Chúng mỹ xuất q...
Akay Hau
2024-11-22 05:33:41
Chúng nữ mặc dù đều ở chung Cung Đình Thụ thời gian qua, nhưng tất cả đều lo bế quan nên xem như thời gian dài chưa gặp…
Lạc Nam đứng ra làm trung gian, giới thiệu cho các nàng hòa hợp làm quen…nhất là tình huống của Côn Minh Nguyệt, Hải Linh Lung…mấy nữ nhân mới.
Các nàng đối với việc Lạc Nam mua sắm Pháp Bảo Kiến Trúc trang hoàng cho Linh Giới Châu thích thú vô cùng, kéo nhau tham quan Tứ Qúy Sơn, Hoan Lạc Hải, Thủy Tinh Cung các loại, vui đến quên trời quên đất…
Tiểu Sư cũng hóa thân thành nhân loại, cùng mấy nữ chơi đùa.
Trong lúc nhất thời, Hậu Cung trở nên oanh oanh yến yến, từng vị giai nhân tuyệt sắc vạn dặm tuyển một tụ tập cùng một chỗ, cảnh tượng quả thật rất mỹ mãn…
Từng cử chỉ, từng dung nhan tỏa nắng, từng đường cong mê người…mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của các nàng đều khiến tất cả nam nhân thật sâu bị hảm vào…
Lạc Nam là người may mắn chứng kiến, say sưa nhìn ngắm các nàng, cả đời nếu được như vậy mãi hắn cũng không thấy chán…
Trong lúc này Lạc Nam cũng không có quá nhiều nhàn rỗi, trước mặt hắn xuất hiện ba tôn Người Đá khổng lồ, mặc dù không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, nhưng sức mạnh của chúng nó lại sánh ngang Thất Chuyển Thể Tu hàng thật giá thật …
Đây ba tên người đá Thông Minh thu được trong động phủ của Cực Băng Ma Quân, lúc này Lạc Nam đang cố gắng dùng Hồn Lực cường đại của mình để phá nát ý chí bên trong cơ thể do Cực Băng Ma Quân lưu lại, sau đó dùng dấu ấn của mình để khống chế, nhận chủ chúng nó…
Cực Băng Ma Quân đã chết, việc đoạt quyền khống chế người đá không hề khó, chẳng qua là tốn thời gian mà thôi…
“Bạch Sa Hoàng Triều…lần này ta sẽ thay Thanh Trúc lấy lại công đạo!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, có chúng nữ xuất quan và ba tôn người đá, lòng tin của hắn gia tăng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Phu quân đang làm gì?” Chúng nữ nhìn thấy hắn chuyên chú trước mặt mấy con người đá khổng lồ, nhất thời hứng thú bừng bừng kéo lại vây quanh…
“Người đá này, mỗi con đều sánh ngang Thất chuyển Sơ Kỳ Thể Tu…” Đan Mộng Cơ có kiến thức tốt nhất, ngưng trọng nói ra.
“Thất Chuyển? không phải sánh ngang Hợp Thể Kỳ sao?” Chúng nữ hít sâu một hơi, không biết phu quân tìm ở đâu ra đồ chơi khủng bố như vậy.
“Thật lợi hại! Hậu Cung của chúng ta sắp sánh vai Cửu Cấp Thế Lực, hì hì!” Lý Trúc Loan nhoẻn miệng cười tươi tắn nói.
“Hừ, chúng ta đã có sức đánh cùng Cửu Cấp một trận!” Diễm Điệp Tình kiêu ngạo chống nạnh, không thua kém nói.
“Đúng rồi, còn có Bạch Liên Hoa muội muội và Hoa Thanh Trúc tỷ tỷ, không biết vì sao phu quân chưa đón các nàng vào!” Hải Linh Lung tung tăng bơi lội trên không trung, hồn nhiên nói ra.
“Hai người?” Chúng nữ nghe vậy sắc mặt cổ quái.
Hải Linh Lung gật đầu, đem mọi chuyện những ngày qua thay Lạc Nam kể ra…
Chúng nữ nghe xong, nhất thời cảm thấy mọi chuyện không đơn giản…
Một người là công chúa, một người là Hoàng Hậu của Cửu Cấp thế lực, lại bị phu quân nhà mình kéo vào Hậu Cung, điều này có ý nghĩa như thế nào? Không cần nói cũng biết.
Tên này ăn mía đánh cả cụm, hơn nữa còn là một đôi mẫu nữ…
Trong lúc nhất thời, cả đám dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về hắn.
Lạc Nam mãi mới nhận chủ thành công ba tên Người Đá, vừa thở phào một hơi, lại thấy cả đám vợ xúm lại lườm liếc hắn, thầm hô không ổn…
Như giải vây cho Lạc Nam, bầu không khí bên trong Linh Giới Châu đột ngột nóng lên dữ dội…
Đùng…
Một ngọn lửa màu tím phá không mà ra, hỏa diễm ngập trời cuồn cuộn, kèm theo đó là khí tức đặc hữu thuộc về Luyện Hư Sơ Kỳ cường giả…
“Tỷ tỷ đột phá Luyện Hư?” Diễm Điệp Tình hưng phấn reo hò.
“Hồng Liên không đơn giản a…” Mộc Tử Âm hơi suy nghĩ, nàng là Luyện Hư Trung Kỳ vẫn cảm giác một chút áp lực trước khí thế của Diễm Hồng Liên.
Chúng nữ cũng chờ mong nhìn chăm chú…
Rốt cuộc, thân ảnh quyến rủ yêu kiều ấy xuất hiện trong biển lửa, một thân sườn xám đỏ rực ôm sát cơ thể mê người, ngực nở mông cong, mái tóc đỏ rực như lửa…
Lạc Nam trong mắt xuất hiện vẻ thích thú, tiến lên một bước đón nàng…
“Khanh khách, thiếp hơi trễ…để phu quân và các tỷ muội ngóng chờ rồi!”
Vẫn là tiếng cười quyến rủ thường lệ, vẫn là tính cách nóng bỏng không câu nệ đó…
Diễm Hồng Liên liếm liếm môi thơm, ngọn lửa ngập trời thu liễm vào cơ thể, hung hăng nhào vào ngực hắn…
Không kịp chờ đợi, nàng hung hăng ghì đầu Lạc Nam xuống, dâng lên nụ hôn cuồng nhiệt…
Một màn cháo lưỡi diễn ra trước không ít ánh mắt, Tiêu Thanh Tuyền âm thầm gắt một tiếng, những nữ nhân này thật bạo dạn, với bản tính của nàng không làm được như vậy a…
“Phu quân, Cửu Dương Thần Công quá mức lợi hại, thiếp không thể tưởng tượng trên đời này có công pháp mạnh mẽ như vậy!” Diễm Hồng Liên hôn Lạc Nam thật sâu, lúc này hạnh phúc ngọt ngào nhìn hắn nói.
“Là do Hồng Liên của ta quá xuất sắc, tu luyện công pháp nào cũng sẽ tỏa sáng mà thôi!” Lạc Nam thật tâm khen ngợi.
Đại Nhật Thần Thể hắn chuẩn bị cho nàng vẫn chưa động tới, vậy mà cô nàng này một hơi đột phá Luyện Hư Sơ Kỳ, mặc dù Cửu Dương Thần Công là đồ tốt, nhưng thiên phú và sự khổ luyện của nàng không thể chối bỏ.
“Chứ sao, vợ chàng mà!” Diễm Hồng Liên tự hào cười khúc khích, tinh nghịch hướng chúng nữ lè lưỡi…
Chỉ là khi phát hiện mình không nhìn thấu khí tức của Yên Nhược Tuyết, nhất thời sắc mặt xụ xuống, rời khỏi lòng Lạc Nam, lao đến hỏi thăm.
“Tỷ tỷ, chính là xú phu quân, chàng ấy cho Nhược Tuyết tỷ tỷ Huyết Mạch…” Diễm Điệp Tình lập tức tọc mạch với tỷ tỷ của mình.
Diễm Hồng Liên nghe xong trợn tròn mắt, bất quá biết phu quân lặn lội đến tận Hải Châu để chuẩn bị tương lai đúc lại Thân Thể riêng cho mình, không cảm thấy ghen tuông chút nào.
Đúng lúc này, nhiệt độ không khí vừa gia tăng do ngọn lửa của Diễm Hồng Liên mang lại lại đột ngột hạ xuống mức thấp nhất…
Bầu trời xuất hiện vô số hoa tuyết xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, lại loáng thoáng có mưa phùn rơi lất phất bên trong…cầu vòng hiện ra…
Hai vị tiên tử giống nhau như đúc xuất hiện trên bầu trời, chân trần tinh khiết như pha lê, tóc dài óng ả tung bay, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lùng như băng giá…khiến người ta có cảm giác cách xa vạn dặm…
“Tỷ tỷ…” Gương mặt lạnh lùng của Cơ Băng xuất hiện nước mắt, chợt lao mạnh vào lòng Cơ Nhã khóc rống lên…
“Băng nhi, muội sao thế?” Cơ Nhã giật mình, không hiểu vì sao muội muội đột nhiên phản ứng mạnh như thế.
Cơ Băng không trả lời, chỉ điên cuồng vùi đầu vào lòng tỷ tỷ khóc òa…
Lạc Nam mỉm cười mãn nguyện nhìn tình cảnh này, tổn thương của Cơ Băng đã hoàn toàn khôi phục, nàng đã nhớ lại quá khứ và tỷ tỷ Cơ Nhã rồi…
Chúng nữ cũng có vài người biết nội tình bên trong, mỉm cười giải thích với những người còn lại…
Các nàng nghe xong đồng loạt lau khóe mắt, âm thầm cảm thấy may mắn thay cho hai tỷ muội, sau nhiều biến cố rốt cuộc có kết cục viên mãn…
Bất quá lại đối với Thiên Cơ Điện bắt đầu ghi hận lên.
Cơ Băng ôm tỷ tỷ khóc nức nở hồi lâu, chợt cảm thấy một vòng tay săn chắc đem hai tỷ muội ôm vào trong ngực…
“Thê tử hư hỏng, có tỷ tỷ là quên phu quân đúng không?” Lạc Nam cười nói.
“Phu quân!” Hai nữ xấu hổ kêu lên, bất quá vì nhớ nhung, đồng thời vươn tay ôm lại hắn.
Lạc Nam thỏa mãn hít thở hương thơm mát lạnh của hai tỷ muội…
Cơ Nhã ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt hắn nói: “Chàng và muội muội có gì giấu thiếp đúng không?”
Cơ Nhã cũng không ngốc, biểu hiện khác thường vừa rồi của Cơ Băng đã chứng minh rất nhiều chuyện…
“Cái này…” Lạc Nam thở ra một hơi, đem việc Cơ Băng mất trí nghiêm trọng, chỉ giả vờ khôi phục trong thời gian qua kể lại với nàng…
Cơ Nhã càng nghe thân thể càng rung rẩy, yêu thương nhìn qua muội muội, nén nước mắt rơi xuống, cắn cắn môi diệu dàng nói ra:
“Đứa ngốc này, cần gì như vậy chứ…”
Cơ Băng mỉm cười lắc đầu, nếu được chọn lại, nàng vẫn sẽ làm như vậy.
Cơ Nhã lạnh lùng liếc sang kẻ đồng lõa, lần đầu tiên dùng ngón tay ngọc ngà của mình véo mạnh hông hắn, nghiến chặt hàm răng như ngọc:
“Dám thông đồng đứa ngốc lừa gạt thiếp lâu như vậy!!!”
Lạc Nam giả ngu cười hề hề, ôm hai nữ hạ người xuống không trung…
Mọi chuyện đều đã qua đi, hắn thề sẽ không để hai nàng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa…
“Cơ Băng ra mắt các tỷ muội, đã để mọi người lo lắng trong thời gian qua…” Cơ Băng ở trước mặt người khác ngoài Lạc Nam và tỷ tỷ vẫn khá lạnh lùng, lời nói ra có chút cứng ngắc.
“Tất cả chúng ta là một nhà, tỷ đừng khách khí!” Nam Cung Uyển Dung đoan trang nói, khéo léo tiến đến nắm tay Cơ Băng…
“Cơ Nhã tỷ, chúng ta lại gặp nhau! Chúc mừng tỷ đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ…” Tiêu Thanh Tuyền ôn nhu mỉm cười, cũng tiến đến nắm tay Cơ Nhã.
Cơ Nhã sau khi tu luyện toàn bộ Lạc Nguyệt Băng Kinh của Lạc gia, có chút lĩnh ngộ nên nhân cơ hội đột phá…
Về phần Cơ Băng, mặc dù tốn một khoảng thời gian khôi phục trí nhớ, nhưng tu vi trước khi bị thương đã là Hóa Thần Viên Mãn, lần này xuất sắc đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, sánh ngang với Mộc Tử Âm rồi.
Sự tiến bộ vượt bậc của chúng nữ, cho thấy Lạc Nam bỏ nhiều vốn liếng đầu tư cho Linh Giới Châu có hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời như vậy là hoàn toàn đáng giá.
Ngay cả Bậc Thang bằng Cực Phẩm Linh Thạch thu được của Cực Băng Ma Quân hắn cũng đã lấy ra, làm thành một mỹ cảnh trưng bày trong này…lại gia tăng linh khí rất khủng khiếp.
Khi nào thiếu nguyên liệu vận dụng Gia Tốc Trận, lấy một phần ra dùng cũng không muộn…
Vù vù vù…
Có làn gió lạnh thấu xương thổi ngang, đại môn Thi Cầm Cung bất chợt mở rộng…
Nữ tử một thân áo trắng không chút tạp chất, trang nhã thanh cao, nhẹ nhàng ngự gió mà đến…
Nàng như hằng nga tiên tử, giữa vầng trán trơn bóng là ấn kỳ hình trăng khuyết mê người, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, má hồng môi thắm, chính là một vị hiền thê lương mẫu điển hình.
“Dì nhỏ!” Lạc Nam như một đứa trẻ lao đến ôm chặt lấy thân thể mỹ miều kia, hưng phấn bế lấy nàng theo kiểu công chúa, xoay vài vòng trên không trung…
“Tiểu Nam!” Liễu Thi Cầm trái tim rung rẩy, nàng nhớ hắn đến da diết…
Trong thời gian bế quan, thân ảnh của nam nhân này không ngừng xuất hiện trong đầu…điều đó không khiến nàng trở nên phân tâm, trái lại dùng đó làm động lực tu luyện, ép buộc bản thân mình phải tiến bộ…
Bởi nàng không muốn kéo chân hắn, nàng muốn tìm lại tỷ tỷ, nàng muốn bảo vệ tộc nhân Liễu gia…
Tất cả đều phải cần thực lực.
Vì lẽ đó, sau khi đột phá Hóa Thần Kỳ trong thời gian ngắn ngũi, có tiếng hát và tiếng đàn thần kỳ kia vang lên làm Liễu Thi Cầm thay đổi ý định xuất quan…
Chính là âm thanh đàn hát của Hải U Quỳnh…
Nàng cảm nhận được tiếng hát ấy giúp mình càng thêm lĩnh ngộ được độ thâm ảo từ công pháp Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh, giúp tốc độ tu luyện của nàng gia tăng gấp nhiều lần…
Sợ bỏ qua cơ hội hiếm có, nên Liễu Thi Cầm cố gắng đè nén cảm giác nhớ nhung Lạc Nam, tiếp tục bế quan…rốt cuộc nàng thành công, liên tục đột phá Luyện Hư Sơ Kỳ mới dừng lại.
Mặc kệ vạn vật xung quanh, lúc này Liễu Thi Cầm chỉ khư khư ôm lấy hắn, ôm lấy nam tử mà lẽ ra không nên giành cho nàng…
Chúng nữ Mộc Tử Âm thích thú nhìn một màn này, quan hệ của phu quân và dì nhỏ a…thật kích thích…
Tinh ý như các nàng đương nhiên từ lâu đã nhận ra quan hệ giữa hai người vốn không hề đơn thuần…
Như một lời khẳng định, Lạc Nam nâng lên cái cằm trơn bóng của Liễu Thi Cầm, nhìn thẳng vào mắt nàng, trước sự run rẩy của giai nhân, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều diễm kia…
“Ưm…”
Tình cảm trong ngực như nước lũ dâng trào, Liễu Thi Cầm chỉ nhẹ rên một tiếng, hai tay vòng qua cổ hắn, hoàn toàn đắm chìm vào khí tức dương cương kia…
Môi nàng mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát…
Chiếc lưỡi đinh hương như tiểu xà quấn quanh, Lạc Nam hết sức ôn nhu thưởng thức…
Hắn nâng niu nàng như bảo vật vô giá vậy…
“Phu quân không công bằng, hôn người ta ngắn ngũi như vậy…” Diễm Điệp Tình lẩm bẩm trong miệng, nàng cũng muốn hôn nha.
Lý Trúc Loan hiếm thấy gật đầu tán thành.
“Hì hì, cô gia hôn ta rất lâu, rất ướt át!” Băng Linh Nhi cười hì hì khoe khoang khiến hai nữ trừng mắt nhìn.
“Chủ nhân dành một tình cảm riêng biệt cho Thi Cầm tỷ tỷ!” Tiểu Sư lắc lư bộ ngực săn chắc thản nhiên nói ra, đừng thấy nàng bình thường ít nói, thật ra là một trong những người rất hiểu rõ Lạc Nam.
Chúng nữ nhẹ nhàng gật đầu, tình cảm giữa Liễu Thi Cầm và phu quân, vừa là tình yêu nam nữ, vừa xen lẫn tình thân…Các nàng cũng không ghen tỵ…
“Được rồi, mọi người cười kìa!” Liễu Thi Cầm da mặt không thể dày như hắn, sau một nụ hôn ngọt ngào đến nghẹt thở, rốt cuộc đẩy ra Lạc Nam…
Một lần nữa lấy lại bộ dáng tiên tử, cùng hắn nắm tay…
“Khanh khách, chúng ta nên gọi Dì nhỏ hay Thi Cầm tỷ tỷ đây?” Diễm Hồng Liên cười quyến rũ, nhìn Liễu Thi Cầm trêu ghẹo.
“Đương nhiên gọi là Dì nhỏ tỷ tỷ, giống với sư phụ tỷ tỷ vậy!” Lý Trúc Loan cười hì hì khiến Mộc Tử Âm trừng mắt, thầm nghĩ nha đầu này muốn ăn đòn.
Chúng nữ chọc đến Liễu Thi Cầm đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể núp trong lòng Lạc Nam…
“Sao mọi người cứ thích cắn nhau? Thú vị lắm sao? ta cũng muốn thử!” Một giọng điệu non nớt đầy thú vị vang lên khiến chúng nữ đỏ mặt…
Chỉ thấy thân thể đầy đặn của Côn Minh Nguyệt chợt xuất hiện trước mặt Lạc Nam, vươn đôi chân dài miên man bậc nhất của mình đè lấy hắn, nhắm ngay môi hắn ấn xuống đôi môi đỏ thẩm của mình…
“Ưm…”
Lạc Nam không từ chối nụ hôn ngây ngô của nàng, trái lại nhẹ nhàng đem vòng eo uyển chuyển ôm lấy…
Hắn sớm muộn gì cũng phải điều trị Tình Huống thần kinh của Côn Minh Nguyệt, để nàng làm quen dần dần với mình cũng tốt…
“Ui da, đau!”
Chỉ là đời không như mơ, Côn Minh Nguyệt không vươn cái lưỡi thơm của mình ra ngoài, trái lại dùng hàm răng chắc khỏe cắn lấy môi hắn khiến Lạc Nam đau đớn kêu oa oa…
Chúng nữ được một phen cười nắc nẻ…
“Mị tỷ vẫn chưa có động tĩnh…” Hoa Ngọc Phượng đứng cạnh Yên Nhược Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm.
Yên Nhược Tuyết gật đầu, trong mắt xuất hiện chờ mong.
RỐNG…
Trong giờ phút vui vẻ, một âm thanh kinh thiên động địa khiến linh giới châu rung rẩy lên…
Răng rắc…
Có tiếng gì đó vỡ vụn…
Vỏ trứng khổng lồ trong Bạch Mai Cung hoàn toàn nát bấy…
Một cái bóng trắng khổng lồ như thái cổ hung thú đủ sức xuyên thủng bầu trời vừa mới nhoáng lên đã lập tức biến mất…
Theo sau đó, một nữ tử toàn thân y phục màu trắng lấp lánh tinh tú nhẹ nhàng mà ra…
“Đẹp quá…”
Trong khoảng khắc đó, toàn bộ chúng nữ đồng loạt thốt ra một câu, cảm thấy mê mẩn…
Ngay cả Lạc Nam vốn đã biết rõ từng tấc da thịt trên người nàng cũng trở nên thất thần…
Một mái tóc trắng óng ả như thác đơn giản rủ xuống qua khỏi bờ mông cong vút, mày trắng, mi trắng…làn da tinh khiết không từ ngũ nào có thể hình dung… đôi môi hồng nhuận mỹ lệ gây kích thích thị giác…
Nàng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tạo hóa, không thể khinh nhờn…
Bạch Tố Mai, xuất quan rồi…
Kim Nhi bất chợt xuất hiện trên bả vai Lạc Nam, đánh giá Bạch Tố Mai một vòng, miệng nhỏ thủ thỉ:
“Lột xác thật hoàn mỹ…”
Lạc Nam đứng ra làm trung gian, giới thiệu cho các nàng hòa hợp làm quen…nhất là tình huống của Côn Minh Nguyệt, Hải Linh Lung…mấy nữ nhân mới.
Các nàng đối với việc Lạc Nam mua sắm Pháp Bảo Kiến Trúc trang hoàng cho Linh Giới Châu thích thú vô cùng, kéo nhau tham quan Tứ Qúy Sơn, Hoan Lạc Hải, Thủy Tinh Cung các loại, vui đến quên trời quên đất…
Tiểu Sư cũng hóa thân thành nhân loại, cùng mấy nữ chơi đùa.
Trong lúc nhất thời, Hậu Cung trở nên oanh oanh yến yến, từng vị giai nhân tuyệt sắc vạn dặm tuyển một tụ tập cùng một chỗ, cảnh tượng quả thật rất mỹ mãn…
Từng cử chỉ, từng dung nhan tỏa nắng, từng đường cong mê người…mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của các nàng đều khiến tất cả nam nhân thật sâu bị hảm vào…
Lạc Nam là người may mắn chứng kiến, say sưa nhìn ngắm các nàng, cả đời nếu được như vậy mãi hắn cũng không thấy chán…
Trong lúc này Lạc Nam cũng không có quá nhiều nhàn rỗi, trước mặt hắn xuất hiện ba tôn Người Đá khổng lồ, mặc dù không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, nhưng sức mạnh của chúng nó lại sánh ngang Thất Chuyển Thể Tu hàng thật giá thật …
Đây ba tên người đá Thông Minh thu được trong động phủ của Cực Băng Ma Quân, lúc này Lạc Nam đang cố gắng dùng Hồn Lực cường đại của mình để phá nát ý chí bên trong cơ thể do Cực Băng Ma Quân lưu lại, sau đó dùng dấu ấn của mình để khống chế, nhận chủ chúng nó…
Cực Băng Ma Quân đã chết, việc đoạt quyền khống chế người đá không hề khó, chẳng qua là tốn thời gian mà thôi…
“Bạch Sa Hoàng Triều…lần này ta sẽ thay Thanh Trúc lấy lại công đạo!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, có chúng nữ xuất quan và ba tôn người đá, lòng tin của hắn gia tăng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Phu quân đang làm gì?” Chúng nữ nhìn thấy hắn chuyên chú trước mặt mấy con người đá khổng lồ, nhất thời hứng thú bừng bừng kéo lại vây quanh…
“Người đá này, mỗi con đều sánh ngang Thất chuyển Sơ Kỳ Thể Tu…” Đan Mộng Cơ có kiến thức tốt nhất, ngưng trọng nói ra.
“Thất Chuyển? không phải sánh ngang Hợp Thể Kỳ sao?” Chúng nữ hít sâu một hơi, không biết phu quân tìm ở đâu ra đồ chơi khủng bố như vậy.
“Thật lợi hại! Hậu Cung của chúng ta sắp sánh vai Cửu Cấp Thế Lực, hì hì!” Lý Trúc Loan nhoẻn miệng cười tươi tắn nói.
“Hừ, chúng ta đã có sức đánh cùng Cửu Cấp một trận!” Diễm Điệp Tình kiêu ngạo chống nạnh, không thua kém nói.
“Đúng rồi, còn có Bạch Liên Hoa muội muội và Hoa Thanh Trúc tỷ tỷ, không biết vì sao phu quân chưa đón các nàng vào!” Hải Linh Lung tung tăng bơi lội trên không trung, hồn nhiên nói ra.
“Hai người?” Chúng nữ nghe vậy sắc mặt cổ quái.
Hải Linh Lung gật đầu, đem mọi chuyện những ngày qua thay Lạc Nam kể ra…
Chúng nữ nghe xong, nhất thời cảm thấy mọi chuyện không đơn giản…
Một người là công chúa, một người là Hoàng Hậu của Cửu Cấp thế lực, lại bị phu quân nhà mình kéo vào Hậu Cung, điều này có ý nghĩa như thế nào? Không cần nói cũng biết.
Tên này ăn mía đánh cả cụm, hơn nữa còn là một đôi mẫu nữ…
Trong lúc nhất thời, cả đám dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về hắn.
Lạc Nam mãi mới nhận chủ thành công ba tên Người Đá, vừa thở phào một hơi, lại thấy cả đám vợ xúm lại lườm liếc hắn, thầm hô không ổn…
Như giải vây cho Lạc Nam, bầu không khí bên trong Linh Giới Châu đột ngột nóng lên dữ dội…
Đùng…
Một ngọn lửa màu tím phá không mà ra, hỏa diễm ngập trời cuồn cuộn, kèm theo đó là khí tức đặc hữu thuộc về Luyện Hư Sơ Kỳ cường giả…
“Tỷ tỷ đột phá Luyện Hư?” Diễm Điệp Tình hưng phấn reo hò.
“Hồng Liên không đơn giản a…” Mộc Tử Âm hơi suy nghĩ, nàng là Luyện Hư Trung Kỳ vẫn cảm giác một chút áp lực trước khí thế của Diễm Hồng Liên.
Chúng nữ cũng chờ mong nhìn chăm chú…
Rốt cuộc, thân ảnh quyến rủ yêu kiều ấy xuất hiện trong biển lửa, một thân sườn xám đỏ rực ôm sát cơ thể mê người, ngực nở mông cong, mái tóc đỏ rực như lửa…
Lạc Nam trong mắt xuất hiện vẻ thích thú, tiến lên một bước đón nàng…
“Khanh khách, thiếp hơi trễ…để phu quân và các tỷ muội ngóng chờ rồi!”
Vẫn là tiếng cười quyến rủ thường lệ, vẫn là tính cách nóng bỏng không câu nệ đó…
Diễm Hồng Liên liếm liếm môi thơm, ngọn lửa ngập trời thu liễm vào cơ thể, hung hăng nhào vào ngực hắn…
Không kịp chờ đợi, nàng hung hăng ghì đầu Lạc Nam xuống, dâng lên nụ hôn cuồng nhiệt…
Một màn cháo lưỡi diễn ra trước không ít ánh mắt, Tiêu Thanh Tuyền âm thầm gắt một tiếng, những nữ nhân này thật bạo dạn, với bản tính của nàng không làm được như vậy a…
“Phu quân, Cửu Dương Thần Công quá mức lợi hại, thiếp không thể tưởng tượng trên đời này có công pháp mạnh mẽ như vậy!” Diễm Hồng Liên hôn Lạc Nam thật sâu, lúc này hạnh phúc ngọt ngào nhìn hắn nói.
“Là do Hồng Liên của ta quá xuất sắc, tu luyện công pháp nào cũng sẽ tỏa sáng mà thôi!” Lạc Nam thật tâm khen ngợi.
Đại Nhật Thần Thể hắn chuẩn bị cho nàng vẫn chưa động tới, vậy mà cô nàng này một hơi đột phá Luyện Hư Sơ Kỳ, mặc dù Cửu Dương Thần Công là đồ tốt, nhưng thiên phú và sự khổ luyện của nàng không thể chối bỏ.
“Chứ sao, vợ chàng mà!” Diễm Hồng Liên tự hào cười khúc khích, tinh nghịch hướng chúng nữ lè lưỡi…
Chỉ là khi phát hiện mình không nhìn thấu khí tức của Yên Nhược Tuyết, nhất thời sắc mặt xụ xuống, rời khỏi lòng Lạc Nam, lao đến hỏi thăm.
“Tỷ tỷ, chính là xú phu quân, chàng ấy cho Nhược Tuyết tỷ tỷ Huyết Mạch…” Diễm Điệp Tình lập tức tọc mạch với tỷ tỷ của mình.
Diễm Hồng Liên nghe xong trợn tròn mắt, bất quá biết phu quân lặn lội đến tận Hải Châu để chuẩn bị tương lai đúc lại Thân Thể riêng cho mình, không cảm thấy ghen tuông chút nào.
Đúng lúc này, nhiệt độ không khí vừa gia tăng do ngọn lửa của Diễm Hồng Liên mang lại lại đột ngột hạ xuống mức thấp nhất…
Bầu trời xuất hiện vô số hoa tuyết xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống, lại loáng thoáng có mưa phùn rơi lất phất bên trong…cầu vòng hiện ra…
Hai vị tiên tử giống nhau như đúc xuất hiện trên bầu trời, chân trần tinh khiết như pha lê, tóc dài óng ả tung bay, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lùng như băng giá…khiến người ta có cảm giác cách xa vạn dặm…
“Tỷ tỷ…” Gương mặt lạnh lùng của Cơ Băng xuất hiện nước mắt, chợt lao mạnh vào lòng Cơ Nhã khóc rống lên…
“Băng nhi, muội sao thế?” Cơ Nhã giật mình, không hiểu vì sao muội muội đột nhiên phản ứng mạnh như thế.
Cơ Băng không trả lời, chỉ điên cuồng vùi đầu vào lòng tỷ tỷ khóc òa…
Lạc Nam mỉm cười mãn nguyện nhìn tình cảnh này, tổn thương của Cơ Băng đã hoàn toàn khôi phục, nàng đã nhớ lại quá khứ và tỷ tỷ Cơ Nhã rồi…
Chúng nữ cũng có vài người biết nội tình bên trong, mỉm cười giải thích với những người còn lại…
Các nàng nghe xong đồng loạt lau khóe mắt, âm thầm cảm thấy may mắn thay cho hai tỷ muội, sau nhiều biến cố rốt cuộc có kết cục viên mãn…
Bất quá lại đối với Thiên Cơ Điện bắt đầu ghi hận lên.
Cơ Băng ôm tỷ tỷ khóc nức nở hồi lâu, chợt cảm thấy một vòng tay săn chắc đem hai tỷ muội ôm vào trong ngực…
“Thê tử hư hỏng, có tỷ tỷ là quên phu quân đúng không?” Lạc Nam cười nói.
“Phu quân!” Hai nữ xấu hổ kêu lên, bất quá vì nhớ nhung, đồng thời vươn tay ôm lại hắn.
Lạc Nam thỏa mãn hít thở hương thơm mát lạnh của hai tỷ muội…
Cơ Nhã ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt hắn nói: “Chàng và muội muội có gì giấu thiếp đúng không?”
Cơ Nhã cũng không ngốc, biểu hiện khác thường vừa rồi của Cơ Băng đã chứng minh rất nhiều chuyện…
“Cái này…” Lạc Nam thở ra một hơi, đem việc Cơ Băng mất trí nghiêm trọng, chỉ giả vờ khôi phục trong thời gian qua kể lại với nàng…
Cơ Nhã càng nghe thân thể càng rung rẩy, yêu thương nhìn qua muội muội, nén nước mắt rơi xuống, cắn cắn môi diệu dàng nói ra:
“Đứa ngốc này, cần gì như vậy chứ…”
Cơ Băng mỉm cười lắc đầu, nếu được chọn lại, nàng vẫn sẽ làm như vậy.
Cơ Nhã lạnh lùng liếc sang kẻ đồng lõa, lần đầu tiên dùng ngón tay ngọc ngà của mình véo mạnh hông hắn, nghiến chặt hàm răng như ngọc:
“Dám thông đồng đứa ngốc lừa gạt thiếp lâu như vậy!!!”
Lạc Nam giả ngu cười hề hề, ôm hai nữ hạ người xuống không trung…
Mọi chuyện đều đã qua đi, hắn thề sẽ không để hai nàng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa…
“Cơ Băng ra mắt các tỷ muội, đã để mọi người lo lắng trong thời gian qua…” Cơ Băng ở trước mặt người khác ngoài Lạc Nam và tỷ tỷ vẫn khá lạnh lùng, lời nói ra có chút cứng ngắc.
“Tất cả chúng ta là một nhà, tỷ đừng khách khí!” Nam Cung Uyển Dung đoan trang nói, khéo léo tiến đến nắm tay Cơ Băng…
“Cơ Nhã tỷ, chúng ta lại gặp nhau! Chúc mừng tỷ đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ…” Tiêu Thanh Tuyền ôn nhu mỉm cười, cũng tiến đến nắm tay Cơ Nhã.
Cơ Nhã sau khi tu luyện toàn bộ Lạc Nguyệt Băng Kinh của Lạc gia, có chút lĩnh ngộ nên nhân cơ hội đột phá…
Về phần Cơ Băng, mặc dù tốn một khoảng thời gian khôi phục trí nhớ, nhưng tu vi trước khi bị thương đã là Hóa Thần Viên Mãn, lần này xuất sắc đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, sánh ngang với Mộc Tử Âm rồi.
Sự tiến bộ vượt bậc của chúng nữ, cho thấy Lạc Nam bỏ nhiều vốn liếng đầu tư cho Linh Giới Châu có hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời như vậy là hoàn toàn đáng giá.
Ngay cả Bậc Thang bằng Cực Phẩm Linh Thạch thu được của Cực Băng Ma Quân hắn cũng đã lấy ra, làm thành một mỹ cảnh trưng bày trong này…lại gia tăng linh khí rất khủng khiếp.
Khi nào thiếu nguyên liệu vận dụng Gia Tốc Trận, lấy một phần ra dùng cũng không muộn…
Vù vù vù…
Có làn gió lạnh thấu xương thổi ngang, đại môn Thi Cầm Cung bất chợt mở rộng…
Nữ tử một thân áo trắng không chút tạp chất, trang nhã thanh cao, nhẹ nhàng ngự gió mà đến…
Nàng như hằng nga tiên tử, giữa vầng trán trơn bóng là ấn kỳ hình trăng khuyết mê người, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, má hồng môi thắm, chính là một vị hiền thê lương mẫu điển hình.
“Dì nhỏ!” Lạc Nam như một đứa trẻ lao đến ôm chặt lấy thân thể mỹ miều kia, hưng phấn bế lấy nàng theo kiểu công chúa, xoay vài vòng trên không trung…
“Tiểu Nam!” Liễu Thi Cầm trái tim rung rẩy, nàng nhớ hắn đến da diết…
Trong thời gian bế quan, thân ảnh của nam nhân này không ngừng xuất hiện trong đầu…điều đó không khiến nàng trở nên phân tâm, trái lại dùng đó làm động lực tu luyện, ép buộc bản thân mình phải tiến bộ…
Bởi nàng không muốn kéo chân hắn, nàng muốn tìm lại tỷ tỷ, nàng muốn bảo vệ tộc nhân Liễu gia…
Tất cả đều phải cần thực lực.
Vì lẽ đó, sau khi đột phá Hóa Thần Kỳ trong thời gian ngắn ngũi, có tiếng hát và tiếng đàn thần kỳ kia vang lên làm Liễu Thi Cầm thay đổi ý định xuất quan…
Chính là âm thanh đàn hát của Hải U Quỳnh…
Nàng cảm nhận được tiếng hát ấy giúp mình càng thêm lĩnh ngộ được độ thâm ảo từ công pháp Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh, giúp tốc độ tu luyện của nàng gia tăng gấp nhiều lần…
Sợ bỏ qua cơ hội hiếm có, nên Liễu Thi Cầm cố gắng đè nén cảm giác nhớ nhung Lạc Nam, tiếp tục bế quan…rốt cuộc nàng thành công, liên tục đột phá Luyện Hư Sơ Kỳ mới dừng lại.
Mặc kệ vạn vật xung quanh, lúc này Liễu Thi Cầm chỉ khư khư ôm lấy hắn, ôm lấy nam tử mà lẽ ra không nên giành cho nàng…
Chúng nữ Mộc Tử Âm thích thú nhìn một màn này, quan hệ của phu quân và dì nhỏ a…thật kích thích…
Tinh ý như các nàng đương nhiên từ lâu đã nhận ra quan hệ giữa hai người vốn không hề đơn thuần…
Như một lời khẳng định, Lạc Nam nâng lên cái cằm trơn bóng của Liễu Thi Cầm, nhìn thẳng vào mắt nàng, trước sự run rẩy của giai nhân, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều diễm kia…
“Ưm…”
Tình cảm trong ngực như nước lũ dâng trào, Liễu Thi Cầm chỉ nhẹ rên một tiếng, hai tay vòng qua cổ hắn, hoàn toàn đắm chìm vào khí tức dương cương kia…
Môi nàng mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát…
Chiếc lưỡi đinh hương như tiểu xà quấn quanh, Lạc Nam hết sức ôn nhu thưởng thức…
Hắn nâng niu nàng như bảo vật vô giá vậy…
“Phu quân không công bằng, hôn người ta ngắn ngũi như vậy…” Diễm Điệp Tình lẩm bẩm trong miệng, nàng cũng muốn hôn nha.
Lý Trúc Loan hiếm thấy gật đầu tán thành.
“Hì hì, cô gia hôn ta rất lâu, rất ướt át!” Băng Linh Nhi cười hì hì khoe khoang khiến hai nữ trừng mắt nhìn.
“Chủ nhân dành một tình cảm riêng biệt cho Thi Cầm tỷ tỷ!” Tiểu Sư lắc lư bộ ngực săn chắc thản nhiên nói ra, đừng thấy nàng bình thường ít nói, thật ra là một trong những người rất hiểu rõ Lạc Nam.
Chúng nữ nhẹ nhàng gật đầu, tình cảm giữa Liễu Thi Cầm và phu quân, vừa là tình yêu nam nữ, vừa xen lẫn tình thân…Các nàng cũng không ghen tỵ…
“Được rồi, mọi người cười kìa!” Liễu Thi Cầm da mặt không thể dày như hắn, sau một nụ hôn ngọt ngào đến nghẹt thở, rốt cuộc đẩy ra Lạc Nam…
Một lần nữa lấy lại bộ dáng tiên tử, cùng hắn nắm tay…
“Khanh khách, chúng ta nên gọi Dì nhỏ hay Thi Cầm tỷ tỷ đây?” Diễm Hồng Liên cười quyến rũ, nhìn Liễu Thi Cầm trêu ghẹo.
“Đương nhiên gọi là Dì nhỏ tỷ tỷ, giống với sư phụ tỷ tỷ vậy!” Lý Trúc Loan cười hì hì khiến Mộc Tử Âm trừng mắt, thầm nghĩ nha đầu này muốn ăn đòn.
Chúng nữ chọc đến Liễu Thi Cầm đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể núp trong lòng Lạc Nam…
“Sao mọi người cứ thích cắn nhau? Thú vị lắm sao? ta cũng muốn thử!” Một giọng điệu non nớt đầy thú vị vang lên khiến chúng nữ đỏ mặt…
Chỉ thấy thân thể đầy đặn của Côn Minh Nguyệt chợt xuất hiện trước mặt Lạc Nam, vươn đôi chân dài miên man bậc nhất của mình đè lấy hắn, nhắm ngay môi hắn ấn xuống đôi môi đỏ thẩm của mình…
“Ưm…”
Lạc Nam không từ chối nụ hôn ngây ngô của nàng, trái lại nhẹ nhàng đem vòng eo uyển chuyển ôm lấy…
Hắn sớm muộn gì cũng phải điều trị Tình Huống thần kinh của Côn Minh Nguyệt, để nàng làm quen dần dần với mình cũng tốt…
“Ui da, đau!”
Chỉ là đời không như mơ, Côn Minh Nguyệt không vươn cái lưỡi thơm của mình ra ngoài, trái lại dùng hàm răng chắc khỏe cắn lấy môi hắn khiến Lạc Nam đau đớn kêu oa oa…
Chúng nữ được một phen cười nắc nẻ…
“Mị tỷ vẫn chưa có động tĩnh…” Hoa Ngọc Phượng đứng cạnh Yên Nhược Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm.
Yên Nhược Tuyết gật đầu, trong mắt xuất hiện chờ mong.
RỐNG…
Trong giờ phút vui vẻ, một âm thanh kinh thiên động địa khiến linh giới châu rung rẩy lên…
Răng rắc…
Có tiếng gì đó vỡ vụn…
Vỏ trứng khổng lồ trong Bạch Mai Cung hoàn toàn nát bấy…
Một cái bóng trắng khổng lồ như thái cổ hung thú đủ sức xuyên thủng bầu trời vừa mới nhoáng lên đã lập tức biến mất…
Theo sau đó, một nữ tử toàn thân y phục màu trắng lấp lánh tinh tú nhẹ nhàng mà ra…
“Đẹp quá…”
Trong khoảng khắc đó, toàn bộ chúng nữ đồng loạt thốt ra một câu, cảm thấy mê mẩn…
Ngay cả Lạc Nam vốn đã biết rõ từng tấc da thịt trên người nàng cũng trở nên thất thần…
Một mái tóc trắng óng ả như thác đơn giản rủ xuống qua khỏi bờ mông cong vút, mày trắng, mi trắng…làn da tinh khiết không từ ngũ nào có thể hình dung… đôi môi hồng nhuận mỹ lệ gây kích thích thị giác…
Nàng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của tạo hóa, không thể khinh nhờn…
Bạch Tố Mai, xuất quan rồi…
Kim Nhi bất chợt xuất hiện trên bả vai Lạc Nam, đánh giá Bạch Tố Mai một vòng, miệng nhỏ thủ thỉ:
“Lột xác thật hoàn mỹ…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro