồi…” Hoa Như Thủy rên rỉ, chẳng biết từ bao giờ hai bàn tay ma quái của hắn đã ma sát những nơi tư mật của nàng.

Nàng muốn thoát khỏi lòng hắn để ngoi lên mặt nước, nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút khí lực nào.

Lạc Nam thấy vậy liền bế lấy nàng, nhanh chóng bay lên tảng đá.

“Ngươi đi, ngươi đi đi…” Hoa Như Thủy không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể phất tay xua đuổi.

Lạc Nam âm thầm cười khổ, chỉ chỉ vào bên dưới: “Ta khó chịu muốn chết rồi, hậu quả do nàng gây ra, nàng không muốn giúp ta khắc phục?”

“Hậu quả gì chứ?” Hoa Như Thủy gò má đã sớm đỏ ửng, mặc dù hỏi vậy nhưng vẫn vô thức liếc mắt nhìn.

Hít…

Đập vào mắt nàng là một thanh hung khí đang ngẩng cao đầu lên không trung, mặc dù chạm vào rồi nhưng nàng không ngờ đến nó lại to lớn đến mức độ đó.

Lạc Nam liền nắm bàn tay nàng đặt lên côn thịt, ôn hòa nói: “Giúp ta một chút đi, không ta lại điên mất.”

Hoa Như Thủy cắn cắn môi, chẳng biết vì sao động vào thứ này nàng lại không muốn buông ra, cả đời nàng chưa từng có cảm giác tiếp xúc với thứ như vậy.

“Nhưng…nhưng ta đã có nữ nhi.” Nàng vẫn giữ một tia tỉnh táo.

“Ta không quan tâm, ta chỉ cần biết nàng có nam nhân hay không?” Lạc Nam chăm chú hỏi.

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hoa Như Thủy liền xẹt qua vẻ cừu hận, nàng nghiến răng: “Cái này thì không có.”

“Vậy thì tốt rồi? nàng còn ngại gì nữa?” Lạc Nam cười nói.

Hoa Như Thủy dường như cũng đã hạ quyết tâm, nàng bắt đầu dùng động tác tay, vuốt ve lên xuống dọc thân côn thịt.

Lạc Nam thoải mái ngồi để nàng nửa quỳ, chỉ cảm thấy bàn tay của nàng như có điện đang lưu chuyển, toàn thân hắn thư thái, ngắm nhìn vẻ đẹp chín mộng của nàng.

Hiện tại hắn chính là Đại Hộ Pháp của Chí Tôn Thế Lực cường đại, muốn dạng mỹ nhân nào cũng có, nhưng cảm xúc mới là thứ quan trọng.

Vào thời điểm này, Hoa Như Thủy chính là người có thể mang lại cảm xúc tuyệt vời cho hắn.

Cảm thấy một tay chưa đủ, Hoa Như Thủy dùng cả hai tay hầu hạ nam nhân, động tác còn hơi ngượng ngùng, nhưng dần dần lại trở nên quen thuộc, từ nhẹ đến mạnh.

Hồi lâu sau, nàng trợn trắng mắt liếc xéo hắn: “Ngươi rốt cuộc có ra hay không?”

“Chưa đủ a…” Lạc Nam thành thật đáp.

“Hơn nửa giờ rồi đó.” Hoa Như Thủy mím môi, tay của nàng đã hơi mỏi rồi.

“Để ta hướng dẫn nàng…” Lạc Nam kéo Hoa Như Thủy ôm vào trong ngực, hít nhẹ một hơi mùi thơm cơ thể nàng.

“Không được, ta chỉ giúp ngươi, không cho ngươi đụng ta.” Hoa Như Thủy kiên quyết muốn đẩy hắn ra.

“Vậy được rồi, ta đi tìm Lộng Ngọc.” Lạc Nam đứng lên.

“Ngươi…” Hoa Như Thủy thở hổn hển: “Ta làm sao có thể để nữ…à để Tam Hộ Pháp khắc phục hậu quả do mình gây nên?”

Nghĩ đến dục vọng là do mình kích thích, mà hắn lại tìm nữ nhi phát tiết, Hoa Như Thủy liền cảm giác đó là sai lầm, nàng không muốn chuyện như vậy phát sinh.

“Vậy thì nàng chiều ta một chút.” Lạc Nam thủ thỉ: “Ta biết nàng cũng khó chịu mà.”

Hắn phà hơi nóng bên tai khiến Hoa Như Thủy rùng mình liên tục, nâng cằm nàng lên lại hôn xuống một lần nữa.

Chụt…chụt…chụt…

Nụ hôn ướt át, môi lưỡi quấn quít triền miên, Hoa Như Thủy linh hồn và thể xác tê dại, bầu sữa nở nang đã bị bàn tay nam nhân biến hóa thành muôn vàn hình dáng.

Một tay khác của hắn lần mò xuống giữa suối thơm hồng đỏ giữa hai chân nàng, bắt đầu mân mê, cọ sát.

“Ưm…ưm…sướng…” Hoa Như Thủy nỉ non, chất dịch rỉ ra liên tục, nàng cũng động tình không ngừng.

Lạc Nam vừa dùng tay chăm sóc nơi mẫn cảm của nàng, vừa quan tâm hỏi: “Nàng có quá khứ không vui phải không? Kể ta nghe được chứ?”

Hoa Như Thủy lúc này như một nữ nhân yếu ớt tìm thấy điểm tựa, nàng dựa nửa mặt vào lòng hắn, hốc mắt đỏ lên ngấn lệ:

“Ta không biết, ta không biết kẻ đó là ai, thực lực hắn ta quá mạnh…trong suốt quá trình ta vẫn hôn mê bất tỉnh, mãi đến khi lấy lại nhận thức, ta đã phát hiện mình mang thai rồi.”

Lạc Nam nhíu chặt chân mày, trong lòng vì nàng mà phẫn nộ, hắn trầm giọng hỏi: “Nàng bị cường giả xâm phạm sao?”

“Không biết.” Hoa Như Thủy lắc đầu kịch liệt: “Ta không biết mình có mất đi sự trong sạch hay không, ta cũng chẳng biết đối phương đối với ta làm cái gì, vì sao ta lại có thai…”

“Ta hiểu, nói ra được nhẹ nhõm rồi đúng không?” Lạc Nam ôm chặt nàng, ôn nhu vuốt ve tấm lưng trần của nàng.

“Ừm, chuyện này ta vẫn luôn chôn trong lòng, chẳng biết vì sao lại nói với ngươi.” Nàng phức tạp nhìn hắn, nhận thấy thái độ thương tiếc của hắn liền an tâm hơn không ít.

Thật ra Lạc Nam vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao không nghe nàng nhắc đến phụ thân của Tần Lộng Ngọc, Hoa Kiếm Tông cũng là thế lực chưa từng có tồn tại nam nhân, lần trước giúp nàng dùng Thiên Cơ Lâu dò xét tung tích nữ nhi cũng không thấy Thiên Cơ Lâu đề cập đến chuyện này, thì ra bên trong vẫn còn một ẩn khúc như vậy.

Hoa Như Thủy từng bị một nhân vật nào đó khống chế, mất đi nhận thức…khi tỉnh táo trở lại đã phát hiện mình có thai.

Hơn nữa cái thai sinh ra lại là nhân vật sở hữu Vạn Mạch Kiếm Thể, rõ ràng chuyện này cực kỳ bất thường.

“Ngươi không khinh thường ta chứ?” Hoa Như Thủy mím môi hỏi.

“Vì sao?” Lạc Nam mỉm cười nhìn nàng: “Không nói đến mọi chuyện vẫn còn là bí ẩn, dù rằng nàng thật sự bị xâm hại, kẻ ta cần xem thường là tên chuột nhắt kia, nàng ở trong lòng ta vẫn là một nữ nhân thuần khiết đáng ngưỡng mộ.”

Dù không biết vì sao mình mang thai, nàng vẫn dốc hết tình cảm tìm kiếm nữ nhi của mình sau khi mất tích, nữ nhân như nàng sao hắn có thể không trân trọng?

Mà lời nói của hắn càng khiến nội tâm Hoa Như Thủy run lên, nàng có hảo cảm và ấn tượng sâu sắc với người nam nhân này, vốn định tác hợp cho hắn và nữ nhi, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào xảy ra tình huống như thế này.

Có lẽ là do duyên phận, thuận theo tự nhiên, Lạc Nam và Hoa Như Thủy đều không muốn áp chế cảm xúc của mình…

Hắn lấy ra tấm nệm đặt trên đá, bế Hoa Như Thủy nằm lên, cúi đầu hôn xuống cổ nàng, hôn lấy từng tấc da thịt, hôn lấy xương quai xanh, cuối cùng ngậm vào một bên bầu sữa.

“Hức…”

Hoa Như Thủy nấc lên, đến mức này nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nếu thật sự năm xưa nàng từng thất thân một cách bí ẩn, thì hiện tại nàng muốn hiến dâng thân thể mình cho người nam nhân mà nàng có tình cảm trong hoàn cảnh tỉnh táo.

Rất nhanh miệng Lạc Nam đã tìm đến nơi tư mật nhất, thảm cỏ đen nhánh mượt mà ẩm ướt, hai mép môi hồng hào đỏ rực không chút dấu vết, mọi thứ nguyên vẹn như thiếu nữ đôi mươi.

Thơm nồng, quyến rũ, khó thể cưỡng lại.

“Đừng…” Hoa Như Thủy dùng đùi kẹp đầu nam nhân.

Hắn vẫn tham lam hôn vào nơi đó một cách âu yếm, đầu lưỡi duỗi ra tiến vào bên trong ôn nhu liếm láp, mang đến những khoái cảm tuyệt vời cho nàng, để nàng thấy hắn trân trọng nàng như thế nào.

“Đại Hộ Pháp…tê quá, cảm giác này ta chưa từng trải qua…” Hoa Như Thủy khép hờ hai mắt, bờ môi rên rỉ yêu kiều.

“Gọi tên ta đi! Ít nhất là lúc này, Như Thủy…” Lạc Nam rời môi, nhìn ngắm đóa hoa hồng của nàng đã tách ra mời gọi.

Bởi vì bản thân hắn và Tần Lộng Ngọc còn chưa có chuyện nam nữ phát sinh như đã lừa gạt nàng, nên đối với Hoa Như Thủy không hề có chướng ngại nào, đối với mỹ nhân…chỉ cần muốn nàng, hắn liền không để vụt mất.

Hắn đem côn thịt đặt tại bờ môi dọc khép kín đó…

“Nam…Tiểu Nam…nếu không chê thiếp thân…” Hoa Như Thủy thẹn thùng thấp thởm nhìn hắn.

Ót…



Nàng còn chưa dứt lời, Lạc Nam liền chứng minh hắn không hề chê nàng, ngược lại còn muốn có được nàng càng sớm càng tốt.

Đã quá quen thuộc với chuyện này, chỉ một động tác ưởn lưng dứt khoát mạnh mẽ, thanh hung khí dữ tợn đã biết cách len lõi qua từng thớ thịt ấm áp và chật chội, đâm sâu vào bên trong bất chấp sự ma sát mãnh liệt.

“Ưm…vào rồi…”

Một cảm giác kỳ diệu lan tràn cõi lòng hai người, Hoa Như Thủy chảy nước mắt, hạ thể đau rát nhưng lại không có máu đào chảy ra.

Hiển nhiên rồi, sau khi hạ sinh k Tần Lộng Ngọc, nàng đâu còn nguyên vẹn.

Nhưng Lạc Nam không quan tâm, hắn cúi đầu hôn nàng, ôm lấy nàng âu yếm, giúp nàng quên đi cơn đau khi vật thể lạ xâm nhập…

“Có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này.” Nàng nhìn hắn thì thào, mọi thứ diễn ra thật nhanh, cứ như một giấc mơ vậy.

“Có những khoảnh khắc trôi qua là không thể tìm lại được, ta không muốn bỏ lỡ…” Lạc Nam nhìn nàng cười.

Hắn cũng chẳng thể ngờ lần đi thu Rương Đặc Biệt, lại thu một vị Nữ Thánh Đế vào lòng mình.

“Động đi Nam…” Hoa Như Thủy mê ly nói: “Cùng nhau tạo ra ký ức khó quên.”

Lạc Nam tuân lệnh, ôm lấy eo nàng bắt đầu chuyển động hạ thân.

Có những nữ nhân cùng hắn vào sinh ra tử, trải qua thật nhiều sóng gió rồi mới đơm hoa kết quả, nhưng cũng có những nữ nhân trời đưa đất đẩy phát sinh mọi chuyện, rồi ngày sau mới dần hiểu nhiều về nhau hơn.

Hoa Như Thủy có lẽ là kiểu nữ nhân thứ hai…

Nàng là một nữ nhân cô đơn có quá khứ đau buồn, nội tâm khát cầu một nam nhân chở che…

Hắn là một kẻ phong lưu đa tình, không thể cưỡng lại sự hấp dẫn và xúc cảm của nàng mang đến trong khoảng khắc.

Như hai chất xúc tác vô tình tìm thấy nhau, sinh ra phản ứng dữ dội.

Bạch bạch…bạch…bạch…bạch…

Chậm rãi rồi nhanh chần, côn thịt to lớn từng bước khai phá, thám hiểm cảm giác bên trong hành lang tiểu động.

Sự chật chội, từng đợt ma sát, hơi ấm của nhau, vô vàn khoái cảm như hòa làm một.

“Ây…a…hừ…thoải mái…sướng…ưm, nhanh, sâu quá…chết mất…”

Lạc Nam đã nhịn lâu rồi, lúc này không hề giữ lại nữa, như cuồng phong đánh chiếm con thuyền, muốn nhấn chìm nàng trong biển tình dậy sống.

Chân của nàng bị hắn kéo cao lên vắt trên cổ, từng bước hung hăng xâm nhập, nặng nề thở dốc:

“Tuyệt quá, nàng thật tuyệt…Như Thủy, Hoa Kiếm Tông Chủ của ta…nàng đang ép chặt toàn bộ cơ thể ta rồi.”

“Hức…thiếp thân chịu hết nỗi, sướng quá rồi…thiếp sắp…” Lần đầu giao phong nên sức chống chịu của nàng không được tốt, chỉ cảm thấy linh hồn xuất khỏi cơ thể sau những cú nhấp dồn dập xen lẫn nhu tình của hắn, thần kinh tê dại, nơi thầm kín như có một dòng suối nước nóng sắp trào dâng.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH.

Lạc Nam gầm lên, chiếm lấy nàng như muốn nhập cả hai thân thể làm một, tiểu huynh đệ giật mạnh liên hồi, đâm vào tận cùng hoa tâm.

Tinh quang tuôn trào…

“Á, nóng quá…chết người…” Hoa Như Thủy thánh thót hét lên, mỹ thể nở nang co giật từng trận, toàn thân như bùn nhão, môi nở nụ cười mãn nguyện.

Lạc Nam thở dài một hơi sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, nằm xuống ôm lấy nàng vào trong ngực.

Hoa Như Thủy lần này chủ động hôn vào môi hắn, chiếc lưỡi đinh hương nịnh nọt chiều chuộng đầu lưỡi nam nhân, ôm chặt lấy thân mình săn chắc mạnh mẽ của hắn.

Hai người vẫn quấn lấy nhau, không biết cho đến lúc nào, nước mắt Hoa Như Thủy chảy xuống từng đợt.

Lạc Nam giật mình, liền hôn lên giọt lệ nàng, ân cần hỏi: “Nàng sao thế?”

Hoa Như Thủy không đáp, khi dục vọng qua đi, nàng liền đẩy hắn ra, vùi đầu vào hai chân, lạnh nhạt nói:

“Đại Hộ Pháp đã thỏa mãn, ngươi đi đi, chuyện lần này xem như chưa từng phát sinh.”

Lạc Nam hơi suy nghĩ liền hiểu chuyện gì, hắn mỉm cười hỏi: “Có phải nàng lo lắng ta và Lộng Ngọc? bởi vì Lộng Ngọc là nữ nhân của nàng nên muốn quên đi mọi chuyện như một giấc mơ vừa rồi?”

“Làm sao…” Hoa Như Thủy toàn thân chấn động, hai mắt trợn tròn nhìn hắn.

Quả thật sau khi cảm xúc lắng đọng, lý trí trổi dậy, nàng mới nhớ ra người nam nhân này có quan hệ mật thiết với nữ nhi của mình.

Đã phát sinh chuyện hoang đường với hắn, nàng liền muốn cắt đứt mọi chuyện, ngày sau cũng sẽ không nhận lại nữ nhi, chỉ ở bên cạnh nhìn hai người hạnh phúc là được.

Nào ngờ Lạc Nam như nắm tất cả trong lòng bàn tay, nàng làm sao không kinh hãi?

“Nàng nghĩ ta chỉ vô tình sắp xếp nàng ở gần Lộng Ngọc làm nhiệm vụ sao?” Lạc Nam mỉm cười:

“Mọi chuyện ta đã sớm biết, quan hệ giữa các nàng.”

“Ngươi…” Hoa Như Thủy hai mắt đỏ hoe, giận dữ nhìn hắn: “Nếu đã biết, vì sao ngươi còn…ngươi còn cùng ta làm ra chuyện như vậy?”

“Nàng chẳng phải cũng biết sao? vì sao còn chiều theo ý ta?” Lạc Nam hỏi ngược lại.

Hoa Như Thủy thất thần, chẳng biết nói như thế nào, nàng cũng không biết là ma xui hay quỷ khiến.

“Bởi vì ở giây phút đó chúng ta thật sự muốn nhau.” Lạc Nam chân thành nói:

“Đời người được bao nhiêu khoảnh khắc cảm xúc như thế chứ? Ta chưa từng hối hận.”

“Ta cũng không hối hận, nhưng ta không muốn tiếp tục, Lộng Ngọc của ta còn…” Hoa Như Thủy lắc đầu.

“Ta chính là Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, chỉ cần ta muốn, hai nàng đều chạy không thoát.” Lạc Nam bá đạo nói:

“Vì vậy nàng không có quyền quyết định hay từ chối, mọi chuyện ta sẽ một mình gánh vác, kẻ nào dám không phục?”

“Ngươi đừng như vậy…” Hoa Như Thủy lo lắng nhìn hắn, nàng sợ hắn vì dục vọng nhất thời mà đánh mất thanh danh.

“Haha, thật ra chuyện nàng có quan hệ với Lộng Ngọc ngoài chúng ta ra đâu còn ai biết?” Lạc Nam nháy mắt nói:

“Sau này thêm một mình Lộng Ngọc biết là đủ, nàng còn lo lắng gì chứ?”

Hoa Như Thủy sững sốt, đúng là như vậy, nàng cũng đâu cần công khai, chỉ cần có thể ở bên cạnh, cùng nhau hạnh phúc là được rồi.

Hơn nữa những chuyện như thế ở Nguyên Giới cũng không phải hiếm lạ, chẳng qua tính cách của nàng tương đối truyền thống mà thôi.

“Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện có nam nhân của nàng gánh vác.” Lạc Nam kéo Hoa Như Thủy ôm vào trong lòng:

“Chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ giải quyết, nàng chỉ cần thoải mái, nhẹ nhõm ở bên cạnh ta phần đời còn lại là được.”

Hoa Như Thủy nhìn thật kỹ người nam nhân này, đưa tay vuốt ve gò má của hắn xem thử mọi chuyện có phải ảo mộng hay không.

Đã quá nhiều năm rồi, lần đầu tiên nàng cảm giác toàn thân không còn chút bí mật nào, không còn chút tâm sự nặng nề nào như vậy.

Tất cả gánh nặng mà nàng luôn mang đã được chuyển sang người nam nhân này rồi…

Hắn bằng lòng vì nàng mà gánh vác tất cả.

Từ khi gặp được hắn, vận mệnh của nàng đã thay đổi, thay đổi theo hướng hoàn mỹ.

Tình cảm trào dâng không thể ức chế, mỹ phụ nhu tình xem lấy nam nhân, như rắn nước không xương trườn xuống hạ thể của hắn, tìm đến thanh hung khí nhầy nhụa kia ngậm vào môi đỏ, dịu dàng phục thị…

Lạc Nam thoải mái tận hưởng xúc cảm tuyệt vời.

Sinh mệnh tuôn trào, môi đỏ đón nhận…



Chúc cả nhà ngủ ngon 3

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0