Bạch Liên Hoa
Akay Hau
2024-11-22 05:33:41
“Sao? đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi…sức khỏe ổn chưa đó?”
Bạch Liên Hoa tròn xoe đôi mắt lúng liếng, đôi môi hơi hé lo lắng nói ra.
Nàng chỉ mới gặp hắn một lần mà thôi, tên này lại bảo nàng cứu mạng hắn hai lần…nhất định là đầu óc chưa tỉnh táo, dù sao hắn trọng thương thật sự quá nặng.
Bạch Liên Hoa không dám tưởng tượng phải chịu công kích như thế nào mới gây nên thương thế thảm trọng như thế, điều kỳ tích là hắn còn sống và đang dần hồi phục…đổi lại là nàng chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Chuyện này khiến nàng vô thức nhớ lại thanh niên tên Văn Lang kia, cũng là một người có tốc độ trị thương kinh người.
Lạc Nam thấy biểu tình đáng yêu của nàng, lúc này mới nhớ đến mình đang ở hình dạng thật sự, không phải Văn Lang…cũng không phải Bách Hiểu Sinh.
Chỉ là gương mặt hắn lúc này da thịt bong tróc sau nhiều lần va chạm cùng Hợp Thể Kỳ, nhận không ra chút anh tuấn vốn có nào, trái lại có phần dữ tợn.
Lạc Nam biết mình vừa lỡ lời, cũng không muốn giải thích dài dòng, nhận ra bàn tay mềm mại của nàng vẫn đang đặt lên ngực mình, không ngừng truyền vào Linh Lực, hắn ôn hòa nói:
“Cảm tạ nàng! Bất quá không cần uổng phí Linh Lực, vài ngày tới ta sẽ tự mình khôi phục…”
Bạch Liên Hoa nghe vậy lườm một cái, nhỏ nhẹ trách cứ:
“Ngươi đừng xạo! với thương thế này nếu không được trị liệu chỉ sợ nửa năm cũng không xuống giường được!”
Lạc Nam nghe vậy bật cười, lúc này mới chú ý đến cơ thể mình đang được đặt trên một chiếc giường gỗ nhỏ ấm áp, chắc hẳn là nàng mang hắn đến nơi này.
Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, hắn cười cười: “Nếu nàng không tin, chúng ta đánh cược một lần!”
“Đánh cược? như thế nào?” Trong mắt Bạch Liên Hoa xuất hiện một tia thích thú, với thân phận cao quý của nàng chưa từng trò chuyện tự nhiên như thế với ai bao giờ.
Đương nhiên cũng chẳng ai dám rủ rê nàng đánh cược…
“Ta cược trong vòng nửa tháng cơ thể mình sẽ hoàn toàn bình phục, nếu ta thắng thì nàng phải cho ta phương thức để liên lạc với nàng ở bất kỳ thời điểm nào!” Lạc Nam tủm tỉm nói ra…
Bạch Liên Hoa nghe vậy gò má hơi hồng, tên này rõ ràng có ý đồ không đứng đắn với nàng, bất quá với tình trạng cơ thể hắn mà muốn tự khôi phục trong nửa tháng quả là bất khả thi, nàng gặt nhẹ một tiếng:
“Nếu ngươi thua thì sao?”
Lạc Nam trầm ngâm một chút, kiên định nói ra: “Nếu nàng thắng thì ta sẽ thay nàng làm một việc bất kỳ, với điều kiện đó không phải chuyện thương thiên hại lý!”
Bạch Liên Hoa hai mắt đảo quanh suy nghĩ, đôi môi chúm chím, bàn tay chống cằm, trong lòng âm thầm buồn cười…nàng chẳng có chuyện gì cần hắn làm cả, huống hồ với thân phận của nàng chỉ cần mở miệng đã có vô số người làm thay, đâu cần tới hắn?
Bất quá nghĩ cũng lạ, đây là lần đầu tiên nàng đánh cược với một người, cảm giác thú vị mới mẻ vô cùng, không muốn bị mất hứng, cái đầu nhỏ gật gật, xem như đồng ý đánh cược cùng Lạc Nam...
Thân là công chúa của một Cửu Cấp Thế Lực, từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã giành hầu hết thời gian để học các loại lễ nghi, cầm kỳ thi họa…Lớn lên một chút thì toàn tâm toàn ý tập trung cho việc Tu Luyện, 16 tuổi Hóa Thần Viên Mãn là minh chứng tốt nhất cho sự nỗ lực của nàng.
Chưa kể một số thời điểm còn phải dùng giọng nói trời phú của mình để hóa giải các xung đột trong Hoàng Triều…
Có thể nói các mối quan hệ của nàng hầu như không có, càng đừng nói đến một người bằng hữu rủ rê đánh cược.
Lạc Nam nhận ra sự cô độc trong mắt người thiếu nữ, âm thầm đau lòng, vươn ra ngón tay út lém lỉnh, dùng giọng điệu trẻ con nói:
“Nghéo tay làm bằng chứng!”
Bạch Liên Hoa hơi ngẩn ngơ trước hành động của hắn, chợt bật cười thích thú, đồng thời vươn ra ngón tay nhỏ của mình…
Hai ngón út nghéo vào nhau, một xúc cảm kỳ diệu xuất hiện khiến gò má nàng ửng hồng, chưa bao giờ Bạch Liên Hoa cùng một nam tử tiếp xúc gần như vậy.
Lúc này, nàng mới nhớ lại thắc mắc trong lòng, trong trẻo nói:
“Ngươi giữ chức vụ gì trong Cung, vì sao trọng thương rơi xuống Thủy Hoa Cốc của ta?”
Nơi bọn họ đang ở là một Sơn Cốc an bình có tên Thủy Hoa Cốc, vị trí của nó nằm trong phạm vi Bạch Sa Hoàng Cung, do từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã ưu thích sự thanh tịnh nên Mẫu Hậu đã kiến tạo nơi này làm chỗ ở riêng cho nàng...
Xung quanh Thủy Hoa Cốc được bao bọc bởi Hoàng Cung, vì thế độ an toàn có thể xem là tuyệt đối, nên không hề có người theo bảo vệ nàng.
Theo suy nghĩ của Bạch Liên Hoa, Lạc Nam nếu đã rơi vào Thủy Hoa Cốc, chứng tỏ hắn cũng là người trong Bạch Sa Hoàng Cung mà thôi.
Bất quá câu trả lời của Lạc Nam lại khiến nàng tròn xoe hai mắt:
“Nơi này gọi Thủy Hoa Cốc sao? ta tình cờ truyền tống đến mà thôi, không phải người của Hoàng Triều!”
Bạch Liên Hoa nghe xong lắp bắp nói:
“Ngươi không phải người của Hoàng Triều? sao biết ta là Tiểu Công Chúa? ta có nên báo với Phụ Hoàng hay không đây?”
Theo quy định của Bạch Sa Hoàng Triều, kẻ lạ mặt nếu tiến vào phạm vi Hoàng Cung sẽ bị bắt giữ dù bất kỳ lý do nào, người này chẳng những đã vào phạm vi Hoàng Cung, còn tiến vào Thủy Hoa Cốc của nàng.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu: “Tiểu công chúa nổi tiếng khắp Hoàng Sa ai mà không biết? mạng của ta là do nàng vất vả lắm mới cứu được…báo cho Phụ Hoàng của nàng chẳng khác nào trở thành công cóc!”
“Nói bậy!” Bạch Liên Hoa không phục, mở miệng phản bác: “Phụ Hoàng rất nhân từ, sẽ không giết ngươi! Cùng lắm là giam giữ một thời gian tra rõ thân phận mà thôi…”
Lạc Nam cũng biết mình ở trước mặt thiếu nữ nói xấu phụ thân của nàng là hành vi ngu xuẩn, bất quá nếu để nàng báo với Bạch Sa Hoàng Đế, dữ nhiều lành ít a…
Với tình cảnh hiện tại, nữ nhân sư phụ có hiện thân cứu giúp được hay không còn là một ẩn số.
“Nếu nàng không chào đón, thì ta đi…đừng báo cho người khác, nhất là phụ hoàng của nàng!”
Hắn nhẹ giọng nói một câu, cố gắng vươn người đứng dậy, chỉ cần thân thể có thể hoạt động...Lạc Nam sẽ tìm mua Tiểu Na Di Phù trên Cửa Hàng để sử dụng.
Răng rắc…
Một cổ đau nhứt từ xương cốt truyền đến, Lạc Nam vừa bước được một bước, cơ thể suy nhược lại ngã xuống, khó khăn quỳ một gối xuống mặt đất…sắc mặt tái nhợt…
Hai bắp đùi bị Thổ Liệt Chỉ của Tam Lão và Tứ Lão xuyên thủng, tổn thương rất nặng nề.
“Xem ra mức độ bình phục không như ta nghĩ!” Lạc Nam sắc mặt hơi khó coi, âm thầm cảm thán.
“A”
Bạch Liên Hoa kinh hô một tiếng, vội vàng xông đến Lạc Nam, vươn người đem hắn đở lấy, một lần nữa đặt lên giường gỗ, khẩn trương nói:
“Ta đâu có đuổi ngươi, thương thế lộn xộn như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi!”
Suy cho cùng, Bạch Liên Hoa vẫn là thiếu nữ thánh thiện, gặp một người ở trước mặt mình khổ cực như thế khiến nàng không đành lòng.
Sợ hắn lại muốn bỏ đi trong tình trạng thương nặng, nàng bồi thêm một câu:
“Ta không báo cho người khác nữa, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi, chúng ta còn đánh cược đó!”
“Không sợ ta là người xấu sao?” Lạc Nam hỏi lại.
“Dù ngươi là người xấu cũng đánh không lại ta!” Bạch Liên Hoa tự tin vỗ vỗ lồng ngực có chút quy mô của mình.
Lúc đầu nàng chỉ không muốn vi phạm quy định của Hoàng Triều mà thôi, nhưng tình trạng của Lạc Nam hiện tại khiến nàng càng không nỡ để hắn bị bắt giữ.
Lạc Nam nghe nàng nói, nhất thời dở khóc dở cười…bản thân Bạch Liên Hoa là một Hóa Thần Viên Mãn, so với Hóa Thần Hậu Kỳ như hắn đương nhiên không sợ.
Bất quá nếu Bạch Liên Hoa biết kẻ trước mặt có thể lấy tu vi Hóa Thần đồ sát Luyện Hư, không biết sẽ có biểu cảm gì?
“Vậy làm phiền tiểu công chúa rồi...” Lạc Nam không tiếp tục khách sáo, thật ra hắn cũng rất muốn ở bên thiếu nữ thiên chân vô tà này.
“Cứ an tâm chữa thương đi, Thủy Hoa Cốc chỉ có Phụ Hoàng và Mẫu Hậu được quyền tiến đến…bất quá gần đây hai người rất bận rộn, ngươi không cần sợ!” Bạch Liên Hoa ôn nhu căn dặn, sau đó bước ra bên ngoài, trả lại không gian riêng cho Lạc Nam.
Nhìn bóng lưng yêu kiều khuất dần sau cánh cửa, Lạc Nam thầm nghĩ:
“Xem ra Thủy Hoa Cốc là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất…tuy nhiên đề phòng là trên hết!”
Hắn quyết đoán mở ra Cửa Hàng May Mắn, hy vọng mua được ít đồ phòng thân, sẳn tiện có chút quà đền ơn Tiểu Công Chúa khả ái kia.
Nếu tìm được Tiểu Na Di Phù hay Hộ Kiếp Phù thì càng tốt.
Lạc Nam tạm thời không có ý định tiến vào Linh Giới Châu, nếu để Nguyệt Kỳ thấy thảm trạng hiện tại của hắn, chỉ sợ sẽ máu dồn lên não xông ra liều mạng với Bạch Sa Hoàng Triều.
Huống hồ nhận di chứng của Hỏa Hư Đan, dù có Song Tu cũng trở nên vô dụng.
…
Một tuần rất nhanh chóng trôi qua.
Di Chứng của Hỏa Hư Đan đã mất đi từ bốn ngày trước…
Lạc Nam cảm nhận Linh Lực trong người trở nên dồi giàu, Ngũ Đỉnh một lần nữa chuyển động ổn thỏa, Niết Bàn Linh Thủy lan tỏa khắp người, không ngừng chữa trị từng vết thương dữ tợn…
Có Niết Bàn Linh Thủy, Lạc Nam rất nhanh đặt chân xuống giường, chập chững bước khỏi căn phòng nhỏ có phần ngột ngạt…
Mặc dù chưa khôi phục toàn bộ, nhưng khả năng tự vệ đã có…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng…”
Một tiếng hét yêu kiều vang lên giữa Thủy Hoa Cốc, chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp của Bạch Liên Hoa lướt ngang không trung, nơi hai bàn tay xinh xắn của nàng, Thổ Hệ và Hỏa Hệ uyển chuyển giao nhau, hình thành từng luồng từng luồng chưởng ấn, liên tục đánh vào không trung tạo thành từng cơn sóng lớn…
“Hỏa cùng Thổ Linh Căn…” Lạc Nam thầm khen một tiếng thiên tài, ngoài Thiên Sinh Âm Vận ra, tiểu công chúa này còn sở hữu hai loại Linh Căn…
Nàng đang tập trung luyện Vũ Kỹ, không chú ý đến có người lặng im quan sát.
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm xem xét, nhận ra không ít sơ hở khi dùng vũ kỹ của nàng…
“Thiên tài nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến!” Lạc Nam lắc đầu thở dài một tiếng, nhận ra thiếu sót lớn nhất của Bạch Liên Hoa.
“A”
Tiếng thở dài của hắn làm Bạch Liên Hoa giật mình, nàng a lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn quay lại…
Trong lúc nhất thời, cái miệng đỏ mọng hé mở không khép lại được…
Trong ánh mắt ngây thơ tràn ngập khó tin, tên này vậy mà khôi phục nhanh như vậy? chỉ mới một tuần trôi qua mà thôi…nói như vậy chẳng lẽ mình đánh cược thua sao?
“Bất quá diện mạo xem như anh tuấn đường hoàng, không hẳn là người xấu!” Bạch Liên Hoa âm thầm nghĩ, bởi các vết bong tróc trên mặt Lạc Nam đã biến mất, khôi phục dáng vẻ bình thường của hắn.
Mặc dù diện mạo của Lạc Nam đã sớm nổi tiếng khắp Tinh Cầu, nhưng không có nghĩa toàn bộ mọi người đều biết đến…vẫn còn số ít không quan tâm thế sự.
Bạch Liên Hoa nằm trong số ít đó, khi còn ở Học Phủ nàng luôn bế quan tu luyện, không có bằng hữu tán gẩu, đối với tin tức mới trên Tinh Cầu cũng lười cập nhật, hoàn toàn không biết chút gì về một thiên tài mới nổi danh chấn thiên hạ có tên Lạc Nam.
“Vũ Kỹ nàng vừa thi triển có uy lực rất mạnh, chắc là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ, tuy nhiên có chút ít hạn chế…” Lạc Nam nhẹ nhàng bước đến, ôn hòa mỉm cười.
“Hừ, ta mới không tin!” Bạch Liên Hoa lập tức không phục vểnh môi, Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng là một trong các Vũ Kỹ nàng dùng thành thạo nhất, sao có thể nhiều sơ hở?
Lạc Nam lắc đầu, ngón tay chỉ ra:
“Thứ nhất tốc độ ngưng tụ Linh Lực còn chậm, nàng có thể làm tốt hơn nếu tập trung cao độ, có thể khắc phục bằng cách tưởng tượng như có đối thủ ở phía đối diện đang tấn công mình.”
“Thứ hai, song chưởng đánh ra không có mục tiêu cố định, khiến uy lực Vũ Kỹ bị phân tán rất nhiều, nàng có thể nhắm ngay một cành cây, hay một vách đá cũng được mà?”
“Thứ ba, có phải nàng chưa từng dùng Vũ Kỹ này chiến đấu cùng người khác hay không? ta không nhận ra chiến ý cần có bên trong nó!”
Bạch Liên Hoa nghe xong, sắc mặt xinh đẹp thay đổi…theo bản năng làm theo lời Lạc Nam…
Ánh mắt khóa chặt một hòn đá khá lớn trên vách sơn cốc, tưởng tượng nó là kẻ muốn gây bất lợi cho mình.
Theo sau đó, linh lực toàn thân vận chuyển dữ dội, chiến ý tràn đầy…Thổ cùng Hỏa ầm ầm điều động, cấp tốc đã hình thành chưởng ấn…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng!”
ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Thủy Sơn Cốc rung động, hòn đá vỡ tan thành phấn vụn, thậm chí vách sơn cốc cũng bị hủy diệt một phần…
Chứng kiến cảnh này, Bạch Liên Hoa trừng to mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng của mình mạnh mẽ như vậy.
Hào hứng bừng bừng nhìn Lạc Nam, Bạch Liên Hoa thán phục nói:
“Ngươi thật lợi hại…”
Chỉ là lúc này Lạc Nam cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, ngoài ý muốn nói:
“Không lợi hại bằng nàng, chỉ mới nghe góp ý đã thành công thực hiện…thiên phú khủng a!”
Hắn không ngờ Bạch Liên Hoa lại lĩnh hội nhanh như vậy, phải biết những điều hắn nói tưởng chừng đơn giản, nhưng đổi lại người khác chí ít phải mất vài ngày luyện tập…nào ngờ Bạch Liên Hoa nghe xong đã thực hành thành công.
“Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng thường xuyên khen ta có thiên phú tốt, bất quá lại không dạy ta như ngươi a” Bạch Liên Hoa hạ người rơi xuống, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, nàng phát hiện thanh niên này rất thú vị.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới đoán ra nguyên nhân tại sao…
Hắn dạy cho nàng là dựa theo kinh nghiệm thực chiến…mà trong mắt Bạch Sa Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nữ nhi của bọn hắn chính là Công Chúa thân phận cao quý, không cần phải tự tay chiến đấu với bất kỳ ai, vì thế dạy thực chiến để làm gì?
“Ta còn một vài Vũ Kỹ chưa thi triển, ngươi mau dạy ta nâng cao uy lực!” Bạch Liên Hoa như phát hiện ra tân đại lục, hướng Lạc Nam nhờ vả.
“Không thành vấn đề! Ta sẽ đích thân đối luyện cùng nàng.” Lạc Nam mỉm cười gật đầu.
Hai người đối diện nhau, bắt đầu chiến đấu…Lạc Nam vừa đánh vừa thủ, lại không ngừng chỉ ra thiếu sót trong Vũ Kỹ của nàng thông qua Nhìn Xuyên Yếu Điểm…
Khả năng vận dụng Linh Lực của Lạc Nam cũng thuộc hàng đầu, sẳn tiện góp ý cho nàng…
Trong lúc nhất thời, chiến lực của Bạch Liên Hoa tiến bộ hết sức rõ rệt…
Thời gian thấm thoát, lại bảy ngày trôi qua…
Bạch Liên Hoa tròn xoe đôi mắt lúng liếng, đôi môi hơi hé lo lắng nói ra.
Nàng chỉ mới gặp hắn một lần mà thôi, tên này lại bảo nàng cứu mạng hắn hai lần…nhất định là đầu óc chưa tỉnh táo, dù sao hắn trọng thương thật sự quá nặng.
Bạch Liên Hoa không dám tưởng tượng phải chịu công kích như thế nào mới gây nên thương thế thảm trọng như thế, điều kỳ tích là hắn còn sống và đang dần hồi phục…đổi lại là nàng chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Chuyện này khiến nàng vô thức nhớ lại thanh niên tên Văn Lang kia, cũng là một người có tốc độ trị thương kinh người.
Lạc Nam thấy biểu tình đáng yêu của nàng, lúc này mới nhớ đến mình đang ở hình dạng thật sự, không phải Văn Lang…cũng không phải Bách Hiểu Sinh.
Chỉ là gương mặt hắn lúc này da thịt bong tróc sau nhiều lần va chạm cùng Hợp Thể Kỳ, nhận không ra chút anh tuấn vốn có nào, trái lại có phần dữ tợn.
Lạc Nam biết mình vừa lỡ lời, cũng không muốn giải thích dài dòng, nhận ra bàn tay mềm mại của nàng vẫn đang đặt lên ngực mình, không ngừng truyền vào Linh Lực, hắn ôn hòa nói:
“Cảm tạ nàng! Bất quá không cần uổng phí Linh Lực, vài ngày tới ta sẽ tự mình khôi phục…”
Bạch Liên Hoa nghe vậy lườm một cái, nhỏ nhẹ trách cứ:
“Ngươi đừng xạo! với thương thế này nếu không được trị liệu chỉ sợ nửa năm cũng không xuống giường được!”
Lạc Nam nghe vậy bật cười, lúc này mới chú ý đến cơ thể mình đang được đặt trên một chiếc giường gỗ nhỏ ấm áp, chắc hẳn là nàng mang hắn đến nơi này.
Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, hắn cười cười: “Nếu nàng không tin, chúng ta đánh cược một lần!”
“Đánh cược? như thế nào?” Trong mắt Bạch Liên Hoa xuất hiện một tia thích thú, với thân phận cao quý của nàng chưa từng trò chuyện tự nhiên như thế với ai bao giờ.
Đương nhiên cũng chẳng ai dám rủ rê nàng đánh cược…
“Ta cược trong vòng nửa tháng cơ thể mình sẽ hoàn toàn bình phục, nếu ta thắng thì nàng phải cho ta phương thức để liên lạc với nàng ở bất kỳ thời điểm nào!” Lạc Nam tủm tỉm nói ra…
Bạch Liên Hoa nghe vậy gò má hơi hồng, tên này rõ ràng có ý đồ không đứng đắn với nàng, bất quá với tình trạng cơ thể hắn mà muốn tự khôi phục trong nửa tháng quả là bất khả thi, nàng gặt nhẹ một tiếng:
“Nếu ngươi thua thì sao?”
Lạc Nam trầm ngâm một chút, kiên định nói ra: “Nếu nàng thắng thì ta sẽ thay nàng làm một việc bất kỳ, với điều kiện đó không phải chuyện thương thiên hại lý!”
Bạch Liên Hoa hai mắt đảo quanh suy nghĩ, đôi môi chúm chím, bàn tay chống cằm, trong lòng âm thầm buồn cười…nàng chẳng có chuyện gì cần hắn làm cả, huống hồ với thân phận của nàng chỉ cần mở miệng đã có vô số người làm thay, đâu cần tới hắn?
Bất quá nghĩ cũng lạ, đây là lần đầu tiên nàng đánh cược với một người, cảm giác thú vị mới mẻ vô cùng, không muốn bị mất hứng, cái đầu nhỏ gật gật, xem như đồng ý đánh cược cùng Lạc Nam...
Thân là công chúa của một Cửu Cấp Thế Lực, từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã giành hầu hết thời gian để học các loại lễ nghi, cầm kỳ thi họa…Lớn lên một chút thì toàn tâm toàn ý tập trung cho việc Tu Luyện, 16 tuổi Hóa Thần Viên Mãn là minh chứng tốt nhất cho sự nỗ lực của nàng.
Chưa kể một số thời điểm còn phải dùng giọng nói trời phú của mình để hóa giải các xung đột trong Hoàng Triều…
Có thể nói các mối quan hệ của nàng hầu như không có, càng đừng nói đến một người bằng hữu rủ rê đánh cược.
Lạc Nam nhận ra sự cô độc trong mắt người thiếu nữ, âm thầm đau lòng, vươn ra ngón tay út lém lỉnh, dùng giọng điệu trẻ con nói:
“Nghéo tay làm bằng chứng!”
Bạch Liên Hoa hơi ngẩn ngơ trước hành động của hắn, chợt bật cười thích thú, đồng thời vươn ra ngón tay nhỏ của mình…
Hai ngón út nghéo vào nhau, một xúc cảm kỳ diệu xuất hiện khiến gò má nàng ửng hồng, chưa bao giờ Bạch Liên Hoa cùng một nam tử tiếp xúc gần như vậy.
Lúc này, nàng mới nhớ lại thắc mắc trong lòng, trong trẻo nói:
“Ngươi giữ chức vụ gì trong Cung, vì sao trọng thương rơi xuống Thủy Hoa Cốc của ta?”
Nơi bọn họ đang ở là một Sơn Cốc an bình có tên Thủy Hoa Cốc, vị trí của nó nằm trong phạm vi Bạch Sa Hoàng Cung, do từ nhỏ Bạch Liên Hoa đã ưu thích sự thanh tịnh nên Mẫu Hậu đã kiến tạo nơi này làm chỗ ở riêng cho nàng...
Xung quanh Thủy Hoa Cốc được bao bọc bởi Hoàng Cung, vì thế độ an toàn có thể xem là tuyệt đối, nên không hề có người theo bảo vệ nàng.
Theo suy nghĩ của Bạch Liên Hoa, Lạc Nam nếu đã rơi vào Thủy Hoa Cốc, chứng tỏ hắn cũng là người trong Bạch Sa Hoàng Cung mà thôi.
Bất quá câu trả lời của Lạc Nam lại khiến nàng tròn xoe hai mắt:
“Nơi này gọi Thủy Hoa Cốc sao? ta tình cờ truyền tống đến mà thôi, không phải người của Hoàng Triều!”
Bạch Liên Hoa nghe xong lắp bắp nói:
“Ngươi không phải người của Hoàng Triều? sao biết ta là Tiểu Công Chúa? ta có nên báo với Phụ Hoàng hay không đây?”
Theo quy định của Bạch Sa Hoàng Triều, kẻ lạ mặt nếu tiến vào phạm vi Hoàng Cung sẽ bị bắt giữ dù bất kỳ lý do nào, người này chẳng những đã vào phạm vi Hoàng Cung, còn tiến vào Thủy Hoa Cốc của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Nam cười khổ lắc đầu: “Tiểu công chúa nổi tiếng khắp Hoàng Sa ai mà không biết? mạng của ta là do nàng vất vả lắm mới cứu được…báo cho Phụ Hoàng của nàng chẳng khác nào trở thành công cóc!”
“Nói bậy!” Bạch Liên Hoa không phục, mở miệng phản bác: “Phụ Hoàng rất nhân từ, sẽ không giết ngươi! Cùng lắm là giam giữ một thời gian tra rõ thân phận mà thôi…”
Lạc Nam cũng biết mình ở trước mặt thiếu nữ nói xấu phụ thân của nàng là hành vi ngu xuẩn, bất quá nếu để nàng báo với Bạch Sa Hoàng Đế, dữ nhiều lành ít a…
Với tình cảnh hiện tại, nữ nhân sư phụ có hiện thân cứu giúp được hay không còn là một ẩn số.
“Nếu nàng không chào đón, thì ta đi…đừng báo cho người khác, nhất là phụ hoàng của nàng!”
Hắn nhẹ giọng nói một câu, cố gắng vươn người đứng dậy, chỉ cần thân thể có thể hoạt động...Lạc Nam sẽ tìm mua Tiểu Na Di Phù trên Cửa Hàng để sử dụng.
Răng rắc…
Một cổ đau nhứt từ xương cốt truyền đến, Lạc Nam vừa bước được một bước, cơ thể suy nhược lại ngã xuống, khó khăn quỳ một gối xuống mặt đất…sắc mặt tái nhợt…
Hai bắp đùi bị Thổ Liệt Chỉ của Tam Lão và Tứ Lão xuyên thủng, tổn thương rất nặng nề.
“Xem ra mức độ bình phục không như ta nghĩ!” Lạc Nam sắc mặt hơi khó coi, âm thầm cảm thán.
“A”
Bạch Liên Hoa kinh hô một tiếng, vội vàng xông đến Lạc Nam, vươn người đem hắn đở lấy, một lần nữa đặt lên giường gỗ, khẩn trương nói:
“Ta đâu có đuổi ngươi, thương thế lộn xộn như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi!”
Suy cho cùng, Bạch Liên Hoa vẫn là thiếu nữ thánh thiện, gặp một người ở trước mặt mình khổ cực như thế khiến nàng không đành lòng.
Sợ hắn lại muốn bỏ đi trong tình trạng thương nặng, nàng bồi thêm một câu:
“Ta không báo cho người khác nữa, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi, chúng ta còn đánh cược đó!”
“Không sợ ta là người xấu sao?” Lạc Nam hỏi lại.
“Dù ngươi là người xấu cũng đánh không lại ta!” Bạch Liên Hoa tự tin vỗ vỗ lồng ngực có chút quy mô của mình.
Lúc đầu nàng chỉ không muốn vi phạm quy định của Hoàng Triều mà thôi, nhưng tình trạng của Lạc Nam hiện tại khiến nàng càng không nỡ để hắn bị bắt giữ.
Lạc Nam nghe nàng nói, nhất thời dở khóc dở cười…bản thân Bạch Liên Hoa là một Hóa Thần Viên Mãn, so với Hóa Thần Hậu Kỳ như hắn đương nhiên không sợ.
Bất quá nếu Bạch Liên Hoa biết kẻ trước mặt có thể lấy tu vi Hóa Thần đồ sát Luyện Hư, không biết sẽ có biểu cảm gì?
“Vậy làm phiền tiểu công chúa rồi...” Lạc Nam không tiếp tục khách sáo, thật ra hắn cũng rất muốn ở bên thiếu nữ thiên chân vô tà này.
“Cứ an tâm chữa thương đi, Thủy Hoa Cốc chỉ có Phụ Hoàng và Mẫu Hậu được quyền tiến đến…bất quá gần đây hai người rất bận rộn, ngươi không cần sợ!” Bạch Liên Hoa ôn nhu căn dặn, sau đó bước ra bên ngoài, trả lại không gian riêng cho Lạc Nam.
Nhìn bóng lưng yêu kiều khuất dần sau cánh cửa, Lạc Nam thầm nghĩ:
“Xem ra Thủy Hoa Cốc là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất…tuy nhiên đề phòng là trên hết!”
Hắn quyết đoán mở ra Cửa Hàng May Mắn, hy vọng mua được ít đồ phòng thân, sẳn tiện có chút quà đền ơn Tiểu Công Chúa khả ái kia.
Nếu tìm được Tiểu Na Di Phù hay Hộ Kiếp Phù thì càng tốt.
Lạc Nam tạm thời không có ý định tiến vào Linh Giới Châu, nếu để Nguyệt Kỳ thấy thảm trạng hiện tại của hắn, chỉ sợ sẽ máu dồn lên não xông ra liều mạng với Bạch Sa Hoàng Triều.
Huống hồ nhận di chứng của Hỏa Hư Đan, dù có Song Tu cũng trở nên vô dụng.
…
Một tuần rất nhanh chóng trôi qua.
Di Chứng của Hỏa Hư Đan đã mất đi từ bốn ngày trước…
Lạc Nam cảm nhận Linh Lực trong người trở nên dồi giàu, Ngũ Đỉnh một lần nữa chuyển động ổn thỏa, Niết Bàn Linh Thủy lan tỏa khắp người, không ngừng chữa trị từng vết thương dữ tợn…
Có Niết Bàn Linh Thủy, Lạc Nam rất nhanh đặt chân xuống giường, chập chững bước khỏi căn phòng nhỏ có phần ngột ngạt…
Mặc dù chưa khôi phục toàn bộ, nhưng khả năng tự vệ đã có…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng…”
Một tiếng hét yêu kiều vang lên giữa Thủy Hoa Cốc, chỉ thấy thân ảnh xinh đẹp của Bạch Liên Hoa lướt ngang không trung, nơi hai bàn tay xinh xắn của nàng, Thổ Hệ và Hỏa Hệ uyển chuyển giao nhau, hình thành từng luồng từng luồng chưởng ấn, liên tục đánh vào không trung tạo thành từng cơn sóng lớn…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hỏa cùng Thổ Linh Căn…” Lạc Nam thầm khen một tiếng thiên tài, ngoài Thiên Sinh Âm Vận ra, tiểu công chúa này còn sở hữu hai loại Linh Căn…
Nàng đang tập trung luyện Vũ Kỹ, không chú ý đến có người lặng im quan sát.
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm xem xét, nhận ra không ít sơ hở khi dùng vũ kỹ của nàng…
“Thiên tài nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến!” Lạc Nam lắc đầu thở dài một tiếng, nhận ra thiếu sót lớn nhất của Bạch Liên Hoa.
“A”
Tiếng thở dài của hắn làm Bạch Liên Hoa giật mình, nàng a lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn quay lại…
Trong lúc nhất thời, cái miệng đỏ mọng hé mở không khép lại được…
Trong ánh mắt ngây thơ tràn ngập khó tin, tên này vậy mà khôi phục nhanh như vậy? chỉ mới một tuần trôi qua mà thôi…nói như vậy chẳng lẽ mình đánh cược thua sao?
“Bất quá diện mạo xem như anh tuấn đường hoàng, không hẳn là người xấu!” Bạch Liên Hoa âm thầm nghĩ, bởi các vết bong tróc trên mặt Lạc Nam đã biến mất, khôi phục dáng vẻ bình thường của hắn.
Mặc dù diện mạo của Lạc Nam đã sớm nổi tiếng khắp Tinh Cầu, nhưng không có nghĩa toàn bộ mọi người đều biết đến…vẫn còn số ít không quan tâm thế sự.
Bạch Liên Hoa nằm trong số ít đó, khi còn ở Học Phủ nàng luôn bế quan tu luyện, không có bằng hữu tán gẩu, đối với tin tức mới trên Tinh Cầu cũng lười cập nhật, hoàn toàn không biết chút gì về một thiên tài mới nổi danh chấn thiên hạ có tên Lạc Nam.
“Vũ Kỹ nàng vừa thi triển có uy lực rất mạnh, chắc là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ, tuy nhiên có chút ít hạn chế…” Lạc Nam nhẹ nhàng bước đến, ôn hòa mỉm cười.
“Hừ, ta mới không tin!” Bạch Liên Hoa lập tức không phục vểnh môi, Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng là một trong các Vũ Kỹ nàng dùng thành thạo nhất, sao có thể nhiều sơ hở?
Lạc Nam lắc đầu, ngón tay chỉ ra:
“Thứ nhất tốc độ ngưng tụ Linh Lực còn chậm, nàng có thể làm tốt hơn nếu tập trung cao độ, có thể khắc phục bằng cách tưởng tượng như có đối thủ ở phía đối diện đang tấn công mình.”
“Thứ hai, song chưởng đánh ra không có mục tiêu cố định, khiến uy lực Vũ Kỹ bị phân tán rất nhiều, nàng có thể nhắm ngay một cành cây, hay một vách đá cũng được mà?”
“Thứ ba, có phải nàng chưa từng dùng Vũ Kỹ này chiến đấu cùng người khác hay không? ta không nhận ra chiến ý cần có bên trong nó!”
Bạch Liên Hoa nghe xong, sắc mặt xinh đẹp thay đổi…theo bản năng làm theo lời Lạc Nam…
Ánh mắt khóa chặt một hòn đá khá lớn trên vách sơn cốc, tưởng tượng nó là kẻ muốn gây bất lợi cho mình.
Theo sau đó, linh lực toàn thân vận chuyển dữ dội, chiến ý tràn đầy…Thổ cùng Hỏa ầm ầm điều động, cấp tốc đã hình thành chưởng ấn…
“Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng!”
ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ Thủy Sơn Cốc rung động, hòn đá vỡ tan thành phấn vụn, thậm chí vách sơn cốc cũng bị hủy diệt một phần…
Chứng kiến cảnh này, Bạch Liên Hoa trừng to mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra Diễm Thổ Lạc Anh Chưởng của mình mạnh mẽ như vậy.
Hào hứng bừng bừng nhìn Lạc Nam, Bạch Liên Hoa thán phục nói:
“Ngươi thật lợi hại…”
Chỉ là lúc này Lạc Nam cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, ngoài ý muốn nói:
“Không lợi hại bằng nàng, chỉ mới nghe góp ý đã thành công thực hiện…thiên phú khủng a!”
Hắn không ngờ Bạch Liên Hoa lại lĩnh hội nhanh như vậy, phải biết những điều hắn nói tưởng chừng đơn giản, nhưng đổi lại người khác chí ít phải mất vài ngày luyện tập…nào ngờ Bạch Liên Hoa nghe xong đã thực hành thành công.
“Phụ Hoàng và Mẫu Hậu cũng thường xuyên khen ta có thiên phú tốt, bất quá lại không dạy ta như ngươi a” Bạch Liên Hoa hạ người rơi xuống, dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, nàng phát hiện thanh niên này rất thú vị.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới đoán ra nguyên nhân tại sao…
Hắn dạy cho nàng là dựa theo kinh nghiệm thực chiến…mà trong mắt Bạch Sa Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nữ nhi của bọn hắn chính là Công Chúa thân phận cao quý, không cần phải tự tay chiến đấu với bất kỳ ai, vì thế dạy thực chiến để làm gì?
“Ta còn một vài Vũ Kỹ chưa thi triển, ngươi mau dạy ta nâng cao uy lực!” Bạch Liên Hoa như phát hiện ra tân đại lục, hướng Lạc Nam nhờ vả.
“Không thành vấn đề! Ta sẽ đích thân đối luyện cùng nàng.” Lạc Nam mỉm cười gật đầu.
Hai người đối diện nhau, bắt đầu chiến đấu…Lạc Nam vừa đánh vừa thủ, lại không ngừng chỉ ra thiếu sót trong Vũ Kỹ của nàng thông qua Nhìn Xuyên Yếu Điểm…
Khả năng vận dụng Linh Lực của Lạc Nam cũng thuộc hàng đầu, sẳn tiện góp ý cho nàng…
Trong lúc nhất thời, chiến lực của Bạch Liên Hoa tiến bộ hết sức rõ rệt…
Thời gian thấm thoát, lại bảy ngày trôi qua…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro