Con Đường Bá Chủ

Sống Lại, Tôi T...

Akay Hau

2024-11-24 09:35:36

Bùi Linh Hi ném ra khối Ngọc Bội.

Ngọc bội nổ tung như pháo hoa...

OÀNH.

Cũng chính khoảnh khắc đó, một luồng Thế kinh thiên động địa khuếch đại bao trùm càn khôn.

ẦM!

Huyết Trảo của Huyết Hải Đạo Chủ vồ xuống, vậy mà có cảm giác như dao cùn chém vào một bức tường thép kiên cố bất khả xâm phạm, chỉ để lại thanh âm ma sát như kim loại va chạm...lại không thể tạo ra một chút tác dụng nào.

“Đây là...”

Đồng tử trong mắt hắn co rút lại, chỉ cảm thấy luồng Thế trước mắt ngưng tụ thành thực chất, ẩn bên trong đó là lít nha lít nhít vô số các tầng Vực xen kẻ vào nhau một cách có quy luật rõ ràng, chằng chịt như tổ ong.

Huyết Hải Đạo Chủ cũng là nhân vật có kiến thức, nhưng cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy một loại Thế cường đại đến như vậy.

Dường như để phá vỡ luồng Thế này đã là một điều không tưởng...

“Kẻ nào ức hiếp muội muội của bổn Đạo Chủ?”

Có thanh âm nhàn nhạt trầm thấp cùng lúc vọng ra.

Chỉ thấy giữa Thế động càn khôn, hư ảnh của một tên nam tử chậm rãi xuất hiện.

Dáng vẻ nam tử khoảng trên 30, tóc dài phiêu lãng, ngũ quan tuấn lãng, khí chất ngông nghênh tuỳ ý bề nghễ thiên hạ thương sinh.

Nửa thân trên của hắn cởi trần hiển lộ những khối cơ bắp như tạc tượng, nửa thân dưới quấn quanh bởi vải trắng rũ dài xuống tận gót chân, có phong thái như của một vị thần Hy Lạp cổ đại...

Hắn vừa hàng lâm, luồng Thế kia dường như trẻ nhỏ luân chuyển xoay tròn xung quanh, bày tỏ sự nịnh nọt.

Hắn như vua của vạn thế, thần của bách vực...

“Vực Thần Đạo Chủ, đệ nhất cường giả Độ Đạo Môn!” Huyết Hải Đạo Chủ trầm giọng thốt lên.

Mặc dù chưa từng diện kiến...nhưng nhìn khắp cửu thiên thập địa, kẻ có thể thao túng Vực và Thế đến mức độ đăng phong tạo cực, sở hữu số lượng nhiều không đếm xuể như vậy...

Ngoại trừ Vực Thần Đạo Chủ, Huyết Hải Đạo Chủ không nghĩ ra còn có nhân vật thứ hai làm được điều tương tự.

Bất quá mặc kệ Huyết Hải Đạo Chủ nghĩ gì, Vực Thần Đạo Chủ lại liếc mắt nhìn về phía Bùi Linh Hi đứng bên cạnh màng nước, phát hiện nàng không có việc gì, hắn mới thở ra:

“Xú nha đầu, đã nói ngươi đừng khắp nơi chạy loạn, lúc này bị khi dễ mới nhớ đến đại ca ngươi?”

“Hừ.” Bùi Linh Hi yêu kiều hứ một tiếng, liếc xéo mắt nói:

“Chuyện tiếp theo giao cho đại ca, muội đi trước đây.”

“Hắc hắc, thì ra là vì nam nhân ra mặt.” Vực Thần Đạo Chủ như có thể nhìn thấu cảnh tượng ở phía bên kia màng nước, nở nụ cười xấu xa:

“Chẳng lẽ tiểu muội sẽ lập gia đình trước cả đại ca và nhị ca ngươi?”

“Câm miệng!” Bùi Linh Hi phẫn nộ trừng mắt, lập tức biến mất bên trong màng nước.

“Đứng lại!”

Mắt thấy màng nước sắp đóng lại, một thân ảnh từ xa lao vọt đến, hoá thành Huyết Vụ với tốc độ cao muốn lao vào màng nước.

Chính là Huyết Hải Phu Nhân hàng lâm.

Tốc độ của ả ta kém hơn phu quân của mình một chút nên đến chậm trễ hơn...bất quá vẫn kịp thời xuất thủ, muốn truy theo đám người Lạc Nam, đuổi cùng giết tận.

“Đến tốt!” Huyết Hải Đạo Chủ hưng phấn cười dài, lập tức nhanh chóng hoá thân thành Huyết Ảo, trong tay xuất ra một thanh Huyết Thần Đao bổ xuống đầu Vực Thần Đạo Chủ.

Hiển nhiên muốn ngăn chặn Vực Thần Đạo Chủ để phu nhân của mình có thể thoải mái ra tay.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn không thể ngờ đến.

Chỉ thấy Vực Thần Đạo Chủ nâng lên hai tay, một tay hướng về phía Huyết Hải Phu Nhân nắm chặt, một tay hướng về phía Huyết Hải Đạo Chủ tung quyền.

“Ảo tưởng!” Huyết Hải Đạo Chủ thấy cảnh này phẫn nộ:

“Ngươi chỉ là một luồng hư ảnh mà dám đối nghịch cả hai phu thê chúng ta?”

Khoé miệng Vực Thần Đạo Chủ nhếch lên cười nhạt, theo động tác của hắn...

Vô vàn tầng Vực cấp tốc phóng đại bao phủ toàn bộ Huyết Vụ, sau đó siết chặt tầng tầng lớp lớp dồn nén đến cực hạn hoá thành một ngục tù vây khốn Huyết Hải Phu Nhân vào bên trong, mặc cho ả ta cố gắng đến mức nào cũng không thể đào thoát.

Sử dụng sức mạnh và số lượng Vực áp đảo phong thiên toả địa, thống ngự Vực như một lao tù vây khốn Thần Đạo Cảnh, ngăn chặn ả ta tiến vào màng nước không gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cùng lúc đó một tay còn lại đấm về phía Huyết Hải Đạo Chủ.

Bên trên cánh tay lộ ra hình xăm của kiếm, đao, thương, giáo, mâu, rìu...đủ loại vũ khí.

Đây không phải hình xăm...mà là Thần Binh ẩn trong cơ thể của Vực Thần Đạo Chủ.

Khi tất cả chúng nó cùng lúc được kích hoạt, Kiếm Thế, Đao Thế, Thương Thế...vô vàn ngưng tụ, phóng xuất lực lượng vô biên.

Bạo Vực Quyền!

Một quyền đấm ra như mười kiện Thần Binh cùng lúc công kích, tất cả đều dung hợp bên trong cánh tay.

ĐÙNG!

Nắm đấm va chạm trực diện cùng Huyết Thần Đao, vậy mà khiến đôi tay của Huyết Hải Đạo Chủ tê dại dữ dội, cảm giác như toàn bộ cánh tay của mình đều sắp tan vỡ.

Đáng nói ở chỗ sau một đòn va chạm kinh khủng như vậy, không gian xung quanh lại chẳng hiện lên một tia gợn sóng nào, không khí yên bình, mây trắng nhẹ bay...

Có thể thấy khả năng làm chủ sức mạnh của Vực Thần Đạo Chủ đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh, uy lực một quyền toàn bộ dồn nén vào đối thủ, không thất thoát ra ngoài dù chỉ là một tia dư ba nhỏ bé nào.

“PHỐC!”

Huyết Hải Đạo Chủ chịu không nổi áp lực phun ra một ngụm máu tươi, hai chân điên cuồng lùi bước, lúc này hắn mới là kẻ đạp nát từng phiến không gian.

Nhìn lấy vẻ mặt phong khinh vân đạm của Vực Thần Đạo Chủ, Huyết Hải Đạo Chủ hít sâu một hơi:

“Thần Đạo Viên Mãn!”

Không sai, Vực Thần Đạo Chủ chính là Thần Đạo Viên Mãn cấp cường giả, là một trong số ít nhân vật đứng trên đỉnh của trời đất.

Chỉ có thực lực như thế mới có thể dùng một luồng hư ảnh mà áp chế chân thân của cả hai vị Thần Đạo Cảnh.

“Bổn toạ mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhưng nếu muội muội của ta gãy một sợi tóc ở địa bàn của ngươi...” Vực Thần Đạo Chủ cười nhạt:

“Ta sẽ đến Hải Thần Đảo làm khách một chuyến.”

Thoại âm vừa dứt, luồng hư ảnh của hắn cũng hao hết lực lượng, chậm rãi tan biến.

Lúc này lao ngục mới giải khai, Huyết Hải Phu Nhân thở hổn hển thoát khỏi vây khốn...đưa mắt nhìn lại, nào còn bóng dáng của bất cứ ai?

“Khốn kiếp!”

Huyết Hải Phu Nhân phẫn nộ nhìn trượng phu thét lớn: “Ngươi thật vô dụng.”

“Câm miệng, đàn bà thì biết cái gì?” Huyết Hải Đạo Chủ biểu lộ âm trầm, cố gắng lao xuống biển tìm cơ hội phục sinh nhi tử.

Chỉ là tất cả đều đã hoá thành cặn bã, nào còn thứ gì còn sót lại để hy vọng...

Nếu như Huyết Động còn sót lại dù chỉ là một mảnh thi thể, hắn cũng có thể thông qua Thần Đạo Quy Tắc của mình chấp nhận bỏ một cái giá lớn để phục hồi thi thể đó...đem Huyết Động sống lại.

“Biện pháp duy nhất là nhờ một vị Thần Đạo Cảnh nắm giữ Thời Gian Quy Tắc đem thời gian ở khu vực này nghịch đảo về thời khắc hắn còn sống...” Huyết Hải Đạo Chủ nghiến chặt răng nói.

“Lần tổn thất này quá lớn, Cực Hải Đạo Thống đám khốn kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây khó cho chúng ta.” Huyết Hải Phu Nhân sắc mặt khó coi.

“Hừ, phải bắt Xích Bích Giáo trả giá.” Huyết Hải Đạo Chủ giận chó đánh mèo nói:

“Tại sao Thiếu Thần Nữ của bọn chúng liên quan đến Lạc Nam? Bọn chúng phải chịu trách nhiệm.”

“Không sai.” Huyết Hải Phu Nhân gật đầu tán thành:

“Thù hận này ta nuốt không trôi, mau cho người liên lạc với Đạo Vực...ta muốn ủng hộ bọn hắn.”

“Một khi có Đạo Vực và Đạo Quốc ủng hộ.” Huyết Hải Đạo Chủ ánh mắt loé lên:

“Vực Thần Đạo Chủ, ngươi chờ đó cho bổn toạ.”

...

Bên trong một hạp cốc vắng vẻ...

Lạc Nam và chúng nữ bước ra từ màng nước của Minh Nguyệt.

“PHỐC!”

Hắn rốt cuộc nhịn không được hé miệng phun máu, cả người mềm nhũn...

Trương Nhã Trâm ân cần đỡ lấy, bất đắc dĩ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giết nhi tử của Thần Đạo Cảnh ở ngay trước mặt người ta, công tử cũng quá điên.”

“Cũng may có thủ đoạn giữ mạng của Linh Hi cô nương, bằng không đám Hoàng Vũ Bá Long lành ít dữ nhiều.” Bích Tiêu trong trẻo nói.

Lạc Nam không nói tiếng nào, lúc đó hắn đã quyết tâm giết chết Huyết Động...dù chỉ cần nhìn thấy một tia cơ hội cũng sẽ không bỏ qua, huống hồ còn có các thê tử ủng hộ?

Tranh thủ tựa vào thân thể mềm mại của Trương Nhã Trâm, cảm giác hai khối sung mãn mềm mại trước ngực, hương thơm thấm đẫm ruột gan mà thoải mái cả linh hồn.

“Cái tên lưu manh này.” Trương Nhã Trâm bực mình đem hắn đẩy ra, vừa thẹn vừa giận.

RỐNG...

18 con rồng ở trạng thái teo nhỏ ngửa đầu hú lên, chúng nó luôn sẳn sàng hy sinh vì chủ nhân của mình.

“Linh Hi, thật sự đa tạ ngươi.” Lạc Long Nhi cảm kích kéo tay Bùi Linh Hi nói.

Bùi Linh Hi lắc đầu, không nói đến nàng rất thưởng thức Lạc Long Nhi, chỉ riêng giao tình của Lạc Nam với Độ Đạo Môn thì nàng không thể không ra sức trợ giúp.

Lạc Nam kiểm tra tình huống của các thê tử bên trong Phá Đạo Lệnh, thấy các nàng bị phản phệ dẫn đến mỗi người đều bị thương mà đau lòng không dứt.

“Ta đi giúp các thê tử trị thương.”

Hắn nói với các nàng ở bên ngoài, ngay lập tức tiến vào Phá Đạo Lệnh cởi sạch y phục.

Hiển nhiên quyết định cùng các lão bà song tu, nhanh chóng trị liệu thương thế cho các nàng.

Bị thương lần này không phải việc nhỏ, tất cả đều nhận phản phệ từ công kích của một vị Thần Đạo Cảnh, nếu không cấp tốc trị liệu sẽ ảnh hưởng đến căn cơ nghiêm trọng, đặc biệt là các nàng còn sắp đột phá Thiên Đạo Cảnh, không thể xảy ra sơ suất được.

“A...”

Thấy nam nhân trần trụi tiến vào, mấy nữ nhân còn chưa động phòng liền đỏ ửng cả mặt.

“Để ta dịch chuyển các nàng ra ngoài.” Lạc Nam vuốt mũi nói.

Ý niệm vừa động, hắn liền đem các thê tử còn vẹn nguyên phóng xuất.

Nào ngờ vẫn còn lại sáu người Lôi Di Quân, Tuyết Mộng, Vân Duyên, Lê Sa, Cốt Nữ, Ẩn Thanh Ảnh sinh ra lòng phản kháng nên không bị dịch chuyển ra.

“Các nàng đây là...” Lạc Nam ngây ngẩn cả người.

“Hừ, trẫm đã cưới ngươi lâu rồi, hôm nay quyết định sủng ái ngươi.” Lôi Di Quân ra vẻ bá đạo nói, chỉ là gò má đỏ ửng khi thấy thân thể trần trụi của nam nhân đã bán đứng cảm xúc thật sự của nàng.

“Công tử, thiếp vẫn luôn muốn mình thuộc về chàng.” Ẩn Thanh Ảnh chưa từng che giấu tình căn thâm chủng của nàng đối với hắn.

Vân Duyên nhìn Mị Duyên bị thương gương mặt trắng nhợt ở một bên, hít nhẹ một hơi nói:

“Thật ra Mị Duyên động phòng cũng giống như muội động phòng vậy, tham gia chung để đẩy nhanh hiệu quả cũng tốt.”

“Phu quân, nhìn thấy chàng và các tỷ muội gặp nguy hiểm, vất vả như thế...bọn thiếp đương nhiên cũng hy vọng có thể giúp đỡ vào lần sau.” Tuyết Mộng ôn nhu nói, ánh mắt nhu tình như nước xem lấy hắn.

Cốt Nữ và Lê Sa gật đầu tán thành, các nàng tuy rằng ít nói nhưng tình cảm đã sớm chứng minh...

Nay nhìn thấy các nữ nhân khác có thể thông qua Thiên Địa Hợp Hoan Kinh để hỗ trợ cung cấp sức mạnh cho hắn, các nàng chỉ hận bản thân mình vô dụng không thể giúp được gì, vì vậy can đảm ở lại nơi này.

Lạc Nam cảm động đến linh hồn tê rần, hắn đương nhiên nhận ra được tâm ý của các thê tử của mình.

“Đời này có được các nàng chính là phúc phận lớn của ta.”

Hít sâu một hơi, Lạc Nam vội vàng lấy ra Bất Tử Dịch Thuỷ và Dịch Thần Kỳ đổ đầy một cái hồ trong không gian Phá Đạo Lệnh.

Hắn thi triển Càn Khôn Chuyển, đem toàn bộ thê tử đều thả vào trong hồ.

“Bọn thiếp vẫn còn đi được.” Âu Dương Thương Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Hắc hắc, còn sức thì mau tự cởi y phục.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.

Trong từng tiếng hét thánh thót thẹn thùng, hắn như long nhập quần phượng lao xuống...

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lôi Di Quân và Vân Duyên cũng đã hạ quyết tâm, chậm rãi tháo xuống từng mảnh vải che đậy cơ thể hoàn mỹ của mình.

Các nàng Tuyết Mộng lấy can đảm trợ giúp lẫn nhau cởi bỏ y phục, bước xuống dòng nước hoà nhập cùng với các tỷ muội.

Lạc Nam ưu tiên trị thương cho các thê tử, sau đó mới ân cần sủng ái, khai phá những đoá kiều hoa.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí kiều diễm ướt át tràn ngập...

Từng đoá hoa trinh nguyên đã được khai phóng, sáu vị mỹ nhân từ thiếu nữ trở thành mỹ phụ thành thục.

Long Tiên Thánh Điển, Thiên Địa Hợp Hoan Kinh cứ thể điên cuồng vận chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Đường Bá Chủ

Số ký tự: 0