Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Thế Nào Là Quân...
Thiên Ni
2024-10-10 15:49:02
Diệp Kiều sao phải sợ kiểu uy hiếp này của Cố Trăn? Nói những lời này cũng không thật lòng chút nào thì làm gì có thể đối xử tốt với cô được, còn nhắc trước cơ đấy, ngoan cái rắm ấy! Diệp Kiều mắng thầm trong lòng, cô đường đường là một tu sĩ Kim Đan, dậm chân một cái đè bẹp anh ngay có tin không? Oán giận của Diệp Kiều bây giờ đang ngút trời, nhưng không dám nói ra, sợ lại bị Cố Trăn lấy cớ chèn ép mình.
Cố Trăn thấy Diệp Kiều cứ bĩu môi, khuôn mặt tức giận sắp biến dạng mà vẫn không mở miệng trách cứ mình lấy một câu, ngược lại lại vô cùng kiên nhẫn.
Phản ứng đó chứng minh Diệp Kiều thật sự nghe lọt tai mấy câu nói của anh, còn về tâm tình hiện tại của Diệp Kiều, Cố Trăn chỉ có thể nói những gì anh làm bây giờ là vì hạnh phúc về sau của hai người mà thôi, cho nên...
Nếu Diệp Kiều biết Cố Trăn có suy nghĩ vô sỉ như vậy, nhất định cô sẽ tức điên lên mất.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Em đúng là trẻ con, vì một sự thật đã định trước đó mà làm ra mấy chuyện phản kháng vô nghĩa, em cũng đâu vui vẻ gì cho cam. Không bằng em bỏ tâm tư ấy đi, ngẫm lại xem sau này nên sống thế nào còn tốt hơn. Anh nói có đúng không, hửm?”
Diệp Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trăn một cái. Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn buồn bực, cứ đối đầu với Cố Trăn thì cô sẽ không có phần thắng. Nghĩ lại thì một tu sĩ Kim Đan lẫy lừng như cô mà cả đời lại phải chịu Cố Trăn chèn ép không có cơ hội trở mình, mặt mũi người tu chân sẽ bị cô ném đi hết còn gì nữa?
Kim Đan lão tổ vẫn không hiểu thế nào là tình yêu, nếu không đã biết giữa vợ chồng với nhau không phải chỉ so đo ai mạnh ai yếu. Cô của hiện tại chỉ chăm chăm lo nghĩ làm thế nào để tìm cách xoay mình thành chủ.
Thấy Diệp Kiều vẫn không nói lời nào, Cố Trăn hơi chút bất lực, dỗ vợ thật là khó quá đi.
“Chẳng lẽ anh tệ bạc vậy sao? Khiến em chán ghét đến mức này?” Cố Trăn vì tháng ngày hạnh phúc sau này của mình mà dùng mọi thủ đoạn, đến cả kế ai binh cũng dùng tới chỉ để đối phó với cô gái nông thôn thật thà Diệp Kiều.
“Em không hề nói em chán ghét anh, nhưng xét về mặt tâm lí em thấy không cam lòng thì biết làm sao? Em mới mười sáu tuổi đầu đã phải gả cho người ta, cuộc sống thế này còn gì thú vị nữa? Còn đâu ý nghĩa tồn tại chứ?”
Diệp Kiều cũng coi như là một người suy nghĩ thoáng, nếu đường này không thông thì cũng chẳng nghĩ thêm làm gì. Chuyện chính là phải làm sao tranh thủ càng nhiều lợi ích cho mình càng tốt.
Hơn nữa, nghĩ lại thì cứ buồn bực một mình cũng không có lời, vì vậy cô dứt khoát vứt vấn đề này sang cho Cố Trăn, muốn xem xem Cố Trăn trả lời cô ra sao.
Lúc này Cố Trăn mới gọi là câm nín, thì ra anh kém cỏi đến vậy, cô gả cho anh mà ngày chút ý nghĩa sống cũng không có?
Diệp Kiều cũng biết mình hơi quá lời, bỗng nhiên cô lại vận dụng được kinh nghiệm sống lâu nay, cảm giác như mình không nên nói như vậy: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý phủ định con người của anh, không phải trong quyển sách nào đó đã nói rằng: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao? Chúng ta còn không có tình yêu đã kết hôn, còn thảm hại hơn cả sách. Mới mười sáu tuổi mà em đã phải bước vào nấm mồ, thật đáng buồn biết bao? Thật quá buồn mà!”
Diệp Kiều vừa nói còn vừa ôm đầu lắc đầu, lúc này thì chẳng thấy buồn bực đâu, chỉ thấy ý muốn trêu ngươi người khác.
Cố Trăn nghe Diệp Kiều nói thế thì vừa bực vừa buồn cười: “Trước đây anh cũng đâu thấy em yêu thích học hành gì? Em xem sách nào vậy? Vả lại, khả năng giải thích của em cũng quá kém rồi đấy, có mỗi vậy cũng đem ra so sánh được. Mới bao tuổi đã mở miệng ra là phần mộ phần mộ, từ nay không được nói mấy thứ không may mắn đó nghe chưa? Các loại sách truyện giải trí không lành mạnh cũng không được xem. Nếu em thật sự muốn học tập thì chờ đến khi chuyển về doanh trại anh sẽ tìm cho em một trường học thích hợp, học vài thứ có ích chút.”
Cố Trăn thấy Diệp Kiều cứ bĩu môi, khuôn mặt tức giận sắp biến dạng mà vẫn không mở miệng trách cứ mình lấy một câu, ngược lại lại vô cùng kiên nhẫn.
Phản ứng đó chứng minh Diệp Kiều thật sự nghe lọt tai mấy câu nói của anh, còn về tâm tình hiện tại của Diệp Kiều, Cố Trăn chỉ có thể nói những gì anh làm bây giờ là vì hạnh phúc về sau của hai người mà thôi, cho nên...
Nếu Diệp Kiều biết Cố Trăn có suy nghĩ vô sỉ như vậy, nhất định cô sẽ tức điên lên mất.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa. Em đúng là trẻ con, vì một sự thật đã định trước đó mà làm ra mấy chuyện phản kháng vô nghĩa, em cũng đâu vui vẻ gì cho cam. Không bằng em bỏ tâm tư ấy đi, ngẫm lại xem sau này nên sống thế nào còn tốt hơn. Anh nói có đúng không, hửm?”
Diệp Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Cố Trăn một cái. Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn buồn bực, cứ đối đầu với Cố Trăn thì cô sẽ không có phần thắng. Nghĩ lại thì một tu sĩ Kim Đan lẫy lừng như cô mà cả đời lại phải chịu Cố Trăn chèn ép không có cơ hội trở mình, mặt mũi người tu chân sẽ bị cô ném đi hết còn gì nữa?
Kim Đan lão tổ vẫn không hiểu thế nào là tình yêu, nếu không đã biết giữa vợ chồng với nhau không phải chỉ so đo ai mạnh ai yếu. Cô của hiện tại chỉ chăm chăm lo nghĩ làm thế nào để tìm cách xoay mình thành chủ.
Thấy Diệp Kiều vẫn không nói lời nào, Cố Trăn hơi chút bất lực, dỗ vợ thật là khó quá đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ anh tệ bạc vậy sao? Khiến em chán ghét đến mức này?” Cố Trăn vì tháng ngày hạnh phúc sau này của mình mà dùng mọi thủ đoạn, đến cả kế ai binh cũng dùng tới chỉ để đối phó với cô gái nông thôn thật thà Diệp Kiều.
“Em không hề nói em chán ghét anh, nhưng xét về mặt tâm lí em thấy không cam lòng thì biết làm sao? Em mới mười sáu tuổi đầu đã phải gả cho người ta, cuộc sống thế này còn gì thú vị nữa? Còn đâu ý nghĩa tồn tại chứ?”
Diệp Kiều cũng coi như là một người suy nghĩ thoáng, nếu đường này không thông thì cũng chẳng nghĩ thêm làm gì. Chuyện chính là phải làm sao tranh thủ càng nhiều lợi ích cho mình càng tốt.
Hơn nữa, nghĩ lại thì cứ buồn bực một mình cũng không có lời, vì vậy cô dứt khoát vứt vấn đề này sang cho Cố Trăn, muốn xem xem Cố Trăn trả lời cô ra sao.
Lúc này Cố Trăn mới gọi là câm nín, thì ra anh kém cỏi đến vậy, cô gả cho anh mà ngày chút ý nghĩa sống cũng không có?
Diệp Kiều cũng biết mình hơi quá lời, bỗng nhiên cô lại vận dụng được kinh nghiệm sống lâu nay, cảm giác như mình không nên nói như vậy: “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý phủ định con người của anh, không phải trong quyển sách nào đó đã nói rằng: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao? Chúng ta còn không có tình yêu đã kết hôn, còn thảm hại hơn cả sách. Mới mười sáu tuổi mà em đã phải bước vào nấm mồ, thật đáng buồn biết bao? Thật quá buồn mà!”
Diệp Kiều vừa nói còn vừa ôm đầu lắc đầu, lúc này thì chẳng thấy buồn bực đâu, chỉ thấy ý muốn trêu ngươi người khác.
Cố Trăn nghe Diệp Kiều nói thế thì vừa bực vừa buồn cười: “Trước đây anh cũng đâu thấy em yêu thích học hành gì? Em xem sách nào vậy? Vả lại, khả năng giải thích của em cũng quá kém rồi đấy, có mỗi vậy cũng đem ra so sánh được. Mới bao tuổi đã mở miệng ra là phần mộ phần mộ, từ nay không được nói mấy thứ không may mắn đó nghe chưa? Các loại sách truyện giải trí không lành mạnh cũng không được xem. Nếu em thật sự muốn học tập thì chờ đến khi chuyển về doanh trại anh sẽ tìm cho em một trường học thích hợp, học vài thứ có ích chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro