Chương 11
2024-09-05 11:02:48
Bách Thập Thất đẩy xe lăn dừng trước một quầy hàng nặn búp bê đất, nhất định phải bắt chủ quán nặn một con búp bê bùn dựa theo dáng vẻ của mình.
Chủ quán để râu hoa râm, đôi tay linh hoạt dị thường, theo như cách nói của hậu thế, thuộc loại nghệ nhân thủ công lành nghề, là loại giáo viên mà trẻ con ở mẫu giáo thiếu nhất.
Triệu Tử Hằng cười nhạo Bách Thập Thất: " Ngược lại ngươi lại thích đồ chơi để dỗ dành trẻ nhỏ, đúng là khiến người ta hoài nghi tuổi của ngươi đấy. ”
Bách Thập Thất khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của hắn, nâng mặt say sưa: "Cảm ơn, người khen ta trẻ tuổi một cách độc đáo như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên đấy. ”
Triệu Tử Hằng bị sự vô sỉ của nàng làm cho sợ ngây người, một bụng lời muốn nói cũng bị nghẹn trở về.
Không tốn quá nhiều thời gian, chủ quán đã nặn ra được một Bách Thập Thất sống động, ngoại trừ mập hơn so với bản thân nàng một chút, càng lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, thì đuôi lông mày khóe mắt ý cười giống hệt nàng.
Triệu Tử Hằng hoàn toàn quỳ gối dưới kỹ năng thủ công của chủ quán, trong nháy mắt đã quên mất chuyện mình vừa mới châm chọc Bách Thập Thất, một hơi yêu cầu đặt hàng mười mấy búp bê cùng loại.
Bách Thập Thất trong nháy mắt đã cân nhắc đến công dụng: "Ngươi đây là chuẩn bị sau này cho mỗi cô nương xinh đẹp một con búp bê đất phiên bản nhỏ hơn của mình à?”
Nghiêm túc như Triệu Vô Cực, cũng không nhịn được mà phát biểu ý kiến của mình: "Hồ nháo! ”
“ Còn không phải sao!” Bách Thập Thất thuận giọng phụ họa: "Lúc hai người ngâm mình ngọt ngào như trong hũ mật ong, cô nương sẽ yêu thích búp bê đất hình ngươi không buông tay, si ngốc nhìn búp bê mà nhớ nhung ngươi. Chờ hai người ầm ĩ, đừng nói cho ta biết sẽ không. Với mức độ có mới nới cũ của ngươi, có lẽ ngày này sẽ đến còn nhanh hơn ta nghĩ ấy. Đến lúc đó cô nương kia mất hứng, dỡ tay bẻ chân để trút giận, búp bê hình ngươi sẽ bị tra tấn đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng. ”
Triệu Tử Hằng bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, ra tay muốn đánh nàng, bị Bách Thập Thất tránh được, nàng thế nhưng còn học được cách cáo trạng: "Đường huynh ngươi nhưng phải làm chủ cho ta , ta suy nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại lấy oán báo ân.”
“ Ngươi rõ ràng là đang trêu chọc ta!” Triệu Tử Hằng không chịu buông tha: "Hôm nay nếu ta không đánh ngươi một trận, sẽ xin lỗi hai chữ huynh đệ chúng ta đã gọi một lần. "Hắn vòng qua xe lăn muốn níu kéo Bách Thập Thất.
Bách Thập Thất trơn trượt như cá trích, hai người vây quanh xe lăn của Triệu Vô Cực đùa giỡn, làm cho Thư Trường Phong đứng ở cách đó vài bước run sợ, sợ chủ tử nhà mình tức giận, hạ lệnh sai người kéo ra ngoài đánh quân côn.
Trên đường người đến người đi nhộn nhịp, Triệu Tử Hằng vốn đã đủ ồn ào, lại thêm Bách Thập Thất, quả thực chính là hai sáo biết nói chuyện líu ríu bên cạnh Chu vương.
Điều khiến Thư Trường Phong kinh ngạc chính là, Chu vương lại ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhìn chằm chằm vào đôi tay khéo léo của chủ quán không thèm để ý đến những chuyện khác.
Bách Thập Thất bị Triệu Tử Hằng đuổi theo vòng tới trước mặt chàng, vừa vặn che khuất tầm mắt của Triệu Vô Cực, bị chàng chặn ngang kéo lại, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực.
Thư Trường Phong: "..."
Bách Thập Thất: "..."
Triệu Tử Hằng: "... ngươi nhanh lên, đè bẹp đường huynh! ”
Bách Thập Thất đập vào lồng ngực Triệu Vô Cực, xương mũi thiếu chút nữa bị đập nát, lập tức rơi xuống hai giọt nước mắt, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.
Nàng sờ sờ mũi mình, nghiêm túc hoài nghi Triệu Vô Cực lắp một tấm thép trước ngực, mới có thể đạt tới độ cứng này.
Triệu Vô Cực cúi đầu nhìn thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của nàng, cau mày giáo huấn nàng: " Nước mắt nước mũi tèm lem không ra thể thống gì? " Rồi móc một chiếc khăn ra ném vào mặt nàng.
Bách Thập Thất bò ra từ trong ngực chàng, lau sạch nước mắt, khó có khi có vài phần khó xử, cúi đầu quan sát hoa văn ở góc khăn tay: "Vừa rồi có phải đã đè lên đường huynh rồi hay không? Khăn tay chờ ta trở về giặt qua rồi sẽ trả lại cho huynh. ”
Triệu Vô Cực tự giễu nghĩ: Nếu thật sự có cảm giác thì tốt rồi.
"Không có gì."
Trải qua chuyện này, Triệu Tử Hằng cũng không đánh nhau với Bách Thập Thất nữa, đứng canh giữ trước sạp xem chủ quán nặn búp bê đất.
Sau khi những con búp bê đất của Triệu Tử Hằng hoàn thành, Thư Trường Phong đến đẩy Triệu Vô Cực, bị Bách Thập Thất kéo lại: "Chờ một chút, cũng phải nặn cho đường huynh một cái chứ. ”
Hai canh giờ sau, Triệu Vô Cực ngồi trong khoang thuyền nhìn búp bê đất được nặn theo bộ dáng của mình, như có điều suy nghĩ.
Lúc Thư Trường Phong tiến vào, ánh mắt nhìn vào búp bê đất đã nặn xong, không khỏi nhớ tới chuyện ban ngày, thanh âm cũng có vài phần do dự: "Chủ tử, hôm nay Bách Thập Thất đưa chúng ta đều xuống khỏi tào thuyền, lão đầu họ Quản kia dỡ xuống một bộ phận hàng hóa trong khoang dưới đáy, rồi lại mua thêm một nhóm hàng hoá mới. Dựa theo luật pháp thì đã thừa cân, việc này Bách Thập Thất không thể không biết! ”
Bách Thập Thất có một điểm không nói sai, Triệu Vô Cực trên khuôn mặt viết bốn chữ "Thiết diện vô tư", đối với quy củ của tào vận cũng có nghe nói, vốn dĩ chàng có một khuôn mặt tuấn tú trong sáng nhưng lại lạnh lùng xa cách đến cực hạn, lúc này bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười châm chọc: "Ngươi là nói... hắn vì tránh ta, cho nên mới khua chiêng goc trống đưa ta xuống thuyền? ”
Thư Trường Phong biết chủ tử nhà mình ở trong quân nhiều năm, tư duy đã định sẵn, cho rằng tất cả luật pháp đều phải tuân thủ, nhưng có những việc ở dân gian cũng không phải cứ tuân thủ pháp luật là có thể giải quyết.
"Không loại trừ khả năng này", hắn nói. ”
Chủ quán để râu hoa râm, đôi tay linh hoạt dị thường, theo như cách nói của hậu thế, thuộc loại nghệ nhân thủ công lành nghề, là loại giáo viên mà trẻ con ở mẫu giáo thiếu nhất.
Triệu Tử Hằng cười nhạo Bách Thập Thất: " Ngược lại ngươi lại thích đồ chơi để dỗ dành trẻ nhỏ, đúng là khiến người ta hoài nghi tuổi của ngươi đấy. ”
Bách Thập Thất khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của hắn, nâng mặt say sưa: "Cảm ơn, người khen ta trẻ tuổi một cách độc đáo như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên đấy. ”
Triệu Tử Hằng bị sự vô sỉ của nàng làm cho sợ ngây người, một bụng lời muốn nói cũng bị nghẹn trở về.
Không tốn quá nhiều thời gian, chủ quán đã nặn ra được một Bách Thập Thất sống động, ngoại trừ mập hơn so với bản thân nàng một chút, càng lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, thì đuôi lông mày khóe mắt ý cười giống hệt nàng.
Triệu Tử Hằng hoàn toàn quỳ gối dưới kỹ năng thủ công của chủ quán, trong nháy mắt đã quên mất chuyện mình vừa mới châm chọc Bách Thập Thất, một hơi yêu cầu đặt hàng mười mấy búp bê cùng loại.
Bách Thập Thất trong nháy mắt đã cân nhắc đến công dụng: "Ngươi đây là chuẩn bị sau này cho mỗi cô nương xinh đẹp một con búp bê đất phiên bản nhỏ hơn của mình à?”
Nghiêm túc như Triệu Vô Cực, cũng không nhịn được mà phát biểu ý kiến của mình: "Hồ nháo! ”
“ Còn không phải sao!” Bách Thập Thất thuận giọng phụ họa: "Lúc hai người ngâm mình ngọt ngào như trong hũ mật ong, cô nương sẽ yêu thích búp bê đất hình ngươi không buông tay, si ngốc nhìn búp bê mà nhớ nhung ngươi. Chờ hai người ầm ĩ, đừng nói cho ta biết sẽ không. Với mức độ có mới nới cũ của ngươi, có lẽ ngày này sẽ đến còn nhanh hơn ta nghĩ ấy. Đến lúc đó cô nương kia mất hứng, dỡ tay bẻ chân để trút giận, búp bê hình ngươi sẽ bị tra tấn đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng. ”
Triệu Tử Hằng bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, ra tay muốn đánh nàng, bị Bách Thập Thất tránh được, nàng thế nhưng còn học được cách cáo trạng: "Đường huynh ngươi nhưng phải làm chủ cho ta , ta suy nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại lấy oán báo ân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Ngươi rõ ràng là đang trêu chọc ta!” Triệu Tử Hằng không chịu buông tha: "Hôm nay nếu ta không đánh ngươi một trận, sẽ xin lỗi hai chữ huynh đệ chúng ta đã gọi một lần. "Hắn vòng qua xe lăn muốn níu kéo Bách Thập Thất.
Bách Thập Thất trơn trượt như cá trích, hai người vây quanh xe lăn của Triệu Vô Cực đùa giỡn, làm cho Thư Trường Phong đứng ở cách đó vài bước run sợ, sợ chủ tử nhà mình tức giận, hạ lệnh sai người kéo ra ngoài đánh quân côn.
Trên đường người đến người đi nhộn nhịp, Triệu Tử Hằng vốn đã đủ ồn ào, lại thêm Bách Thập Thất, quả thực chính là hai sáo biết nói chuyện líu ríu bên cạnh Chu vương.
Điều khiến Thư Trường Phong kinh ngạc chính là, Chu vương lại ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhìn chằm chằm vào đôi tay khéo léo của chủ quán không thèm để ý đến những chuyện khác.
Bách Thập Thất bị Triệu Tử Hằng đuổi theo vòng tới trước mặt chàng, vừa vặn che khuất tầm mắt của Triệu Vô Cực, bị chàng chặn ngang kéo lại, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực.
Thư Trường Phong: "..."
Bách Thập Thất: "..."
Triệu Tử Hằng: "... ngươi nhanh lên, đè bẹp đường huynh! ”
Bách Thập Thất đập vào lồng ngực Triệu Vô Cực, xương mũi thiếu chút nữa bị đập nát, lập tức rơi xuống hai giọt nước mắt, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.
Nàng sờ sờ mũi mình, nghiêm túc hoài nghi Triệu Vô Cực lắp một tấm thép trước ngực, mới có thể đạt tới độ cứng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vô Cực cúi đầu nhìn thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của nàng, cau mày giáo huấn nàng: " Nước mắt nước mũi tèm lem không ra thể thống gì? " Rồi móc một chiếc khăn ra ném vào mặt nàng.
Bách Thập Thất bò ra từ trong ngực chàng, lau sạch nước mắt, khó có khi có vài phần khó xử, cúi đầu quan sát hoa văn ở góc khăn tay: "Vừa rồi có phải đã đè lên đường huynh rồi hay không? Khăn tay chờ ta trở về giặt qua rồi sẽ trả lại cho huynh. ”
Triệu Vô Cực tự giễu nghĩ: Nếu thật sự có cảm giác thì tốt rồi.
"Không có gì."
Trải qua chuyện này, Triệu Tử Hằng cũng không đánh nhau với Bách Thập Thất nữa, đứng canh giữ trước sạp xem chủ quán nặn búp bê đất.
Sau khi những con búp bê đất của Triệu Tử Hằng hoàn thành, Thư Trường Phong đến đẩy Triệu Vô Cực, bị Bách Thập Thất kéo lại: "Chờ một chút, cũng phải nặn cho đường huynh một cái chứ. ”
Hai canh giờ sau, Triệu Vô Cực ngồi trong khoang thuyền nhìn búp bê đất được nặn theo bộ dáng của mình, như có điều suy nghĩ.
Lúc Thư Trường Phong tiến vào, ánh mắt nhìn vào búp bê đất đã nặn xong, không khỏi nhớ tới chuyện ban ngày, thanh âm cũng có vài phần do dự: "Chủ tử, hôm nay Bách Thập Thất đưa chúng ta đều xuống khỏi tào thuyền, lão đầu họ Quản kia dỡ xuống một bộ phận hàng hóa trong khoang dưới đáy, rồi lại mua thêm một nhóm hàng hoá mới. Dựa theo luật pháp thì đã thừa cân, việc này Bách Thập Thất không thể không biết! ”
Bách Thập Thất có một điểm không nói sai, Triệu Vô Cực trên khuôn mặt viết bốn chữ "Thiết diện vô tư", đối với quy củ của tào vận cũng có nghe nói, vốn dĩ chàng có một khuôn mặt tuấn tú trong sáng nhưng lại lạnh lùng xa cách đến cực hạn, lúc này bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười châm chọc: "Ngươi là nói... hắn vì tránh ta, cho nên mới khua chiêng goc trống đưa ta xuống thuyền? ”
Thư Trường Phong biết chủ tử nhà mình ở trong quân nhiều năm, tư duy đã định sẵn, cho rằng tất cả luật pháp đều phải tuân thủ, nhưng có những việc ở dân gian cũng không phải cứ tuân thủ pháp luật là có thể giải quyết.
"Không loại trừ khả năng này", hắn nói. ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro