Chương 61
A Hoành
2024-11-04 01:39:05
Còn đi đâu nữa? Vợ tôi ở đâu thì tôi ở đó
Lãnh Hàn thở nhè nhẹ, đôi môi cong lên mỉm cười vui sướng nói, cô giúp việc dạ gật đầu, Lãnh Hàn bị mắc bệnh cuồng vợ rồi không cách nào ngăn lại nữa, cô giúp việc đang tính nói thêm nhưng hắn đã một mạch lén lút đi cửa lớn, cô giúp việc hít thở dài lắc đầu xong quay lưng đi về phòng của mình ngủ tiếp…vừa nãy là Elu và Khải Uy lục đục giờ đến phần hắn.
Lãnh Hàn quay nghiêng quay ngả nhòm ngó khắp nơi trong nhà xem thử mình có bị phát hiện, may thay đêm khuya thanh vắng không một bóng người, Hàn nhếch mép cười ma mị đưa tay lên đẩy cửa bước ra thì giật mình la lớn lên, khuôn mặt tái nhợt
- Aaaa…hai người tính dọa chết tao hả? Làm gì mà đứng lù lù ở trước cửa vậy, tao còn muốn sống thọ chưa muốn gặp tổ tiên sớm đâu
Elu và Khải Uy nhướm mày, đứng trước cửa canh chừng Hàn, nhằm ban đêm bỏ trốn sang nhà vợ ở, cũng may Elu suy nghĩ thấu đáo biết Lãnh Hàn sẽ có ý định mà kêu Khải Uy ngồi canh me, không ngờ bắt tại trận. Hàn khép nép tự dưng đang ngon lành mà bị tóm lại, giờ làm sao trốn được cơ chứ…Hắn nghiêm mặt tỏ ra lạnh lùng cất giọng hỏi:- Làm gì đêm hôm đứng trước cửa thế hả? Bộ hai người không thấy buồn ngủ sao
- Đại Ca? Còn anh thì sao, nửa đêm rón rén tính bỏ trốn đi đâu hả? Em và Elu biết hôm nay sẽ có một con chuột lớn nên đứng đây bắt.
Khải Uy vừa nói vừa cười làm Lãnh Hàn nghe xong xanh mặt, khốn kiếp dám mỉa mai hắn là chuột sao? Nhìn dáng vẻ vô tư của hai người họ làm Hàn tức giận, khó chịu. Chỉ là đi sang vợ mà phải trốn chui trốn nhủi như kẻ trộm thật sự là quá mất mặt, còn đâu vẻ nam tính, mạnh mẽ thường ngày của Hàn nữa chớ? Hắn lặng thinh không nói lời nào Elu cười thoáng, bước lại gần hơn ghé sát mặt mình lại mặt của Hàn giọng điềm đạm nói.
- Còn mày xuống đây làm gì? Không ngủ đi mai ở doanh trại có rất nhiều việc cần mày xử lý đó. Hân dạo này hơi mệt nên mai tao sẽ không đến doanh trại.
- Ừ, biết rồi nhưng tự nhiên tao muốn đi tản bộ cho khuây khỏa đầu óc, dễ ngủ…mày bắt chuột vậy ở lại bắt tiếp đi nha? Tao đi trước
Lãnh Hàn cười phà phà vỗ vào bờ vai Elu và Khải Uy xong, nép người qua bước đi thì bị hai người kia nhanh tay giữ lại, khuôn mặt không chút vui vẻ gì lườm nguýt Hàn nói lớn, Elu cau mày, mệt mỏi hiện lên. Rõ ràng hắn đã biết Khải Uy và Elu không đi ngủ đứng trước cửa làm gì? Còn giả vờ như không
Elu hừ lớn giọng nói đanh thép vang lên: - Mày giả ngu đấy à? 11h đêm lại muốn đi tản bộ, tưởng tao và Khải Uy là con nít lên ba hả? Huống chi bản tính của mày sợ ma mày có gan đi dạo vào đêm sao hả Lãnh Hàn
Nghe Elu nói mà Khải Uy đứng bên cảm giác đả lỗ tai vô cùng, che miệng cúi mặt cười nhẹ. Lãnh Hàn khó chịu vùng vằng khỏi tay của Elu hét lớn: - Tao sẽ đi ngủ, được chưa? Chỉ là giải quyết công việc ở doanh trại thôi mà? Có cần ngăn cản tôi đến với vợ không…
Hàn nói xong hầm hầm quay lưng bước vào nhà, đi được vài bước thì xoay người lại, hai tay vòng qua sau ᴍôпɡ, vẻ mặt nham hiểm, nghiêm ngặt nhếch mép cười đểu nói: - Khải Uy, mai đến doanh trại tôi sẽ hướng dẫn, bàn giao lại một số công việc quan trọng cho cậu, tập làm quen dần, khi không có tôi thì cậu còn biết xử trí…còn mày Elu, khi Dương Hân sinh xong thì qua Malaysia công tác 2 tháng cho tao, chi nhánh bên đó cần mày phụ quản.
Nghe xong mệnh lệnh của Lãnh Hàn ban ra khiến cho Elu, Khải Uy ngơ ngác, nhìn hắn chăm chăm, cái này hình như là đang trả thù thì phải, Khải Uy nuốt nước bọt ngẫm nghĩ xưa nay công việc chính của doanh trại rất hỗn tạp, hầu như chỉ có Đại Ca và Elu mới có thể xử trí nổi, Khải Uy làm sao có thể làm được đây
Khải Uy khóc ròng trong lòng không dám nói gì, khuôn mặt Elu nhợt nhạt, ánh mắt sa sâm thì Hàn không nhúc nhích, đường dây làm ăn bên Malaysia có bao giờ Elu can thiệp, muốn đùn đẩy anh đến đó, thì thà rằng cho anh đi lên rừng còn suиɠ sướиɠ hơn.
- Sao không phản ứng gì hết? Hai người có ý kiến, hay điều gì thì nói đi
Lãnh Hàn khoái chí, được đà nói thêm. Hừ, có gan ngăn chặn hắn sang vợ sao, lần này hắn cho chết cả lũ. Hàn nhấp nhấp chân, khoanh tay trước пɡựᴄ chờ câu trả lời từ hai người đằng kia. Elu, Khải Uy nhanh chóng rũ bỏ khuôn mặt ngơ ngác, đờ đẫn vô cùng tươi tắn bước lại choàng vai hắn mím môi nói:
- Mai mày cứ đến nhà Mộc Nghi mà chăm sóc con bé, dù gì Mộc Nghi cũng đang trong giai đoạn mang thai cần mày ở cạnh. Công việc ở doanh trại cứ để tao giải quyết thay, dăm ba việc vặt vãnh đó không cần đích thân mà ra trận.
- Phải đó Đại Ca, chị Mộc Nghi cần anh ở cạnh
Khải Uy hợp tác ăn khớp với Elu lấy lòng hắn, Lãnh Hàn thở dài cúi đầu xuống cười rồi ngước mặt lên: - Cái này là hai người tự muốn đó nha, chứ Lãnh Hàn tao không ép buộc, nếu có lòng tốt như vậy thì tao xin nhận…À, vậy tao đi ngủ trước.
Dứt lời Hàn điềm nhiên quay người sải bước đi lên lầu, hai người kia nghe hắn nói mà rợn cả gai ốc, gì mà không ép buộc, xin nhận lòng tốt cái con khỉ, nếu không phải cái chuyến đi Malaysia công tác 2 tháng thì mấy đời Elu, Khải Uy chịu nhường nhịn. Elu luồn tay vào túi quần móc điện thoại ra nhắn tin cho Mộc Nghi, may ra chỉ có con bé mới xử lý được kẻ lười biếng cuồng vợ là Hàn. XXong xuôi cả hai trở về phòng ngủ.
(…)
Sáng hôm sau:
Lãnh Hàn lái xe qua nhà Hoắc Chí Liêm từ rất sớm, vừa mới bước chân vào nhà hắn đã nghe mùi gì nồng nặc buồn nôn tận não, hắn không chịu được liền chạy ra nôn ói. Mộc Nghi trong nhà che miệng cười duyên dáng, sáng ra nhận được tin nhắn của chú Elu, Mộc Nghi đã gọi cô giúp việc chuẩn bị thật nhiều món có mùi nồng cho Hàn buồn ói, chịu đựng không nổi để đi về. Quả nhiên đến gần trưa Hàn hết ngửi nổi, khăn gói rời khỏi biệt thự ba vợ đến doanh trại.
Vừa thấy Hàn lên phòng làm việc, Elu xéo xắt hả hê hỏi liền: - Không ở cạnh Mộc Nghi nữa hả? Chỗ này công việc đã có tao giải quyết rồi, mau đến đó đi
- Không…không đi nữa? Tao suy nghĩ quyết định ở doanh trại làm việc, đâu thể để một mình mày làm được
Hàn cười tít mắt đi lại ngồi xuống ghế, cầm tập hồ sơ lên xem. Gớm, giả tạo làm như thương bạn lắm không bằng, nếu như không có Mộc Nghi can thiệp vào, thì hắn chịu lết xác đến đây mới làm lạ.
(…)
Một thời gian sau, Lãnh Hàn và Mộc Nghi di du lịch ngắm tuyết rơi đầu mùa tại Hàn Quốc thì hay tin ở nhà Dương Hân sinh, hai người lập tức đặt vé máy bay trở về…khi về đến nơi thì Hân đã mẹ tròn con vuông, sinh ra được một bé trai kháu khỉnh.
Tại phòng nghỉ, Lãnh Hàn nhìn chăm chăm đứa bé trong vòng tay Dương Hân, cười nói với Elu.
- Tiếc thật, tao tưởng Dương Hân sinh con gái thì làm sui gia với tao và Mộc Nghi.
Elu nghe xong chấp tay khóe miệng giật giật giọng nói vang lên: - Mô phật, cảm ơn đã cho vợ con sinh con trai, không phải con gái.=))
Lãnh Hàn thở nhè nhẹ, đôi môi cong lên mỉm cười vui sướng nói, cô giúp việc dạ gật đầu, Lãnh Hàn bị mắc bệnh cuồng vợ rồi không cách nào ngăn lại nữa, cô giúp việc đang tính nói thêm nhưng hắn đã một mạch lén lút đi cửa lớn, cô giúp việc hít thở dài lắc đầu xong quay lưng đi về phòng của mình ngủ tiếp…vừa nãy là Elu và Khải Uy lục đục giờ đến phần hắn.
Lãnh Hàn quay nghiêng quay ngả nhòm ngó khắp nơi trong nhà xem thử mình có bị phát hiện, may thay đêm khuya thanh vắng không một bóng người, Hàn nhếch mép cười ma mị đưa tay lên đẩy cửa bước ra thì giật mình la lớn lên, khuôn mặt tái nhợt
- Aaaa…hai người tính dọa chết tao hả? Làm gì mà đứng lù lù ở trước cửa vậy, tao còn muốn sống thọ chưa muốn gặp tổ tiên sớm đâu
Elu và Khải Uy nhướm mày, đứng trước cửa canh chừng Hàn, nhằm ban đêm bỏ trốn sang nhà vợ ở, cũng may Elu suy nghĩ thấu đáo biết Lãnh Hàn sẽ có ý định mà kêu Khải Uy ngồi canh me, không ngờ bắt tại trận. Hàn khép nép tự dưng đang ngon lành mà bị tóm lại, giờ làm sao trốn được cơ chứ…Hắn nghiêm mặt tỏ ra lạnh lùng cất giọng hỏi:- Làm gì đêm hôm đứng trước cửa thế hả? Bộ hai người không thấy buồn ngủ sao
- Đại Ca? Còn anh thì sao, nửa đêm rón rén tính bỏ trốn đi đâu hả? Em và Elu biết hôm nay sẽ có một con chuột lớn nên đứng đây bắt.
Khải Uy vừa nói vừa cười làm Lãnh Hàn nghe xong xanh mặt, khốn kiếp dám mỉa mai hắn là chuột sao? Nhìn dáng vẻ vô tư của hai người họ làm Hàn tức giận, khó chịu. Chỉ là đi sang vợ mà phải trốn chui trốn nhủi như kẻ trộm thật sự là quá mất mặt, còn đâu vẻ nam tính, mạnh mẽ thường ngày của Hàn nữa chớ? Hắn lặng thinh không nói lời nào Elu cười thoáng, bước lại gần hơn ghé sát mặt mình lại mặt của Hàn giọng điềm đạm nói.
- Còn mày xuống đây làm gì? Không ngủ đi mai ở doanh trại có rất nhiều việc cần mày xử lý đó. Hân dạo này hơi mệt nên mai tao sẽ không đến doanh trại.
- Ừ, biết rồi nhưng tự nhiên tao muốn đi tản bộ cho khuây khỏa đầu óc, dễ ngủ…mày bắt chuột vậy ở lại bắt tiếp đi nha? Tao đi trước
Lãnh Hàn cười phà phà vỗ vào bờ vai Elu và Khải Uy xong, nép người qua bước đi thì bị hai người kia nhanh tay giữ lại, khuôn mặt không chút vui vẻ gì lườm nguýt Hàn nói lớn, Elu cau mày, mệt mỏi hiện lên. Rõ ràng hắn đã biết Khải Uy và Elu không đi ngủ đứng trước cửa làm gì? Còn giả vờ như không
Elu hừ lớn giọng nói đanh thép vang lên: - Mày giả ngu đấy à? 11h đêm lại muốn đi tản bộ, tưởng tao và Khải Uy là con nít lên ba hả? Huống chi bản tính của mày sợ ma mày có gan đi dạo vào đêm sao hả Lãnh Hàn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Elu nói mà Khải Uy đứng bên cảm giác đả lỗ tai vô cùng, che miệng cúi mặt cười nhẹ. Lãnh Hàn khó chịu vùng vằng khỏi tay của Elu hét lớn: - Tao sẽ đi ngủ, được chưa? Chỉ là giải quyết công việc ở doanh trại thôi mà? Có cần ngăn cản tôi đến với vợ không…
Hàn nói xong hầm hầm quay lưng bước vào nhà, đi được vài bước thì xoay người lại, hai tay vòng qua sau ᴍôпɡ, vẻ mặt nham hiểm, nghiêm ngặt nhếch mép cười đểu nói: - Khải Uy, mai đến doanh trại tôi sẽ hướng dẫn, bàn giao lại một số công việc quan trọng cho cậu, tập làm quen dần, khi không có tôi thì cậu còn biết xử trí…còn mày Elu, khi Dương Hân sinh xong thì qua Malaysia công tác 2 tháng cho tao, chi nhánh bên đó cần mày phụ quản.
Nghe xong mệnh lệnh của Lãnh Hàn ban ra khiến cho Elu, Khải Uy ngơ ngác, nhìn hắn chăm chăm, cái này hình như là đang trả thù thì phải, Khải Uy nuốt nước bọt ngẫm nghĩ xưa nay công việc chính của doanh trại rất hỗn tạp, hầu như chỉ có Đại Ca và Elu mới có thể xử trí nổi, Khải Uy làm sao có thể làm được đây
Khải Uy khóc ròng trong lòng không dám nói gì, khuôn mặt Elu nhợt nhạt, ánh mắt sa sâm thì Hàn không nhúc nhích, đường dây làm ăn bên Malaysia có bao giờ Elu can thiệp, muốn đùn đẩy anh đến đó, thì thà rằng cho anh đi lên rừng còn suиɠ sướиɠ hơn.
- Sao không phản ứng gì hết? Hai người có ý kiến, hay điều gì thì nói đi
Lãnh Hàn khoái chí, được đà nói thêm. Hừ, có gan ngăn chặn hắn sang vợ sao, lần này hắn cho chết cả lũ. Hàn nhấp nhấp chân, khoanh tay trước пɡựᴄ chờ câu trả lời từ hai người đằng kia. Elu, Khải Uy nhanh chóng rũ bỏ khuôn mặt ngơ ngác, đờ đẫn vô cùng tươi tắn bước lại choàng vai hắn mím môi nói:
- Mai mày cứ đến nhà Mộc Nghi mà chăm sóc con bé, dù gì Mộc Nghi cũng đang trong giai đoạn mang thai cần mày ở cạnh. Công việc ở doanh trại cứ để tao giải quyết thay, dăm ba việc vặt vãnh đó không cần đích thân mà ra trận.
- Phải đó Đại Ca, chị Mộc Nghi cần anh ở cạnh
Khải Uy hợp tác ăn khớp với Elu lấy lòng hắn, Lãnh Hàn thở dài cúi đầu xuống cười rồi ngước mặt lên: - Cái này là hai người tự muốn đó nha, chứ Lãnh Hàn tao không ép buộc, nếu có lòng tốt như vậy thì tao xin nhận…À, vậy tao đi ngủ trước.
Dứt lời Hàn điềm nhiên quay người sải bước đi lên lầu, hai người kia nghe hắn nói mà rợn cả gai ốc, gì mà không ép buộc, xin nhận lòng tốt cái con khỉ, nếu không phải cái chuyến đi Malaysia công tác 2 tháng thì mấy đời Elu, Khải Uy chịu nhường nhịn. Elu luồn tay vào túi quần móc điện thoại ra nhắn tin cho Mộc Nghi, may ra chỉ có con bé mới xử lý được kẻ lười biếng cuồng vợ là Hàn. XXong xuôi cả hai trở về phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(…)
Sáng hôm sau:
Lãnh Hàn lái xe qua nhà Hoắc Chí Liêm từ rất sớm, vừa mới bước chân vào nhà hắn đã nghe mùi gì nồng nặc buồn nôn tận não, hắn không chịu được liền chạy ra nôn ói. Mộc Nghi trong nhà che miệng cười duyên dáng, sáng ra nhận được tin nhắn của chú Elu, Mộc Nghi đã gọi cô giúp việc chuẩn bị thật nhiều món có mùi nồng cho Hàn buồn ói, chịu đựng không nổi để đi về. Quả nhiên đến gần trưa Hàn hết ngửi nổi, khăn gói rời khỏi biệt thự ba vợ đến doanh trại.
Vừa thấy Hàn lên phòng làm việc, Elu xéo xắt hả hê hỏi liền: - Không ở cạnh Mộc Nghi nữa hả? Chỗ này công việc đã có tao giải quyết rồi, mau đến đó đi
- Không…không đi nữa? Tao suy nghĩ quyết định ở doanh trại làm việc, đâu thể để một mình mày làm được
Hàn cười tít mắt đi lại ngồi xuống ghế, cầm tập hồ sơ lên xem. Gớm, giả tạo làm như thương bạn lắm không bằng, nếu như không có Mộc Nghi can thiệp vào, thì hắn chịu lết xác đến đây mới làm lạ.
(…)
Một thời gian sau, Lãnh Hàn và Mộc Nghi di du lịch ngắm tuyết rơi đầu mùa tại Hàn Quốc thì hay tin ở nhà Dương Hân sinh, hai người lập tức đặt vé máy bay trở về…khi về đến nơi thì Hân đã mẹ tròn con vuông, sinh ra được một bé trai kháu khỉnh.
Tại phòng nghỉ, Lãnh Hàn nhìn chăm chăm đứa bé trong vòng tay Dương Hân, cười nói với Elu.
- Tiếc thật, tao tưởng Dương Hân sinh con gái thì làm sui gia với tao và Mộc Nghi.
Elu nghe xong chấp tay khóe miệng giật giật giọng nói vang lên: - Mô phật, cảm ơn đã cho vợ con sinh con trai, không phải con gái.=))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro