Báo Cáo Dị Thường
Mạc Y Lai
2024-07-23 01:54:18
Dù bình thường Vương Ngọc La là đứa trẻ như thế nào, dù quan hệ của cô ấy với cha mình gần gũi hay xa cách, ít nhất vào thời điểm này, lời nói của bà cô vẫn khiến cha Ngọc La cảm thấy rất khó chịu.
”Ngọc La không phải là đứa trẻ như vậy!” Trong giọng nói của cha Ngọc La có chút ủ rũ. “Bây giờ con bé đã không còn, cô lại còn nói đến chuyện thi cao học không tập trung! Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái! Nếu có thể thì tôi thà chết đi thay cho con bé, để cho nó được sống, ăn uống vui vẻ, cho dù con bé cả đời không làm gì cũng không sao cả!” Ông vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Mấy hôm trước tôi còn gọi điện cho con bé, bảo nó đừng thi cao học nữa, đã thi hai năm rồi không đỗ, chi bằng để tôi sắp xếp công việc cho. Mà con bé vẫn không đồng ý, cha con chúng tôi nói chuyện không hợp. Sau đó, con bé còn chặn số của tôi và không thèm nghe máy nữa... Nếu không thì, đánh chết tôi cũng không cho con bé đi xem bộ phim ma đó!”
”Phim ma? Ngọc La đi xem bộ phim kinh dị đó nên mới gặp chuyện sao?” Cô của Vương Ngọc La sửng sốt: “Nghe nói bộ phim đó khiến khán giả nước ngoài sợ chết khiếp. Ngọc La của chúng ta cũng bị bộ phim dọa chết sao?!”
“Cô biết con bé đi xem phim kinh dị sao?” Cha Vương Ngọc La quay đầu nhìn em gái.
Cô của Vương Ngọc La gật đầu: “Sáng nay em nghe Vu Mộng Bằng nhà em nói rằng Ngọc La muốn xem một bộ phim mà con bé muốn xem từ lâu, vừa đáng sợ lại vừa thú vị. Em không cho nó đi, nó còn nổi giận với em.”
”Cô có thể ngăn con gái của mình lại, tại sao lại không giúp anh ngăn Ngọc La?!” Cha của Vương Ngọc La giận dữ nói.
Cô của Vương Ngọc La cảm thấy tủi thân: “Em có thể ngăn nổi con bé sao? Với tính tình của Ngọc La, từ mười tuổi anh đã chiều nó muốn làm gì thì làm, bảo em đừng quản nó. Chỉ cần con bé vui vẻ thì thế nào cũng được! Khi lớn lên thì anh nghĩ nó chịu nghe lời em nói hay không chứ? Vui thì nó gọi cô ơi, nhưng khi không vui thì nó nói: ‘cô cũng đâu phải mẹ cháu, cô quản làm cái gì?’, khiến em câm nín không đáp lại gì được!”
Bà ấy nói như vậy, cha của Vương Ngọc La đã lấy lại được phần nào lý trí. Nghĩ đến tính cách thường ngày của con gái mình, ông biết rằng cô của con bé thực sự không thể làm gì để ngăn chặn sự việc, vì vậy ông ấy chỉ có thể thở dài mà không nói gì.
Ông không thể nói gì, nhưng cô của Vương Ngọc La còn có điều muốn nói.
Bà nghiêm mặt nói với Ninh Thư Nghị: “Con ơi, dì nói với con, cháu gái của tôi bình thường sức khỏe rất tốt, hàng năm tôi đều theo nó đi khám sức khỏe, cho nên đây tuyệt đối không phải lỗi của chúng tôi. Con nói xem cái bộ phim kinh dị kia, tại sao các rạp chiếu phim chính quy đều không được phép chiếu? Chắc chắn người ta phải có lý do! Con gái tôi nói rằng phim này ở nước ngoài khiến người xem sợ chết khiếp. Ban nãy tôi ngồi nghe mọi người nói chuyện mãi cũng hiểu rồi, cháu gái tôi đang yên đang lành thì đi xem bộ phim đó, sau đó mới xảy ra chuyện đúng chứ? Có phải con bé bị bộ phim đó doạ sợ quá không? Tôi đã từng nghe người ta nói rằng con người thực sự có thể sợ hãi đến phát điên, vậy thì chuyện này cảnh sát các con có quản lý không? Rạp chiếu phim của họ có phải chịu trách nhiệm cho chuyện này không? Tôi nghe con gái tôi nói rằng bộ phim không được phép chiếu ở bất cứ nơi nào khác. Rạp chiếu phim kia đã lén chiếu và thậm chí còn không dám quảng bá. Thế con nói xem không phải chột dạ thì là gì? Con cái nhà chúng tôi ngoan ngoãn như thế, đang ở độ tuổi đẹp nhất ngoài 20, lại bị bộ phim mà bọn họ chiếu doạ cho sợ đến mất mạng. Chuyện này cảnh sát nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng!”
”Về nguyên nhân cái chết chúng cháu vẫn chưa có kết luận cuối cùng, điều quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân vụ tai nạn của Vương Ngọc La, và việc giải trình chỉ có thể được thực hiện sau khi nguyên nhân được làm rõ cô ạ.” Ninh Thư Nghị giải thích với cô của Vương Ngọc La. .
Cha của Vương Ngọc La rất đồng ý với điều này, ông gật đầu liên tục: “Tôi thì không có ý kiến gì, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con gái tôi!”
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng khách có tiếng gõ cửa, Ninh Thư Nghị trả lời: “Mời vào”. Hoắc Ngôn đẩy cửa đi thẳng đến chỗ cô, đưa tờ báo cáo trên tay ra. Ninh Thư Nghị cầm lấy xem qua, hóa ra đã có kết quả sơ bộ của kiểm nghiệm chất độc, cô nhanh chóng ra hiệu cho người nhà Vương Ngọc La chờ một chút, để cô đọc kỹ báo cáo.
Kết luận của báo cáo này không có gì đáng ngạc nhiên, nó giống với suy đoán trước đó của Ninh Thư Nghị, cơ thể của Vương Ngọc La quả thực không hề “sạch sẽ”.
Theo kết quả xét nghiệm, trong máu của cô ấy vẫn còn dư lượng một loại chất có đặc tính kích thích nhất định và có tác dụng gây ảo giác. Theo hiểu biết của Ninh Thư Nghị, nếu thành phần này chỉ tồn tại với một lượng nhỏ sẽ gây ra ảo giác, một khi hấp thụ đến một mức độ nhất định có thể dẫn đến tử vong. Nói thẳng ra, thành phần được phát hiện là một loại chất kích thích bị pháp luật nghiêm cấm.
Tâm trí của Ninh Thư Nghị lại xuất hiện màn hình giám sát của trung tâm mua sắm, trong đó Vương Ngọc La đang khoa chân múa tay và trông khá phấn khích. Lúc đó cô tưởng cô ấy đang đi mua sắm và xem phim cùng bạn bè nên tâm trạng rất vui vẻ, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải như vậy. Có lẽ lúc đó cô ấy vẫn còn “phê” và chưa hoàn toàn trở lại bình thường.
Đánh giá theo kết luận của báo cáo, nồng độ của thành phần chất kích thích còn lại trong máu của Vương Ngọc La không đủ gây chết người để khiến cô ấy ngừng tim đột ngột và tử vong trong một khoảng thời gian ngắn.
Nguyên nhân thực sự của cái chết vẫn cần được làm rõ, nhưng thành phần này cũng có thể là một trong những nguyên nhân quan trọng.
“Bác sĩ pháp y Trương có ý kiến thế nào?” Ninh Thư Nghị hỏi Hoắc Ngôn.
Hoắc Ngôn đã thảo luận vấn đề này với bác sĩ pháp y Trương trước khi quay lại phòng làm việc.
”Ý của bác sĩ pháp y Trương là tốt nhất nên tiến hành kiểm tra sâu hơn.” Anh trả lời: “Thông qua khám nghiệm sơ bộ có thể loại trừ các chất độc thường gặp. Nếu có những khả năng khác thì e rằng cũng tương đối ít gặp. Chỗ chúng ta hiện tại không thể xử lý được, phải gửi đến phòng thí nghiệm của tỉnh. Kết luận hiện tại là nạn nhân đã uống phải một loại chất kích thích nào đó, gây ra các vấn đề như nhịp tim nhanh, bị kích thích bởi phim kinh dị, dẫn đến đột tử do tim, tạm thời chưa có cách nào xác định trực tiếp đây là một vụ giết người. Bên phòng pháp y cũng không thể đảm bảo rằng nếu vụ án được đưa về tỉnh để xem xét thì sẽ có kết quả quyết định hay không nên cần lấy ý kiến của người nhà về vấn đề này.”
”Tôi không phản đối!” Hoắc Ngôn còn chưa nói xong, cha Vương Ngọc La đã từ trên ghế sofa đứng dậy, động tác nhanh đến mức giống “nhảy lên” hơn là “đứng lên”.
”Con gái của tôi là một đứa trẻ ngoan, tuy tính cách có chút nổi loạn, nhưng có thể phân biệt tốt xấu, sẽ không bao giờ đụng đến chất kích thích mà các cháu nhắc tới!”
Kết quả xét nghiệm quả thật như một con dao đâm vào tim ông, khiến ông cảm thấy khó chấp nhận: “Chắc chắn có gì đó không ổn ở đây! Chắc chắn có ai đó đã hãm hại con gái tôi và đánh thuốc nó! Vì vậy, các cháu mau kiểm tra đi! Muốn kiểm tra kiểm nghiệm thế nào cũng được! Dù là gửi đi tỉnh, hay là gửi lên cấp cao hơn thì tôi cũng không phản đối! Nếu ở đây có vấn đề gì về chi phí thì gia đình chúng tôi có thể tự lo liệu! Tiền không phải là vấn đề, tôi chỉ muốn một lời giải thích, một lời khẳng định chứng minh rằng con gái tôi không phải là một người xấu! Tôi sẽ hoàn toàn phối hợp với việc điều tra của các cháu và tôi sẽ ký bất cứ văn bản cho phép nào các cháu cần!“
”Ngọc La không phải là đứa trẻ như vậy!” Trong giọng nói của cha Ngọc La có chút ủ rũ. “Bây giờ con bé đã không còn, cô lại còn nói đến chuyện thi cao học không tập trung! Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái! Nếu có thể thì tôi thà chết đi thay cho con bé, để cho nó được sống, ăn uống vui vẻ, cho dù con bé cả đời không làm gì cũng không sao cả!” Ông vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Mấy hôm trước tôi còn gọi điện cho con bé, bảo nó đừng thi cao học nữa, đã thi hai năm rồi không đỗ, chi bằng để tôi sắp xếp công việc cho. Mà con bé vẫn không đồng ý, cha con chúng tôi nói chuyện không hợp. Sau đó, con bé còn chặn số của tôi và không thèm nghe máy nữa... Nếu không thì, đánh chết tôi cũng không cho con bé đi xem bộ phim ma đó!”
”Phim ma? Ngọc La đi xem bộ phim kinh dị đó nên mới gặp chuyện sao?” Cô của Vương Ngọc La sửng sốt: “Nghe nói bộ phim đó khiến khán giả nước ngoài sợ chết khiếp. Ngọc La của chúng ta cũng bị bộ phim dọa chết sao?!”
“Cô biết con bé đi xem phim kinh dị sao?” Cha Vương Ngọc La quay đầu nhìn em gái.
Cô của Vương Ngọc La gật đầu: “Sáng nay em nghe Vu Mộng Bằng nhà em nói rằng Ngọc La muốn xem một bộ phim mà con bé muốn xem từ lâu, vừa đáng sợ lại vừa thú vị. Em không cho nó đi, nó còn nổi giận với em.”
”Cô có thể ngăn con gái của mình lại, tại sao lại không giúp anh ngăn Ngọc La?!” Cha của Vương Ngọc La giận dữ nói.
Cô của Vương Ngọc La cảm thấy tủi thân: “Em có thể ngăn nổi con bé sao? Với tính tình của Ngọc La, từ mười tuổi anh đã chiều nó muốn làm gì thì làm, bảo em đừng quản nó. Chỉ cần con bé vui vẻ thì thế nào cũng được! Khi lớn lên thì anh nghĩ nó chịu nghe lời em nói hay không chứ? Vui thì nó gọi cô ơi, nhưng khi không vui thì nó nói: ‘cô cũng đâu phải mẹ cháu, cô quản làm cái gì?’, khiến em câm nín không đáp lại gì được!”
Bà ấy nói như vậy, cha của Vương Ngọc La đã lấy lại được phần nào lý trí. Nghĩ đến tính cách thường ngày của con gái mình, ông biết rằng cô của con bé thực sự không thể làm gì để ngăn chặn sự việc, vì vậy ông ấy chỉ có thể thở dài mà không nói gì.
Ông không thể nói gì, nhưng cô của Vương Ngọc La còn có điều muốn nói.
Bà nghiêm mặt nói với Ninh Thư Nghị: “Con ơi, dì nói với con, cháu gái của tôi bình thường sức khỏe rất tốt, hàng năm tôi đều theo nó đi khám sức khỏe, cho nên đây tuyệt đối không phải lỗi của chúng tôi. Con nói xem cái bộ phim kinh dị kia, tại sao các rạp chiếu phim chính quy đều không được phép chiếu? Chắc chắn người ta phải có lý do! Con gái tôi nói rằng phim này ở nước ngoài khiến người xem sợ chết khiếp. Ban nãy tôi ngồi nghe mọi người nói chuyện mãi cũng hiểu rồi, cháu gái tôi đang yên đang lành thì đi xem bộ phim đó, sau đó mới xảy ra chuyện đúng chứ? Có phải con bé bị bộ phim đó doạ sợ quá không? Tôi đã từng nghe người ta nói rằng con người thực sự có thể sợ hãi đến phát điên, vậy thì chuyện này cảnh sát các con có quản lý không? Rạp chiếu phim của họ có phải chịu trách nhiệm cho chuyện này không? Tôi nghe con gái tôi nói rằng bộ phim không được phép chiếu ở bất cứ nơi nào khác. Rạp chiếu phim kia đã lén chiếu và thậm chí còn không dám quảng bá. Thế con nói xem không phải chột dạ thì là gì? Con cái nhà chúng tôi ngoan ngoãn như thế, đang ở độ tuổi đẹp nhất ngoài 20, lại bị bộ phim mà bọn họ chiếu doạ cho sợ đến mất mạng. Chuyện này cảnh sát nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích thoả đáng!”
”Về nguyên nhân cái chết chúng cháu vẫn chưa có kết luận cuối cùng, điều quan trọng nhất là tìm ra nguyên nhân vụ tai nạn của Vương Ngọc La, và việc giải trình chỉ có thể được thực hiện sau khi nguyên nhân được làm rõ cô ạ.” Ninh Thư Nghị giải thích với cô của Vương Ngọc La. .
Cha của Vương Ngọc La rất đồng ý với điều này, ông gật đầu liên tục: “Tôi thì không có ý kiến gì, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với con gái tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng khách có tiếng gõ cửa, Ninh Thư Nghị trả lời: “Mời vào”. Hoắc Ngôn đẩy cửa đi thẳng đến chỗ cô, đưa tờ báo cáo trên tay ra. Ninh Thư Nghị cầm lấy xem qua, hóa ra đã có kết quả sơ bộ của kiểm nghiệm chất độc, cô nhanh chóng ra hiệu cho người nhà Vương Ngọc La chờ một chút, để cô đọc kỹ báo cáo.
Kết luận của báo cáo này không có gì đáng ngạc nhiên, nó giống với suy đoán trước đó của Ninh Thư Nghị, cơ thể của Vương Ngọc La quả thực không hề “sạch sẽ”.
Theo kết quả xét nghiệm, trong máu của cô ấy vẫn còn dư lượng một loại chất có đặc tính kích thích nhất định và có tác dụng gây ảo giác. Theo hiểu biết của Ninh Thư Nghị, nếu thành phần này chỉ tồn tại với một lượng nhỏ sẽ gây ra ảo giác, một khi hấp thụ đến một mức độ nhất định có thể dẫn đến tử vong. Nói thẳng ra, thành phần được phát hiện là một loại chất kích thích bị pháp luật nghiêm cấm.
Tâm trí của Ninh Thư Nghị lại xuất hiện màn hình giám sát của trung tâm mua sắm, trong đó Vương Ngọc La đang khoa chân múa tay và trông khá phấn khích. Lúc đó cô tưởng cô ấy đang đi mua sắm và xem phim cùng bạn bè nên tâm trạng rất vui vẻ, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng không phải như vậy. Có lẽ lúc đó cô ấy vẫn còn “phê” và chưa hoàn toàn trở lại bình thường.
Đánh giá theo kết luận của báo cáo, nồng độ của thành phần chất kích thích còn lại trong máu của Vương Ngọc La không đủ gây chết người để khiến cô ấy ngừng tim đột ngột và tử vong trong một khoảng thời gian ngắn.
Nguyên nhân thực sự của cái chết vẫn cần được làm rõ, nhưng thành phần này cũng có thể là một trong những nguyên nhân quan trọng.
“Bác sĩ pháp y Trương có ý kiến thế nào?” Ninh Thư Nghị hỏi Hoắc Ngôn.
Hoắc Ngôn đã thảo luận vấn đề này với bác sĩ pháp y Trương trước khi quay lại phòng làm việc.
”Ý của bác sĩ pháp y Trương là tốt nhất nên tiến hành kiểm tra sâu hơn.” Anh trả lời: “Thông qua khám nghiệm sơ bộ có thể loại trừ các chất độc thường gặp. Nếu có những khả năng khác thì e rằng cũng tương đối ít gặp. Chỗ chúng ta hiện tại không thể xử lý được, phải gửi đến phòng thí nghiệm của tỉnh. Kết luận hiện tại là nạn nhân đã uống phải một loại chất kích thích nào đó, gây ra các vấn đề như nhịp tim nhanh, bị kích thích bởi phim kinh dị, dẫn đến đột tử do tim, tạm thời chưa có cách nào xác định trực tiếp đây là một vụ giết người. Bên phòng pháp y cũng không thể đảm bảo rằng nếu vụ án được đưa về tỉnh để xem xét thì sẽ có kết quả quyết định hay không nên cần lấy ý kiến của người nhà về vấn đề này.”
”Tôi không phản đối!” Hoắc Ngôn còn chưa nói xong, cha Vương Ngọc La đã từ trên ghế sofa đứng dậy, động tác nhanh đến mức giống “nhảy lên” hơn là “đứng lên”.
”Con gái của tôi là một đứa trẻ ngoan, tuy tính cách có chút nổi loạn, nhưng có thể phân biệt tốt xấu, sẽ không bao giờ đụng đến chất kích thích mà các cháu nhắc tới!”
Kết quả xét nghiệm quả thật như một con dao đâm vào tim ông, khiến ông cảm thấy khó chấp nhận: “Chắc chắn có gì đó không ổn ở đây! Chắc chắn có ai đó đã hãm hại con gái tôi và đánh thuốc nó! Vì vậy, các cháu mau kiểm tra đi! Muốn kiểm tra kiểm nghiệm thế nào cũng được! Dù là gửi đi tỉnh, hay là gửi lên cấp cao hơn thì tôi cũng không phản đối! Nếu ở đây có vấn đề gì về chi phí thì gia đình chúng tôi có thể tự lo liệu! Tiền không phải là vấn đề, tôi chỉ muốn một lời giải thích, một lời khẳng định chứng minh rằng con gái tôi không phải là một người xấu! Tôi sẽ hoàn toàn phối hợp với việc điều tra của các cháu và tôi sẽ ký bất cứ văn bản cho phép nào các cháu cần!“
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro