Chương 13
2024-09-05 11:02:48
Bách Thập Thất mới mặc kệ thư Trường Phong suy nghĩ như thế nào, chỉ cần Triệu Vô Cực không đến tìm nàng gây phiền toái, nàng cũng là một mỹ thiếu niên có tự tôn, nếu không cần thiết, đương nhiên không thích thường xuyên phải nhìn thấy một gương mặt lãnh đạm xa cách. Nàng ngồi xổm xuống, hai tay ấn cơ bắp bắp chân trái của Triệu Tử Hằng xoa nắn, mặc kệ hắn quỷ khóc sói gào, cho đến khi cảm giác được cơ bắp dưới bàn tay mềm hơn rất nhiều: "Đứng lên thử xem. ”
Đám thân vệ dưới tay Triệu Vô Cực luyện tập cho Triệu Tử Hằng đều đặc biệt tàn bạo, mới đứng vài ngày đã bắt đầu dạy hắn luyện quyền, đối với Triệu Tử Hằng thân thể kiều quý, từ nhỏ ngay cả châm cứu cũng chưa phải chịu mà nói, với mức độ rèn luyện kịch liệt như thế, phản ứng trên thân thể cũng vô cùng thảm thương.
Hắn luôn nghi ngờ xương cốt toàn thân mình bị thao luyện mà phân tán, đi đường mà giống như đang kéo theo một đống linh kiện lung lay sắp rụng, lúc nào cũng có thể rơi xuống một đoạn cánh tay, tồi tệ nhất là mỗi một khối cơ bắp trên toàn thân đều đau, bụng giống như bị người trộm cắt xuống một khối lớn, lúc Bách Thập Thất tác oai tác quái hắn mới cười được hai tiếng thì đã vặn vẹo ôm bụng nghẹn miệng, đặc biệt đau.
Cơ bắp tứ chi càng đừng nói, rõ ràng làn da bên ngoài vẫn vô cùng hoàn hảo, bên trong lại đau đớn không rõ nguyên do, giống như làn da còn nguyên vẹn không tổn hao gì bọc một đống thịt vụn, đi trên đường các thớ thịt ma sát với nhau thì càng đau, hắn hình dung đau đớn của mình "róc thịt cũng chỉ đến thế là cùng", lại bị Triệu Vô Cực giáo huấn: "Ngày thường thiếu rèn luyện, được nuông chiều từ bé không giống nam nhân?! ”
Triệu Tử Hằng ớn não nói: "Ta có phải là nam nhân hay không thì không cần đường huynh quan tâm, kinh đô không thiếu nữ nương có thể chứng minh! ”
Hắn đây là biến tướng thừa nhận mình ở bên ngoài phong lưu vô độ, làm cho Triệu Vô Cực quả thực khó có thể dễ dàng tha thứ, vì thế buổi tập buổi sáng chẳng những kéo dài thời gian, ngay cả cường độ cũng tăng gấp bội, "Để phát tiết tinh lực dư thừa của hắn" – Đây là nguyên văn lời Triệu Vô Cực nói.
Trong lúc này, Bách Thập Thất lợi dụng thân phận chủ thuyền của mình khéo léo tránh được thời gian Triệu Tử Hằng tập luyện buổi sáng, mỗi ngày đều xuất hiện ở hiện trường sau khi hắn rèn luyện xoa bóp một chút, thuận tiện cười nhạo hảo huynh đệ.
Giờ phút này Triệu Tử Hằng đang nằm liệt trên boong tàu cắn răng giãy dụa đứng lên đi hai bước, rõ ràng cảm thấy được bắp chân trái bị hảo huynh đệ chà đạp thoải mái hơn nhiều, triệu chứng đau nhức cứng ngắc cũng được giảm bớt, nhất thời kinh hỉ không thôi: "Nào nào, đấm luôn bắp chân phải cho đại gia, làm tốt có thưởng! ”
Bách Thập Thất ngồi xổm xuống xoa bóp bắp chân cho hắn, trong tiếng kêu chua xót của Triệu Tử Hằng nịnh nọt ngẩng đầu: "Đại gia, cầu trọng thưởng! ”
Thư Trường Phong: Cặp đôi hồ bằng cẩu hữu không cần mặt mũi này!
Hắn bỗng nhiên lại suy nghĩ linh hoạt, tìm được phương thức khác giao tiếp với Bách Thập Thất "Bách thiếu bang chủ, nếu như ngươi có thể đẩy chủ tử nhà ta ra ngoài ngoài hóng gió mỗi ngày, thì chúng ta có thể bàn bạc về thù lao một chút. ”
Bách Thập Thất: "Nói chuyện tiền bạc làm tổn thương tình cảm? Hay là chúng ta làm một chút buôn bán nhỏ ”
Triệu Tử Hằng nhảy nhót đăng ký tham gia: "Ta, tính cả ta nữa nhé. Ôi ngươi xoa... nhẹ, nhẹ một chút! Đùi cũng xoa bóp. " Đi thuyền nhàm chán, đã bị đường huynh tra tấn đủ thảm, tìm một vài người cùng chơi đùa giết thời gian cũng không tệ.
Bách Thập Thất gọi tiều công đi ngang qua: "A Ngũ, vào bếp lấy một cây gậy tới. ”
Triệu Vô Cực ở trong khoang thuyền nghe thấy bên ngoài boong tàu ồn ào, Triệu Tử Hằng kêu gào thảm thiết, rất có loại cảm giác giãy dụa trước khi chết, đẩy xe lăn đến trước cửa sổ, xa xa nhìn thấy một màn khiến chàng giật mình.
Bách Thập Thất cầm gậy không ngừng thay đổi chỗ đánh vào đùi Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Hằng giậm chân kêu thảm thiết, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ thành thật bị đánh, thật sự là kỳ lạ.
Cách hơi xa, hơn nữa khoang hành khách ở tầng cao nhất trên thuyền, mà boong tàu lại thấp hơn khoang hành khách, ngoại trừ Triệu Tử Hằng quỷ khóc sói gào, thì không nghe được những người còn lại nói chuyện.
Một khắc sau, cửa khoang tàu bị gõ, Bách Thập Thất nở nụ cười sáng lạn xuất hiện trước mặt hắn, vừa nói vừa đẩy xe lăn: "Bên ngoài nắng thu vừa vặn, đường huynh ở một mình trong phòng làm gì, không bằng ra boong tàu ngắm phong cảnh. Chúng ta tổ chức một trận đấu lôi đài, kính xin đường huynh nhất định phải đến dự! ”
Triệu Vô Cực thầm nghĩ: Tiểu tử tinh quái này lại đang giở trò gì vậy?
Chàng hỏi: Ngươi tại sao đánh Tử Hằng? ”
Bách Thập Thất nói bậy: "Hắn ngứa da, đánh một trận thì sẽ thành thật. Ta đây không phải là thấy đường huynh không tiện lắm, cho nên mới làm thay. ”
Triệu Vô Cực: Tin ngươi mới có quỷ!
Trên boong tàu giờ phút này đã quay lại một chỗ thật lớn, tào công nhàn tản trên thuyền đều bị triệu tập tới, Quản bá gõ chiêng tuyên bố: "Vẫn là dựa theo quy củ cũ, mọi người thao luyện, nếu thắng thiếu bang chủ có thưởng! Nhưng hôm nay trên thuyền còn có khách đồng hành cũng nguyện ý tham gia, đến chỗ Vân Bình tiên sinh đăng ký lấy số, xem cem mình nguyện ý tham gia hạng mục nào? ”
Triệu Tử Hằng lẩm bẩm: "Vân Bình tiên sinh? Khâu Vân Bình, vị viết sách kia? ”
Một đống người xông tới, che đi tiếng nghi vấn của hắn, cũng bắt hắn đến trước đài.
Một bên boong tàu thiết lập một đài cao, có một vị văn sinh trẻ tuỏi cầm bút hói mở to đôi mắt say mông lung chào hỏi: "Lại đây, đăng ký một chút. "Đại khái chính là vị Vân Bình tiên sinh kia.
Khâu Vân Bình ở trên thuyền say như chết nhiều ngày, giống như vị thần ở ẩn, vừa rồi bị Bách Thập Thất phái người đào từ trong chăn ra kéo lên boong tàu làm việc, vẫn còn ngáp dài dáng vẻ còn say chưa tỉnh, nhìn thấy Bách Thập Thất thì vô cùng bất mãn, từ xa hô một tiếng: "Thập Thất ngươi lại đây. ”
Đám thân vệ dưới tay Triệu Vô Cực luyện tập cho Triệu Tử Hằng đều đặc biệt tàn bạo, mới đứng vài ngày đã bắt đầu dạy hắn luyện quyền, đối với Triệu Tử Hằng thân thể kiều quý, từ nhỏ ngay cả châm cứu cũng chưa phải chịu mà nói, với mức độ rèn luyện kịch liệt như thế, phản ứng trên thân thể cũng vô cùng thảm thương.
Hắn luôn nghi ngờ xương cốt toàn thân mình bị thao luyện mà phân tán, đi đường mà giống như đang kéo theo một đống linh kiện lung lay sắp rụng, lúc nào cũng có thể rơi xuống một đoạn cánh tay, tồi tệ nhất là mỗi một khối cơ bắp trên toàn thân đều đau, bụng giống như bị người trộm cắt xuống một khối lớn, lúc Bách Thập Thất tác oai tác quái hắn mới cười được hai tiếng thì đã vặn vẹo ôm bụng nghẹn miệng, đặc biệt đau.
Cơ bắp tứ chi càng đừng nói, rõ ràng làn da bên ngoài vẫn vô cùng hoàn hảo, bên trong lại đau đớn không rõ nguyên do, giống như làn da còn nguyên vẹn không tổn hao gì bọc một đống thịt vụn, đi trên đường các thớ thịt ma sát với nhau thì càng đau, hắn hình dung đau đớn của mình "róc thịt cũng chỉ đến thế là cùng", lại bị Triệu Vô Cực giáo huấn: "Ngày thường thiếu rèn luyện, được nuông chiều từ bé không giống nam nhân?! ”
Triệu Tử Hằng ớn não nói: "Ta có phải là nam nhân hay không thì không cần đường huynh quan tâm, kinh đô không thiếu nữ nương có thể chứng minh! ”
Hắn đây là biến tướng thừa nhận mình ở bên ngoài phong lưu vô độ, làm cho Triệu Vô Cực quả thực khó có thể dễ dàng tha thứ, vì thế buổi tập buổi sáng chẳng những kéo dài thời gian, ngay cả cường độ cũng tăng gấp bội, "Để phát tiết tinh lực dư thừa của hắn" – Đây là nguyên văn lời Triệu Vô Cực nói.
Trong lúc này, Bách Thập Thất lợi dụng thân phận chủ thuyền của mình khéo léo tránh được thời gian Triệu Tử Hằng tập luyện buổi sáng, mỗi ngày đều xuất hiện ở hiện trường sau khi hắn rèn luyện xoa bóp một chút, thuận tiện cười nhạo hảo huynh đệ.
Giờ phút này Triệu Tử Hằng đang nằm liệt trên boong tàu cắn răng giãy dụa đứng lên đi hai bước, rõ ràng cảm thấy được bắp chân trái bị hảo huynh đệ chà đạp thoải mái hơn nhiều, triệu chứng đau nhức cứng ngắc cũng được giảm bớt, nhất thời kinh hỉ không thôi: "Nào nào, đấm luôn bắp chân phải cho đại gia, làm tốt có thưởng! ”
Bách Thập Thất ngồi xổm xuống xoa bóp bắp chân cho hắn, trong tiếng kêu chua xót của Triệu Tử Hằng nịnh nọt ngẩng đầu: "Đại gia, cầu trọng thưởng! ”
Thư Trường Phong: Cặp đôi hồ bằng cẩu hữu không cần mặt mũi này!
Hắn bỗng nhiên lại suy nghĩ linh hoạt, tìm được phương thức khác giao tiếp với Bách Thập Thất "Bách thiếu bang chủ, nếu như ngươi có thể đẩy chủ tử nhà ta ra ngoài ngoài hóng gió mỗi ngày, thì chúng ta có thể bàn bạc về thù lao một chút. ”
Bách Thập Thất: "Nói chuyện tiền bạc làm tổn thương tình cảm? Hay là chúng ta làm một chút buôn bán nhỏ ”
Triệu Tử Hằng nhảy nhót đăng ký tham gia: "Ta, tính cả ta nữa nhé. Ôi ngươi xoa... nhẹ, nhẹ một chút! Đùi cũng xoa bóp. " Đi thuyền nhàm chán, đã bị đường huynh tra tấn đủ thảm, tìm một vài người cùng chơi đùa giết thời gian cũng không tệ.
Bách Thập Thất gọi tiều công đi ngang qua: "A Ngũ, vào bếp lấy một cây gậy tới. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vô Cực ở trong khoang thuyền nghe thấy bên ngoài boong tàu ồn ào, Triệu Tử Hằng kêu gào thảm thiết, rất có loại cảm giác giãy dụa trước khi chết, đẩy xe lăn đến trước cửa sổ, xa xa nhìn thấy một màn khiến chàng giật mình.
Bách Thập Thất cầm gậy không ngừng thay đổi chỗ đánh vào đùi Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Hằng giậm chân kêu thảm thiết, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ thành thật bị đánh, thật sự là kỳ lạ.
Cách hơi xa, hơn nữa khoang hành khách ở tầng cao nhất trên thuyền, mà boong tàu lại thấp hơn khoang hành khách, ngoại trừ Triệu Tử Hằng quỷ khóc sói gào, thì không nghe được những người còn lại nói chuyện.
Một khắc sau, cửa khoang tàu bị gõ, Bách Thập Thất nở nụ cười sáng lạn xuất hiện trước mặt hắn, vừa nói vừa đẩy xe lăn: "Bên ngoài nắng thu vừa vặn, đường huynh ở một mình trong phòng làm gì, không bằng ra boong tàu ngắm phong cảnh. Chúng ta tổ chức một trận đấu lôi đài, kính xin đường huynh nhất định phải đến dự! ”
Triệu Vô Cực thầm nghĩ: Tiểu tử tinh quái này lại đang giở trò gì vậy?
Chàng hỏi: Ngươi tại sao đánh Tử Hằng? ”
Bách Thập Thất nói bậy: "Hắn ngứa da, đánh một trận thì sẽ thành thật. Ta đây không phải là thấy đường huynh không tiện lắm, cho nên mới làm thay. ”
Triệu Vô Cực: Tin ngươi mới có quỷ!
Trên boong tàu giờ phút này đã quay lại một chỗ thật lớn, tào công nhàn tản trên thuyền đều bị triệu tập tới, Quản bá gõ chiêng tuyên bố: "Vẫn là dựa theo quy củ cũ, mọi người thao luyện, nếu thắng thiếu bang chủ có thưởng! Nhưng hôm nay trên thuyền còn có khách đồng hành cũng nguyện ý tham gia, đến chỗ Vân Bình tiên sinh đăng ký lấy số, xem cem mình nguyện ý tham gia hạng mục nào? ”
Triệu Tử Hằng lẩm bẩm: "Vân Bình tiên sinh? Khâu Vân Bình, vị viết sách kia? ”
Một đống người xông tới, che đi tiếng nghi vấn của hắn, cũng bắt hắn đến trước đài.
Một bên boong tàu thiết lập một đài cao, có một vị văn sinh trẻ tuỏi cầm bút hói mở to đôi mắt say mông lung chào hỏi: "Lại đây, đăng ký một chút. "Đại khái chính là vị Vân Bình tiên sinh kia.
Khâu Vân Bình ở trên thuyền say như chết nhiều ngày, giống như vị thần ở ẩn, vừa rồi bị Bách Thập Thất phái người đào từ trong chăn ra kéo lên boong tàu làm việc, vẫn còn ngáp dài dáng vẻ còn say chưa tỉnh, nhìn thấy Bách Thập Thất thì vô cùng bất mãn, từ xa hô một tiếng: "Thập Thất ngươi lại đây. ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro