Tỷ muội sinh ba...
Akay Hau
2024-10-31 00:31:40
Cảm giác sợ hãi bao trùm toàn bộ chiến trường…
Không chỉ riêng bên phía địch nhân, mà ngay cả Âu Dương Thương Lan mấy người chúng nữ cũng không tưởng được Kiếm Thuật của Độc Cô Ngạo Tuyết khi kết hợp với Đế Cấp Pháp Bảo lại trở nên mạnh mẽ đến mức độ như vậy.
Độc Cô Ngạo Tuyết vừa mới đột phá Tôn giả không lâu, mà nói thủ của nàng…toàn là những Tiên Tôn thành danh lâu năm, có địa vị nhất định tại Trung Tiên Giới.
Nhưng mà…vẫn là một Kiếm, miểu sát đến ba người.
“Đó…rốt cuộc là Kiếm Thuật gì?”
Trong đầu hàng loạt người lúc này chỉ còn suy nghĩ như vậy, sĩ khí bên phía hai cái Địa Tôn Giới hạ thấp đến cực điểm, thậm chí là Tiên Tôn cũng không thể giữ bình tĩnh.
Bọn hắn ánh mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ, tự đặt câu hỏi trong lòng mình:
“Nếu một Kiếm kia công kích chính mình, liệu có thể sống sót được hay không?”
Câu trả lời là không…
Ngay cả những nhân vật cộm cán nhất chiến trường lúc này như Huyền Dạ Dũng, Lưu Vũ…cũng không dám nói sẽ tiếp được một Kiếm đó của Độc Cô Ngạo Tuyết.
‘‘Quá kinh khủng, đám nữ nhân này quá kinh khủng…chúng ta làm sao đánh đây ? nếu nàng kia tiếp tục thi triển Kiếm Thuật đó, ai có thể chống lại ?’’
Ý nghĩ rút lui và đào tẩu đã dần xuất hiện trong đầu vài tên Tiên Tôn trưởng lão.
Bọn hắn mặc dù không sợ chiến đấu, có can đảm chiến đấu…nhưng tiền đề phải là có cửa thắng kìa.
Đằng này đối thủ tung ra một Kiếm giết sạch, còn đánh cái rắm a.
Bọn hắn là Tiên Tôn, là tầng lớp cao cấp của Tiên giới, đi đến bất kỳ nơi nào cũng được ngưỡng mộ và tôn trọng, đứng trên đầu hàng vạn hàng triệu sinh mạng cấp thấp khác.
Người đứng ở vị thế càng cao, càng sợ chết a…
Có thể không cướp được Hải Vực Tinh, có thể mất hết mặt mũi…nhưng còn tốt hơn là mất mạng a.
‘‘Đại Trưởng Lão, Quang gia chúng ta có nên…’’ Hai tên trưởng lão khác của Quang Gia như vừa từ cõi chết trở về, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn sang Quang Thắng trưng cầu ý kiến.
Hận không thể mọc thêm chân để bỏ chạy…
Quang Thắng lúc này cũng ướt sũng hết sống lưng, nào còn dám cuồng ngôn sẽ bắt nữ nhân Đảo Bồng Lai về làm thị thiếp ?
Cũng may một Kiếm vừa rồi Độc Cô Ngạo Tuyết không chém về phía hắn, bằng không Quang Thắng cũng đang hoài nghi lúc này mình có hóa thành vũng máu hay không.
Còn đánh cái rắm a…
“Không đúng, cánh tay của nàng…” Lúc này, Quang Thắng bỗng nhiên chú ý đến cánh tay cầm Kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết.
Chỉ thấy nó thoáng rung rẩy, có máu tươi rỉ ra…mặc dù nữ nhân này đã cố tình ẩn giấu sau óng tay áo, nhưng vẫn giấu được cảm giác nhạy bén của một Đại Tôn như hắn.
“Haha, còn cơ hội…còn cơ hội, để thi triển một Kiếm kinh khủng kia, nữ nhân này cũng không dễ chịu!” Quang Thắng như phát hiện ra kho báu, ngửa đầu cười to.
Lạc Nam cũng chú ý đến một màn này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đúng như lời Quang Thắng nói, Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ mới đạt đến Tôn giả, mà Trúc Kiếm lúc này đã là Đế Cấp Thượng Phẩm.
Để huy động được Trúc Kiếm đã không phải chuyện dễ, huống hồ khi thi triển Kiếm Thuật khủng bố như Diệt Sinh Rút Kiếm Thuật đã làm cho tay của nàng bị phản chấn không nhẹ.
Nếu tiếp tục thi triển, cánh tay sẽ phải phế đi.
“Chẳng trách Tam Đảo Chủ chỉ rút ra được năm phần Trúc Kiếm ra khỏi võ, không phải vì nàng muốn bảo lưu thực lực, mà đó là giới hạn cao nhất lúc này!” Lạc Nam hít sâu một hơi, đưa ra kết luận.
Quả nhiên mọi thứ luôn có giá của nó, lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết sợ rằng phải hạn chế sử dụng Rút Kiếm Thuật rồi.
"Chúng ta vẫn còn có thể chiến, đừng để hy sinh của các huynh đệ trở nên vô ích!” Quang Thắng sắc mặt lẫm nhiên, tay cầm Quang Minh Thương, hung hăng lao đến.
“Liều, hy vọng không tiếp tục nhìn thấy một Kiếm khủng bố kia!” Quang gia hai tên trưởng lão ánh mắt đỏ lên, Quang Minh Thương bắn thẳng về phía nàng.
Độc Cô Ngạo Tuyết diện mạo bình tĩnh, quả nhiên nàng không thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật nữa, ngược lại rút ra Trúc Kiếm một cách bình thường:
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Lực Thức!”
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Mệnh Thức!”
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Khí Thức!”
Liên tục chém ra ba Kiếm phá giải ba thế công hung mãnh, Độc Cô Ngạo Tuyết như tiên tử tung bay, chủ động nghênh chiến.
Dù tạm thời không thể thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật, nhưng bằng vào Kiếm Vực, Trúc Kiếm Đế Cấp cũng như Độc Cô Cửu Kiếm, Độc Cô Ngạo Tuyết lấy sức một mình đại chiến ba vị Tiên Tôn chẳng hề tốn sức.
Chỉ bất quá…có kẻ không muốn để nàng ung dung như vậy.
“Tiện nhân, dám giết trưởng lão Ảnh Tộc chúng ta, ngươi có thể đi chết rồi!” Bên trong hư không xuất hiện một cổ sát cơ hung hiểm, một bóng đen bí mật tiếp cận Độc Cô Ngạo Tuyết.
Người khác có thể không nhìn thấy một vị trưởng lão Ảnh Tộc chôn cùng hai trưởng lão Quang Gia, nhưng thân là Ảnh Tộc Trưởng Ảnh Lão lại chứng kiến mồn một.
Vốn dĩ hắn định bí mật ám sát Âu Dương Thương Lan, nhưng sau khi chứng kiến Độc Cô Ngạo Tuyết nhất Kiếm kinh hồn, lập tức liệt nàng vào danh sánh nguy hiểm bậc nhất.
Nếu để nữ nhân này lấy lại chút sức tiếp tục Rút Kiếm, chỉ sợ bọn hắn không cần đánh nữa, trực tiếp đưa đầu ra cho chém là được.
Nhân cơ hội Độc Cô Ngạo Tuyết suy yếu, Ảnh Lão quyết tâm tiêu diệt nàng.
Một thanh Liêm Đao như lưỡi hái tử thần xuất hiện trong tay, vì đang sử dụng Dị Ám – Hóa Thân Hắc Ám nên Ảnh Lão tự tin vô cùng, dù là Kiếm Vực cũng chưa chắc cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Ngày càng tiếp cận Độc Cô Ngạo Tuyết, Ảnh Lão khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn.
QUÁT…
Bỗng nhiên, một tiếng kêu xuất hiện kế bên tai khiến Ảnh Lão giật nảy mình, vội vàng quay mặt nhìn qua.
Chẳng biết từ bao giờ, một con Quạ Đen với đôi mắt đỏ ngầu đang bay đối diện với hắn.
Ảnh Lão nhìn qua, con Quạ Đen cũng đang thản nhiên nhìn hắn.
Bên trong hư không, một người một quạ hai mặt nhìn nhau, tình cảnh cực kỳ quỷ dị.
“Quạ? Trong này sao lại có quạ?” Ảnh Lão cảm thấy đầu mình không đủ dùng, làm gì có con quạ bình thường nào bay trong hư không mà chẳng bị nghiền nát?
“Con mẹ mày, bị phát hiện!’’ Ảnh Lão nhận ra vấn đề mắng chửi một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trong lòng lại như kinh đào hãi lãng…
Lần đầu tiên, khi thi triển Hóa Thân Hắc Ám lại bị phát hiện.
Bất quá Ảnh Lão cũng không sợ, bởi vì một con quạ còn chưa làm gì được hắn, mà hắn đã cách Độc Cô Ngạo Tuyết rất gần rồi.
Một đao nhắm ngay cái cổ ngọc ngà của nàng trảm xuống.
“Trập trùng…”
Bỗng chốc, dị biến phát sinh…sắc mặt Ảnh Lão co rúm lại, cảm thấy mộng bức.
Chẳng biết vì sao, thân thể của hắn đột nhiên bị cuốn trôi về hướng ngược lại, giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trong dòng nước lớn, mà hư không xung quanh đã triệt để hóa thành đại dương mênh mông.
Nhìn thấy mình và Độc Cô Ngạo Tuyết càng tách càng xa, Ảnh Lão trợn mắt:
“Đây là? Tinh không hóa thủy?”
“Khanh khách, chúc mừng con chuột già đoán đúng, lúc này ướt thành chuột cống rồi!” Có thanh âm quyến rũ khiêu khích vang lên bên tai.
Ảnh Lão quay mặt nhìn lại.
Chỉ thấy Thục Phi đang cười tủm tỉm nhìn hắn, Tinh Không Thủy trong tay đang tác động lên bốn phía hư không xung quanh, biến chúng thành dòng nước cuối trôi Ảnh Lão.
Chính nàng nhờ vào Tinh Không Thủy giải cứu Độc Cô Ngạo Tuyết thoát khỏi một vị Địa Tôn ám sát.
“Tiện nhân, ngươi làm sao biết vị trí của lão phu?” Ảnh Lão sắc mặt đỏ lên, làn da nhăn nheo co rúm lại cực kỳ dữ tợn.
Sỉ nhục, hắn cảm thấy sỉ nhục.
Thì ra mình ẩn nấp từ đầu đến cuối để ám sát giống như trò cười, tất cả đều bại lộ.
“Vì sao ta biết? khanh khách…có nam nhân nhiều chuyện tiết lộ chỗ núp của ngươi nha!” Thục Phi che miệng cười.
“Nam nhân?” Ảnh Lão muốn điên, không phải Bồng Lai Tiên Đảo chỉ toàn nữ nhân sao?
“Hừ, bất kể vì sao, nếu ngươi dám xuất hiện, vậy thì đi chết!” Ảnh Lão sắc mặt trở nên hung hăng.
Hắc Ám Liêm Đao trong tay hướng về Thục Phi chém mạnh, không chút thương hương tiếc ngọc.
“Sợ quá!” Thục Phi bĩu môi, Thất Thải Huyền Băng, Vô Lượng Tiên Băng kết hợp.
Vô số cái Vô Lượng Băng Thuẫn nhanh chóng xuất hiện xung quanh nàng, tầng tầng lớp lớp…số lượng không thể đếm xuể.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hắc Ám Liêm Đao của Ảnh Lão như phải đối diện với vô số cái tường thành, chém nát vách này thì vách khác xuất hiện, khó nhằn đến cực điểm.
“Khốn kiếp, nữ nhân này thật quỷ dị!” Ảnh Lão sắc mặt âm trầm.
Một tia đục ngầu trong mắt lóe lên, ở trong lòng cuồng hô:
“Phân Thân Hắc Ám!”
Nói xong, hai tay hắn kết lấy pháp ấn, xung quanh lần lượt xuất hiện hàng loạt bóng đen.
Bùm bùm bùm bùm…
Chỉ trong thoáng chốc, xung quanh Ảnh Lão xuất hiện vô số thân ảnh đen kịch giống y đúc hắn, mỗi một người đều tay cầm Hắc Ám Liêm Đao, không phân biệt được thật hay giả.
“Để xem ngươi làm sao phòng thủ?” Ảnh Lão và đám phân thân ngửa đầu cười to, giọng điệu giống y như đúc.
Sau đó hành động…
Một nửa số phân thân trảm về phía Thục Phi, một nữ phân thân lại quay sang ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Con chuột già không dễ chơi a!” Thục Phi khóe miệng cong lên.
Ảnh Lão không hổ danh là một đời cường giả, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng.
Lúc này hắn thi triển thủ đoạn như vậy, Thục Phi có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu bản thể thật sự của Ảnh Lão lại ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết thì sao?
Nàng ấy đang bị ba tên trưởng lão vây công, không thể nào phân tâm chống lại một Địa Tôn ám sát.
“Nguy hiểm quá!” Mộ Sắc Vy đứng cạnh Lạc Nam nhìn thấy cảnh này cực kỳ khẩn trương, vô thức nắm lấy bàn tay hắn.
“Yên tâm, Thục Phi lo được!” Lạc Nam mỉm cười, vuốt nhẹ tay nàng trấn an nói.
Mộ Sắc Vy ngơ ngác, chỉ thấy lúc này Thục Phi đột nhiên có động tác.
Đôi tay ngọc ngà của nàng kết ấn y hệt với Ảnh Lão trước đó, môi đỏ cười tà:
“Tiểu Vô Tướng Kỹ - Phân Thân Hắc Ám!”
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM…
Hàng loạt cái phân thân của Thục Phi xuất hiện giữa toàn trường, số lượng không kém chút nào so với Ảnh Lão thi triển.
Điều khác biệt duy nhất chính là, Ảnh Lão dùng Hắc Ám Tôn Lực để biến thành phân thân, mà Thục Phi lại sử dụng Thủy Thuộc Tính để biến thành.
Hiển nhiên dù Tiểu Vô Tướng Kỹ lợi hại đến đâu, nó vẫn không thể thay đổi bản chất lực lượng của mỗi người.
Bất quá ở trong tình cảnh này, điều đó không có khác biệt quá lớn…
Hàng loạt Phân Thân của Thục Phi cũng chia thành hai hướng, truy đuổi theo phân thân của Ảnh Lão.
“Cái quỷ gì xảy ra?” Ảnh Lão sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm giác mình đang nằm mơ.
Hắn thi triển phân thân, nữ nhân này lại bắt chước y hệt với hắn?
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Từng cái phân thân va chạm vào nhau, sau cùng đồng quy vu tận, cuối cùng bản thể thật sự của Ảnh Lão buộc phải hiện ra.
Thì ra lão già này thật sự muốn ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết, vì bản thể của hắn đang ở gần chỗ nàng.
“Ha ha, phá đi phân thân của lão phu thì thế nào? Nữ nhân này cũng phải chết!”
Ảnh Lão điên cuồng cười dữ tợn…
Bất quá lúc này, hắn lại nhìn thấy có hai nữ “Thục Phi” cười tủm tỉm đứng sau lưng Độc Cô Ngạo Tuyết, ngăn cản trước mặt mình.
“Hừ, lại là phân thân? Lão phu mặc kệ các ngươi !’’
Ảnh Lão khinh bỉ bĩu môi, biết phân thân chỉ để trang trí, không thể làm gì mình, vì thế mặc kệ hai nữ, Hắc Ám Liêm Đao hung hăng hướng lưng Độc Cô Ngạo Tuyết trảm xuống.
‘‘Tiểu Tuyết !’’ Âu Dương Thương Lan liếc mắt thấy cảnh này sắc mặt đại biến.
‘‘Mau cứu nàng !’’ Nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo trái tim nhấc lên cổ họng.
Hai cái ‘‘phân thân Thục Phi’’ đứng trước mặt Ảnh Lão lúc này bất chợt hành động.
Hai cái chưởng ấn nhanh chóng tụ hội trong tay các nàng, Băng và Thủy cuồn cuộn hết sức dữ dội.
‘‘Hừ, phô trương thanh thế !’’ Ảnh Lão cười gằn, hất hàm nói:
“Phân thân mà thôi, làm sao đánh trúng lão phu? Mặt nè đánh đi!”
Nói xong mặt kệ hai nữ, Liêm Đao trảm xuống đầu Độc Cô Ngạo Tuyết.
PHỐC! PHỐC!
Một thân ảnh như giẻ rách bay thẳng ra ngoài, ở trên không trung điên cuồng hộc máu, hai cái Thủy Băng Chưởng đã tiếp xúc thân mật vào cơ thể Ảnh Lão như đúng đề nghị của hắn.
PHỐC!
Lại một ngụm máu phun ra, Ảnh Lão sắc mặt kinh hoàng lê lết thân thể, một mặt không dám tin gào thét:
“Chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể?”
Hiển nhiên, hắn không hiểu vì sao mình bị hai cái “Phân Thân” đánh trúng, triệt để trọng thương rồi.
Ảnh Lão không hiểu, Độc Cô Ngạo Tuyết không hiểu, Âu Dương Thương Lan không hiểu, Mộ Sắc Vy không hiểu…rất nhiều người đều không hiểu.
Ai cũng biết rằng, Vũ Kỹ Hắc Ám Phân Thân của Ảnh Lão chỉ là thủ đoạn che mắt tinh vi, khiến đối thủ hỗn loạn không phân biệt được thật giả, những cái phân thân kia không thể nào gây ra sát thương thực chất được.
Mà Thục Phi chẳng biết dùng thủ đoạn nào để mô phỏng theo Hắc Ám Phân Thân của Ảnh Lão cực kỳ lợi hại, nhưng lẽ ra phân thân của nàng cũng chẳng thể tạo thành công kích mới phải chứ?
Vì sao Ảnh Lão lại bị hai cái phân thân còn sót lại trọng thương rồi?
“Trợn mắt chó của ngươi lên nhìn cho rõ, chúng ta có phải “phân thân” hay không?” Thục Thục với Phi Phi trợn trừng mắt nhìn Ảnh Lão, hận lúc nãy mình công kích còn quá yếu.
Lão già này lại dám đánh đồng các nàng với đám phân thân quê mùa cấp thấp kia, thật sự đáng giận a.
“Khanh khách, hai tỷ muội đừng giận, để ta làm thịt hắn!” Thục Phi cười khúc khích đi tới, cùng hai nữ đứng cùng nhau.
“Chuyện này…tỷ muội sinh ba?”
Âu Dương Thương Lan cùng đám người tròn xoe mắt.
Lúc nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cả đám chưa thể nhìn rõ, hiện tại mới nhận ra mặc dù ba nữ nhân này giống y như đúc, nhưng khí chất và mái tóc có chút khác biệt.
Một người tóc ngắn, một người búi tóc, một người tóc dài đến gót chân bồng bềnh như mây.
“Tiên Sứ có tỷ muội sinh ba sao?” Một đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo trợn mắt há hốc mồm.
Âu Dương Thương Lan ánh mắt đảo quanh, hung hăng trừng Lạc Nam một cái…
Tên này quả nhiên cùng Thục Phi có bí mật giấu nàng, ba “Thục Phi” xuất hiện, ngay cả nàng cũng thật sự kinh dị, bất ngờ một phen.
KENG!
Ngân Dạ Đế Thương ngăn cản Huyền Dạ Dũng đang lao đến, Âu Dương Thương Lan trong lòng có chút ghen tuông, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, giận cá chém thớt, hận không thể lột da Huyền Dạ Dũng.
“Đại tỷ a…vì sao ta cảm giác mình sắp trở thành nơi trút giận?” Huyền Dạ Dũng tê dại cả da đầu.
Âu Dương Thương Lan như muốn liều mạng, Ngân Dạ Đế Thương liên tục đập xuống khiến Huyền Dạ Dũng thật sự muốn khóc.
“Các nàng…ba nàng ấy là phân thân hay là tỷ muội?” Mộ Sắc Vy cũng tròn xoe mắt nhìn ba vị Thục Phi, ngơ ngác quay sang Lạc Nam hỏi.
Lạc Nam mỉm cười nói: “Nói các nàng là phân thân cũng chưa hẳn là phân thân, nói các nàng là tỷ muội cũng không phải là tỷ muội, có thể xem các nàng vừa là phân thân vừa là tỷ muội!”
Mộ Sắc Vy: “…”
Không chỉ riêng bên phía địch nhân, mà ngay cả Âu Dương Thương Lan mấy người chúng nữ cũng không tưởng được Kiếm Thuật của Độc Cô Ngạo Tuyết khi kết hợp với Đế Cấp Pháp Bảo lại trở nên mạnh mẽ đến mức độ như vậy.
Độc Cô Ngạo Tuyết vừa mới đột phá Tôn giả không lâu, mà nói thủ của nàng…toàn là những Tiên Tôn thành danh lâu năm, có địa vị nhất định tại Trung Tiên Giới.
Nhưng mà…vẫn là một Kiếm, miểu sát đến ba người.
“Đó…rốt cuộc là Kiếm Thuật gì?”
Trong đầu hàng loạt người lúc này chỉ còn suy nghĩ như vậy, sĩ khí bên phía hai cái Địa Tôn Giới hạ thấp đến cực điểm, thậm chí là Tiên Tôn cũng không thể giữ bình tĩnh.
Bọn hắn ánh mắt xuất hiện vẻ hoảng sợ, tự đặt câu hỏi trong lòng mình:
“Nếu một Kiếm kia công kích chính mình, liệu có thể sống sót được hay không?”
Câu trả lời là không…
Ngay cả những nhân vật cộm cán nhất chiến trường lúc này như Huyền Dạ Dũng, Lưu Vũ…cũng không dám nói sẽ tiếp được một Kiếm đó của Độc Cô Ngạo Tuyết.
‘‘Quá kinh khủng, đám nữ nhân này quá kinh khủng…chúng ta làm sao đánh đây ? nếu nàng kia tiếp tục thi triển Kiếm Thuật đó, ai có thể chống lại ?’’
Ý nghĩ rút lui và đào tẩu đã dần xuất hiện trong đầu vài tên Tiên Tôn trưởng lão.
Bọn hắn mặc dù không sợ chiến đấu, có can đảm chiến đấu…nhưng tiền đề phải là có cửa thắng kìa.
Đằng này đối thủ tung ra một Kiếm giết sạch, còn đánh cái rắm a.
Bọn hắn là Tiên Tôn, là tầng lớp cao cấp của Tiên giới, đi đến bất kỳ nơi nào cũng được ngưỡng mộ và tôn trọng, đứng trên đầu hàng vạn hàng triệu sinh mạng cấp thấp khác.
Người đứng ở vị thế càng cao, càng sợ chết a…
Có thể không cướp được Hải Vực Tinh, có thể mất hết mặt mũi…nhưng còn tốt hơn là mất mạng a.
‘‘Đại Trưởng Lão, Quang gia chúng ta có nên…’’ Hai tên trưởng lão khác của Quang Gia như vừa từ cõi chết trở về, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn sang Quang Thắng trưng cầu ý kiến.
Hận không thể mọc thêm chân để bỏ chạy…
Quang Thắng lúc này cũng ướt sũng hết sống lưng, nào còn dám cuồng ngôn sẽ bắt nữ nhân Đảo Bồng Lai về làm thị thiếp ?
Cũng may một Kiếm vừa rồi Độc Cô Ngạo Tuyết không chém về phía hắn, bằng không Quang Thắng cũng đang hoài nghi lúc này mình có hóa thành vũng máu hay không.
Còn đánh cái rắm a…
“Không đúng, cánh tay của nàng…” Lúc này, Quang Thắng bỗng nhiên chú ý đến cánh tay cầm Kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết.
Chỉ thấy nó thoáng rung rẩy, có máu tươi rỉ ra…mặc dù nữ nhân này đã cố tình ẩn giấu sau óng tay áo, nhưng vẫn giấu được cảm giác nhạy bén của một Đại Tôn như hắn.
“Haha, còn cơ hội…còn cơ hội, để thi triển một Kiếm kinh khủng kia, nữ nhân này cũng không dễ chịu!” Quang Thắng như phát hiện ra kho báu, ngửa đầu cười to.
Lạc Nam cũng chú ý đến một màn này, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đúng như lời Quang Thắng nói, Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ mới đạt đến Tôn giả, mà Trúc Kiếm lúc này đã là Đế Cấp Thượng Phẩm.
Để huy động được Trúc Kiếm đã không phải chuyện dễ, huống hồ khi thi triển Kiếm Thuật khủng bố như Diệt Sinh Rút Kiếm Thuật đã làm cho tay của nàng bị phản chấn không nhẹ.
Nếu tiếp tục thi triển, cánh tay sẽ phải phế đi.
“Chẳng trách Tam Đảo Chủ chỉ rút ra được năm phần Trúc Kiếm ra khỏi võ, không phải vì nàng muốn bảo lưu thực lực, mà đó là giới hạn cao nhất lúc này!” Lạc Nam hít sâu một hơi, đưa ra kết luận.
Quả nhiên mọi thứ luôn có giá của nó, lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết sợ rằng phải hạn chế sử dụng Rút Kiếm Thuật rồi.
"Chúng ta vẫn còn có thể chiến, đừng để hy sinh của các huynh đệ trở nên vô ích!” Quang Thắng sắc mặt lẫm nhiên, tay cầm Quang Minh Thương, hung hăng lao đến.
“Liều, hy vọng không tiếp tục nhìn thấy một Kiếm khủng bố kia!” Quang gia hai tên trưởng lão ánh mắt đỏ lên, Quang Minh Thương bắn thẳng về phía nàng.
Độc Cô Ngạo Tuyết diện mạo bình tĩnh, quả nhiên nàng không thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật nữa, ngược lại rút ra Trúc Kiếm một cách bình thường:
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Lực Thức!”
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Mệnh Thức!”
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Khí Thức!”
Liên tục chém ra ba Kiếm phá giải ba thế công hung mãnh, Độc Cô Ngạo Tuyết như tiên tử tung bay, chủ động nghênh chiến.
Dù tạm thời không thể thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật, nhưng bằng vào Kiếm Vực, Trúc Kiếm Đế Cấp cũng như Độc Cô Cửu Kiếm, Độc Cô Ngạo Tuyết lấy sức một mình đại chiến ba vị Tiên Tôn chẳng hề tốn sức.
Chỉ bất quá…có kẻ không muốn để nàng ung dung như vậy.
“Tiện nhân, dám giết trưởng lão Ảnh Tộc chúng ta, ngươi có thể đi chết rồi!” Bên trong hư không xuất hiện một cổ sát cơ hung hiểm, một bóng đen bí mật tiếp cận Độc Cô Ngạo Tuyết.
Người khác có thể không nhìn thấy một vị trưởng lão Ảnh Tộc chôn cùng hai trưởng lão Quang Gia, nhưng thân là Ảnh Tộc Trưởng Ảnh Lão lại chứng kiến mồn một.
Vốn dĩ hắn định bí mật ám sát Âu Dương Thương Lan, nhưng sau khi chứng kiến Độc Cô Ngạo Tuyết nhất Kiếm kinh hồn, lập tức liệt nàng vào danh sánh nguy hiểm bậc nhất.
Nếu để nữ nhân này lấy lại chút sức tiếp tục Rút Kiếm, chỉ sợ bọn hắn không cần đánh nữa, trực tiếp đưa đầu ra cho chém là được.
Nhân cơ hội Độc Cô Ngạo Tuyết suy yếu, Ảnh Lão quyết tâm tiêu diệt nàng.
Một thanh Liêm Đao như lưỡi hái tử thần xuất hiện trong tay, vì đang sử dụng Dị Ám – Hóa Thân Hắc Ám nên Ảnh Lão tự tin vô cùng, dù là Kiếm Vực cũng chưa chắc cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Ngày càng tiếp cận Độc Cô Ngạo Tuyết, Ảnh Lão khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn.
QUÁT…
Bỗng nhiên, một tiếng kêu xuất hiện kế bên tai khiến Ảnh Lão giật nảy mình, vội vàng quay mặt nhìn qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng biết từ bao giờ, một con Quạ Đen với đôi mắt đỏ ngầu đang bay đối diện với hắn.
Ảnh Lão nhìn qua, con Quạ Đen cũng đang thản nhiên nhìn hắn.
Bên trong hư không, một người một quạ hai mặt nhìn nhau, tình cảnh cực kỳ quỷ dị.
“Quạ? Trong này sao lại có quạ?” Ảnh Lão cảm thấy đầu mình không đủ dùng, làm gì có con quạ bình thường nào bay trong hư không mà chẳng bị nghiền nát?
“Con mẹ mày, bị phát hiện!’’ Ảnh Lão nhận ra vấn đề mắng chửi một tiếng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trong lòng lại như kinh đào hãi lãng…
Lần đầu tiên, khi thi triển Hóa Thân Hắc Ám lại bị phát hiện.
Bất quá Ảnh Lão cũng không sợ, bởi vì một con quạ còn chưa làm gì được hắn, mà hắn đã cách Độc Cô Ngạo Tuyết rất gần rồi.
Một đao nhắm ngay cái cổ ngọc ngà của nàng trảm xuống.
“Trập trùng…”
Bỗng chốc, dị biến phát sinh…sắc mặt Ảnh Lão co rúm lại, cảm thấy mộng bức.
Chẳng biết vì sao, thân thể của hắn đột nhiên bị cuốn trôi về hướng ngược lại, giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trong dòng nước lớn, mà hư không xung quanh đã triệt để hóa thành đại dương mênh mông.
Nhìn thấy mình và Độc Cô Ngạo Tuyết càng tách càng xa, Ảnh Lão trợn mắt:
“Đây là? Tinh không hóa thủy?”
“Khanh khách, chúc mừng con chuột già đoán đúng, lúc này ướt thành chuột cống rồi!” Có thanh âm quyến rũ khiêu khích vang lên bên tai.
Ảnh Lão quay mặt nhìn lại.
Chỉ thấy Thục Phi đang cười tủm tỉm nhìn hắn, Tinh Không Thủy trong tay đang tác động lên bốn phía hư không xung quanh, biến chúng thành dòng nước cuối trôi Ảnh Lão.
Chính nàng nhờ vào Tinh Không Thủy giải cứu Độc Cô Ngạo Tuyết thoát khỏi một vị Địa Tôn ám sát.
“Tiện nhân, ngươi làm sao biết vị trí của lão phu?” Ảnh Lão sắc mặt đỏ lên, làn da nhăn nheo co rúm lại cực kỳ dữ tợn.
Sỉ nhục, hắn cảm thấy sỉ nhục.
Thì ra mình ẩn nấp từ đầu đến cuối để ám sát giống như trò cười, tất cả đều bại lộ.
“Vì sao ta biết? khanh khách…có nam nhân nhiều chuyện tiết lộ chỗ núp của ngươi nha!” Thục Phi che miệng cười.
“Nam nhân?” Ảnh Lão muốn điên, không phải Bồng Lai Tiên Đảo chỉ toàn nữ nhân sao?
“Hừ, bất kể vì sao, nếu ngươi dám xuất hiện, vậy thì đi chết!” Ảnh Lão sắc mặt trở nên hung hăng.
Hắc Ám Liêm Đao trong tay hướng về Thục Phi chém mạnh, không chút thương hương tiếc ngọc.
“Sợ quá!” Thục Phi bĩu môi, Thất Thải Huyền Băng, Vô Lượng Tiên Băng kết hợp.
Vô số cái Vô Lượng Băng Thuẫn nhanh chóng xuất hiện xung quanh nàng, tầng tầng lớp lớp…số lượng không thể đếm xuể.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hắc Ám Liêm Đao của Ảnh Lão như phải đối diện với vô số cái tường thành, chém nát vách này thì vách khác xuất hiện, khó nhằn đến cực điểm.
“Khốn kiếp, nữ nhân này thật quỷ dị!” Ảnh Lão sắc mặt âm trầm.
Một tia đục ngầu trong mắt lóe lên, ở trong lòng cuồng hô:
“Phân Thân Hắc Ám!”
Nói xong, hai tay hắn kết lấy pháp ấn, xung quanh lần lượt xuất hiện hàng loạt bóng đen.
Bùm bùm bùm bùm…
Chỉ trong thoáng chốc, xung quanh Ảnh Lão xuất hiện vô số thân ảnh đen kịch giống y đúc hắn, mỗi một người đều tay cầm Hắc Ám Liêm Đao, không phân biệt được thật hay giả.
“Để xem ngươi làm sao phòng thủ?” Ảnh Lão và đám phân thân ngửa đầu cười to, giọng điệu giống y như đúc.
Sau đó hành động…
Một nửa số phân thân trảm về phía Thục Phi, một nữ phân thân lại quay sang ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Con chuột già không dễ chơi a!” Thục Phi khóe miệng cong lên.
Ảnh Lão không hổ danh là một đời cường giả, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng.
Lúc này hắn thi triển thủ đoạn như vậy, Thục Phi có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu bản thể thật sự của Ảnh Lão lại ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết thì sao?
Nàng ấy đang bị ba tên trưởng lão vây công, không thể nào phân tâm chống lại một Địa Tôn ám sát.
“Nguy hiểm quá!” Mộ Sắc Vy đứng cạnh Lạc Nam nhìn thấy cảnh này cực kỳ khẩn trương, vô thức nắm lấy bàn tay hắn.
“Yên tâm, Thục Phi lo được!” Lạc Nam mỉm cười, vuốt nhẹ tay nàng trấn an nói.
Mộ Sắc Vy ngơ ngác, chỉ thấy lúc này Thục Phi đột nhiên có động tác.
Đôi tay ngọc ngà của nàng kết ấn y hệt với Ảnh Lão trước đó, môi đỏ cười tà:
“Tiểu Vô Tướng Kỹ - Phân Thân Hắc Ám!”
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng loạt cái phân thân của Thục Phi xuất hiện giữa toàn trường, số lượng không kém chút nào so với Ảnh Lão thi triển.
Điều khác biệt duy nhất chính là, Ảnh Lão dùng Hắc Ám Tôn Lực để biến thành phân thân, mà Thục Phi lại sử dụng Thủy Thuộc Tính để biến thành.
Hiển nhiên dù Tiểu Vô Tướng Kỹ lợi hại đến đâu, nó vẫn không thể thay đổi bản chất lực lượng của mỗi người.
Bất quá ở trong tình cảnh này, điều đó không có khác biệt quá lớn…
Hàng loạt Phân Thân của Thục Phi cũng chia thành hai hướng, truy đuổi theo phân thân của Ảnh Lão.
“Cái quỷ gì xảy ra?” Ảnh Lão sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm giác mình đang nằm mơ.
Hắn thi triển phân thân, nữ nhân này lại bắt chước y hệt với hắn?
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Từng cái phân thân va chạm vào nhau, sau cùng đồng quy vu tận, cuối cùng bản thể thật sự của Ảnh Lão buộc phải hiện ra.
Thì ra lão già này thật sự muốn ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết, vì bản thể của hắn đang ở gần chỗ nàng.
“Ha ha, phá đi phân thân của lão phu thì thế nào? Nữ nhân này cũng phải chết!”
Ảnh Lão điên cuồng cười dữ tợn…
Bất quá lúc này, hắn lại nhìn thấy có hai nữ “Thục Phi” cười tủm tỉm đứng sau lưng Độc Cô Ngạo Tuyết, ngăn cản trước mặt mình.
“Hừ, lại là phân thân? Lão phu mặc kệ các ngươi !’’
Ảnh Lão khinh bỉ bĩu môi, biết phân thân chỉ để trang trí, không thể làm gì mình, vì thế mặc kệ hai nữ, Hắc Ám Liêm Đao hung hăng hướng lưng Độc Cô Ngạo Tuyết trảm xuống.
‘‘Tiểu Tuyết !’’ Âu Dương Thương Lan liếc mắt thấy cảnh này sắc mặt đại biến.
‘‘Mau cứu nàng !’’ Nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo trái tim nhấc lên cổ họng.
Hai cái ‘‘phân thân Thục Phi’’ đứng trước mặt Ảnh Lão lúc này bất chợt hành động.
Hai cái chưởng ấn nhanh chóng tụ hội trong tay các nàng, Băng và Thủy cuồn cuộn hết sức dữ dội.
‘‘Hừ, phô trương thanh thế !’’ Ảnh Lão cười gằn, hất hàm nói:
“Phân thân mà thôi, làm sao đánh trúng lão phu? Mặt nè đánh đi!”
Nói xong mặt kệ hai nữ, Liêm Đao trảm xuống đầu Độc Cô Ngạo Tuyết.
PHỐC! PHỐC!
Một thân ảnh như giẻ rách bay thẳng ra ngoài, ở trên không trung điên cuồng hộc máu, hai cái Thủy Băng Chưởng đã tiếp xúc thân mật vào cơ thể Ảnh Lão như đúng đề nghị của hắn.
PHỐC!
Lại một ngụm máu phun ra, Ảnh Lão sắc mặt kinh hoàng lê lết thân thể, một mặt không dám tin gào thét:
“Chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể?”
Hiển nhiên, hắn không hiểu vì sao mình bị hai cái “Phân Thân” đánh trúng, triệt để trọng thương rồi.
Ảnh Lão không hiểu, Độc Cô Ngạo Tuyết không hiểu, Âu Dương Thương Lan không hiểu, Mộ Sắc Vy không hiểu…rất nhiều người đều không hiểu.
Ai cũng biết rằng, Vũ Kỹ Hắc Ám Phân Thân của Ảnh Lão chỉ là thủ đoạn che mắt tinh vi, khiến đối thủ hỗn loạn không phân biệt được thật giả, những cái phân thân kia không thể nào gây ra sát thương thực chất được.
Mà Thục Phi chẳng biết dùng thủ đoạn nào để mô phỏng theo Hắc Ám Phân Thân của Ảnh Lão cực kỳ lợi hại, nhưng lẽ ra phân thân của nàng cũng chẳng thể tạo thành công kích mới phải chứ?
Vì sao Ảnh Lão lại bị hai cái phân thân còn sót lại trọng thương rồi?
“Trợn mắt chó của ngươi lên nhìn cho rõ, chúng ta có phải “phân thân” hay không?” Thục Thục với Phi Phi trợn trừng mắt nhìn Ảnh Lão, hận lúc nãy mình công kích còn quá yếu.
Lão già này lại dám đánh đồng các nàng với đám phân thân quê mùa cấp thấp kia, thật sự đáng giận a.
“Khanh khách, hai tỷ muội đừng giận, để ta làm thịt hắn!” Thục Phi cười khúc khích đi tới, cùng hai nữ đứng cùng nhau.
“Chuyện này…tỷ muội sinh ba?”
Âu Dương Thương Lan cùng đám người tròn xoe mắt.
Lúc nãy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cả đám chưa thể nhìn rõ, hiện tại mới nhận ra mặc dù ba nữ nhân này giống y như đúc, nhưng khí chất và mái tóc có chút khác biệt.
Một người tóc ngắn, một người búi tóc, một người tóc dài đến gót chân bồng bềnh như mây.
“Tiên Sứ có tỷ muội sinh ba sao?” Một đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo trợn mắt há hốc mồm.
Âu Dương Thương Lan ánh mắt đảo quanh, hung hăng trừng Lạc Nam một cái…
Tên này quả nhiên cùng Thục Phi có bí mật giấu nàng, ba “Thục Phi” xuất hiện, ngay cả nàng cũng thật sự kinh dị, bất ngờ một phen.
KENG!
Ngân Dạ Đế Thương ngăn cản Huyền Dạ Dũng đang lao đến, Âu Dương Thương Lan trong lòng có chút ghen tuông, ánh mắt bỗng nhiên trở nên rét lạnh, giận cá chém thớt, hận không thể lột da Huyền Dạ Dũng.
“Đại tỷ a…vì sao ta cảm giác mình sắp trở thành nơi trút giận?” Huyền Dạ Dũng tê dại cả da đầu.
Âu Dương Thương Lan như muốn liều mạng, Ngân Dạ Đế Thương liên tục đập xuống khiến Huyền Dạ Dũng thật sự muốn khóc.
“Các nàng…ba nàng ấy là phân thân hay là tỷ muội?” Mộ Sắc Vy cũng tròn xoe mắt nhìn ba vị Thục Phi, ngơ ngác quay sang Lạc Nam hỏi.
Lạc Nam mỉm cười nói: “Nói các nàng là phân thân cũng chưa hẳn là phân thân, nói các nàng là tỷ muội cũng không phải là tỷ muội, có thể xem các nàng vừa là phân thân vừa là tỷ muội!”
Mộ Sắc Vy: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro