Chương 15
2024-09-05 11:02:48
Vân Bình tiên sinh ở bên ngoài danh tiếng vang dội, đã sớm thu hoạch được một một đống fanboy fangirl, Triệu Tử Hằng tinh thông ăn uống vui chơi chính là một trong số đó.
Hắn mang đầu óc choáng váng đi báo danh, đợi đến khi biết rõ chuyện thi đấu, thì trợn tròn mắt.
Tào bang hán tử đều kiếm sống ở trên mặt nước, cuộc thi lại nhằm vào các loại lao động trên thuyền, ví dụ như leo cột buồm, ví dụ như xuống sông mò cá, đua thuyền nhỏ hai người, thi mang vật nặng v.v...
Chuyến đi đường dài nhàm chán, chuyện thi thố như này anh em trên thuyền đã chơi quen, mọi người lĩnh biển số rồi tự động tản ra, đi chuẩn bị thi đấu.
Bách Thập Thất an bài Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh Khâu Vân Bình, còn bảo tạp dịch bưng hạt dưa điểm tâm trà nước đến chiêu đãi chàng.
Triệu Tử Hằng sau khi biết rõ nội dung thi đấu chạy tới cáo trạng: "Thập Thất, người thiết lập cuộc thi này đầu óc có vấn đề gì không? Lại còn leo cột buồm, ta là khỉ hay gì? ”
Bách Thập Thất: "..."
Khâu Vân Bình mang vẻ mặt của người từng trải, vui sướng khi người gặp họa nhắc nhở hắn: "Vị công tử này, quy tắc đấu trên thuyền đều do thiếu bang chủ nhà ta đặt ra. ”
Triệu Tử Hằng nghẹn "Không phải... Ta nói này Thập Thất, ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại bày ra những hạng mục kỳ quái này, bình thường lôi đài thi đấu không phải là bắn cung cưỡi ngựa hoặc cầm kỳ thư họa linh tinh hay sao? " Cưỡi ngựa bắn cung tuy rằng không phải lĩnh vực chuyên môn của hắn, nhưng cầm kỳ thư họa hoặc viết vài câu thơ phong hoa tuyết nguyệt thì hắn vẫn rất am hiểu.
Bách Thập Thất: "Thiếu gia, ngươi lại bảo một đám tiều công không biết mấy chữ to so cầm kỳ thư họa với ngươi"
Triệu Tử Hằng: "..."
Triệu Vô Cực đã lật xong điều lệ trận đấu, là một quyển sách viết tay, chẳng những viết rõ những hạng mục hoàn chỉnh, mà quy tắc rõ ràng, thưởng phạt phân minh, chữ viết phóng khoáng không thể kiềm chế, nét chữ cứng cáp.
"Trận đấu được bố trí rất hợp lý." Triệu Vô Cực quanh năm dẫn binh, nhìn nhận vấn đề thì Triệu Tử Hằng không thể so được, không chỉ dừng lại ở mặt ngoài, giống như giám khảo ra đề, liếc mắt một cái đã nhìn thấu điểm mấu chốt của hạng mục, hoàn toàn là thông qua cuộc thi để nâng cao trình độ nghiệp vụ của thuyền công.
"Các trận đấu thực sự là do ngươi thiết lập?" Triệu Vô Cực đối với việc này có hoài nghi, người có thể cùng vị đường đệ không đáng tin cậy này của mình trộn lẫn một chỗ kêu huynh gọi đệ, còn là một tiểu tử vô cùng laud cá, chẳng lẽ thật sự lại có bản lĩnh như vậy?
Bách Thập Thất đối với nghi vấn của hắn lơ đễnh: "Mọi người nhàm chán nên chơi đùa mà thôi, đường huynh không cần phải coi như thật. ”
Khâu Vân Bình lại vô cùng tôn sùng Bách Thập Thất, chứng minh năng lực của nàng: "Thiếu bang chủ nhà ta văn võ song toàn, quyển sách này là do chính tay hắn viết. Hắn lại giải thích: "Ngày thường các công nhân hàu như đều sinh hoạt trên mặt nước, ngoại trừ làm việc thì cực kỳ thích tụ tập đông người uống rượu đánh bạc, năm đầu tiên thiếu bang chủ một mình áp giải tưới lương thực, thấy kỷ luật trên thuyền lỏng lẻo, có người mới đi thuyền một lần kiếm được chút tiền đều thua hết, ngay cả tiền mua đồ về cho vợ con cũng không có, mới chuẩn bị cuộc thi này, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bỏ đi ý niệm tụ tập đánh bạc trong đầu mọi người, nếu có bản lĩnh còn có thể thắng một khoản tiền thưởng không nhỏ. Chuyện này đã làm mấy năm rồi, sao có thể giả? ”
Triệu Vô Cực hiếm khi khen ngợi nàng một câu: "Thật không nhìn ra, Bách thiếu bang chủ lại là một nhân tài. ”
Bách Thập Thất thụ sủng nhược kinh: "Ta không nghe lầm chứ? Đường huynh lại khen ta cơ đấy? " Rồi không biết xấu hổ tiến lại gần: "Nếu không ngài lại khen ta thêm vài câu đi? Rất là dễ nghe. ”
Triệu Tử Hằng nếu khen nàng, hơn phân nửa là chỉ khen ngợi vô nghĩa, nhưng Triệu Vô Cực là ai, chính là nhân vật tích chữ như vàng, tính tình thì cứng đầu, được hắn khen ngợi đúng khó có được.
Triệu Vô Cực rất muốn đập vào mặt nàng, nhưng đối diện với nụ cười sáng lạn của nàng, một hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời như sắp làm mù mắt người, lời nói khắc nghiệt trong bụng nghẹn trở về, kiêu căng nói: "Chữ cũng không tệ. ”
Bách Thập Thất kích động nắm chặt bàn tay to của hắn dùng sức lắc lắc hai cái, hai mắt tỏa sáng: "Tri m! Đường huynh đúng là tri âm của ta! Chờ lát nữa nhìn thấy cha ta, ngài nhất định phải đem những lời này nói cho hắn biết! Ông ấy quanh năm mắng ta viết chữ như bùa bắt ma! ”
Bách Chấn Đình từ nhỏ chưa đọc qua được mấy chữ, trong nhận thức của hắn chữ viết tay hẳn là phải vuông vức ngay ngắn,, vì thế Bách Thập Thất khi còn bé không ít lần bị cha ruột cầm gậy đánh.
Triệu Vô Cực: "... Cũng mạnh hơn bùa bắt ma một chút! ”
Hắn mang đầu óc choáng váng đi báo danh, đợi đến khi biết rõ chuyện thi đấu, thì trợn tròn mắt.
Tào bang hán tử đều kiếm sống ở trên mặt nước, cuộc thi lại nhằm vào các loại lao động trên thuyền, ví dụ như leo cột buồm, ví dụ như xuống sông mò cá, đua thuyền nhỏ hai người, thi mang vật nặng v.v...
Chuyến đi đường dài nhàm chán, chuyện thi thố như này anh em trên thuyền đã chơi quen, mọi người lĩnh biển số rồi tự động tản ra, đi chuẩn bị thi đấu.
Bách Thập Thất an bài Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh Khâu Vân Bình, còn bảo tạp dịch bưng hạt dưa điểm tâm trà nước đến chiêu đãi chàng.
Triệu Tử Hằng sau khi biết rõ nội dung thi đấu chạy tới cáo trạng: "Thập Thất, người thiết lập cuộc thi này đầu óc có vấn đề gì không? Lại còn leo cột buồm, ta là khỉ hay gì? ”
Bách Thập Thất: "..."
Khâu Vân Bình mang vẻ mặt của người từng trải, vui sướng khi người gặp họa nhắc nhở hắn: "Vị công tử này, quy tắc đấu trên thuyền đều do thiếu bang chủ nhà ta đặt ra. ”
Triệu Tử Hằng nghẹn "Không phải... Ta nói này Thập Thất, ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại bày ra những hạng mục kỳ quái này, bình thường lôi đài thi đấu không phải là bắn cung cưỡi ngựa hoặc cầm kỳ thư họa linh tinh hay sao? " Cưỡi ngựa bắn cung tuy rằng không phải lĩnh vực chuyên môn của hắn, nhưng cầm kỳ thư họa hoặc viết vài câu thơ phong hoa tuyết nguyệt thì hắn vẫn rất am hiểu.
Bách Thập Thất: "Thiếu gia, ngươi lại bảo một đám tiều công không biết mấy chữ to so cầm kỳ thư họa với ngươi"
Triệu Tử Hằng: "..."
Triệu Vô Cực đã lật xong điều lệ trận đấu, là một quyển sách viết tay, chẳng những viết rõ những hạng mục hoàn chỉnh, mà quy tắc rõ ràng, thưởng phạt phân minh, chữ viết phóng khoáng không thể kiềm chế, nét chữ cứng cáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trận đấu được bố trí rất hợp lý." Triệu Vô Cực quanh năm dẫn binh, nhìn nhận vấn đề thì Triệu Tử Hằng không thể so được, không chỉ dừng lại ở mặt ngoài, giống như giám khảo ra đề, liếc mắt một cái đã nhìn thấu điểm mấu chốt của hạng mục, hoàn toàn là thông qua cuộc thi để nâng cao trình độ nghiệp vụ của thuyền công.
"Các trận đấu thực sự là do ngươi thiết lập?" Triệu Vô Cực đối với việc này có hoài nghi, người có thể cùng vị đường đệ không đáng tin cậy này của mình trộn lẫn một chỗ kêu huynh gọi đệ, còn là một tiểu tử vô cùng laud cá, chẳng lẽ thật sự lại có bản lĩnh như vậy?
Bách Thập Thất đối với nghi vấn của hắn lơ đễnh: "Mọi người nhàm chán nên chơi đùa mà thôi, đường huynh không cần phải coi như thật. ”
Khâu Vân Bình lại vô cùng tôn sùng Bách Thập Thất, chứng minh năng lực của nàng: "Thiếu bang chủ nhà ta văn võ song toàn, quyển sách này là do chính tay hắn viết. Hắn lại giải thích: "Ngày thường các công nhân hàu như đều sinh hoạt trên mặt nước, ngoại trừ làm việc thì cực kỳ thích tụ tập đông người uống rượu đánh bạc, năm đầu tiên thiếu bang chủ một mình áp giải tưới lương thực, thấy kỷ luật trên thuyền lỏng lẻo, có người mới đi thuyền một lần kiếm được chút tiền đều thua hết, ngay cả tiền mua đồ về cho vợ con cũng không có, mới chuẩn bị cuộc thi này, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bỏ đi ý niệm tụ tập đánh bạc trong đầu mọi người, nếu có bản lĩnh còn có thể thắng một khoản tiền thưởng không nhỏ. Chuyện này đã làm mấy năm rồi, sao có thể giả? ”
Triệu Vô Cực hiếm khi khen ngợi nàng một câu: "Thật không nhìn ra, Bách thiếu bang chủ lại là một nhân tài. ”
Bách Thập Thất thụ sủng nhược kinh: "Ta không nghe lầm chứ? Đường huynh lại khen ta cơ đấy? " Rồi không biết xấu hổ tiến lại gần: "Nếu không ngài lại khen ta thêm vài câu đi? Rất là dễ nghe. ”
Triệu Tử Hằng nếu khen nàng, hơn phân nửa là chỉ khen ngợi vô nghĩa, nhưng Triệu Vô Cực là ai, chính là nhân vật tích chữ như vàng, tính tình thì cứng đầu, được hắn khen ngợi đúng khó có được.
Triệu Vô Cực rất muốn đập vào mặt nàng, nhưng đối diện với nụ cười sáng lạn của nàng, một hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời như sắp làm mù mắt người, lời nói khắc nghiệt trong bụng nghẹn trở về, kiêu căng nói: "Chữ cũng không tệ. ”
Bách Thập Thất kích động nắm chặt bàn tay to của hắn dùng sức lắc lắc hai cái, hai mắt tỏa sáng: "Tri m! Đường huynh đúng là tri âm của ta! Chờ lát nữa nhìn thấy cha ta, ngài nhất định phải đem những lời này nói cho hắn biết! Ông ấy quanh năm mắng ta viết chữ như bùa bắt ma! ”
Bách Chấn Đình từ nhỏ chưa đọc qua được mấy chữ, trong nhận thức của hắn chữ viết tay hẳn là phải vuông vức ngay ngắn,, vì thế Bách Thập Thất khi còn bé không ít lần bị cha ruột cầm gậy đánh.
Triệu Vô Cực: "... Cũng mạnh hơn bùa bắt ma một chút! ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro