Con Đường Phản Công Của Nữ Phụ
Chương 44
2024-08-31 09:54:37
Mạc Ngu cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Bàn tay kia liền vén dải lụa sang một bên, vuốt ve khe hoa nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, nhân cơ hội thọc vào hoa huyệt ướt át.
"Ưm..."
Mạc Ngu rên rỉ, thẳng lưng, bàn tay ôm cô liền siết chặt, giữ cô trên người anh.
"Cảm ơn, sẽ khiến cậu thỏa mãn."
Phương Chu thở dài, để đáp lại sự giúp đỡ của cô, anh nghiêm túc trêu chọc vùng da trắng mềm mại cực đỉnh dưới lòng bàn tay.
Chuyện nam nữ được coi là vùng kiến thức mù mờ của anh, tuy nhiên anh vốn thông minh, chỉ cần tỉ mỉ khám phá cấu tạo âm hộ của phụ nữ, quan sát phản ứng nhỏ của Mạc Ngu, anh có thể biết được đâu là âm môi, âm vật mà sách đã nói.
Đợi anh kiên nhẫn sờ khắp vùng xung quanh lỗ nhỏ khép chặt, Mạc Ngu đã dựa vào người anh run rẩy.
"Ra nhiều nước thế sao?"
Phương Chu tự lẩm bẩm: "Vừa đủ để bôi trơn."
Nói xong, anh bôi một ít nước lên đùi cô, giương dương vật vẫn đang cương cứng, đâm vào giữa hạ thể của Mạc Ngu.
Dương vật đâm vào từ phía sau khe mông, xuyên qua giữa hai chân, hơi tách hai cánh hoa khép chặt.
Mạc Ngu cắn chặt răng không rên rỉ, đầu dương vật cứng ngắc hơi tách môi hoa, vì ướt át thông suốt không trở ngại, tiến về phía trước đỉnh vào âm vật của cô, khoái cảm như mất kiểm soát ập đến.
Eo hông áp chặt, chỗ kín cọ xát vào nhau.
Thực ra nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp, cũng tại cô nhiều chuyện, để anh tự xử không phải là được rồi sao?
Phương Chu ôm eo cô chậm rãi chuyển động, hơi thở của Mạc Ngu trở nên gấp gáp, vừa là do khoái cảm, vừa là do lo lắng.
Sợ anh không kiềm chế được mà đâm vào, cô không muốn trao lần đầu tiên của mình ở nơi như thế này, cái lỗ nhỏ non nớt cũng chưa chuẩn bị xong, cảm giác bị dương vật kẹt ở cửa huyệt quá mạnh, Mạc Ngu bỗng nhiên rơm rớm nước mắt.
Thực ra nỗi lo của cô không sai.
Phương Chu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, từ ngón chân đến sợi tóc đều muốn bị sự mềm mại trong lòng làm tan chảy.
Nơi đó mềm như bông, nhưng chỉ cần cố gắng tiến vào, sẽ thấy sự khít chặt, lỗ rất hẹp, thịt mềm khép lại, Phương Chu tối qua đã được cô chủ động ngậm kẹp, anh hiểu sâu sắc cái hương vị có thể nhớ cả đời đó.
Nếu dùng sức đâm vào, cô sẽ khóc ngay tại chỗ cũng nên...
Nhưng lý trí của Phương Chu vẫn chưa mất hết.
Hành vi vượt giới hạn là một chuyện, ở đây cưỡng chiếm đại tiểu thư lại là chuyện khác.
"Sinh nhật khi nào?" Anh vừa động vừa hỏi.
Bàn tay kia liền vén dải lụa sang một bên, vuốt ve khe hoa nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, nhân cơ hội thọc vào hoa huyệt ướt át.
"Ưm..."
Mạc Ngu rên rỉ, thẳng lưng, bàn tay ôm cô liền siết chặt, giữ cô trên người anh.
"Cảm ơn, sẽ khiến cậu thỏa mãn."
Phương Chu thở dài, để đáp lại sự giúp đỡ của cô, anh nghiêm túc trêu chọc vùng da trắng mềm mại cực đỉnh dưới lòng bàn tay.
Chuyện nam nữ được coi là vùng kiến thức mù mờ của anh, tuy nhiên anh vốn thông minh, chỉ cần tỉ mỉ khám phá cấu tạo âm hộ của phụ nữ, quan sát phản ứng nhỏ của Mạc Ngu, anh có thể biết được đâu là âm môi, âm vật mà sách đã nói.
Đợi anh kiên nhẫn sờ khắp vùng xung quanh lỗ nhỏ khép chặt, Mạc Ngu đã dựa vào người anh run rẩy.
"Ra nhiều nước thế sao?"
Phương Chu tự lẩm bẩm: "Vừa đủ để bôi trơn."
Nói xong, anh bôi một ít nước lên đùi cô, giương dương vật vẫn đang cương cứng, đâm vào giữa hạ thể của Mạc Ngu.
Dương vật đâm vào từ phía sau khe mông, xuyên qua giữa hai chân, hơi tách hai cánh hoa khép chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Ngu cắn chặt răng không rên rỉ, đầu dương vật cứng ngắc hơi tách môi hoa, vì ướt át thông suốt không trở ngại, tiến về phía trước đỉnh vào âm vật của cô, khoái cảm như mất kiểm soát ập đến.
Eo hông áp chặt, chỗ kín cọ xát vào nhau.
Thực ra nhà vệ sinh không phải là nơi thích hợp, cũng tại cô nhiều chuyện, để anh tự xử không phải là được rồi sao?
Phương Chu ôm eo cô chậm rãi chuyển động, hơi thở của Mạc Ngu trở nên gấp gáp, vừa là do khoái cảm, vừa là do lo lắng.
Sợ anh không kiềm chế được mà đâm vào, cô không muốn trao lần đầu tiên của mình ở nơi như thế này, cái lỗ nhỏ non nớt cũng chưa chuẩn bị xong, cảm giác bị dương vật kẹt ở cửa huyệt quá mạnh, Mạc Ngu bỗng nhiên rơm rớm nước mắt.
Thực ra nỗi lo của cô không sai.
Phương Chu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, từ ngón chân đến sợi tóc đều muốn bị sự mềm mại trong lòng làm tan chảy.
Nơi đó mềm như bông, nhưng chỉ cần cố gắng tiến vào, sẽ thấy sự khít chặt, lỗ rất hẹp, thịt mềm khép lại, Phương Chu tối qua đã được cô chủ động ngậm kẹp, anh hiểu sâu sắc cái hương vị có thể nhớ cả đời đó.
Nếu dùng sức đâm vào, cô sẽ khóc ngay tại chỗ cũng nên...
Nhưng lý trí của Phương Chu vẫn chưa mất hết.
Hành vi vượt giới hạn là một chuyện, ở đây cưỡng chiếm đại tiểu thư lại là chuyện khác.
"Sinh nhật khi nào?" Anh vừa động vừa hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro