Man Hoang Thánh...
Akay Hau
2024-11-22 05:33:41
Trời vào đêm tối…
Man Hoang Tinh Cầu mặc dù có kích thước rất lớn, nhưng mặt trăng tại nơi này lại nhỏ hơn không ít, ánh sáng lờ mờ… càng vào khuya nhiệt độ càng hạ thấp, lạnh lẽo thấu xương, thậm chí xuất hiện từng bông hoa tuyết trắng xóa, bầu trời kết băng, thiên nhiên khắc nghiệt…
Lúc này cũng là thời điểm để một số người làm chuyện mờ ám.
Tiêu biểu trong số đó không ai khác là ba người Lạc Nam.
“Nơi này là Man Hùng Mộ Địa?” Lạc Nam nhìn một vùng khung cảnh phía trước không nhịn được hỏi.
Trong tầm mắt của hắn lúc này, có núi non trùng điệp, có sơn phong cao ngất, có địa mạch xanh ươm, có rừng rậm, có núi lửa, sông ngòi thác nước, không thiếu một quang cảnh nào.
Nếu không phải nhìn thấy đa dạng các loại quan tài cùng sương mù dày đặc, Lạc Nam thậm chí còn tưởng mình đi lạc vào động thiên phúc địa nào đó.
Đám quan tài này cũng đa dạng các loại kích thước, có treo cao trên cây, có đặt xuôi dốc núi, có nằm dưới thung lũng đầm lầy, kỳ bí đến cực điểm.
“Không sai, Man Hoang Tinh vốn phát triển hơn xa Việt Long Tinh, bọn họ có thể chế tạo các loại pháp bảo hành tẩu trong tinh không, qua các thời đại cũng gặp không ít ngoại địch ở hành tinh khác xâm lấn, những cường giả Man Hoang Tinh hy sinh khi chiến đấu với ngoại địch sẽ được hậu nhân an táng hoặc chôn cất trong Man Hùng Mộ Địa, xem như một loại vinh hạnh!” Võ Tam Nương gật đầu cảm thán nói.
Lạc Nam nghe vậy giật mình, hắn có cảm giác như mình đang nghe khoa học viễn tưởng, chiến tranh giữa các vì sao vậy, bất quá cũng biết đây là sự thật.
Cự Phách Thiên có thể lưu lạc đến tận Việt Long Tinh bằng phi thuyền, mà ở Việt Long Tinh lại có các trận pháp bí ẩn liên thông với những hành tinh khác, như vậy chuyện chiến tranh giữa các thế giới không phải là viễn vong.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ đến thông tin mà Trần Giang cung cấp từ Thiên Cơ Điện, nguyên nhân đại biến ở Việt Long Tinh là đến từ bên ngoài…nhất thời trong lòng có chút lo lắng…
“Chúng ta trộm xương của các anh hùng Man Hoang Tinh có ổn không?” Đan Mộng Cơ lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên không ổn, nếu bị phát hiện sẽ đối mặt với vô tận truy sát!” Võ Tam Nương không sao cả nói.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, vuốt ve chiếc nhẫn an ủi một tiếng: “Trộm xương của nữ anh hùng mới xứng với thân thể nàng, còn hơn là lấy đại khung xương của một kẻ ất ơ nào đó!”
“Nói không sai, lịch sử Man Hoang Tinh sinh ra rất nhiều nữ trung hào kiệt, chúng ta sẽ tuyển một hài cốt ưu tú cho Mộng Cơ!” Võ Tam Nương gật đầu tán thành nói.
Đan Mộng Cơ nghe vậy cảm động, cũng không nói thêm cái gì…dù sao nàng cũng từng là Độ Kiếp Kỳ cường giả, tâm cảnh vượt xa người thường, sẽ không bận tâm cái gọi là tạo nghiệt hay hành động thất đức gì gì đó.
“Vào thôi!” Võ Tam Nương phất tay, ba người chính thức tiến vào Man Hùng Mộ Địa.
“Ồ? Có người?” Lạc Nam chứng kiến lít nha lít nhít thân ảnh sau lớp sương mù, hơi kinh ngạc hỏi.
XOẸT…
Không đợi hắn phản ứng, hai thân ảnh đã lao vụt mà đến, trong tay bọn hắn nâng lấy cự phủ hàng ngàn cân, bạo lực nện xuống đầu Lạc Nam.
“Không phải người?” Lạc Nam một tay tung quyền đánh văng hai thân ảnh, không cảm giác được khí tức của bọn chúng, nhất thời nhận ra đây không phải sinh mệnh.
“Là cương thi! phần lớn chúng được hình thành từ những nhánh quân đội chết trận nhưng không được lập mộ mà vùi chôn tập thể, càng vào sâu sẽ có tầng tầng lớp lớp các loại nguy hiểm, một số tên còn ưa thích bố trí bẫy rập xung quanh mộ địa của người xưa, cẩn thận một chút!” Võ Tam Nương lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng đem một con Cương Thi đánh nát.
Lạc Nam đã hiểu, xem ra hy sinh chết trận cũng có phân biệt đối xử, chỉ những người lập chiến công hiển hách mới có bia mộ đàng hoàng…
“Sư phụ, người đến nơi này lần nào chưa?” Lạc Nam vừa đi vừa hỏi, đám cương thi không ngừng lao về ba người, tạo nên động tĩnh tương đối lớn.
“Ta đến làm cái gì?” Võ Tam Nương yêu kiều liếc mắt, đây cũng là lần đầu nàng tiến vào Man Hùng Mộ Địa, tất cả những gì biết được chỉ là thông qua lời đồn mà thôi.
Đi chưa được bao lâu, trước mắt ba người là một quan tài bằng gỗ được đặt một phần hai xuống mặt đất, bên trên bia mộ còn khắc lít nha lít nhít chữ viết:
“Địa Hổ Tướng Quân, Thất Chuyển Trung Kỳ thể tu, tử trận sau khi giết chết ba tên Hợp Thể Trung Kỳ đến từ Phong Bạo Giới, hưởng thọ 2969 tuổi…”
Lạc Nam gật đầu, đám thông tin này tương đối đầy đủ, khiến hậu nhân đối với công tích của người xưa ghi chặt trong tâm khảm.
“Có đối tượng thích hợp cho Mộng Cơ chưa?” Lạc Nam hơi suy nghĩ hỏi, Mộ Địa này quá lớn, cũng không thể đọc từng thông tin trên các bia mộ, như vậy chẳng biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.
Sương mù tại Man Hùng Mộ cũng đặc biệt đến cực điểm, vậy mà có thể ngăn cản dò xét của hắn, chỉ có thể thấy mơ hồ tình cảnh xa xa, muốn xem hết một lần từng thông tin trên các bia mộ là điều không thể.
Võ Tam Nương vươn tay cốc lên đầu hắn, mở miệng mắng nói: “Ngươi làm như Mộ này là nhà của lão nương không bằng? chịu khó tìm đi!”
Lạc Nam cười hắc hắc, xem ra phải tốn kha khá thời gian tại Man Hùng Mộ Địa này rồi, hắn liếc ngang liếc dọc không ít mồ mã, phần lớn đều là của nam nhân, xem ra tỷ lệ nam nữ chênh lệch ở Man Hoang Tinh đã tồn tại từ lâu đời a…
“Công tử, mau hái nó!” Đúng lúc này, Kim Nhi ánh mắt hướng về một hướng, vui vẻ nói ra.
“Hả? thứ đồ gì?” Lạc Nam kinh ngạc, nhìn theo chỉ dẫn của nàng.
Trên một ngôi mộ nhìn như gò đất, ở tận trên cao mọc lấy một bụi hoa đen kịch tràn đầy âm u, bên trong ẩn chứa lực lượng hết sức cường đại, xung quanh nó thậm chí có tiếng hú hú rất kỳ bí.
“Mộng Cơ, đó là thực vật gì?” Lạc Nam nhất thời giật mình hỏi thăm.
“Khí Âm Hoa, Linh Cấp Cực Phẩm thảo dược, chỉ hình thành ở những nơi có âm khí cực kỳ nồng đậm, chính là bảo bối có công dụng lớn với các tu sĩ tu luyện Âm Khí!” Đan Mộng Cơ không hổ là Bát Cấp Luyện Đan Sư, lập tức cho ra đáp án.
“Quá tốt, không phải thích hợp nhất với Mị nhi sao?” Lạc Nam trong lòng mừng rỡ, Nhìn Xuyên Yếu Điểm cẩn thận mở ra quan sát ngôi mộ hình gò đất, thấy không có gì nguy hiểm mới phi thân mà lên.
Dễ dàng hái xuống gốc Khí Âm Hoa…
Bỗng nhiên lúc này phát sinh dị biến, từ trong lòng đất tưởng chừng yên tĩnh, một luồng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ lao vụt ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã xâm nhập vào người Lạc Nam…
“Khặc khặc khặc, chờ vô số năm rốt cuộc có ngày bổn tọa có thể đoạt xác sống lại!” Trong đầu Lạc Nam, một tiếng cười dữ tợn vang lên, âm thanh tràn ngập hưng phấn.
“Chủ nhân…” Nhân Kê nhìn thấy Lạc Nam gặp nguy hiểm nhất thời cực độ lo lắng, muốn lao đến hỗ trợ hắn.
“Không sao, hắn không có việc gì!” Võ Tam Nương lắc đầu cười nhạt.
“Muốn đoạt xá ta?” Lạc Nam trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Khặc khặc, tiểu tử nhục thân không tệ, ngoan ngoãn thì để bổn tọa cắn nuốt linh hồn, ta sẽ dùng cổ thân thể này của ngươi vang danh bốn bể!” Linh hồn đắc ý cười to.
Năm xưa hắn chết trận trong một lần đại chiến, nhưng may mắn tồn tại một tia tàn hồn yếu ớt, qua vô số năm được âm khí và các luồng hồn phách ở Man Hùng Mộ Địa bồi dưỡng, linh hồn ngày càng trở nên ngưng thực, cuối cùng quyết định đoạt xá sống lại…
Tên tiểu tử này không thể nghi ngờ trở thành kẻ xấu số đó.
“Muốn đoạt xá ta? ai cho ngươi gan chó?” Lạc Nam cười gằn.
“Tiểu tử cuồng vọng, thời điểm bổn tọa tung hoành ngang dọc ngươi còn là một vũng chất lỏng đó biết không?” Linh Hồn nhất thời phẫn nộ, phải biết khi còn sống hắn từng lá Bát Chuyển Thể Tu cao quý đấy.
Nói xong không cho Lạc Nam cơ hội phản ứng, linh hồn dốc hết sức bình sinh bạo phát, muốn đem toàn bộ linh hồn Lạc Nam nuốt chửng, đoạt quyền chưởng khống cơ thể.
Chính lúc này, Ôn Hồn Liên trong đan điền Lạc Nam cấp tốc xoay tròn, một cổ Hồn Lực tinh thuần cuốn mạnh mà ra, va thẳng vào linh hồn của kẻ đang xâm nhập…
“AAAAA, ĐAU CHẾT TA RỒI!”
Một tiếng hét thảm thê lương thảm thiết, mà Lạc Nam ánh mắt trở nên sắt lạnh, cười gằn quát: “Sưu Hồn!”
“Làm sao có thể như vậy?”
Cảm giác được linh hồn của mình đang bị điên cuồng bị thôn tính, kẻ xâm nhập hoảng sợ đến cực điểm, nếu có thân thể thì hắn đã tè ra quần rồi.
Tại một thế giới chỉ toàn Thể Tu như Man Hoang Tinh, linh hồn của hắn nhờ đủ loại điều kiện thích hợp mới có thể ngưng thực và cô động được như vậy, nào ngờ tên tiểu tử vô danh tiểu tốt trước mặt lại vượt qua gấp trăm lần…
Đối với linh hồn này, không cần đến kinh văn của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thối luyện, chỉ cần một mình Ôn Hồn Liên là được.
Rất nhanh, Lạc Nam mở ra ánh mắt, bên trong tràn ngập sắc thái vui mừng, hắn đã chiếm được trí nhớ của Linh Hồn kia, hài lòng cười to:
“Haha, buồn ngủ gặp chiếu manh, ta còn phải cảm ơn ngươi!”
“Thu hoạch không tệ hả?” Võ Tam Nương âm thanh có chút phấn chấn.
“Không sai, đạt được toàn bộ ký ức của hắn, đối với tình huống trong Man Hùng Mộ Địa và Man Hoang Tinh Cầu lý giải hơn rất nhiều!” Lạc Nam ung dung gật đầu, nụ cười trên miệng không khép lại được, đem thông tin vừa chiếm được kể lại một lần.
Kẻ muốn đoạt xá hắn là một tên Thể Tu tồn tại từ một thời đại rất xưa cổ của Man Hoang Tinh Cầu, khi đó Cự Nhân, Cự Hán và Cự Yêu tam tộc cũng chỉ là ba chủng tộc đang phất lên mà chưa phải mạnh nhất, càng là chưa nói đến Cự Nhân Tộc lâm vào cảnh hoang tàn như hiện tại.
Tại thời đại cổ xưa đó, Man Hoang Tinh do một Thế Lực có tên Man Hoang Thánh Địa đứng đầu, bọn họ nhất thống tinh cầu, địa vị có thể nói là chí cao vô thượng.
Thời điểm đó, Cự Nhân, Cự Hán và Cự Yêu ba tộc ở trước mặt Man Hoang Thánh Địa như đom đóm so với ánh trăng vậy.
Nhưng vật đổi sao dời, Man Hoang Thánh Địa sau một trận đại chiến với thế lực cường đại đến từ Tinh Cầu khác, cùng đối phương lưỡng bại câu thương, sau đó mới dần lâm vào diệt vong.
Sau khi Man Hoang Thánh Địa diệt vong, ba đại tộc là Cự Nhân, Cự Yêu và Cự Hán mới có cơ hội phát triển, leo lên địa vị cao thượng.
Qua đó có thể thấy Man Hoang Thánh Địa từng khủng bố như thế nào… lấy tên cả Tinh Cầu làm tên thế lực, đủ thấy sự bá đạo.
“Thật sự?” Dù là Võ Tam Nương cũng không nhịn được cảm thấy bất ngờ, xem ra tin tức này cũng không phổ biến rộng rãi a.
“Ta còn từ ký ức của hắn đạt được tin tức của một khung xương rất thích hợp cho Mộng Cơ, tin tưởng nàng sẽ cảm thấy hài lòng!” Lạc Nam gật đầu cười thần bí.
“Là của ai?” Đan Mộng Cơ không nhịn được hiếu kỳ.
Trong sự tò mò của mấy người, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe một tia hưng phấn, hít sâu một hơi gằn từng chữ:
“Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa!”
…
Việt Long Tinh Cầu.
“Hừ, Thất Sát Giáo từng ám sát đệ tử của Đan gia!” Đan Thiên Hành cười lạnh nói một tiếng, gương mặt không quen nhìn chằm chằm Thiên Sát.
Tên Phó giáo chủ đưa ra đề nghị khiến hắn cảm thấy thật buồn cười, Thất Sát Giáo các ngươi từng ám sát qua đệ tử của Đan gia chúng ta, chẳng qua vì Thất Sát Giáo cũng có hai vị Độ Kiếp Kỳ tọa trấn nên Đan gia không làm quá căng mà thôi.
Nhưng muốn Đan gia hắn ra tay cứu Thiên Sát, quả thật là nằm mơ.
“Đan Thiên Hành! các ngươi đừng quên Thiên Sát đang vì Việt Long Tinh ra sức! hắn trọng thương như vậy cũng là vì mặt mũi toàn bộ Tu Chân Giới…” Phó giáo chủ Thất Sát Giáo hít sâu một hơi nói.
Hắn cũng biết Thất Sát Giáo của mình là cái đinh trong mắt rất nhiều thế lực ở đây, dù là Đan gia cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại đang đứng cùng một chiến tuyến, Đan gia làm vậy cũng quá tuyệt tình.
Đan Cốc thì không cần phải nói, chính là chó của Đan gia nuôi, cũng không thể nhờ được.
“Haha, vì Việt Long Tinh ra sức?” Đan Thiên Hành chế giễu: “Ta thấy hắn tham công liều lĩnh, kết quả hại chúng ta bại một trận rồi, nào như ngươi nói tốt đẹp như vậy?”
“Ngươi…” Đám người Thất Sát Giáo nhất thời phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, lại không thể nói ra lời.
Thấy tình cảnh này, Thiên Vạn Bảo không nhịn được mở miệng: “Đan gia hai vị đạo hữu, Thiên Sát trận này đã làm hết sức có thể rồi, nể mặt bổn tọa cứu hắn một mạng đi!”
“Các chủ thứ lỗi, nếu đệ tử quý các chết trong tay Thất sát giáo, không biết ngươi có cứu không?” Đan Diễm Cơ liếc mắt, dung nhan lạnh lùng.
Thiên Vạn Bảo nhất thời khó xử, Đa Bảo Các danh vọng rất cao, lại hầu như không xen vào tranh đấu nên chẳng ai thuê sát thủ giết người của Đa Bảo Các làm gì…
Khảo gia hai vị tiền bối nhíu mày, quay sang Hậu Cung chắp tay: “Không biết Luyện Đan Sư Hậu Cung có thể cứu Thiên Sát một mạng!”
Bọn hắn không quan tâm cái gọi là ân oán của đám người này, chỉ biết rằng Thiên Sát vừa liều mạng ra sức vì danh dự của Việt Long Tinh, đánh để cứu hắn.
Đáng tiếc chúng nữ lúc này không lĩnh tình, Liễu Ngọc Thanh càng là không kiêu không nịnh mở miệng: “Khảo gia hai vị tiền bối đáng để chúng ta tôn kính, nhưng mà nửa năm trước hai vị Thiên Sát của Thất Sát Giáo còn muốn lấy đầu trên cổ Hậu Cung Chi Chủ của chúng ta…”
Đám người nghe vậy nghẹn lời, nhất thời ném đến Thất Sát Giáo ánh mắt tràn ngập thương hại.
Đáng đời các ngươi vì tiền đắc tội vô số người, lúc này tai nạn đổ ập lên đầu lại không người thèm cứu.
Khảo gia hai vị tiền bối nghe vậy cũng bó tay, Liễu Ngọc Thanh đã nói như thế bọn hắn thật sự không tiện mở miệng cầu tình.
Thất Sát Giáo Phó giáo chủ sắc mặt tối sầm, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuôi…
Thiên Sát này chính là thiên tài trẻ tuổi nhất của Thất Sát Giáo, lại là con của Giáo Chủ, nếu hắn có mệnh hệ gì, hậu quả không tưởng tượng nổi a.
Giáo chủ Thất Sát Giáo vẫn đang bế quan vào thời khắc quan trọng không thể hiện thân, nếu để hắn biết con của mình xảy ra chuyện như vậy, không biết sẽ làm nên hành động điên cuồng gì.
Ngay lập tức, Thất Sát Giáo phó giáo chủ cắn răng làm ra quyết định, hướng chúng nữ Hậu Cung trầm giọng nói:
“Nếu các vị cứu Thiên Sát, Thất Sát Giáo ngày sau sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến thành viên của Hậu Cung, ngoài ra ta còn bồi thêm một cái giá!”
Chúng nữ nghe vậy bĩu môi, làm như các nàng sợ bị bọn hắn ám sát lắm vậy?
Chỉ có Liễu Ngọc Thanh là hơi hứng thú cười tủm tỉm: “Cái giá gì vậy? phải biết Hậu Cung chúng ta không thiếu nhất chính là bảo bối a!”
Đám người nghe vậy gật đầu, quả thật Hậu Cung giàu đến mức khủng bố, chỉ riêng sính lễ Lạc Nam cầu hôn vài nhà truyền ra đã đủ khiến người khác lác mắt rồi, nhất thời tò mò muốn biết Thất Sát Giáo sẽ đưa ra cái giá như thế nào.
Phó giáo chủ Thất Sát Giáo vô ý trêu tức nhìn Đan gia một chút, lại nhìn về phía Liễu Ngọc Thanh bí mật truyền âm:
“Thông tin vị trí và một mảnh chìa khóa để tìm đến Dị Hỏa top một!”
Ánh mắt Liễu Ngọc Thanh bất chợt co rụt lại.
…
...E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail. Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!!
Man Hoang Tinh Cầu mặc dù có kích thước rất lớn, nhưng mặt trăng tại nơi này lại nhỏ hơn không ít, ánh sáng lờ mờ… càng vào khuya nhiệt độ càng hạ thấp, lạnh lẽo thấu xương, thậm chí xuất hiện từng bông hoa tuyết trắng xóa, bầu trời kết băng, thiên nhiên khắc nghiệt…
Lúc này cũng là thời điểm để một số người làm chuyện mờ ám.
Tiêu biểu trong số đó không ai khác là ba người Lạc Nam.
“Nơi này là Man Hùng Mộ Địa?” Lạc Nam nhìn một vùng khung cảnh phía trước không nhịn được hỏi.
Trong tầm mắt của hắn lúc này, có núi non trùng điệp, có sơn phong cao ngất, có địa mạch xanh ươm, có rừng rậm, có núi lửa, sông ngòi thác nước, không thiếu một quang cảnh nào.
Nếu không phải nhìn thấy đa dạng các loại quan tài cùng sương mù dày đặc, Lạc Nam thậm chí còn tưởng mình đi lạc vào động thiên phúc địa nào đó.
Đám quan tài này cũng đa dạng các loại kích thước, có treo cao trên cây, có đặt xuôi dốc núi, có nằm dưới thung lũng đầm lầy, kỳ bí đến cực điểm.
“Không sai, Man Hoang Tinh vốn phát triển hơn xa Việt Long Tinh, bọn họ có thể chế tạo các loại pháp bảo hành tẩu trong tinh không, qua các thời đại cũng gặp không ít ngoại địch ở hành tinh khác xâm lấn, những cường giả Man Hoang Tinh hy sinh khi chiến đấu với ngoại địch sẽ được hậu nhân an táng hoặc chôn cất trong Man Hùng Mộ Địa, xem như một loại vinh hạnh!” Võ Tam Nương gật đầu cảm thán nói.
Lạc Nam nghe vậy giật mình, hắn có cảm giác như mình đang nghe khoa học viễn tưởng, chiến tranh giữa các vì sao vậy, bất quá cũng biết đây là sự thật.
Cự Phách Thiên có thể lưu lạc đến tận Việt Long Tinh bằng phi thuyền, mà ở Việt Long Tinh lại có các trận pháp bí ẩn liên thông với những hành tinh khác, như vậy chuyện chiến tranh giữa các thế giới không phải là viễn vong.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ đến thông tin mà Trần Giang cung cấp từ Thiên Cơ Điện, nguyên nhân đại biến ở Việt Long Tinh là đến từ bên ngoài…nhất thời trong lòng có chút lo lắng…
“Chúng ta trộm xương của các anh hùng Man Hoang Tinh có ổn không?” Đan Mộng Cơ lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên không ổn, nếu bị phát hiện sẽ đối mặt với vô tận truy sát!” Võ Tam Nương không sao cả nói.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, vuốt ve chiếc nhẫn an ủi một tiếng: “Trộm xương của nữ anh hùng mới xứng với thân thể nàng, còn hơn là lấy đại khung xương của một kẻ ất ơ nào đó!”
“Nói không sai, lịch sử Man Hoang Tinh sinh ra rất nhiều nữ trung hào kiệt, chúng ta sẽ tuyển một hài cốt ưu tú cho Mộng Cơ!” Võ Tam Nương gật đầu tán thành nói.
Đan Mộng Cơ nghe vậy cảm động, cũng không nói thêm cái gì…dù sao nàng cũng từng là Độ Kiếp Kỳ cường giả, tâm cảnh vượt xa người thường, sẽ không bận tâm cái gọi là tạo nghiệt hay hành động thất đức gì gì đó.
“Vào thôi!” Võ Tam Nương phất tay, ba người chính thức tiến vào Man Hùng Mộ Địa.
“Ồ? Có người?” Lạc Nam chứng kiến lít nha lít nhít thân ảnh sau lớp sương mù, hơi kinh ngạc hỏi.
XOẸT…
Không đợi hắn phản ứng, hai thân ảnh đã lao vụt mà đến, trong tay bọn hắn nâng lấy cự phủ hàng ngàn cân, bạo lực nện xuống đầu Lạc Nam.
“Không phải người?” Lạc Nam một tay tung quyền đánh văng hai thân ảnh, không cảm giác được khí tức của bọn chúng, nhất thời nhận ra đây không phải sinh mệnh.
“Là cương thi! phần lớn chúng được hình thành từ những nhánh quân đội chết trận nhưng không được lập mộ mà vùi chôn tập thể, càng vào sâu sẽ có tầng tầng lớp lớp các loại nguy hiểm, một số tên còn ưa thích bố trí bẫy rập xung quanh mộ địa của người xưa, cẩn thận một chút!” Võ Tam Nương lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng đem một con Cương Thi đánh nát.
Lạc Nam đã hiểu, xem ra hy sinh chết trận cũng có phân biệt đối xử, chỉ những người lập chiến công hiển hách mới có bia mộ đàng hoàng…
“Sư phụ, người đến nơi này lần nào chưa?” Lạc Nam vừa đi vừa hỏi, đám cương thi không ngừng lao về ba người, tạo nên động tĩnh tương đối lớn.
“Ta đến làm cái gì?” Võ Tam Nương yêu kiều liếc mắt, đây cũng là lần đầu nàng tiến vào Man Hùng Mộ Địa, tất cả những gì biết được chỉ là thông qua lời đồn mà thôi.
Đi chưa được bao lâu, trước mắt ba người là một quan tài bằng gỗ được đặt một phần hai xuống mặt đất, bên trên bia mộ còn khắc lít nha lít nhít chữ viết:
“Địa Hổ Tướng Quân, Thất Chuyển Trung Kỳ thể tu, tử trận sau khi giết chết ba tên Hợp Thể Trung Kỳ đến từ Phong Bạo Giới, hưởng thọ 2969 tuổi…”
Lạc Nam gật đầu, đám thông tin này tương đối đầy đủ, khiến hậu nhân đối với công tích của người xưa ghi chặt trong tâm khảm.
“Có đối tượng thích hợp cho Mộng Cơ chưa?” Lạc Nam hơi suy nghĩ hỏi, Mộ Địa này quá lớn, cũng không thể đọc từng thông tin trên các bia mộ, như vậy chẳng biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.
Sương mù tại Man Hùng Mộ cũng đặc biệt đến cực điểm, vậy mà có thể ngăn cản dò xét của hắn, chỉ có thể thấy mơ hồ tình cảnh xa xa, muốn xem hết một lần từng thông tin trên các bia mộ là điều không thể.
Võ Tam Nương vươn tay cốc lên đầu hắn, mở miệng mắng nói: “Ngươi làm như Mộ này là nhà của lão nương không bằng? chịu khó tìm đi!”
Lạc Nam cười hắc hắc, xem ra phải tốn kha khá thời gian tại Man Hùng Mộ Địa này rồi, hắn liếc ngang liếc dọc không ít mồ mã, phần lớn đều là của nam nhân, xem ra tỷ lệ nam nữ chênh lệch ở Man Hoang Tinh đã tồn tại từ lâu đời a…
“Công tử, mau hái nó!” Đúng lúc này, Kim Nhi ánh mắt hướng về một hướng, vui vẻ nói ra.
“Hả? thứ đồ gì?” Lạc Nam kinh ngạc, nhìn theo chỉ dẫn của nàng.
Trên một ngôi mộ nhìn như gò đất, ở tận trên cao mọc lấy một bụi hoa đen kịch tràn đầy âm u, bên trong ẩn chứa lực lượng hết sức cường đại, xung quanh nó thậm chí có tiếng hú hú rất kỳ bí.
“Mộng Cơ, đó là thực vật gì?” Lạc Nam nhất thời giật mình hỏi thăm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khí Âm Hoa, Linh Cấp Cực Phẩm thảo dược, chỉ hình thành ở những nơi có âm khí cực kỳ nồng đậm, chính là bảo bối có công dụng lớn với các tu sĩ tu luyện Âm Khí!” Đan Mộng Cơ không hổ là Bát Cấp Luyện Đan Sư, lập tức cho ra đáp án.
“Quá tốt, không phải thích hợp nhất với Mị nhi sao?” Lạc Nam trong lòng mừng rỡ, Nhìn Xuyên Yếu Điểm cẩn thận mở ra quan sát ngôi mộ hình gò đất, thấy không có gì nguy hiểm mới phi thân mà lên.
Dễ dàng hái xuống gốc Khí Âm Hoa…
Bỗng nhiên lúc này phát sinh dị biến, từ trong lòng đất tưởng chừng yên tĩnh, một luồng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ lao vụt ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã xâm nhập vào người Lạc Nam…
“Khặc khặc khặc, chờ vô số năm rốt cuộc có ngày bổn tọa có thể đoạt xác sống lại!” Trong đầu Lạc Nam, một tiếng cười dữ tợn vang lên, âm thanh tràn ngập hưng phấn.
“Chủ nhân…” Nhân Kê nhìn thấy Lạc Nam gặp nguy hiểm nhất thời cực độ lo lắng, muốn lao đến hỗ trợ hắn.
“Không sao, hắn không có việc gì!” Võ Tam Nương lắc đầu cười nhạt.
“Muốn đoạt xá ta?” Lạc Nam trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Khặc khặc, tiểu tử nhục thân không tệ, ngoan ngoãn thì để bổn tọa cắn nuốt linh hồn, ta sẽ dùng cổ thân thể này của ngươi vang danh bốn bể!” Linh hồn đắc ý cười to.
Năm xưa hắn chết trận trong một lần đại chiến, nhưng may mắn tồn tại một tia tàn hồn yếu ớt, qua vô số năm được âm khí và các luồng hồn phách ở Man Hùng Mộ Địa bồi dưỡng, linh hồn ngày càng trở nên ngưng thực, cuối cùng quyết định đoạt xá sống lại…
Tên tiểu tử này không thể nghi ngờ trở thành kẻ xấu số đó.
“Muốn đoạt xá ta? ai cho ngươi gan chó?” Lạc Nam cười gằn.
“Tiểu tử cuồng vọng, thời điểm bổn tọa tung hoành ngang dọc ngươi còn là một vũng chất lỏng đó biết không?” Linh Hồn nhất thời phẫn nộ, phải biết khi còn sống hắn từng lá Bát Chuyển Thể Tu cao quý đấy.
Nói xong không cho Lạc Nam cơ hội phản ứng, linh hồn dốc hết sức bình sinh bạo phát, muốn đem toàn bộ linh hồn Lạc Nam nuốt chửng, đoạt quyền chưởng khống cơ thể.
Chính lúc này, Ôn Hồn Liên trong đan điền Lạc Nam cấp tốc xoay tròn, một cổ Hồn Lực tinh thuần cuốn mạnh mà ra, va thẳng vào linh hồn của kẻ đang xâm nhập…
“AAAAA, ĐAU CHẾT TA RỒI!”
Một tiếng hét thảm thê lương thảm thiết, mà Lạc Nam ánh mắt trở nên sắt lạnh, cười gằn quát: “Sưu Hồn!”
“Làm sao có thể như vậy?”
Cảm giác được linh hồn của mình đang bị điên cuồng bị thôn tính, kẻ xâm nhập hoảng sợ đến cực điểm, nếu có thân thể thì hắn đã tè ra quần rồi.
Tại một thế giới chỉ toàn Thể Tu như Man Hoang Tinh, linh hồn của hắn nhờ đủ loại điều kiện thích hợp mới có thể ngưng thực và cô động được như vậy, nào ngờ tên tiểu tử vô danh tiểu tốt trước mặt lại vượt qua gấp trăm lần…
Đối với linh hồn này, không cần đến kinh văn của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thối luyện, chỉ cần một mình Ôn Hồn Liên là được.
Rất nhanh, Lạc Nam mở ra ánh mắt, bên trong tràn ngập sắc thái vui mừng, hắn đã chiếm được trí nhớ của Linh Hồn kia, hài lòng cười to:
“Haha, buồn ngủ gặp chiếu manh, ta còn phải cảm ơn ngươi!”
“Thu hoạch không tệ hả?” Võ Tam Nương âm thanh có chút phấn chấn.
“Không sai, đạt được toàn bộ ký ức của hắn, đối với tình huống trong Man Hùng Mộ Địa và Man Hoang Tinh Cầu lý giải hơn rất nhiều!” Lạc Nam ung dung gật đầu, nụ cười trên miệng không khép lại được, đem thông tin vừa chiếm được kể lại một lần.
Kẻ muốn đoạt xá hắn là một tên Thể Tu tồn tại từ một thời đại rất xưa cổ của Man Hoang Tinh Cầu, khi đó Cự Nhân, Cự Hán và Cự Yêu tam tộc cũng chỉ là ba chủng tộc đang phất lên mà chưa phải mạnh nhất, càng là chưa nói đến Cự Nhân Tộc lâm vào cảnh hoang tàn như hiện tại.
Tại thời đại cổ xưa đó, Man Hoang Tinh do một Thế Lực có tên Man Hoang Thánh Địa đứng đầu, bọn họ nhất thống tinh cầu, địa vị có thể nói là chí cao vô thượng.
Thời điểm đó, Cự Nhân, Cự Hán và Cự Yêu ba tộc ở trước mặt Man Hoang Thánh Địa như đom đóm so với ánh trăng vậy.
Nhưng vật đổi sao dời, Man Hoang Thánh Địa sau một trận đại chiến với thế lực cường đại đến từ Tinh Cầu khác, cùng đối phương lưỡng bại câu thương, sau đó mới dần lâm vào diệt vong.
Sau khi Man Hoang Thánh Địa diệt vong, ba đại tộc là Cự Nhân, Cự Yêu và Cự Hán mới có cơ hội phát triển, leo lên địa vị cao thượng.
Qua đó có thể thấy Man Hoang Thánh Địa từng khủng bố như thế nào… lấy tên cả Tinh Cầu làm tên thế lực, đủ thấy sự bá đạo.
“Thật sự?” Dù là Võ Tam Nương cũng không nhịn được cảm thấy bất ngờ, xem ra tin tức này cũng không phổ biến rộng rãi a.
“Ta còn từ ký ức của hắn đạt được tin tức của một khung xương rất thích hợp cho Mộng Cơ, tin tưởng nàng sẽ cảm thấy hài lòng!” Lạc Nam gật đầu cười thần bí.
“Là của ai?” Đan Mộng Cơ không nhịn được hiếu kỳ.
Trong sự tò mò của mấy người, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe một tia hưng phấn, hít sâu một hơi gằn từng chữ:
“Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa!”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt Long Tinh Cầu.
“Hừ, Thất Sát Giáo từng ám sát đệ tử của Đan gia!” Đan Thiên Hành cười lạnh nói một tiếng, gương mặt không quen nhìn chằm chằm Thiên Sát.
Tên Phó giáo chủ đưa ra đề nghị khiến hắn cảm thấy thật buồn cười, Thất Sát Giáo các ngươi từng ám sát qua đệ tử của Đan gia chúng ta, chẳng qua vì Thất Sát Giáo cũng có hai vị Độ Kiếp Kỳ tọa trấn nên Đan gia không làm quá căng mà thôi.
Nhưng muốn Đan gia hắn ra tay cứu Thiên Sát, quả thật là nằm mơ.
“Đan Thiên Hành! các ngươi đừng quên Thiên Sát đang vì Việt Long Tinh ra sức! hắn trọng thương như vậy cũng là vì mặt mũi toàn bộ Tu Chân Giới…” Phó giáo chủ Thất Sát Giáo hít sâu một hơi nói.
Hắn cũng biết Thất Sát Giáo của mình là cái đinh trong mắt rất nhiều thế lực ở đây, dù là Đan gia cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại đang đứng cùng một chiến tuyến, Đan gia làm vậy cũng quá tuyệt tình.
Đan Cốc thì không cần phải nói, chính là chó của Đan gia nuôi, cũng không thể nhờ được.
“Haha, vì Việt Long Tinh ra sức?” Đan Thiên Hành chế giễu: “Ta thấy hắn tham công liều lĩnh, kết quả hại chúng ta bại một trận rồi, nào như ngươi nói tốt đẹp như vậy?”
“Ngươi…” Đám người Thất Sát Giáo nhất thời phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, lại không thể nói ra lời.
Thấy tình cảnh này, Thiên Vạn Bảo không nhịn được mở miệng: “Đan gia hai vị đạo hữu, Thiên Sát trận này đã làm hết sức có thể rồi, nể mặt bổn tọa cứu hắn một mạng đi!”
“Các chủ thứ lỗi, nếu đệ tử quý các chết trong tay Thất sát giáo, không biết ngươi có cứu không?” Đan Diễm Cơ liếc mắt, dung nhan lạnh lùng.
Thiên Vạn Bảo nhất thời khó xử, Đa Bảo Các danh vọng rất cao, lại hầu như không xen vào tranh đấu nên chẳng ai thuê sát thủ giết người của Đa Bảo Các làm gì…
Khảo gia hai vị tiền bối nhíu mày, quay sang Hậu Cung chắp tay: “Không biết Luyện Đan Sư Hậu Cung có thể cứu Thiên Sát một mạng!”
Bọn hắn không quan tâm cái gọi là ân oán của đám người này, chỉ biết rằng Thiên Sát vừa liều mạng ra sức vì danh dự của Việt Long Tinh, đánh để cứu hắn.
Đáng tiếc chúng nữ lúc này không lĩnh tình, Liễu Ngọc Thanh càng là không kiêu không nịnh mở miệng: “Khảo gia hai vị tiền bối đáng để chúng ta tôn kính, nhưng mà nửa năm trước hai vị Thiên Sát của Thất Sát Giáo còn muốn lấy đầu trên cổ Hậu Cung Chi Chủ của chúng ta…”
Đám người nghe vậy nghẹn lời, nhất thời ném đến Thất Sát Giáo ánh mắt tràn ngập thương hại.
Đáng đời các ngươi vì tiền đắc tội vô số người, lúc này tai nạn đổ ập lên đầu lại không người thèm cứu.
Khảo gia hai vị tiền bối nghe vậy cũng bó tay, Liễu Ngọc Thanh đã nói như thế bọn hắn thật sự không tiện mở miệng cầu tình.
Thất Sát Giáo Phó giáo chủ sắc mặt tối sầm, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuôi…
Thiên Sát này chính là thiên tài trẻ tuổi nhất của Thất Sát Giáo, lại là con của Giáo Chủ, nếu hắn có mệnh hệ gì, hậu quả không tưởng tượng nổi a.
Giáo chủ Thất Sát Giáo vẫn đang bế quan vào thời khắc quan trọng không thể hiện thân, nếu để hắn biết con của mình xảy ra chuyện như vậy, không biết sẽ làm nên hành động điên cuồng gì.
Ngay lập tức, Thất Sát Giáo phó giáo chủ cắn răng làm ra quyết định, hướng chúng nữ Hậu Cung trầm giọng nói:
“Nếu các vị cứu Thiên Sát, Thất Sát Giáo ngày sau sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến thành viên của Hậu Cung, ngoài ra ta còn bồi thêm một cái giá!”
Chúng nữ nghe vậy bĩu môi, làm như các nàng sợ bị bọn hắn ám sát lắm vậy?
Chỉ có Liễu Ngọc Thanh là hơi hứng thú cười tủm tỉm: “Cái giá gì vậy? phải biết Hậu Cung chúng ta không thiếu nhất chính là bảo bối a!”
Đám người nghe vậy gật đầu, quả thật Hậu Cung giàu đến mức khủng bố, chỉ riêng sính lễ Lạc Nam cầu hôn vài nhà truyền ra đã đủ khiến người khác lác mắt rồi, nhất thời tò mò muốn biết Thất Sát Giáo sẽ đưa ra cái giá như thế nào.
Phó giáo chủ Thất Sát Giáo vô ý trêu tức nhìn Đan gia một chút, lại nhìn về phía Liễu Ngọc Thanh bí mật truyền âm:
“Thông tin vị trí và một mảnh chìa khóa để tìm đến Dị Hỏa top một!”
Ánh mắt Liễu Ngọc Thanh bất chợt co rụt lại.
…
...E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail. Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro