Âm hiểm
Akay Hau
2024-10-31 00:31:40
“Tính sao đây…tính sao đây hả?”
Triệu Lăng Hạo điên cuồng vỗ bàn, ánh mắt sắc lẹm như một thanh kiếm đã nhuộm máu đảo mắt qua những nhân vật ngồi bên cạnh mình.
Tại nơi đây, tập hợp những vị Chí Tôn đại danh đỉnh đỉnh, dậm chân một cái cũng đủ khiến Kiếm Châu run rẩy.
Điển hình trong đó có thể kể đến ngục chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Hải, tộc trưởng của Kiếm Phách Tộc – Kiếm Huyền Hưng, phái chủ Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Thế Quân.
Đó là chưa kể những vị Chí Tôn khác có địa vị thấp hơn như đám người Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận.
Rõ ràng sự kiện lần này quan trọng, cho nên đích thân những nhân vật đứng đầu như Huyết Thương Hải và Kiếm Huyền Hưng đã phải ra mặt.
Nói ra có lẽ không ai tin tưởng, nhưng tất cả những vị Chí Tôn đang họp mặt khẩn cấp như thế này chỉ vì một tên Thánh Tướng.
Không sai, một tên vừa mới đột phá Thánh Tướng Viên Mãn, còn chưa trở thành Thánh Vương.
“Ai có thể nói cho ta, vì sao thế gian này tồn tại một tên Thánh Tướng như hắn?” Triệu Lăng Hạo trầm giọng hỏi.
“Hạo huynh bình tĩnh đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết.” Kiếm Huyền Hưng trầm ổn mở miệng, hướng mắt ra hiệu Triệu Lăng Hạo ngồi xuống.
“Hừ, nhi tử của ngươi không bị Lạc Nam giết chết, ngươi đương nhiên có thể bình tĩnh.” Triệu Lăng Hạo bất mãn hừ một tiếng, bất quá vẫn kiên nhẫn ngồi xuống.
“Mặc dù nhi tử của ta quả thật không chết, nhưng sau những gì đã xảy ra, ta dám chắc kẻ bắt cóc hắn trước đây chính là Lạc Nam, khiến Kiếm Phách Tộc phải tiêu hao một cái giá lớn mới từ tay Thiên Cơ Lâu cứu trở về.” Kiếm Huyền Hưng ánh mắt lóe lên:
“Chúng ta có cùng kẻ thù, phải bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết.”
“Ồ, thì ra ngươi và ta có cùng suy nghĩ.” Huyết Thương Hải nhìn Kiếm Huyền Hưng cười nhạt:
“Thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục chúng ta chắc chắn cũng đã bị Lạc Nam làm thịt, Yêu Binh Tộc Thao Thiết Ma Kiếm đã rơi vào tay hắn.”
“Vì sao hai vị khẳng định như thế?” Khai Thế Quân hiếu kỳ hỏi, chẳng phải trước đó điều tra thủ phạm nhưng chẳng có chút manh mối nào hay sao?
“Quân huynh đừng quên rằng Kiếm Mộ khi đó đã bị Pháp Tướng Thần Thông của Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng Dận phong tỏa, một con ruồi cũng không thể bay lọt ra ngoài.” Huyết Thương Hải chậm rãi phân tích:
“Sau đó Tinh Hồn Thị Tâm Kính dù đã chiếu rọi nội tâm tất cả những kẻ từ Kiếm Mộ đi ra vẫn không tìm thấy điểm đáng ngờ nào, từ đó có thể thấy hung thủ có thủ đoạn qua mặt Tinh Hồn Thị Tâm Kính.”
“Nói không sai!” Huyết Thương Hải tiếp lời:
“Lạc Nam trở thành truyền nhân của Diệt Tâm Chí Tôn từ trong Kiếm Mộ, nhưng khi Tinh Hồn Thị Tâm Kính soi rọi nội tâm của hắn lại không hề hiện ra sự kiện này, chứng minh hắn là người đã đánh lừa Tinh Hồn Thị Tâm Kính, bao gồm cả việc hắn bắt cóc Kiếm Thanh và Kiếm Huyền, giết chết Huyết Thiên Nhai.”
“Hơn nữa ngoại trừ yêu nghiệt như Lạc Nam, thử hỏi ai đủ khả năng giết chết và đánh bại những thiên tài hàng đầu của chúng ta?”
“Đáng hận, tiểu súc sinh này vậy mà đem chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay lâu như vậy.” Huyết Thương Thiên cùng Kiếm Hoàng Dận nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ đến hai người mình đường đường là Chí Tôn đích thân xuất thủ, ra tay phong tỏa Kiếm Mộ, chấp nhận thiếu nợ ân tình Kiếm Hồn Tộc vận dụng Tinh Hồn Thị Tâm Kính nhưng vẫn bị một tên hậu bối như Lạc Nam ung dung qua mặt, còn ra tay chiến đấu với nhau dữ dội, làm sao có thể không nhục nhã?
“Nếu không phải chuyện Lạc Nam tiếp nhận truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn từ Kiếm Mộ bại lộ, e rằng chúng ta vẫn còn chưa thể đoán ra hung thủ từ đầu đến cuối chính là hắn.” Khai Thế Quân ánh mắt lấp lóe nói.
Ngay từ đầu khi Kiếm Phách Tộc, Huyết Kiếm Ngục đồng ý liên thủ với Kiếm Trũng đối phó Lạc Nam, là bởi vì không muốn Nam Thiên Môn có thêm một tên yêu nghiệt nữa mà thôi, đó là thuộc phạm trù lợi ích, cạnh tranh vì lập trường khác biệt.
Nhưng hiện tại sau khi biết rõ Huyết Thiên Nhai chết trong tay Lạc Nam, Kiếm Thanh và Kiếm Huyền cũng là bị Lạc Nam bắt cóc xóa đi trí nhớ, hận thù giữa đôi bên càng thêm chồng chất, triệt để không chết không thôi rồi.
“Không phải là tiểu súc sinh họ Lạc bất cẩn bại lộ chuyện truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn, mà là vị thế hiện tại của hắn đã không còn e sợ chúng ta, nên mới thẳng thừng thể hiện một cách ngạo mạn như vậy.” Kiếm Huyền Hưng trầm giọng nói:
“Đại Hộ Pháp Nam Thiên Môn, Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn, thân phận như thế đã đủ cùng Chí Tôn bình khởi bình tọa, lại có thêm hai đại thế lực ở sau lưng bảo vệ, làm sao có thể công khai làm thịt hắn?”
Cả đám âm thầm đau đầu không thôi, chính miệng Nam Thiên Chí Tôn đã cảnh cáo cục diện này không thể để Chí Tôn xen vào, nhưng bên dưới Chí Tôn có bao nhiêu người tự tin rằng mình có thể làm thịt Lạc Nam?
Trừ khi bọn hắn ở đây tin rằng mình đủ khả năng tiêu diệt Nam Thiên Tố, lật đổ Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn thì mới dám phá vỡ quy tắc mà ra tay với Lạc Nam.
“Xem ra các vị đang vì kẻ thù chung của chúng ta mà phiền não…” Một thanh âm bỗng nhiên vang vọng giữa không gian.
“Kẻ nào?” Toàn trường biến sắc, đặc biệt là đám người Huyết Thương Thiên lo sợ bị Nam Thiên Tố phát hiện, tung kiếm chém thẳng như lần trước.
Không gian vặn vẹo, một thân ảnh nam tử trung niên trong suốt hiện ra, khí thế Hồn Chí Tôn không hề che giấu.
“Đạo hữu là người phương nào?” Cảm nhận đối phương là một luồng Linh Hồn Chí Tôn, các vị Chí Tôn điềm tĩnh hỏi.
Nếu tên này đến gây sự, tất cả bọn hắn tin rằng mình lập tức có thể nghiền đối phương thành cặn bã.
“Bổn tọa là tộc trưởng Vạn Linh Tộc – Vạn Ứng Thiên, có cùng kẻ thù với các vị.” Linh Hồn Chí Tôn cười gằn nói.
“Vạn Linh Tộc Vạn Ứng Thiên!” Toàn trường giật mình, hiển nhiên đã nghe qua danh tự của chủng tộc này, một trong những Thiên Địa Sủng Nhi của Tây Châu.
“Truyền ngôn không giả, Vạn Linh Tộc có quá nhiều linh hồn, vậy nên dù chúng ta giết mất linh hồn trước mặt này thì ngươi cũng không sao cả?” Huyết Thương Hải hứng thú hỏi.
“Không sai!” Vạn Ứng Thiên nhún vai:
“Nhưng chúng ta có cùng kẻ thù, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, đạo lý này tin tưởng các vị đều hiểu chứ?”
“Đã nghe qua việc Lạc Nam đối nghịch với Vạn Linh Tộc Thiếu Chủ tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Một đám Chí Tôn gật gật đầu, trận chiến của Lạc Nam và Vạn Linh Tộc xảy ra ở Kiếm Châu không giấu được tai mắt của bọn hắn.
“Không sai, Vạn Linh Tộc và Lạc Nam cũng có thù không đội trời chung.” Vạn Ứng Thiên nhấn mạnh.
“Haha, nhưng hiện tại Lạc Nam đã có Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn làm chỗ dựa, hai thế lực này bất kỳ một cái nào cũng mạnh hơn Vạn Linh Tộc của ngươi.” Kiếm Huyền Hưng cười nhạt.
“Đó là lý do mà bổn tọa tìm gặp các vị.” Vạn Ứng Thiên mỉm cười, cũng không hề tức giận:
“Nếu như dễ dàng đối phó với Lạc Nam, ta đâu cần từ Tây Châu đến tận đây tìm các vị làm cái gì?”
“Nhưng e rằng dù ngươi có tìm đến thì chúng ta cũng không làm gì được hắn.” Triệu Lăng Hạo thẳng thừng nói:
“Thêm một Vạn Linh Tộc cũng không đủ để chúng ta sẳn sàng liều mạng với Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn.”
“Đạo lý này bổn tọa đương nhiên hiểu!” Vạn Ứng Thiên cười tủm tỉm:
“Nhưng chúng ta đâu cần thiết phải tự thân ra tay, có thể mượn đao giết người mà?”
“Mượn đao giết người?” Các vị Chí Tôn bĩu lộ xem thường:
“Cây đao nào dám động vào Đại Hộ Pháp Nam Thiên Môn và Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn?”
Bọn hắn đương nhiên hiểu ý đồ của Vạn Ứng Thiên, cũng từng nghĩ cách thuê các tổ chức sát thủ ở Kiếm Châu ra tay lấy đầu Lạc Nam.
Nhưng thân phận của Lạc Nam quá khủng, các tổ chức sát thủ của Kiếm Châu không dám dây vào hắn, nhất là gần đây hắn còn trở thành trưởng lão của Đúc Kiếm Sơn, danh vọng tăng cao.
Đối với sự nghi hoặc của đám người, Vạn Ứng Thiên chỉ nhàn nhạt cười, ra vẻ thần bí hỏi:
“Các vị đã nghe qua Thiên Lệnh Giáo chưa?”
“Thiên Lệnh Giáo!” Một đám Chí Tôn biến sắc, ánh mắt hiện lên nồng đậm kiêng kỵ, chậm rãi thốt lên:
“Đây là thế lực sát thủ cường đại và bí ẩn nhất Nam Vực, Kiếm Châu đã từng xung đột với Nam Vực, vì thế chúng ta chưa từng nghĩ đến sẽ liên hệ với Thiên Lệnh Giáo!”
Bọn hắn dù sao cũng là phần tử của Kiếm Châu, mà năm đó khi Kiếm Châu cùng Nam Vực đại chiến, mâu thuẫn đôi bên rất lớn, Thiên Lệnh Giáo thần không biết quỷ không hay ám sát rất nhiều cường giả Kiếm Châu.
Thế cho nên các vị Chí Tôn ở Kiếm Châu chưa từng nghĩ đến việc hạ mình nhờ Thiên Lệnh Giáo ra tay với Lạc Nam, dù sao thì hắn cũng là Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, xem như là người của Kiếm Châu rồi.
Nhờ đến tổ chức sát thủ ở đại vực khác ám sát người của châu lục mình, hành vi này nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với danh vọng của các thế lực của bọn hắn.
“Bổn tọa hiểu nỗi khổ tâm của các vị, thế nên thế lực của các vị không cần đích thân ra mặt.” Vạn Ứng Thiên nở nụ cười nguy hiểm:
“Các vị chỉ cần bí mật ở sau lưng hậu thuẫn cho Vạn Linh Tộc, để bổn tọa có đủ vốn liếng tìm đến nhờ vả Thiên Lệnh Giáo xuất thủ, dù rằng cái giá sẽ không nhỏ nhưng tỷ lệ thành công ám sát của Thiên Lệnh Giáo là tuyệt đối.”
“Hơn thế nữa, Thiên Lệnh Giáo không hề ngại Nam Thiên Môn hay Đúc Kiếm Sơn như các vị đâu.”
“Như vậy vừa không phá vỡ quy tắc Chí Tôn không được phép ra tay với tiểu súc sinh họ Lạc, vừa loại bỏ được nguy cơ tiềm ẩn và kẻ thù chung, tội gì không làm đây?”
Vạn Ứng Thiên hiểu rằng để Thiên Lệnh Giáo đồng ý ra tay với một nhân vật có hai đại Chí Tôn Thế Lực làm chỗ dựa như Lạc Nam nhất định sẽ phải trả một cái giá trên trời.
Một mình Vạn Linh Tộc của hắn sợ rằng sẽ trả không nổi, nhưng nếu có thêm một đám Chí Tôn Thế Lực hậu thuẫn và hỗ trợ, khả năng đại sự sẽ thành công.
Đó là lý do hắn tìm đến ngày hôm nay…
Mà từng câu từng chữ của Vạn Ứng Thiên không thể nghi ngờ là cực kỳ có tính thuyết phục.
Các vị Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự hưng phấn.
…
Lạc Nam không biết có một đám lão quái vật đang âm thầm tính kế mình.
Đưa tiễn Dạ Thanh Thu cùng Tử Toàn Cơ, hắn lấy ra một đống vật phẩm đưa cho các nàng, nào là Trùng Thế Mạng, nào là Bất Tử Dịch Thủy có pha lẫn Dịch Thần Kỳ…nói tóm lại là các loại thủ đoạn giữ mạng.
Mặc dù trong lòng cảm động, Dạ Thanh Thu vẫn nhịn không được chống đối hắn:
“Lo cho ngươi trước đi, chúng ta đều là nữ cường giả hàng đầu, chẳng lẽ ngay cả mạng cũng giữ không nổi sao?”
“Nói thêm câu nữa lập tức cho nàng khỏi xuống giường.” Lạc Nam cười lạnh.
Dạ Thanh Thu vô thức khép chặt bờ mông bạo mãn, âm thầm mắng một tiếng cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc, đi cửa sau lại còn liên tục như vậy.
“Khanh khách…” Tử Toàn Cơ thấy đường đường là Dạ Thánh Nữ lại bị nam nhân hù dọa, nhịn không được vui vẻ nở nụ cười.
Theo sau đó, nàng lại vương vấn lưu luyến thở dài một tiếng:
“Huyết Thánh Nữ đã có lệnh triệu tập thiếp thân, cần năng lực Loạn Xích Tử Đồng của thiếp thân hỗ trợ đi làm một chút chuyện, Liên Tâm Kỹ Viện sắp tới sẽ do người khác quản lý, chàng cũng đừng đến đó tìm ta.”
“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam giật mình: “Bà chủ của Liên Tâm Kỹ Viện sẽ do người khác làm à?”
“Đúng vậy, thiếp vừa nhận lệnh này không lâu, còn chưa kịp nói với chàng.” Tử Toàn Cơ mím nhẹ cánh môi.
Phận làm Tu La Sứ Giả phải chấp nhận vì cao tầng của Tu La Giáo bôn ba, điều này không thể thay đổi được.
Lạc Nam ngoài mặt chỉ có thể chúc nàng bình an, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ chờ ngày sau khi có đủ thực lực, nhất định sẽ tìm cách giải trừ toàn bộ Thiên Đạo Lời Thề của các nàng.
“Ngươi cũng không cần lo lắng cho chúng ta, lần này đặt cược ngươi giành chiến thắng tại Đúc Kiếm Đại Hội, riêng phần mỗi người chúng ta đều thu về đại lượng tài sản kinh khủng.” Dạ Thanh Thu nở nụ cười vui sướng:
“Từng ấy đã đủ để thu gom nguyên liệu đột phá Chí Tôn mà không cần mạo hiểm, lần sau gặp lại nói không chừng cả ta và Toàn Cơ đều đã là Nữ Chí Tôn rồi.”
“Đúng đó, đến lúc đấy cẩn thận chàng mới là người bị chúng ta ức hiếp.” Tử Toàn Cơ liếm đôi môi màu tím yêu dị.
“Ức hiếp ta đi! dây thừng đây…” Lạc Nam làm ra bộ dạng giang tay hưởng thụ:
“Hãy trói và làm chuyện các nàng yêu thích.”
“Phi, thật là vô liêm sĩ.” Hai mỹ nhân nhịn không được gắt một tiếng, gò má đỏ ửng với độ mặt dày của con hàng này.
Dạ Thanh Thu ném cho hắn một khối Lệnh Bài, chậc lưỡi nói rằng:
“Lệnh bài này là Tín Vật Đặt Cược ở Trân Bảo Lâu, ngươi cứ đến đó nhận phần thắng thuộc về mình, tỷ lệ là một ăn năm trăm, e rằng Trân Bảo Lâu lần này phải xuất huyết rồi.”
“Haha, hy vọng bọn hắn sẽ không lật lọng.” Lạc Nam tươi cười, sắp có tài nguyên để phát triển Thanh Long Thánh Địa trong thời gian dài rồi.
“Chúng ta đi…” Hai nữ nhìn thật kỹ hắn.
Lạc Nam nhịn không được lại đưa tay ôm chặt các nàng, cúi đầu hôn thật sâu vào môi từng người.
Không biết qua bao lâu sau, hắn mới dùng đặc quyền của trưởng lão mở ra Truyền Tống Trận, giúp hai nàng rời khỏi không gian của Đúc Kiếm Sơn.
Nhìn thấy thân ảnh yêu kiều của hai nữ sắp biến mất, hắn mới nhu tình nói ra: “Ta yêu hai nàng.”
Tử Toàn Cơ cùng Dạ Thanh Thu nở nụ cười ngọt ngào, chưa kịp đáp lại…thân ảnh đã tan biến.
“Vận đào hoa của chàng vẫn không đổi, đi đến đâu cũng có hồng nhan vì chàng mà làm tất cả.” Độc Cô Ngạo Tuyết ở phía sau lúc này mới bước lên thì thầm.
“Chưa chắc…” Trong đầu Lạc Nam vô thức hiện ra một thân ảnh vung kiếm lạnh lùng.
Hắc lắc đầu xua tan tạp niệm, ôm lấy eo thon của Độc Cô Ngạo Tuyết, nhu hòa nói rằng:
“Các tỷ muội của nàng sắp trở về rồi, ta có thể cảm nhận được…”
Triệu Lăng Hạo điên cuồng vỗ bàn, ánh mắt sắc lẹm như một thanh kiếm đã nhuộm máu đảo mắt qua những nhân vật ngồi bên cạnh mình.
Tại nơi đây, tập hợp những vị Chí Tôn đại danh đỉnh đỉnh, dậm chân một cái cũng đủ khiến Kiếm Châu run rẩy.
Điển hình trong đó có thể kể đến ngục chủ của Huyết Kiếm Ngục – Huyết Thương Hải, tộc trưởng của Kiếm Phách Tộc – Kiếm Huyền Hưng, phái chủ Khai Tinh Kiếm Phái – Khai Thế Quân.
Đó là chưa kể những vị Chí Tôn khác có địa vị thấp hơn như đám người Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận.
Rõ ràng sự kiện lần này quan trọng, cho nên đích thân những nhân vật đứng đầu như Huyết Thương Hải và Kiếm Huyền Hưng đã phải ra mặt.
Nói ra có lẽ không ai tin tưởng, nhưng tất cả những vị Chí Tôn đang họp mặt khẩn cấp như thế này chỉ vì một tên Thánh Tướng.
Không sai, một tên vừa mới đột phá Thánh Tướng Viên Mãn, còn chưa trở thành Thánh Vương.
“Ai có thể nói cho ta, vì sao thế gian này tồn tại một tên Thánh Tướng như hắn?” Triệu Lăng Hạo trầm giọng hỏi.
“Hạo huynh bình tĩnh đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết.” Kiếm Huyền Hưng trầm ổn mở miệng, hướng mắt ra hiệu Triệu Lăng Hạo ngồi xuống.
“Hừ, nhi tử của ngươi không bị Lạc Nam giết chết, ngươi đương nhiên có thể bình tĩnh.” Triệu Lăng Hạo bất mãn hừ một tiếng, bất quá vẫn kiên nhẫn ngồi xuống.
“Mặc dù nhi tử của ta quả thật không chết, nhưng sau những gì đã xảy ra, ta dám chắc kẻ bắt cóc hắn trước đây chính là Lạc Nam, khiến Kiếm Phách Tộc phải tiêu hao một cái giá lớn mới từ tay Thiên Cơ Lâu cứu trở về.” Kiếm Huyền Hưng ánh mắt lóe lên:
“Chúng ta có cùng kẻ thù, phải bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết.”
“Ồ, thì ra ngươi và ta có cùng suy nghĩ.” Huyết Thương Hải nhìn Kiếm Huyền Hưng cười nhạt:
“Thiếu chủ của Huyết Kiếm Ngục chúng ta chắc chắn cũng đã bị Lạc Nam làm thịt, Yêu Binh Tộc Thao Thiết Ma Kiếm đã rơi vào tay hắn.”
“Vì sao hai vị khẳng định như thế?” Khai Thế Quân hiếu kỳ hỏi, chẳng phải trước đó điều tra thủ phạm nhưng chẳng có chút manh mối nào hay sao?
“Quân huynh đừng quên rằng Kiếm Mộ khi đó đã bị Pháp Tướng Thần Thông của Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng Dận phong tỏa, một con ruồi cũng không thể bay lọt ra ngoài.” Huyết Thương Hải chậm rãi phân tích:
“Sau đó Tinh Hồn Thị Tâm Kính dù đã chiếu rọi nội tâm tất cả những kẻ từ Kiếm Mộ đi ra vẫn không tìm thấy điểm đáng ngờ nào, từ đó có thể thấy hung thủ có thủ đoạn qua mặt Tinh Hồn Thị Tâm Kính.”
“Nói không sai!” Huyết Thương Hải tiếp lời:
“Lạc Nam trở thành truyền nhân của Diệt Tâm Chí Tôn từ trong Kiếm Mộ, nhưng khi Tinh Hồn Thị Tâm Kính soi rọi nội tâm của hắn lại không hề hiện ra sự kiện này, chứng minh hắn là người đã đánh lừa Tinh Hồn Thị Tâm Kính, bao gồm cả việc hắn bắt cóc Kiếm Thanh và Kiếm Huyền, giết chết Huyết Thiên Nhai.”
“Hơn nữa ngoại trừ yêu nghiệt như Lạc Nam, thử hỏi ai đủ khả năng giết chết và đánh bại những thiên tài hàng đầu của chúng ta?”
“Đáng hận, tiểu súc sinh này vậy mà đem chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay lâu như vậy.” Huyết Thương Thiên cùng Kiếm Hoàng Dận nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ đến hai người mình đường đường là Chí Tôn đích thân xuất thủ, ra tay phong tỏa Kiếm Mộ, chấp nhận thiếu nợ ân tình Kiếm Hồn Tộc vận dụng Tinh Hồn Thị Tâm Kính nhưng vẫn bị một tên hậu bối như Lạc Nam ung dung qua mặt, còn ra tay chiến đấu với nhau dữ dội, làm sao có thể không nhục nhã?
“Nếu không phải chuyện Lạc Nam tiếp nhận truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn từ Kiếm Mộ bại lộ, e rằng chúng ta vẫn còn chưa thể đoán ra hung thủ từ đầu đến cuối chính là hắn.” Khai Thế Quân ánh mắt lấp lóe nói.
Ngay từ đầu khi Kiếm Phách Tộc, Huyết Kiếm Ngục đồng ý liên thủ với Kiếm Trũng đối phó Lạc Nam, là bởi vì không muốn Nam Thiên Môn có thêm một tên yêu nghiệt nữa mà thôi, đó là thuộc phạm trù lợi ích, cạnh tranh vì lập trường khác biệt.
Nhưng hiện tại sau khi biết rõ Huyết Thiên Nhai chết trong tay Lạc Nam, Kiếm Thanh và Kiếm Huyền cũng là bị Lạc Nam bắt cóc xóa đi trí nhớ, hận thù giữa đôi bên càng thêm chồng chất, triệt để không chết không thôi rồi.
“Không phải là tiểu súc sinh họ Lạc bất cẩn bại lộ chuyện truyền thừa của Diệt Tâm Chí Tôn, mà là vị thế hiện tại của hắn đã không còn e sợ chúng ta, nên mới thẳng thừng thể hiện một cách ngạo mạn như vậy.” Kiếm Huyền Hưng trầm giọng nói:
“Đại Hộ Pháp Nam Thiên Môn, Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn, thân phận như thế đã đủ cùng Chí Tôn bình khởi bình tọa, lại có thêm hai đại thế lực ở sau lưng bảo vệ, làm sao có thể công khai làm thịt hắn?”
Cả đám âm thầm đau đầu không thôi, chính miệng Nam Thiên Chí Tôn đã cảnh cáo cục diện này không thể để Chí Tôn xen vào, nhưng bên dưới Chí Tôn có bao nhiêu người tự tin rằng mình có thể làm thịt Lạc Nam?
Trừ khi bọn hắn ở đây tin rằng mình đủ khả năng tiêu diệt Nam Thiên Tố, lật đổ Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn thì mới dám phá vỡ quy tắc mà ra tay với Lạc Nam.
“Xem ra các vị đang vì kẻ thù chung của chúng ta mà phiền não…” Một thanh âm bỗng nhiên vang vọng giữa không gian.
“Kẻ nào?” Toàn trường biến sắc, đặc biệt là đám người Huyết Thương Thiên lo sợ bị Nam Thiên Tố phát hiện, tung kiếm chém thẳng như lần trước.
Không gian vặn vẹo, một thân ảnh nam tử trung niên trong suốt hiện ra, khí thế Hồn Chí Tôn không hề che giấu.
“Đạo hữu là người phương nào?” Cảm nhận đối phương là một luồng Linh Hồn Chí Tôn, các vị Chí Tôn điềm tĩnh hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu tên này đến gây sự, tất cả bọn hắn tin rằng mình lập tức có thể nghiền đối phương thành cặn bã.
“Bổn tọa là tộc trưởng Vạn Linh Tộc – Vạn Ứng Thiên, có cùng kẻ thù với các vị.” Linh Hồn Chí Tôn cười gằn nói.
“Vạn Linh Tộc Vạn Ứng Thiên!” Toàn trường giật mình, hiển nhiên đã nghe qua danh tự của chủng tộc này, một trong những Thiên Địa Sủng Nhi của Tây Châu.
“Truyền ngôn không giả, Vạn Linh Tộc có quá nhiều linh hồn, vậy nên dù chúng ta giết mất linh hồn trước mặt này thì ngươi cũng không sao cả?” Huyết Thương Hải hứng thú hỏi.
“Không sai!” Vạn Ứng Thiên nhún vai:
“Nhưng chúng ta có cùng kẻ thù, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, đạo lý này tin tưởng các vị đều hiểu chứ?”
“Đã nghe qua việc Lạc Nam đối nghịch với Vạn Linh Tộc Thiếu Chủ tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Một đám Chí Tôn gật gật đầu, trận chiến của Lạc Nam và Vạn Linh Tộc xảy ra ở Kiếm Châu không giấu được tai mắt của bọn hắn.
“Không sai, Vạn Linh Tộc và Lạc Nam cũng có thù không đội trời chung.” Vạn Ứng Thiên nhấn mạnh.
“Haha, nhưng hiện tại Lạc Nam đã có Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn làm chỗ dựa, hai thế lực này bất kỳ một cái nào cũng mạnh hơn Vạn Linh Tộc của ngươi.” Kiếm Huyền Hưng cười nhạt.
“Đó là lý do mà bổn tọa tìm gặp các vị.” Vạn Ứng Thiên mỉm cười, cũng không hề tức giận:
“Nếu như dễ dàng đối phó với Lạc Nam, ta đâu cần từ Tây Châu đến tận đây tìm các vị làm cái gì?”
“Nhưng e rằng dù ngươi có tìm đến thì chúng ta cũng không làm gì được hắn.” Triệu Lăng Hạo thẳng thừng nói:
“Thêm một Vạn Linh Tộc cũng không đủ để chúng ta sẳn sàng liều mạng với Nam Thiên Môn và Đúc Kiếm Sơn.”
“Đạo lý này bổn tọa đương nhiên hiểu!” Vạn Ứng Thiên cười tủm tỉm:
“Nhưng chúng ta đâu cần thiết phải tự thân ra tay, có thể mượn đao giết người mà?”
“Mượn đao giết người?” Các vị Chí Tôn bĩu lộ xem thường:
“Cây đao nào dám động vào Đại Hộ Pháp Nam Thiên Môn và Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn?”
Bọn hắn đương nhiên hiểu ý đồ của Vạn Ứng Thiên, cũng từng nghĩ cách thuê các tổ chức sát thủ ở Kiếm Châu ra tay lấy đầu Lạc Nam.
Nhưng thân phận của Lạc Nam quá khủng, các tổ chức sát thủ của Kiếm Châu không dám dây vào hắn, nhất là gần đây hắn còn trở thành trưởng lão của Đúc Kiếm Sơn, danh vọng tăng cao.
Đối với sự nghi hoặc của đám người, Vạn Ứng Thiên chỉ nhàn nhạt cười, ra vẻ thần bí hỏi:
“Các vị đã nghe qua Thiên Lệnh Giáo chưa?”
“Thiên Lệnh Giáo!” Một đám Chí Tôn biến sắc, ánh mắt hiện lên nồng đậm kiêng kỵ, chậm rãi thốt lên:
“Đây là thế lực sát thủ cường đại và bí ẩn nhất Nam Vực, Kiếm Châu đã từng xung đột với Nam Vực, vì thế chúng ta chưa từng nghĩ đến sẽ liên hệ với Thiên Lệnh Giáo!”
Bọn hắn dù sao cũng là phần tử của Kiếm Châu, mà năm đó khi Kiếm Châu cùng Nam Vực đại chiến, mâu thuẫn đôi bên rất lớn, Thiên Lệnh Giáo thần không biết quỷ không hay ám sát rất nhiều cường giả Kiếm Châu.
Thế cho nên các vị Chí Tôn ở Kiếm Châu chưa từng nghĩ đến việc hạ mình nhờ Thiên Lệnh Giáo ra tay với Lạc Nam, dù sao thì hắn cũng là Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, xem như là người của Kiếm Châu rồi.
Nhờ đến tổ chức sát thủ ở đại vực khác ám sát người của châu lục mình, hành vi này nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với danh vọng của các thế lực của bọn hắn.
“Bổn tọa hiểu nỗi khổ tâm của các vị, thế nên thế lực của các vị không cần đích thân ra mặt.” Vạn Ứng Thiên nở nụ cười nguy hiểm:
“Các vị chỉ cần bí mật ở sau lưng hậu thuẫn cho Vạn Linh Tộc, để bổn tọa có đủ vốn liếng tìm đến nhờ vả Thiên Lệnh Giáo xuất thủ, dù rằng cái giá sẽ không nhỏ nhưng tỷ lệ thành công ám sát của Thiên Lệnh Giáo là tuyệt đối.”
“Hơn thế nữa, Thiên Lệnh Giáo không hề ngại Nam Thiên Môn hay Đúc Kiếm Sơn như các vị đâu.”
“Như vậy vừa không phá vỡ quy tắc Chí Tôn không được phép ra tay với tiểu súc sinh họ Lạc, vừa loại bỏ được nguy cơ tiềm ẩn và kẻ thù chung, tội gì không làm đây?”
Vạn Ứng Thiên hiểu rằng để Thiên Lệnh Giáo đồng ý ra tay với một nhân vật có hai đại Chí Tôn Thế Lực làm chỗ dựa như Lạc Nam nhất định sẽ phải trả một cái giá trên trời.
Một mình Vạn Linh Tộc của hắn sợ rằng sẽ trả không nổi, nhưng nếu có thêm một đám Chí Tôn Thế Lực hậu thuẫn và hỗ trợ, khả năng đại sự sẽ thành công.
Đó là lý do hắn tìm đến ngày hôm nay…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà từng câu từng chữ của Vạn Ứng Thiên không thể nghi ngờ là cực kỳ có tính thuyết phục.
Các vị Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự hưng phấn.
…
Lạc Nam không biết có một đám lão quái vật đang âm thầm tính kế mình.
Đưa tiễn Dạ Thanh Thu cùng Tử Toàn Cơ, hắn lấy ra một đống vật phẩm đưa cho các nàng, nào là Trùng Thế Mạng, nào là Bất Tử Dịch Thủy có pha lẫn Dịch Thần Kỳ…nói tóm lại là các loại thủ đoạn giữ mạng.
Mặc dù trong lòng cảm động, Dạ Thanh Thu vẫn nhịn không được chống đối hắn:
“Lo cho ngươi trước đi, chúng ta đều là nữ cường giả hàng đầu, chẳng lẽ ngay cả mạng cũng giữ không nổi sao?”
“Nói thêm câu nữa lập tức cho nàng khỏi xuống giường.” Lạc Nam cười lạnh.
Dạ Thanh Thu vô thức khép chặt bờ mông bạo mãn, âm thầm mắng một tiếng cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc, đi cửa sau lại còn liên tục như vậy.
“Khanh khách…” Tử Toàn Cơ thấy đường đường là Dạ Thánh Nữ lại bị nam nhân hù dọa, nhịn không được vui vẻ nở nụ cười.
Theo sau đó, nàng lại vương vấn lưu luyến thở dài một tiếng:
“Huyết Thánh Nữ đã có lệnh triệu tập thiếp thân, cần năng lực Loạn Xích Tử Đồng của thiếp thân hỗ trợ đi làm một chút chuyện, Liên Tâm Kỹ Viện sắp tới sẽ do người khác quản lý, chàng cũng đừng đến đó tìm ta.”
“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam giật mình: “Bà chủ của Liên Tâm Kỹ Viện sẽ do người khác làm à?”
“Đúng vậy, thiếp vừa nhận lệnh này không lâu, còn chưa kịp nói với chàng.” Tử Toàn Cơ mím nhẹ cánh môi.
Phận làm Tu La Sứ Giả phải chấp nhận vì cao tầng của Tu La Giáo bôn ba, điều này không thể thay đổi được.
Lạc Nam ngoài mặt chỉ có thể chúc nàng bình an, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ chờ ngày sau khi có đủ thực lực, nhất định sẽ tìm cách giải trừ toàn bộ Thiên Đạo Lời Thề của các nàng.
“Ngươi cũng không cần lo lắng cho chúng ta, lần này đặt cược ngươi giành chiến thắng tại Đúc Kiếm Đại Hội, riêng phần mỗi người chúng ta đều thu về đại lượng tài sản kinh khủng.” Dạ Thanh Thu nở nụ cười vui sướng:
“Từng ấy đã đủ để thu gom nguyên liệu đột phá Chí Tôn mà không cần mạo hiểm, lần sau gặp lại nói không chừng cả ta và Toàn Cơ đều đã là Nữ Chí Tôn rồi.”
“Đúng đó, đến lúc đấy cẩn thận chàng mới là người bị chúng ta ức hiếp.” Tử Toàn Cơ liếm đôi môi màu tím yêu dị.
“Ức hiếp ta đi! dây thừng đây…” Lạc Nam làm ra bộ dạng giang tay hưởng thụ:
“Hãy trói và làm chuyện các nàng yêu thích.”
“Phi, thật là vô liêm sĩ.” Hai mỹ nhân nhịn không được gắt một tiếng, gò má đỏ ửng với độ mặt dày của con hàng này.
Dạ Thanh Thu ném cho hắn một khối Lệnh Bài, chậc lưỡi nói rằng:
“Lệnh bài này là Tín Vật Đặt Cược ở Trân Bảo Lâu, ngươi cứ đến đó nhận phần thắng thuộc về mình, tỷ lệ là một ăn năm trăm, e rằng Trân Bảo Lâu lần này phải xuất huyết rồi.”
“Haha, hy vọng bọn hắn sẽ không lật lọng.” Lạc Nam tươi cười, sắp có tài nguyên để phát triển Thanh Long Thánh Địa trong thời gian dài rồi.
“Chúng ta đi…” Hai nữ nhìn thật kỹ hắn.
Lạc Nam nhịn không được lại đưa tay ôm chặt các nàng, cúi đầu hôn thật sâu vào môi từng người.
Không biết qua bao lâu sau, hắn mới dùng đặc quyền của trưởng lão mở ra Truyền Tống Trận, giúp hai nàng rời khỏi không gian của Đúc Kiếm Sơn.
Nhìn thấy thân ảnh yêu kiều của hai nữ sắp biến mất, hắn mới nhu tình nói ra: “Ta yêu hai nàng.”
Tử Toàn Cơ cùng Dạ Thanh Thu nở nụ cười ngọt ngào, chưa kịp đáp lại…thân ảnh đã tan biến.
“Vận đào hoa của chàng vẫn không đổi, đi đến đâu cũng có hồng nhan vì chàng mà làm tất cả.” Độc Cô Ngạo Tuyết ở phía sau lúc này mới bước lên thì thầm.
“Chưa chắc…” Trong đầu Lạc Nam vô thức hiện ra một thân ảnh vung kiếm lạnh lùng.
Hắc lắc đầu xua tan tạp niệm, ôm lấy eo thon của Độc Cô Ngạo Tuyết, nhu hòa nói rằng:
“Các tỷ muội của nàng sắp trở về rồi, ta có thể cảm nhận được…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro