Chương 26
2024-09-05 11:02:48
Bách Thập Thất ngồi trên lan can của thuyền lắc lư hai chân ngửa người ra sau cười không khép được miệng, răng nanh như ngọc, sóng cười như rượu, dưới chân là kênh đào, phía sau là boong tàu rộng lớn, Triệu Vô Cực luôn cảm thấy nếu nàng còn cười tiếp nữa thì nhất định sẽ đâm đầu vào trong kênh đào, kiến chàng kinh sợ không thôi, bèn điều khiển xe lăn đến phía sau nàng, nắm chặt cổ tay nàng, sợ nàng không cẩn thận ngã xuống sông.
Hắn nắm chặt, cảm thấy xương cốt trong tay tinh xảo ngoài dự liệu, rất khác với những hán tử bắc địa tráng kiện như trâu trong doanh trại của mình, quả nhiên thân thể người Giang Nam có chút nhược, đừng thấy Bách Thập Thất thân cao gầy, nhưng xương cốt lại có phần nhỏ nhắn thanh tú.
Bách Thập Thất nghi hoặc quay đầu lại: "Đường huynh? ”
Triệu Vô Cực nắm tay nàng không chịu buông ra: "Cẩn thận ngã xuống. ”
Khóe mắt đuôi lông mày của Bách Thập Thất đều là ý cười, đặc biệt khoe khoang: "Không giấu gì đường huynh, lúc ta chưa không biết đi đã ngâm mình trong nước mà chơi đùa, vừa mới biết đi đã bò lên bò xuống ở trên thuyền, cha ta nói kiếp trước ta nhất định là một con cá, từ nhỏ nếu được ở trong nước thì vui vẻ, vớt ra thì khóc, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ngâm mình trong nước, lúc ba tuổi, bơi trong nước so với chạy trên đường còn nhanh hơn, không hề giống với cái loại sợ nước như Tử Hằng.”
Khẩu khí của nàng nhẹ nhàng, chỉ vào Triệu Tử Hằng đang cả kinh khiếp sợ ttong nước: "Đêm nay phải chuẩn bị cho Tử Hằng một chén canh an thần, nhìn xem hắn đã bị dọa thành cái dạng gì rồi. ”
Triệu Vô Cực chậm rãi buông tay ra, vẫn còn có thể cảm giác được xương cổ tay tinh xảo dưới quần áo đơn bạc của nàng, ánh mắt không tự chủ được ngắm eo nàng, hơi cảm thấy kinh ngạc, các nhi lang trong doanh trại cánh tay gầy guộc hay cường tráng đều có, hán tử tráng kiện như trâu cũng có thể nhìn ra sự khác biệt về kích thước giữa vai và eo, nhưng Bách Thập Thất lại có chút kỳ quái, cảm giác kích thước từ trên xuống dưới rất là liền mạch, quả thực giống như là lấy kéo cắt ra, vô cùng bằng phẳng.
Trong lúc nghĩ ngợi, Bách Thập Thất đấy ra từ trong túi tay áo một nắm táo đỏ nhét vào trong tay chàng: "Đường huynh ăn táo. ”
Triệu Vô Cực: "..." Còn chưa từng có ai dám quang minh chính đại nhét đồ ăn vặt cho mình đâu.
Bách Thập Thất nói: "Đường huynh nếm thử xem, đây là do một người bạn của ta ở kinh thành tặng, tổng cộng hai giỏ, nếu huynh thích, thì ta sẽ dặn dò người dưới đưa hai đĩa vào phòng.”
Có lẽ bị mê hoặc bởi sự nhiệt tình của nàng, Triệu Vô Cực không tự chủ được mà cắn một miếng, chàng nói: "Rất ngọt. " Trong lòng nghĩ thầm Bách Thập Thất rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào đây?
Tiểu tử này, từ thế tử vương phủ, xuống đến tiểu thương vô danh tiểu tốt, mỗi khi đến nơi thuyền cập bờ, đều có thể tìm được mấy người quen có giao tình ở địa phương, trên thuyền còn cất giấu một tác gia nổi danh đại giang nam bắc Khâu Vân Bình, quả thực là bằng hữu trải rộng khắp tam giáo cửu lưu.
Hai người cách rất gần, Bách Thập Thất vừa cắn táo chú ý một đám vịt cạn đang chìm nổi trong kênh đào, các hộ vệ ở trong nước đều tương đối trấn định, sặc nước thì phun ra, học bơi chó cũng vô cùng nghiêm túc cố gắng, duy chỉ có Triệu Tử Hằng, hình như lúc rơi xuống sông bị bóng ma tâm lý, ôm cổ một gã tào công không dám buông, hai chân kẹp bên hông tào công không chịu xuống, khiến cho người dạy hắn đỏ bừng mặt, rất là xấu hổ.
Ánh mắt Triệu Vô Cực xẹt qua người Triệu Tử Hằng đang chật vật trong kênh đào, trong lòng khẽ động, một câu thốt ra: "Thập Thất, ngươi có biết thánh thủ Giang Nam Hoàng Hữu Bích không?”
Bách Thập Thất gặm táo nhìn hứng khởi, thuận miệng nói: "Hoàng lão đầu? Hắn quá tệ! ”
Triệu Vô Cực, người ngay cả động đất núi lở trước mắt cũng có thể bất động, nghe được tin tức của Thánh Thủ Giang Nam thì nhịp tim vẫn không thể tránh khỏi tăng lên: " Ngươi biết hắn? ”
Bách Thập Thất quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ: "Đừng nói nữa, khi còn bé mỗi lần ta sinh bệnh, ngoại trừ bắt ta châm cứu, thuốc ta uống cũng đặc biệt đắng, lão đầu này thích nhất là cho ta uống thuốc có một đống hoàng liên. Cũng may ta khỏe mạnh, mấy năm nay không có vấn đề gì lớn. Nàng đối diện với gương mặt khẽ động của Triệu Vô Cực bừng tỉnh đại ngộ: "À à, đường huynh muốn tìm hắn xem chân? ”
Nàng cuối cùng cũng nhớ tới nguyên nhân Triệu Vô Cực xuống Giang Nam: "Lão đầu kia tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng y thuật cũng được. ”
Giang Nam thánh thủ ở trong miệng Bách Thập Thất chính là một lão già không đáng tin cậy?
Triệu Vô Cực thầm nghĩ: Nếu nói không đáng tin cậy, làm gì có ai có thể so sánh với ngươi?
Có lẽ là ở chung lâu, hiện tại chàng nhìn tiểu tử láu cá này cũng thuận mắt rất nhiều.
Hắn nắm chặt, cảm thấy xương cốt trong tay tinh xảo ngoài dự liệu, rất khác với những hán tử bắc địa tráng kiện như trâu trong doanh trại của mình, quả nhiên thân thể người Giang Nam có chút nhược, đừng thấy Bách Thập Thất thân cao gầy, nhưng xương cốt lại có phần nhỏ nhắn thanh tú.
Bách Thập Thất nghi hoặc quay đầu lại: "Đường huynh? ”
Triệu Vô Cực nắm tay nàng không chịu buông ra: "Cẩn thận ngã xuống. ”
Khóe mắt đuôi lông mày của Bách Thập Thất đều là ý cười, đặc biệt khoe khoang: "Không giấu gì đường huynh, lúc ta chưa không biết đi đã ngâm mình trong nước mà chơi đùa, vừa mới biết đi đã bò lên bò xuống ở trên thuyền, cha ta nói kiếp trước ta nhất định là một con cá, từ nhỏ nếu được ở trong nước thì vui vẻ, vớt ra thì khóc, hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ngâm mình trong nước, lúc ba tuổi, bơi trong nước so với chạy trên đường còn nhanh hơn, không hề giống với cái loại sợ nước như Tử Hằng.”
Khẩu khí của nàng nhẹ nhàng, chỉ vào Triệu Tử Hằng đang cả kinh khiếp sợ ttong nước: "Đêm nay phải chuẩn bị cho Tử Hằng một chén canh an thần, nhìn xem hắn đã bị dọa thành cái dạng gì rồi. ”
Triệu Vô Cực chậm rãi buông tay ra, vẫn còn có thể cảm giác được xương cổ tay tinh xảo dưới quần áo đơn bạc của nàng, ánh mắt không tự chủ được ngắm eo nàng, hơi cảm thấy kinh ngạc, các nhi lang trong doanh trại cánh tay gầy guộc hay cường tráng đều có, hán tử tráng kiện như trâu cũng có thể nhìn ra sự khác biệt về kích thước giữa vai và eo, nhưng Bách Thập Thất lại có chút kỳ quái, cảm giác kích thước từ trên xuống dưới rất là liền mạch, quả thực giống như là lấy kéo cắt ra, vô cùng bằng phẳng.
Trong lúc nghĩ ngợi, Bách Thập Thất đấy ra từ trong túi tay áo một nắm táo đỏ nhét vào trong tay chàng: "Đường huynh ăn táo. ”
Triệu Vô Cực: "..." Còn chưa từng có ai dám quang minh chính đại nhét đồ ăn vặt cho mình đâu.
Bách Thập Thất nói: "Đường huynh nếm thử xem, đây là do một người bạn của ta ở kinh thành tặng, tổng cộng hai giỏ, nếu huynh thích, thì ta sẽ dặn dò người dưới đưa hai đĩa vào phòng.”
Có lẽ bị mê hoặc bởi sự nhiệt tình của nàng, Triệu Vô Cực không tự chủ được mà cắn một miếng, chàng nói: "Rất ngọt. " Trong lòng nghĩ thầm Bách Thập Thất rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu tử này, từ thế tử vương phủ, xuống đến tiểu thương vô danh tiểu tốt, mỗi khi đến nơi thuyền cập bờ, đều có thể tìm được mấy người quen có giao tình ở địa phương, trên thuyền còn cất giấu một tác gia nổi danh đại giang nam bắc Khâu Vân Bình, quả thực là bằng hữu trải rộng khắp tam giáo cửu lưu.
Hai người cách rất gần, Bách Thập Thất vừa cắn táo chú ý một đám vịt cạn đang chìm nổi trong kênh đào, các hộ vệ ở trong nước đều tương đối trấn định, sặc nước thì phun ra, học bơi chó cũng vô cùng nghiêm túc cố gắng, duy chỉ có Triệu Tử Hằng, hình như lúc rơi xuống sông bị bóng ma tâm lý, ôm cổ một gã tào công không dám buông, hai chân kẹp bên hông tào công không chịu xuống, khiến cho người dạy hắn đỏ bừng mặt, rất là xấu hổ.
Ánh mắt Triệu Vô Cực xẹt qua người Triệu Tử Hằng đang chật vật trong kênh đào, trong lòng khẽ động, một câu thốt ra: "Thập Thất, ngươi có biết thánh thủ Giang Nam Hoàng Hữu Bích không?”
Bách Thập Thất gặm táo nhìn hứng khởi, thuận miệng nói: "Hoàng lão đầu? Hắn quá tệ! ”
Triệu Vô Cực, người ngay cả động đất núi lở trước mắt cũng có thể bất động, nghe được tin tức của Thánh Thủ Giang Nam thì nhịp tim vẫn không thể tránh khỏi tăng lên: " Ngươi biết hắn? ”
Bách Thập Thất quay đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ: "Đừng nói nữa, khi còn bé mỗi lần ta sinh bệnh, ngoại trừ bắt ta châm cứu, thuốc ta uống cũng đặc biệt đắng, lão đầu này thích nhất là cho ta uống thuốc có một đống hoàng liên. Cũng may ta khỏe mạnh, mấy năm nay không có vấn đề gì lớn. Nàng đối diện với gương mặt khẽ động của Triệu Vô Cực bừng tỉnh đại ngộ: "À à, đường huynh muốn tìm hắn xem chân? ”
Nàng cuối cùng cũng nhớ tới nguyên nhân Triệu Vô Cực xuống Giang Nam: "Lão đầu kia tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng y thuật cũng được. ”
Giang Nam thánh thủ ở trong miệng Bách Thập Thất chính là một lão già không đáng tin cậy?
Triệu Vô Cực thầm nghĩ: Nếu nói không đáng tin cậy, làm gì có ai có thể so sánh với ngươi?
Có lẽ là ở chung lâu, hiện tại chàng nhìn tiểu tử láu cá này cũng thuận mắt rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro