Con Đường Bá Chủ

Huyết Thánh Nữ...

Akay Hau

2024-11-24 09:35:36

Lãnh Huyết Liềm…

Thanh âm của Huyết Thánh Nữ vừa dứt, nàng cầm vũ khí trong tay gặt ngang bầu trời.

Trong khoảnh khắc, Lãnh Huyết Liềm cấp tốc biến lớn, lưỡi liềm sắt bén như một vòng khuyết nguyệt đẫm máu gặt ngang.

XOẸT.

Vạn dặm không gian trước mặt bị cắt đôi thành hai nửa, vết cắt gọn gàng bén ngót không một chút tỳ vết.

Trước đồng tử co rút lại của Thiên Tượng Chí Tôn, Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn của hắn hóa thành hai khối trên dưới tách rời, lực lượng nổ tung, hung hăng quét ngang bốn phía.

Huyết hải sôi trào, từng tia từng tia huyết khí nồng đậm sát vực nhảy nhót xung quanh cơ thể nữ nhân, mỗi một giọt máu như chứa đựng một luồng sát khí, chúng nó ăn mòn tất cả lực lượng nổ tung cuồng bạo do Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn phát ra, không thể động vào nữ nhân dù chỉ một chút.

“Làm sao có thể?”

Chứng kiến cảnh tượng này, một đám Chí Tôn vô thức kêu lên kinh sợ.

Phải biết rằng Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn không phải thủ đoạn công kích bình thường, mà nó là Pháp Tướng Thần Thông do Dị Tượng Pháp Tướng đánh ra, uy lực vượt xa Chí Tôn Vũ Kỹ.

Ấy thế mà chỉ một liềm gặt ngang, Pháp Tướng Thần Thông liền không đủ khả năng uy hiếp.

“Nữ nhân này là ai? Khả năng khống chế máu huyết thật sự xuất thần nhập hóa, vũ khí trong tay càng là quái dị khó thể hình dung.” Lôi Hằng thì thào.

“Binh Nhân Tộc, vũ khí trong tay nàng là Binh Nhân Tộc.” Nhân Khí Tộc Trưởng trầm giọng khẳng định, với kiến thức của một Luyện Khí Chí Tôn, hắn dám chắc chắn Lãnh Huyết Liềm là Binh Nhân Tộc đẳng cấp Chí Bảo.

Chí Tôn chấp chưởng Binh Nhân Tộc Chí Bảo, uy lực đương nhiên vượt xa một Thánh Vương như Lạc Nam sử dụng Binh Nhân Tộc, hiệu quả mang lại bên trong chiến trường đương nhiên cực kỳ kinh khủng.

“Không, sự cường đại của nàng còn đến từ Huyết Hải dưới chân.” Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng.

Huyết Hải đó khiến cả Huyết Đỉnh của hắn cũng phải rung động, dường như trong biển máu là vô tận Sát Thế đang cuộn trào, vô vàn sát khí kết hợp với lực lượng cuồng bạo của từng giọt máu, sẳn sàng ăn mòn, nghiền nát tất cả, ngay cả Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn của Thiên Tượng Chí Tôn cũng không ngoại lệ.

Mặc dù kinh ngạc vì sự khủng bố của Huyết Thánh Nữ, Lạc Nam vẫn không muốn phung phí cơ hội do nàng tạo ra, ngược lại tiếp tục tàng hình thu gặt con mồi, săn giết đám tu sĩ dưới trướng 19 Động Thiên Phúc Địa.

Tu vi của hắn đang cuồn cuộn đề thăng…

Huyết Thánh Nữ không muốn dây dưa dài dòng, nàng vẫn đứng im một chỗ nhưng biển máu dưới chân đã nâng đỡ nàng lên thiên không, đối diện trực tiếp với Thiên Tượng Chí Tôn, ánh mắt thanh lãnh âm u vô cảm khóa chặt lấy hắn.

Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Thiên Tượng Chí Tôn vô thức rùng mình, chẳng biết vì sao tràn ngập bất an, hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi là kẻ nào? Có quan hệ gì với Liên Âm Tông?”

Thiên Tượng Chí Tôn thật sự chẳng thể nào hiểu nỗi.

Toàn bộ kế hoạch mà hắn mất công sức và mưu kế tính toán hàng tỷ năm, từ lúc tìm cách bí mật loại bỏ hết những cường giả hàng đầu Đông Vực muốn chống đối mình như Đông Hoa Chí Tôn, sau đó thu phục từng cái Động Thiên Phúc Địa trong âm thầm, lại chờ thật nhiều năm đợi đúng lúc Tứ Phương Quyết Đấu diễn ra để giăng lưới bắt gọn hết một mẻ.

Rõ ràng là cực kỳ hoàn hảo…

Kết quả toàn bộ sụp đổ vào tay những kẻ mà hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ dính liếu vào chuyện này, thậm chí trong toàn bộ kế hoạch chưa từng có sự tồn tại của bọn hắn.

Đầu tiên là tên khốn kiếp vô danh tiểu tốt Lạc Nam, kế đến lại là Hư Không Mật Thám…hiện tại lồi ra thêm một nữ nhân lai lịch bí ẩn, chiến lực mạnh đến dọa người.

Cái này cũng không thể trách Thiên Tượng Chí Tôn.

Có trời mới biết năm đó Đông Hoa Chí Tôn lại có lưu truyền thừa, thu nhận một tên yêu nghiệt quái thai như Lạc Nam làm đồ đệ, mà đen cho Thiên Tượng Chí Tôn là tên đồ đệ này sớm không đến, muộn không đến…lại đến ngay thời điểm hắn muốn thu lưới.

Còn về Liên Âm Tông thì không cần phải nói, toàn bộ Đông Vực chỉ có Ngọc Phù Dung và bốn vị Trưởng Lão của Liên Âm Tông biết đến sự tồn tại của Tu La Giáo mà thôi, thế nhân luôn cho rằng Liên Âm Tông chuyên môn bồi dưỡng nữ đệ tử để gả vào các đại thế lực, từ đó tạo dựng mối quan hệ rộng rãi và sinh tồn, nói thẳng ra chỉ là một thế lực chuyên bồi dưỡng nữ nhân cao cấp mà thôi, đối với Thiên Tượng Chí Tôn thì Liên Âm Tông như một con kiến hôi không đáng chú ý, nào biết được nó là sản nghiệp của Tu La Giáo.

Chỉ có thể nói là người tính không bằng trời tính, vạn sự luôn có tỷ lệ phát sinh biến số khôn lường.

Huyết Thánh Nữ thì mặc kệ Thiên Tượng Chí Tôn nghĩ gì, bên trong đồng tử màu đỏ của nàng, một loại ký tự xưa cũ, cổ lão và tràn ngập hiểm nguy hiện ra:

“HUYẾT!”

Đó là một chữ Huyết mang đến cảm giác tan thương và chết chóc.

Đột ngột, Thiên Tượng Chí Tôn toàn thân run lên bần bật, sau đó máu bên trong cơ thể của hắn dường như mất đi sự khống chế, ào ào thông qua lỗ chân lông, mũi, miệng và cả đôi mắt tràn ra ngoài.

Huyết Thánh Nữ nhẹ nâng bàn tay, giữa lòng bàn tay hiện ra một vòng xoáy, điên cuồng hút sạch máu huyết từ cơ thể Thiên Tượng Chí Tôn tiến sang bên mình.

Thiên Tượng Chí Tôn suy yếu đến cực điểm, tận mắt chứng kiến máu của mình không khống chế được bị kẻ địch rút ra, cả người run lên bần bật, ngay cả Dị Tượng Pháp Tướng sau lưng cũng đã ảm đạm vì chủ nhân hao tổn quá nhiều lực lượng.

“Trời ơi, nữ nhân này có thể khống chế cả máu trong cơ thể của người khác?” Một đám Chí Tôn hoảng hốt hét ầm lên.

Thiên Tượng Chí Tôn da thịt bắt đầu nhăn nhúm, bộ dạng tuấn lãng uy phong chẳng biết biến đi đâu mất, dần dần hóa thành một người khô cằn như xác khô.

“Còn không mau cứu bổn tọa?” Thiên Tượng Chí Tôn khàn khàn quát, giọng điệu như già đi hàng tỷ năm.

Tất cả Chí Tôn lúc này mới giật mình, cả đám nhao nhao lấy lại tinh thần, đồng thời không dám tiếp cận sợ bị Huyết Thánh Nữ hút máu, rút kinh nghiệm đứng từ xa, thông qua vài chục Chí Tôn Pháp Tướng phát động công kích.

Thấy cảnh này, Huyết Thánh Nữ vươn tay xách cổ Thiên Tượng Chí Tôn như xách một con gà, đem hắn như khiên thịt chắn trước mặt mình, biểu tình hờ hững.

“Cái này…” Một đám Chí Tôn toàn thân cứng đờ, vội vàng thu liễm thế công không dám tiếp tục làm liều.

“Vô liêm sĩ, có giỏi thì bỏ bổn tọa ra.” Thiên Tượng Chí Tôn giận dữ giãy dụa như một con gà trong tay Huyết Thánh Nữ.

“Ngươi nói nhiều!” Huyết Thánh Nữ cảm thấy phiền, lưỡi liềm trực tiếp chọt vào họng đối phương chọc ngoáy.

PHỐC!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu lưỡi bị cắt đứt, toàn bộ miệng rộng của Thiên Tượng Chí Tôn bị khoét thành một cái lỗ lớn, thê thảm dữ tợn vô cùng.

“ỰC…” Toàn trường rùng mình hoảng sợ, trước đó còn cao cao tại thượng không gì sánh bằng, ai có thể ngờ lúc này Thiên Tượng Chí Tôn ngay cả quyền nói chuyện cũng không có.

Mà lúc này Lạc Nam lại như u linh tiếp cận một đám Hư Không Mật Thám đang hấp hối, dự định cháy nhà hôi của.

Nào ngờ Huyết Thánh Nữ phất óng tay áo.

“HỰ…A.AA…AA…”

Toàn bộ máu của hàng trăm Hư Không Mật Thám bị cường thế rút ra, tiến vào trong cơ thể của Huyết Thánh Nữ, hiển nhiên nàng không muốn hoang phí một lượng chất dinh dưỡng nhiều đến như vậy.

Lạc Nam sắc mặt khó coi thầm mắng một tiếng: “Đại tỷ à, ngươi ăn thịt cũng chừa cho ta chút canh nha?”

Bất quá hắn không dám mở miệng, cục diện hiện tại nhờ Huyết Thánh Nữ mới trở nên khá hơn, tốt nhất cứ để nàng thích làm gì thì làm.

“Ngươi…ngươi dám trêu vào Thời Không Tộc?” Hai vị Chí Tôn Mật Thám vừa giận vừa sợ.

Bọn hắn vừa dứt lời, Huyết Thánh Nữ một tay xách theo Thiên Tượng Chí Tôn đã xuất hiện trước mặt.

Lãnh Huyết Liềm lóe lên, bạch y nhuộm đỏ, đầu của hai tên Chí Tôn Mật Thám đã lìa khỏi cổ.

Linh Hồn của bọn hắn gào thét thảm thiết muốn bỏ trốn.

“Nô Hồn Thuật!”

Huyết Thánh Nữ không cho bọn chúng bất cứ cơ hội nào, trực tiếp ra tay nô dịch Linh Hồn, biến hai vị Chí Tôn Mật Thám thành U Hồn Nô Lệ.

“Móa nó, vét sạch hết vậy chị dâu?” Lạc Nam khóc không ra nước mắt a, nhìn thấy người ta đem Chí Tôn bắt làm U Hồn Nô Lệ, hắn ghen tị vô cùng a.

Đáng tiếc Huyết Thánh Nữ không thèm để ý đến hắn, nàng nâng lên Thiên Tượng Chí Tôn, bàn tay đặt lên đỉnh đầu.

Toàn trường rùng mình, hiển nhiên đã nhận ra ý đồ của Huyết Thánh Nữ.

“Trời ạ, nàng định đem cả Thiên Tượng Chí Tôn bắt làm U Hồn Nô Lệ?” Một đám Chí Tôn nhìn mà rùng mình.

Huyết Thánh Nữ mặc kệ tất cả, cường thế đem Linh Hồn của Thiên Tượng Chí Tôn rút ra.

“AAAAAAAAAAAAAAAA”

Thiên Tượng Chí Tôn rú lên thảm thiết, Linh Hồn đau đớn như trải qua cực hình tàn nhẫn nhất thế gian.

ĐÙNG.

Bất quá vào khoảnh khắc này, từ Linh Hồn của Thiên Tượng Chí Tôn sinh ra một lực phản chấn cực đại đem bàn tay của Huyết Thánh Nữ đánh bật trở về, mà Linh Hồn của Thiên Tượng Chí Tôn cũng thành công trở về cơ thể.

“Phù…phù…phù…” Thiên Tượng Chí Tôn thở hổn hển như lợn bị thọc tiết, trong mắt âm thầm hiện ra một tia may mắn, hắn thà chết còn hơn trở thành U Hồn Nô Lệ cho nữ nhân ngoan lệ này.

“Linh Hồn Ấn Ký?” Huyết Thánh Nữ nhẹ chau mày, thì ra trên Linh Hồn của Thiên Tượng Chí Tôn đã bị kẻ nào đó đánh vào Linh Hồn Ấn Ký, điều này đồng nghĩa Thiên Tượng Chí Tôn vốn đã là thuộc hạ của người khác, không ai có thể thu phục hắn bằng cất cứ hình thức nào được nữa.

“Kẻ nào đụng vào thuộc hạ của bổn thiếu?” Toàn bộ Đông Vực vang vọng thanh âm thịnh nộ chẳng biết từ nơi đâu.

Không gian trên bầu trời vốn đã sụp đổ, một thanh đại thủ che thiên như xuyên qua vô tận thời không từ bên trong đó mãnh liệt đâm xuyên mà ra.

Có thể nhìn thấy đó là bàn tay của một nam nhân lập lòe kim sắc quang mang cao quý.

Vô tận kim quang hội tụ thành một tòa Kim Đài khổng lồ, vờn quanh Kim Đài là lít nha lít nhít hư ảnh quân đội đang bày binh bố trận, diễn luyện không ngừng, chiến ý xung thiên.

Hàng nghìn tầng Chiến Vực kinh khủng dung hợp thành Chiến Thế ẩn bên trong Kim Đài to lớn đó, mang theo sự sát phạt điên cuồng trấn thẳng xuống đầu Huyết Thánh Nữ.

“Kim Đài Chiến Thiên Thủ!”

“Công kích thật khủng bố, là vị đại nhân vật nào đánh ra?” Vài chục vị Chí Tôn hít một ngụm khí lạnh.

Huyết Thánh Nữ mặt không biểu tình nhìn lên thiên không, nơi Chiến Thiên Kim Đài Thủ đang ngạo nghễ trấn áp xuống nàng.

“Lãnh Huyết Liềm – Nhất Liềm Phá Thế!”

Huyết Thánh Nữ lạnh lùng thốt lên một câu, Liềm Pháp triển khai, tóc dài bay múa, nàng vứt Thiên Tượng Chí Tôn sang một bên, hai tay cầm vào cán liềm.

Huyết hải cuộn trào dung nhập vào bên trong lưỡi liềm, làm mức độ nguy hiểm của nó ngày càng gia tăng.

Một liềm quét ngang bầu trời.

RĂNG RẮC…

Chiến Thế kinh thiên động địa vây quanh Kim Đài dường như một tầng giấy mỏng không chút uy hiếp, bị lưỡi liềm rọc xuyên mà qua, thô bạo va chạm cùng Kim Đài mang tính hủy diệt.

OÀNH!

Thiên địa nổ tung, lực phản chấn quét ngang bốn phương tám hướng.

PHỐC!

Thiên Tượng Chí Tôn ở khoảng cách gần bị chấn đến hộc máu, mà một đám Chí Tôn vội vàng rút lui, hàng trăm, hàng nghìn Thánh Hoàng và Thánh Đế lân cận hiện trường thổ huyết trọng thương, Lạc Nam thì điên cuồng Dịch Chuyển Tức Thời để né tránh.

Mọi thứ như chìm vào tĩnh lặng, bầu trời vẫn còn tràn ngập kim sắc hào quang và màu đỏ thẳm của huyết hải…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyết Thánh Nữ vác Lãnh Huyết Liềm trên vai, thần thái lãnh khốc…Kim Đài Chiến Thiên Thủ đã tan biến từ lúc nào.

“Thì ra là ngươi…hahahaha…” Từ nơi xa xăm, một tiếng cười dài vọng thẳng đến Đông Vực:

“Tương truyền Đại Nguyên Thiên Viện cách đây không lâu vừa chiêu mộ được một tân sinh có thành tích khảo nghiệm đứng hàng thứ tư trong lịch sử, đó là một nữ nhân nghịch máu dùng liềm, bổn thiếu vốn còn không tin…”

“Hiện tại đụng độ, quả nhiên danh bất hư truyền…”

Huyết Thánh Nữ lạnh lùng nhìn lên, hờ hững cất giọng: “Còn ngươi lại là người nào?”

“Chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp mặt mà thôi, không cần phải vội…” Thanh âm vọng đến đầy kiêu ngạo:

“Còn Thiên Tượng Chí Tôn, hắn dù sao cũng là chó do tộc ta nhận nuôi, ngươi giết hắn không sao…nhưng cứ chờ gánh lấy lửa giận.”

Thanh âm im bật mà dừng, mọi thứ trở về tĩnh lặng.

“Hít…hít…hít…” Hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên, đám Chí Tôn dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy thân ảnh của Huyết Thánh Nữ.

Mà Lạc Nam trong lòng cũng sôi trào sóng to gió lớn, trong lòng thầm mắng Tu La Giáo thật là nghịch thiên, vậy mà chẳng biết bằng phương thức nào đã để Huyết Thánh Nữ gia nhập Đại Nguyên Thiên Viện, còn trở thành nhân vật có thành tích khảo nghiệm đứng thứ tư trong lịch sử học viện.

Quá mức kinh khủng rồi, có ba kẻ còn vượt trên cả Huyết Thánh Nữ?

Đại Nguyên Thiên Viện này ngọa hổ tàng long, khủng bố đến mức độ nào? Nước bên trong đó sâu đến bao nhiêu?

“Đừng giết ta!” Thiên Tượng Chí Tôn lên tiếng thì thào, đã thật sự sợ hãi rồi.

Hắn lấy Bách Gia Học Viện ra uy hiếp người ta, kết quả nữ nhân này là nhân vật với thành tích kinh người tại Đại Nguyên Thiên Viện, đem bối cảnh ra dọa nàng thật sự không có chút ý nghĩa nào.

Huyết Thánh Nữ lúc này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thiên Tượng Chí Tôn.

“Đa tạ Huyết Thánh Nữ!” Hắc Phù Dung cung kính mở miệng.

“Không cần cảm tạ, bổn thánh nữ phụ trách bảo toàn sản nghiệp bên ngoài, ra tay là vì phận sự, không phải do ngươi.” Huyết Thánh Nữ vẫn bình thản ung dung.

Lạc Nam giật mình, nếu nói như vậy…một khi Liên Tâm Kỹ Viện ở Kiếm Châu gặp nguy hiểm, vậy thì người ra mặt cũng có thể là Huyết Thánh Nữ hoặc thân tín dưới trướng của nàng rồi.

Nhìn thấy Thiên Tượng Chí Tôn đang thoi thóp, Lạc Nam thi triển Dịch Chuyển Tức Thời tiếp cận, muốn đem kẻ này tiêu diệt, loại trừ hậu hoạn.

Nào ngờ một đám Chí Tôn dường như đã lường trước điều đó, lập tức đem Thiên Tượng Chí Tôn bảo vệ, không để bất kỳ ai đến gần.

Cả đám dường như không muốn tiếp tục ở lại nơi quái quỷ này, liền ra lệnh toàn bộ 19 Động Thiên Phúc Địa rút lui.

Sư phụ của Nhược Sương kích hoạt Gia Tốc Tổ Phù, cũng mang theo đồ đệ cao chạy xa bay, xẹt qua không gian như lưu tinh vũ.

Chẳng có ai chú ý, Hắc Ma Vệ đã vô thanh vô tức biến mất một cách đầy quỷ dị nhân lúc hỗn loạn vừa rồi.

Lạc Nam đành phải hiện thân, hướng về Huyết Thánh Nữ chắp tay:

“Xin Huyết Thánh Nữ làm thịt Thiên Tượng Chí Tôn, nhổ cỏ tận gốc.”

Huyết Thánh Nữ quét mắt về phía hắn: “Hiện tại bổn Thánh Nữ đã không còn hứng thú với con chó do người khác nuôi dưỡng.”

Lạc Nam sắc mặt cứng đờ, hóa ra nàng không giết Thiên Tượng Chí Tôn là do vấn đề mặt mũi, giết chó của cường giả thần bí kia là hạ thấp thân phận của nàng?

Hơi chút suy nghĩ, Lạc Nam nhẹ gật đầu đồng ý, như vậy cũng tốt.

Thiên Tượng Chí Tôn này là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của sư phụ, Lạc Nam muốn tự mình làm thịt hắn trong tương lai.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam chuyển đổi câu hỏi: “Tử Toàn Cơ vẫn còn tốt chứ? Nàng đang ở nơi nào?”

“Ngươi hỏi hành tung thuộc hạ của ta làm gì?” Huyết Thánh Nữ hừ một tiếng.

“Toàn Cơ là nữ nhân của ta!” Lạc Nam thẳng thắng đáp.

Ngọc Phù Dung vội vàng đem Lạc Nam kéo lại, sợ hắn chọc giận Huyết Thánh Nữ.

“Thật nhàm chán!” Huyết Thánh Nữ lười biếng nói, cũng chẳng quan tâm Lạc Nam nghĩ gì, Huyết Hải hóa thành vòng xoáy không gian, thân ảnh của nàng chậm rãi chìm vào trong đó và tan biến mất dạng.

“Móa, cùng là người một thế lực, có cần như vậy không?” Lạc Nam bất mãn bĩu môi.

Ngọc Phù Dung cười khổ an ủi: “Đệ an tâm đi, Huyết Thánh Nữ nổi tiếng bao che thuộc hạ, làm việc dưới trướng của nàng sẽ không chịu thiệt đâu.”

Lạc Nam nhún nhún vai, hắn cũng chẳng còn cách nào.

RĂNG RẮC.

Không gian tầng tầng sụp đổ.

Một tòa Cung Điện tinh tế tỉ mỉ, bách hoa vờn quanh, quần chim hót vang, xinh đẹp lộng lẫy như từ trong cổ tích từ trong đó xuất hiện.

Phía trước Cung Điện, một nhóm người nghiêm nghị đứng thẳng, dẫn đầu là một vị thiếu nữ đeo khăn che mặt cao quý trang nhã khó thể hình dung.

Ngọc Phù Dung âm thầm thán phục, khí chất của nữ nhân này quá mức xuất chúng.

Chứng kiến hiện trường sụp đổ và hoang tàn, thiếu nữ chau mày, thánh thót quát lên:

“Kẻ nào bắt giữ đệ tử Dương Anh của Đông Hoa Cung?”

Nghe thấy thanh âm này, nhìn thấy hình bóng yêu kiều quen thuộc, khóe môi Lạc Nam nhịn không được nở nụ cười ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0