Vào Bất Tử Điểu...
Akay Hau
2024-10-30 06:45:38
Vong Linh Vệ của Lạc Nam chỉ chạm nhẹ một thoáng, cũng không đến mức gây hôn mê lâu như vậy.
Lý Thiên Thiên này cả đầu đều là âm mưu quỷ kế, nào ngờ bị túm gọn nên cảm thấy mất mặt, giả vờ hôn mê bất tỉnh, không dám đụng độ Lạc Nam.
Bị hắn vạch trần, nàng thẹn quá hoá giận nhảy vọt người lên, tung chân nhỏ đá về phía Lạc Nam một cước.
Lạc Nam thoải mái lùi về sau né tránh, hài hước nhìn: “Còn thủ đoạn gì khác không?”
Chỉ cần nha đầu này không ẩn trốn ở nơi rất xa điều khiển Khôi Lỗi thay thế, hắn có hàng ngàn biện pháp khiến nàng khuất phục.
“Lạc Thánh Tử, ngươi đối xử với người có ân với mình như thế sao?” Lý Thiên Thiên bất mãn quát lên, rõ ràng nàng giúp hắn vào được Long Tộc, kết quả hắn qua cầu rút ván.
“Tu La Sứ Giả nhận lệnh của Thánh Tử làm việc là chuyện bình thường, sao có thể gọi là ân nghĩa?” Lạc Nam nhún vai:
“Huống hồ bổn Thánh Tử đã cho nàng một lượng Tu La Điểm hậu hĩnh xem như trả công.”
Lý Thiên Thiên nghiến răng, nàng đường đường là ái đồ của Tam Trưởng Lão, cần gì chút Tu La Điểm đó của hắn chớ?
“Còn không mau tham kiến bổn Thánh Tử?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
Lý Thiên Thiên mím chặt môi, vốn muốn phản bác vài câu, nhưng lại nhớ đến những lời sư phụ của mình căn dặn, liền thức thời ngậm miệng, nhấc váy nhún người thi lễ:
“Tiểu nữ gặp qua Lạc Thánh Tử, kính xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Lạc Nam hài lòng gật gù.
Lý Thiên Thiên sắc mặt tối sầm, việc mang thân thể kiều tiểu nhỏ nhắn chính là nỗi đau của nàng, tên đáng ghét này còn dám mang ra trêu chọc.
Bởi vì từ nhỏ nàng đã rất lười, ưa thích động não hơn động tay chân, tất cả mọi việc hầu hết đều để cho đám Khôi Lỗi làm thay, vậy nên thân thể hơi kém phát triển, so với đa số tu sĩ thì quả thật hơi bé hơn người cùng tuổi.
“Không biết Thánh Tử triệu hoán tiểu nữ là có việc gì sai khiến?” Lý Thiên Thiên phụng phịu hỏi.
“Nàng lăn lộn tại Yêu Vực đã lâu, có cách nào để bổn Thánh Tử sử dụng ké Bất Diệt Sơn của Bất Tử Điểu mà không bị cường giả của bọn hắn phát hiện?” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề.
Hắn đã kiểm tra một phen, trong 18 Khôi Lỗi của Lý Thiên Thiên không hề có Khôi Lỗi dạng Bất Tử Điểu như Thiên Hồ Khôi Lỗi.
“Không biết Thánh Tử muốn dùng Bất Diệt Sơn vào việc gì?” Lý Thiên Thiên hiếu kỳ mở to mắt, chẳng trách hắn gọi nàng đến gần địa bàn của Bất Diệt Điểu, thì ra là mưu đồ Bất Diệt Sơn đây mà.
Chuyện này không đơn giản nha, tầm quan trọng của Bất Diệt Sơn với Bất Tử Điểu Tộc là độc nhất.
“Bổn Thánh Tử đương nhiên có lý do của mình.” Lạc Nam không muốn giải thích nhiều:
“Tóm lại có biện pháp hay không?”
“Hừ, ta đâu có phải vạn năng mà chuyện gì cũng làm được?” Lý Thiên Thiên yêu kiều hừ một tiếng.
“Vậy được rồi, lệnh cho nàng trở về tổng bộ Tu La Giáo giúp ta canh giữ Địa Cầu một vạn năm.” Lạc Nam cười nhạt phân phó, hiện tại hắn chính là chủ nhân của Lý Thiên Thiên, ra lệnh gì mà không được?
Lý Thiên Thiên ngay lập tức nhảy dựng lên, cái tên lạm quyền này thật là khốn kiếp, làm như lời hắn khác nào giam lỏng nàng một vạn năm?
Tròng mắt lanh lợi xoay tròn tròn, Lý Thiên Thiên hưng phấn nói:
“Vừa rồi tiểu nữ quên mất, hiện tại rốt cuộc nhớ ra một biện pháp.”
“Nói đi!” Lạc Nam ngồi xuống gốc cây chờ đợi.
Lý Thiên Thiên chu môi nói ra: “Tiểu nữ có chút giao tình với một vị thiên chi kiêu nữ của Bất Tử Điểu Tộc tên gọi là Bất Viêm Sở Sở.”
“Nghe nàng kể lại vào mấy năm trước, Thiếu Chủ của Bất Tử Điểu bị Tử Linh Thần Sứ bắt cóc, dẫn đến vị trí người thừa kế của hắn bị bỏ trống.”
“Bất Tử Điểu Tộc vì chuyện này đành phải tuyển chọn thiên tài khác lên thay thế, tổ chức cuộc tranh đấu giữa các thiên tài hàng đầu trong tộc, người thắng lợi cuối cùng sẽ được thưởng vào trong Bất Diệt Sơn tu luyện ba năm để cải tiến huyết mạch, đề thăng thiên phú và tiềm lực.”
Lạc Nam ánh mắt loé lên vẻ hứng thú, quả nhiên tìm đến Lý Thiên Thiên là không lầm người, kinh doanh khách điếm ở Yêu Vực nhiều năm, mạng lưới quan hệ của Lý Thiên Thiên rất khá a.
“Vậy nên chúng ta có thể thương lượng với Bất Viêm Sở Sở, trợ giúp nàng giành thắng lợi chung cuộc trong cuộc thi tranh đoạt ngôi vị Thiếu Chủ, từ đó để nàng lén lút mang chúng ta vào trong Bất Diệt Sơn.” Lý Thiên Thiên nói.
“Tốt lắm.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Phiền nàng liên lạc với Bất Viêm Sở Sở kia đi!”
Nhìn nụ cười của Lạc Nam, Lý Thiên Thiên cảm giác có điều không ổn, khoé môi hơi giật giật.
Bất quá nàng không dám làm trái lời hắn, liền lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc bắt đầu liên lạc.
Vài phút sau, từ bên kia truyền đến thanh âm: “Là ngươi à Thiến Thiến? Dạo này ta bận rộn quá mức nên không đến chỗ ngươi chơi được.”
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, Thiến Thiến? chỉ thêm dấu sắc vào liền thay đổi danh tự, đối với bằng hữu mà nàng cũng không dùng tên thật, nữ nhân này quả nhiên là đầy bụng âm mưu.
Nhưng nghĩ lại Tu La Sứ Giả thường che giấu thân phận để hành động, không sử dụng tên thật cũng là chuyện bình thường.
“Là ta đây.” Lý Thiên Thiên nghiêm túc nói:
“Ta đang ở gần Bất Tử Điểu Tộc của ngươi, cách một ngàn dặm về hướng đông bắc tại sơn cốc, đến đây nói chuyện đi!”
“Có gì quan trọng sao?” Bất Viêm Sở Sở nghi hoặc hỏi.
“Là bằng hữu với nhau, ta đang nghĩ biện pháp giúp ngươi trở thành Thiếu Chủ mới của Bất Tử Điểu Tộc.” Lý Thiên Thiên nói rằng.
“Tốt lắm.” Giọng điệu của Bất Viêm Sở Sở tràn ngập vui vẻ:
“Thiến Thiến ngươi chờ, ta đến ngay đây!”
Thấy Lý Thiên Thiên thu Truyền Âm Ngọc vào, Lạc Nam nâng lên ngón tay cái:
“Làm rất khá.”
“Đừng gây tổn thương cho nàng, Sở Sở là một nữ nhân đáng yêu.” Lý Thiên Thiên nói với hắn.
“Ta xấu xa như vậy sao?” Lạc Nam xụ mặt xuống.
“Hừ, tự ngươi biết lấy.” Lý Thiên Thiên phi một miệng.
Không lâu sau đó, Lạc Nam cảm giác được có hoả quang đang xẹt qua bầu trời tăm tối tiếp cận nơi này.
Người đến là một thiếu nữ khả ái, mái tóc màu lửa đỏ, một thân váy công chúa ôm sát cơ thể, có đôi mắt sáng ngời, bờ môi chúm chím hồng nhuận ướt át, tu vi Yêu Thánh Đế Viên Mãn, chính là Bất Viêm Sở Sở.
Mà ẩn nấp trong không gian, lặng lẽ đi theo nàng là một ông lão thân khoác diễm bào, toàn thân thu liễm khí tức, có tu vi Tam Cảnh Chí Tôn, hiển nhiên là người hộ đạo trong bóng tối của Bất Viêm Sở Sở.
Vừa mới đến gần, nhìn thấy Lạc Nam xa lạ ở bên cạnh Lý Thiên Thiên, Bất Viêm Sở Sở hơi có chút cảnh giác, nhưng vì tin tưởng bằng hữu nên cũng can đảm bước lại.
Người hộ đạo truyền âm nói Bất Viêm Sở Sở cẩn thận.
Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn.
Một đám Vong Linh Vệ và U Hồn Nô ẩn trong bóng tối quỷ dị ra tay, trong đó có cả Bát Cảnh Chí Tôn của Chân Long Hoàng Tộc và Sinh Tử Nhất Tộc Đại Trưởng Lão, hai lão quái vật hàng thật giá thật.
Bất Viêm Sở Sở và người hộ đạo còn chưa kịp định thần đã bị oanh chấn đến hôn mê bất tỉnh, đưa đến trước mặt Lạc Nam.
Tam Cảnh Chí Tôn và thiên chi kiêu nữ Bất Viêm Sở Sở, ngay cả thuộc hạ của Lạc Nam cũng không chống lại nổi.
“Ngươi làm gì?” Lý Thiên Thiên phẫn nộ hét lên:
“Sao lại tàn ác như vậy? ngươi chính là tên ác ma.”
Lạc Nam âm thầm buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ta đã làm gì đâu mà ác?”
Hắn gọi Hi Vũ từ Chí Tôn Giới đi ra, đem mọi chuyện kể lại một lần.
Hi Vũ hiểu ý nở nụ cười, trực tiếp cắt lấy một giọt máu từ cổ tay của Bất Viêm Sở Sở, khoanh chân ngồi xếp bằng luyện hoá.
Một nén nhan sau, Hi Vũ đã hoàn mỹ hoá thân thành thiên chiêu kiêu nữ của Bất Tử Điểu Tộc.
Hiển nhiên Hi Vũ cũng đã được Lạc Nam truyền thụ Luyện Huyết Hoá Thân Thuật nhằm chuẩn bị cho kế hoạch đột nhập Bất Tử Điểu Tộc.
Còn Lạc Nam cũng ung dung nhún nhún vai, luyện hoá một giọt máu của lão già đi cùng Bất Viêm Sở Sở, biến thành người hộ đạo bên cạnh Hi Vũ.
“Hoàn mỹ nhập vai.” Phu thê Lạc Nam nở nụ cười hài lòng.
“Đáng ghét, các người định làm gì thế?” Lý Thiên Thiên lo sợ Lạc Nam và Hi Vũ sẽ mưu hại Bất Tử Điểu Tộc, khi đó nàng làm sao còn mặt mũi nhìn mặt bằng hữu?
“Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn dùng ké Bất Diệt Sơn một chút mà thôi.” Lạc Nam thoải mái hứa hẹn:
“Chờ bằng hữu của nàng tỉnh lại, thân phận của nàng ấy đã là Thiếu Chủ mới của Bất Tử Điểu Tộc rồi.”
Tạm thời để đảm bảo mọi thứ không xảy ra sai lầm, hắn đành nhốt Bất Viêm Sở Sở và lão già hộ đạo đang hôn mê vào trong một hành tinh ở đan điền của mình.
“Vị muội muội này đừng lo, Hi Vũ ta không phải loại người vì lợi ích mà làm ra hành vi bán đứng lương tâm.” Hi Vũ cũng lên tiếng:
“Ta sẽ thay thế Bất Viêm Sở Sở tranh đấu.”
Lý Thiên Thiên nhìn thật kỹ hai người nói: “Đừng để tiểu nữ phải thất vọng.”
Lạc Nam nở nụ cười, Lý Thiên Thiên trọng tình trọng nghĩa với bằng hữu như vậy càng khiến hắn tán thưởng nàng.
“Nếu muốn mọi thứ thành công tốt đẹp, nàng nên cung cấp thêm một số tin tức liên quan cho ta.” Hắn nhún vai nói:
“Chẳng hạn như thân phận cụ thể của Bất Viêm Sở Sở và lão già này.”
Không còn cách nào khác, Lý Thiên Thiên đành đem tình báo mình có được nói với Lạc Nam.
...
Lý Thiên Thiên đã trở về khách điếm, còn Lạc Nam và Hi Vũ thì lên đường đến Bất Tử Điểu Tộc.
Càng đến gần, nhiệt độ không khí càng ấm lên...
Khi một dãy núi mang theo biển lửa hừng hực không ngừng bắn lên bầu trời như những cột lửa khổng lồ đến mức không gian phải vặn vẹo, hai người liền biết đã đến địa bàn của chủng tộc cần đến.
Địa bàn của Bất Tử Điểu Tộc được xưng là Trùng Hoả Liên Sơn, ám chỉ hoả diễm trùng thiên ở các ngọn núi liên miên không dứt.
Trùng Hoả Liên Sơn do 99 ngọn núi lửa tạo thành, mỗi một ngọn núi lửa đều chứa đựng Bất Tử Hoả cường đại do các đời Bất Tử Điểu cường giả tạo dựng nên để tộc nhân có thể tu luyện qua nhiều thế hệ.
Nhưng trong 99 ngọn núi lửa đó, chỉ có một ngọn núi lửa duy nhất là Bất Diệt Sơn mà thôi.
Tương truyền Bất Diệt Sơn là do vị tổ tiên cường đại nhất của Bất Tử Điểu tự mình dùng lực lượng của bản thân lưu lại, đây cũng là nhân vật hiếm hoi có được huyết mạch biến dị mạnh nhất của chủng tộc này – Bất Diệt Điểu.
Mà cũng chính vị Bất Diệt Điểu tổ tiên đó đã sáng tạo ra Bất Diệt Viêm Tướng, trở thành Chí Tôn Pháp Tướng được toàn bộ Nguyên Giới công nhận, xếp hạng thứ 10 trên Pháp Tướng Bảng, từng hoành hành ngang dọc ở tận Trung Châu, được xưng tụng là hoả hệ pháp tướng khủng bố nhất.
Bất Diệt Sơn cũng trở thành trọng địa quan trọng nhất của Bất Tử Điểu Tộc, chỉ có những nhân vật cao cấp nhất trong tộc mới được phép tiến vào tu luyện.
Bất Tử và Bất Diệt tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng lại mang đến ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đã có vô số năm qua, Bất Tử Điểu Tộc chưa từng xuất hiện thêm một vị Bất Diệt Điểu nào nữa.
Ngay cả tộc trưởng đương thời của Bất Tử Điểu Tộc tuy cũng là chủng loại biến dị nhưng chỉ là Bất Tử Ma Điểu, sở hữu Bất Tử Ma Viêm mà thôi, không thể sánh bằng Bất Diệt Điểu và Bất Diệt Viêm trong quá khứ.
“Sở Sở tiểu thư, Tam Hộ Pháp trở về.”
Nhìn thấy Lạc Nam và Hi Vũ đến gần, một đội Tử Hoả Vệ tiến ra nghênh đón.
“Ừm, các vị vất vả rồi.” Hi Vũ nhẹ gật đầu chào hỏi, nàng biết Bất Viêm Sở Sở là một vị thiếu nữ có tính cách ôn hoà thân thiện, vậy nên cũng nhập vai một cách hoàn hảo nhất.
Còn Lạc Nam thì mặt lạnh như tiền, không nói không rằng đi sau một bước chân.
Dựa theo thông tin Lý Thiên Thiên cung cấp, Bất Viêm Sở Sở là nữ nhi của Nhị Trưởng Lão Bất Tử Điểu Tộc.
Còn người hộ đạo của nàng là Tam Hộ Pháp, một trong số các thuộc hạ của Nhị Trưởng Lão.
Tam Hộ Pháp tuy cũng là một vị Tam Cảnh Chí Tôn, lẽ ra nên đảm nhiệm chức vụ Trưởng Lão trong tộc mới phải.
Nhưng ở các tộc Thần Thú, ngoại trừ tu vi cường đại còn phải suy xét cả vấn đề huyết mạch.
Trong khi đó huyết mạch của Tam Hộ Pháp không được tinh thuần, tiềm lực có hạn, cả đời đã định chỉ dậm chân tại chỗ ở Tam Cảnh Chí Tôn, chiến lực cũng không quá mạnh, vậy nên chỉ được làm Hộ Pháp.
Không chỉ Bất Tử Điểu Tộc, mà hầu hết các chủng loài Thần Thú hay Ma Thú đều phân chia cấp bậc và chức vụ theo kiểu như thế.
Tiến vào quảng trường được bao vây bởi các ngọn núi lửa khổng lồ, Lạc Nam và Hi Vũ chứng kiến một bảng xếp hạng được ngưng tụ từ Bất Tử Hoả lơ lửng trên không trung, không hề có dấu hiệu dập tắt.
Bên trên bảng xếp hạng là mười cái tên cùng với một đồng hồ đang đếm ngược.
Mười cái tên phân biệt là mười vị thiên tài hàng đầu của Bất Tử Điểu Tộc đang cạnh tranh ngôi vị Thiếu Chủ, còn đồng hồ đếm ngược là khoảng thời gian còn lại của cuộc cạnh tranh.
Tên của Bất Viêm Sở Sở đang xếp thứ tư, đứng sau ba người là Bất Viêm Kình đứng hạng nhất, Bất Viêm Khanh đang xếp thứ hai và Bất Viêm Diêm xếp thứ ba.
Cuộc tranh đoạt này cũng khá đơn giản, đó là trong thời gian diễn ra...tất cả đệ tử của Bất Tử Điểu Tộc đều có quyền tuyên chiến lẫn nhau, người không dám ứng chiến bị định là thua cuộc, người giành chiến thắng trong cuộc chiến sẽ được thăng hạng.
Điều này đồng nghĩa chỉ cần Bất Viêm Sở Sở khiêu chiến và đánh bại ba kẻ kia, triệt để củng cố vị trí số một trên bảng.
Nhưng đồng thời nàng cũng có thể bị những người thứ hạng thấp hơn khiêu chiến không ngừng cho đến khi thời gian kết thúc.
“Nàng có thể sử dụng Bất Tử Hoả không?” Lạc Nam truyền âm hỏi.
“Thoải mái.” Hi Vũ tự tin cười.
Nàng có khả năng tự làm suy yếu Bất Diệt Viêm trở về hình thái Bất Tử Hoả, bằng không một khi Bất Diệt Viêm xuất hiện, chắc chắn kinh động toàn bộ Bất Tử Điểu Tộc.
Thậm chí sợ rằng tộc trưởng cũng nhịn không được mà cướp lấy huyết mạch của nàng.
Ý nghĩa của Bất Diệt Điểu đối với Bất Tử Điểu Tộc là quá lớn.
“Thời gian vẫn còn gần một năm...” Lạc Nam nhìn lên đồng hồ đếm ngược:
“Trước mắt lánh mặt để tránh phiền toái.”
“Thiếp hiểu rồi.” Hi Vũ nhún vai.
Hiện tại dù nàng leo lên hạng nhất trên bảng thì cuộc cạnh tranh vẫn chưa kết thúc...
Vậy nên trước mắt cứ mặc kệ, đợi đến khi thời gian đếm ngược gần cạn kiệt sẽ ra tay tuyên chiến kẻ mạnh nhất cho thuận tiện.
Đạt thành ăn ý, Lạc Nam và Hi Vũ liền trở về động phủ tại ngọn núi của Bất Viêm Sở Sở.
Chờ đợi thời gian trôi qua...
Lý Thiên Thiên này cả đầu đều là âm mưu quỷ kế, nào ngờ bị túm gọn nên cảm thấy mất mặt, giả vờ hôn mê bất tỉnh, không dám đụng độ Lạc Nam.
Bị hắn vạch trần, nàng thẹn quá hoá giận nhảy vọt người lên, tung chân nhỏ đá về phía Lạc Nam một cước.
Lạc Nam thoải mái lùi về sau né tránh, hài hước nhìn: “Còn thủ đoạn gì khác không?”
Chỉ cần nha đầu này không ẩn trốn ở nơi rất xa điều khiển Khôi Lỗi thay thế, hắn có hàng ngàn biện pháp khiến nàng khuất phục.
“Lạc Thánh Tử, ngươi đối xử với người có ân với mình như thế sao?” Lý Thiên Thiên bất mãn quát lên, rõ ràng nàng giúp hắn vào được Long Tộc, kết quả hắn qua cầu rút ván.
“Tu La Sứ Giả nhận lệnh của Thánh Tử làm việc là chuyện bình thường, sao có thể gọi là ân nghĩa?” Lạc Nam nhún vai:
“Huống hồ bổn Thánh Tử đã cho nàng một lượng Tu La Điểm hậu hĩnh xem như trả công.”
Lý Thiên Thiên nghiến răng, nàng đường đường là ái đồ của Tam Trưởng Lão, cần gì chút Tu La Điểm đó của hắn chớ?
“Còn không mau tham kiến bổn Thánh Tử?” Lạc Nam trừng mắt nhìn.
Lý Thiên Thiên mím chặt môi, vốn muốn phản bác vài câu, nhưng lại nhớ đến những lời sư phụ của mình căn dặn, liền thức thời ngậm miệng, nhấc váy nhún người thi lễ:
“Tiểu nữ gặp qua Lạc Thánh Tử, kính xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Lạc Nam hài lòng gật gù.
Lý Thiên Thiên sắc mặt tối sầm, việc mang thân thể kiều tiểu nhỏ nhắn chính là nỗi đau của nàng, tên đáng ghét này còn dám mang ra trêu chọc.
Bởi vì từ nhỏ nàng đã rất lười, ưa thích động não hơn động tay chân, tất cả mọi việc hầu hết đều để cho đám Khôi Lỗi làm thay, vậy nên thân thể hơi kém phát triển, so với đa số tu sĩ thì quả thật hơi bé hơn người cùng tuổi.
“Không biết Thánh Tử triệu hoán tiểu nữ là có việc gì sai khiến?” Lý Thiên Thiên phụng phịu hỏi.
“Nàng lăn lộn tại Yêu Vực đã lâu, có cách nào để bổn Thánh Tử sử dụng ké Bất Diệt Sơn của Bất Tử Điểu mà không bị cường giả của bọn hắn phát hiện?” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề.
Hắn đã kiểm tra một phen, trong 18 Khôi Lỗi của Lý Thiên Thiên không hề có Khôi Lỗi dạng Bất Tử Điểu như Thiên Hồ Khôi Lỗi.
“Không biết Thánh Tử muốn dùng Bất Diệt Sơn vào việc gì?” Lý Thiên Thiên hiếu kỳ mở to mắt, chẳng trách hắn gọi nàng đến gần địa bàn của Bất Diệt Điểu, thì ra là mưu đồ Bất Diệt Sơn đây mà.
Chuyện này không đơn giản nha, tầm quan trọng của Bất Diệt Sơn với Bất Tử Điểu Tộc là độc nhất.
“Bổn Thánh Tử đương nhiên có lý do của mình.” Lạc Nam không muốn giải thích nhiều:
“Tóm lại có biện pháp hay không?”
“Hừ, ta đâu có phải vạn năng mà chuyện gì cũng làm được?” Lý Thiên Thiên yêu kiều hừ một tiếng.
“Vậy được rồi, lệnh cho nàng trở về tổng bộ Tu La Giáo giúp ta canh giữ Địa Cầu một vạn năm.” Lạc Nam cười nhạt phân phó, hiện tại hắn chính là chủ nhân của Lý Thiên Thiên, ra lệnh gì mà không được?
Lý Thiên Thiên ngay lập tức nhảy dựng lên, cái tên lạm quyền này thật là khốn kiếp, làm như lời hắn khác nào giam lỏng nàng một vạn năm?
Tròng mắt lanh lợi xoay tròn tròn, Lý Thiên Thiên hưng phấn nói:
“Vừa rồi tiểu nữ quên mất, hiện tại rốt cuộc nhớ ra một biện pháp.”
“Nói đi!” Lạc Nam ngồi xuống gốc cây chờ đợi.
Lý Thiên Thiên chu môi nói ra: “Tiểu nữ có chút giao tình với một vị thiên chi kiêu nữ của Bất Tử Điểu Tộc tên gọi là Bất Viêm Sở Sở.”
“Nghe nàng kể lại vào mấy năm trước, Thiếu Chủ của Bất Tử Điểu bị Tử Linh Thần Sứ bắt cóc, dẫn đến vị trí người thừa kế của hắn bị bỏ trống.”
“Bất Tử Điểu Tộc vì chuyện này đành phải tuyển chọn thiên tài khác lên thay thế, tổ chức cuộc tranh đấu giữa các thiên tài hàng đầu trong tộc, người thắng lợi cuối cùng sẽ được thưởng vào trong Bất Diệt Sơn tu luyện ba năm để cải tiến huyết mạch, đề thăng thiên phú và tiềm lực.”
Lạc Nam ánh mắt loé lên vẻ hứng thú, quả nhiên tìm đến Lý Thiên Thiên là không lầm người, kinh doanh khách điếm ở Yêu Vực nhiều năm, mạng lưới quan hệ của Lý Thiên Thiên rất khá a.
“Vậy nên chúng ta có thể thương lượng với Bất Viêm Sở Sở, trợ giúp nàng giành thắng lợi chung cuộc trong cuộc thi tranh đoạt ngôi vị Thiếu Chủ, từ đó để nàng lén lút mang chúng ta vào trong Bất Diệt Sơn.” Lý Thiên Thiên nói.
“Tốt lắm.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Phiền nàng liên lạc với Bất Viêm Sở Sở kia đi!”
Nhìn nụ cười của Lạc Nam, Lý Thiên Thiên cảm giác có điều không ổn, khoé môi hơi giật giật.
Bất quá nàng không dám làm trái lời hắn, liền lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc bắt đầu liên lạc.
Vài phút sau, từ bên kia truyền đến thanh âm: “Là ngươi à Thiến Thiến? Dạo này ta bận rộn quá mức nên không đến chỗ ngươi chơi được.”
Lạc Nam âm thầm bĩu môi, Thiến Thiến? chỉ thêm dấu sắc vào liền thay đổi danh tự, đối với bằng hữu mà nàng cũng không dùng tên thật, nữ nhân này quả nhiên là đầy bụng âm mưu.
Nhưng nghĩ lại Tu La Sứ Giả thường che giấu thân phận để hành động, không sử dụng tên thật cũng là chuyện bình thường.
“Là ta đây.” Lý Thiên Thiên nghiêm túc nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đang ở gần Bất Tử Điểu Tộc của ngươi, cách một ngàn dặm về hướng đông bắc tại sơn cốc, đến đây nói chuyện đi!”
“Có gì quan trọng sao?” Bất Viêm Sở Sở nghi hoặc hỏi.
“Là bằng hữu với nhau, ta đang nghĩ biện pháp giúp ngươi trở thành Thiếu Chủ mới của Bất Tử Điểu Tộc.” Lý Thiên Thiên nói rằng.
“Tốt lắm.” Giọng điệu của Bất Viêm Sở Sở tràn ngập vui vẻ:
“Thiến Thiến ngươi chờ, ta đến ngay đây!”
Thấy Lý Thiên Thiên thu Truyền Âm Ngọc vào, Lạc Nam nâng lên ngón tay cái:
“Làm rất khá.”
“Đừng gây tổn thương cho nàng, Sở Sở là một nữ nhân đáng yêu.” Lý Thiên Thiên nói với hắn.
“Ta xấu xa như vậy sao?” Lạc Nam xụ mặt xuống.
“Hừ, tự ngươi biết lấy.” Lý Thiên Thiên phi một miệng.
Không lâu sau đó, Lạc Nam cảm giác được có hoả quang đang xẹt qua bầu trời tăm tối tiếp cận nơi này.
Người đến là một thiếu nữ khả ái, mái tóc màu lửa đỏ, một thân váy công chúa ôm sát cơ thể, có đôi mắt sáng ngời, bờ môi chúm chím hồng nhuận ướt át, tu vi Yêu Thánh Đế Viên Mãn, chính là Bất Viêm Sở Sở.
Mà ẩn nấp trong không gian, lặng lẽ đi theo nàng là một ông lão thân khoác diễm bào, toàn thân thu liễm khí tức, có tu vi Tam Cảnh Chí Tôn, hiển nhiên là người hộ đạo trong bóng tối của Bất Viêm Sở Sở.
Vừa mới đến gần, nhìn thấy Lạc Nam xa lạ ở bên cạnh Lý Thiên Thiên, Bất Viêm Sở Sở hơi có chút cảnh giác, nhưng vì tin tưởng bằng hữu nên cũng can đảm bước lại.
Người hộ đạo truyền âm nói Bất Viêm Sở Sở cẩn thận.
Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn.
Một đám Vong Linh Vệ và U Hồn Nô ẩn trong bóng tối quỷ dị ra tay, trong đó có cả Bát Cảnh Chí Tôn của Chân Long Hoàng Tộc và Sinh Tử Nhất Tộc Đại Trưởng Lão, hai lão quái vật hàng thật giá thật.
Bất Viêm Sở Sở và người hộ đạo còn chưa kịp định thần đã bị oanh chấn đến hôn mê bất tỉnh, đưa đến trước mặt Lạc Nam.
Tam Cảnh Chí Tôn và thiên chi kiêu nữ Bất Viêm Sở Sở, ngay cả thuộc hạ của Lạc Nam cũng không chống lại nổi.
“Ngươi làm gì?” Lý Thiên Thiên phẫn nộ hét lên:
“Sao lại tàn ác như vậy? ngươi chính là tên ác ma.”
Lạc Nam âm thầm buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ta đã làm gì đâu mà ác?”
Hắn gọi Hi Vũ từ Chí Tôn Giới đi ra, đem mọi chuyện kể lại một lần.
Hi Vũ hiểu ý nở nụ cười, trực tiếp cắt lấy một giọt máu từ cổ tay của Bất Viêm Sở Sở, khoanh chân ngồi xếp bằng luyện hoá.
Một nén nhan sau, Hi Vũ đã hoàn mỹ hoá thân thành thiên chiêu kiêu nữ của Bất Tử Điểu Tộc.
Hiển nhiên Hi Vũ cũng đã được Lạc Nam truyền thụ Luyện Huyết Hoá Thân Thuật nhằm chuẩn bị cho kế hoạch đột nhập Bất Tử Điểu Tộc.
Còn Lạc Nam cũng ung dung nhún nhún vai, luyện hoá một giọt máu của lão già đi cùng Bất Viêm Sở Sở, biến thành người hộ đạo bên cạnh Hi Vũ.
“Hoàn mỹ nhập vai.” Phu thê Lạc Nam nở nụ cười hài lòng.
“Đáng ghét, các người định làm gì thế?” Lý Thiên Thiên lo sợ Lạc Nam và Hi Vũ sẽ mưu hại Bất Tử Điểu Tộc, khi đó nàng làm sao còn mặt mũi nhìn mặt bằng hữu?
“Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn dùng ké Bất Diệt Sơn một chút mà thôi.” Lạc Nam thoải mái hứa hẹn:
“Chờ bằng hữu của nàng tỉnh lại, thân phận của nàng ấy đã là Thiếu Chủ mới của Bất Tử Điểu Tộc rồi.”
Tạm thời để đảm bảo mọi thứ không xảy ra sai lầm, hắn đành nhốt Bất Viêm Sở Sở và lão già hộ đạo đang hôn mê vào trong một hành tinh ở đan điền của mình.
“Vị muội muội này đừng lo, Hi Vũ ta không phải loại người vì lợi ích mà làm ra hành vi bán đứng lương tâm.” Hi Vũ cũng lên tiếng:
“Ta sẽ thay thế Bất Viêm Sở Sở tranh đấu.”
Lý Thiên Thiên nhìn thật kỹ hai người nói: “Đừng để tiểu nữ phải thất vọng.”
Lạc Nam nở nụ cười, Lý Thiên Thiên trọng tình trọng nghĩa với bằng hữu như vậy càng khiến hắn tán thưởng nàng.
“Nếu muốn mọi thứ thành công tốt đẹp, nàng nên cung cấp thêm một số tin tức liên quan cho ta.” Hắn nhún vai nói:
“Chẳng hạn như thân phận cụ thể của Bất Viêm Sở Sở và lão già này.”
Không còn cách nào khác, Lý Thiên Thiên đành đem tình báo mình có được nói với Lạc Nam.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiên Thiên đã trở về khách điếm, còn Lạc Nam và Hi Vũ thì lên đường đến Bất Tử Điểu Tộc.
Càng đến gần, nhiệt độ không khí càng ấm lên...
Khi một dãy núi mang theo biển lửa hừng hực không ngừng bắn lên bầu trời như những cột lửa khổng lồ đến mức không gian phải vặn vẹo, hai người liền biết đã đến địa bàn của chủng tộc cần đến.
Địa bàn của Bất Tử Điểu Tộc được xưng là Trùng Hoả Liên Sơn, ám chỉ hoả diễm trùng thiên ở các ngọn núi liên miên không dứt.
Trùng Hoả Liên Sơn do 99 ngọn núi lửa tạo thành, mỗi một ngọn núi lửa đều chứa đựng Bất Tử Hoả cường đại do các đời Bất Tử Điểu cường giả tạo dựng nên để tộc nhân có thể tu luyện qua nhiều thế hệ.
Nhưng trong 99 ngọn núi lửa đó, chỉ có một ngọn núi lửa duy nhất là Bất Diệt Sơn mà thôi.
Tương truyền Bất Diệt Sơn là do vị tổ tiên cường đại nhất của Bất Tử Điểu tự mình dùng lực lượng của bản thân lưu lại, đây cũng là nhân vật hiếm hoi có được huyết mạch biến dị mạnh nhất của chủng tộc này – Bất Diệt Điểu.
Mà cũng chính vị Bất Diệt Điểu tổ tiên đó đã sáng tạo ra Bất Diệt Viêm Tướng, trở thành Chí Tôn Pháp Tướng được toàn bộ Nguyên Giới công nhận, xếp hạng thứ 10 trên Pháp Tướng Bảng, từng hoành hành ngang dọc ở tận Trung Châu, được xưng tụng là hoả hệ pháp tướng khủng bố nhất.
Bất Diệt Sơn cũng trở thành trọng địa quan trọng nhất của Bất Tử Điểu Tộc, chỉ có những nhân vật cao cấp nhất trong tộc mới được phép tiến vào tu luyện.
Bất Tử và Bất Diệt tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng lại mang đến ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đã có vô số năm qua, Bất Tử Điểu Tộc chưa từng xuất hiện thêm một vị Bất Diệt Điểu nào nữa.
Ngay cả tộc trưởng đương thời của Bất Tử Điểu Tộc tuy cũng là chủng loại biến dị nhưng chỉ là Bất Tử Ma Điểu, sở hữu Bất Tử Ma Viêm mà thôi, không thể sánh bằng Bất Diệt Điểu và Bất Diệt Viêm trong quá khứ.
“Sở Sở tiểu thư, Tam Hộ Pháp trở về.”
Nhìn thấy Lạc Nam và Hi Vũ đến gần, một đội Tử Hoả Vệ tiến ra nghênh đón.
“Ừm, các vị vất vả rồi.” Hi Vũ nhẹ gật đầu chào hỏi, nàng biết Bất Viêm Sở Sở là một vị thiếu nữ có tính cách ôn hoà thân thiện, vậy nên cũng nhập vai một cách hoàn hảo nhất.
Còn Lạc Nam thì mặt lạnh như tiền, không nói không rằng đi sau một bước chân.
Dựa theo thông tin Lý Thiên Thiên cung cấp, Bất Viêm Sở Sở là nữ nhi của Nhị Trưởng Lão Bất Tử Điểu Tộc.
Còn người hộ đạo của nàng là Tam Hộ Pháp, một trong số các thuộc hạ của Nhị Trưởng Lão.
Tam Hộ Pháp tuy cũng là một vị Tam Cảnh Chí Tôn, lẽ ra nên đảm nhiệm chức vụ Trưởng Lão trong tộc mới phải.
Nhưng ở các tộc Thần Thú, ngoại trừ tu vi cường đại còn phải suy xét cả vấn đề huyết mạch.
Trong khi đó huyết mạch của Tam Hộ Pháp không được tinh thuần, tiềm lực có hạn, cả đời đã định chỉ dậm chân tại chỗ ở Tam Cảnh Chí Tôn, chiến lực cũng không quá mạnh, vậy nên chỉ được làm Hộ Pháp.
Không chỉ Bất Tử Điểu Tộc, mà hầu hết các chủng loài Thần Thú hay Ma Thú đều phân chia cấp bậc và chức vụ theo kiểu như thế.
Tiến vào quảng trường được bao vây bởi các ngọn núi lửa khổng lồ, Lạc Nam và Hi Vũ chứng kiến một bảng xếp hạng được ngưng tụ từ Bất Tử Hoả lơ lửng trên không trung, không hề có dấu hiệu dập tắt.
Bên trên bảng xếp hạng là mười cái tên cùng với một đồng hồ đang đếm ngược.
Mười cái tên phân biệt là mười vị thiên tài hàng đầu của Bất Tử Điểu Tộc đang cạnh tranh ngôi vị Thiếu Chủ, còn đồng hồ đếm ngược là khoảng thời gian còn lại của cuộc cạnh tranh.
Tên của Bất Viêm Sở Sở đang xếp thứ tư, đứng sau ba người là Bất Viêm Kình đứng hạng nhất, Bất Viêm Khanh đang xếp thứ hai và Bất Viêm Diêm xếp thứ ba.
Cuộc tranh đoạt này cũng khá đơn giản, đó là trong thời gian diễn ra...tất cả đệ tử của Bất Tử Điểu Tộc đều có quyền tuyên chiến lẫn nhau, người không dám ứng chiến bị định là thua cuộc, người giành chiến thắng trong cuộc chiến sẽ được thăng hạng.
Điều này đồng nghĩa chỉ cần Bất Viêm Sở Sở khiêu chiến và đánh bại ba kẻ kia, triệt để củng cố vị trí số một trên bảng.
Nhưng đồng thời nàng cũng có thể bị những người thứ hạng thấp hơn khiêu chiến không ngừng cho đến khi thời gian kết thúc.
“Nàng có thể sử dụng Bất Tử Hoả không?” Lạc Nam truyền âm hỏi.
“Thoải mái.” Hi Vũ tự tin cười.
Nàng có khả năng tự làm suy yếu Bất Diệt Viêm trở về hình thái Bất Tử Hoả, bằng không một khi Bất Diệt Viêm xuất hiện, chắc chắn kinh động toàn bộ Bất Tử Điểu Tộc.
Thậm chí sợ rằng tộc trưởng cũng nhịn không được mà cướp lấy huyết mạch của nàng.
Ý nghĩa của Bất Diệt Điểu đối với Bất Tử Điểu Tộc là quá lớn.
“Thời gian vẫn còn gần một năm...” Lạc Nam nhìn lên đồng hồ đếm ngược:
“Trước mắt lánh mặt để tránh phiền toái.”
“Thiếp hiểu rồi.” Hi Vũ nhún vai.
Hiện tại dù nàng leo lên hạng nhất trên bảng thì cuộc cạnh tranh vẫn chưa kết thúc...
Vậy nên trước mắt cứ mặc kệ, đợi đến khi thời gian đếm ngược gần cạn kiệt sẽ ra tay tuyên chiến kẻ mạnh nhất cho thuận tiện.
Đạt thành ăn ý, Lạc Nam và Hi Vũ liền trở về động phủ tại ngọn núi của Bất Viêm Sở Sở.
Chờ đợi thời gian trôi qua...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro