LẠC NAM QUẬY
Akay Hau
2024-11-24 09:35:36
Thời gian Tu La Thánh Chiến cũng đã cận kề, sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Mê Linh Sâm Lâm, Lạc Nam, Thủy Triều Tịch và đại tẩu Ninh Huyền Tâm liền lên đường đến Tu La Giáo.
Bởi vì người không phận sự liền không thể tự ý tiến vào địa bàn của Tu La Giáo nên Lạc Nam cũng chỉ đi cùng hai người các nàng, về phần Đông Hoa Cung tạm thời để lại Mê Linh Sâm Lâm, chỉ có mấy nữ thân phận đặc thù như Lạc Tư Tình, Tiểu Noãn thì tiến vào Linh Giới Châu của hắn.
Trên đường di chuyển, Lạc Nam có ghé qua địa bàn của Nhân Ngư Tộc và Ngọc Giao Đảo một chuyến, cảm thấy tương đối hài lòng với cục diện hiện tại.
Ngọc Giao Đảo với sự hỗ trợ của Giao Linh đã bắt đầu tu luyện Nhân Long Tuyên Thệ Công, từng người ký kết khế ước với Thủy Long của Hải Long Cung.
Bởi vì tu vi của đám Thủy Long ở Hải Long Cung đa phần đều cao hơn so với tu sĩ của Ngọc Giao Đảo nên trong việc tuyên thệ này thì phương được lợi chính là Ngọc Giao Đảo.
Ngay cả nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân của Lạc Nam cũng ký kết khế ước Nhân Long Tuyên Thệ Công với hai tên Chí Tôn của Hải Long Cung, từ đó gia tăng tốc độ tu luyện cũng như chiến lực.
Về phần Nhân Ngư Tộc lại được bổ sung thêm tộc quần Nhân Ngư sở hữu Tử Vong Lực thu được ở Tử Hải, hai tộc nhập vào nhau, bất quá bởi vì Thủy Triều Tịch đã xác định đi theo Lạc Nam nên không có thời gian tiếp quản Nhân Ngư Tộc, liền phong vị tộc trưởng ở Nhân Ngư Tử Hải trở thành trợ lý Nữ Hoàng, thay thế Thủy Triều Tịch tiếp quản Nhân Ngư Tộc từ nay về sau.
Dù sao thì mục tiêu của Thủy Triều Tịch hiện tại là đột phá Chí Tôn và khai mở thêm số lượng linh hồn chứ không phải bận rộn vào sự vụ ở một chủng tộc, có thể đem tất cả tộc nhân từ tay Hải Long Cung cứu ra, biến bọn chúng trở thành thuộc hạ của Lạc Nam đã là kết quả khiến nàng thỏa mãn nhất rồi.
Cảm nhận được hô hấp của Ninh Huyền Tâm có phần nặng nề hơn bình thường, Lạc Nam hỏi:
“Đại tẩu khẩn trương à?”
“Ừm.” Ninh Huyền Tâm gật đầu:
“Đã quá lâu rồi chưa trở về, không biết bọn họ sẽ xử lý ta ra sao?”
Lạc Nam vuốt cằm, Ninh Huyền Tâm cùng mẫu thân Ninh Vô Song tự tiện rời khỏi Tu La Giáo, lẽ ra nàng cũng là tội nhân, bất quá có lẽ Ninh Huyền Tâm không đủ quan trọng để Tu La Giáo trừng phạt như mẫu thân, vì vậy đến bây giờ nàng vẫn đang tự do.
Nhưng một khi trở về trong giáo, mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.
“An tâm đi!” Lạc Nam nắm tay nàng:
“Mọi chuyện còn có ta!”
Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của nam nhân, Ninh Huyền Tâm chậm rãi bình tĩnh lại nhẹ gật đầu.
Nàng đã nhiều lần chứng kiến hắn sáng tạo kỳ tích, vì vậy dù còn chút lo lắng nhưng nàng tin rằng hắn chắc chắn sẽ làm nên chuyện ở Tu La Thánh Chiến lần này.
Thế gian có thể sẽ tồn tại yêu nghiệt vượt qua Lạc Nam, nhưng ở Tu La Giáo thì nàng tin tưởng không một Tu La Sứ Giả nào có thể sánh bằng hắn.
“Phu quân, nếu thiếp cũng tham gia Tu La Thánh Chiến, vậy chẳng phải thiếp sẽ trở thành đối thủ của chàng à?” Thủy Triều Tịch ở bên cạnh hỏi.
“Còn phải xem cuộc chơi lần này diễn ra thế nào.” Lạc Nam mỉm cười:
“Tu La Thánh Chiến chọn ra hai người kế nhiệm, nếu như có thể ta hy vọng nàng sẽ trở thành Tu La Thánh Nữ cùng với ta.”
“Thiếp được sao?” Thủy Triều Tịch không nghĩ hắn sẽ đặt niềm tin vào mình như thế, dù sao thì nàng chỉ là một Nhân Ngư Tộc, thuộc một trong các chủng tộc chiến lực cùi bắp nhất.
“Nếu khai mở thêm đại lượng linh hồn sẽ có khả năng.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:
“Thiên phú của Vạn Linh Tộc đâu thể xem thường.”
“Nhưng thiếp không có tài nguyên a.” Thủy Triều Tịch sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn.
“Ta đã chuẩn bị riêng cho nàng.” Lạc Nam cười tà đưa đến một kiện pháp bảo không gian.
Bên trong là linh hồn nguyên vẹn của Long Diên trước đó hắn cố ý lưu lại, ngoài ra còn có một lượng tài nguyên Hồn tu mà Thiên Cơ Lâu kinh doanh đạt được trong thời gian qua.
“Vậy thiếp không khách khí.” Thủy Triều Tịch nhoẻn miệng cười hôn lên gò má nam nhân một ngụm.
“Đem theo cả thứ này.” Lạc Nam đưa Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hỗ trợ nàng.
Thủy Triều Tịch nháy nháy mắt truyền âm: “Vậy thiếp tranh thủ tu luyện, không quấy rầy sự riêng tư của chàng và đại tẩu.”
“Tinh tướng!” Lạc Nam giận dữ đánh lên cái mông nàng.
Thủy Triều Tịch cười khanh khách, tiến vào Linh Giới Châu bế quan.
Ninh Huyền Tâm mặc dù không biết vừa rồi Thủy Triều Tịch truyền âm gì cho hắn, bất quá nhìn ánh mắt trêu chọc của nàng khi nhìn lấy mình cũng đoán được đại khái, gò má vô thức đỏ lên vô cùng kiều diễm.
Lạc Nam biểu lộ xấu xa, vòng tay sang ôm lấy vòng eo thon uyển chuyển của nàng, giai nhân hơi run rẩy giãy giụa nhưng không thể chống nổi da mặt dày hơn tường thành của hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ.
Bởi vì còn khá rảnh rỗi, hắn liền đề nghị:
“Chúng ta ghé qua chi nhánh Dị Nguyên Hội, ta muốn tìm người bố trí mạng lưới truyền tống trận!”
Lần trước Trương tiểu thư không thể thuyết phục hắn trở thành đối tượng cho Trân Bảo Lâu đầu tư nên tức giận chẳng thèm hỗ trợ gọi đội ngũ Chiến Trận Sư giúp đỡ nên Lạc Nam dự định sẽ tìm đến Dị Nguyên Hội.
Điều cần quan tâm lúc này là chi nhánh Dị Nguyên Hội nằm ở nơi nào tại Tây Châu?
Thông thường đó là các hiểm địa ít người lui tới, hoàn cảnh khắc nghiệt các thứ các thứ...
Nghĩ nhiều cho đau đầu, Lạc Nam trực tiếp hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, dò xét cho ta chi nhánh Dị Nguyên Hội gần nhất!”
“KENG, dò xét thành công, tiêu hao 3 vạn Điểm Danh Vọng, chi nhánh Dị Nguyên Hội gần nhất nằm ở Thi Địa!” Thiên Cơ Lâu cho ra thông báo.
“Là Thi Địa à?” Lạc Nam nhếch nhếch miệng, xem ra lại phải đi một chuyến.
Hắn đã ghé qua Thi Địa hai lần, một lần là cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ đi từ Tây Châu đến Kiếm Châu, một lần khác là mang theo Thi Thần Tông Chủ đến Thi Địa hồi phục, cả hai lần đều chưa khám phá hết phạm vi của Thi Địa nên không phát hiện chi nhánh Dị Nguyên Hội.
Bất quá dựa vào hoàn cảnh, Thi Địa quả thật rất phù hợp với tác phong của Dị Nguyên Hội.
Cũng đã gần mười năm trôi qua, cũng không biết Thi Thần Tông Chủ đã làm nên trò trống gì hay chưa?
Gọi ra Tinh Không Long Mã, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm nhảy lên lưng nó, băng cắt hư không, như lưu tinh xẹt ngang Hằng La Đại Hải mênh mông biển nước.
......
“Tiểu Tinh, dừng lại một chút cho ta!”
Vừa đến cặp bờ biển, Lạc Nam nhìn xuống tình cảnh bên dưới nở nụ cười tà dị.
“Có chuyện gì à?” Ninh Huyền Tâm vô thức hỏi, quan sát hoàn cảnh xung quanh chỉ thấy từng ngọn núi hùng vĩ cao thẳng trong mây, mỗi ngọn núi đều lên đến hàng chục vạn mét, nàng nghiêm túc nói:
“Nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta đã đến bên ngoài địa bàn của Tu La Giáo, những ngọn núi khổng lồ kia là Thạch Khôi Tộc, một trong những chủng tộc nô lệ của giáo.”
“Ta biết nên mới muốn dừng lại.” Lạc Nam cười tà, từ trên lưng Tinh Không Long Mã nhảy xuống.
Không hề nói nhảm, hắn trực tiếp bạo khởi sức mạnh của một vị Thể Thánh Tôn Hậu Kỳ, Bát Môn Độn Giáp kích hoạt, nhắm ngay đỉnh của ngọn núi cao khoảng 30 vạn mét hung hăng đạp xuống.
“Kẻ nào?”
Một tiếng gầm như sấm vang lên, ngọn núi cao phát ra tiếng quát giận dữ, sau đó cơ thể nó hóa thành một vị thạch cự nhân khổng lồ, một cánh tay bằng đá như kình thiên trụ đấm thẳng lên trên, sức mạnh của Thể Thánh Hoàng vô cùng khủng khiếp.
ĐÙNG!
Cước và quyền va chạm dữ dội như thiên thạch rơi xuống đại sơn, chỉ thấy Lạc Nam cường thế đem cơ thể thạch cự nhân đạp vào trong đất, đại địa băng liệt, không gian xung quanh nát tan.
“Làm sao có thể?” Đám ngọn núi xung quanh phát ra tiếng gầm kinh dị, cả đám nhao nhao xoay người đứng lên, đều là tồn tại khổng lồ.
“Khà khà khà, đám người núi thân yêu, các ngươi có nhớ khuôn mặt này không?” Lạc Nam cười một tiếng đầy sảng khoái.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cơ thể, hắn lao vào dùng tay lật úp một ngọn núi vài chục vạn mét tu vi Thể Thánh Hoàng ngã nhào, dùng chân đạp nó xuống lòng đất.
“Ngươi là người nào?” Cả đám Thạch Khôi Tộc vừa giận vừa sợ.
Một vị Thạch Khôi Tộc tu vi Thể Thánh Đế cao đến trăm vạn mét vung chân đạp thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Bạo Tinh Quyền!”
Lạc Nam cơ thể nhỏ như con kiến nhưng lại tung ra một quyền móc ngược lên, không hề sợ hãi dù đối thủ có là Thể Thánh Đế.
Bởi vì lúc này Đan điền hắn đã có Oanh Thiên Tổ Phù tuôn ra vô tận sóng xung kích.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Trong sự hoảng hốt của tất cả Thạch Khôi Tộc, vị tộc lão gần như mạnh nhất của bọn chúng bị tên nam nhân kia đấm cho văng lên trời.
Không sai, một ngọn núi cao trăm vạn mét bị đấm bay lên sẽ là cảnh tượng gì, thật sự là kinh khủng khiếp.
Lạc Nam mặc kệ tất cả, cứ bạo phát sức mạnh quyền đấm cước đá, chẳng quan tâm tu vi cao hay thấp, đem một đám ngọn núi quậy cho long trời lở đất, từng Thạch Khôi Tộc như các ngọn núi đều bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, kẻ thì ngã nhào, kẻ thì bị đánh bay, kẻ bị trấn xuống lòng đất.
Ninh Huyền Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nàng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này trước đây, chưa từng thấy Lạc Nam quậy tung đầy nghịch ngợm đến thế.
“Hahahaha...” Lạc Nam sảng khoái cười to, vừa đấm vừa đá vừa gào thét đầy hả hê:
“Nhận ra ta là ai chưa?”
“Năm đó đám các ngươi ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ hay lắm mà?”
“Hôm nay lão tử đánh cho các ngươi không còn nhân dạng, à không... cả núi biến dạng.”
Bị Lạc Nam bán hành liên tục, đám Thạch Khôi Tộc rốt cuộc có người mơ hồ nhớ đến khuôn mặt của tên nam tử đang hăng hái cuồng nhiệt kia, nhất thời không dám tin thất thanh quát lớn:
“Làm sao có thể là ngươi? Tên tiểu tử từng bị chúng ta đánh đến bất tỉnh đem vào trong giáo?”
“Ngắn ngủi vài chục năm, sao ngươi có thể khủng bố đến như vậy?”
Thấy bọn hắn rốt cuộc nhận ra chính mình, Lạc Nam hừ một tiếng:
“Đây gọi là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Nói xong vận chuyển sức mạnh của 200 hành tinh trong Đan điền, đem vị cường giả mạnh nhất của Thạch Khôi Tộc là một ngọn núi cao ba trăm vạn mét tu vi Thể Thánh Đế Viên Mãn ném ra biển lớn trong từng con mắt lồi ra.
Lạc Nam rốt cuộc phát tiết thành công, toàn thân sảng khoái chưa từng có.
Cảm giác này giống như một người trưởng thành đem những kẻ từng bắt nạt mình thời thơ ấu đánh đến kêu cha gọi mẹ vậy, vô cùng thư thái dễ chịu.
Đương nhiên hắn cũng không đem Thạch Khôi Tộc đánh nát, một khi bị nghiền nát đồng nghĩa với tử vong, dù sao cũng là cùng một phương thế lực, chỉ quậy tung một trận khiến bọn hắn nhớ đời mà thôi.
Làm xong tất cả, Lạc Nam phủi phủi tay, leo trở về Tinh Không Long Mã, phát hiện Ninh Huyền Tâm đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lấy mình.
“Mặt ta có gì à?” Hắn nhếch miệng hỏi.
“Vừa rồi ngươi giống như trẻ con đang nghịch phá vậy, vô cùng đáng yêu.” Mỹ nhân bật cười.
“Trẻ con làm sao mạnh như ta?” Lạc Nam nâng lên cánh tay lực lưỡng khoe cơ bắp đầy đắc ý, đem eo của nàng ôm lấy.
“Mau rời đi! Kẻo cường giả Tu La Giáo chạy ra hỏi tội.” Ninh Huyền Tâm trừng mắt nhìn hắn:
“Không ai quậy ở địa bàn của họ có kết cục tốt đâu.”
“Nhưng ta cũng là người của Tu La Giáo mà.” Lạc Nam cười xấu xa.
Mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng sợ bị nhân vật khủng bố như Tịnh Dạ Tiên Tử hay Huyết Thánh Nữ chạy ra trừng phạt, vì vậy ra hiệu Tiểu Tinh chuồn lẹ.
......
Băng qua địa bàn của Tu La Giáo mà không lựa chọn tiến vào, Lạc Nam phát hiện từ bốn phương tám hướng các nơi liên tục có những thân ảnh mặc áo choàng đầy kỳ bí không dứt tiến về vị trí của Tu La Giáo.
Những thân ảnh này không có bất kỳ người nào là tầm thường, mỗi một kẻ đều mang đến cảm giác khó lường và huyền bí, mỗi một kẻ đều khiến Lạc Nam cảm giác được sự nguy hiểm không ít thì nhiều.
Rõ ràng tất cả bọn hắn đều là Tu La Sứ Giả đang trên đường trở về theo lệnh triệu tập để tham gia Tu La Thánh Chiến.
“Nội tình của Tu La Giáo ngày càng hùng hậu, số lượng Tu La Sứ Giả này đã vượt xa so với ngày trước khi mẫu thân còn làm Thánh nữ.” Ninh Huyền Tâm cảm khái nói, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Tu La Thánh Chiến, khi đó còn không náo nhiệt như những gì đang nhìn thấy.
“Càng đông càng vui!” Lạc Nam hào hứng nói:
“Đông đảo kẻ cạnh tranh chỉ khiến chiến thắng của ta càng thêm hào hùng.”
Ninh Huyền Tâm có chút thất thần nhìn hắn, nam nhân khi tự tin quả thật có sức hấp dẫn mãnh liệt, càng tiếp xúc với nam nhân này nàng càng hiểu vì sao có nhiều nữ nhân xuất chúng như thế cam tâm tình nguyện đứng sau lưng hắn
Cảm nhận được ánh mắt mê ly của giai nhân, bờ môi chín mọng của nàng hơi hé mở, hắn nhịn không được cúi đầu hôn xuống.
“Ưm...”
Ninh Huyền Tâm nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, đầu lưỡi đinh hương dâng hiến.
Lạc Nam càng siết chặt lấy nàng trong vòng tay, trên lưng Tinh Không Long Mã giữa ánh nắng vàng, đẹp không sao tả hết...
......
Tu La Giáo.
Nhập Giáo Điện.
Một lão già mặc áo xám tro, cổ đeo Phật châu, dung mạo hiền từ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chân mày giật giật, lão già hơi mở ánh mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Thạch Khôi Tộc đang chiến với kẻ nào? Vậy mà gây động tĩnh lớn như thế?”
Không gian gợn sóng, bên cạnh lão già xuất hiện một U Hồn nam tử, chắp tay cung kính nói:
“Bẩm Nhập Giáo Trưởng Lão, là tiểu yêu nghiệt năm đó mà ngài thu nhận, Lạc Nam!”
“Ồ, là hắn à...” Nhập Giáo Trưởng Lão vô thức nở nụ cười:
“Tiểu tử này cũng thật thú vị, tính cách rất hợp với tác phong của giáo ta.”
Như nghĩ đến điều gì, Nhập Giáo Trưởng Lão hỏi: “Đám Chấp pháp không tìm hắn gây sự à?”
“Nghe nói là dự định vây bắt hắn, nhưng lại bị Dạ Thánh Nữ ngăn cản.” U Hồn nam tử hồi đáp.
“Hahaha, có ý tứ.” Nhập Giáo Trưởng Lão vuốt râu cười to:
“Tiểu tử này còn chưa có quyền uy gì đã bắt cóc trái tim của một vị Thánh nữ vừa đột phá Chí Tôn, có ý tứ...”
U Hồn nam tử im lặng không đáp, hắn biết thân phận kinh người của nam nhân kia, vì vậy không dám tùy tiện nghị luận như Nhập Giáo Trưởng Lão.
Nhập Giáo Trưởng Lão một lần nữa nhắm lại đôi mắt già nua, khóe môi nhếch lên:
“Tu La Thánh Chiến lần này sẽ thú vị lắm đây, lão phu muốn tận mắt chứng kiến...”
......_____________________________Chúc cả nhà tối vui vẻ 3
___________________________________Ai có lòng ủng hộ AkayHau thì in4 đây nhe:- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU- Momo và viettelpay: 0942973261- Paypal: [email protected]
#xuyenkhong #hethong #digioi
Bởi vì người không phận sự liền không thể tự ý tiến vào địa bàn của Tu La Giáo nên Lạc Nam cũng chỉ đi cùng hai người các nàng, về phần Đông Hoa Cung tạm thời để lại Mê Linh Sâm Lâm, chỉ có mấy nữ thân phận đặc thù như Lạc Tư Tình, Tiểu Noãn thì tiến vào Linh Giới Châu của hắn.
Trên đường di chuyển, Lạc Nam có ghé qua địa bàn của Nhân Ngư Tộc và Ngọc Giao Đảo một chuyến, cảm thấy tương đối hài lòng với cục diện hiện tại.
Ngọc Giao Đảo với sự hỗ trợ của Giao Linh đã bắt đầu tu luyện Nhân Long Tuyên Thệ Công, từng người ký kết khế ước với Thủy Long của Hải Long Cung.
Bởi vì tu vi của đám Thủy Long ở Hải Long Cung đa phần đều cao hơn so với tu sĩ của Ngọc Giao Đảo nên trong việc tuyên thệ này thì phương được lợi chính là Ngọc Giao Đảo.
Ngay cả nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân của Lạc Nam cũng ký kết khế ước Nhân Long Tuyên Thệ Công với hai tên Chí Tôn của Hải Long Cung, từ đó gia tăng tốc độ tu luyện cũng như chiến lực.
Về phần Nhân Ngư Tộc lại được bổ sung thêm tộc quần Nhân Ngư sở hữu Tử Vong Lực thu được ở Tử Hải, hai tộc nhập vào nhau, bất quá bởi vì Thủy Triều Tịch đã xác định đi theo Lạc Nam nên không có thời gian tiếp quản Nhân Ngư Tộc, liền phong vị tộc trưởng ở Nhân Ngư Tử Hải trở thành trợ lý Nữ Hoàng, thay thế Thủy Triều Tịch tiếp quản Nhân Ngư Tộc từ nay về sau.
Dù sao thì mục tiêu của Thủy Triều Tịch hiện tại là đột phá Chí Tôn và khai mở thêm số lượng linh hồn chứ không phải bận rộn vào sự vụ ở một chủng tộc, có thể đem tất cả tộc nhân từ tay Hải Long Cung cứu ra, biến bọn chúng trở thành thuộc hạ của Lạc Nam đã là kết quả khiến nàng thỏa mãn nhất rồi.
Cảm nhận được hô hấp của Ninh Huyền Tâm có phần nặng nề hơn bình thường, Lạc Nam hỏi:
“Đại tẩu khẩn trương à?”
“Ừm.” Ninh Huyền Tâm gật đầu:
“Đã quá lâu rồi chưa trở về, không biết bọn họ sẽ xử lý ta ra sao?”
Lạc Nam vuốt cằm, Ninh Huyền Tâm cùng mẫu thân Ninh Vô Song tự tiện rời khỏi Tu La Giáo, lẽ ra nàng cũng là tội nhân, bất quá có lẽ Ninh Huyền Tâm không đủ quan trọng để Tu La Giáo trừng phạt như mẫu thân, vì vậy đến bây giờ nàng vẫn đang tự do.
Nhưng một khi trở về trong giáo, mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.
“An tâm đi!” Lạc Nam nắm tay nàng:
“Mọi chuyện còn có ta!”
Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của nam nhân, Ninh Huyền Tâm chậm rãi bình tĩnh lại nhẹ gật đầu.
Nàng đã nhiều lần chứng kiến hắn sáng tạo kỳ tích, vì vậy dù còn chút lo lắng nhưng nàng tin rằng hắn chắc chắn sẽ làm nên chuyện ở Tu La Thánh Chiến lần này.
Thế gian có thể sẽ tồn tại yêu nghiệt vượt qua Lạc Nam, nhưng ở Tu La Giáo thì nàng tin tưởng không một Tu La Sứ Giả nào có thể sánh bằng hắn.
“Phu quân, nếu thiếp cũng tham gia Tu La Thánh Chiến, vậy chẳng phải thiếp sẽ trở thành đối thủ của chàng à?” Thủy Triều Tịch ở bên cạnh hỏi.
“Còn phải xem cuộc chơi lần này diễn ra thế nào.” Lạc Nam mỉm cười:
“Tu La Thánh Chiến chọn ra hai người kế nhiệm, nếu như có thể ta hy vọng nàng sẽ trở thành Tu La Thánh Nữ cùng với ta.”
“Thiếp được sao?” Thủy Triều Tịch không nghĩ hắn sẽ đặt niềm tin vào mình như thế, dù sao thì nàng chỉ là một Nhân Ngư Tộc, thuộc một trong các chủng tộc chiến lực cùi bắp nhất.
“Nếu khai mở thêm đại lượng linh hồn sẽ có khả năng.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:
“Thiên phú của Vạn Linh Tộc đâu thể xem thường.”
“Nhưng thiếp không có tài nguyên a.” Thủy Triều Tịch sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn.
“Ta đã chuẩn bị riêng cho nàng.” Lạc Nam cười tà đưa đến một kiện pháp bảo không gian.
Bên trong là linh hồn nguyên vẹn của Long Diên trước đó hắn cố ý lưu lại, ngoài ra còn có một lượng tài nguyên Hồn tu mà Thiên Cơ Lâu kinh doanh đạt được trong thời gian qua.
“Vậy thiếp không khách khí.” Thủy Triều Tịch nhoẻn miệng cười hôn lên gò má nam nhân một ngụm.
“Đem theo cả thứ này.” Lạc Nam đưa Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hỗ trợ nàng.
Thủy Triều Tịch nháy nháy mắt truyền âm: “Vậy thiếp tranh thủ tu luyện, không quấy rầy sự riêng tư của chàng và đại tẩu.”
“Tinh tướng!” Lạc Nam giận dữ đánh lên cái mông nàng.
Thủy Triều Tịch cười khanh khách, tiến vào Linh Giới Châu bế quan.
Ninh Huyền Tâm mặc dù không biết vừa rồi Thủy Triều Tịch truyền âm gì cho hắn, bất quá nhìn ánh mắt trêu chọc của nàng khi nhìn lấy mình cũng đoán được đại khái, gò má vô thức đỏ lên vô cùng kiều diễm.
Lạc Nam biểu lộ xấu xa, vòng tay sang ôm lấy vòng eo thon uyển chuyển của nàng, giai nhân hơi run rẩy giãy giụa nhưng không thể chống nổi da mặt dày hơn tường thành của hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ.
Bởi vì còn khá rảnh rỗi, hắn liền đề nghị:
“Chúng ta ghé qua chi nhánh Dị Nguyên Hội, ta muốn tìm người bố trí mạng lưới truyền tống trận!”
Lần trước Trương tiểu thư không thể thuyết phục hắn trở thành đối tượng cho Trân Bảo Lâu đầu tư nên tức giận chẳng thèm hỗ trợ gọi đội ngũ Chiến Trận Sư giúp đỡ nên Lạc Nam dự định sẽ tìm đến Dị Nguyên Hội.
Điều cần quan tâm lúc này là chi nhánh Dị Nguyên Hội nằm ở nơi nào tại Tây Châu?
Thông thường đó là các hiểm địa ít người lui tới, hoàn cảnh khắc nghiệt các thứ các thứ...
Nghĩ nhiều cho đau đầu, Lạc Nam trực tiếp hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, dò xét cho ta chi nhánh Dị Nguyên Hội gần nhất!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“KENG, dò xét thành công, tiêu hao 3 vạn Điểm Danh Vọng, chi nhánh Dị Nguyên Hội gần nhất nằm ở Thi Địa!” Thiên Cơ Lâu cho ra thông báo.
“Là Thi Địa à?” Lạc Nam nhếch nhếch miệng, xem ra lại phải đi một chuyến.
Hắn đã ghé qua Thi Địa hai lần, một lần là cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ đi từ Tây Châu đến Kiếm Châu, một lần khác là mang theo Thi Thần Tông Chủ đến Thi Địa hồi phục, cả hai lần đều chưa khám phá hết phạm vi của Thi Địa nên không phát hiện chi nhánh Dị Nguyên Hội.
Bất quá dựa vào hoàn cảnh, Thi Địa quả thật rất phù hợp với tác phong của Dị Nguyên Hội.
Cũng đã gần mười năm trôi qua, cũng không biết Thi Thần Tông Chủ đã làm nên trò trống gì hay chưa?
Gọi ra Tinh Không Long Mã, Lạc Nam cùng Ninh Huyền Tâm nhảy lên lưng nó, băng cắt hư không, như lưu tinh xẹt ngang Hằng La Đại Hải mênh mông biển nước.
......
“Tiểu Tinh, dừng lại một chút cho ta!”
Vừa đến cặp bờ biển, Lạc Nam nhìn xuống tình cảnh bên dưới nở nụ cười tà dị.
“Có chuyện gì à?” Ninh Huyền Tâm vô thức hỏi, quan sát hoàn cảnh xung quanh chỉ thấy từng ngọn núi hùng vĩ cao thẳng trong mây, mỗi ngọn núi đều lên đến hàng chục vạn mét, nàng nghiêm túc nói:
“Nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta đã đến bên ngoài địa bàn của Tu La Giáo, những ngọn núi khổng lồ kia là Thạch Khôi Tộc, một trong những chủng tộc nô lệ của giáo.”
“Ta biết nên mới muốn dừng lại.” Lạc Nam cười tà, từ trên lưng Tinh Không Long Mã nhảy xuống.
Không hề nói nhảm, hắn trực tiếp bạo khởi sức mạnh của một vị Thể Thánh Tôn Hậu Kỳ, Bát Môn Độn Giáp kích hoạt, nhắm ngay đỉnh của ngọn núi cao khoảng 30 vạn mét hung hăng đạp xuống.
“Kẻ nào?”
Một tiếng gầm như sấm vang lên, ngọn núi cao phát ra tiếng quát giận dữ, sau đó cơ thể nó hóa thành một vị thạch cự nhân khổng lồ, một cánh tay bằng đá như kình thiên trụ đấm thẳng lên trên, sức mạnh của Thể Thánh Hoàng vô cùng khủng khiếp.
ĐÙNG!
Cước và quyền va chạm dữ dội như thiên thạch rơi xuống đại sơn, chỉ thấy Lạc Nam cường thế đem cơ thể thạch cự nhân đạp vào trong đất, đại địa băng liệt, không gian xung quanh nát tan.
“Làm sao có thể?” Đám ngọn núi xung quanh phát ra tiếng gầm kinh dị, cả đám nhao nhao xoay người đứng lên, đều là tồn tại khổng lồ.
“Khà khà khà, đám người núi thân yêu, các ngươi có nhớ khuôn mặt này không?” Lạc Nam cười một tiếng đầy sảng khoái.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cơ thể, hắn lao vào dùng tay lật úp một ngọn núi vài chục vạn mét tu vi Thể Thánh Hoàng ngã nhào, dùng chân đạp nó xuống lòng đất.
“Ngươi là người nào?” Cả đám Thạch Khôi Tộc vừa giận vừa sợ.
Một vị Thạch Khôi Tộc tu vi Thể Thánh Đế cao đến trăm vạn mét vung chân đạp thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Bạo Tinh Quyền!”
Lạc Nam cơ thể nhỏ như con kiến nhưng lại tung ra một quyền móc ngược lên, không hề sợ hãi dù đối thủ có là Thể Thánh Đế.
Bởi vì lúc này Đan điền hắn đã có Oanh Thiên Tổ Phù tuôn ra vô tận sóng xung kích.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Trong sự hoảng hốt của tất cả Thạch Khôi Tộc, vị tộc lão gần như mạnh nhất của bọn chúng bị tên nam nhân kia đấm cho văng lên trời.
Không sai, một ngọn núi cao trăm vạn mét bị đấm bay lên sẽ là cảnh tượng gì, thật sự là kinh khủng khiếp.
Lạc Nam mặc kệ tất cả, cứ bạo phát sức mạnh quyền đấm cước đá, chẳng quan tâm tu vi cao hay thấp, đem một đám ngọn núi quậy cho long trời lở đất, từng Thạch Khôi Tộc như các ngọn núi đều bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, kẻ thì ngã nhào, kẻ thì bị đánh bay, kẻ bị trấn xuống lòng đất.
Ninh Huyền Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nàng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này trước đây, chưa từng thấy Lạc Nam quậy tung đầy nghịch ngợm đến thế.
“Hahahaha...” Lạc Nam sảng khoái cười to, vừa đấm vừa đá vừa gào thét đầy hả hê:
“Nhận ra ta là ai chưa?”
“Năm đó đám các ngươi ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ hay lắm mà?”
“Hôm nay lão tử đánh cho các ngươi không còn nhân dạng, à không... cả núi biến dạng.”
Bị Lạc Nam bán hành liên tục, đám Thạch Khôi Tộc rốt cuộc có người mơ hồ nhớ đến khuôn mặt của tên nam tử đang hăng hái cuồng nhiệt kia, nhất thời không dám tin thất thanh quát lớn:
“Làm sao có thể là ngươi? Tên tiểu tử từng bị chúng ta đánh đến bất tỉnh đem vào trong giáo?”
“Ngắn ngủi vài chục năm, sao ngươi có thể khủng bố đến như vậy?”
Thấy bọn hắn rốt cuộc nhận ra chính mình, Lạc Nam hừ một tiếng:
“Đây gọi là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Nói xong vận chuyển sức mạnh của 200 hành tinh trong Đan điền, đem vị cường giả mạnh nhất của Thạch Khôi Tộc là một ngọn núi cao ba trăm vạn mét tu vi Thể Thánh Đế Viên Mãn ném ra biển lớn trong từng con mắt lồi ra.
Lạc Nam rốt cuộc phát tiết thành công, toàn thân sảng khoái chưa từng có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác này giống như một người trưởng thành đem những kẻ từng bắt nạt mình thời thơ ấu đánh đến kêu cha gọi mẹ vậy, vô cùng thư thái dễ chịu.
Đương nhiên hắn cũng không đem Thạch Khôi Tộc đánh nát, một khi bị nghiền nát đồng nghĩa với tử vong, dù sao cũng là cùng một phương thế lực, chỉ quậy tung một trận khiến bọn hắn nhớ đời mà thôi.
Làm xong tất cả, Lạc Nam phủi phủi tay, leo trở về Tinh Không Long Mã, phát hiện Ninh Huyền Tâm đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lấy mình.
“Mặt ta có gì à?” Hắn nhếch miệng hỏi.
“Vừa rồi ngươi giống như trẻ con đang nghịch phá vậy, vô cùng đáng yêu.” Mỹ nhân bật cười.
“Trẻ con làm sao mạnh như ta?” Lạc Nam nâng lên cánh tay lực lưỡng khoe cơ bắp đầy đắc ý, đem eo của nàng ôm lấy.
“Mau rời đi! Kẻo cường giả Tu La Giáo chạy ra hỏi tội.” Ninh Huyền Tâm trừng mắt nhìn hắn:
“Không ai quậy ở địa bàn của họ có kết cục tốt đâu.”
“Nhưng ta cũng là người của Tu La Giáo mà.” Lạc Nam cười xấu xa.
Mặc dù nói vậy nhưng hắn cũng sợ bị nhân vật khủng bố như Tịnh Dạ Tiên Tử hay Huyết Thánh Nữ chạy ra trừng phạt, vì vậy ra hiệu Tiểu Tinh chuồn lẹ.
......
Băng qua địa bàn của Tu La Giáo mà không lựa chọn tiến vào, Lạc Nam phát hiện từ bốn phương tám hướng các nơi liên tục có những thân ảnh mặc áo choàng đầy kỳ bí không dứt tiến về vị trí của Tu La Giáo.
Những thân ảnh này không có bất kỳ người nào là tầm thường, mỗi một kẻ đều mang đến cảm giác khó lường và huyền bí, mỗi một kẻ đều khiến Lạc Nam cảm giác được sự nguy hiểm không ít thì nhiều.
Rõ ràng tất cả bọn hắn đều là Tu La Sứ Giả đang trên đường trở về theo lệnh triệu tập để tham gia Tu La Thánh Chiến.
“Nội tình của Tu La Giáo ngày càng hùng hậu, số lượng Tu La Sứ Giả này đã vượt xa so với ngày trước khi mẫu thân còn làm Thánh nữ.” Ninh Huyền Tâm cảm khái nói, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Tu La Thánh Chiến, khi đó còn không náo nhiệt như những gì đang nhìn thấy.
“Càng đông càng vui!” Lạc Nam hào hứng nói:
“Đông đảo kẻ cạnh tranh chỉ khiến chiến thắng của ta càng thêm hào hùng.”
Ninh Huyền Tâm có chút thất thần nhìn hắn, nam nhân khi tự tin quả thật có sức hấp dẫn mãnh liệt, càng tiếp xúc với nam nhân này nàng càng hiểu vì sao có nhiều nữ nhân xuất chúng như thế cam tâm tình nguyện đứng sau lưng hắn
Cảm nhận được ánh mắt mê ly của giai nhân, bờ môi chín mọng của nàng hơi hé mở, hắn nhịn không được cúi đầu hôn xuống.
“Ưm...”
Ninh Huyền Tâm nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, đầu lưỡi đinh hương dâng hiến.
Lạc Nam càng siết chặt lấy nàng trong vòng tay, trên lưng Tinh Không Long Mã giữa ánh nắng vàng, đẹp không sao tả hết...
......
Tu La Giáo.
Nhập Giáo Điện.
Một lão già mặc áo xám tro, cổ đeo Phật châu, dung mạo hiền từ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Chân mày giật giật, lão già hơi mở ánh mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Thạch Khôi Tộc đang chiến với kẻ nào? Vậy mà gây động tĩnh lớn như thế?”
Không gian gợn sóng, bên cạnh lão già xuất hiện một U Hồn nam tử, chắp tay cung kính nói:
“Bẩm Nhập Giáo Trưởng Lão, là tiểu yêu nghiệt năm đó mà ngài thu nhận, Lạc Nam!”
“Ồ, là hắn à...” Nhập Giáo Trưởng Lão vô thức nở nụ cười:
“Tiểu tử này cũng thật thú vị, tính cách rất hợp với tác phong của giáo ta.”
Như nghĩ đến điều gì, Nhập Giáo Trưởng Lão hỏi: “Đám Chấp pháp không tìm hắn gây sự à?”
“Nghe nói là dự định vây bắt hắn, nhưng lại bị Dạ Thánh Nữ ngăn cản.” U Hồn nam tử hồi đáp.
“Hahaha, có ý tứ.” Nhập Giáo Trưởng Lão vuốt râu cười to:
“Tiểu tử này còn chưa có quyền uy gì đã bắt cóc trái tim của một vị Thánh nữ vừa đột phá Chí Tôn, có ý tứ...”
U Hồn nam tử im lặng không đáp, hắn biết thân phận kinh người của nam nhân kia, vì vậy không dám tùy tiện nghị luận như Nhập Giáo Trưởng Lão.
Nhập Giáo Trưởng Lão một lần nữa nhắm lại đôi mắt già nua, khóe môi nhếch lên:
“Tu La Thánh Chiến lần này sẽ thú vị lắm đây, lão phu muốn tận mắt chứng kiến...”
......_____________________________Chúc cả nhà tối vui vẻ 3
___________________________________Ai có lòng ủng hộ AkayHau thì in4 đây nhe:- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU- Momo và viettelpay: 0942973261- Paypal: [email protected]
#xuyenkhong #hethong #digioi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro