Con Đường Bá Chủ

Cử top 1 ra đây...

Akay Hau

2024-11-22 05:33:41

Bên ngoài địa bàn của Nam Thiên Môn...

Áo choàng đen tung bay, mặt nạ bạc âm u lạnh lẽo, cường giả Thiên Lệnh Giáo tập hợp, uy thế kinh hồn, sát khí lẫm nhiên phong toả bốn phía không gian.

Thiên Lệnh Giáo Chủ - Thiên Khuyết chắp tay đứng đầu, ánh mắt đảo qua kết giới khổng lồ do Nam Thiên Môn tạo thành, khoé môi nở nụ cười bí hiểm:

“Đúng như dự kiến...”

Nam Thiên Tố vì e ngại trận đánh sẽ làm tổn hại địa bàn nên đã hạ lệnh cho Nam Thiên Môn phóng xuất kết giới, trận đánh sẽ diễn ra ở bên ngoài.

Như thế này, Thiên Lệnh Giáo sẽ không sợ ưu thế sân nhà có Đại Trận bao phủ của đối thủ, đồng thời Chí Bảo mạnh nhất là Nam Thiên Môn cũng phải tập trung duy trì kết giới nên không thể tham chiến.

Điều khiến toàn bộ Kiếm Châu phẫn nộ không phải vì Thiên Lệnh Giáo ngang nhiên tấn công Nam Thiên Môn, mà là vì Thiên Lệnh Giáo vậy mà đã thần không biết quỷ không hay bố trí Truyền Tống Trận ở Kiếm Châu từ bao giờ, đồng thời thông qua Truyền Tống Trận này từ Nam Vực tiến thẳng vào Kiếm Châu.

Phải biết rằng biên giới giữa Kiếm Châu và Nam Vực là do hai thế lực Nam Thiên Môn cùng Phục Kiếm Thành trấn thủ, Thiên Lệnh Giáo vậy mà có thể trực tiếp truyền tống tiến vào chứ không đi qua bất kỳ thế lực nào, việc này làm tu sĩ Kiếm Châu vô cùng bất an.

Nếu như năm đó khi Kiếm Châu và Nam Vực đại chiến có một Truyền Tống Trận như thế tồn tại, e rằng hậu phương của Kiếm Châu đã sớm bị san bằng mất rồi.

Từ đó suy ra, Truyền Tống Trận của Thiên Lệnh Giáo chỉ mới bố trí trong thời gian sau này mà thôi, là ai trợ giúp bọn hắn? Kiếm Châu xuất hiện nội gián của Nam Vực à?

Mặc cho thế nhân suy đoán, Thiên Lệnh Giáo không bận tâm, ánh mắt cả đám từ đầu đến cuối vẫn nhìn về Nam Thiên Môn, nơi đang có không ít khí tức phá không xuất hiện.

Lấy Nam Thiên Chí Tôn – Nam Thiên Tố dẫn đầu, phía sau là Trấn Nam Chí Tôn, Đàm Tùng, Triệu Dũng, Lam Hinh, Mỹ Mộng và một số Thánh Đế dưới trướng.

Cùng với đó, các vị Hộ Pháp Phu Nhân từ Thanh Long Phủ cũng song song tiến ra, kéo theo đó là tất cả Thánh Đế của Thanh Long Thánh Địa.

Trong lúc nhất thời, vô số cường giả âm thầm quan chiến từ Kiếm Châu và Nam Vực đều là hai mắt toả sáng.

Không ngờ đến Nam Thiên Môn tụ hợp nhiều mỹ nhân đến như vậy, tuy rằng các nàng đều che đậy khuôn mặt, nhưng chỉ riêng mỗi một động tác cơ thể, mỗi một loại khí chất thể hiện ra cũng đủ để khẳng định phía sau từng lớp khăn che mặt đều là tuyệt thế kiều nhan, chim sa cá lặn.

Mặc kệ rất nhiều ánh mắt đánh giá, Nam Thiên Tố thân là người đứng đầu Nam Thiên Môn, thanh âm lạnh lùng cất lên:

“Thiên Lệnh Giáo, các ngươi có ý định gì?”

Thiên Lệnh Giáo Chủ - Thiên Khuyết đi thẳng vào vấn đề: “Thiên Lệnh Giáo và Lạc Nam không đội trời chung, chỉ cần Nam Thiên Môn giao ra Lạc Nam, bổn giáo chủ liền mang người quay đi!”

Toàn trường âm thầm xôn xao, nhiều người nghe xong biểu hiện kinh dị.

Chỉ có một ít người trong cuộc hoặc có tầm nhìn sâu xa mới đoán được nguyên nhân Thiên Lệnh Giáo đánh đến Nam Thiên Môn là vì Lạc Nam, vị Nam Thiên Đại Hộ Pháp kia.

Trước đó đại đa số người còn đoán già đoán non nguyên nhân Thiên Lệnh Giáo cùng Nam Thiên Môn mâu thuẫn, cho rằng có thể là do Thiên Lệnh Giáo nhận được cái giá lớn để làm thịt Nam Thiên Môn, dù sao thì Thiên Lệnh Giáo là một tổ chức sát thủ, luôn giết người dựa theo cái giá khách hàng đưa ra.

Chẳng ngờ được tất cả bắt nguồn từ vị Nam Thiên Đại Hộ Pháp, nam nhân họ Lạc chuyên sáng tạo kỳ tích đó.

“Cùng Đại Hộ Pháp của chúng ta không đội trời chung à?” Nam Thiên Tố nhếch mép cười nhạt:

“Vậy thì Thiên Lệnh Giáo chỉ cần biến khỏi vòm trời này là được.”

HÍT...

Toàn trường hít một ngụm lãnh khí, Nam Thiên Chí Tôn đúng là Nam Thiên Chí Tôn, đứng trước một Thiên Lệnh Giáo áp đảo về mặt nhân số và cường giả, vẫn có thể biểu hiện ra sự khí phách đến cả những đại nam nhân cũng phải tự ti và mặc cảm.

Chúng nữ Yên Nhược Tuyết nghe vậy vô thức nhìn Nam Thiên Tố vài lần, trước đây các nàng ở tại Thanh Long Thánh Địa cũng có nghe qua danh tiếng của Nam Thiên Chí Tôn nhưng chưa từng có dịp gặp mặt, ngay cả mấy nữ Kiếm Tu được đưa đi dạy dỗ cũng chỉ học ở chỗ Trấn Nam Chí Tôn mà thôi.

Hiện tại được diện kiến lần đầu tiên, liền hiểu ra vì sao phu quân của mình lại lựa chọn Nam Thiên Môn mà đầu nhập, Nam Thiên Tố thành công chinh phục chúng nữ tâm cao khí ngạo.

Chỉ bằng những lời quyết tuyệt và khí phách vừa rồi của Nam Thiên Tố, xứng đáng nhận được sự kính nể của tất cả các nàng, xứng đáng để Lạc Nam cống hiến.

“HA HA HA HA...”

Thiên Khuyết ngửa đầu lên cười dài, tiếng cười ngập tràn âm u và rét lạnh:

“Tiểu nha đầu, xem ra việc được xếp hạng 18 trên Chí Tôn Bảng khiến ngươi không xem ai ra gì, một Bát Cảnh Chí Tôn mà thôi, lấy tư cách gì để Thiên Lệnh Giáo biến mất?”

“Có tư cách hay không, phải thử mới biết được.” Nam Thiên Tố hờ hững đáp.

KENG!

Kiếm thế ngân vang, ba vạn tầng Kiếm Vực kinh thiên động địa dồn nén vào thanh kiếm với hai màu trắng đen trên tay nàng.

Nam Thiên Tố ánh mắt khoá chặt thân ảnh Thiên Khuyết, một kiếm ung dung chém ra.

Động tác của nàng rất chậm, nhìn qua cực kỳ nhàn nhã và phiêu dật, ngay cả người bình thường cũng có thể thấy quỷ đạo đi của kiếm khí.

Nhưng chỉ một kiếm đơn giản như vậy, vừa mới xuất ra đã lập tức tan biến vào hư không.

Một lần nữa xuất hiện, nó đã trực tiếp lộ diện ngay tại vầng trán của Thiên Khuyết, lún sâu vào.

ẦM ẦM...

Vạn dặm xung quanh Thiên Khuyết sụp đổ, tám vị Chí Tôn đứng bên cạnh hắn vô thức bị đẩy lui.

Cơ thể Thiên Khuyết bị trảm thành hai mảnh trong ánh mắt kinh dị của toàn trường.

KHẶC KHẶC...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng cười quỷ dị vang lên, Thiên Khuyết chẳng biết từ bao giờ cũng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Nam Thiên Tố, thứ vừa bị chém nát chỉ là tàn ảnh của hắn lưu lại.

“Tất Sát Chưởng!”

Thiên Khuyết bàn tay chưởng xuống, lại là ba vạn tầng Sát Vực dồn nén đến cực điểm, toàn bộ số lượng Sát Vực kinh hồn gói gọn vào lòng bàn tay mà không thất thoát dù chỉ một tia, nhất chưởng trấn xuống đủ khiến càn khôn xoay chuyển.

Mà dường như đã lường trước được điều này, Nam Thiên Tố ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, cũng chẳng làm ra bất kỳ một động tác nào.

Trong lúc Thiên Khuyết tưởng chừng Nam Thiên Tố vì quá sợ mà đứng im bất động, hắn đột ngột cảm giác được nguy hiểm trí mạng.

Một thức Thương Khung Tẫn nổi danh chẳng biết từ đâu mà đến, băng qua vô tận thời không, từ trên cao trảm thẳng xuống đầu Thiên Khuyết.

“Chiêu thức đến từ quá khứ?” Thiên Khuyết thốt lên, Tất Sát Chưởng vội vàng chuyển hướng, đẩy thẳng lên bầu trời đối kháng Thương Khung Tẫn.

ĐÙNG!

Không gian nơi tiếp xúc nổ tung, Thiên Khuyết sắc mặt trịnh trọng lùi lại vài bước chân, bàn tay tê dại.

“Thôn Thiên Sát Trảo!”

Hắn không cam lòng bỏ qua như vậy, Sát Thế hoá trảo, một cái cự trảo đen kịch hiện ra giữa đêm đen vô tận, thôn phệ vạn dặm Nguyên Khí trở nên khủng bố dị thường, tiếp tục tấn công.

Nam Thiên Tố nhẹ nhàng rút kiếm.

Đột ngột, tầng tầng lớp lớp không gian trên đỉnh đầu của nàng ép chặt lại, bên trong không gian xuất hiện vô tận Kiếm Vực hoà quyện ở trong đó, trở nên sắc bén và cường thế không gì tả nổi, hung hăng bao bọc vào Thôn Thiên Sát Trảo khổng lồ vừa mới hình thành kia.

RĂNG RẮC...

Thôn Thiên Sát Trảo còn chưa kịp tấn công, đã bị không gian kiên cố hoà quyện cùng Kiếm Vực ngút trời bóp thành mảnh vụn.

“Thời Gian Kiếm, Không Gian Kiếm, Thời Gian và Không Gian đều có thể hoá kiếm...” Thiên Khuyết lạnh lùng thốt lên:

“Thực lực của ngươi đã vượt trên hạng 18 Chí Tôn Bảng.”

Nam Thiên Tố không đáp lời, chỉ là kiếm thế vẫn khoá chặt lấy thân ảnh của Thiên Khuyết, chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Nàng hiểu rằng ở tại hiện trường, ngoài bản thân mình ra không ai còn đủ sức ngăn chặn được Thiên Khuyết tấn công, vì vậy vẫn luôn tập trung cao độ.

Ánh mắt sau lớp mặt nạ của Thiên Khuyết lấp loé, thanh âm trầm thấp lên tiếng:

“Bổn giáo chủ và ngươi nếu có chiến tiếp cũng chỉ cầm chân lẫn nhau khó phân thắng bại, vậy chi bằng nhìn người bên dưới chém giết?”

“Cái gì? Thiên Lệnh Giáo Chủ cùng Nam Thiên Chí Tôn bất phân thắng bại?”

Lời của Thiên Khuyết như hòn đá nhỏ làm dậy lên từng con sóng khổng lồ.

Phải biết rằng Thiên Lệnh Giáo Chủ là nhân vật thế hệ trước cùng thời với phụ thân Định Nam Chí Tôn của Nam Thiên Tố, cũng từng giao thủ với Định Nam Chí Tôn, thuộc về nhân vật trưởng bối.

Ấy thế mà Nam Thiên Tố đã vượt lên một cách chóng mặt, san bằng khoảng cách thế hệ, để đích thân Thiên Khuyết thừa nhận bản thân không thể đánh bại nàng.

Nên biết rằng Thiên Khuyết là nhân vật cực kỳ dã tâm, tiến bộ không ngừng, không giống như bà lão Trấn Nam Chí Tôn nản lòng thoái chí sau khi phu quân đã chết.

Để một nhân vật như Thiên Khuyết công nhận, rõ ràng Nam Thiên Chí Tôn quá mức khủng bố.

Trước đó quá trình giao thủ của Thiên Khuyết và Nam Thiên Tố diễn ra thực sự quá nhanh, chỉ có số ít Chí Tôn hàng đầu đủ khả năng nhìn thấy, đại đa số người còn lại chỉ chứng kiến không gian tầng tầng sụp đổ liên hồi, sau đó là Thiên Khuyết mở miệng tự nhận cùng Nam Thiên Tố khó phân thắng bại.

Rõ ràng những gì xảy ra trong lúc đó chứng minh Nam Thiên Chí Tôn đã đánh lùi mọi công kích khủng bố của Thiên Lệnh Giáo Chủ.

Chẳng trách được xếp tận hạng 18 bên trên Chí Tôn Bảng.

“Chỉ cần ngươi không xen vào, bổn toạ đương nhiên sẽ không hướng người yếu hơn mình xuất kiếm.” Nam Thiên Tố vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt.

Ý kiến của Thiên Khuyết vừa vặn cũng giống như mong muốn của nàng.

Thiên Khuyết không thể đánh bại nàng, tương tự nàng cũng không cho rằng mình sẽ diệt được Thiên Khuyết.

Nàng xuất hiện ở đây với một mục đích, đó là ngăn cản Thiên Khuyết động đến những người khác.

Bằng không một khi nàng và hắn bất chấp tất cả đánh lên, dư ba công kích của hai người thậm chí sẽ nghiền chết cả những tu sĩ dưới trướng.

Thiên Khuyết thấy Nam Thiên Tố đồng ý, trong lòng chỉ cảm thấy sỉ nhục vô cùng...nhưng lại không có cách nào khác.

Rõ ràng Nam Thiên Tố vừa đột phá Bát Cảnh chưa được bao lâu, bản thân mình đã là nhân vật tiệm cận Cửu Cảnh nhưng không thể đánh bại được nàng.

Bất quá cũng không quan hệ, chỉ cần Thiên Lệnh Giáo tàn sát tất cả Nam Thiên Môn là được.

Hắn không tin tu sĩ của Nam Thiên Môn ai cũng đều yêu nghiệt như Lạc Nam và Nam Thiên Tố, bằng vào sự tinh nhuệ của các Thiên Lệnh Sát Thủ, thừa sức vượt cấp chiến đấu với tu sĩ Nam Thiên Môn.

Nghĩ đến đây, Thiên Khuyết nở nụ cười gằn:

“Số 100, ngươi lên thị uy!”

“Tuân mệnh!” Một tên nam tử lạnh lùng bước lên giữa hai phương cường giả, cao giọng nói:

“Ta là số 100, kẻ yếu nhất bên phía Thiên Lệnh Giáo, các ngươi ai muốn lên đón nhận cái chết?”

Con hàng này cũng rất khôn ngoan, tuyên bố bản thân là người yếu nhất của Thiên Lệnh Giáo để Nam Thiên Môn không cử ra nhân vật quá mạnh đánh với mình, bởi hắn hiểu rằng nếu như Nam Thiên Môn điều động trưởng lão cấp Thánh Đế, hắn rất có thể không phải đối thủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy địch nhân muốn thị uy, Nam Thiên Môn hiểu rằng đây là cuộc chiến vô cùng quan trọng, nếu như thất bại thì bên ta sẽ mất hết sĩ khí.

Luyện Khí Đường – Trầm Luyện, đồng thời cũng là Lục Trưởng Lão đứng ra quát lên:

“Để ta lên!”

Nào ngờ ở phía bên này, Yên Nhược Tuyết đã lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Địch nhân đến là do phu quân của chúng ta, làm phiền trưởng lão để thê tử của hắn có thể nghênh chiến.”

Trầm Luyện nhất thời do dự, thú thật là ở Nam Thiên Môn cũng chẳng ai biết thực hư về chiến lực của các vị Hộ Pháp Phu Nhân của Lạc Nam.

Toàn bộ Thanh Long Thánh Địa, chỉ có Độc Cô Ngạo Tuyết và Hi Vũ là hai người từng công khai ra tay, đối với chiến lực của các nàng khác chẳng ai rõ ràng nên Trầm Luyện cũng lo sợ các nàng xảy ra chuyện, đến khi đó khó mà ăn nói với Lạc Nam.

Dù sao thì các nàng quá đẹp, lại ít khi lộ mặt, điều này khiến ngay cả người ở Thanh Long Thánh Địa cũng hoài nghi về chiến lực của các nàng, liệu rằng ứng phó nổi sát thủ tinh nhuệ của Thiên Lệnh Giáo hay không?

“Tiểu Trầm ngươi lùi lại đi.” Trấn Nam Chí Tôn thoải mái nói.

Đại trưởng lão đích thân lên tiếng, Trầm Luyện hít sâu một hơi ngoan ngoãn lùi lại.

Yên Nhược Tuyết cảm tạ chắp tay, hướng về các tỷ muội sau lưng hỏi:

“Ai thích đánh?”

“Top 100 quá yếu, không hứng thú.” Đình Manh Manh bĩu môi.

Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, quả thật top 100 sát thủ hơi yếu so với mong muốn xuất thủ của các nàng.

“Nè Thiên Lệnh Lão Cẩu, cử người mạnh hơn được không? Top 100 làm sao tỷ muội bọn ta có động lực ra tay?” Võ Tam Nương tính tình nóng nảy, trực tiếp cao giọng mắng lên.

“Tiện nhân khốn kiếp, khinh người quá đáng.” Số 100 nhất thời phẫn nộ, thề phải cho nàng trả giá đắt.

Không nói tiếng nào, hắn lập tức như u linh tan biến mất dạng, một lần nữa đã xuất hiện ở phía sau lưng Võ Tam Nương.

Trong tay hiện ra một thanh Đại Chuỳ hừng hực Kiếp Hoả đang thiêu đốt, kèm theo đó còn là 300 tầng Sát Vực đang bạo phát mà ra, ngưng tụ thành Sát Thế.

Không ít người quan chiến âm thầm kinh dị, con số 300 tầng Sát Vực cũng là bất phàm vô cùng...thông thường chỉ có những thiên tài hàng đầu của các thế lực mới ngưng được số lượng đó, vậy mà chỉ một sát thủ top 100 đã làm được điều tương tự, Thiên Lệnh Giáo đúng là danh bất hư truyền.

“Yếu như sên cũng bày đặt làm sát thủ?”

Trong mắt Võ Tam Nương hiện ra một tia khinh miệt.

Nàng duỗi ra một cái chân dài miên man khiến vô số ánh mắt trừng trừng, mãnh liệt xoay người về phía sau đạp thẳng xuống.

“Phân Chia Thiên Hạ!”

Một đạp tưởng chừng cực kỳ bình thường nếu như sau đó không có sự bùng nổ của 300 tầng Cước Vực, 300 tầng Chiến Vực và 300 tầng Sát Vực cùng một lúc.

Trong nháy mắt, hai phiến thiên địa như bị một chiếc chân dài phân tách làm hai, không gian nứt ra một cái khe dài từ cao xuống thấp theo bàn chân bá đạo của nàng.

Một cước đúng với tên gọi của nó – Phân Chia Thiên Hạ.

“Làm sao có thể?” Sát thủ số 100 chỉ kịp rú lên một tiếng quái dị.

RĂNG RẮC...

Sát Thế của hắn sụp đổ, Đại Chuỳ trong tay bị đạp nát gãy đôi.

PHỐC.

Máu tươi cuồng phún, sự nghiền ép bá đạo một cách trực diện của các loại Vực khiến cơ thể sát thủ số 100 chia năm xẻ bảy trong ánh mắt lồi ra của toàn trường.

Còn chưa kịp thị uy, đã bị một cước đạp chết.

“Cái này...” Đám đông trợn tròn mắt, dụi dụi hoài nghi mình vừa bị ảo giác.

Vị Hộ Pháp Phu Nhân này sao lại cường hãn đến thế? Khả năng lĩnh ngộ Vực của nàng thậm chí vượt qua những thiên tài Kiếm Châu nổi danh ngày trước a.

Nam Thiên Tố, Trấn Nam Chí Tôn nở nụ cười bí ẩn.

Mặc kệ ánh mắt của tất cả, Võ Tam Nương lười biếng vặn vẹo cơ thể như đang khởi động, nhấc chân bước về phía trước, thanh âm lãnh ngạo vang lên:

“Cử top 1 ra đây mà đánh!”

...

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0