Nghiền ép tam t...
Akay Hau
2024-11-27 23:48:45
Lãnh Nguyệt Tâm vừa định rời đi, đột ngột bước chân dừng lại, ngẩng đầu lên không trung…
Mà Lạc Nam cũng liếc mắt nhìn theo, sau đó bực mình mắng một tiếng:
“Con bà nó, có cho ta nghỉ ngơi một chút hay không?”
Chỉ thấy trên thiên không, cái cự đại Truyền Tống Trận liên thông giữa Việt Long Tinh và Dạ Lang Tiên Tinh chầm chậm khởi động rồi…
“Lần này có chút phiền phức, nhân vật mà bọn hắn cử đến sẽ không tầm thường đâu!” Lãnh Nguyệt Tâm giọng điệu có chút lạnh, ánh mắt ngập tràn hàn mang.
“Mạnh cỡ nào? Khủng như thiếu nữ với con chồn kia sao?” Lạc Nam nhún nhún vai, thiếu nữ với con chồn mới là những kẻ điên, sẳn sàng hủy diệt cả Tinh Cầu mà không sợ Tiên Vương tìm kiếm, đủ hiểu khó chơi như thế nào.
Về phần Dạ Lang Tiên Tinh dù cho lợi hại đến đâu, dám làm như thiếu nữ sao?
Nếu đã chiến với thiếu nữ một trận, sau đó còn thành công bức lui nàng, Lạc Nam cũng chẳng nhìn đám Dạ Lang Tiên Tinh vào trong mắt.
Khiến hắn bực mình chính là vừa mới đánh một trận xong, toàn thân đang ở trạng thái lười biếng, chỉ muốn về nhà ôm mấy bà vợ ngủ một trận…
Nào ngờ bị đám Dạ Lang Tiên Tinh quấy rối nữa rồi…
“Nếu không muốn tiếp tục bị làm phiền, phá nát Truyền Tống Trận đó đi!” Lãnh Nguyệt Tâm lạnh nhạt nói ra.
Lạc Nam nghe vậy trầm tư, sau đó gật gật đầu…
Vốn hắn cho rằng Truyền Tống Trận đã bị hư hỏng nên không cần thiết bận tâm, rốt cuộc lại bị đám Dạ Lang Tiên Tinh lại thành công sửa chửa một chút, để tiếp tục cho người hạ xuống, nếu là như vậy thì trận pháp này cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa.
Trong trận đại chiến giữa hắn và thiếu nữ, toàn bộ Việt Long Tinh đều bị tác động khủng bố, cái Truyền Tống Trận kia cũng không ngoại lệ, nát càng thêm nát, tùy thời có thể bị sụp đổ.
17 cái Bạo Hồn Trống oanh tạc không phải chuyện đùa, Truyền Tống Trận sắp bấy bá rồi…
“Khốn kiếp…khốn kiếp, Trận Pháp chó má nào rốt cuộc là sao? xém chút nữa đoạt mạng của bổn thiếu chủ!”
Đúng lúc này, một âm thanh cực độ oán độc xông thẳng thiên không, từ bên trong Truyền Tống Trận rơi xuống ba người.
Lạc Nam cùng Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt khóa chặt bọn chúng…
Chỉ thấy đây là ba tên thanh niên nam tử bộ dạng có chút anh tuấn, thần thái phi dương, dáng người cao lớn, toàn thân tràn đầy một cổ khí chất kiêu ngạo, ánh mắt miệt thị nhìn khắp xung quanh…
Bất quá toàn thân bọn hắn lúc này lại chằn chịt các vết thương từ lớn đến nhỏ, y phục trên người cũng không lành lặn, trái lại rách nát tả tơi, nhìn không ra thể thống gì…
Ba thanh niên này chính là ba đệ nhất thiên tài đến từ Tam Đại Thế Lực ở Dạ Lang Tiên Tinh, phân biệt là Lưu Phách của Lưu Gia, Lục Bàng của Lục Gia và Lý Đơn của Tam Huyền Tông.
Trong đó Lưu Phách chính là cháu nội của Lưu Gia lão tổ Lưu Chính Thuần.
Lục Bàng chính là con trai của Gia chủ Lục gia Lục Ưng…
Mà Lý Đơn chính là thiếu chủ Tam Huyền Tông, con của Lý Thiên Kiệt với Hồng Lộ Phu Nhân.
Ba người bọn hắn đại diện cho toàn bộ thế hệ trẻ Dạ Lang Tiên Tinh, thực lực mỗi người đều là thâm bất khả trắc…
Lần này ba tên được cử xuống Thí Luyện Chi Địa cùng với hai vị Chiến Trận Sư, trong lòng rất làm xem thường…
Bởi vì tại lần Thí Luyện trước bọn hắn cũng từng tham gia, cũng diệt đi chín phần mười các sinh linh tại Việt Long Tinh Cầu, nên chưa bao giờ đem đám thổ dân này đặt vào trong mắt.
Cho dù lúc này nghe các vị trưởng bối căn dặn phải cẩn thận, bởi Việt Long Tinh xuất hiện một thế lực gọi là Hậu Cung cực mạnh, liên tục đánh bại thiên tài đến từ Dạ Lang Tiên Tinh, yêu cầu bọn hắn không được xem thường.
Nhưng lòng kiêu ngạo đã ăn vào trong máu, theo như ba người Lưu Phách suy nghĩ…chỉ có thiên tài đến từ Trung Tiên Giới trở lên mới đủ tư cách khiến bọn hắn xem trọng, thiên tài ở Hạ Tiên Giới có thể sánh ngang với bọn hắn cũng chẳng có mấy người, càng đừng nói một nơi chỉ toàn heo chó như Thí Luyện Chi Địa.
Chính vì vậy mà lần này bọn hắn mang theo tâm tình dạo chơi là chính, cùng với hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư tiến vào Truyền Tống Trận, muốn xem thử Hậu Cung rốt cuộc là đồ vật gì, sau đó tiện tay trấn áp.
Nào ngờ bên trong quá trình truyền tống, cái Truyền Tống Trận khốn kiếp lại xảy ra sự cố bất ngờ…
Vô số Tiếng Trống khủng bố mang theo Hồn Lực oanh tạc điên cuồng, vô số lực lượng chấn động làm toàn bộ Truyền Tống Trận như muốn sụp đổ…
Hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư sắc mặt lập tức đại biến, bọn hắn hiểu đang có người điên cuồng công kích Trận Pháp, vì thế ra tay liên thủ không ngừng tiến hành sửa chửa, hy vọng ngăn cản lực phá hoại kia.
Nếu là ở trạng thái bình thường, hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư ra tay, dù là Ngọc Tiên cũng đừng mong phá Trận.
Đáng tiếc như đã nói, Truyền Tống Trận không phải một Trận Pháp Phòng Ngự, huống hồ trước đó nó đã bị hư hỏng trầm trọng, lúc này lại bị oanh tạc từ bên ngoài.
Mà hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư cùng ba người bọn hắn lại đang trong quá trình truyền tống hết sức hung hiểm, không gian cứ liên tục di chuyển một cách kịch liệt, dù là hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư đã cố gắng hết sức, mới không giữ cho Truyền Tống Trận sụp đổ.
Bất quá mặc dù như vậy, thì cái giá phải trả cũng không nhỏ…Truyền Tống Trận đang truyền tống lại bị oanh tạc hung hiểm dị thường, vô số cái khe nứt hư không như quái vật dữ tợn xuất hiện, hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư vì bảo vệ ba người bọn hắn không gặp sự cố, sau cùng bị hút vào khe nứt hư không, mất đi tung tích, sống chết cũng chẳng rõ ràng.
Nhưng theo ba người Lý Đơn suy đoán, tỷ lệ hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư vẫn lạc lên đến chín thành.
Bởi vì hư không bên ngoài vũ trụ quá mức hung hiểm, mà trước đó hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư đã tiêu hao gần hết lực lượng để gia cố trận pháp và bảo vệ ba người bọn hắn rồi…
Hơn thế nữa dù được bảo hộ, thì ba người vẫn bị vô số vết cắt hư không chém loạn xà ngầu, chật vật không thể tả, trên người vô số vết thương lớn nhỏ chằn chịt.
Vừa mới ra sân, chưa kịp hiển uy đã vừa chật vật vừa mất đi hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư khiến ba tên thiên tài cực độ phẫn nộ, thề phải đem toàn bộ Việt Long Tinh san thành bình địa mới chịu bỏ qua.
Bất quá rất nhanh ba người bọn hắn cảm giác được không đúng, bởi vì trong tầm mắt của bọn hắn là vô tận hoang tàn, vô tận không gian rách nát…chỉ sợ so với bình địa còn kinh khủng hơn, còn muốn sang thành bình địa cái rắm a…
Lạc Nam đương nhiên không biết trận chiến giữa mình và thiếu nữ đã xém chút vô tình hại chết năm người Dạ Lang Tiên Tinh, hắn đang thầm nghĩ mấy thằng ngu này rốt cuộc là sao? nhìn còn thê thảm hơn cả ăn mày.
“Dạ Lang Tiên Tinh hết người rồi sao? cử ba tên ăn mày xuống đây chịu chết?” Lạc Nam nhìn sang Lãnh Nguyệt Tâm cười hỏi.
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu mày liễu, nàng cũng cảm thấy việc này có chút khó hiểu, nếu đặt nàng vào vị trí cao tầng của Dạ Lang Tiên Tinh, nhất định sẽ cử cường giả có danh tiếng và Chiến Trận Sư cùng hạ xuống điều tra mới đúng.
Nào ngờ trước mặt là ba tên hết sức thê thảm, uổng công trước đó nàng còn nhắc nhỡ Lạc Nam phải cẩn thận, nhất thời Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút mất mặt.
Nữ nhân một khi đã quê độ sẽ rất dễ nổi cáu, hiển nhiên ba tên Dạ Lang Tiên Tinh trong tầm mắt đã trở thành mục tiêu trút giận của Lãnh Nguyệt Tâm.
“Ồ? Nữ nhân này…”
Nơi này rất hoang vắng, ba người Lưu Phách, Lục Bàng và Lý Đơn chỉ thoáng nhìn đã bắt gặp Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm đang ở gần đó…
Chứng kiến dung nhan lãnh diễm tuyệt trần của Lãnh Nguyệt Tâm, cả ba tên toàn thân chấn động, ánh mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập…nói không nên lời.
“Nữ nhân này…phải thuộc về ta!”
Trong đầu ba tên cùng lúc xuất hiện suy nghĩ, ham muốn chiếm hữu lan tràn khắp tâm trí…
Bọn hắn có thân phận, có địa vị…tại Dạ Lang Tiên Tinh muốn nữ nhân nào mà không có?
Nhưng mà Lãnh Nguyệt Tâm thật sự quá đẹp, đẹp như nữ thần bên trong thần thoại…bọn hắn chưa từng chứng kiến nữ nhân nào đẹp đến cấp bậc như vậy.
“Chết!”
Lãnh Nguyệt Tâm trong lòng đang rất không vui, lại chứng kiến ba ánh mắt dâm uế tràn ngập tà niệm nhìn lấy mình, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Ma Kiếm đã xuất hiện trên tay, thân pháp Thiên Ma Loạn Vũ thoát ẩn thoát hiện, một bước chân vừa ra đã tiếp cận ba tên thiên tài.
“Cổ lực lượng này?”
Nhìn thấy Ma Lực đen kịch của Lãnh Nguyệt Tâm, ba tên Lý Đơn nhất thời cứng người…
“Tuyệt Ma Kiếm!”
Lãnh Nguyệt Tâm một kiếm trảm xuống…
“Hừ, mỹ nhân sở hữu Ma Lực? bắt ngươi chơi cho sướng sau đó giao nộp lên trên, chúng ta nhất định sẽ được trọng thưởng!” Lý Đơn cười tà nói.
Ba người bọn hắn cũng là thiên tài, làm sao bị Lãnh Nguyệt Tâm tùy tiện làm cho khiếp sợ được?
Chỉ bất quá, lời nói của Lý Đơn vừa ra khỏi miệng…đã chọc một con quái vật đang thức tỉnh đang ở gần đó…
Lạc Nam ánh mắt bạo phát sát ý, Lãnh Nguyệt Tâm là nữ nhân mà hắn rất tôn trọng cũng rất khâm phục…kẻ nào nhục nàng – chết!
Nghịch Long Chiến Thân một lần nữa bao trùm lấy cơ thể, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai…Lạc Nam như một viên đạn pháo oanh tạc mà đến, mang theo sát khí ngập trời…
Ở phía bên kia, Lưu Phách cùng Lục Bàng lấy ra vũ khí, muốn ngăn cản Lãnh Nguyệt Tâm…
“Ma Đế Biến – Quân Lâm Thiên Hạ!”
Lãnh Nguyệt Tâm tóc dài tung bay, khí thế toàn thân gia tăng chưa từng có, khí tràng cường đại của Ma Đế ép cho hai người không thở nổi, chiến lực đại giảm.
“Làm sao có thể?” Lưu Phách cùng Lý Bàng kinh hô, nâng vũ khí lên ngăn cản…
Ma Kiếm trong tay Lãnh Nguyệt Tâm đã trảm xuống…
CHENG…
Kim Loại ma sát chưa được bao lâu, vũ khí trong tay hai người Lưu Phách cùng Lý Bàng vỡ vụn trong ánh mắt không tin được của bọn hắn…
XOẸT…
Máu tươi cuồng phún, một chiêu Tuyệt Ma Kiếm gọt mất hai cánh tay…
“Á…LÀM SAO CÓ THỂ?”
Lưu Phách cùng Lý Bàng gào thét thảm thiết như heo bị thọc tiết, một cảm giác hoảng sợ cùng cực từ tận đáy lòng vang lên…
Phải biết Vũ Khí của bọn hắn là hàng Cực Cấp a, vậy mà bị một Kiếm trảm nát rồi?
Ma Kiếm của Lãnh Nguyệt Tâm tạm thời chưa rõ đẳng cấp, nhưng có thể cùng đôi Song Kiếm của thiếu nữ va đập, lại có thể cùng Lạc Hồng Kiếm của Lạc Nam nhiều lần đối kháng chính diện, có thể thấy sự bất phàm của nó.
Hai thanh Cực Cấp Vũ Khí bình thường muốn chống đỡ, hoàn toàn không đủ tư cách.
“Ma nhân muốn chết?” Lý Đơn nhìn thấy hai tên đồng bọn bị chém đứt một tay mà vừa sợ vừa giận, Tam Huyền Chưởng được hắn triển khai, ba loại Tiên Lực bên trên bầu trời che thiên phủ địa, hướng về bóng lưng Lãnh Nguyệt Tâm vỗ xuống.
“Không Long Chưởng!”
Một tiếng Long Ngâm vang vọng trời cao, Nghịch Long hư ảnh xuyên toa hư không, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Lý Đơn, nện vào lưng hắn.
Lý Đơn rợn cả tóc gáy, bản năng của một thiên tài khiến hắn quay phắt người, Tam Huyền Chưởng hướng về Không Long Chưởng đẩy ra…
ẦM…
Lý Đơn toàn thân như bị trọng kích, Nghịch Long Lực bá đạo nghiền nát Tam Huyền Chưởng, Không Long Chưởng xuyên thấu mà qua, đánh trực diện vào cơ thể hắn…
PHỐC…
Lý Đơn miệng phun máu tươi, một kiện chiến giáp ẩn tàng dưới da thịt trồi lên bên trên, ảm đạm phai màu…
Nhờ Chiến giáp này, hắn mới không bị thương quá nặng.
“Ma Đế Đệ Nhị Biến – Thống Ngự Vạn Ma!”
Lãnh Nguyệt Tâm tóc dài hóa thành sắc tím, Ma Lực ầm ầm chuyển động xung quanh cơ thể nàng, đem khí thế kéo căng chưa từng có…
Lưu Phách và Lục Bàng ở trước mặt nàng hầu như không có sức chống cự, điều này khiến bọn hắn vừa hoảng sợ lại vừa khủng hoảng…
Vì sao? vì sao vừa tiến đến lại gặp cảnh tượng như vậy? có cho người ta sống không?
Theo đánh giá của Thiếu Nữ và con chồn, dù là những thiên tài đỉnh cấp tại Tiên giới đánh nhau đồng cấp cũng chưa chắc làm lại Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm, nói gì vài tên tép riêu ếch ngồi đáy giếng ở một Tiểu Tiên Giới như Dạ Lang Tiên Tinh này?
Chỉ trách bọn hắn xui xẻo, chỉ trách tầm nhìn của trưởng bối nhà bọn hắn không đủ…đánh giá quá thấp đối thủ, quá tự mãn về thành tích ở ao làng của bọn hắn.
Không xem lời nói nghiêm túc của Lục Bích đám người ra gì…
Lý Đơn kinh hãi cực kỳ nhìn chằm chằm Lạc Nam, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Các ngươi là ai? Có biết chúng ta là ai không?”
“Là người trảm ngươi!” Lạc Nam cười ha ha…
Lý Đơn rùng mình, không biết từ bao giờ…có tám thanh Kiếm từ trong hư không đã ở bên cạnh hắn, quyết đoán cắm vào cơ thể hắn…
KENG KENG KENG…
Chiến giáp trên thân Lý Đơn nát bấy, triệt để trần trụi…
Một trong ba đệ nhất thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh, áp chế cảnh giới xuống Độ Kiếp Viên Mãn, thiếu cho Lạc Nam đánh…
“Giáng Long Chưởng! Đánh nhanh ta còn về ngủ!” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, tiếp tục lao vụt đến…
Tứ Linh Vệ Hồn gào thét mà ra, 18 thanh Kiếm xuất kích…Lạc Hồng Kiếm vẫn chưa ra tay…
Nhưng trước thế công khủng bố như vậy, Lý Đơn xém chút đái ra quần, một chút tâm tình ưu việt triệt để mất sạch, chỉ còn lại vô tận khủng hoảng thất thanh gào rống lên:
“Sử dụng ác chủ bài, bằng không chúng ta chết chắc!”
Lưu Phách và Lục Bàng bên kia cũng bị Lãnh Nguyệt Tâm đánh cho mất nửa cái mạng, dù là Lạc Nam nàng cũng dám đánh,…càng đừng nói hai tên tôm tép nhãi nhép tự nhận là siêu việt này.
Nghe tiếng gào của Lý Đơn, Lục Bàng và Lưu Phách cắn răng, hai khối ngọc bội xuất hiện trên tay bọn hắn, sau đó bóp nát…
Mà ở bên kia, Lý Đơn cũng làm ra hành động tương tự, bóp nát hai khối ngọc bài trên tay…
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Việt Long run lên lẩy bẫy,…bốn cổ hơi thở uy nghiêm xuất hiện…
Trên đỉnh đầu của Lục Bàng xuất hiện một hư ảnh nam tử trung niên diện mạo tàn độc, chính là gia chủ Lục Gia – Lục Ưng.
Trên đỉnh đầu Lưu Phách xuất hiện một hư ảnh lão giả tiên phong đạo cốt, ánh mắt già nua lạnh lùng, chính là Lão tổ Lưu gia – Lưu Chính Thuần…
Mà trên đỉnh đầu Lý Đơn càng thêm kinh khủng, chính là xuất hiện cùng lúc hai hư ảnh một nam một nữ trung niên, khí thế cao thượng quan sát chúng sinh, uy lăng thiên hạ…chính là Lý Thiên Kiệt và Hồng Lộ Phu Nhân, tông chủ cùng tông chủ phu nhân Tam Huyền Tông.
Bốn hư ảnh cao đến vạn trượng vừa xuất hiện, khiến Việt Long Tinh rung lên dữ dội…
Mặc dù chân thân của bọn hắn không có mặt ở đây, thứ xuất hiện chỉ là hình chiếu vô tri vô giác mà thôi, nhưng khí thế của Ngọc Tiên Viên Mãn thật sự quá mức đáng sợ.
“Không ổn…đây là một kích của bốn vị Ngọc Tiên Viên Mãn!” Kim Nhi trịnh trọng mở miệng.
Lạc Nam tê dại cả da đầu, vội vàng tiến tới nắm lấy cánh tay Lãnh Nguyệt Tâm, kéo nàng về bên cạnh…
“Bọn hắn dám dùng đến chiêu thức đến tận Ngọc Tiên? Không sợ Tiên Vương ở trên hỏi tội toàn bộ Dạ Lang Tiên Tinh sao?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng.
“Sẽ không! bởi vì bọn hắn rất khôn khéo, công kích này mặc dù ẩn chứa khí thế của Ngọc Tiên Viên Mãn, nhưng uy lực tác động đến ngoại cảnh đã được áp súc chỉ sánh ngang tầng thứ Độ Kiếp Viên Mãn, phù hợp với quy tắc của Vũ Trụ!” Kim Nhi lắc đầu nói ra.
“Ta xxx, không hổ là lũ cáo già!” Lạc Nam thầm hận, đám người này quả thật có tính toán mà đến.
Công kích ẩn chứa uy thế của Ngọc Tiên Viên Mãn, hơn nữa còn là bốn vị, Lạc Nam không có bất kỳ con bài nào có thể đối kháng chính diện cả.
Nhìn thấy Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trịnh trọng, Lý Đơn ba tên Thiên Tài hưng phấn cười rộ lên:
“Không phải các ngươi vừa rồi uy phong lắm sao? hiện tại biết sợ?”
Lạc Nam không nói gì, cắn chặt hàm răng…Cấm Kỵ Chi Nhãn một lần nữa mở ra…
Lần sử dụng trước đó đã khiến hắn bị phản phệ không nhẹ, nhưng đã đến nước này…không thể không liều…
…
Ngày mới vui vẻ nha ae, đêm qua ngủ quên.
Mà Lạc Nam cũng liếc mắt nhìn theo, sau đó bực mình mắng một tiếng:
“Con bà nó, có cho ta nghỉ ngơi một chút hay không?”
Chỉ thấy trên thiên không, cái cự đại Truyền Tống Trận liên thông giữa Việt Long Tinh và Dạ Lang Tiên Tinh chầm chậm khởi động rồi…
“Lần này có chút phiền phức, nhân vật mà bọn hắn cử đến sẽ không tầm thường đâu!” Lãnh Nguyệt Tâm giọng điệu có chút lạnh, ánh mắt ngập tràn hàn mang.
“Mạnh cỡ nào? Khủng như thiếu nữ với con chồn kia sao?” Lạc Nam nhún nhún vai, thiếu nữ với con chồn mới là những kẻ điên, sẳn sàng hủy diệt cả Tinh Cầu mà không sợ Tiên Vương tìm kiếm, đủ hiểu khó chơi như thế nào.
Về phần Dạ Lang Tiên Tinh dù cho lợi hại đến đâu, dám làm như thiếu nữ sao?
Nếu đã chiến với thiếu nữ một trận, sau đó còn thành công bức lui nàng, Lạc Nam cũng chẳng nhìn đám Dạ Lang Tiên Tinh vào trong mắt.
Khiến hắn bực mình chính là vừa mới đánh một trận xong, toàn thân đang ở trạng thái lười biếng, chỉ muốn về nhà ôm mấy bà vợ ngủ một trận…
Nào ngờ bị đám Dạ Lang Tiên Tinh quấy rối nữa rồi…
“Nếu không muốn tiếp tục bị làm phiền, phá nát Truyền Tống Trận đó đi!” Lãnh Nguyệt Tâm lạnh nhạt nói ra.
Lạc Nam nghe vậy trầm tư, sau đó gật gật đầu…
Vốn hắn cho rằng Truyền Tống Trận đã bị hư hỏng nên không cần thiết bận tâm, rốt cuộc lại bị đám Dạ Lang Tiên Tinh lại thành công sửa chửa một chút, để tiếp tục cho người hạ xuống, nếu là như vậy thì trận pháp này cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa.
Trong trận đại chiến giữa hắn và thiếu nữ, toàn bộ Việt Long Tinh đều bị tác động khủng bố, cái Truyền Tống Trận kia cũng không ngoại lệ, nát càng thêm nát, tùy thời có thể bị sụp đổ.
17 cái Bạo Hồn Trống oanh tạc không phải chuyện đùa, Truyền Tống Trận sắp bấy bá rồi…
“Khốn kiếp…khốn kiếp, Trận Pháp chó má nào rốt cuộc là sao? xém chút nữa đoạt mạng của bổn thiếu chủ!”
Đúng lúc này, một âm thanh cực độ oán độc xông thẳng thiên không, từ bên trong Truyền Tống Trận rơi xuống ba người.
Lạc Nam cùng Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt khóa chặt bọn chúng…
Chỉ thấy đây là ba tên thanh niên nam tử bộ dạng có chút anh tuấn, thần thái phi dương, dáng người cao lớn, toàn thân tràn đầy một cổ khí chất kiêu ngạo, ánh mắt miệt thị nhìn khắp xung quanh…
Bất quá toàn thân bọn hắn lúc này lại chằn chịt các vết thương từ lớn đến nhỏ, y phục trên người cũng không lành lặn, trái lại rách nát tả tơi, nhìn không ra thể thống gì…
Ba thanh niên này chính là ba đệ nhất thiên tài đến từ Tam Đại Thế Lực ở Dạ Lang Tiên Tinh, phân biệt là Lưu Phách của Lưu Gia, Lục Bàng của Lục Gia và Lý Đơn của Tam Huyền Tông.
Trong đó Lưu Phách chính là cháu nội của Lưu Gia lão tổ Lưu Chính Thuần.
Lục Bàng chính là con trai của Gia chủ Lục gia Lục Ưng…
Mà Lý Đơn chính là thiếu chủ Tam Huyền Tông, con của Lý Thiên Kiệt với Hồng Lộ Phu Nhân.
Ba người bọn hắn đại diện cho toàn bộ thế hệ trẻ Dạ Lang Tiên Tinh, thực lực mỗi người đều là thâm bất khả trắc…
Lần này ba tên được cử xuống Thí Luyện Chi Địa cùng với hai vị Chiến Trận Sư, trong lòng rất làm xem thường…
Bởi vì tại lần Thí Luyện trước bọn hắn cũng từng tham gia, cũng diệt đi chín phần mười các sinh linh tại Việt Long Tinh Cầu, nên chưa bao giờ đem đám thổ dân này đặt vào trong mắt.
Cho dù lúc này nghe các vị trưởng bối căn dặn phải cẩn thận, bởi Việt Long Tinh xuất hiện một thế lực gọi là Hậu Cung cực mạnh, liên tục đánh bại thiên tài đến từ Dạ Lang Tiên Tinh, yêu cầu bọn hắn không được xem thường.
Nhưng lòng kiêu ngạo đã ăn vào trong máu, theo như ba người Lưu Phách suy nghĩ…chỉ có thiên tài đến từ Trung Tiên Giới trở lên mới đủ tư cách khiến bọn hắn xem trọng, thiên tài ở Hạ Tiên Giới có thể sánh ngang với bọn hắn cũng chẳng có mấy người, càng đừng nói một nơi chỉ toàn heo chó như Thí Luyện Chi Địa.
Chính vì vậy mà lần này bọn hắn mang theo tâm tình dạo chơi là chính, cùng với hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư tiến vào Truyền Tống Trận, muốn xem thử Hậu Cung rốt cuộc là đồ vật gì, sau đó tiện tay trấn áp.
Nào ngờ bên trong quá trình truyền tống, cái Truyền Tống Trận khốn kiếp lại xảy ra sự cố bất ngờ…
Vô số Tiếng Trống khủng bố mang theo Hồn Lực oanh tạc điên cuồng, vô số lực lượng chấn động làm toàn bộ Truyền Tống Trận như muốn sụp đổ…
Hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư sắc mặt lập tức đại biến, bọn hắn hiểu đang có người điên cuồng công kích Trận Pháp, vì thế ra tay liên thủ không ngừng tiến hành sửa chửa, hy vọng ngăn cản lực phá hoại kia.
Nếu là ở trạng thái bình thường, hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư ra tay, dù là Ngọc Tiên cũng đừng mong phá Trận.
Đáng tiếc như đã nói, Truyền Tống Trận không phải một Trận Pháp Phòng Ngự, huống hồ trước đó nó đã bị hư hỏng trầm trọng, lúc này lại bị oanh tạc từ bên ngoài.
Mà hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư cùng ba người bọn hắn lại đang trong quá trình truyền tống hết sức hung hiểm, không gian cứ liên tục di chuyển một cách kịch liệt, dù là hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư đã cố gắng hết sức, mới không giữ cho Truyền Tống Trận sụp đổ.
Bất quá mặc dù như vậy, thì cái giá phải trả cũng không nhỏ…Truyền Tống Trận đang truyền tống lại bị oanh tạc hung hiểm dị thường, vô số cái khe nứt hư không như quái vật dữ tợn xuất hiện, hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư vì bảo vệ ba người bọn hắn không gặp sự cố, sau cùng bị hút vào khe nứt hư không, mất đi tung tích, sống chết cũng chẳng rõ ràng.
Nhưng theo ba người Lý Đơn suy đoán, tỷ lệ hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư vẫn lạc lên đến chín thành.
Bởi vì hư không bên ngoài vũ trụ quá mức hung hiểm, mà trước đó hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư đã tiêu hao gần hết lực lượng để gia cố trận pháp và bảo vệ ba người bọn hắn rồi…
Hơn thế nữa dù được bảo hộ, thì ba người vẫn bị vô số vết cắt hư không chém loạn xà ngầu, chật vật không thể tả, trên người vô số vết thương lớn nhỏ chằn chịt.
Vừa mới ra sân, chưa kịp hiển uy đã vừa chật vật vừa mất đi hai vị Ngọc Cấp Chiến Trận Sư khiến ba tên thiên tài cực độ phẫn nộ, thề phải đem toàn bộ Việt Long Tinh san thành bình địa mới chịu bỏ qua.
Bất quá rất nhanh ba người bọn hắn cảm giác được không đúng, bởi vì trong tầm mắt của bọn hắn là vô tận hoang tàn, vô tận không gian rách nát…chỉ sợ so với bình địa còn kinh khủng hơn, còn muốn sang thành bình địa cái rắm a…
Lạc Nam đương nhiên không biết trận chiến giữa mình và thiếu nữ đã xém chút vô tình hại chết năm người Dạ Lang Tiên Tinh, hắn đang thầm nghĩ mấy thằng ngu này rốt cuộc là sao? nhìn còn thê thảm hơn cả ăn mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ Lang Tiên Tinh hết người rồi sao? cử ba tên ăn mày xuống đây chịu chết?” Lạc Nam nhìn sang Lãnh Nguyệt Tâm cười hỏi.
Lãnh Nguyệt Tâm nhíu mày liễu, nàng cũng cảm thấy việc này có chút khó hiểu, nếu đặt nàng vào vị trí cao tầng của Dạ Lang Tiên Tinh, nhất định sẽ cử cường giả có danh tiếng và Chiến Trận Sư cùng hạ xuống điều tra mới đúng.
Nào ngờ trước mặt là ba tên hết sức thê thảm, uổng công trước đó nàng còn nhắc nhỡ Lạc Nam phải cẩn thận, nhất thời Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút mất mặt.
Nữ nhân một khi đã quê độ sẽ rất dễ nổi cáu, hiển nhiên ba tên Dạ Lang Tiên Tinh trong tầm mắt đã trở thành mục tiêu trút giận của Lãnh Nguyệt Tâm.
“Ồ? Nữ nhân này…”
Nơi này rất hoang vắng, ba người Lưu Phách, Lục Bàng và Lý Đơn chỉ thoáng nhìn đã bắt gặp Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm đang ở gần đó…
Chứng kiến dung nhan lãnh diễm tuyệt trần của Lãnh Nguyệt Tâm, cả ba tên toàn thân chấn động, ánh mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập…nói không nên lời.
“Nữ nhân này…phải thuộc về ta!”
Trong đầu ba tên cùng lúc xuất hiện suy nghĩ, ham muốn chiếm hữu lan tràn khắp tâm trí…
Bọn hắn có thân phận, có địa vị…tại Dạ Lang Tiên Tinh muốn nữ nhân nào mà không có?
Nhưng mà Lãnh Nguyệt Tâm thật sự quá đẹp, đẹp như nữ thần bên trong thần thoại…bọn hắn chưa từng chứng kiến nữ nhân nào đẹp đến cấp bậc như vậy.
“Chết!”
Lãnh Nguyệt Tâm trong lòng đang rất không vui, lại chứng kiến ba ánh mắt dâm uế tràn ngập tà niệm nhìn lấy mình, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Ma Kiếm đã xuất hiện trên tay, thân pháp Thiên Ma Loạn Vũ thoát ẩn thoát hiện, một bước chân vừa ra đã tiếp cận ba tên thiên tài.
“Cổ lực lượng này?”
Nhìn thấy Ma Lực đen kịch của Lãnh Nguyệt Tâm, ba tên Lý Đơn nhất thời cứng người…
“Tuyệt Ma Kiếm!”
Lãnh Nguyệt Tâm một kiếm trảm xuống…
“Hừ, mỹ nhân sở hữu Ma Lực? bắt ngươi chơi cho sướng sau đó giao nộp lên trên, chúng ta nhất định sẽ được trọng thưởng!” Lý Đơn cười tà nói.
Ba người bọn hắn cũng là thiên tài, làm sao bị Lãnh Nguyệt Tâm tùy tiện làm cho khiếp sợ được?
Chỉ bất quá, lời nói của Lý Đơn vừa ra khỏi miệng…đã chọc một con quái vật đang thức tỉnh đang ở gần đó…
Lạc Nam ánh mắt bạo phát sát ý, Lãnh Nguyệt Tâm là nữ nhân mà hắn rất tôn trọng cũng rất khâm phục…kẻ nào nhục nàng – chết!
Nghịch Long Chiến Thân một lần nữa bao trùm lấy cơ thể, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai…Lạc Nam như một viên đạn pháo oanh tạc mà đến, mang theo sát khí ngập trời…
Ở phía bên kia, Lưu Phách cùng Lục Bàng lấy ra vũ khí, muốn ngăn cản Lãnh Nguyệt Tâm…
“Ma Đế Biến – Quân Lâm Thiên Hạ!”
Lãnh Nguyệt Tâm tóc dài tung bay, khí thế toàn thân gia tăng chưa từng có, khí tràng cường đại của Ma Đế ép cho hai người không thở nổi, chiến lực đại giảm.
“Làm sao có thể?” Lưu Phách cùng Lý Bàng kinh hô, nâng vũ khí lên ngăn cản…
Ma Kiếm trong tay Lãnh Nguyệt Tâm đã trảm xuống…
CHENG…
Kim Loại ma sát chưa được bao lâu, vũ khí trong tay hai người Lưu Phách cùng Lý Bàng vỡ vụn trong ánh mắt không tin được của bọn hắn…
XOẸT…
Máu tươi cuồng phún, một chiêu Tuyệt Ma Kiếm gọt mất hai cánh tay…
“Á…LÀM SAO CÓ THỂ?”
Lưu Phách cùng Lý Bàng gào thét thảm thiết như heo bị thọc tiết, một cảm giác hoảng sợ cùng cực từ tận đáy lòng vang lên…
Phải biết Vũ Khí của bọn hắn là hàng Cực Cấp a, vậy mà bị một Kiếm trảm nát rồi?
Ma Kiếm của Lãnh Nguyệt Tâm tạm thời chưa rõ đẳng cấp, nhưng có thể cùng đôi Song Kiếm của thiếu nữ va đập, lại có thể cùng Lạc Hồng Kiếm của Lạc Nam nhiều lần đối kháng chính diện, có thể thấy sự bất phàm của nó.
Hai thanh Cực Cấp Vũ Khí bình thường muốn chống đỡ, hoàn toàn không đủ tư cách.
“Ma nhân muốn chết?” Lý Đơn nhìn thấy hai tên đồng bọn bị chém đứt một tay mà vừa sợ vừa giận, Tam Huyền Chưởng được hắn triển khai, ba loại Tiên Lực bên trên bầu trời che thiên phủ địa, hướng về bóng lưng Lãnh Nguyệt Tâm vỗ xuống.
“Không Long Chưởng!”
Một tiếng Long Ngâm vang vọng trời cao, Nghịch Long hư ảnh xuyên toa hư không, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Lý Đơn, nện vào lưng hắn.
Lý Đơn rợn cả tóc gáy, bản năng của một thiên tài khiến hắn quay phắt người, Tam Huyền Chưởng hướng về Không Long Chưởng đẩy ra…
ẦM…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Đơn toàn thân như bị trọng kích, Nghịch Long Lực bá đạo nghiền nát Tam Huyền Chưởng, Không Long Chưởng xuyên thấu mà qua, đánh trực diện vào cơ thể hắn…
PHỐC…
Lý Đơn miệng phun máu tươi, một kiện chiến giáp ẩn tàng dưới da thịt trồi lên bên trên, ảm đạm phai màu…
Nhờ Chiến giáp này, hắn mới không bị thương quá nặng.
“Ma Đế Đệ Nhị Biến – Thống Ngự Vạn Ma!”
Lãnh Nguyệt Tâm tóc dài hóa thành sắc tím, Ma Lực ầm ầm chuyển động xung quanh cơ thể nàng, đem khí thế kéo căng chưa từng có…
Lưu Phách và Lục Bàng ở trước mặt nàng hầu như không có sức chống cự, điều này khiến bọn hắn vừa hoảng sợ lại vừa khủng hoảng…
Vì sao? vì sao vừa tiến đến lại gặp cảnh tượng như vậy? có cho người ta sống không?
Theo đánh giá của Thiếu Nữ và con chồn, dù là những thiên tài đỉnh cấp tại Tiên giới đánh nhau đồng cấp cũng chưa chắc làm lại Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm, nói gì vài tên tép riêu ếch ngồi đáy giếng ở một Tiểu Tiên Giới như Dạ Lang Tiên Tinh này?
Chỉ trách bọn hắn xui xẻo, chỉ trách tầm nhìn của trưởng bối nhà bọn hắn không đủ…đánh giá quá thấp đối thủ, quá tự mãn về thành tích ở ao làng của bọn hắn.
Không xem lời nói nghiêm túc của Lục Bích đám người ra gì…
Lý Đơn kinh hãi cực kỳ nhìn chằm chằm Lạc Nam, nghiến răng nghiến lợi quát:
“Các ngươi là ai? Có biết chúng ta là ai không?”
“Là người trảm ngươi!” Lạc Nam cười ha ha…
Lý Đơn rùng mình, không biết từ bao giờ…có tám thanh Kiếm từ trong hư không đã ở bên cạnh hắn, quyết đoán cắm vào cơ thể hắn…
KENG KENG KENG…
Chiến giáp trên thân Lý Đơn nát bấy, triệt để trần trụi…
Một trong ba đệ nhất thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh, áp chế cảnh giới xuống Độ Kiếp Viên Mãn, thiếu cho Lạc Nam đánh…
“Giáng Long Chưởng! Đánh nhanh ta còn về ngủ!” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, tiếp tục lao vụt đến…
Tứ Linh Vệ Hồn gào thét mà ra, 18 thanh Kiếm xuất kích…Lạc Hồng Kiếm vẫn chưa ra tay…
Nhưng trước thế công khủng bố như vậy, Lý Đơn xém chút đái ra quần, một chút tâm tình ưu việt triệt để mất sạch, chỉ còn lại vô tận khủng hoảng thất thanh gào rống lên:
“Sử dụng ác chủ bài, bằng không chúng ta chết chắc!”
Lưu Phách và Lục Bàng bên kia cũng bị Lãnh Nguyệt Tâm đánh cho mất nửa cái mạng, dù là Lạc Nam nàng cũng dám đánh,…càng đừng nói hai tên tôm tép nhãi nhép tự nhận là siêu việt này.
Nghe tiếng gào của Lý Đơn, Lục Bàng và Lưu Phách cắn răng, hai khối ngọc bội xuất hiện trên tay bọn hắn, sau đó bóp nát…
Mà ở bên kia, Lý Đơn cũng làm ra hành động tương tự, bóp nát hai khối ngọc bài trên tay…
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Việt Long run lên lẩy bẫy,…bốn cổ hơi thở uy nghiêm xuất hiện…
Trên đỉnh đầu của Lục Bàng xuất hiện một hư ảnh nam tử trung niên diện mạo tàn độc, chính là gia chủ Lục Gia – Lục Ưng.
Trên đỉnh đầu Lưu Phách xuất hiện một hư ảnh lão giả tiên phong đạo cốt, ánh mắt già nua lạnh lùng, chính là Lão tổ Lưu gia – Lưu Chính Thuần…
Mà trên đỉnh đầu Lý Đơn càng thêm kinh khủng, chính là xuất hiện cùng lúc hai hư ảnh một nam một nữ trung niên, khí thế cao thượng quan sát chúng sinh, uy lăng thiên hạ…chính là Lý Thiên Kiệt và Hồng Lộ Phu Nhân, tông chủ cùng tông chủ phu nhân Tam Huyền Tông.
Bốn hư ảnh cao đến vạn trượng vừa xuất hiện, khiến Việt Long Tinh rung lên dữ dội…
Mặc dù chân thân của bọn hắn không có mặt ở đây, thứ xuất hiện chỉ là hình chiếu vô tri vô giác mà thôi, nhưng khí thế của Ngọc Tiên Viên Mãn thật sự quá mức đáng sợ.
“Không ổn…đây là một kích của bốn vị Ngọc Tiên Viên Mãn!” Kim Nhi trịnh trọng mở miệng.
Lạc Nam tê dại cả da đầu, vội vàng tiến tới nắm lấy cánh tay Lãnh Nguyệt Tâm, kéo nàng về bên cạnh…
“Bọn hắn dám dùng đến chiêu thức đến tận Ngọc Tiên? Không sợ Tiên Vương ở trên hỏi tội toàn bộ Dạ Lang Tiên Tinh sao?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng.
“Sẽ không! bởi vì bọn hắn rất khôn khéo, công kích này mặc dù ẩn chứa khí thế của Ngọc Tiên Viên Mãn, nhưng uy lực tác động đến ngoại cảnh đã được áp súc chỉ sánh ngang tầng thứ Độ Kiếp Viên Mãn, phù hợp với quy tắc của Vũ Trụ!” Kim Nhi lắc đầu nói ra.
“Ta xxx, không hổ là lũ cáo già!” Lạc Nam thầm hận, đám người này quả thật có tính toán mà đến.
Công kích ẩn chứa uy thế của Ngọc Tiên Viên Mãn, hơn nữa còn là bốn vị, Lạc Nam không có bất kỳ con bài nào có thể đối kháng chính diện cả.
Nhìn thấy Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trịnh trọng, Lý Đơn ba tên Thiên Tài hưng phấn cười rộ lên:
“Không phải các ngươi vừa rồi uy phong lắm sao? hiện tại biết sợ?”
Lạc Nam không nói gì, cắn chặt hàm răng…Cấm Kỵ Chi Nhãn một lần nữa mở ra…
Lần sử dụng trước đó đã khiến hắn bị phản phệ không nhẹ, nhưng đã đến nước này…không thể không liều…
…
Ngày mới vui vẻ nha ae, đêm qua ngủ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro