Chương 15
Du Miên
2024-07-22 21:12:53
“Bách phu nhân?”
Y Nghiên nghe tiếng gọi liền giật mình quay đầu lại, là một người đàn ông tuấn tú cùng một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
“Anh có quen tôi sao?” Hơn nữa, anh ta còn gọi cô là “Bách phu nhân”.
Không được! Nếu vậy... chẳng phải anh ta là chỗ thân quen với Bách Hàng rồi ư? Nhìn kỹ lại thì trông anh ta cũng hơi giông giống thái tử của tập đoàn truyền thông Đông Nhĩ...
Y Nghiên vội vàng cúi thấp đầu, lặng lẽ đổi giọng, khàn khàn đáp: “Anh nhầm người rồi, tôi không phải Bách phu nhân mà anh đang nhắc tới.”
Dứt lời, cô vội vàng bước nhanh xuống dưới tầng một.
“Anh quen cô gái ấy? Cô ta là ai?” An Nhiên gằn giọng, đôi mắt nai phủ đầy tầng hơi nước mờ ảo.
Nhất Thành ngó nghiêng xung quanh theo phản xạ, anh thẳng thừng phủ nhận: “Em bị cái quái gì vậy? Rõ ràng người phụ nữ kia là vợ của Bách tổng!”
“Bách tổng? Bách tổng nào?” An Nhiên suy nghĩ giây lát, cuối cùng ngớ ra nhìn Nhất Thành. “Là Bách Hàng sao?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Không phải ngài ấy đang tìm kiếm cô... Bách phu nhân sao?” Thông tin này vốn dĩ đặc biệt được bảo mật kỹ càng, chỉ những người với thân phận cao mới có thể biết đôi chút ít ỏi. An Nhiên cũng biết, vì Nhất Thành đã tiết lộ với cô.
Cô sốt sắng nhìn Nhất Thành: “Vậy bây giờ... chúng ta nên làm gì?”
Nhất Thành nheo mắt, giọng nói tràn đầy ý vị sâu xa: “Tạm thời đừng nói chuyện này với Bách tổng. Chắc chắn Bách phu nhân không thể tự lái xe đường dài sau khi sinh như vậy được.”
An Nhiên vỗ tay, khuôn mặt bừng sáng như vừa phát hiện ra được điều gì đó. “Có người lén lút giúp cô ấy?”
Nhất Thành gật đầu.
Anh ta phải xem xem, rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan trợ giúp Bách phu nhân bỏ trốn như vậy.
...
Y Nghiên đưa hai hộp cơm xuống nhà bếp của khách sạn, cô thấp thỏm kéo áo che miệng, lén lút quan sát xung quanh.
Không còn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa. Cô thầm thở phào.
Nhưng lỡ như bọn họ thông báo chuyện này cho Bách Hàng...
Không đâu. Mặt mũi cô trắng bệch đến như thế, có lẽ vị thái tử phong lưu đó sẽ nghĩ bản thân mình nhìn nhầm.
“Cạch.”
Y Nghiên sải bước vào phòng, khuôn mặt trái xoan tràn ngập tia lo lắng bồn chồn. Trịnh Lập liếc mắt nhìn cô, bất giác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô đáp: “Thái tử của tập đoàn truyền thông Đông Nhĩ đang ở đây, hình như anh ta chính là người đã thuê trước căn phòng 308.”
Trịnh Lập ngạc nhiên, anh vội hỏi: “Đi cùng với ai?”
Nhất Thành tính ra cũng là chỗ thân thiết với Bách Hàng, anh ta chắc chắn biết anh.
“Một cô gái, có vẻ là nữ minh tinh đang nổi dạo gần đây.” Y Nghiên suy đoán. “Nên rời đi ngay bây giờ không? Anh nghĩ sao?”
Trịnh Lập xắn ống tay áo lên cao, anh nới lỏng khuy áo, bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ nghi ngờ. Mai hẵng xuất phát.”
Y Nghiên đang ốm yếu, nếu cứ tiếp tục duy trì ngồi xe đường dài, chỉ sợ cô không chịu nổi. Huống hồ còn hai đứa nhỏ.
Cô cụp mắt nhìn chân, nói nhỏ: “... Được.”
Hẳn là cô nên quên Bách Hàng đi mới phải. Hắn xấu xa tồi tệ đến mức độ nào, cô cũng biết. Liệu hắn có đau lòng vì cô? Dù chỉ một chút thôi? Cô muốn hắn cảm nhận được thứ cảm giác kinh khủng kia, cô muốn hắn sống trong nhung nhớ, cô muốn hắn điên loạn nổi giận.
Cô muốn xé bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng vô cảm trên mặt hắn.
Để hắn trải qua những ngày mòn mỏi giống như cô của trước kia.
Nhưng cô thực lòng không muốn liên lụy tới Trịnh Lập. Nếu Bách Hàng phát hiện kẻ giúp vợ mình trốn thoát lại là thư kí thân cận bên mình, liệu hắn có phát điên trút giận lên người anh ấy không?
Câu trả lời là có.
“Cô nằm nghỉ đi, tôi ra đây một lát.” Trịnh Lập đứng dậy.
Y Nghiên gật đầu, cô khẽ khàng tiến tới bên cạnh Cảnh Hiên và Cảnh Dụ nằm xuống, sợ con tỉnh giấc sẽ đột ngột quẫy khóc nên động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng.
Anh đóng cửa phòng, cẩn thận đi từng bước một xuống cầu thang, tránh gây tiếng động lớn.
“Thư kí của Bách Hàng xin nghỉ hai ngày, hiếm khi thấy anh ta xin nghỉ, chắc có việc quan trọng lắm...”
Trịnh Lập dừng bước, anh chống một tay lên tường, lẳng lặng lắng nghe âm thanh nói chuyện từ dưới tầng hai vọng lên.
An Nhiên mở cửa phòng, cô bất ngờ hỏi: “Thật sao? Nghe đồn Trịnh Lập là người điên cuồng trong công việc, đối với anh ta, công việc là số một.”
“Cũng chưa từng thấy người đàn ông đó cặp kè với phụ nữ...”
Y Nghiên nghe tiếng gọi liền giật mình quay đầu lại, là một người đàn ông tuấn tú cùng một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
“Anh có quen tôi sao?” Hơn nữa, anh ta còn gọi cô là “Bách phu nhân”.
Không được! Nếu vậy... chẳng phải anh ta là chỗ thân quen với Bách Hàng rồi ư? Nhìn kỹ lại thì trông anh ta cũng hơi giông giống thái tử của tập đoàn truyền thông Đông Nhĩ...
Y Nghiên vội vàng cúi thấp đầu, lặng lẽ đổi giọng, khàn khàn đáp: “Anh nhầm người rồi, tôi không phải Bách phu nhân mà anh đang nhắc tới.”
Dứt lời, cô vội vàng bước nhanh xuống dưới tầng một.
“Anh quen cô gái ấy? Cô ta là ai?” An Nhiên gằn giọng, đôi mắt nai phủ đầy tầng hơi nước mờ ảo.
Nhất Thành ngó nghiêng xung quanh theo phản xạ, anh thẳng thừng phủ nhận: “Em bị cái quái gì vậy? Rõ ràng người phụ nữ kia là vợ của Bách tổng!”
“Bách tổng? Bách tổng nào?” An Nhiên suy nghĩ giây lát, cuối cùng ngớ ra nhìn Nhất Thành. “Là Bách Hàng sao?”
“Còn ai vào đây nữa?”
“Không phải ngài ấy đang tìm kiếm cô... Bách phu nhân sao?” Thông tin này vốn dĩ đặc biệt được bảo mật kỹ càng, chỉ những người với thân phận cao mới có thể biết đôi chút ít ỏi. An Nhiên cũng biết, vì Nhất Thành đã tiết lộ với cô.
Cô sốt sắng nhìn Nhất Thành: “Vậy bây giờ... chúng ta nên làm gì?”
Nhất Thành nheo mắt, giọng nói tràn đầy ý vị sâu xa: “Tạm thời đừng nói chuyện này với Bách tổng. Chắc chắn Bách phu nhân không thể tự lái xe đường dài sau khi sinh như vậy được.”
An Nhiên vỗ tay, khuôn mặt bừng sáng như vừa phát hiện ra được điều gì đó. “Có người lén lút giúp cô ấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Thành gật đầu.
Anh ta phải xem xem, rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan trợ giúp Bách phu nhân bỏ trốn như vậy.
...
Y Nghiên đưa hai hộp cơm xuống nhà bếp của khách sạn, cô thấp thỏm kéo áo che miệng, lén lút quan sát xung quanh.
Không còn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa. Cô thầm thở phào.
Nhưng lỡ như bọn họ thông báo chuyện này cho Bách Hàng...
Không đâu. Mặt mũi cô trắng bệch đến như thế, có lẽ vị thái tử phong lưu đó sẽ nghĩ bản thân mình nhìn nhầm.
“Cạch.”
Y Nghiên sải bước vào phòng, khuôn mặt trái xoan tràn ngập tia lo lắng bồn chồn. Trịnh Lập liếc mắt nhìn cô, bất giác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cô đáp: “Thái tử của tập đoàn truyền thông Đông Nhĩ đang ở đây, hình như anh ta chính là người đã thuê trước căn phòng 308.”
Trịnh Lập ngạc nhiên, anh vội hỏi: “Đi cùng với ai?”
Nhất Thành tính ra cũng là chỗ thân thiết với Bách Hàng, anh ta chắc chắn biết anh.
“Một cô gái, có vẻ là nữ minh tinh đang nổi dạo gần đây.” Y Nghiên suy đoán. “Nên rời đi ngay bây giờ không? Anh nghĩ sao?”
Trịnh Lập xắn ống tay áo lên cao, anh nới lỏng khuy áo, bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ nghi ngờ. Mai hẵng xuất phát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y Nghiên đang ốm yếu, nếu cứ tiếp tục duy trì ngồi xe đường dài, chỉ sợ cô không chịu nổi. Huống hồ còn hai đứa nhỏ.
Cô cụp mắt nhìn chân, nói nhỏ: “... Được.”
Hẳn là cô nên quên Bách Hàng đi mới phải. Hắn xấu xa tồi tệ đến mức độ nào, cô cũng biết. Liệu hắn có đau lòng vì cô? Dù chỉ một chút thôi? Cô muốn hắn cảm nhận được thứ cảm giác kinh khủng kia, cô muốn hắn sống trong nhung nhớ, cô muốn hắn điên loạn nổi giận.
Cô muốn xé bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng vô cảm trên mặt hắn.
Để hắn trải qua những ngày mòn mỏi giống như cô của trước kia.
Nhưng cô thực lòng không muốn liên lụy tới Trịnh Lập. Nếu Bách Hàng phát hiện kẻ giúp vợ mình trốn thoát lại là thư kí thân cận bên mình, liệu hắn có phát điên trút giận lên người anh ấy không?
Câu trả lời là có.
“Cô nằm nghỉ đi, tôi ra đây một lát.” Trịnh Lập đứng dậy.
Y Nghiên gật đầu, cô khẽ khàng tiến tới bên cạnh Cảnh Hiên và Cảnh Dụ nằm xuống, sợ con tỉnh giấc sẽ đột ngột quẫy khóc nên động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng.
Anh đóng cửa phòng, cẩn thận đi từng bước một xuống cầu thang, tránh gây tiếng động lớn.
“Thư kí của Bách Hàng xin nghỉ hai ngày, hiếm khi thấy anh ta xin nghỉ, chắc có việc quan trọng lắm...”
Trịnh Lập dừng bước, anh chống một tay lên tường, lẳng lặng lắng nghe âm thanh nói chuyện từ dưới tầng hai vọng lên.
An Nhiên mở cửa phòng, cô bất ngờ hỏi: “Thật sao? Nghe đồn Trịnh Lập là người điên cuồng trong công việc, đối với anh ta, công việc là số một.”
“Cũng chưa từng thấy người đàn ông đó cặp kè với phụ nữ...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro