Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh

Chương 31

2024-09-05 11:02:48

Văn Thao đang ở trong nhà vắt chân chờ tân nhân vào cửa, trong tiền sảnh còn có một đám hồ bằng cẩu hữu tuổi tác tương tự cũng đang chờ chúc mừng hắn, còn có Tứ di nãi nãi từ Tô Châu cùng tới càng hận không thể duỗi dài cổ muốn nhìn xem rốt cuộc nhan sắc của người mới như thế nào.

Văn Thao thân là thiếu bang chủ Diêm bang, đi tới đâu cũng có một đám nhi lang trẻ tuổi nịnh nọt, duy chỉ có Bách Thập Thất của Tào Bang là khó đối phó, hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, Bách Chấn Đình và Văn Bảo dù là trưởng bối cũng không thể làm gì được.

Có thiếu niên từng được nghe Tống Tứ nương tử kể chuyện góp vui: "Văn huynh thật sự là diễm phúc không cạn, Tống tứ nương tử kia chẳng những đầy một bụng chuyện xưa, còn biết đọc sách biết chữ, dung mạo thượng đẳng, hôm nay huynh đệ chúng ta tất phải chúc mừng Văn huynh có được giai nhân! ”

Văn Thao đắc ý cười to, dẫn đầu nâng chén: "Nào nào, tiểu gia ta mỗi ngày đều làm tân lang, nạp thiếp có gì là lạ, trước tiên uống một chén đã. ”

Mọi người đang giơ ly rượu lên để cổ động, chợt có một hán tử vọt vào từ bên ngoài, bên hông còn buộc lụa đỏ, mặc trang phục này là thuộc hạ hôm nay đi Tống gia đón dâu, mặt đầy vẻ kinh hoàng, vừa vào cửa đã la lên: "Thiếu bang chủ không tốt, có người cướp dâu! ”

Văn Thao giận dữ, ném chén rượu trong tay, đứng lên, chiều cao tương đương Triệu Vô Cực, phía dưới lớp quần áo mỏng manh lộ ra thân hinhg cường tráng, da màu mật ong, hai hàng lông mày rậm toát lên vẻ anh khí bừng bừng, chất vấn thuộc hạ về báo tin: "Tên khốn nào dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử? ”

Hán tử báo tin thấy sắc mặt giận dữ của hắn thì chậm chạp không dám hé răng, hắn nhất thời nhớ lại.

"Bách Thập Thất đã trở lại?"

Hán tử điên cuồng gật đầu, chức năng nói chuyện trong nháy mắt khôi phục: "Hắn chẳng những trở về, còn... Còn đánh Hỗ tam ca, ngăn ở giữa đường không cho đội ngũ đón dâu qua, còn bảo thiếu bang chủ tự mình đến lãnh người..."

Văn Thao cười lạnh: "Lập tức chuẩn bị ngựa. ”

Những nhi lang còn lại đến chúc mừng cũng đều biết Bách Thập Thất, nghe nói hỗn thế ma vương này đã trở lại, mồm năm miệng mười: "Văn huynh, chúng ta cũng đi, thay ngươi phô trương thanh thế. ”

"Chỉ là, Bách Thập Thất cũng làm loạn quá rồi, Tống gia thu một khoản tiền chuộc thân lớn, cũng không thể ném đá trên sông..."

Góp vui có, cố gắng thêm củi đốt lửa cũng có, không thiếu người e sợ thiên hạ không loạn, ước gì hai tên này cãi nhau to.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người dưới tay dắt ngựa tới, Văn Thao sắc mặt lạnh lùng xoay người nhảy lên, hai chân kẹp bụng ngựa xông ra ngoài, phía sau có người cười cười nghị luận: " Lần này Văn huynh xem ra tức giận không nhẹ. ”

Cũng có người biết nội tình lắc đầu: "Chỉ sợ tức giận không nhẹ chính là Bách Thập Thất chứ không phải Văn huynh, nghe nói Bách Thập Thất rất tốt với Tống Tứ nương tử, mỗi lần đến Hoài An nhất định phải chạy tới Tống gia, nếu như không phải Bách bang chủ dùng thủ đoạn lôi đình đè ép, nói không chừng người đã sớm được mang vào Bách phủ Tô Châu làm di nãi nãi rồi. Hắn mới từ kinh thành trở về, nghe nói nữ nhân mình yêu thích muốn thành thân, không phát điên lên mới là lạ! ”

Văn Thao từ xa đã nhìn thấy Bách Thập Thất ngồi lên một thứ kỳ quái, Dư Tứ khom lưng đứng ở một bên, hận không thể đem cong lưng thành một con tôm khuyên nhủ: "Thiếu bang chủ, chuyện này chúng ta không chiếm lý, không bằng trở về đi? ”

Bách Thập Thất dường như không nghe thấy, lúc hắn cưỡi ngựa đến gần, tức giận đến mức thiếu chút nữa nổ phổi.

Hỗ Hiến mặt mũi bầm dập, tứ chi chống trên mặt đất, trên người đắp một tấm chăn, Bách Thập Thất ngồi trên lưng hắn, trong tay đùa nghịch một con dao nhỏ, thỉnh thoảng còn khoa múa chân với Hỗ Hiến đang quỳ "Hỗ Tam, muốn oán thì oán bản thân ngươi, đi theo một chủ tử không đàng hoàng, chọc ai không chọc lại muốn đến cướp nữ nhân của tiểu gia. Ngươi hẳn là biết phải không? Một đao từ vị trí này xẹt qua, máu chảy ra ba trượng, cái mệnh nhỏ này của ngươi liền xong! ”

Hỗ Hiến cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo trên cổ, nhịn không được run rẩy.

Đám hán tử Diêm Bang tới đón dâu đều đứng từ xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai có thể ngờ được Bách thiếu bang chủ lại hỗn đản thành như vậy? Không thèm nói hai lời kéo Hỗ Hiến xuống ngựa đánh cho một trận, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại kịp muốn cứu người, nàng đã lấy chủy thủ ra kề vào cổ Hỗ Hiến, buộc mọi người lui về phía sau.

Tròng mắt Văn Thao đỏ bừng: "Bách Thập Thất, ngươi đừng có khinh người quá đáng! ”

Bách Thập Thất không chút để ý, đùa giỡn với con dao nhỏ trên tay "Hai bên như nhau. ngươi không phải là cũng chờ đến ngày này hay sao? ”

Văn Thao vốn có tâm tính kế, nếu không trong thành Hoài An có bao nhiêu nữ kỹ có nhan nghệ song tuyệt, hắn cần gì phải nhìn chằm chằm vào Tống tứ nương tử? Bị Bách Thập Thất vạch trần cũng giả vờ nghe không thấy, tức giận mắng: "Ngươi nếu thật sự muốn Tứ nương tử, không cần tranh giành với ta, gọi ta một tiếng ca ca, ta lập tức hai tay dâng lên cho ngươi, đánh tùy tùng của ta ngay trên đường, chẳng lẽ muốn trở mặt? ”

" Lời này là sự thật?” Bách Thập Thất thu đao, vỗ vỗ mặt Hỗ Hiến, fay dính đầy mồ hôi dầu, ghét bỏ cọ vài cái lên quần áo hắn, đứng dậy đá hắn hai cước: "Chủ tử của ngươi tới rồi, đi đi! ”

Hỗ Tam như được đại xá, lăn lộn xông tới trước mặt Văn Thao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh

Số ký tự: 0