Nguyện cùng quâ...
Akay Hau
2024-11-24 09:35:36
Quảng trường phía sau Thanh Long Phủ…
ẦM…ẦM…ẦM…
Không gian chấn động dữ dội dù không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, loáng thoáng chỉ có hai luồng ảnh ảo xẹt qua bầu trời, mỗi một lần hai luồng ảo ảnh va chạm đều tạo nên va đập dữ dội, tia lửa bắn ra bốn phía, nghe như có hàng chục thanh kiếm đang chém vào nhau với tốc độ và uy lực kinh khủng.
Tất cả diễn ra quá nhanh, loáng thoáng chỉ có thể chứng kiến một luồng tàn ảnh với từng tia hoàng kim chói mắt cùng với một luồng tàn ảnh với những tia đen kịch thần bí lướt qua nhau.
Hai luồng tàn ảnh đang đụng độ ở tốc độ vượt trên ánh sáng, áp đảo siêu thanh, bốn phương tám hướng xung quanh chao đảo vì Chiến Thế và Sát Thế cường đại không ngừng nghiền ép lấy nhau, tàn phá lấy nhau không cam lòng yếu thế.
Lạc Nam mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, kích hoạt cả Phá Tắc Thời Gian làm mọi diễn biến trước mặt trở nên chậm lại, rốt cuộc thấy rõ toàn cảnh.
Đó là một cuộc chiến giữa hai nữ nhân, sau lưng các nàng hiện ra hư ảnh hai tôn Thần Thú Biến Dị sở hữu tốc độ hàng đầu, có thể áp đảo đại đa số những tộc Thần Thú khác.
Kim Sát Bạch Hổ của Nam Cung Uyển Dung và Hắc Vân Bạch Hổ của Bạch Miêu Miêu.
“Không ngờ sau khi đột phá Thánh Hoàng, tốc độ của các nàng đã đạt đến mức độ khủng bố như vậy.” Lạc Nam ngưng trọng đánh giá:
“Nếu ta không có ưu thế về Không Gian và Thời Gian, e rằng không thể đuổi kịp bất kỳ ai trong hai nàng.”
Hắn âm thầm ước tính, cảm thấy tốc độ của hai nữ vượt xa Thánh Hoàng bình thường, thậm chí đã tiệm cận vận tốc của Thánh Đế.
Trong toàn bộ chúng nữ, e rằng chỉ có những nhân vật sở hữu Thời Không Lực như Tuế Nguyệt hoặc huyết mạch thiên về tốc độ như Huyễn Dạ Mộc Điệp của Mộc Tử Âm là có thể so sánh.
Bạch Hổ ngoài trời sinh hiếu sát, tốc độ và sự linh hoạt trong chiến đấu vẫn luôn là điểm đáng sợ nhất, huống hồ gì hai tôn Bạch Hổ biến dị.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam vận chuyển hai khoảng Bá Lực Chưởng nơi hai lòng bàn tay, Thời Gian Chi Lực tác động, hướng hai luồng tàn ảnh hung hăng chưởng ra.
OÀNH OÀNH…
Bá Lực Chưởng như hai tia hủy diệt không chút nhân nhượng bắn thẳng.
“Hừ!” Nam Cung Uyển Cung yêu kiều hừ một tiếng, những đường văn hoàng kim sáng rực lên trên làn da mỹ miều của nàng, mười đầu ngón tay duỗi thẳng, Kim Thánh Hoàng Lực ngưng kết thành mười sợi chỉ bắn ra, ở giữa không trung đan xen thành một mảnh lưới sắt lẹm bao phủ trước mặt mình.
Bá Lực Chưởng đánh vào liền bị mảnh lưới sắc bén đó chia năm xẻ bảy, tiêu tán thành các loại lực lượng nhỏ lẽ, chậm rãi tan biến.
Ở phía bên cạnh, đôi mắt sáng ngời của Bạch Miêu Miêu hóa thành một màu đen thâm thúy.
Khi Bá Lực Chưởng đánh vào cơ thể nàng, chỉ nghiền nát một luồng khói đen huyền ảo, thân ảnh Bạch Miêu Miêu chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng Lạc Nam, móng vuốt duỗi ra, một đôi Hắc Vân Hổ Trảo vồ xuống.
Lạc Nam nhếch miệng cười, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lóe lên, Định Hồn đã được kích hoạt.
Thân thể Bạch Miêu Miêu thoáng chốc cứng đờ.
Hắn thuận thế nắm lấy một tay nàng kéo vào lòng mình, ung dung ôm lấy eo thon.
Tốc Biến triển khai đến bên cạnh Nam Cung Uyển Dung, một tay khoác vòng qua kéo nàng vào lòng ngực.
“Quê hương ta thường ví thê tử như hổ cái, hiện tại ta lại vinh hạnh có được hai con hổ cái theo đúng nghĩa đen làm vợ.” Lạc Nam cười hắc hắc.
Hai nữ nhân có chút thất thần, vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, đợi hai nàng kịp định thần đã bị hắn trái ôm phải ấp.
“Phu quân…” Nam Cung Uyển Dung ôn nhu gọi một tiếng, trạng thái chiến đấu hung hãn hoàn toàn biến mất, khí độ của một thiếu phụ ung dung trang nhã hiện ra, tựa đầu vào ngực hắn.
“Chủ công!” Bạch Miêu Miêu lại là vô thức bật thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa kinh hỉ nhìn lấy nam nhân.
“Đã bảo nàng đừng gọi chủ công.” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Miêu Miêu da mặt mỏng, vẫn còn chưa thích ứng.” Nam Cung Uyển Dung thay nàng nói chuyện, bờ môi chín mọng khẽ cắn:
“Nào đâu như mấy tỷ muội chúng ta, lần nào cũng bị ngươi kéo tất cả lên giường.”
Bạch Miêu Miêu gò má hơi đỏ lên, bất quá tính cách của nàng vẫn là một nữ hổ dám yêu dám hận, vẫn thản nhiên đối mặt với hắn.
Lạc Nam khẽ cười, lúc này mới buông ra mỹ nhân, giúp hai nàng chỉnh lý lại tóc rối và y phục hơi lộn xộn, mở miệng nói rằng:
“Các nàng cũng biết ta chuẩn bị rời đi một thời gian, muốn tìm hồng nhan bồi bạn, xem như ngao du thiên hạ một chuyến.”
“Để Miêu Miêu đi với chàng đi!” Nam Cung Uyển Dung liền nhoẻn miệng cười:
“Thiếp muốn ở lại trợ giúp đại tẩu và các tỷ muội phát triển Thanh Long Thánh Địa, chiến lực của Miêu Miêu không tệ, chắc chắn có thể trợ giúp cho chàng.”
Lạc Nam âm thầm tán thưởng thê tử Uyển Dung hiểu chuyện, nàng biết quan hệ giữa hắn và Bạch Miêu Miêu còn cách một tầng nên mới chủ động thúc đẩy.
Bên trong chúng nữ, Bạch Miêu Miêu thân thiết nhất với Cửu Huân Dao và Nam Cung Uyển Dung.
Cửu Huân Dao và Bạch Miêu Miêu từng là hai trong số Thập Nhị Cầm Tinh, cùng nhau vào sinh ra tử.
Bạch Miêu Miêu là yêu tộc hàng thật giá thật, là Hắc Vân Bạch Hổ…còn Nam Cung Uyển Dung là nhân loại luyện hóa huyết mạch Kim Sát Bạch Hổ, hai nữ có nhiều điểm chung, ngày thường hay tỷ thí đối chiến cùng nhau, cũng cực kỳ thân mật.
Nhận thấy phu quân nhà mình rốt cuộc muốn gần gũi hơn với Bạch Miêu Miêu, Nam Cung Uyển Dung âm thầm vì tỷ muội cảm thấy vui mừng.
“Miêu Miêu, ý của nàng thế nào? Có nguyện ý đồng hành cùng ta?” Lạc Nam nhìn giai nhân đã từng là nữ tướng của mình chăm chú hỏi.
Đôi mắt đen lóng lánh nhìn lấy hắn, Bạch Miêu Miêu đè nén nội tâm kích động, khẽ vuốt tóc dài trắng đen đan xen, trịnh trọng hồi đáp:
“Nguyện cùng quân chân trời góc biển!”
…
Vào đêm, bầu trời Thanh Long Thánh Địa có phần cô tịch, một chút man mát buồn…
Một vị nữ tử ngồi trên cành cây cao, như hòa mình vào đêm đen, tận hưởng từng cơn gió lạnh.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, người khác không biết sẽ cho rằng nàng chính là Phượng Nghi sắc sảo và cao quý.
Bởi lẽ dung mạo giống nhau như một khuôn đúc thành, khuynh quốc khuynh thành, tinh xảo tuyệt luân.
Chỉ bất quá thay vì có một màu thất sắc tóc dài lộng lẫy của Phượng Nghi, nữ tử này lại sở hữu mái tóc đen tuyền óng mượt thả xuống như thác.
Thay vì phượng bào đỏ rực của Phượng Nghi, nữ tử này lại khoác trên người váy dài màu trắng không nhiễm bụi trần.
Môi của Phượng Nghi đỏ như điểm son, môi của nữ tử này lại thuần một màu đen oánh nhuận huyền bí.
Và cuối cùng, nếu Phượng Nghi như một nữ đế quân lâm thiên hạ, không người dám khinh nhờn…thì vị nữ tử này lại tràn đầy cảm giác quạnh quẽ, tiêu điều, khiến người khác đau lòng, chỉ muốn vòng tay ôm trọn.
Mà lúc này, quả thật là có người muốn ôm lấy nàng.
Không gian gợn sóng, Lạc Nam ngồi bên cạnh trên cành cây, cùng nàng thả chân lơ lửng giữa không trung, ôn hòa gọi một tiếng:
“Tịch Y…”
Giai nhân thân thể khẽ run, đưa mắt sang nhìn hắn mỉm cười yếu ớt: “Phu quân, là ngươi à?”
Lạc Nam đưa tay vuốt lấy tóc nàng, vuốt gò má nàng, nàng vẫn lẳng lặng nhìn hắn.
“Nàng vẫn như vậy, thể hiện cảm xúc quá ít…” Hắn thở dài thương tiếc.
Phần lớn cuộc đời ẩn mình dưới đáy Phượng Sào, gánh chịu muôn vàn chỉ trích, toàn tộc xa lánh, hy sinh vì tỷ tỷ sinh đôi Phượng Nghi của mình, giống như một cái bóng.
Cuối cùng nàng lại chính là người hùng chân chính của Phượng Hoàng Tộc, khi toàn bộ Phượng Hoàng Tộc lâm vào thời khắc nguy khốn nhất, nàng chính là người xuất hiện.
Nhưng dù kết cục cuối cùng viên mãn, nàng đã tìm thấy sự tôn sùng của tộc nhân mà bản thân nàng xứng đáng có được…
Mặc dù đã khá hơn rất nhiều khi ở cùng với hắn và các tỷ muội khác, nhưng cái loại cảm giác cô tịch, u buồn đã thấm sâu vào nội tâm, linh hồn nàng, khó mà thay đổi.
“Cảm xúc đôi khi không nhất thiết phải biểu lộ trên mặt, ở trong lòng cũng rất quan trọng.” Phượng Tịch Y thỏ thẻ.
Lạc Nam cười cười, đem nàng ôm vào trong lòng.
Phượng Tịch Y khép hờ hai mắt, tận hưởng lồng ngực ấm áp khó được…
“Phu thê chúng ta kết hôn từ khi còn Nhất Thế Vũ Trụ, nàng cùng với Phượng Nghi, Cửu Huyền gả cho ta, vậy mà vẫn chưa động phòng đấy.” Lạc Nam hôn lên tóc nàng thì thầm.
Phượng Tịch Y chỉ cảm thấy gò má của mình nóng lên, nhịp tim bất giác đập mạnh, lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình hạnh phúc lúc này, im lặng không đáp lời hắn.
Lạc Nam hiểu được tâm ý của nàng, càng đem nàng ôm chặt hơn, ôn nhu nói:
“Đêm nay ta chỉ muốn ôm nàng, phu thê chúng ta ngày sau còn dài…lần này nàng rời đi cùng ta nhé?”
“Vâng.” Phượng Tịch Y ngồi trên đùi nam nhân, tựa đầu vào vai hắn, giọng điệu dịu dàng như nước chảy:
“Thiếp theo chàng đến cùng trời cuối đất.”
…
Một đêm lặng lẽ qua đi.
Trong áo Lạc Nam lúc này có một con mèo nhỏ và một con chim nhỏ rúc vào, còn ai khác ngoài hai vị thê tử Bạch Miêu Miêu và Phượng Tịch Y của hắn?
Chỉ bất quá hắn tương đối tham lam, cảm thấy còn chưa đủ.
Tìm đến Hư Tử Chiến Trường đã đem ra đặt tại khuôn viên của Thanh Long Phủ, đem Đình Manh Manh đang đại chiến với Băng Linh Nhi kéo ra, cười tủm tỉm hỏi:
“Xú nha đầu, ta dự định đi chơi một chuyến, có hứng thú không?”
“Đi chơi sao?” Đình Manh Manh hai mắt lập tức sáng quắc như đèn pha, vung lên nắm đấm hừ hừ:
“Sớm nên như vậy, tu luyện đánh nhau mãi cũng chán rồi, đi chơi dám không mang theo ta, cẩn thận cho nữ nhân Lạc Yên nhà ngươi một quyền của Thương Thiên Phách Thể!”
Lạc Nam dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn nàng: “Chuẩn bị đi, khi nào lên đường ta sẽ đón.”
…
Băng Hàn Mật Thất, một trong những kiến trúc được dựng lên dưới lòng đất Thanh Long Phủ để tạo điều kiện cho các thê tử tu luyện.
Trong Băng Hàn Mật Thất có đại lượng Băng Nguyên Thạch bao phủ, được bố trí một chiếc giường và một hàn đàm lạnh lẽo.
Chiếc giường chính là Giường Băng Vĩnh Cửu mà Lạc Nam lấy được trong bảo khố của Kiếm Tây Thành, hàn đàm lại là do Băng Hệ Bản Nguyên tinh khiết nhất hóa lỏng.
Đều là tài nguyên băng hệ đỉnh cấp, ngay cả Thánh Đế Viên Mãn tu luyện cũng có hiệu quả nhất định.
Ngày thường trong Băng Hàn Mật Thất thường có đông đảo nữ nhân sở hữu Băng Linh Căn như Hoa Thanh Trúc, Liễu Thi Cầm, Cơ Nhã, Cơ Băng Vương Y Vận tu luyện…
Bất quá hôm nay chẳng biết vì sao tương đối trống trải…
“Kỳ lạ, Thường Nga hẹn ta cùng nhau tu luyện, vì sao vẫn chưa thấy?”
Có thanh âm trong trẻo lạnh lùng, một thân ảnh trong bộ cung trang màu thiên thanh, băng cơ ngọc cốt, như một đóa u lan nơi thâm sơn cùng cốc tiến vào.
Nàng chính là Lăng Ba, bằng hữu của Thường Nga, sư phụ của Cơ Nhã.
Mặc dù chưa hiểu vì sao Thường Nga chưa xuất hiện như đã hẹn, Lăng Ba cũng không hoài nghi cái gì, chậm rãi thoát xuống thanh y, lộ ra thân thể hoàn mỹ với những đường cong lã lướt, làn da trắng hơn tuyết tan, những nơi cần điểm hồng thì đều rực rỡ.
Bình thường các nàng đều hay ngâm mình dưới hàn đàm tu luyện, vì vậy lần này Lăng Ba cũng quen thuộc cởi y phục, chậm rãi bước chân vào dòng nước lạnh buốt.
Đang muốn nhắm mắt điều tức, một luồng hơi nóng bất chợt ở bên cạnh truyền đến.
Lăng Ba giật mình, còn chưa kịp hiểu hơi nóng từ đâu đến, một giọng điệu ra vẻ bất ngờ và vui vẻ đã vang lên:
“Lăng Ba, thật trùng hợp…nàng cũng tiến vào hàn đàm tu luyện sao?”
Lăng Ba chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, có chút choáng váng, một đôi mắt vốn hờ hững như băng vạn năm xuất hiện gợn sống, vô thức thốt lên:
“Ngươi vì sao ở đây?”
“Ta?” Lạc Nam chỉ vào mặt mình, ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt:
“Ta cũng có Băng Linh Căn mà, không thể vào đây tu luyện sao?”
“Vậy ngươi tiếp tục tu đi, ta không quấy rầy.” Lăng Ba phản ứng cực nhanh, một lớp Băng Lực đã bao quanh thân thể, thả người muốn bay lên.
Đáng tiếc nàng gặp phải tên lưu manh da mặt dày, chỉ thấy hắn vội vàng dùng đôi tay săn chắc như gọng kìm đem nàng kéo trở về, Đế Diễm còn hừng hực thiêu đốt lớp băng mà nàng vừa tạo thành che phủ cơ thể.
Chỉ thoáng chốc hai người đã trần trụi ôm cùng một chỗ, da thịt trơn tuột ma sát lấy nhau.
“Ngươi…” Lăng Ba giận dữ nói không nên lời.
Lúc này làm sao nàng còn không biết Thường Nga và những nữ nhân khác cộng động tác hợp, cố ý bày ra cái bẫy này để nàng rơi vào ma trảo của Lạc Nam.
Bản tính của nàng lạnh lùng u tĩnh, tuy rằng trong lòng đã sớm có hình bóng của hắn, nhưng cũng không muốn dễ dàng như thế bị hắn đắc thủ, nàng còn chưa chuẩn bị sẳn sàng.
“Ngoan nào.” Lạc Nam nhu tình nhìn đôi mắt lạnh lùng của giai nhân, nắm lấy tay nàng hôn lên đầy trân trọng, thành thật nói:
“Thường Nga các nàng ấy muốn tạo điều kiện để ta gần nàng hơn mà thôi, đừng nóng giận.”
“Gần hơn như thế này?” Lăng Ba lạnh lùng hỏi, nàng thậm chí cảm giác được hung khí vừa cứng vừa nóng, to lớn đến đáng sợ của hắn bên dưới ma sát lên bắp đùi nàng.
“Nàng là hồng nhan tri kỷ của ta mà, ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá đáng.” Lạc Nam nhìn nàng.
Lăng Ba cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, thân mình trần trụi dưới hàn đàm, bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn nhịp thở và tiếng tim đập của nhau.
Hồi lâu sau nàng chỉ đành thở dài một hơi: “Thật sự là kiếp trước thiếu nợ ngươi.”
“Không, kiếp trước và cả kiếp này ta đều thiếu nợ nàng.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng:
“Nàng nguyện ý cùng ta đến tận Nguyên Giới này chính là phúc phận ta tu mấy kiếp.”
Nghe hắn miệng nở hoa sen, Lăng Ba rõ ràng trong lòng thỏa mãn, ngoài miệng lại lạnh nhạt:
“Ta vì Thường Nga, Cơ Nhã và Cơ Băng nên mới theo ngươi lên tận nơi đây mà thôi, đừng ảo tưởng.”
“Ta không phủ nhận điều đó nhưng trong lòng nàng có ta, cũng giống như lòng ta có nàng, phải không?” Lạc Nam trầm thấp nói:
“Chúng ta từng cùng nhau trải qua những trận chiến, nàng từ ban đầu thậm chí không thích ta qua lại với Nhã Nhi, cho đến hiện tại đã nguyện ý làm hồng nhan của ta rồi.”
Trong mắt Lăng Ba xuất hiện một tia ngọt ngào, sau từng ấy thời gian, mặc dù đôi bên không biểu lộ quá nhiều, nội tâm lại xem nhau như một phần quan trọng.
Đối với nữ nhân đã nguyện ý vì mình mà đối địch với những kẻ thù hùng mạnh trong quá khứ, đối với nữ nhân nguyện ý vì mình đến Nguyên Giới xa xôi, ủy khuất ẩn trong đan điền của mình, Lạc Nam luôn trân trọng.
“Thời gian tới ta muốn nàng đi cùng ta.” Lạc Nam nhu hòa nói:
“Cũng không có gì ngại ngùng, ta chỉ muốn cùng hồng nhan tri kỷ của mình bồi dưỡng tình cảm.”
“Ừm.” Lăng Ba nhỏ giọng, nàng cũng muốn như thế…
“Để ta tắm cho nàng!” Hắn nhìn nàng, trong mắt không có một tia dục vọng, chỉ có sủng ái.
Lăng Ba lần này không đáp, nàng chỉ khẽ gật đầu, gò má và làn da dưới dòng chảy lạnh buốt vậy mà càng ửng hồng mê người.
Lạc Nam nở nụ cười, đôi tay chậm rãi trượt trên da thịt mềm mại, đàn hồi của mỹ nhân.
Một cảm giác chưa từng có lan tràn khắp nội tâm của Lăng Ba, nàng như mơ mơ màng màng, chìm vào trong mộng.
Không biết đến khi nào, hắn bế nàng đến trên giường băng vĩnh cửu, ngắm nhìn thân thể như tuyệt tác của tạo hóa từ nàng.
“Mặc y phục cho ta đi…” Lăng Ba thầm thì:
“Sớm muộn cũng cho ngươi mà, chỉ là ta muốn chín muồi thêm một chút.”
Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói:
“Biết rồi.”
ẦM…ẦM…ẦM…
Không gian chấn động dữ dội dù không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, loáng thoáng chỉ có hai luồng ảnh ảo xẹt qua bầu trời, mỗi một lần hai luồng ảo ảnh va chạm đều tạo nên va đập dữ dội, tia lửa bắn ra bốn phía, nghe như có hàng chục thanh kiếm đang chém vào nhau với tốc độ và uy lực kinh khủng.
Tất cả diễn ra quá nhanh, loáng thoáng chỉ có thể chứng kiến một luồng tàn ảnh với từng tia hoàng kim chói mắt cùng với một luồng tàn ảnh với những tia đen kịch thần bí lướt qua nhau.
Hai luồng tàn ảnh đang đụng độ ở tốc độ vượt trên ánh sáng, áp đảo siêu thanh, bốn phương tám hướng xung quanh chao đảo vì Chiến Thế và Sát Thế cường đại không ngừng nghiền ép lấy nhau, tàn phá lấy nhau không cam lòng yếu thế.
Lạc Nam mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, kích hoạt cả Phá Tắc Thời Gian làm mọi diễn biến trước mặt trở nên chậm lại, rốt cuộc thấy rõ toàn cảnh.
Đó là một cuộc chiến giữa hai nữ nhân, sau lưng các nàng hiện ra hư ảnh hai tôn Thần Thú Biến Dị sở hữu tốc độ hàng đầu, có thể áp đảo đại đa số những tộc Thần Thú khác.
Kim Sát Bạch Hổ của Nam Cung Uyển Dung và Hắc Vân Bạch Hổ của Bạch Miêu Miêu.
“Không ngờ sau khi đột phá Thánh Hoàng, tốc độ của các nàng đã đạt đến mức độ khủng bố như vậy.” Lạc Nam ngưng trọng đánh giá:
“Nếu ta không có ưu thế về Không Gian và Thời Gian, e rằng không thể đuổi kịp bất kỳ ai trong hai nàng.”
Hắn âm thầm ước tính, cảm thấy tốc độ của hai nữ vượt xa Thánh Hoàng bình thường, thậm chí đã tiệm cận vận tốc của Thánh Đế.
Trong toàn bộ chúng nữ, e rằng chỉ có những nhân vật sở hữu Thời Không Lực như Tuế Nguyệt hoặc huyết mạch thiên về tốc độ như Huyễn Dạ Mộc Điệp của Mộc Tử Âm là có thể so sánh.
Bạch Hổ ngoài trời sinh hiếu sát, tốc độ và sự linh hoạt trong chiến đấu vẫn luôn là điểm đáng sợ nhất, huống hồ gì hai tôn Bạch Hổ biến dị.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam vận chuyển hai khoảng Bá Lực Chưởng nơi hai lòng bàn tay, Thời Gian Chi Lực tác động, hướng hai luồng tàn ảnh hung hăng chưởng ra.
OÀNH OÀNH…
Bá Lực Chưởng như hai tia hủy diệt không chút nhân nhượng bắn thẳng.
“Hừ!” Nam Cung Uyển Cung yêu kiều hừ một tiếng, những đường văn hoàng kim sáng rực lên trên làn da mỹ miều của nàng, mười đầu ngón tay duỗi thẳng, Kim Thánh Hoàng Lực ngưng kết thành mười sợi chỉ bắn ra, ở giữa không trung đan xen thành một mảnh lưới sắt lẹm bao phủ trước mặt mình.
Bá Lực Chưởng đánh vào liền bị mảnh lưới sắc bén đó chia năm xẻ bảy, tiêu tán thành các loại lực lượng nhỏ lẽ, chậm rãi tan biến.
Ở phía bên cạnh, đôi mắt sáng ngời của Bạch Miêu Miêu hóa thành một màu đen thâm thúy.
Khi Bá Lực Chưởng đánh vào cơ thể nàng, chỉ nghiền nát một luồng khói đen huyền ảo, thân ảnh Bạch Miêu Miêu chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng Lạc Nam, móng vuốt duỗi ra, một đôi Hắc Vân Hổ Trảo vồ xuống.
Lạc Nam nhếch miệng cười, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lóe lên, Định Hồn đã được kích hoạt.
Thân thể Bạch Miêu Miêu thoáng chốc cứng đờ.
Hắn thuận thế nắm lấy một tay nàng kéo vào lòng mình, ung dung ôm lấy eo thon.
Tốc Biến triển khai đến bên cạnh Nam Cung Uyển Dung, một tay khoác vòng qua kéo nàng vào lòng ngực.
“Quê hương ta thường ví thê tử như hổ cái, hiện tại ta lại vinh hạnh có được hai con hổ cái theo đúng nghĩa đen làm vợ.” Lạc Nam cười hắc hắc.
Hai nữ nhân có chút thất thần, vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, đợi hai nàng kịp định thần đã bị hắn trái ôm phải ấp.
“Phu quân…” Nam Cung Uyển Dung ôn nhu gọi một tiếng, trạng thái chiến đấu hung hãn hoàn toàn biến mất, khí độ của một thiếu phụ ung dung trang nhã hiện ra, tựa đầu vào ngực hắn.
“Chủ công!” Bạch Miêu Miêu lại là vô thức bật thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa kinh hỉ nhìn lấy nam nhân.
“Đã bảo nàng đừng gọi chủ công.” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
“Miêu Miêu da mặt mỏng, vẫn còn chưa thích ứng.” Nam Cung Uyển Dung thay nàng nói chuyện, bờ môi chín mọng khẽ cắn:
“Nào đâu như mấy tỷ muội chúng ta, lần nào cũng bị ngươi kéo tất cả lên giường.”
Bạch Miêu Miêu gò má hơi đỏ lên, bất quá tính cách của nàng vẫn là một nữ hổ dám yêu dám hận, vẫn thản nhiên đối mặt với hắn.
Lạc Nam khẽ cười, lúc này mới buông ra mỹ nhân, giúp hai nàng chỉnh lý lại tóc rối và y phục hơi lộn xộn, mở miệng nói rằng:
“Các nàng cũng biết ta chuẩn bị rời đi một thời gian, muốn tìm hồng nhan bồi bạn, xem như ngao du thiên hạ một chuyến.”
“Để Miêu Miêu đi với chàng đi!” Nam Cung Uyển Dung liền nhoẻn miệng cười:
“Thiếp muốn ở lại trợ giúp đại tẩu và các tỷ muội phát triển Thanh Long Thánh Địa, chiến lực của Miêu Miêu không tệ, chắc chắn có thể trợ giúp cho chàng.”
Lạc Nam âm thầm tán thưởng thê tử Uyển Dung hiểu chuyện, nàng biết quan hệ giữa hắn và Bạch Miêu Miêu còn cách một tầng nên mới chủ động thúc đẩy.
Bên trong chúng nữ, Bạch Miêu Miêu thân thiết nhất với Cửu Huân Dao và Nam Cung Uyển Dung.
Cửu Huân Dao và Bạch Miêu Miêu từng là hai trong số Thập Nhị Cầm Tinh, cùng nhau vào sinh ra tử.
Bạch Miêu Miêu là yêu tộc hàng thật giá thật, là Hắc Vân Bạch Hổ…còn Nam Cung Uyển Dung là nhân loại luyện hóa huyết mạch Kim Sát Bạch Hổ, hai nữ có nhiều điểm chung, ngày thường hay tỷ thí đối chiến cùng nhau, cũng cực kỳ thân mật.
Nhận thấy phu quân nhà mình rốt cuộc muốn gần gũi hơn với Bạch Miêu Miêu, Nam Cung Uyển Dung âm thầm vì tỷ muội cảm thấy vui mừng.
“Miêu Miêu, ý của nàng thế nào? Có nguyện ý đồng hành cùng ta?” Lạc Nam nhìn giai nhân đã từng là nữ tướng của mình chăm chú hỏi.
Đôi mắt đen lóng lánh nhìn lấy hắn, Bạch Miêu Miêu đè nén nội tâm kích động, khẽ vuốt tóc dài trắng đen đan xen, trịnh trọng hồi đáp:
“Nguyện cùng quân chân trời góc biển!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Vào đêm, bầu trời Thanh Long Thánh Địa có phần cô tịch, một chút man mát buồn…
Một vị nữ tử ngồi trên cành cây cao, như hòa mình vào đêm đen, tận hưởng từng cơn gió lạnh.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt, người khác không biết sẽ cho rằng nàng chính là Phượng Nghi sắc sảo và cao quý.
Bởi lẽ dung mạo giống nhau như một khuôn đúc thành, khuynh quốc khuynh thành, tinh xảo tuyệt luân.
Chỉ bất quá thay vì có một màu thất sắc tóc dài lộng lẫy của Phượng Nghi, nữ tử này lại sở hữu mái tóc đen tuyền óng mượt thả xuống như thác.
Thay vì phượng bào đỏ rực của Phượng Nghi, nữ tử này lại khoác trên người váy dài màu trắng không nhiễm bụi trần.
Môi của Phượng Nghi đỏ như điểm son, môi của nữ tử này lại thuần một màu đen oánh nhuận huyền bí.
Và cuối cùng, nếu Phượng Nghi như một nữ đế quân lâm thiên hạ, không người dám khinh nhờn…thì vị nữ tử này lại tràn đầy cảm giác quạnh quẽ, tiêu điều, khiến người khác đau lòng, chỉ muốn vòng tay ôm trọn.
Mà lúc này, quả thật là có người muốn ôm lấy nàng.
Không gian gợn sóng, Lạc Nam ngồi bên cạnh trên cành cây, cùng nàng thả chân lơ lửng giữa không trung, ôn hòa gọi một tiếng:
“Tịch Y…”
Giai nhân thân thể khẽ run, đưa mắt sang nhìn hắn mỉm cười yếu ớt: “Phu quân, là ngươi à?”
Lạc Nam đưa tay vuốt lấy tóc nàng, vuốt gò má nàng, nàng vẫn lẳng lặng nhìn hắn.
“Nàng vẫn như vậy, thể hiện cảm xúc quá ít…” Hắn thở dài thương tiếc.
Phần lớn cuộc đời ẩn mình dưới đáy Phượng Sào, gánh chịu muôn vàn chỉ trích, toàn tộc xa lánh, hy sinh vì tỷ tỷ sinh đôi Phượng Nghi của mình, giống như một cái bóng.
Cuối cùng nàng lại chính là người hùng chân chính của Phượng Hoàng Tộc, khi toàn bộ Phượng Hoàng Tộc lâm vào thời khắc nguy khốn nhất, nàng chính là người xuất hiện.
Nhưng dù kết cục cuối cùng viên mãn, nàng đã tìm thấy sự tôn sùng của tộc nhân mà bản thân nàng xứng đáng có được…
Mặc dù đã khá hơn rất nhiều khi ở cùng với hắn và các tỷ muội khác, nhưng cái loại cảm giác cô tịch, u buồn đã thấm sâu vào nội tâm, linh hồn nàng, khó mà thay đổi.
“Cảm xúc đôi khi không nhất thiết phải biểu lộ trên mặt, ở trong lòng cũng rất quan trọng.” Phượng Tịch Y thỏ thẻ.
Lạc Nam cười cười, đem nàng ôm vào trong lòng.
Phượng Tịch Y khép hờ hai mắt, tận hưởng lồng ngực ấm áp khó được…
“Phu thê chúng ta kết hôn từ khi còn Nhất Thế Vũ Trụ, nàng cùng với Phượng Nghi, Cửu Huyền gả cho ta, vậy mà vẫn chưa động phòng đấy.” Lạc Nam hôn lên tóc nàng thì thầm.
Phượng Tịch Y chỉ cảm thấy gò má của mình nóng lên, nhịp tim bất giác đập mạnh, lại không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình hạnh phúc lúc này, im lặng không đáp lời hắn.
Lạc Nam hiểu được tâm ý của nàng, càng đem nàng ôm chặt hơn, ôn nhu nói:
“Đêm nay ta chỉ muốn ôm nàng, phu thê chúng ta ngày sau còn dài…lần này nàng rời đi cùng ta nhé?”
“Vâng.” Phượng Tịch Y ngồi trên đùi nam nhân, tựa đầu vào vai hắn, giọng điệu dịu dàng như nước chảy:
“Thiếp theo chàng đến cùng trời cuối đất.”
…
Một đêm lặng lẽ qua đi.
Trong áo Lạc Nam lúc này có một con mèo nhỏ và một con chim nhỏ rúc vào, còn ai khác ngoài hai vị thê tử Bạch Miêu Miêu và Phượng Tịch Y của hắn?
Chỉ bất quá hắn tương đối tham lam, cảm thấy còn chưa đủ.
Tìm đến Hư Tử Chiến Trường đã đem ra đặt tại khuôn viên của Thanh Long Phủ, đem Đình Manh Manh đang đại chiến với Băng Linh Nhi kéo ra, cười tủm tỉm hỏi:
“Xú nha đầu, ta dự định đi chơi một chuyến, có hứng thú không?”
“Đi chơi sao?” Đình Manh Manh hai mắt lập tức sáng quắc như đèn pha, vung lên nắm đấm hừ hừ:
“Sớm nên như vậy, tu luyện đánh nhau mãi cũng chán rồi, đi chơi dám không mang theo ta, cẩn thận cho nữ nhân Lạc Yên nhà ngươi một quyền của Thương Thiên Phách Thể!”
Lạc Nam dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn nàng: “Chuẩn bị đi, khi nào lên đường ta sẽ đón.”
…
Băng Hàn Mật Thất, một trong những kiến trúc được dựng lên dưới lòng đất Thanh Long Phủ để tạo điều kiện cho các thê tử tu luyện.
Trong Băng Hàn Mật Thất có đại lượng Băng Nguyên Thạch bao phủ, được bố trí một chiếc giường và một hàn đàm lạnh lẽo.
Chiếc giường chính là Giường Băng Vĩnh Cửu mà Lạc Nam lấy được trong bảo khố của Kiếm Tây Thành, hàn đàm lại là do Băng Hệ Bản Nguyên tinh khiết nhất hóa lỏng.
Đều là tài nguyên băng hệ đỉnh cấp, ngay cả Thánh Đế Viên Mãn tu luyện cũng có hiệu quả nhất định.
Ngày thường trong Băng Hàn Mật Thất thường có đông đảo nữ nhân sở hữu Băng Linh Căn như Hoa Thanh Trúc, Liễu Thi Cầm, Cơ Nhã, Cơ Băng Vương Y Vận tu luyện…
Bất quá hôm nay chẳng biết vì sao tương đối trống trải…
“Kỳ lạ, Thường Nga hẹn ta cùng nhau tu luyện, vì sao vẫn chưa thấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thanh âm trong trẻo lạnh lùng, một thân ảnh trong bộ cung trang màu thiên thanh, băng cơ ngọc cốt, như một đóa u lan nơi thâm sơn cùng cốc tiến vào.
Nàng chính là Lăng Ba, bằng hữu của Thường Nga, sư phụ của Cơ Nhã.
Mặc dù chưa hiểu vì sao Thường Nga chưa xuất hiện như đã hẹn, Lăng Ba cũng không hoài nghi cái gì, chậm rãi thoát xuống thanh y, lộ ra thân thể hoàn mỹ với những đường cong lã lướt, làn da trắng hơn tuyết tan, những nơi cần điểm hồng thì đều rực rỡ.
Bình thường các nàng đều hay ngâm mình dưới hàn đàm tu luyện, vì vậy lần này Lăng Ba cũng quen thuộc cởi y phục, chậm rãi bước chân vào dòng nước lạnh buốt.
Đang muốn nhắm mắt điều tức, một luồng hơi nóng bất chợt ở bên cạnh truyền đến.
Lăng Ba giật mình, còn chưa kịp hiểu hơi nóng từ đâu đến, một giọng điệu ra vẻ bất ngờ và vui vẻ đã vang lên:
“Lăng Ba, thật trùng hợp…nàng cũng tiến vào hàn đàm tu luyện sao?”
Lăng Ba chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, có chút choáng váng, một đôi mắt vốn hờ hững như băng vạn năm xuất hiện gợn sống, vô thức thốt lên:
“Ngươi vì sao ở đây?”
“Ta?” Lạc Nam chỉ vào mặt mình, ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt:
“Ta cũng có Băng Linh Căn mà, không thể vào đây tu luyện sao?”
“Vậy ngươi tiếp tục tu đi, ta không quấy rầy.” Lăng Ba phản ứng cực nhanh, một lớp Băng Lực đã bao quanh thân thể, thả người muốn bay lên.
Đáng tiếc nàng gặp phải tên lưu manh da mặt dày, chỉ thấy hắn vội vàng dùng đôi tay săn chắc như gọng kìm đem nàng kéo trở về, Đế Diễm còn hừng hực thiêu đốt lớp băng mà nàng vừa tạo thành che phủ cơ thể.
Chỉ thoáng chốc hai người đã trần trụi ôm cùng một chỗ, da thịt trơn tuột ma sát lấy nhau.
“Ngươi…” Lăng Ba giận dữ nói không nên lời.
Lúc này làm sao nàng còn không biết Thường Nga và những nữ nhân khác cộng động tác hợp, cố ý bày ra cái bẫy này để nàng rơi vào ma trảo của Lạc Nam.
Bản tính của nàng lạnh lùng u tĩnh, tuy rằng trong lòng đã sớm có hình bóng của hắn, nhưng cũng không muốn dễ dàng như thế bị hắn đắc thủ, nàng còn chưa chuẩn bị sẳn sàng.
“Ngoan nào.” Lạc Nam nhu tình nhìn đôi mắt lạnh lùng của giai nhân, nắm lấy tay nàng hôn lên đầy trân trọng, thành thật nói:
“Thường Nga các nàng ấy muốn tạo điều kiện để ta gần nàng hơn mà thôi, đừng nóng giận.”
“Gần hơn như thế này?” Lăng Ba lạnh lùng hỏi, nàng thậm chí cảm giác được hung khí vừa cứng vừa nóng, to lớn đến đáng sợ của hắn bên dưới ma sát lên bắp đùi nàng.
“Nàng là hồng nhan tri kỷ của ta mà, ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá đáng.” Lạc Nam nhìn nàng.
Lăng Ba cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, thân mình trần trụi dưới hàn đàm, bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn nhịp thở và tiếng tim đập của nhau.
Hồi lâu sau nàng chỉ đành thở dài một hơi: “Thật sự là kiếp trước thiếu nợ ngươi.”
“Không, kiếp trước và cả kiếp này ta đều thiếu nợ nàng.” Lạc Nam nắm chặt tay nàng:
“Nàng nguyện ý cùng ta đến tận Nguyên Giới này chính là phúc phận ta tu mấy kiếp.”
Nghe hắn miệng nở hoa sen, Lăng Ba rõ ràng trong lòng thỏa mãn, ngoài miệng lại lạnh nhạt:
“Ta vì Thường Nga, Cơ Nhã và Cơ Băng nên mới theo ngươi lên tận nơi đây mà thôi, đừng ảo tưởng.”
“Ta không phủ nhận điều đó nhưng trong lòng nàng có ta, cũng giống như lòng ta có nàng, phải không?” Lạc Nam trầm thấp nói:
“Chúng ta từng cùng nhau trải qua những trận chiến, nàng từ ban đầu thậm chí không thích ta qua lại với Nhã Nhi, cho đến hiện tại đã nguyện ý làm hồng nhan của ta rồi.”
Trong mắt Lăng Ba xuất hiện một tia ngọt ngào, sau từng ấy thời gian, mặc dù đôi bên không biểu lộ quá nhiều, nội tâm lại xem nhau như một phần quan trọng.
Đối với nữ nhân đã nguyện ý vì mình mà đối địch với những kẻ thù hùng mạnh trong quá khứ, đối với nữ nhân nguyện ý vì mình đến Nguyên Giới xa xôi, ủy khuất ẩn trong đan điền của mình, Lạc Nam luôn trân trọng.
“Thời gian tới ta muốn nàng đi cùng ta.” Lạc Nam nhu hòa nói:
“Cũng không có gì ngại ngùng, ta chỉ muốn cùng hồng nhan tri kỷ của mình bồi dưỡng tình cảm.”
“Ừm.” Lăng Ba nhỏ giọng, nàng cũng muốn như thế…
“Để ta tắm cho nàng!” Hắn nhìn nàng, trong mắt không có một tia dục vọng, chỉ có sủng ái.
Lăng Ba lần này không đáp, nàng chỉ khẽ gật đầu, gò má và làn da dưới dòng chảy lạnh buốt vậy mà càng ửng hồng mê người.
Lạc Nam nở nụ cười, đôi tay chậm rãi trượt trên da thịt mềm mại, đàn hồi của mỹ nhân.
Một cảm giác chưa từng có lan tràn khắp nội tâm của Lăng Ba, nàng như mơ mơ màng màng, chìm vào trong mộng.
Không biết đến khi nào, hắn bế nàng đến trên giường băng vĩnh cửu, ngắm nhìn thân thể như tuyệt tác của tạo hóa từ nàng.
“Mặc y phục cho ta đi…” Lăng Ba thầm thì:
“Sớm muộn cũng cho ngươi mà, chỉ là ta muốn chín muồi thêm một chút.”
Lạc Nam hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói:
“Biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro