Chương 18
2024-09-05 11:02:48
Triệu Vô Cực: "..."
"Đường huynh chưa từng nghiên cứu qua đúng không?" Bách Thập Thất vỗ tay cười to, nội tâm kích động: Mẹ nó muốn lừa gạt quá!
"Lại ví dụ như sau trận chiến Lưu Sa Cốc năm nay, Đại Nguỵ bại trận, nghe nói chiến sự biên cương bình định, không ít tướng sĩ giải giáp quy điền, nhưng đường huynh có nghĩ tới hay không, sau khi những tướng sĩ này trở lại cuộc sống bình thường, có lẽ rất nhiều binh sĩ còn sống sót đã để lại vết thương tâm lý, sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cũng không phải là chuyện phát bạc là có thể giải quyết..." Dưới biểu tình càng ngày càng nghiêm túc của Triệu Vô Cực, Bách Thập Thất chuẩn bị đúng lúc chấm dứt đề tài này: "Cho nên nói tâm lý học là một môn học ít người quan tâm, có vài người sinh bệnh ở thân thể thì cũng có một số người bị thương ở đây. Nàng chỉ vào đầu mình: "Hoặc ở đây." Sờ sờ trái tim, lắc đầu thở dài: "Ai, quá phức tạp, nhất thời sẽ nói không hết. Tử Hằng mấy năm nay vì nghiên cứu tâm lý học, thật sự là một thiếu niên xanh tươi tóc cũng sắp rụng sạch, dung nhan tổn hại, không bằng trước! ”
Triệu Tử Hằng như đang ở trên mây, chỉ nghe được tám chữ phía sau chân thật rõ rạch: "Dung nhan tàn phế, không bằng trước? ”
Bách Thập Thất tiếc hận không thôi: "Không phải sao. ”
Hắn hoảng sợ: "Ta ... Khuôn mặt của ta bị hỏng? " Nhất thời đau đớn vô cùng: "Thập Thất, Giang Tiểu Tiên có thể ghét bỏ ta hay không? " Hắn là một người vô cùng coi trọng nhan sắc, dễ tiếp xúc với mỹ nhân. Có thể kết giao làm bạn với Bách Thập Thất chính là minh chứng rõ ràng.
Bách Thập Thất cắn răng: "Câm miệng lại! Ngươi có bắt được trọng điểm hay không?”
Triệu Vô Cực như có điều suy nghĩ, thế nhưng lại không truy cứu chuyện tâm lý học của Triệu Tử Hằng, Bách Thập Thất âm thầm hoan hô: Qua cửa ải!
Trận đấu leo cột buồm kế tiếp tiến hành rất thuận lợi, hôm nay chỉ là vòng sơ loại, sàng lọc những người kém nhất, ngày mai lại tiến hành vòng hai.
Khâu Vân Bình lắc bút ghi lại tình huống thi đấu, còn phân tâm câu hỏi Bách Thập Thất vụng trộm hỏi: "Thiếu bang chủ, ngươi nói cái gì tâm lý học... Có thực sự thần kỳ như vậy không? ”
Bách Thập Thất lập tức ném nồi: "Chuyện này ta chỉ nghe qua một chút, người học là Tử Hằng, ngươi đi hỏi hắn đi. ”
Khâu Vân Bình dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: Thiếu bang chủ ngài lại ra ngoài lừa gạt người khác!
Có quỷ mới tin ngươi!
Hắn bị Bách Thập Thất lừa gạt không phải là lần đầu tiên, huống hồ Triệu Tử Hằng trong bụng trống trọn, một bộ dạng không khác gì gối đầu thêu hoa, làm sao giống như là người có học thức?
Nhưng mà ánh mắt của Khâu Vân Bình không có lực uy hiếp, Bách Thập Thất không hề có áp lực, cười tủm tỉm tuyên bố: "Nếu vòng loại đầu tiên của thi trèo cột buồm đã kết thúc, hay là mọi người nghỉ ngơi, buổi chiều tiến hành trận đấu thứ hai? ”
Triệu Tử Hằng kinh hồn chưa định, mới dựa vào Bách Thập Thất để lừa gạt Triệu Vô Cực, lại nghe được chuyện buổi chiều lại muốn thi đấu, hận không thể giả vờ đau bụng, nhưng ở trước mặt mọi người báo danh, huống hồ lúc leo cột buồm còn bị Bách Thập Thất cười nhạo có phải là nam nhân hay không, hắn liền chống đỡ tức giận hỏi: "Buổi chiều... Buổi chiều thi cái gì? ”
Khâu Vân Bình yêu tiền như mạng, chỉ cần có thể hố được phí báo danh, thèm vào quản ngươi có bản lĩnh như thế nào, nói: "Chiều nay là thi xuống sông bắt cá. ”
Hai tròng mắt Triệu Tử Hằng đều sắp rơi ra hốc mắt, run rẩy khẽ khẽ: " Xuống sông bắt cá? ”
Khâu Vân Bình thấy thần thái của hắn có chút không đúng, thì hảo tâm an ủi: "Đây chỉ là kênh đào, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đều sẽ buộc dây thừng bên hông, cho dù là không biết bơi thì xuống cũng không sao, nhiều nhất là uống vài ngụm nước sông, bắt không được cá mà thôi. ”
Triệu Tử Hằng: "..." Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Bây giờ ánh mắt hắn nhìn Bách Thập Thất cũng không đúng, trước khi lên thuyền rõ ràng vẫn là hảo huynh đệ tương thân tương ái, hiện giờ... lại như đối thủ thường xuyên âm thầm ngáng chân, bắt đầu hoài nghi đây là hạng mục thi đấu mà Bách Thập Thất nghĩ ra để chuyên môn chỉnh đốn hắn hay không.
"Thập Thất?"
Bách Thập Thất lập tức giải thích ý muốn chưa thỏa đáng của hắn, hô to "Oan uổng": "Chuyện này thật không thể trách ta, là ngươi một lòng một dạ muốn tham gia, ta đã áp lương được vài năm, bởi vì ở trên thuyền nhàm chán, mới tìm chút chuyện để mọi người chơi với ta, Tử Hằng ngươi cũng đừng suy nghĩ lệch lạc!”
Triệu Tử Hằng vẻ mặt buồn bã: "Chơi cái gì không được, lại nhất định phải chơi mấy thứ này? Sao không mang theo mấy mỹ kiều nương gảy đàn hát giải buồn ấy? ”
Bách Thập Thất: ngươi nghĩ ta không muốn à? Ta lúc trước muốn mang theo mấy mỹ kiều nương lên thuyền, cha ta cầm gậy muốn đánh gãy chân ta, ta có thể làm sao bây giờ? Còn gì khác để chơi với một đám hán tử? Cũng không thể để cho bọn họ bôi son trát phấn gảy kéo đàn hát khúc được? Họ sẽ không làm thế! "
Triệu Tử Hằng nghĩ đến cảnh mấy Tào Công cao to đen hôi giả gái đứng trước mắth Bách Thập Thất õng ẹo tạo dáng, thì rùng mình một cái: chọc mù mắt!
“Còn không bằng chính ngươi giả đi cho rồi, tốt xấu gì ngươi kéo nhị hồ cũng không tồi.”
Nàng bi thương "Năm đó ta vừa nạp bốn thiếp thất, ai ai cũng là thiên tư quốc sắc, đàn giỏi hát hay, dáng người cũng là nhất đẳng, một lần áp tải tào lương bắc thượng trở về... Mỹ nhân lại không thấy đâu, cũng không biết bị cha ta đưa đi đâu! Kiều kiều nhi của ta a..." Không thể làm nữ nhân thì thôi, ngay cả nam nhân cũng làm rất không tận hứng, ăn không được chỉ sờ thôi cũng phải chịu sự khống chế, thật không biết nhân sinh còn có thú vui gì.
"Đường huynh chưa từng nghiên cứu qua đúng không?" Bách Thập Thất vỗ tay cười to, nội tâm kích động: Mẹ nó muốn lừa gạt quá!
"Lại ví dụ như sau trận chiến Lưu Sa Cốc năm nay, Đại Nguỵ bại trận, nghe nói chiến sự biên cương bình định, không ít tướng sĩ giải giáp quy điền, nhưng đường huynh có nghĩ tới hay không, sau khi những tướng sĩ này trở lại cuộc sống bình thường, có lẽ rất nhiều binh sĩ còn sống sót đã để lại vết thương tâm lý, sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cũng không phải là chuyện phát bạc là có thể giải quyết..." Dưới biểu tình càng ngày càng nghiêm túc của Triệu Vô Cực, Bách Thập Thất chuẩn bị đúng lúc chấm dứt đề tài này: "Cho nên nói tâm lý học là một môn học ít người quan tâm, có vài người sinh bệnh ở thân thể thì cũng có một số người bị thương ở đây. Nàng chỉ vào đầu mình: "Hoặc ở đây." Sờ sờ trái tim, lắc đầu thở dài: "Ai, quá phức tạp, nhất thời sẽ nói không hết. Tử Hằng mấy năm nay vì nghiên cứu tâm lý học, thật sự là một thiếu niên xanh tươi tóc cũng sắp rụng sạch, dung nhan tổn hại, không bằng trước! ”
Triệu Tử Hằng như đang ở trên mây, chỉ nghe được tám chữ phía sau chân thật rõ rạch: "Dung nhan tàn phế, không bằng trước? ”
Bách Thập Thất tiếc hận không thôi: "Không phải sao. ”
Hắn hoảng sợ: "Ta ... Khuôn mặt của ta bị hỏng? " Nhất thời đau đớn vô cùng: "Thập Thất, Giang Tiểu Tiên có thể ghét bỏ ta hay không? " Hắn là một người vô cùng coi trọng nhan sắc, dễ tiếp xúc với mỹ nhân. Có thể kết giao làm bạn với Bách Thập Thất chính là minh chứng rõ ràng.
Bách Thập Thất cắn răng: "Câm miệng lại! Ngươi có bắt được trọng điểm hay không?”
Triệu Vô Cực như có điều suy nghĩ, thế nhưng lại không truy cứu chuyện tâm lý học của Triệu Tử Hằng, Bách Thập Thất âm thầm hoan hô: Qua cửa ải!
Trận đấu leo cột buồm kế tiếp tiến hành rất thuận lợi, hôm nay chỉ là vòng sơ loại, sàng lọc những người kém nhất, ngày mai lại tiến hành vòng hai.
Khâu Vân Bình lắc bút ghi lại tình huống thi đấu, còn phân tâm câu hỏi Bách Thập Thất vụng trộm hỏi: "Thiếu bang chủ, ngươi nói cái gì tâm lý học... Có thực sự thần kỳ như vậy không? ”
Bách Thập Thất lập tức ném nồi: "Chuyện này ta chỉ nghe qua một chút, người học là Tử Hằng, ngươi đi hỏi hắn đi. ”
Khâu Vân Bình dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: Thiếu bang chủ ngài lại ra ngoài lừa gạt người khác!
Có quỷ mới tin ngươi!
Hắn bị Bách Thập Thất lừa gạt không phải là lần đầu tiên, huống hồ Triệu Tử Hằng trong bụng trống trọn, một bộ dạng không khác gì gối đầu thêu hoa, làm sao giống như là người có học thức?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà ánh mắt của Khâu Vân Bình không có lực uy hiếp, Bách Thập Thất không hề có áp lực, cười tủm tỉm tuyên bố: "Nếu vòng loại đầu tiên của thi trèo cột buồm đã kết thúc, hay là mọi người nghỉ ngơi, buổi chiều tiến hành trận đấu thứ hai? ”
Triệu Tử Hằng kinh hồn chưa định, mới dựa vào Bách Thập Thất để lừa gạt Triệu Vô Cực, lại nghe được chuyện buổi chiều lại muốn thi đấu, hận không thể giả vờ đau bụng, nhưng ở trước mặt mọi người báo danh, huống hồ lúc leo cột buồm còn bị Bách Thập Thất cười nhạo có phải là nam nhân hay không, hắn liền chống đỡ tức giận hỏi: "Buổi chiều... Buổi chiều thi cái gì? ”
Khâu Vân Bình yêu tiền như mạng, chỉ cần có thể hố được phí báo danh, thèm vào quản ngươi có bản lĩnh như thế nào, nói: "Chiều nay là thi xuống sông bắt cá. ”
Hai tròng mắt Triệu Tử Hằng đều sắp rơi ra hốc mắt, run rẩy khẽ khẽ: " Xuống sông bắt cá? ”
Khâu Vân Bình thấy thần thái của hắn có chút không đúng, thì hảo tâm an ủi: "Đây chỉ là kênh đào, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đều sẽ buộc dây thừng bên hông, cho dù là không biết bơi thì xuống cũng không sao, nhiều nhất là uống vài ngụm nước sông, bắt không được cá mà thôi. ”
Triệu Tử Hằng: "..." Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Bây giờ ánh mắt hắn nhìn Bách Thập Thất cũng không đúng, trước khi lên thuyền rõ ràng vẫn là hảo huynh đệ tương thân tương ái, hiện giờ... lại như đối thủ thường xuyên âm thầm ngáng chân, bắt đầu hoài nghi đây là hạng mục thi đấu mà Bách Thập Thất nghĩ ra để chuyên môn chỉnh đốn hắn hay không.
"Thập Thất?"
Bách Thập Thất lập tức giải thích ý muốn chưa thỏa đáng của hắn, hô to "Oan uổng": "Chuyện này thật không thể trách ta, là ngươi một lòng một dạ muốn tham gia, ta đã áp lương được vài năm, bởi vì ở trên thuyền nhàm chán, mới tìm chút chuyện để mọi người chơi với ta, Tử Hằng ngươi cũng đừng suy nghĩ lệch lạc!”
Triệu Tử Hằng vẻ mặt buồn bã: "Chơi cái gì không được, lại nhất định phải chơi mấy thứ này? Sao không mang theo mấy mỹ kiều nương gảy đàn hát giải buồn ấy? ”
Bách Thập Thất: ngươi nghĩ ta không muốn à? Ta lúc trước muốn mang theo mấy mỹ kiều nương lên thuyền, cha ta cầm gậy muốn đánh gãy chân ta, ta có thể làm sao bây giờ? Còn gì khác để chơi với một đám hán tử? Cũng không thể để cho bọn họ bôi son trát phấn gảy kéo đàn hát khúc được? Họ sẽ không làm thế! "
Triệu Tử Hằng nghĩ đến cảnh mấy Tào Công cao to đen hôi giả gái đứng trước mắth Bách Thập Thất õng ẹo tạo dáng, thì rùng mình một cái: chọc mù mắt!
“Còn không bằng chính ngươi giả đi cho rồi, tốt xấu gì ngươi kéo nhị hồ cũng không tồi.”
Nàng bi thương "Năm đó ta vừa nạp bốn thiếp thất, ai ai cũng là thiên tư quốc sắc, đàn giỏi hát hay, dáng người cũng là nhất đẳng, một lần áp tải tào lương bắc thượng trở về... Mỹ nhân lại không thấy đâu, cũng không biết bị cha ta đưa đi đâu! Kiều kiều nhi của ta a..." Không thể làm nữ nhân thì thôi, ngay cả nam nhân cũng làm rất không tận hứng, ăn không được chỉ sờ thôi cũng phải chịu sự khống chế, thật không biết nhân sinh còn có thú vui gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro