Tuyết Mộng Thiê...
Akay Hau
2024-11-24 09:35:36
Mỹ lệ, huyền bí nhưng lại mang theo sức mạnh chết chóc của sự hủy diệt.
Nụ cười tự tin trên mặt Viêm Hoành cứng đờ, ngửi thấy hơi thở nguy hiểm mãnh liệt.
Đáng tiếc hắn nhận ra thì đã muộn…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Oanh tạc dữ dội, Địa Ngục Hỏa tán loạn, một chưởng của Viêm Hoành tan rã trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Hoa tàn sau khi nở rộ, uy lực đủ để vẫn thế…một đám mây hình nấm khổng lồ bao phủ thân thể hắn vào bên trong.
“PHỐC!”
Máu tươi cuồng phún, Viêm Hoành như một miếng giẻ rách bay ngược ra ngoài, toàn thân nát bấy đầm đìa vết thương, xương cốt trắng phếu lộ cả ra ngoài.
Nếu không phải có được số lượng lớn Viêm Mạch cường đại gia cố toàn thân, chỉ sợ đã sớm bạo thể mà chết.
Toàn trường tĩnh lặng…vô số ánh mắt mãnh liệt co rút lại, theo sau đó là trợn tròn ra, từng cái miệng há hốc, chẳng ai nghĩ đến đường đường là Thiên Địa Sủng Nhi, Viêm Ngục Tộc Trưởng lại thê thảm như vậy khi đụng độ với một tiểu tử tu vi Thánh Vương.
Mặc dù là Viêm Hoành chủ quan, nhưng điều này cũng quá mức vô lý.
Càng vô lý hơn đó là thủ đoạn mà nam tử kia sử dụng.
“Đó là…đó là…” Không ít người có kiến thức hít thở không thông, từng màn ký ức xưa cũ hiện về trong tâm trí.
Đã từng…đã từng loại Vũ Kỹ hoa mỹ chết chóc đó vang danh toàn bộ Đông Vực.
Đã từng…đã từng đó hoa đó chính là biểu tượng của một tồn tại đứng trên đỉnh thế gian.
Đã từng…đã từng là tiêu ký nhận diện của một phương thế lực sừng sững giữa thiên hạ.
Chỉ là đã quá lâu rồi, đã quá lâu chìm vào dòng sông lịch sử…lâu đến mức thế nhân dường như quên mất sự tồn tại của nó.
Để rồi ngày hôm nay, khi đóa hoa ấy một lần nữa bộc phát hào quang thuộc về nó liền kinh động nhân gian, khiến toàn trường trở nên tĩnh lặng.
Ở khoảnh khắc này, trước mắt tất cả như hiện ra bóng dáng của nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia đang quay lưng về phía mình, chậm rãi dung hợp vào bóng lưng Lạc Nam.
“Làm sao có thể chứ?”
Thân thể Dương Anh run rẩy, tất cả như một giấc mộng không chân thật, đôi mắt thăm thẳm xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm thân ảnh người nam nhân kia, đặc biệt là hình xăm đóa hoa nở rộ trên da thịt hắn lúc này như trở thành bất tử.
Vốn dĩ đã rất tuấn mỹ vô song, sự xuất hiện của hình xăm đóa hoa càng khiến hắn trở nên huyền bí, tà dị, cuốn hút không thể rời mắt.
Đối với rất nhiều nữ nhân có mặt ở hiện trường lúc này, hình tượng Lạc Nam và hình tượng về tình nhân trong mộng tưởng của các nàng vô thức dung hợp, khiến các nàng ngẩn ngơ.
Nhưng đối với Thiên Tượng Chí Tôn và rất nhiều Chí Tôn cùng phe cánh với hắn, Lạc Nam không thể nghi ngờ trở thành cái gai nhọn cực kỳ chướng mắt, cực kỳ gợi đòn, hận không thể lập tức ra tay tiêu diệt.
“Bỉ Ngạn…” Thiên Tượng Chí Tôn thì thào, sau đó ngửa đầu lên trời cười dữ dội:
“Bỉ Ngạn Hoa, lại là nó…lại là nó…hahahaha.”
Tiếng cười sang sảng vang vọng đất trời, lại không có bất kỳ ai nghe ra một tia vui sướng ẩn giấu bên trong.
Thay vào đó, bên trong tiếng cười của Thiên Tượng Chí Tôn chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp.
Giận dữ, phẫn nộ, đố kỵ, nhục nhã…càng nhiều hơn là sợ hãi.
Không ai hiểu rõ vì sao sự xuất hiện của Bỉ Ngạn Hoa lại khiến Thiên Tượng Chí Tôn mất bình tĩnh như thế, khiến Thiên Tượng Chí Tôn sinh ra nhiều cảm xúc phức tạp như thế.
Lạc Nam biểu lộ hờ hững, có lẽ chính hắn là người hiểu rõ nhất ở hiện trường.
Bởi vì chính Bỉ Ngạn Hoa đã từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải thảm bại, từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn tổn thất vô số cường giả dưới trướng, từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải giả chết đào vong.
Có lẽ đó là sự ám ảnh mà cả đời Thiên Tượng Chí Tôn cũng không thể nào xóa bỏ, bất chấp việc hắn đã thành công cùng những cường giả đến từ Trung Châu vây công loại bỏ nữ nhân mang đến cho hắn cảm giác thất bại kia.
“AAAAAAAAAAAA”
Một tiếng hét thảm thiết vọng lên làm giật mình toàn trường, tất cả bừng tỉnh khỏi giấc mộng huyễn lệ mà Lạc Nam vừa tạo ra.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Lôi Hằng đau đớn ôm lấy bả vai, nơi đó đã hóa thành băng giá, một cánh tay của hắn đã tan biến như những bông tuyết giá lạnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhiều người đặt câu hỏi.
Nhìn đến vị trí mục tiêu mà Lôi Hằng vừa ra tay, toàn trường đã có được đáp án.
Chẳng biết từ bao giờ, bên cạnh Nhược Sương xuất hiện một vị thần bí nhân khoác áo choàng che phủ từ đầu đến thân không nhìn rõ diện mạo.
Xung quanh cơ thể thần bí nhân có từng đóa hoa tuyết nhẹ bay, hòa cùng với đó là màu đỏ từ máu và thịt vụn của Lôi Hằng.
“Sư phụ!” Nhược Sương kinh động như gặp thiên nhân lên tiếng kinh hô.
Thần bí nhân khẽ gật đầu, kiểm tra tình huống của đồ đệ, thấy không có gì trở ngại mới tạm thời yên tâm, ánh mắt hờ hững sau lớp áo choàng nhìn về phía Thiên Tượng Chí Tôn đang ngự trị trên bầu trời.
“Ngươi là kẻ nào?” Lôi Hằng căm giận rít lên.
Vừa rồi hắn ra tay với Nhược Sương tưởng chừng như dùng đao mổ trâu giết gà, nào ngờ bên cạnh Nhược Sương bỗng nhiên hiện ra một cường giả thần bí, chỉ với một chiêu đã hóa cánh tay của hắn thành băng phong, sau đó nghiền nát thành mảnh vụn.
“Cường giả của Tuyết Mộng Cung hay đích thân Tuyết Mộng Thiên Nữ giá đáo?” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười nhạt cất tiếng hỏi.
“ỰC…” Thế nhân lại có dịp nuốt một ngụm nước bọt.
Mọi thứ diễn ra khiến bọn hắn đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Đầu tiên là Bỉ Ngạn Hoa tuyệt tích từ lâu được thiếu chủ của Liên Âm Tông thi triển, kế tiếp là có khả năng Tuyết Mộng Thiên Nữ trong truyền thuyết giáng lâm, tất cả vượt qua mọi tưởng tượng rồi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức đầu não không kịp tiếp nhận sự thật…
Thần bí nhân không trả lời Thiên Tượng Chí Tôn, ngược lại ánh mắt đảo về phía Lạc Nam.
Lạc Nam nhếch miệng cười tà xem như chào hỏi: “Che giấu thật sâu a, sư phụ của Càn Quân lão cẩu!”
Lần trước hắn chặn đánh, nữ nhân này chỉ sử dụng Lôi và Phong hai loại thuộc tính, cứ tưởng đó đã là chiến lực mạnh nhất của ả ta, nào ngờ hiện tại xuất động Băng Hệ, một chiêu liền lấy tay của Lôi Hằng.
“Xem như ngươi gặp may.” Từ trong áo choàng, thanh âm khàn khàn đục ngầu vang lên.
Cảm ứng được Lạc Nam giết chết Tuyết Linh Phân Thân của đồ đệ do mình thi triển, thần bí nhân lo lắng ái đồ Nhược Sương của mình gặp nguy hiểm nên đã đuổi đến Trung Đông Động Thiên.
Kết quả Nhược Sương không sao nhưng lại rơi vào đại kế của Thiên Tượng Chí Tôn.
Vốn định ẩn nấp chờ đợi thời cơ, nhưng khi Lôi Hằng động thủ với Nhược Sương…thần bí nhân không thể không xuất thủ.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chúng ta không đánh không quen, hiện tại liên hợp đối phó Thiên Tượng Lão Cẩu.” Lạc Nam nghiêm mặt đề nghị.
“Ngươi nằm mơ.” Nữ nhân lạnh lẽo đáp, không muốn có bất cứ liên hệ nào với tiểu tử ranh ma này.
Nhược Sương cắn cắn môi, không biết có nên đem chuyện của Càn Phi sư đệ nói ra hay không, bất quá hiện tại tình hình không thích hợp, nàng lo lắng sư phụ sẽ phân tâm xảy ra vấn đề, nên tạm thời đành im lặng.
“Hahaha.” Thiên Tượng Chí Tôn cao giọng cười to:
“Không ngờ mảnh lưới này lại thu được những con cá lớn ngoài ý muốn.”
“Tiểu tử sử dụng Bỉ Ngạn Hoa và Tuyết Mộng Thiên Nữ đều xuất hiện, bổn tọa không thể không tự mình ra tay.”
Thiên Tượng Chí Tôn cũng là nhân vật cực kỳ quyết đoán, nếu đã tìm thấy con mồi hấp dẫn, hắn liền không muốn giao phó cho thuộc hạ nữa, ngược lại tự thân hành động để tránh đêm dài lắm mộng.
“Các ngươi trấn thủ cục diện, để bổn tọa lĩnh giáo cao chiêu của Tuyết Mộng Thiên Nữ và truyền nhân Đông Hoa chính tông.” Thiên Tượng Chí Tôn hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Vài chục vị Chí Tôn nghiêm túc gật đầu, mỗi người tọa trấn một phương, ngay cả con ruồi cũng vô pháp đào tẩu.
Mà Hóa Trận Chí Tôn và Ngự Trận Chí Tôn vẫn đang điên cuồng bố trận, muốn một lần nữa lập nên hai đại Trận phong tỏa bốn phương.
Thấy thuộc hạ làm theo ý mình, Thiên Tượng Chí Tôn hài lòng gật đầu, thống ngự Dị Tượng Pháp Tướng hàng lâm đến trên đỉnh đầu thần bí nhân.
Pháp Tướng Thần Thông – Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn lại thể hiện quyền năng của nó, một đại ấn khủng khiếp trấn áp mà xuống.
Thần bí nhân không lộ ra chút dao động cảm xúc nào, chỉ chậm rãi khép hai bàn tay vào nhau.
ẦM ẦM.
Chí Tôn Lực bùng nổ, hai tôn Pháp Tướng đã cấp tốc hình thành phía sau lưng thần bí nhân.
“Hai Chí Tôn Pháp Tướng? thủ đoạn của người này cũng thật kinh khủng!” Vài vị Chí Tôn ghen ghét mở miệng.
Chỉ thấy sau lưng thần bí nhân lúc này đã tồn tại hai tôn Pháp Tướng.
Trong đó một Pháp Tướng mà Lạc Nam không xa lạ gì, chính là Phong Lôi Pháp Tướng đã từng được triệu hồi chống lại Hắc Ma Vệ của hắn, xếp hạng 90 trên Pháp Tướng Bảng.
Còn một Pháp Tướng khác toàn thân như pho tượng nữ thần, toàn thân do Băng Hàn Vĩnh Cửu ngưng kết mà thành, từng đường cong hoàn mỹ và lộng lẫy như băng cơ ngọc cốt, khoác áo choàng trắng muốt như tuyết trong sương.
Chỉ nhìn Pháp Tướng này, đã có vô vàn nam nhân si mê, trong mắt lóe lên kinh diễm chi sắc.
Không cần phải nói, ẩn phía sau lớp áo choàng thần bí kia chắc chắn là một tuyệt thế mỹ nhân, chỉ có mỹ nhân mới đúc ra được Chí Tôn Pháp Tướng khiến thế nhân mơ màng như vậy.
“Xem ra khả năng người này thật sự là Tuyết Mộng Thiên Nữ.” Trong đầu đám đông vô thức sinh ra suy nghĩ này.
Lạc Nam không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp của Chí Tôn Pháp Tướng, hắn lấy ra Pháp Tướng Bảng quan sát, dễ dàng nhận thấy đẳng cấp của nó, sắc mặt trở nên trịnh trọng:
“Vậy mà chính là Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng xếp hạng thứ 31 trên Pháp Tướng Bảng.”
Không sai, đó chính là Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, sở dĩ nó xếp hạng rất cao chính là vì hai chữ “Vĩnh Cửu” trong tên của nó.
Vĩnh Cửu chính là tồn tại không thể phá hủy, trừ khi giết chết chủ nhân…bằng không Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng có thể chiến đấu mãi mãi.
Lạc Nam xem kỹ thông tin mà Pháp Tướng Bảng cung cấp, rốt cuộc hiểu vì sao lần trước nữ nhân này không sử dụng đến Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Bởi vì loại Chí Tôn Pháp Tướng này ngốn rất nhiều lực lượng của chủ nhân, lần trước ở trong Tiểu Vũ Kết Giới tu vi của ả ta bị hạn chế dẫn đến không đủ lực triệu hoán Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Nghĩ đến đây hắn âm thầm may mắn…
“Pháp Tướng Thần Thông – Vĩnh Băng Ngưng Sát!”
Trong sự khiếp sợ của thế nhân, lần đầu tiên bọn hắn được chứng kiến thực lực của vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Chỉ thấy Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng giang rộng đôi tay uyển chuyển.
Bầu trời nhanh chóng kết thành băng, vô vàn đóa hoa tuyết rơi xuống, lạnh lẽo đến mức hàn khí sinh ra từ hơi thở, không gian ngưng khối thành băng phong.
Mọi thứ chưa dừng lại, khi từ thể nội của Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, hàng nghìn tầng Sát Vực bạo phát mà ra, ngưng kết thành Sát Thế hòa vào vô hạn băng hàn, càn quét ra bốn phương tám hướng.
Khi Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn của Thiên Tượng Chí Tôn đánh xuống, lập tức bị sự lạnh lẽo không thể hình dung kết băng, sau đó Sát Thế ẩn trong đó như vô vàn lưỡi đao nghiền nát.
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không tưởng của tất cả, Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn vừa rồi cường đại không gì sánh bằng liền nát thành vụn vỡ.
“HOAN HÔ!” Toàn trường hét ầm lên, vô số ánh mắt kích động và sùng bái nhìn lấy bóng lưng thần bí nhân.
“Hahaha, Thiên Tượng Chí Tôn cũng không phải vô địch, Tuyết Mộng Thiên Nữ mới là cứu tinh.” Hàng vạn người cười chảy cả nước mắt, trong lòng đã tin tưởng đó chắc chắn là nữ thần của mình.
“Không ngờ ở một nơi khỉ ho cò gáy như Ngân Nga Tuyết Nguyên lại có một kẻ như nàng tồn tại.” Thiên Tượng Chí Tôn ánh mắt lấp lóe nhìn thần bí nhân.
Hành động tiếp theo của hắn làm vô số người hô to vô liêm sĩ.
“Toàn bộ tấn công, để ta xem Pháp Tướng hạng 31 lợi hại đến mức nào.” Thiên Tượng Chí Tôn cất tiếng cười dài.
“Tuân mệnh!”
Vài chục vị Chí Tôn nghe lệnh, đồng loạt điều động Chí Tôn Pháp Tướng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trung Đông Động Thiên lắc lư dữ dội như muốn sụp đổ, hiển nhiên việc vài chục vị Chí Tôn cùng lúc ra tay đủ sức hủy diệt bất cứ nơi nào.
“Khốn nạn, vô liêm sĩ.” Nhược Sương phẫn nộ rống to.
Đáng tiếc nàng chỉ kêu gào vô ích.
Thiên Tượng Chí Tôn là một bậc kiêu hùng chân chính, hắn hành động không quan tâm mặt mũi, không để ý tính công bằng, nếu đơn đả độc đấu gặp khó khăn, vậy thì lập tức quần chiến.
Năm đó chẳng phải Đông Hoa cũng vẫn lạc vào tay hắn theo cách như vậy hay sao?
“CHẾT CHO CHÚNG TA!”
Vài chục vị Chí Tôn uy nghiêm xuất thủ, tất cả Chí Tôn Pháp Tướng của bọn hắn nặng nề đẩy ra, toàn bộ đều nhắm vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
RỐNG!
Phong Lôi Pháp Tướng gầm lên phẫn nộ, nó lao lên phía trước nghênh đón công kích.
ẦM!
Đáng tiếc chưa cầm cự nổi dù chỉ một hơi thở, Phong Lôi Pháp Tướng chính thức tiêu tùng.
Thần bí nhân cắn chặt răng, đem Nhược Sương ôm chặt vào trong ngực.
“Gia Tốc Tổ Phù!”
Vô cùng đột ngột, Gia Tốc Tổ Phù tác động vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Tốc độ của nó thoáng chốc gia tăng hàng nghìn lần trong sự ngỡ ngàng của tất cả, thành công né tránh vài chục luồng công kích kinh hoàng.
Mà cũng dựa vào tốc độ đó, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng thành công hiện diện trên đầu Thiên Tượng Chí Tôn, song chưởng duỗi ra mang theo Sát Băng hàn thế.
OÀNH.
Một chưởng nện đến, cơ thể Thiên Tượng Chí Tôn nát thành mãnh vụn trong sự vui mừng của toàn trường.
Nhưng không…trong lòng thần bí nhân vang lên báo động mãnh liệt.
Nơi Thiên Tượng Chí Tôn vừa đứng đã hóa thành một con cương thi Tử Long Vệ chết thay cho hắn.
Còn bản thân hắn đã xuất hiện sau lưng nàng, Nhật Nguyệt Tinh Thần tung ra một chưởng.
RĂNG RẮC…
Nhược Sương bị ném bay, thần bí nhân tan vỡ thành một pho tượng băng thế mạng, chân thân đã tiếp tục ôm lấy Nhược Sương vào lòng.
“Thú vị.” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười tà.
“Hít…” Toàn trường hít một ngụm lãnh khí, thủ đoạn của Chí Tôn thật sự quá kinh khủng, xuất thủ điên cuồng, giữ mạng cũng đứng đầu thiên hạ.
Mà lúc này, vài chục vị Chí Tôn đã một lần nữa ra tay, công kích tinh chuẩn đánh vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng điên cuồng lún sâu vào lòng đất, toàn bộ Đông Cổ Đấu Trường đã hóa thành bình địa, tuy rằng không bị hủy diệt đúng như tên gọi nhưng màu sắc của băng trên Pháp Tướng đã ảm đạm vô cùng.
PHỐC!
Thần bí nhân nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên gánh chịu phản phệ rất nặng.
“Sư phụ!” Nhược Sương đau lòng đến chảy cả nước mắt.
“Có cố gắng, đáng tiếc vẫn còn chưa đủ.” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười tà, ra hiệu vài vị Chí Tôn để mắt đến thần bí nhân, lúc này lại chuyển mục tiêu đến vị trí của Lạc Nam:
“Đến lượt ngươi, cho ta xem ngươi có thể làm được gì!”
Nói xong, hờ hững tung ra một chưởng chụp xuống đầu hắn.
Ở khoảng khắc này, sau lưng Lạc Nam xuất hiện Hắc Ma Vệ trung thành và không sợ chết, điên cuồng lao lên không đấm một quyền.
OÀNH!
Một quyền của Hắc Ma Vệ thành công ngăn chặn một chưởng tùy ý của Thiên Tượng Chí Tôn.
“Hahaha, thì ra đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi, Cương Thi cấp độ Thể Chí Tôn à?” Thiên Tượng Chí Tôn phá lên cười trêu tức:
“Nhưng ngươi quên bổn tọa chính là vua của cương thi!”
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt hắn hiện ra Bí Tự - Thi, ánh sáng trong mắt chiếu thẳng vào Hắc Ma Vệ.
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, cảm giác được mối liên kết giữa bản thân mình và Hắc Ma Vệ đã hoàn toàn biến mất.
“Cương Thi không tệ, bổn tọa thu nhận!” Thiên Tượng Chí Tôn hài lòng gật đầu, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, còn đắc ý điều khiển Hắc Ma Vệ quỳ gối trước mặt mình.
Chỉ là hắn không hề chú ý rằng, Lạc Nam cũng đang nở một nụ cười quỷ dị…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon 3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Nụ cười tự tin trên mặt Viêm Hoành cứng đờ, ngửi thấy hơi thở nguy hiểm mãnh liệt.
Đáng tiếc hắn nhận ra thì đã muộn…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Oanh tạc dữ dội, Địa Ngục Hỏa tán loạn, một chưởng của Viêm Hoành tan rã trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Hoa tàn sau khi nở rộ, uy lực đủ để vẫn thế…một đám mây hình nấm khổng lồ bao phủ thân thể hắn vào bên trong.
“PHỐC!”
Máu tươi cuồng phún, Viêm Hoành như một miếng giẻ rách bay ngược ra ngoài, toàn thân nát bấy đầm đìa vết thương, xương cốt trắng phếu lộ cả ra ngoài.
Nếu không phải có được số lượng lớn Viêm Mạch cường đại gia cố toàn thân, chỉ sợ đã sớm bạo thể mà chết.
Toàn trường tĩnh lặng…vô số ánh mắt mãnh liệt co rút lại, theo sau đó là trợn tròn ra, từng cái miệng há hốc, chẳng ai nghĩ đến đường đường là Thiên Địa Sủng Nhi, Viêm Ngục Tộc Trưởng lại thê thảm như vậy khi đụng độ với một tiểu tử tu vi Thánh Vương.
Mặc dù là Viêm Hoành chủ quan, nhưng điều này cũng quá mức vô lý.
Càng vô lý hơn đó là thủ đoạn mà nam tử kia sử dụng.
“Đó là…đó là…” Không ít người có kiến thức hít thở không thông, từng màn ký ức xưa cũ hiện về trong tâm trí.
Đã từng…đã từng loại Vũ Kỹ hoa mỹ chết chóc đó vang danh toàn bộ Đông Vực.
Đã từng…đã từng đó hoa đó chính là biểu tượng của một tồn tại đứng trên đỉnh thế gian.
Đã từng…đã từng là tiêu ký nhận diện của một phương thế lực sừng sững giữa thiên hạ.
Chỉ là đã quá lâu rồi, đã quá lâu chìm vào dòng sông lịch sử…lâu đến mức thế nhân dường như quên mất sự tồn tại của nó.
Để rồi ngày hôm nay, khi đóa hoa ấy một lần nữa bộc phát hào quang thuộc về nó liền kinh động nhân gian, khiến toàn trường trở nên tĩnh lặng.
Ở khoảnh khắc này, trước mắt tất cả như hiện ra bóng dáng của nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia đang quay lưng về phía mình, chậm rãi dung hợp vào bóng lưng Lạc Nam.
“Làm sao có thể chứ?”
Thân thể Dương Anh run rẩy, tất cả như một giấc mộng không chân thật, đôi mắt thăm thẳm xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm thân ảnh người nam nhân kia, đặc biệt là hình xăm đóa hoa nở rộ trên da thịt hắn lúc này như trở thành bất tử.
Vốn dĩ đã rất tuấn mỹ vô song, sự xuất hiện của hình xăm đóa hoa càng khiến hắn trở nên huyền bí, tà dị, cuốn hút không thể rời mắt.
Đối với rất nhiều nữ nhân có mặt ở hiện trường lúc này, hình tượng Lạc Nam và hình tượng về tình nhân trong mộng tưởng của các nàng vô thức dung hợp, khiến các nàng ngẩn ngơ.
Nhưng đối với Thiên Tượng Chí Tôn và rất nhiều Chí Tôn cùng phe cánh với hắn, Lạc Nam không thể nghi ngờ trở thành cái gai nhọn cực kỳ chướng mắt, cực kỳ gợi đòn, hận không thể lập tức ra tay tiêu diệt.
“Bỉ Ngạn…” Thiên Tượng Chí Tôn thì thào, sau đó ngửa đầu lên trời cười dữ dội:
“Bỉ Ngạn Hoa, lại là nó…lại là nó…hahahaha.”
Tiếng cười sang sảng vang vọng đất trời, lại không có bất kỳ ai nghe ra một tia vui sướng ẩn giấu bên trong.
Thay vào đó, bên trong tiếng cười của Thiên Tượng Chí Tôn chứa đựng đủ loại cảm xúc phức tạp.
Giận dữ, phẫn nộ, đố kỵ, nhục nhã…càng nhiều hơn là sợ hãi.
Không ai hiểu rõ vì sao sự xuất hiện của Bỉ Ngạn Hoa lại khiến Thiên Tượng Chí Tôn mất bình tĩnh như thế, khiến Thiên Tượng Chí Tôn sinh ra nhiều cảm xúc phức tạp như thế.
Lạc Nam biểu lộ hờ hững, có lẽ chính hắn là người hiểu rõ nhất ở hiện trường.
Bởi vì chính Bỉ Ngạn Hoa đã từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải thảm bại, từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn tổn thất vô số cường giả dưới trướng, từng khiến Thiên Tượng Chí Tôn phải giả chết đào vong.
Có lẽ đó là sự ám ảnh mà cả đời Thiên Tượng Chí Tôn cũng không thể nào xóa bỏ, bất chấp việc hắn đã thành công cùng những cường giả đến từ Trung Châu vây công loại bỏ nữ nhân mang đến cho hắn cảm giác thất bại kia.
“AAAAAAAAAAAA”
Một tiếng hét thảm thiết vọng lên làm giật mình toàn trường, tất cả bừng tỉnh khỏi giấc mộng huyễn lệ mà Lạc Nam vừa tạo ra.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Lôi Hằng đau đớn ôm lấy bả vai, nơi đó đã hóa thành băng giá, một cánh tay của hắn đã tan biến như những bông tuyết giá lạnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhiều người đặt câu hỏi.
Nhìn đến vị trí mục tiêu mà Lôi Hằng vừa ra tay, toàn trường đã có được đáp án.
Chẳng biết từ bao giờ, bên cạnh Nhược Sương xuất hiện một vị thần bí nhân khoác áo choàng che phủ từ đầu đến thân không nhìn rõ diện mạo.
Xung quanh cơ thể thần bí nhân có từng đóa hoa tuyết nhẹ bay, hòa cùng với đó là màu đỏ từ máu và thịt vụn của Lôi Hằng.
“Sư phụ!” Nhược Sương kinh động như gặp thiên nhân lên tiếng kinh hô.
Thần bí nhân khẽ gật đầu, kiểm tra tình huống của đồ đệ, thấy không có gì trở ngại mới tạm thời yên tâm, ánh mắt hờ hững sau lớp áo choàng nhìn về phía Thiên Tượng Chí Tôn đang ngự trị trên bầu trời.
“Ngươi là kẻ nào?” Lôi Hằng căm giận rít lên.
Vừa rồi hắn ra tay với Nhược Sương tưởng chừng như dùng đao mổ trâu giết gà, nào ngờ bên cạnh Nhược Sương bỗng nhiên hiện ra một cường giả thần bí, chỉ với một chiêu đã hóa cánh tay của hắn thành băng phong, sau đó nghiền nát thành mảnh vụn.
“Cường giả của Tuyết Mộng Cung hay đích thân Tuyết Mộng Thiên Nữ giá đáo?” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười nhạt cất tiếng hỏi.
“ỰC…” Thế nhân lại có dịp nuốt một ngụm nước bọt.
Mọi thứ diễn ra khiến bọn hắn đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Đầu tiên là Bỉ Ngạn Hoa tuyệt tích từ lâu được thiếu chủ của Liên Âm Tông thi triển, kế tiếp là có khả năng Tuyết Mộng Thiên Nữ trong truyền thuyết giáng lâm, tất cả vượt qua mọi tưởng tượng rồi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức đầu não không kịp tiếp nhận sự thật…
Thần bí nhân không trả lời Thiên Tượng Chí Tôn, ngược lại ánh mắt đảo về phía Lạc Nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Nam nhếch miệng cười tà xem như chào hỏi: “Che giấu thật sâu a, sư phụ của Càn Quân lão cẩu!”
Lần trước hắn chặn đánh, nữ nhân này chỉ sử dụng Lôi và Phong hai loại thuộc tính, cứ tưởng đó đã là chiến lực mạnh nhất của ả ta, nào ngờ hiện tại xuất động Băng Hệ, một chiêu liền lấy tay của Lôi Hằng.
“Xem như ngươi gặp may.” Từ trong áo choàng, thanh âm khàn khàn đục ngầu vang lên.
Cảm ứng được Lạc Nam giết chết Tuyết Linh Phân Thân của đồ đệ do mình thi triển, thần bí nhân lo lắng ái đồ Nhược Sương của mình gặp nguy hiểm nên đã đuổi đến Trung Đông Động Thiên.
Kết quả Nhược Sương không sao nhưng lại rơi vào đại kế của Thiên Tượng Chí Tôn.
Vốn định ẩn nấp chờ đợi thời cơ, nhưng khi Lôi Hằng động thủ với Nhược Sương…thần bí nhân không thể không xuất thủ.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chúng ta không đánh không quen, hiện tại liên hợp đối phó Thiên Tượng Lão Cẩu.” Lạc Nam nghiêm mặt đề nghị.
“Ngươi nằm mơ.” Nữ nhân lạnh lẽo đáp, không muốn có bất cứ liên hệ nào với tiểu tử ranh ma này.
Nhược Sương cắn cắn môi, không biết có nên đem chuyện của Càn Phi sư đệ nói ra hay không, bất quá hiện tại tình hình không thích hợp, nàng lo lắng sư phụ sẽ phân tâm xảy ra vấn đề, nên tạm thời đành im lặng.
“Hahaha.” Thiên Tượng Chí Tôn cao giọng cười to:
“Không ngờ mảnh lưới này lại thu được những con cá lớn ngoài ý muốn.”
“Tiểu tử sử dụng Bỉ Ngạn Hoa và Tuyết Mộng Thiên Nữ đều xuất hiện, bổn tọa không thể không tự mình ra tay.”
Thiên Tượng Chí Tôn cũng là nhân vật cực kỳ quyết đoán, nếu đã tìm thấy con mồi hấp dẫn, hắn liền không muốn giao phó cho thuộc hạ nữa, ngược lại tự thân hành động để tránh đêm dài lắm mộng.
“Các ngươi trấn thủ cục diện, để bổn tọa lĩnh giáo cao chiêu của Tuyết Mộng Thiên Nữ và truyền nhân Đông Hoa chính tông.” Thiên Tượng Chí Tôn hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Vài chục vị Chí Tôn nghiêm túc gật đầu, mỗi người tọa trấn một phương, ngay cả con ruồi cũng vô pháp đào tẩu.
Mà Hóa Trận Chí Tôn và Ngự Trận Chí Tôn vẫn đang điên cuồng bố trận, muốn một lần nữa lập nên hai đại Trận phong tỏa bốn phương.
Thấy thuộc hạ làm theo ý mình, Thiên Tượng Chí Tôn hài lòng gật đầu, thống ngự Dị Tượng Pháp Tướng hàng lâm đến trên đỉnh đầu thần bí nhân.
Pháp Tướng Thần Thông – Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn lại thể hiện quyền năng của nó, một đại ấn khủng khiếp trấn áp mà xuống.
Thần bí nhân không lộ ra chút dao động cảm xúc nào, chỉ chậm rãi khép hai bàn tay vào nhau.
ẦM ẦM.
Chí Tôn Lực bùng nổ, hai tôn Pháp Tướng đã cấp tốc hình thành phía sau lưng thần bí nhân.
“Hai Chí Tôn Pháp Tướng? thủ đoạn của người này cũng thật kinh khủng!” Vài vị Chí Tôn ghen ghét mở miệng.
Chỉ thấy sau lưng thần bí nhân lúc này đã tồn tại hai tôn Pháp Tướng.
Trong đó một Pháp Tướng mà Lạc Nam không xa lạ gì, chính là Phong Lôi Pháp Tướng đã từng được triệu hồi chống lại Hắc Ma Vệ của hắn, xếp hạng 90 trên Pháp Tướng Bảng.
Còn một Pháp Tướng khác toàn thân như pho tượng nữ thần, toàn thân do Băng Hàn Vĩnh Cửu ngưng kết mà thành, từng đường cong hoàn mỹ và lộng lẫy như băng cơ ngọc cốt, khoác áo choàng trắng muốt như tuyết trong sương.
Chỉ nhìn Pháp Tướng này, đã có vô vàn nam nhân si mê, trong mắt lóe lên kinh diễm chi sắc.
Không cần phải nói, ẩn phía sau lớp áo choàng thần bí kia chắc chắn là một tuyệt thế mỹ nhân, chỉ có mỹ nhân mới đúc ra được Chí Tôn Pháp Tướng khiến thế nhân mơ màng như vậy.
“Xem ra khả năng người này thật sự là Tuyết Mộng Thiên Nữ.” Trong đầu đám đông vô thức sinh ra suy nghĩ này.
Lạc Nam không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp của Chí Tôn Pháp Tướng, hắn lấy ra Pháp Tướng Bảng quan sát, dễ dàng nhận thấy đẳng cấp của nó, sắc mặt trở nên trịnh trọng:
“Vậy mà chính là Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng xếp hạng thứ 31 trên Pháp Tướng Bảng.”
Không sai, đó chính là Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, sở dĩ nó xếp hạng rất cao chính là vì hai chữ “Vĩnh Cửu” trong tên của nó.
Vĩnh Cửu chính là tồn tại không thể phá hủy, trừ khi giết chết chủ nhân…bằng không Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng có thể chiến đấu mãi mãi.
Lạc Nam xem kỹ thông tin mà Pháp Tướng Bảng cung cấp, rốt cuộc hiểu vì sao lần trước nữ nhân này không sử dụng đến Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Bởi vì loại Chí Tôn Pháp Tướng này ngốn rất nhiều lực lượng của chủ nhân, lần trước ở trong Tiểu Vũ Kết Giới tu vi của ả ta bị hạn chế dẫn đến không đủ lực triệu hoán Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Nghĩ đến đây hắn âm thầm may mắn…
“Pháp Tướng Thần Thông – Vĩnh Băng Ngưng Sát!”
Trong sự khiếp sợ của thế nhân, lần đầu tiên bọn hắn được chứng kiến thực lực của vị nhân vật trong truyền thuyết này.
Chỉ thấy Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng giang rộng đôi tay uyển chuyển.
Bầu trời nhanh chóng kết thành băng, vô vàn đóa hoa tuyết rơi xuống, lạnh lẽo đến mức hàn khí sinh ra từ hơi thở, không gian ngưng khối thành băng phong.
Mọi thứ chưa dừng lại, khi từ thể nội của Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng, hàng nghìn tầng Sát Vực bạo phát mà ra, ngưng kết thành Sát Thế hòa vào vô hạn băng hàn, càn quét ra bốn phương tám hướng.
Khi Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn của Thiên Tượng Chí Tôn đánh xuống, lập tức bị sự lạnh lẽo không thể hình dung kết băng, sau đó Sát Thế ẩn trong đó như vô vàn lưỡi đao nghiền nát.
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt không tưởng của tất cả, Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn vừa rồi cường đại không gì sánh bằng liền nát thành vụn vỡ.
“HOAN HÔ!” Toàn trường hét ầm lên, vô số ánh mắt kích động và sùng bái nhìn lấy bóng lưng thần bí nhân.
“Hahaha, Thiên Tượng Chí Tôn cũng không phải vô địch, Tuyết Mộng Thiên Nữ mới là cứu tinh.” Hàng vạn người cười chảy cả nước mắt, trong lòng đã tin tưởng đó chắc chắn là nữ thần của mình.
“Không ngờ ở một nơi khỉ ho cò gáy như Ngân Nga Tuyết Nguyên lại có một kẻ như nàng tồn tại.” Thiên Tượng Chí Tôn ánh mắt lấp lóe nhìn thần bí nhân.
Hành động tiếp theo của hắn làm vô số người hô to vô liêm sĩ.
“Toàn bộ tấn công, để ta xem Pháp Tướng hạng 31 lợi hại đến mức nào.” Thiên Tượng Chí Tôn cất tiếng cười dài.
“Tuân mệnh!”
Vài chục vị Chí Tôn nghe lệnh, đồng loạt điều động Chí Tôn Pháp Tướng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trung Đông Động Thiên lắc lư dữ dội như muốn sụp đổ, hiển nhiên việc vài chục vị Chí Tôn cùng lúc ra tay đủ sức hủy diệt bất cứ nơi nào.
“Khốn nạn, vô liêm sĩ.” Nhược Sương phẫn nộ rống to.
Đáng tiếc nàng chỉ kêu gào vô ích.
Thiên Tượng Chí Tôn là một bậc kiêu hùng chân chính, hắn hành động không quan tâm mặt mũi, không để ý tính công bằng, nếu đơn đả độc đấu gặp khó khăn, vậy thì lập tức quần chiến.
Năm đó chẳng phải Đông Hoa cũng vẫn lạc vào tay hắn theo cách như vậy hay sao?
“CHẾT CHO CHÚNG TA!”
Vài chục vị Chí Tôn uy nghiêm xuất thủ, tất cả Chí Tôn Pháp Tướng của bọn hắn nặng nề đẩy ra, toàn bộ đều nhắm vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
RỐNG!
Phong Lôi Pháp Tướng gầm lên phẫn nộ, nó lao lên phía trước nghênh đón công kích.
ẦM!
Đáng tiếc chưa cầm cự nổi dù chỉ một hơi thở, Phong Lôi Pháp Tướng chính thức tiêu tùng.
Thần bí nhân cắn chặt răng, đem Nhược Sương ôm chặt vào trong ngực.
“Gia Tốc Tổ Phù!”
Vô cùng đột ngột, Gia Tốc Tổ Phù tác động vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Tốc độ của nó thoáng chốc gia tăng hàng nghìn lần trong sự ngỡ ngàng của tất cả, thành công né tránh vài chục luồng công kích kinh hoàng.
Mà cũng dựa vào tốc độ đó, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng thành công hiện diện trên đầu Thiên Tượng Chí Tôn, song chưởng duỗi ra mang theo Sát Băng hàn thế.
OÀNH.
Một chưởng nện đến, cơ thể Thiên Tượng Chí Tôn nát thành mãnh vụn trong sự vui mừng của toàn trường.
Nhưng không…trong lòng thần bí nhân vang lên báo động mãnh liệt.
Nơi Thiên Tượng Chí Tôn vừa đứng đã hóa thành một con cương thi Tử Long Vệ chết thay cho hắn.
Còn bản thân hắn đã xuất hiện sau lưng nàng, Nhật Nguyệt Tinh Thần tung ra một chưởng.
RĂNG RẮC…
Nhược Sương bị ném bay, thần bí nhân tan vỡ thành một pho tượng băng thế mạng, chân thân đã tiếp tục ôm lấy Nhược Sương vào lòng.
“Thú vị.” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười tà.
“Hít…” Toàn trường hít một ngụm lãnh khí, thủ đoạn của Chí Tôn thật sự quá kinh khủng, xuất thủ điên cuồng, giữ mạng cũng đứng đầu thiên hạ.
Mà lúc này, vài chục vị Chí Tôn đã một lần nữa ra tay, công kích tinh chuẩn đánh vào Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng.
Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng điên cuồng lún sâu vào lòng đất, toàn bộ Đông Cổ Đấu Trường đã hóa thành bình địa, tuy rằng không bị hủy diệt đúng như tên gọi nhưng màu sắc của băng trên Pháp Tướng đã ảm đạm vô cùng.
PHỐC!
Thần bí nhân nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên gánh chịu phản phệ rất nặng.
“Sư phụ!” Nhược Sương đau lòng đến chảy cả nước mắt.
“Có cố gắng, đáng tiếc vẫn còn chưa đủ.” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch miệng cười tà, ra hiệu vài vị Chí Tôn để mắt đến thần bí nhân, lúc này lại chuyển mục tiêu đến vị trí của Lạc Nam:
“Đến lượt ngươi, cho ta xem ngươi có thể làm được gì!”
Nói xong, hờ hững tung ra một chưởng chụp xuống đầu hắn.
Ở khoảng khắc này, sau lưng Lạc Nam xuất hiện Hắc Ma Vệ trung thành và không sợ chết, điên cuồng lao lên không đấm một quyền.
OÀNH!
Một quyền của Hắc Ma Vệ thành công ngăn chặn một chưởng tùy ý của Thiên Tượng Chí Tôn.
“Hahaha, thì ra đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi, Cương Thi cấp độ Thể Chí Tôn à?” Thiên Tượng Chí Tôn phá lên cười trêu tức:
“Nhưng ngươi quên bổn tọa chính là vua của cương thi!”
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt hắn hiện ra Bí Tự - Thi, ánh sáng trong mắt chiếu thẳng vào Hắc Ma Vệ.
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, cảm giác được mối liên kết giữa bản thân mình và Hắc Ma Vệ đã hoàn toàn biến mất.
“Cương Thi không tệ, bổn tọa thu nhận!” Thiên Tượng Chí Tôn hài lòng gật đầu, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, còn đắc ý điều khiển Hắc Ma Vệ quỳ gối trước mặt mình.
Chỉ là hắn không hề chú ý rằng, Lạc Nam cũng đang nở một nụ cười quỷ dị…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon 3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro