Lạc Nam nguy hi...
Akay Hau
2024-11-22 05:33:41
Nhìn một ngụm máu Bách Hiểu Sinh phun ra, đám đông ánh mắt hiện lên tia cười trên nổi đau của người khác…
Trước đó tên này mặc dù tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo và đắc ý trong ánh mắt không sao giấu được đã khiến bọn họ không vừa lòng…
Ở đây đều là nhân vật thành tinh, đương nhiên hiểu mưu tính của Bách Hiểu Sinh đối với Tinh Linh Nữ Vương và Tinh Linh Nữ Quốc…
Nhưng người ta có bối cảnh, có thực lực…lại có phần quà quý giá đầy sức cám giỗ…đám người chỉ đành thở dài chấp nhận mà không có cách nào…
Hiện tại thì sao? Lạc Nam ra tay chẳng khác nào cú tát vang dội lên mặt Bách Hiểu Sinh, khiến da mặt hắn tê rát…
Trước Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, cái gì Mộc Phong Vi Trận chính là rác rưởi…
Ngoài chế nhạo Bách Hiểu Sinh, đám người cũng âm thầm khiếp sợ nhìn về Lạc Nam…người thanh niên này thủ đoạn không đơn giản chút nào…
Tinh Linh Nữ Vương khi nhận quà của người khác, ít nhiều cũng mở miệng khách sáo một vài câu, thậm chí đem vật phẩm có giá trị cao hơn ra trao đổi…
Nhưng điều đó ở trước mặt Lạc Nam hoàn toàn không tồn tại, người này vừa mở miệng đã phủ đầu Nữ Vương bằng cách nêu ra hai ân tình mà Tinh Linh Đảo từng giúp Diễm Nguyệt Kỳ và hắn, triệt để cắt đứt đường khách sáo hay từ chối của Nữ Vương rồi…
Thậm chí ép nàng nhỏ máu nhận chủ…
Phần quà giá trị bất phàm, thủ đoạn tặng quà càng là quyết đoán mạnh mẽ…
Không thể xem thường a…
“Bách công tử đừng tức giận, Mộc Phong Vi Trận có thể bán cho Đa Bảo Các chúng ta, làm vật phẩm trong buổi đấu giá không tệ đâu…” Thiên Diệp Dao cười hì hì nói, gương mặt hưng phấn như hoa hồng nở rộ…
Ngay cả tính cách vốn kiêu ngạo như Diễm Nguyệt Kỳ cũng quăng đến ánh mắt trêu tức, càng thêm khoác chặt cánh tay Lạc Nam…
Bách Hiểu Sinh hai mắt đỏ ngầu muốn sung huyết, kế hoạch của hắn vốn hoàn mỹ không một kẻ hở, cuối cùng lại ê chề ngậm đắng thất bại…làm sao có thể không bị đả kích đến mức phún máu?
Tuy nhiên tên này không hổ danh thiên kiêu có lòng dạ khó lường, biểu hiện tiếp theo của hắn khiến đám đông phải lau mắt mà nhìn…
Chỉ thấy hắn nuốt xuống máu huyết dâng đến lồng ngực, tơ máu trong mắt nhạt xuống, ung dung chắp tay cười nhạt:
“Hiểu Sinh tu luyện không tinh, vì thế gặp chút nội thương dẫn đến phun máu, các vị chê cười rồi…”
“Phi”
Đám người âm thầm phỉ nhổ, ngươi tức giận thổ huyết ai mà chả thấy? lại đổ thừa cho tu luyện?
Lạc Nam hơi híp con mắt, không biết tên Bách Hiểu Sinh này muốn làm gì…
Bách Hiểu Sinh đột nhiên quay sang Lạc Nam hết sức chân thành nói:
“Lạc Nam công tử dâng lên phần quà bất phàm, Hiểu Sinh cam bái hạ phong, thay mặt Tinh Linh Tộc cảm thấy vui mừng và hãnh diện, gửi đến lời đa tạ chân thành nhất…”
Nói xong hướng Lạc Nam chắp tay…
“Ta nhổ vào…”
Đám người thầm mắng Bách Hiểu Sinh da mặt dày, bất quá lời nói của hắn hoàn toàn mang theo ý tốt, không thể đứng ra chỉ trích…
Chỉ trong một câu nói đã vô hình chung xem Lạc Nam là người ngoài, mà Bách Hiểu Sinh hắn giường như là một phần thuộc về Tinh Linh Nữ Quốc vậy…
“Tinh Linh Tộc cũng không phải nhà của ngươi, đừng thấy sang bất quàng làm họ…” Á Nhi lầu bầu trong miệng khiến đám đông cố gắng nhịn cười…
Lời của nàng tuy rất nhỏ, nhưng người ở đây đều là Luyện Hư Kỳ trở lên, đương nhiên nghe lọt lỗ tai…
Lạc Nam âm thầm hướng về tiểu nha đầu giơ lên một ngón tay cái…
Tinh Linh Nữ Vương thản nhiên mà đứng, không hề trách cứ Á Nhi dù chỉ một lời càng khiến đám người tiếp tục hướng ánh mắt trêu chọc nhìn Bách Hiểu Sinh…
Sắc mặt tên này hơi giật giật một tí, hai tay nâng lấy Mộc Phong Vi Trận, từ tốn mà đến, đường hoàng ngẩng đầu, nhìn Tinh Linh Nữ Vương chân thành nói:
“Quà Hiểu Sinh đã tặng ra không có ý định thu lại, nếu Nữ Vương chê bai có thể vứt bỏ, dù ném đi ta cũng không có gì để nói…”
“Cao minh…” Lạc Nam âm thầm gật đầu, tên Bách Hiểu Sinh này lại khiến hắn đánh giá cao hơn một bậc…
Nếu trong tình cảnh hiện tại, Bách Hiểu Sinh tức giận dậm chân, mang theo Mộc Phong Vi Trận oán hận rời đi, như vậy Lạc Nam sẽ xem thường hắn, không xem tên này là đối thủ gì to tát…
Ngược lại, Bách Hiểu Sinh lại phớt lờ sự xấu hổ mà bất chấp dâng quà, dù biết món quà quý giá này của mình rất có thể bị ném vào sọt rác…
Hành động như vậy chẳng khác nào gián tiếp chứng minh Bách Hiểu Sinh hắn có lòng dạ rộng rãi, có mưu trí, tâm cơ trầm ổn, cách ứng xử tình huống khủng bố…lại có phách lực…
Khôn ngoan vô cùng…
Quả nhiên ánh mắt đám quan khách nhìn về Bách Hiểu Sinh đã có sự thay đổi…không còn vẻ chế nhạo, trái lại là ngưng trọng cùng khâm phục…
Dù không là gì so với Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm nhưng Mộc Phong Vi Trận nói thế nào thì nói, vẫn là vật trân quý bậc nhất Tinh Cầu…
Bách Hiểu Sinh sẳn sàng đem nó đẩy ra ngoài không chút do dự, dù biết rằng mưu tính ban đầu của mình đã hoàn toàn bị lật đổ…hảo phách lực a…
Ngay cả Tinh Linh Nữ Vương trong lòng cũng âm thầm cảm thán một tiếng không hổ là thiếu chủ Bách Linh Học Phủ…
Biểu hiện của Bách Hiểu Sinh đã khiến nàng lại không thể tiếp tục từ chối Mộc Phong Vi Trận, đúng như lời hắn nói, dù nàng có đem nó ném vào sọt rác cũng không thể không nhận…
Nếu không nhận chẳng khác nào không nể mặt Bách hiệu trưởng…
Mà Bách Hiểu Sinh qua đó càng thành công hơn, để lại một ấn tượng trong mắt Tinh Linh Nữ Vương…
Tên này vậy mà chỉ qua vài câu nói đã xoay chuyển ván cục, hết sức kinh người…
“Là một kẻ khó chơi đây…” Lạc Nam âm thầm nghĩ…
Trước tình cảnh này ngay cả hắn cũng đã không còn cách nào khác ngăn cản Nữ Vương nhận quà từ Bách Hiểu Sinh cả…
Bất quá Lạc Nam không quá để tâm, so với Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm của hắn, Mộc Phong Vi Trận sẽ bị Tinh Linh Đảo ném vào một góc không dùng tới…
Ngày sau khi sử dụng Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, trong lòng các Tinh Linh cũng chỉ nghĩ đến người tặng là hắn, Mộc Phong Vi Trận sẽ dần trôi vào quên lãng trong tâm trí các nàng…
Bách Hiểu Sinh vẫn là kẻ thua cuộc, tuy nhiên thua không quá thảm mà thôi…
Đạo lý này người ở đây đều hiểu…
Lần giao phong đầu tiên giữa một Thiên tài thành danh lâu năm cùng một yêu nghiệt vừa xuất thế, kết quả cuối cùng yêu nghiệt Lạc Nam chiến thắng…
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó…
Tinh Linh Nữ Vương giao Mộc Phong Vi Trận vào tay một nữ Tinh Linh tướng quân hết sức tùy ý, ưu nhã bước đến cạnh Lạc Nam, môi thơm cao quý khai mở:
“Dù nói thế nào, Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm quá mức trân quý, bản vương quyết định kể từ hôm nay, Lạc Nam công tử sẽ là bằng hữu thân thiết của Tinh Linh Đảo chúng ta, có thể xuất nhập tùy ý, khi bằng hữu gặp nạn, Tinh Linh Đảo sẽ không do dự trợ giúp…”
“Hít…”
Đám người hít một ngụm khí lạnh, Hải Ứng Thiên cùng Hải Phi Vân mồ hôi chảy dọc sống lưng…
Được Tinh Linh Nữ Vương nói lời này, Lạc Nam hoàn toàn có thể ở Hải Châu Đại Lục đi ngang, dù có người muốn ra tay với hắn cũng chỉ có thể đánh lén, không dám công khai đuổi giết nữa…
Lạc Nam nhìn về phía nàng càng thêm ôn nhu, rõ ràng là muốn lấy cớ để bảo vệ hắn sau lần này, sợ hắn trở thành mục tiêu của Bách Hiểu Sinh hay Hải Cung đây mà…
Trong mắt Tinh Linh Nữ Vương khi nhìn về Lạc Nam cũng có một tia kỳ dị rất nhỏ…
Không một ai biết rằng, ngoài việc điều khiển thiên nhiên, Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm này còn có một công dụng đặc biệt quan trọng mà chỉ nàng khi nhận chủ mới biết được…
Đó là giúp chủ nhân của nó hòa hợp hơn, hiểu rõ hơn, lý giải sâu hơn với các thuộc tính trong trời đất cũng như Thiên Địa Linh Khí…điều này trợ giúp rất khủng khiếp trong con đường tu luyện và lĩnh ngộ của bất kỳ tu sĩ nào…
Tinh Linh Nữ Vương thậm chí cảm ứng được tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ của mình hơi xao động, có tiến triển từng chút một…
Nếu vận dụng tốt Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, ngày nàng đột phá Hợp Thể Viên Mãn không còn xa…
Lạc Nam đương nhiên biết công dụng đó, nhưng hắn lại khiêm tốc không nói ra, để tránh mang lại phiền phức cho nàng cũng như Tinh Linh Đảo…
Bởi vì công dụng này quá mức nghịch thiên, chỉ sợ dù là Độ Kiếp Kỳ cũng nảy sinh tham niệm…
“Cảm tạ…” Tinh Linh Nữ Vương bí mật truyền âm, dù chỉ hai từ nhưng tràn ngập diệu dàng…
“Vì nàng xứng đáng…” Lạc Nam nhìn vào đôi mắt như lục ngọc kia, cũng đáp lại hết sức ngắn gọn…
Hắn là một người đơn giản, ai có ân với hắn sẽ được trả ơn gấp trăm lần…
Tinh Linh Nữ Quốc trước cứu mạng Nguyệt Kỳ, sau giải vây cho hắn đồng thời bí mật tặng luôn Nhân Sâm Triệu Năm…
Một Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm hắn thấy còn không đủ đâu…
Hai người nhìn nhau, giường như hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì…
Có cảm giác như tri kỷ tâm giao…mặc dù thân phận còn chênh lệch…
Không ai biết rằng sau lớp khăn che mặt kia, đôi môi kiều diễm ấy đang mỉm cười ngọt ngào…
Diễm Nguyệt Kỳ đôi mắt hưng phấn, có thể làm tỷ muội với Nữ Vương tiền bối thì thật không tệ nha…
Đám đông chưa hết bất ngờ khi Lạc Nam trở thành bằng hữu của Tinh Linh Đảo, một quả bơm khác lại bất chợt nổ vang…
Chỉ nghe…
“Hì hì, Lạc Lạc cũng là đối tác lớn của Đa Bảo Các chúng tôi đấy, mặc dù Đa Bảo Các không xen vào tranh đấu trong thiên hạ, nhưng bảo hộ đối tác làm ăn của mình là chuyện nên làm…” Thiên Diệp Dao cười tủm tỉm mở miệng…
“Con bà nó…ta xxx…”
Có người không nhịn được âm thầm chửi thề…
Được hai thế lực cự đầu đứng ra bảo kê, chuyện này quá mức hoang đường…
Không ít ánh mắt ghen ghét đổ dồn về phía thanh niên kia…
“Ực, nếu ta nhớ không lầm, Lạc Nam công tử hình như còn là rể Ải Nhân Đảo…” Một tên tán tu cường giả lẩm bẩm nói…
Xoạt…
Hắn vừa dứt lời, vài người không nhịn được đứng bật dậy…
Lúc này bọn hắn mới nhớ đến quả thật có chuyện như vậy, Ái Tâm là đồ đệ độc nhất của Ải Nhân Tộc Trường, mà tên này vừa đính hôn cùng nàng không lâu…
“Ông trời của ta, có thiên lý hay không?” Hải Phi Vân cùng Đan Mạnh trong lòng cuồng hống…
Ánh mắt của Bách Hiểu Sinh cũng hơi co rụt lại…thân phận của người này đã không kém gì hắn…
Bát Cấp Luyện Khí Sư như Ải Nhân Tộc Trưởng, dù thực lực không bằng, nhưng thân phận ngang hàng với Phụ Thân hắn đấy, còn là một khách khanh trưởng lão có địa vị và quan hệ rộng tại Bách Linh Học Phủ…
Lúc này đây, muốn ra tay với Lạc Nam phải tính trước tính sau, không thể dùng thế ép người được…
Lần đầu tiên trong đời, Bách Hiểu Sinh thật sự kiêng kỵ một người, buồn cười chính là người này số tuổi chưa đến 20…
…
“Liệu có nên hóa thù thành bạn với hắn? Bỏ qua Cầm Hải Xích hay không?” Hải Ứng Thiên ngồi yên một chỗ bắt đầu lưỡng lự…
Ngay cả hình bóng Nữ Vương cũng tạm thời bị hắn quên mất…
Nguyên nhân gây thù với Lạc Nam này bắt nguồn từ Trầm Quyết, mà Trầm Quyết chỉ là đệ tử của Đại Trưởng Lão chứ không phải của Cung Chủ như hắn…
Vì một Cầm Hải Xích và Trầm Quyết mà đắc tội với kẻ có bối cảnh như Lạc Nam hoàn toàn không khôn ngoan chút nào…
Đó là chưa kể thân phận chân thật của người này còn là một ẩn số…
Hải Ứng Thiên có thể leo đến ngôi Cung Chủ không phải kẻ ngu xuẩn, hắn biết cân nhắc nặng nhẹ đấy…
“Không được, khi về ta phải thuyết phục Đại trưởng lão chủ động giao ra Trầm Quyết, hóa thù thành bạn với Lạc Nam…” Hải Ứng Thiên rốt cuộc âm thầm quyết tâm…
“Không hổ là Thiên Đạo Chi Tử, ngay cả Tinh Linh Nữ Quốc cũng chủ động kết giao, Đa Bảo Các và Ải Nhân Đảo cũng có quan hệ…không hổ là Thiên Đạo Chi Tử a…” Cơ Kha liên tục tự tẩy não chính mình, với lý do hoàn toàn hợp lý…
“Có thể được Tinh Linh Tộc đối xử chân thành, chính là phúc phận của Lạc Nam và Nguyệt Kỳ…” Lạc Nam nắm tay nhạc mẫu đại nhân mở miệng cười, hướng về toàn thể Tinh Linh Đảo gật đầu…
“Chúng ta cảm tạ Lạc công tử mới đúng, hì hì…” Các Tinh Linh cười khúc khích…
“Quan khách đã tặng quà hết rồi, đến lượt nữ nhi hì hì…” Á Nhi bất chợt nghịch ngợm mỉm cười, nhìn mẫu thân ngọt ngào nói…
“Vi nương chờ quà của ngươi nhất đấy!” Tinh Linh Nữ Vương bật cười, trong mắt tràn ngập mẫu tính…
Lạc Nam cũng hứng thú nhìn qua...
Chỉ thấy tiểu nha đầu hết sức cẩn thận từ lồng ngực móc ra một bình ngọc trong suốt, bên trong là từng viên đan dược màu hồng phấn thơm ngào ngạt…
“Dưỡng Nhan Đan?” Tròng mắt Đan Vô Hành co lại, thứ này Đan Cốc mặc dù có, nhưng số lượng rất ít…Hàng năm chỉ cung cấp cho Đan gia các vị phu nhân mà thôi…
Xem ra lời đồn Đa Bảo Các gần đây bán ra lượng lớn Dưỡng Nhan Đan không phải giả a...
Trong lòng Lạc Nam ấm áp trước tình cảnh này, tiểu cô nương rất hiếu thảo đấy…
“Mặc dù mẫu thân đã là đệ nhất mỹ nhân, nhưng có thêm Dưỡng Nhan Đan, nhất định sẽ trở thành đệ nhất tiên tử…” Á Nhi kiêu ngạo nói, hai tay nhỏ nhắn nâng lên bình ngọc…
“Á Nhi trong tương lai sẽ vượt qua mẫu thân…” Tinh Linh Nữ Vương trái tim như muốn hòa tan, đem thân thể nhỏ bé kia bế lên ôm lấy…
Bách Hiểu Sinh vô thức nuốt nước bọt, hận không thể thay thế vị trí của Á Nhi, tâm lý biến thái vô cùng…
Lạc Nam cùng Nguyệt Kỳ trở lại chỗ ngồi, nhường sân khấu lại cho Tinh Linh…
“Không biết Lạc Nam công tử từ nơi nào đạt được Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm? Ta đồng ý dùng giá cao mua thêm một viên…” Đan Vô Hành không biết từ bao giờ đã bước đến, hai mắt nóng rực nhìn hắn…
Nếu Đan Cốc cũng có một Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh…
Thiên Diệp Dao và đám người lập tức vểnh tai, ngay cả Bách Hiểu Sinh cùng Khảo gia nhị lão cũng không ngoại lệ…
“Thứ quý giá như vậy không phải rau cải trắng, tiểu tử được Đại sư phụ ban một viên mà thôi…” Lạc Nam nhún nhún vai nói…
“Đại sư phụ?” Đám người ngưng trọng, có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt như Lạc Nam, không biết là thần thánh phương nào…
“Không biết lệnh sư của công tử là ai?” Đan Vô Hành chắp tay hỏi…
“Thứ lỗi, gia sư căn dặn không thể nói…” Lạc Nam một mặt thành kính nhìn về thiên không, hết sức thành tâm nhắm mắt lại, giường như mở miệng nói tên sư phụ là một loại khinh nhờn…
Hắn càng làm thế càng khiến đám người tin sái cổ…
Mặc dù Lạc Nam lợi hại thật sự, nhưng có thể sở hữu chí bảo như Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm sao? đáp án chính là không…
Xem ra vị đại sư phụ của hắn nhất định là cao nhân lánh đời kinh thiên động địa…
“Ta đã biết, đa tạ…!” Đan Vô Hành không tiếp tục dây dưa dài dòng, trở về vị trí…
Khảo gia nhị lão liếc nhìn nhau âm thầm gật đầu, nếu Lạc Nam có một sư phụ cao nhân chỉ dạy, tiến bộ khủng bố mà bọn hắn nhìn thấy cũng không quá mức kinh ngạc…
Hơn nữa theo lời hắn nói Đại Sư Phụ, như vậy nhất định sẽ có Nhị sư phụ hay thậm chí tam sư phụ…, tên này sư phụ không chỉ có một a…
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam trở thành nhân vật có bối cảnh nguy hiểm bậc nhất trong mắt đám lão già Hải Châu…
Ngay cả vốn điềm tĩnh không màn thế sự như Thủy Tích Quân cũng âm thầm suy nghĩ:
“Trở về phải căn dặn toàn bộ Thủy Thiên Tông tránh xung đột với người này…”
Trước đó tên này mặc dù tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo và đắc ý trong ánh mắt không sao giấu được đã khiến bọn họ không vừa lòng…
Ở đây đều là nhân vật thành tinh, đương nhiên hiểu mưu tính của Bách Hiểu Sinh đối với Tinh Linh Nữ Vương và Tinh Linh Nữ Quốc…
Nhưng người ta có bối cảnh, có thực lực…lại có phần quà quý giá đầy sức cám giỗ…đám người chỉ đành thở dài chấp nhận mà không có cách nào…
Hiện tại thì sao? Lạc Nam ra tay chẳng khác nào cú tát vang dội lên mặt Bách Hiểu Sinh, khiến da mặt hắn tê rát…
Trước Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, cái gì Mộc Phong Vi Trận chính là rác rưởi…
Ngoài chế nhạo Bách Hiểu Sinh, đám người cũng âm thầm khiếp sợ nhìn về Lạc Nam…người thanh niên này thủ đoạn không đơn giản chút nào…
Tinh Linh Nữ Vương khi nhận quà của người khác, ít nhiều cũng mở miệng khách sáo một vài câu, thậm chí đem vật phẩm có giá trị cao hơn ra trao đổi…
Nhưng điều đó ở trước mặt Lạc Nam hoàn toàn không tồn tại, người này vừa mở miệng đã phủ đầu Nữ Vương bằng cách nêu ra hai ân tình mà Tinh Linh Đảo từng giúp Diễm Nguyệt Kỳ và hắn, triệt để cắt đứt đường khách sáo hay từ chối của Nữ Vương rồi…
Thậm chí ép nàng nhỏ máu nhận chủ…
Phần quà giá trị bất phàm, thủ đoạn tặng quà càng là quyết đoán mạnh mẽ…
Không thể xem thường a…
“Bách công tử đừng tức giận, Mộc Phong Vi Trận có thể bán cho Đa Bảo Các chúng ta, làm vật phẩm trong buổi đấu giá không tệ đâu…” Thiên Diệp Dao cười hì hì nói, gương mặt hưng phấn như hoa hồng nở rộ…
Ngay cả tính cách vốn kiêu ngạo như Diễm Nguyệt Kỳ cũng quăng đến ánh mắt trêu tức, càng thêm khoác chặt cánh tay Lạc Nam…
Bách Hiểu Sinh hai mắt đỏ ngầu muốn sung huyết, kế hoạch của hắn vốn hoàn mỹ không một kẻ hở, cuối cùng lại ê chề ngậm đắng thất bại…làm sao có thể không bị đả kích đến mức phún máu?
Tuy nhiên tên này không hổ danh thiên kiêu có lòng dạ khó lường, biểu hiện tiếp theo của hắn khiến đám đông phải lau mắt mà nhìn…
Chỉ thấy hắn nuốt xuống máu huyết dâng đến lồng ngực, tơ máu trong mắt nhạt xuống, ung dung chắp tay cười nhạt:
“Hiểu Sinh tu luyện không tinh, vì thế gặp chút nội thương dẫn đến phun máu, các vị chê cười rồi…”
“Phi”
Đám người âm thầm phỉ nhổ, ngươi tức giận thổ huyết ai mà chả thấy? lại đổ thừa cho tu luyện?
Lạc Nam hơi híp con mắt, không biết tên Bách Hiểu Sinh này muốn làm gì…
Bách Hiểu Sinh đột nhiên quay sang Lạc Nam hết sức chân thành nói:
“Lạc Nam công tử dâng lên phần quà bất phàm, Hiểu Sinh cam bái hạ phong, thay mặt Tinh Linh Tộc cảm thấy vui mừng và hãnh diện, gửi đến lời đa tạ chân thành nhất…”
Nói xong hướng Lạc Nam chắp tay…
“Ta nhổ vào…”
Đám người thầm mắng Bách Hiểu Sinh da mặt dày, bất quá lời nói của hắn hoàn toàn mang theo ý tốt, không thể đứng ra chỉ trích…
Chỉ trong một câu nói đã vô hình chung xem Lạc Nam là người ngoài, mà Bách Hiểu Sinh hắn giường như là một phần thuộc về Tinh Linh Nữ Quốc vậy…
“Tinh Linh Tộc cũng không phải nhà của ngươi, đừng thấy sang bất quàng làm họ…” Á Nhi lầu bầu trong miệng khiến đám đông cố gắng nhịn cười…
Lời của nàng tuy rất nhỏ, nhưng người ở đây đều là Luyện Hư Kỳ trở lên, đương nhiên nghe lọt lỗ tai…
Lạc Nam âm thầm hướng về tiểu nha đầu giơ lên một ngón tay cái…
Tinh Linh Nữ Vương thản nhiên mà đứng, không hề trách cứ Á Nhi dù chỉ một lời càng khiến đám người tiếp tục hướng ánh mắt trêu chọc nhìn Bách Hiểu Sinh…
Sắc mặt tên này hơi giật giật một tí, hai tay nâng lấy Mộc Phong Vi Trận, từ tốn mà đến, đường hoàng ngẩng đầu, nhìn Tinh Linh Nữ Vương chân thành nói:
“Quà Hiểu Sinh đã tặng ra không có ý định thu lại, nếu Nữ Vương chê bai có thể vứt bỏ, dù ném đi ta cũng không có gì để nói…”
“Cao minh…” Lạc Nam âm thầm gật đầu, tên Bách Hiểu Sinh này lại khiến hắn đánh giá cao hơn một bậc…
Nếu trong tình cảnh hiện tại, Bách Hiểu Sinh tức giận dậm chân, mang theo Mộc Phong Vi Trận oán hận rời đi, như vậy Lạc Nam sẽ xem thường hắn, không xem tên này là đối thủ gì to tát…
Ngược lại, Bách Hiểu Sinh lại phớt lờ sự xấu hổ mà bất chấp dâng quà, dù biết món quà quý giá này của mình rất có thể bị ném vào sọt rác…
Hành động như vậy chẳng khác nào gián tiếp chứng minh Bách Hiểu Sinh hắn có lòng dạ rộng rãi, có mưu trí, tâm cơ trầm ổn, cách ứng xử tình huống khủng bố…lại có phách lực…
Khôn ngoan vô cùng…
Quả nhiên ánh mắt đám quan khách nhìn về Bách Hiểu Sinh đã có sự thay đổi…không còn vẻ chế nhạo, trái lại là ngưng trọng cùng khâm phục…
Dù không là gì so với Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm nhưng Mộc Phong Vi Trận nói thế nào thì nói, vẫn là vật trân quý bậc nhất Tinh Cầu…
Bách Hiểu Sinh sẳn sàng đem nó đẩy ra ngoài không chút do dự, dù biết rằng mưu tính ban đầu của mình đã hoàn toàn bị lật đổ…hảo phách lực a…
Ngay cả Tinh Linh Nữ Vương trong lòng cũng âm thầm cảm thán một tiếng không hổ là thiếu chủ Bách Linh Học Phủ…
Biểu hiện của Bách Hiểu Sinh đã khiến nàng lại không thể tiếp tục từ chối Mộc Phong Vi Trận, đúng như lời hắn nói, dù nàng có đem nó ném vào sọt rác cũng không thể không nhận…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không nhận chẳng khác nào không nể mặt Bách hiệu trưởng…
Mà Bách Hiểu Sinh qua đó càng thành công hơn, để lại một ấn tượng trong mắt Tinh Linh Nữ Vương…
Tên này vậy mà chỉ qua vài câu nói đã xoay chuyển ván cục, hết sức kinh người…
“Là một kẻ khó chơi đây…” Lạc Nam âm thầm nghĩ…
Trước tình cảnh này ngay cả hắn cũng đã không còn cách nào khác ngăn cản Nữ Vương nhận quà từ Bách Hiểu Sinh cả…
Bất quá Lạc Nam không quá để tâm, so với Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm của hắn, Mộc Phong Vi Trận sẽ bị Tinh Linh Đảo ném vào một góc không dùng tới…
Ngày sau khi sử dụng Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, trong lòng các Tinh Linh cũng chỉ nghĩ đến người tặng là hắn, Mộc Phong Vi Trận sẽ dần trôi vào quên lãng trong tâm trí các nàng…
Bách Hiểu Sinh vẫn là kẻ thua cuộc, tuy nhiên thua không quá thảm mà thôi…
Đạo lý này người ở đây đều hiểu…
Lần giao phong đầu tiên giữa một Thiên tài thành danh lâu năm cùng một yêu nghiệt vừa xuất thế, kết quả cuối cùng yêu nghiệt Lạc Nam chiến thắng…
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó…
Tinh Linh Nữ Vương giao Mộc Phong Vi Trận vào tay một nữ Tinh Linh tướng quân hết sức tùy ý, ưu nhã bước đến cạnh Lạc Nam, môi thơm cao quý khai mở:
“Dù nói thế nào, Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm quá mức trân quý, bản vương quyết định kể từ hôm nay, Lạc Nam công tử sẽ là bằng hữu thân thiết của Tinh Linh Đảo chúng ta, có thể xuất nhập tùy ý, khi bằng hữu gặp nạn, Tinh Linh Đảo sẽ không do dự trợ giúp…”
“Hít…”
Đám người hít một ngụm khí lạnh, Hải Ứng Thiên cùng Hải Phi Vân mồ hôi chảy dọc sống lưng…
Được Tinh Linh Nữ Vương nói lời này, Lạc Nam hoàn toàn có thể ở Hải Châu Đại Lục đi ngang, dù có người muốn ra tay với hắn cũng chỉ có thể đánh lén, không dám công khai đuổi giết nữa…
Lạc Nam nhìn về phía nàng càng thêm ôn nhu, rõ ràng là muốn lấy cớ để bảo vệ hắn sau lần này, sợ hắn trở thành mục tiêu của Bách Hiểu Sinh hay Hải Cung đây mà…
Trong mắt Tinh Linh Nữ Vương khi nhìn về Lạc Nam cũng có một tia kỳ dị rất nhỏ…
Không một ai biết rằng, ngoài việc điều khiển thiên nhiên, Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm này còn có một công dụng đặc biệt quan trọng mà chỉ nàng khi nhận chủ mới biết được…
Đó là giúp chủ nhân của nó hòa hợp hơn, hiểu rõ hơn, lý giải sâu hơn với các thuộc tính trong trời đất cũng như Thiên Địa Linh Khí…điều này trợ giúp rất khủng khiếp trong con đường tu luyện và lĩnh ngộ của bất kỳ tu sĩ nào…
Tinh Linh Nữ Vương thậm chí cảm ứng được tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ của mình hơi xao động, có tiến triển từng chút một…
Nếu vận dụng tốt Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, ngày nàng đột phá Hợp Thể Viên Mãn không còn xa…
Lạc Nam đương nhiên biết công dụng đó, nhưng hắn lại khiêm tốc không nói ra, để tránh mang lại phiền phức cho nàng cũng như Tinh Linh Đảo…
Bởi vì công dụng này quá mức nghịch thiên, chỉ sợ dù là Độ Kiếp Kỳ cũng nảy sinh tham niệm…
“Cảm tạ…” Tinh Linh Nữ Vương bí mật truyền âm, dù chỉ hai từ nhưng tràn ngập diệu dàng…
“Vì nàng xứng đáng…” Lạc Nam nhìn vào đôi mắt như lục ngọc kia, cũng đáp lại hết sức ngắn gọn…
Hắn là một người đơn giản, ai có ân với hắn sẽ được trả ơn gấp trăm lần…
Tinh Linh Nữ Quốc trước cứu mạng Nguyệt Kỳ, sau giải vây cho hắn đồng thời bí mật tặng luôn Nhân Sâm Triệu Năm…
Một Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm hắn thấy còn không đủ đâu…
Hai người nhìn nhau, giường như hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì…
Có cảm giác như tri kỷ tâm giao…mặc dù thân phận còn chênh lệch…
Không ai biết rằng sau lớp khăn che mặt kia, đôi môi kiều diễm ấy đang mỉm cười ngọt ngào…
Diễm Nguyệt Kỳ đôi mắt hưng phấn, có thể làm tỷ muội với Nữ Vương tiền bối thì thật không tệ nha…
Đám đông chưa hết bất ngờ khi Lạc Nam trở thành bằng hữu của Tinh Linh Đảo, một quả bơm khác lại bất chợt nổ vang…
Chỉ nghe…
“Hì hì, Lạc Lạc cũng là đối tác lớn của Đa Bảo Các chúng tôi đấy, mặc dù Đa Bảo Các không xen vào tranh đấu trong thiên hạ, nhưng bảo hộ đối tác làm ăn của mình là chuyện nên làm…” Thiên Diệp Dao cười tủm tỉm mở miệng…
“Con bà nó…ta xxx…”
Có người không nhịn được âm thầm chửi thề…
Được hai thế lực cự đầu đứng ra bảo kê, chuyện này quá mức hoang đường…
Không ít ánh mắt ghen ghét đổ dồn về phía thanh niên kia…
“Ực, nếu ta nhớ không lầm, Lạc Nam công tử hình như còn là rể Ải Nhân Đảo…” Một tên tán tu cường giả lẩm bẩm nói…
Xoạt…
Hắn vừa dứt lời, vài người không nhịn được đứng bật dậy…
Lúc này bọn hắn mới nhớ đến quả thật có chuyện như vậy, Ái Tâm là đồ đệ độc nhất của Ải Nhân Tộc Trường, mà tên này vừa đính hôn cùng nàng không lâu…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông trời của ta, có thiên lý hay không?” Hải Phi Vân cùng Đan Mạnh trong lòng cuồng hống…
Ánh mắt của Bách Hiểu Sinh cũng hơi co rụt lại…thân phận của người này đã không kém gì hắn…
Bát Cấp Luyện Khí Sư như Ải Nhân Tộc Trưởng, dù thực lực không bằng, nhưng thân phận ngang hàng với Phụ Thân hắn đấy, còn là một khách khanh trưởng lão có địa vị và quan hệ rộng tại Bách Linh Học Phủ…
Lúc này đây, muốn ra tay với Lạc Nam phải tính trước tính sau, không thể dùng thế ép người được…
Lần đầu tiên trong đời, Bách Hiểu Sinh thật sự kiêng kỵ một người, buồn cười chính là người này số tuổi chưa đến 20…
…
“Liệu có nên hóa thù thành bạn với hắn? Bỏ qua Cầm Hải Xích hay không?” Hải Ứng Thiên ngồi yên một chỗ bắt đầu lưỡng lự…
Ngay cả hình bóng Nữ Vương cũng tạm thời bị hắn quên mất…
Nguyên nhân gây thù với Lạc Nam này bắt nguồn từ Trầm Quyết, mà Trầm Quyết chỉ là đệ tử của Đại Trưởng Lão chứ không phải của Cung Chủ như hắn…
Vì một Cầm Hải Xích và Trầm Quyết mà đắc tội với kẻ có bối cảnh như Lạc Nam hoàn toàn không khôn ngoan chút nào…
Đó là chưa kể thân phận chân thật của người này còn là một ẩn số…
Hải Ứng Thiên có thể leo đến ngôi Cung Chủ không phải kẻ ngu xuẩn, hắn biết cân nhắc nặng nhẹ đấy…
“Không được, khi về ta phải thuyết phục Đại trưởng lão chủ động giao ra Trầm Quyết, hóa thù thành bạn với Lạc Nam…” Hải Ứng Thiên rốt cuộc âm thầm quyết tâm…
“Không hổ là Thiên Đạo Chi Tử, ngay cả Tinh Linh Nữ Quốc cũng chủ động kết giao, Đa Bảo Các và Ải Nhân Đảo cũng có quan hệ…không hổ là Thiên Đạo Chi Tử a…” Cơ Kha liên tục tự tẩy não chính mình, với lý do hoàn toàn hợp lý…
“Có thể được Tinh Linh Tộc đối xử chân thành, chính là phúc phận của Lạc Nam và Nguyệt Kỳ…” Lạc Nam nắm tay nhạc mẫu đại nhân mở miệng cười, hướng về toàn thể Tinh Linh Đảo gật đầu…
“Chúng ta cảm tạ Lạc công tử mới đúng, hì hì…” Các Tinh Linh cười khúc khích…
“Quan khách đã tặng quà hết rồi, đến lượt nữ nhi hì hì…” Á Nhi bất chợt nghịch ngợm mỉm cười, nhìn mẫu thân ngọt ngào nói…
“Vi nương chờ quà của ngươi nhất đấy!” Tinh Linh Nữ Vương bật cười, trong mắt tràn ngập mẫu tính…
Lạc Nam cũng hứng thú nhìn qua...
Chỉ thấy tiểu nha đầu hết sức cẩn thận từ lồng ngực móc ra một bình ngọc trong suốt, bên trong là từng viên đan dược màu hồng phấn thơm ngào ngạt…
“Dưỡng Nhan Đan?” Tròng mắt Đan Vô Hành co lại, thứ này Đan Cốc mặc dù có, nhưng số lượng rất ít…Hàng năm chỉ cung cấp cho Đan gia các vị phu nhân mà thôi…
Xem ra lời đồn Đa Bảo Các gần đây bán ra lượng lớn Dưỡng Nhan Đan không phải giả a...
Trong lòng Lạc Nam ấm áp trước tình cảnh này, tiểu cô nương rất hiếu thảo đấy…
“Mặc dù mẫu thân đã là đệ nhất mỹ nhân, nhưng có thêm Dưỡng Nhan Đan, nhất định sẽ trở thành đệ nhất tiên tử…” Á Nhi kiêu ngạo nói, hai tay nhỏ nhắn nâng lên bình ngọc…
“Á Nhi trong tương lai sẽ vượt qua mẫu thân…” Tinh Linh Nữ Vương trái tim như muốn hòa tan, đem thân thể nhỏ bé kia bế lên ôm lấy…
Bách Hiểu Sinh vô thức nuốt nước bọt, hận không thể thay thế vị trí của Á Nhi, tâm lý biến thái vô cùng…
Lạc Nam cùng Nguyệt Kỳ trở lại chỗ ngồi, nhường sân khấu lại cho Tinh Linh…
“Không biết Lạc Nam công tử từ nơi nào đạt được Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm? Ta đồng ý dùng giá cao mua thêm một viên…” Đan Vô Hành không biết từ bao giờ đã bước đến, hai mắt nóng rực nhìn hắn…
Nếu Đan Cốc cũng có một Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh…
Thiên Diệp Dao và đám người lập tức vểnh tai, ngay cả Bách Hiểu Sinh cùng Khảo gia nhị lão cũng không ngoại lệ…
“Thứ quý giá như vậy không phải rau cải trắng, tiểu tử được Đại sư phụ ban một viên mà thôi…” Lạc Nam nhún nhún vai nói…
“Đại sư phụ?” Đám người ngưng trọng, có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt như Lạc Nam, không biết là thần thánh phương nào…
“Không biết lệnh sư của công tử là ai?” Đan Vô Hành chắp tay hỏi…
“Thứ lỗi, gia sư căn dặn không thể nói…” Lạc Nam một mặt thành kính nhìn về thiên không, hết sức thành tâm nhắm mắt lại, giường như mở miệng nói tên sư phụ là một loại khinh nhờn…
Hắn càng làm thế càng khiến đám người tin sái cổ…
Mặc dù Lạc Nam lợi hại thật sự, nhưng có thể sở hữu chí bảo như Ngụy Thiên Nhiên Chi Tâm sao? đáp án chính là không…
Xem ra vị đại sư phụ của hắn nhất định là cao nhân lánh đời kinh thiên động địa…
“Ta đã biết, đa tạ…!” Đan Vô Hành không tiếp tục dây dưa dài dòng, trở về vị trí…
Khảo gia nhị lão liếc nhìn nhau âm thầm gật đầu, nếu Lạc Nam có một sư phụ cao nhân chỉ dạy, tiến bộ khủng bố mà bọn hắn nhìn thấy cũng không quá mức kinh ngạc…
Hơn nữa theo lời hắn nói Đại Sư Phụ, như vậy nhất định sẽ có Nhị sư phụ hay thậm chí tam sư phụ…, tên này sư phụ không chỉ có một a…
Trong lúc nhất thời, Lạc Nam trở thành nhân vật có bối cảnh nguy hiểm bậc nhất trong mắt đám lão già Hải Châu…
Ngay cả vốn điềm tĩnh không màn thế sự như Thủy Tích Quân cũng âm thầm suy nghĩ:
“Trở về phải căn dặn toàn bộ Thủy Thiên Tông tránh xung đột với người này…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro