Muốn đi? Hỏi ý...
Akay Hau
2024-10-30 06:45:38
Trong hư không lao ngục, một nam tử trung niên thân tàn ma dại vẫn
đang điên cuồng sử dụng các loại công kích tàn phá xung quanh.
Nhưng lao ngục này được thiết kế đặc biệt, toàn bộ công kích sau khi được đánh ra đều sẽ bị truyền đến hư không vô định, vậy nên tất cả sự táo bạo, phẫn nộ của nam tử trung niên đều trở nên vô dụng, chỉ khiến người khác đau lòng khi nhìn thấy hắn rơi vào cảnh như vậy mà thôi...
Thân là một Bát Cảnh Chí Tôn, trong tình huống không phát sinh chiến đấu với đối thủ, nam tử trung niên này vừa khôi phục vừa ra tay tàn phá có thể kéo dài vài chục vạn năm mà không vấn đề gì.
Y chính là Tộc Trưởng của Ẩn Không Tộc - Ẩn Thanh Minh, phụ thân của Ẩn Thanh Ảnh, bởi vì tâm cảnh chưa đủ đã nóng lòng đột phá từ Bát Cảnh Chí Tôn đến Cửu Cảnh Chí Tôn dẫn đến rơi vào tâm ma, thủ đoạn bình thường vô pháp hoá giải.
Nhưng ngày hôm nay, khi Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Ẩn Không Tộc tìm đến, trên khuôn mặt già nua của hai người đã ngập tràn hy vọng.
Bởi vì trong tay cả hai đã cầm lấy tài nguyên có thể giải quyết vấn đề của Ẩn Thanh Minh.
Bình Tâm Huyền Sương.
Là Cửu Phẩm Chí Tôn tài nguyên có thể chữa trị và ổn định tâm cảnh, có tác dụng với Cửu Cảnh Chí Tôn Cường Giả trở xuống, đương nhiên hoàn toàn phù hợp với tình huống lúc này của Ẩn Thanh Minh rồi.
Hơn nữa chủ công cũng hào phóng vô cùng, cho Bình Tâm Huyền Sương nhiều hơn số lượng cần dùng để đảm bảo chắc chắn hiệu quả.
Đưa mắt nhìn nhau, Đại Trưởng Lão thì thào nói:
“Tộc trưởng, những năm qua ngươi chịu khổ rồi...”
“Làm đi!” Nhị Trưởng Lão nghiêm túc gật đầu.
Đại Trưởng Lão cẩn thận hé mở một góc nhỏ hư không lao ngục, đem Bình Tâm Huyền Sương từ không gian pháp bảo thả vào.
Một luồng sương lấp lánh thần dị liền nhanh chóng bao trùm toàn bộ bên trong hư không lao ngục, sau đó thẩm thấu vào cơ thể, linh hồn của nam tử trung niên đang điên dại.
“AAAAAAAAA”
Hắn chuyển từ phẫn nộ, bạo lệ sang đau đớn, dùng hai tay ôm lấy đầu, ở giữa lao ngục lăn lộn dữ dội.
Hai vị trưởng lão không dám thở mạnh, bọn hắn biết tộc trưởng bị tâm ma quấy phá quá lâu, muốn khôi phục thần trí cũng không phải chuyện dễ dàng, đau đớn là điều khó thể tránh khỏi.
Thời gian dần trôi, khi lượng Bình Tâm Huyền Sương đã tiến rất nhiều vào cơ thể Ẩn Thanh Minh, trạng thái của hắn đã thay đổi.
Từ lăn lộn điên cuồng vì đau đớn, lúc này đã nhắm mắt ngủ say vô cùng an tường, mặc cho Bình Tâm Huyền Sương tiếp tục xâm nhập.
“Không hổ là Cửu Phẩm Chí Tôn Tài Nguyên, quá thần kỳ.” Nhị Trưởng Lão kích động nói.
Đại trưởng lão tán thành gật đầu, ông ta đã nhận ra tâm cảnh của tộc trưởng đang trong quá trình hồi phục nên mới lâm vào ngủ say, tâm ma cũng đã bị xua tan.
Mà bên trong giấc ngủ, khí thế của Ẩn Thanh Minh cấp tốc được kéo lên, gia tăng dữ dội, vô thức hấp thụ toàn bộ Nguyên Khí và Không Gian Lực ở bốn phương tám hướng xung quanh.
“Đến rồi!” Lúc này Đại Trưởng Lão vẫn luôn biểu lộ trầm trọng cũng không nhịn được mừng rỡ nói:
“Tộc trưởng vốn đã đủ lực lượng đột phá Cửu Cảnh, vấn đề hạn chế chỉ là tâm cảnh chưa đủ mà thôi.”
“Hiện tại Bình Tâm Huyền Sương đã đem tâm cảnh của ngài ấy ổn định, bài trừ tạp niệm, đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn chỉ là việc nước chảy thành sông.”
“Ẩn Không Tộc chúng ta trở thành Cửu Cảnh Chí Tôn Thế Lực.” Nhị Trưởng Lão cười không khép miệng được.
“Chúc mừng chúc mừng, tất cả là nhờ có chủ công.” Các vị trưởng lão khác của Ẩn Không Tộc cũng vui vẻ tiến vào.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ...
Quả nhiên khí thế của Ẩn Thanh Minh đang điên cuồng tăng cao, cơ thể trôi nổi lơ lửng, Không Gian xung quanh vì sự tồn tại của hắn mà trở nên run rẩy.
Vốn đã thân tàn ma dại, bất quá sau khi tiến vào Cửu Cảnh Chí Tôn, tâm cảnh khôi phục, Ẩn Thanh Minh liền trở thành một nam tử tuấn lãng, tóc dài tung bay, khí chất ngất trời.
Chậm rãi mở ra đôi mắt thâm thuý, quét nhìn các vị trưởng lão một vòng, chắp tay cảm kích lên tiếng:
“Đa tạ các vị trưởng lão hết mình hỗ trợ bổn toạ đột phá.”
“Tham kiến tộc trưởng!” Các vị trưởng lão hưng phấn hành lễ.
“Lão ngũ đâu?” Ẩn Thanh Minh nhíu mày hỏi, hắn vì sao không thấy Ngũ Trưởng Lão?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trong lòng cười khổ, Ngũ Trưởng Lão là người đã hy sinh trong trận chiến với Sinh Tử Nhất Tộc tại Ẩn Châu rồi.
“Bẩm tộc trưởng, chuyện này nói ra khá dài.” Đại Trưởng Lão nói.
“Vậy còn Tiểu Ảnh?” Ẩn Thanh Minh trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chẳng lẽ tiểu nữ nhi của mình cũng đã xảy ra chuyện?
Thân là người đứng đầu một tộc, hắn không khó nghe ra từ trong giọng điệu của các vị trưởng lão ngữ khí phức tạp, e rằng thời gian qua đã có rất nhiều thứ phát sinh.
Cửu Cảnh Chí Tôn uy áp bùng nổ, trực tiếp phá tan hư không lao ngục chỉ có thể giam cầm Bát Cảnh mà ung dung bước ra ngoài, nghiêm nghị hỏi lại:
“Tiểu Ảnh tình huống thế nào?”
“Tộc trưởng an tâm, Công Chúa vẫn bình an vô sự, nàng đang canh giữ ngoài cửa mật thất cho chủ công bế quan.”
“Chủ công?” Ẩn Thanh Minh sắc mặt ngưng lại, chân mày nhíu chặt.
Nữ nhi của hắn đường đường là Ẩn Không Công Chúa, thiên chi ngọc diệp, cao quý vô song lại phải đi vì người khác canh giữ mật thất?
Với bản năng của một người làm phụ thân, Ẩn Thanh Minh vô thức tức giận.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Các vị trưởng lão chưa kịp giải thích, toàn bộ Ẩn Không Tộc bỗng nhiên lắc lư kịch liệt, kèm theo đó là thanh âm cao cao tại thượng vang vọng thương khung:
“Ẩn Không Tộc người cầm đầu ở đâu? Mau ra diện kiến bổn Thái Tử!”
“Kẻ nào gọi bổn toạ?” Ẩn Thanh Minh đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm này còn nghĩ rằng đây chính là “chủ công” trong lời nói của các vị Trưởng Lão.
Hắn gầm lên một tiếng, thân thể đã như đạn pháo xuyên thủng không gian.
Một đám trưởng lão cảm giác được có điều chẳng lành, lập tức đuổi theo.
...
Bên ngoài địa bàn của Ẩn Không Tộc, Thời Không Thái Tử - Thời Phá Vân ngạo nghễ chắp tay.
Đi sau lưng hắn không có nhiều người, chỉ có ba thân ảnh thu liễm mọi khí tức, nhìn như vô hại đang đứng tại nơi đó.
Một là nam nhân trung niên khí độ bất phàm, đầu đội vương miệng, tay cầm Trường Thương, chính là Tam Trưởng Lão của Thời Không Tộc – Thời Nhân, tu vi Thất Cảnh Chí Tôn.
Một là mỹ phụ dung nhan có biểu lộ lãnh ngạo, kiều diễm và quyến rũ, thân khoác áo choàng đỏ rực như lửa, chính là Nhị Trưởng Lão của Thời Không Tộc – Thời Diễm.
Cuối cùng là một lão già lưng còng, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nhúm, hai mắt nhắm chặt.
Nhìn tưởng chừng chỉ là một lão nhân gần đất xa trời, nhưng lại là cường giả vang danh hư không, đại trưởng lão của Thời Không Tộc – Thời Địa, Cửu Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật.
Lần này đến Ẩn Không Tộc chẳng cần mang theo quá nhiều người, chẳng cần xuất động Hư Không Mật Thám, Thời Phá Vân vẫn tự tin nắm gọn Ẩn Không Tộc vào trong tay.
Bởi vì dựa vào tình báo, Ẩn Không Tộc Trưởng đã tẩu hoả nhập ma thần trí bất ổn, cường giả mạnh nhất hiện nay của Ẩn Không Tộc chỉ có Ẩn Không Công Chúa và Đại Trưởng Lão là hai vị Thất Cảnh Chí Tôn mà thôi.
Mà bản thân của Thời Phá Vân cũng là một vị Thất Cảnh Chí Tôn, lại thêm ba vị trưởng lão tu vi áp đảo, chẳng phải có thể dễ dàng quét ngang Ẩn Không Tộc hay sao?
Hắn phải cho Ẩn Không Tộc biết hậu quả của việc đắc tội với bản thân mình.
Về phần tên người thần bí sở hữu Kiếm Trận mạnh mẽ kia, đối mặt với đại trưởng lão Thời Địa, toà Kiếm Trận đó chắc chắn không làm nên trò trống gì.
Đây là sự tự tin của Thời Phá Vân.
ĐÙNG!
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh từ nơi xa xôi bên trong Ẩn Không Tộc đột ngột bắn ra.
Chính là Ẩn Thanh Minh đang bùng nổ toàn diện sức mạnh của một Cửu Cảnh, trong tay nắm lấy Liêm Đao trong suốt.
Vừa mới hiện thân, cơ thể của hắn đã hoà tan vào không gian biến mất như không hề tồn tại.
Khả năng ẩn thân của Ẩn Không Tộc được Cửu Cảnh Chí Tôn thi triển liền trở nên đáng sợ.
“Không xong!” Đại Trưởng Lão biến sắc, vội vàng quát lên:
“Thái tử cẩn thận!”
Nhưng chỉ vừa kịp mở miệng...
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đầu của Thời Phá Vân bắn lên giữa màn đêm, một cột máu phun ra xối xả.
Ba vị trưởng lão đứng cạnh Thời Phá Vân co rụt đôi mắt lại.
Mọi thứ vừa rồi diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không ai ngờ đến.
Tại sao nói Ẩn Không Tộc không có Cửu Cảnh Chí Tôn cơ mà?
Vậy người vừa ra tay là ai? Lại gọn gàng dứt khoát đem đầu của Thời Phá Vân nhổ lên rồi hả?
Bất quá thân là thái tử của Thời Không Tộc, Thời Phá Vân đương nhiên không dễ chết như vậy.
Ngay khi đầu hắn bay lên khỏi cổ, một loại Thời Gian Chi Lực thần kỳ đến cực điểm bỗng nhiên vờn quanh ngay tại vị trí vết thương.
Theo sau đó, vùng thời gian tại ngay cổ đảo ngược trở lại...khiến đầu của Thời Phá Vân như chưa từng bị chém, khôi phục nguyên trạng.
“Phù...” Thời Phá Vân thở hổn hển, cả khuôn mặt anh tuấn lúc này vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Nếu không phải có Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Hộ Mệnh Thời Gian phòng thân, sợ rằng đã vô duyên vô cớ chết lãng xẹt rồi.
Hộ Mệnh Thời Gian là loại Vĩnh Hằng Thời Gian sẽ kích hoạt mỗi khi chủ nhân bị giết chết, đem thời gian xung quanh cơ thể quay ngược về thời điểm còn sống, làm lành mọi tổn thương.
Tuy nhiên cái giá phải trả mỗi lần Hộ Mệnh Thời Gian kích hoạt sẽ là hao tổn tuổi thọ, tuỳ vào mức độ nặng nhè mà Nguyên Giới phản phệ khi đã tác động đến thời gian của nó.
Vậy nên đừng nhìn thấy Thời Phá Vân còn sống mà vui mừng, trong lòng của hắn lúc này đang phẫn nộ đến điên cuồng khi đã đánh mất hàng vạn năm tuổi thọ, hơn nữa tuổi thọ này không thể phục hồi bằng tài nguyên, bất kể là tài nguyên cao cấp đến mức nào.
Có thể nói vừa rồi Thời Phá Vân đã đánh đổi tuổi thọ để đi từ cõi chết trở về...
“Chết!”
Nhìn thấy Thời Phá Vân sống lại, Ẩn Thanh Minh không từ bỏ ám sát, tiếp tục lao đến.
“Làm càn!”
Bất quá Thời Địa đã kịp phản ứng.
Chỉ thấy ông ta gầm lên một tiếng, từ trong miệng là âm ba công khủng bố mang theo sóng xung kích khuếch tán đi ra.
Sóng xung kích quét ngang không gian khiến tất cả sụp đổ, Ẩn Thanh Minh ẩn nấp bên trong cũng không chịu đựng nổi âm ba oanh tạc, thân thể rốt cuộc bại lộ ra ngoài.
Mà lúc này tất cả mới có thể nhìn rõ diện mục của hắn, Thời Địa biểu tình thoáng cái liền ngưng trọng:
“Thì ra là Ẩn Thanh Minh, chẳng phải ngươi đã tẩu hoả nhập ma rồi sao? Hiện tại còn thành công đột phá Cửu Cảnh?”
“Hừ, ta không cần biết giữa Thời Không Tộc và Ẩn Không Tộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng các ngươi tuyệt đối đừng mơ ức hiếp Tiểu Ảnh.” Ẩn Thanh Minh lăng lệ nói.
“Tộc trưởng hiểu lầm!”
Lúc này Đại Trưởng Lão cũng đuổi kịp, vội vàng giải thích:
“Thời Không Thái Tử ngấp nghé công chúa, muốn bắt nàng làm thiếp...nhưng chủ công của chúng ta là người khác, không liên quan.”
“Hừ, vậy chủ công là ai?” Ẩn Thanh Minh nghiêm nghị hỏi.
“Khoan hãy nói đến, trước mắt đem Thời Không Tộc đẩy lùi rồi tính.” Nhị Trưởng Lão khuyên can.
“Được.” Ẩn Thanh Minh cảm thấy có lý, dù sao mình đã lạc hậu nhiều năm, tạm thời cứ tin tưởng lời của các trưởng lão thân tín.
Nghĩ đến đây, Ẩn Thanh Minh hướng Thời Địa quát lên:
“Mặc dù nội tình Ẩn Không Tộc chúng ta không sánh bằng các ngươi, nhưng hiện tại bổn toạ đã có đủ thực lực, nếu các ngươi khinh người quá đáng, bổn toạ sẳn sàng cùng Thời Không Tộc đồng quy vu tận.”
“Đồng quy vu tận, ngươi xứng sao?” Thời Phá Vân phẫn nộ nghiến răng:
“Thời Không Tộc không chỉ có một Cửu Cảnh, đừng tưởng ngươi đã đột phá Cửu Cảnh thì ghê gớm lắm.”
Vừa bị Ẩn Thanh Minh chém cho cụt đầu, nếu không tìm cách đánh cho hả giận, hắn làm sao có thể cam tâm?
“Hahaha.” Nào ngờ Ẩn Thanh Minh ngửa đầu cười phá lên:
“Các ngươi có giỏi thì đánh Ẩn Không Tộc đi, bổn toạ bằng vào khả năng của mình, tự tin có thể lẻn vào ám sát tất cả tộc nhân tu vi từ Bát Cảnh Chí Tôn trở xuống của các ngươi sau đó nghênh ngang bỏ trốn, thích thì cả hai tộc cùng cá chết lưới rách.”
“Tên này điên.” Nhị trưởng lão Thời Diễm nhịn không được mắng chửi.
“Nhưng hắn thật sự có khả năng để làm ra việc điên cuồng đó.” Sắc mặt Thời Địa trở nên vô cùng khó coi:
“Giữa Cửu Cảnh Chí Tôn và Cửu Cảnh Chí Tôn, không ai dám tự tin mình có thể ngăn chặn đối phương ra tay giết người xung quanh.”
“Ẩn Thanh Minh có thể lựa chọn né tránh chiến đấu với lão phu và tộc trưởng, ngược lại khắp nơi chạy lung tung ám sát, giết chết tất cả những tộc nhân khác của chúng ta.”
“Đến khi đó, dù chúng ta tiêu diệt toàn bộ Ẩn Không Tộc thì có ý nghĩa gì? Chính là đồng quy vu tận theo lời hắn nói.”
Sắc mặt Thời Nhân và Thời Diễm trở nên trịnh trọng, vừa rồi khi Ẩn Thanh Minh ra tay chém đầu Thời Phá Vân đã chứng minh hắn thật sự có bản lĩnh như thế.
Bất cứ chủng tộc nào, một khi đã đạt đến Cửu Cảnh Chí Tôn đều là tồn tại không thể xem thường, Ẩn Thanh Minh của Không Tộc cũng giống như vậy.
“Thái Tử, tình báo có sai lệch, Ẩn Không Tộc nay đã là Cửu Cảnh Chí Tôn Thế Lực, lão phu thiết nghĩ cần phải trở về bẩm báo, chờ đợi chỉ thị của tộc trưởng.” Thời Địa đề nghị nói.
“Khốn nạn, tại sao lão ta có thể trở thành Cửu Cảnh Chí Tôn?” Thời Phá Vân hận không thể ngửa đầu rít gào.
Lần này hắn nhờ phụ hoàng làm chủ, xuất động ba vị trưởng lão hàng đầu của Thời Không Tộc, cứ tưởng sẽ dễ dàng thu Ẩn Thanh Ảnh vào trong tay, có được mỹ nhân hầu hạ, đồng thời tiện thể thu phục Ẩn Không Tộc về dưới trướng.
Kết quả Ẩn Thanh Minh đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn, trở thành nhân vật mà Thời Không Tộc cũng phải xem trọng.
Tuy rằng không cam tâm, Thời Phá Vân cũng biết đây đã là cục diện không thể thay đổi.
“May cho các ngươi, không có lần sau.” Để lại một câu uy hiếp, Thời Phá Vân hướng ba vị Trưởng Lão phất tay:
“Chúng ta đi!”
Ẩn Thanh Minh híp mắt nhìn mấy tên này, vừa rồi hắn chỉ mở miệng uy hiếp mà thôi, đương nhiên thật sự không muốn đánh đổi tính mạng của tất cả tộc nhân chỉ để đồng quy vu tận với Thời Không Tộc.
Trừ khi bị ép vào bước đường cùng, bằng không hắn sẽ cố gắng bảo vệ tộc nhân của mình hết sức khả năng.
Thời Không Tộc nội tình lâu đời, nếu như có thể tránh...Ẩn Thanh Minh vạn phần không muốn xung đột.
Mà ngay khi Thời Phá Vân mấy người vừa quay lưng muốn bước vào cánh cửa không gian, một giọng nói chợt vang vọng mà lên:
“Thời Không Tộc muốn đi? Có hỏi qua ý bổn cung chưa hả?”
Toàn trường đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Ẩn Thanh Ảnh đang bồi tiếp một tên nam tử cười tà bước đến.
Nhưng lao ngục này được thiết kế đặc biệt, toàn bộ công kích sau khi được đánh ra đều sẽ bị truyền đến hư không vô định, vậy nên tất cả sự táo bạo, phẫn nộ của nam tử trung niên đều trở nên vô dụng, chỉ khiến người khác đau lòng khi nhìn thấy hắn rơi vào cảnh như vậy mà thôi...
Thân là một Bát Cảnh Chí Tôn, trong tình huống không phát sinh chiến đấu với đối thủ, nam tử trung niên này vừa khôi phục vừa ra tay tàn phá có thể kéo dài vài chục vạn năm mà không vấn đề gì.
Y chính là Tộc Trưởng của Ẩn Không Tộc - Ẩn Thanh Minh, phụ thân của Ẩn Thanh Ảnh, bởi vì tâm cảnh chưa đủ đã nóng lòng đột phá từ Bát Cảnh Chí Tôn đến Cửu Cảnh Chí Tôn dẫn đến rơi vào tâm ma, thủ đoạn bình thường vô pháp hoá giải.
Nhưng ngày hôm nay, khi Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Ẩn Không Tộc tìm đến, trên khuôn mặt già nua của hai người đã ngập tràn hy vọng.
Bởi vì trong tay cả hai đã cầm lấy tài nguyên có thể giải quyết vấn đề của Ẩn Thanh Minh.
Bình Tâm Huyền Sương.
Là Cửu Phẩm Chí Tôn tài nguyên có thể chữa trị và ổn định tâm cảnh, có tác dụng với Cửu Cảnh Chí Tôn Cường Giả trở xuống, đương nhiên hoàn toàn phù hợp với tình huống lúc này của Ẩn Thanh Minh rồi.
Hơn nữa chủ công cũng hào phóng vô cùng, cho Bình Tâm Huyền Sương nhiều hơn số lượng cần dùng để đảm bảo chắc chắn hiệu quả.
Đưa mắt nhìn nhau, Đại Trưởng Lão thì thào nói:
“Tộc trưởng, những năm qua ngươi chịu khổ rồi...”
“Làm đi!” Nhị Trưởng Lão nghiêm túc gật đầu.
Đại Trưởng Lão cẩn thận hé mở một góc nhỏ hư không lao ngục, đem Bình Tâm Huyền Sương từ không gian pháp bảo thả vào.
Một luồng sương lấp lánh thần dị liền nhanh chóng bao trùm toàn bộ bên trong hư không lao ngục, sau đó thẩm thấu vào cơ thể, linh hồn của nam tử trung niên đang điên dại.
“AAAAAAAAA”
Hắn chuyển từ phẫn nộ, bạo lệ sang đau đớn, dùng hai tay ôm lấy đầu, ở giữa lao ngục lăn lộn dữ dội.
Hai vị trưởng lão không dám thở mạnh, bọn hắn biết tộc trưởng bị tâm ma quấy phá quá lâu, muốn khôi phục thần trí cũng không phải chuyện dễ dàng, đau đớn là điều khó thể tránh khỏi.
Thời gian dần trôi, khi lượng Bình Tâm Huyền Sương đã tiến rất nhiều vào cơ thể Ẩn Thanh Minh, trạng thái của hắn đã thay đổi.
Từ lăn lộn điên cuồng vì đau đớn, lúc này đã nhắm mắt ngủ say vô cùng an tường, mặc cho Bình Tâm Huyền Sương tiếp tục xâm nhập.
“Không hổ là Cửu Phẩm Chí Tôn Tài Nguyên, quá thần kỳ.” Nhị Trưởng Lão kích động nói.
Đại trưởng lão tán thành gật đầu, ông ta đã nhận ra tâm cảnh của tộc trưởng đang trong quá trình hồi phục nên mới lâm vào ngủ say, tâm ma cũng đã bị xua tan.
Mà bên trong giấc ngủ, khí thế của Ẩn Thanh Minh cấp tốc được kéo lên, gia tăng dữ dội, vô thức hấp thụ toàn bộ Nguyên Khí và Không Gian Lực ở bốn phương tám hướng xung quanh.
“Đến rồi!” Lúc này Đại Trưởng Lão vẫn luôn biểu lộ trầm trọng cũng không nhịn được mừng rỡ nói:
“Tộc trưởng vốn đã đủ lực lượng đột phá Cửu Cảnh, vấn đề hạn chế chỉ là tâm cảnh chưa đủ mà thôi.”
“Hiện tại Bình Tâm Huyền Sương đã đem tâm cảnh của ngài ấy ổn định, bài trừ tạp niệm, đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn chỉ là việc nước chảy thành sông.”
“Ẩn Không Tộc chúng ta trở thành Cửu Cảnh Chí Tôn Thế Lực.” Nhị Trưởng Lão cười không khép miệng được.
“Chúc mừng chúc mừng, tất cả là nhờ có chủ công.” Các vị trưởng lão khác của Ẩn Không Tộc cũng vui vẻ tiến vào.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ...
Quả nhiên khí thế của Ẩn Thanh Minh đang điên cuồng tăng cao, cơ thể trôi nổi lơ lửng, Không Gian xung quanh vì sự tồn tại của hắn mà trở nên run rẩy.
Vốn đã thân tàn ma dại, bất quá sau khi tiến vào Cửu Cảnh Chí Tôn, tâm cảnh khôi phục, Ẩn Thanh Minh liền trở thành một nam tử tuấn lãng, tóc dài tung bay, khí chất ngất trời.
Chậm rãi mở ra đôi mắt thâm thuý, quét nhìn các vị trưởng lão một vòng, chắp tay cảm kích lên tiếng:
“Đa tạ các vị trưởng lão hết mình hỗ trợ bổn toạ đột phá.”
“Tham kiến tộc trưởng!” Các vị trưởng lão hưng phấn hành lễ.
“Lão ngũ đâu?” Ẩn Thanh Minh nhíu mày hỏi, hắn vì sao không thấy Ngũ Trưởng Lão?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trong lòng cười khổ, Ngũ Trưởng Lão là người đã hy sinh trong trận chiến với Sinh Tử Nhất Tộc tại Ẩn Châu rồi.
“Bẩm tộc trưởng, chuyện này nói ra khá dài.” Đại Trưởng Lão nói.
“Vậy còn Tiểu Ảnh?” Ẩn Thanh Minh trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chẳng lẽ tiểu nữ nhi của mình cũng đã xảy ra chuyện?
Thân là người đứng đầu một tộc, hắn không khó nghe ra từ trong giọng điệu của các vị trưởng lão ngữ khí phức tạp, e rằng thời gian qua đã có rất nhiều thứ phát sinh.
Cửu Cảnh Chí Tôn uy áp bùng nổ, trực tiếp phá tan hư không lao ngục chỉ có thể giam cầm Bát Cảnh mà ung dung bước ra ngoài, nghiêm nghị hỏi lại:
“Tiểu Ảnh tình huống thế nào?”
“Tộc trưởng an tâm, Công Chúa vẫn bình an vô sự, nàng đang canh giữ ngoài cửa mật thất cho chủ công bế quan.”
“Chủ công?” Ẩn Thanh Minh sắc mặt ngưng lại, chân mày nhíu chặt.
Nữ nhi của hắn đường đường là Ẩn Không Công Chúa, thiên chi ngọc diệp, cao quý vô song lại phải đi vì người khác canh giữ mật thất?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Với bản năng của một người làm phụ thân, Ẩn Thanh Minh vô thức tức giận.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...
Các vị trưởng lão chưa kịp giải thích, toàn bộ Ẩn Không Tộc bỗng nhiên lắc lư kịch liệt, kèm theo đó là thanh âm cao cao tại thượng vang vọng thương khung:
“Ẩn Không Tộc người cầm đầu ở đâu? Mau ra diện kiến bổn Thái Tử!”
“Kẻ nào gọi bổn toạ?” Ẩn Thanh Minh đang nổi nóng, nghe thấy thanh âm này còn nghĩ rằng đây chính là “chủ công” trong lời nói của các vị Trưởng Lão.
Hắn gầm lên một tiếng, thân thể đã như đạn pháo xuyên thủng không gian.
Một đám trưởng lão cảm giác được có điều chẳng lành, lập tức đuổi theo.
...
Bên ngoài địa bàn của Ẩn Không Tộc, Thời Không Thái Tử - Thời Phá Vân ngạo nghễ chắp tay.
Đi sau lưng hắn không có nhiều người, chỉ có ba thân ảnh thu liễm mọi khí tức, nhìn như vô hại đang đứng tại nơi đó.
Một là nam nhân trung niên khí độ bất phàm, đầu đội vương miệng, tay cầm Trường Thương, chính là Tam Trưởng Lão của Thời Không Tộc – Thời Nhân, tu vi Thất Cảnh Chí Tôn.
Một là mỹ phụ dung nhan có biểu lộ lãnh ngạo, kiều diễm và quyến rũ, thân khoác áo choàng đỏ rực như lửa, chính là Nhị Trưởng Lão của Thời Không Tộc – Thời Diễm.
Cuối cùng là một lão già lưng còng, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nhúm, hai mắt nhắm chặt.
Nhìn tưởng chừng chỉ là một lão nhân gần đất xa trời, nhưng lại là cường giả vang danh hư không, đại trưởng lão của Thời Không Tộc – Thời Địa, Cửu Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật.
Lần này đến Ẩn Không Tộc chẳng cần mang theo quá nhiều người, chẳng cần xuất động Hư Không Mật Thám, Thời Phá Vân vẫn tự tin nắm gọn Ẩn Không Tộc vào trong tay.
Bởi vì dựa vào tình báo, Ẩn Không Tộc Trưởng đã tẩu hoả nhập ma thần trí bất ổn, cường giả mạnh nhất hiện nay của Ẩn Không Tộc chỉ có Ẩn Không Công Chúa và Đại Trưởng Lão là hai vị Thất Cảnh Chí Tôn mà thôi.
Mà bản thân của Thời Phá Vân cũng là một vị Thất Cảnh Chí Tôn, lại thêm ba vị trưởng lão tu vi áp đảo, chẳng phải có thể dễ dàng quét ngang Ẩn Không Tộc hay sao?
Hắn phải cho Ẩn Không Tộc biết hậu quả của việc đắc tội với bản thân mình.
Về phần tên người thần bí sở hữu Kiếm Trận mạnh mẽ kia, đối mặt với đại trưởng lão Thời Địa, toà Kiếm Trận đó chắc chắn không làm nên trò trống gì.
Đây là sự tự tin của Thời Phá Vân.
ĐÙNG!
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh từ nơi xa xôi bên trong Ẩn Không Tộc đột ngột bắn ra.
Chính là Ẩn Thanh Minh đang bùng nổ toàn diện sức mạnh của một Cửu Cảnh, trong tay nắm lấy Liêm Đao trong suốt.
Vừa mới hiện thân, cơ thể của hắn đã hoà tan vào không gian biến mất như không hề tồn tại.
Khả năng ẩn thân của Ẩn Không Tộc được Cửu Cảnh Chí Tôn thi triển liền trở nên đáng sợ.
“Không xong!” Đại Trưởng Lão biến sắc, vội vàng quát lên:
“Thái tử cẩn thận!”
Nhưng chỉ vừa kịp mở miệng...
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đầu của Thời Phá Vân bắn lên giữa màn đêm, một cột máu phun ra xối xả.
Ba vị trưởng lão đứng cạnh Thời Phá Vân co rụt đôi mắt lại.
Mọi thứ vừa rồi diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không ai ngờ đến.
Tại sao nói Ẩn Không Tộc không có Cửu Cảnh Chí Tôn cơ mà?
Vậy người vừa ra tay là ai? Lại gọn gàng dứt khoát đem đầu của Thời Phá Vân nhổ lên rồi hả?
Bất quá thân là thái tử của Thời Không Tộc, Thời Phá Vân đương nhiên không dễ chết như vậy.
Ngay khi đầu hắn bay lên khỏi cổ, một loại Thời Gian Chi Lực thần kỳ đến cực điểm bỗng nhiên vờn quanh ngay tại vị trí vết thương.
Theo sau đó, vùng thời gian tại ngay cổ đảo ngược trở lại...khiến đầu của Thời Phá Vân như chưa từng bị chém, khôi phục nguyên trạng.
“Phù...” Thời Phá Vân thở hổn hển, cả khuôn mặt anh tuấn lúc này vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Nếu không phải có Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Hộ Mệnh Thời Gian phòng thân, sợ rằng đã vô duyên vô cớ chết lãng xẹt rồi.
Hộ Mệnh Thời Gian là loại Vĩnh Hằng Thời Gian sẽ kích hoạt mỗi khi chủ nhân bị giết chết, đem thời gian xung quanh cơ thể quay ngược về thời điểm còn sống, làm lành mọi tổn thương.
Tuy nhiên cái giá phải trả mỗi lần Hộ Mệnh Thời Gian kích hoạt sẽ là hao tổn tuổi thọ, tuỳ vào mức độ nặng nhè mà Nguyên Giới phản phệ khi đã tác động đến thời gian của nó.
Vậy nên đừng nhìn thấy Thời Phá Vân còn sống mà vui mừng, trong lòng của hắn lúc này đang phẫn nộ đến điên cuồng khi đã đánh mất hàng vạn năm tuổi thọ, hơn nữa tuổi thọ này không thể phục hồi bằng tài nguyên, bất kể là tài nguyên cao cấp đến mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nói vừa rồi Thời Phá Vân đã đánh đổi tuổi thọ để đi từ cõi chết trở về...
“Chết!”
Nhìn thấy Thời Phá Vân sống lại, Ẩn Thanh Minh không từ bỏ ám sát, tiếp tục lao đến.
“Làm càn!”
Bất quá Thời Địa đã kịp phản ứng.
Chỉ thấy ông ta gầm lên một tiếng, từ trong miệng là âm ba công khủng bố mang theo sóng xung kích khuếch tán đi ra.
Sóng xung kích quét ngang không gian khiến tất cả sụp đổ, Ẩn Thanh Minh ẩn nấp bên trong cũng không chịu đựng nổi âm ba oanh tạc, thân thể rốt cuộc bại lộ ra ngoài.
Mà lúc này tất cả mới có thể nhìn rõ diện mục của hắn, Thời Địa biểu tình thoáng cái liền ngưng trọng:
“Thì ra là Ẩn Thanh Minh, chẳng phải ngươi đã tẩu hoả nhập ma rồi sao? Hiện tại còn thành công đột phá Cửu Cảnh?”
“Hừ, ta không cần biết giữa Thời Không Tộc và Ẩn Không Tộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng các ngươi tuyệt đối đừng mơ ức hiếp Tiểu Ảnh.” Ẩn Thanh Minh lăng lệ nói.
“Tộc trưởng hiểu lầm!”
Lúc này Đại Trưởng Lão cũng đuổi kịp, vội vàng giải thích:
“Thời Không Thái Tử ngấp nghé công chúa, muốn bắt nàng làm thiếp...nhưng chủ công của chúng ta là người khác, không liên quan.”
“Hừ, vậy chủ công là ai?” Ẩn Thanh Minh nghiêm nghị hỏi.
“Khoan hãy nói đến, trước mắt đem Thời Không Tộc đẩy lùi rồi tính.” Nhị Trưởng Lão khuyên can.
“Được.” Ẩn Thanh Minh cảm thấy có lý, dù sao mình đã lạc hậu nhiều năm, tạm thời cứ tin tưởng lời của các trưởng lão thân tín.
Nghĩ đến đây, Ẩn Thanh Minh hướng Thời Địa quát lên:
“Mặc dù nội tình Ẩn Không Tộc chúng ta không sánh bằng các ngươi, nhưng hiện tại bổn toạ đã có đủ thực lực, nếu các ngươi khinh người quá đáng, bổn toạ sẳn sàng cùng Thời Không Tộc đồng quy vu tận.”
“Đồng quy vu tận, ngươi xứng sao?” Thời Phá Vân phẫn nộ nghiến răng:
“Thời Không Tộc không chỉ có một Cửu Cảnh, đừng tưởng ngươi đã đột phá Cửu Cảnh thì ghê gớm lắm.”
Vừa bị Ẩn Thanh Minh chém cho cụt đầu, nếu không tìm cách đánh cho hả giận, hắn làm sao có thể cam tâm?
“Hahaha.” Nào ngờ Ẩn Thanh Minh ngửa đầu cười phá lên:
“Các ngươi có giỏi thì đánh Ẩn Không Tộc đi, bổn toạ bằng vào khả năng của mình, tự tin có thể lẻn vào ám sát tất cả tộc nhân tu vi từ Bát Cảnh Chí Tôn trở xuống của các ngươi sau đó nghênh ngang bỏ trốn, thích thì cả hai tộc cùng cá chết lưới rách.”
“Tên này điên.” Nhị trưởng lão Thời Diễm nhịn không được mắng chửi.
“Nhưng hắn thật sự có khả năng để làm ra việc điên cuồng đó.” Sắc mặt Thời Địa trở nên vô cùng khó coi:
“Giữa Cửu Cảnh Chí Tôn và Cửu Cảnh Chí Tôn, không ai dám tự tin mình có thể ngăn chặn đối phương ra tay giết người xung quanh.”
“Ẩn Thanh Minh có thể lựa chọn né tránh chiến đấu với lão phu và tộc trưởng, ngược lại khắp nơi chạy lung tung ám sát, giết chết tất cả những tộc nhân khác của chúng ta.”
“Đến khi đó, dù chúng ta tiêu diệt toàn bộ Ẩn Không Tộc thì có ý nghĩa gì? Chính là đồng quy vu tận theo lời hắn nói.”
Sắc mặt Thời Nhân và Thời Diễm trở nên trịnh trọng, vừa rồi khi Ẩn Thanh Minh ra tay chém đầu Thời Phá Vân đã chứng minh hắn thật sự có bản lĩnh như thế.
Bất cứ chủng tộc nào, một khi đã đạt đến Cửu Cảnh Chí Tôn đều là tồn tại không thể xem thường, Ẩn Thanh Minh của Không Tộc cũng giống như vậy.
“Thái Tử, tình báo có sai lệch, Ẩn Không Tộc nay đã là Cửu Cảnh Chí Tôn Thế Lực, lão phu thiết nghĩ cần phải trở về bẩm báo, chờ đợi chỉ thị của tộc trưởng.” Thời Địa đề nghị nói.
“Khốn nạn, tại sao lão ta có thể trở thành Cửu Cảnh Chí Tôn?” Thời Phá Vân hận không thể ngửa đầu rít gào.
Lần này hắn nhờ phụ hoàng làm chủ, xuất động ba vị trưởng lão hàng đầu của Thời Không Tộc, cứ tưởng sẽ dễ dàng thu Ẩn Thanh Ảnh vào trong tay, có được mỹ nhân hầu hạ, đồng thời tiện thể thu phục Ẩn Không Tộc về dưới trướng.
Kết quả Ẩn Thanh Minh đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn, trở thành nhân vật mà Thời Không Tộc cũng phải xem trọng.
Tuy rằng không cam tâm, Thời Phá Vân cũng biết đây đã là cục diện không thể thay đổi.
“May cho các ngươi, không có lần sau.” Để lại một câu uy hiếp, Thời Phá Vân hướng ba vị Trưởng Lão phất tay:
“Chúng ta đi!”
Ẩn Thanh Minh híp mắt nhìn mấy tên này, vừa rồi hắn chỉ mở miệng uy hiếp mà thôi, đương nhiên thật sự không muốn đánh đổi tính mạng của tất cả tộc nhân chỉ để đồng quy vu tận với Thời Không Tộc.
Trừ khi bị ép vào bước đường cùng, bằng không hắn sẽ cố gắng bảo vệ tộc nhân của mình hết sức khả năng.
Thời Không Tộc nội tình lâu đời, nếu như có thể tránh...Ẩn Thanh Minh vạn phần không muốn xung đột.
Mà ngay khi Thời Phá Vân mấy người vừa quay lưng muốn bước vào cánh cửa không gian, một giọng nói chợt vang vọng mà lên:
“Thời Không Tộc muốn đi? Có hỏi qua ý bổn cung chưa hả?”
Toàn trường đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Ẩn Thanh Ảnh đang bồi tiếp một tên nam tử cười tà bước đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro