Cơn Gió Thoáng Qua

Không kịp

Thi.xz

2024-07-11 18:12:16

Mộ Thiên Tầm tìm Phùng Nghiêu vào một ngày mưa, khi hắn nhận ra em không còn xuất hiện ở Châu gia. Góc bếp quen thuộc em hay đứng, vườn hoa hay thậm chí là căn phòng quen em ở hắn đã lục tung hết lên cũng không thấy bóng dáng của em. Phùng Nghiêu như không khí, tan biến nhanh chóng và không để lại vết tích gì, trừ một chiếc vòng cổ mà Mộ Thiên Tầm thấy vừa quen vừa lạ.

“Mày đủ chưa?!”

Châu Bách Chi chán ghét nhìn Mộ Thiên Tầm lục tung Châu gia như thể đây là nhà hắn. Gã có thể chấp nhận tên này lên cơn điên, nhưng không phải lúc này, trong phòng Phùng Nghiêu, lục tung tất cả lên như một con chó đánh hơi chủ.

“Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng. Nó đâu?!”

Mộ Thiên Tầm dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn kẻ thừa kế Châu gia. Nếu được, hắn chỉ muốn giết chết tên này tại đây, nhưng không… hắn cần biết Phùng Nghiêu đi đâu. Nếu Châu Bách Chi muốn, gã có thể giấu em vào một xó xỉnh nào đó mà Mộ Thiên Tầm không thể tìm được.

“Đừng nghĩ tao không biết mày đang làm gì. Mộ Thiên Tầm, mày phát điên thì cũng kệ mày, nhưng mày đừng hòng động đến người của Châu gia.”

Châu Bách Chi biết Mộ Thiên Tầm đang xây dựng một cái phòng giam trong chính căn nhà của mình. Ừ thì hắn muốn xây bao nhiêu phòng giam gã cũng không quan tâm. Nhưng gã đã nhìn thấy tên điên này còn làm hẳn một cái bảng tên khắc tên Phùng Nghiêu đặt trước phòng giam. Nếu nói về độ điên, giới quý tộc nước A này không ai sánh bằng Mộ Thiên Tầm.

“Tao xây phòng cho Phùng Nghiêu… mày không thấy nó hợp với căn phòng ấy hơn là cái phòng cũ rích này à.”

Mộ Thiên Tầm chẳng sợ gì, còn rất hào hứng khoe cái lồng giam xinh xắn mà mình cất công xây dựng thiết kế cho Phùng Nghiêu. Hắn rất tự hào về cái lồng đó; nơi mà hắn xây cho em để em vĩnh viễn không bao giờ có thể rời xa hắn.

“Mày thích nó à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Châu Bách Chi hỏi bằng giọng điệu mỉa mai dẫu cho kẻ đứng đầu Châu gia biết câu trả lời chẳng phải như thế. Mộ Thiên Tầm có chết cũng không bao giờ thừa nhận yêu một người, si mê Phùng Nghiêu, hay hắn cần em trong đời.

“Nào có…. Thiếu gia Châu gia nghĩ nhiều rồi.”

Châu Bách Chi cười khẩy trước sự cứng miệng ấy.

“Thế mày xây cái lồng đó cho nó làm gì?!”

Mộ Thiên Tầm không hiểu. Việc hắn muốn giam Phùng Nghiêu lại thì liên quan gì đến tình yêu đâu nhỉ. Hắn không hề yêu em, hắn chỉ muốn giữ em bên mình. Hắn có thể bay nhảy bên ngoài, và em sẽ ở đó đợi chờ hắn. Như thế chẳng tốt sao.

Mộ Thiên Tầm đã nghĩ rất lâu mới ra được cái cách mà hắn cho là vẹn toàn cho cả hai. Hắn không mất em, mà em cũng có thể bên hắn nhìn hắn âu yếm và yêu thương.

Những điều ấy đúng là chỉ có Mộ Thiên Tầm mới nghĩ ra được. Châu Bách Chi chẹp miệng, không thèm đôi co với hắn nữa. Dù tên điên này có lục tung cả căn phòng này lên cũng không bao giờ tìm được Phùng Nghiêu.

“Nó đi theo Bách Sơn rồi.”

Mộ Thiên Tầm dừng tay lại, bộ dáng ngẩn ngơ nửa hiểu nửa không. Hắn tiến lại gần, xách cổ áo Châu Bách Chi, gặng hỏi.

“Đi đâu? Tại sao? Tại sao thằng chó đó lại ép Phùng Nghiêu đi theo nó. Tại sao?!”

Hắn điên tiết hét lớn, cảm giác cả bầu trời trước mắt sụp đổ. Hắn đã xây dựng cho cả hai một tổ ấm, để rồi nhận lấy một lời chua chát rằng người hắn ngóng trông đã đi theo một thằng chó nào đó. Phùng Nghiêu không như vậy, em luôn ngoan ngoãn nghe lời, nếu nhìn thấy chiếc lồng giam xinh xắn ấm áp hắn tạo ra, em hẳn là sẽ thích lắm. Tất cả chỉ là do Châu Bách Chi ép em rời xa hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Thiên Tầm bắt đầu không nói lý lẽ mà đổ tất cả tội lỗi lên đầu Châu Bách Chi. Ngoài tên này ra sẽ không ai có thể đưa Phùng Nghiêu ra khỏi vòng vây của hắn.

“Mày là thằng khốn nạn. Mày giấu em ấy đi đâu. Có phải mày và thằng em mày hợp mưu đưa Phùng Nghiêu đi hay không?”

“Là nó tự mình đồng ý theo Châu Bách Sơn, Mộ Thiên Tầm, mày tỉnh táo lại đi. Phùng Nghiêu không phải con chim để mày nuôi nhốt. Nó có tự do của nó, nếu mày không thể cho nó thứ nó muốn, vậy thì buông tay đi.”

“Ha ha ha …. Ha haaaaa…”

Sao Mộ Thiên Tầm có thể chấp nhận một cái sự thật trần trụi và đáng ghét như thế. Kẻ kia nói với hắn rằng hắn nên buông tay em ra. Ừ thì…. Sao hắn có thể làm việc đó. Là tự Phùng Nghiêu nhảy vào cái lồng của hắn. Bây giờ em nói rằng em muốn đi.

Thật vô lý….

Mộ Thiên Tầm loạng choạng. Hắn xác định được Phùng Nghiêu không còn trong căn nhà này nữa. Em đã đi đến một nơi nào đó mà hắn không thể vươn tay tới. Ừ thì em cũng thông minh đó, đi theo Châu Bách Sơn, hắn sẽ không dễ dàng tìm được. Nhưng Phùng Nghiêu có thể trốn cả đời sao. Em đâu thể nào bỏ hết tất cả lại đây chỉ để phiêu bạt khắp nơi trốn chạy người em yêu.

Mộ Thiên Tầm lẩm nhẩm trong điên loạn, đầu óc gã đặc quánh không nghĩ gì. Cách để tìm ra em, cách để em không bỏ chạy nữa, cách để em không còn sức lực….

Mộ Thiên Tầm chẳng hiểu. Tiền tài hắn đâu thiếu, hắn có thể cho em. Ngoại trừ tình yêu và tự do, hắn có thể cho em tất cả. Nhưng ngoài tình yêu và tự do, Phùng Nghiêu chẳng mong cầu gì ở Mộ Thiên Tầm nữa. Hắn hiểu em cần gì, hắn hiểu em muốn được che chở yêu thương, hắn biết em ngưỡng mộ lắm những tình cảm của lứa đôi khác. Chỉ là hỡi ôiiii, sao em có thể mong cầu điều đó ở nơi một kẻ còn không thể yêu bản thân mình.

Mộ Thiên Tầm đi vào làn mưa, hắn không thích mưa, chắc tại em đã đi rồi. Hắn khẽ gọi tên em, và em không đáp lại. Mộ Thiên Tầm cười cười. Ảo giác của hắn lại xuất hiện. Dường như mẹ hắn đang xuất hiện trong màn mưa. Bà ấy gọi tên hắn, nói hắn hãy huỷ diệt tất cả đi, như cái cách mà bà đã từng làm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Gió Thoáng Qua

Số ký tự: 0