Chương 33
2024-09-05 11:02:48
Bách Thập Thất biết rõ phía trước là hố, nhưng lại chỉ có thể nhận mệnh nhảy xuống, tránh tay hắn xoay người lên ngựa: "Văn đại ca, ngươi có lẽ còn phải chuẩn bị theo ta trở về Tô Châu, tận mắt nhìn xem cha ta làm thế nào để đánh gãy chân ta? ”
Sắc mặt Văn Thao biến đổi cực nhanh, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm mọi người hoài nghi hắn căn bản không có tâm tư cưới Tống tứ nương tử: "Ở chỗ nào? Ta cũng đã lâu không gặp Bách thúc, đúng lúc đưa một đôi tân nhân trở về, thuận tiện thăm lão nhân gia hắn một chút! ", hắn ôm ngực giả bộ đau đớn: "Ta vừa mất bạc vừa mất mỹ nhân, ngươi còn không cho ta xem kịch vui để bù vào? ”
Bách Thập Thất thật muốn đập vào mặt hắn, từ nhỏ đến lớn, tiết mục yêu thích nhất của tên này mới không phải là nghe chuyện xưa xem kịch gì đó, mà là cảnh cha con Bách gia gà bay chó sủa!
Đội ngũ rước dâu một lần nữa xuất phát, vẫn đi về phía Văn trạch như cũ, nhưng tân lang đã đổi thành người khác.
Đội ngũ đón dâu đến Văn trạch, Bách Thập Thất xuống ngựa nhưng lại đứng bất động ở cửa.
Văn Thao kích nàng: "Bách thiếu bang chủ, ngươi không phải là nam nhân đỉnh thiên lập địa dám làm dám chịu sao? Ngay cả nạp thiếp cũng không dám? ”
Bách Thập Thất: "Văn thiếu bang chủ, ngươi muốn làm một tên hỗn đản cưỡng đoạt dân nữ, tiểu nương tử nhà người ta không nguyện ý thì trói lại mang về cũng được, nhưng ta không giống ngươi, giữa nam nữ chú ý ngươi tình ta nguyện, cưỡng ép thành thân không nói ta không muốn, cho dù là vậy thì Tống tứ nương tử cũng chưa chắc đã nguyện ý.”
Văn Thao: "Cái này đơn giản, hỏi tân nương là biết ngay? ”
Hắn xoay người đi vài bước đến bên cạnh kiệu, nhấc rèm kiệu lên, kéo khăn tay nhét trong miệng Tống Tứ nương tử ra, còn thuận thế cởi luôn dây thừng, giả bộ hòa ái dễ gần: "Tứ nương tử, Thập Thất đã trở lại, hôm nay ở trước mặt mọi người đây,ngươi tự mình chọn tân lang, ngươi chọn ta hay là chọn Thập Thất? ”
Đám hạ khách đi ra để xem náo nhiệt, vừa mới đến cửa lớn Văn trạch thì nhìn ngó xung quanh, cho rằng đã bỏ lỡ trò hay, ai ngờ Văn Thao thật biết thức thời, dựng luôn sân khấu ở trước cửa nhà.
Xe ngựa của Tào bang mang theo huynh đệ Triệu thị và Khâu Vân Bình cũng theo sát tới, Triệu Tử Hằng vén rèm lên thỉnh giáo: "Vân Bình tiên sinh, ngươi cảm thấy vị Tống tứ nương tử này sẽ nhìn trúng vị nào? ”
Khâu Vân Bình bị Triệu Tử Hằng nắm chặt không buông, chỉ có thể nói một câu thành thật: "Thiếu bang chủ hôm nay sợ là khó mà thoát thân. ”
Triệu Tử Hằng nghe ra ý trong lời nói: "Ngươi là nói... Tống Tứ nương tử nhìn trúng Thập Thất? ”
Khâu Vân Bình: "Thiếp có ý nhưng chàng vô tình! " Hắn rất ưu thương: " Ở Tô Châu, các tiểu nương tử thích thiếu bang chủ nhiều lắm, cũng không hiếm gì một người này. ”
Bao nhiêu tiểu nương tử muốn bước vào đại môn Bách gia nhưng ngại gia pháp của Bách bang chủ nghiêm khắc, chỉ có thể chùn bước.
Triệu Vô Cực cảm thấy thú vị: "Vậy xem ra bữa tiệc hôm nay chúng ta nhất định phải ăn rồi. "Bách Thập Thất bất hảo như vậy, không ngờ cũng có lúc rơi vào hố của người khác.
Tống Tứ nương tử tối hôm qua đã bị trói, sáng nay lúc thay hỉ phục mới được cởi ra một lúc, sau khi bị bốn bà tử mạnh mẽ áp giải trang điểm xong thì bị trói lại, giờ phút này xoa xoa hai tay đứng chết lặng, đôi mắt ngấn lệ chăm chú nhìn Bách Thập Thất, nước mắt không ngừng: "Thập Thất Lang, nô gia ngày ngày ngóng trông đêm, chỉ mong ngài trở về..."
Bách Thập Thất không tự chủ được lui về phía sau hai bước, cảm thấy cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống, bị Văn Thao từ ngăn lại sau lưng, tựa tiếu phi tiếu: "Thập Thất, ngươi nếu không cưới thì cứ để ta chờ vào động phòng! "Hắn lấy từ trong ngực một tờ khế ước mở ra, ở trước mặt nàng vung vẩy.
Bách Thập Thất nhìn chằm chằm vào khế ước bán thân của Tống Tứ nương tử nghiến răng nghiến lợi: "Thứ này ngươi khi nào thì đưa cho ta? "Tất nhiên Văn Thao còn có hậu chiêu.
Văn Thao rất sảng khoái: "Sau đêm động phòng hoa chúc. ”
Bách Thập Thất nghiến răng nhìn chằm chằm hắn: "Văn Thao, tương lai của chúng ta còn dài đấy. ”
Văn Thao honhf như đã sớm đoán được những lời này của nàng, mặt đầy ý cười đáp ứng: "Chúng ta... Tương lai còn dài! ”
Một đám tân khách xem náo nhiệt ở cửa nhao nhao chúc mừng nàng, Tống Tứ nương tử được che đầu đỡ ra từ trong kiệu hoa, Hỉ Nương đỡ nàng đi vào từ cửa phụ, Bách Thập Thất đã nghĩ thông suốt, chắp tay cảm tạ đám nhi lang ồn ào này "Nếu Văn đại ca đã chuẩn bị xong, hôm nay ta cũng đa tạ đại gia đã cổ vũ.”
Trong đám nhi lang này cũng có người quen biết nàng, khó tránh khỏi càng muốn góp vui, tiến lên nói: "Thập Thất, Văn huynh chắp tay đưa người, có thể thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu coi trọng vị huynh đệ này, chúng ta đều hâm mộ chết! ”
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh hai người vì Tống Tứ nương tử mà đánh nhau, ai ngờ lúc Văn Thao đi thì khí thế ngút trời, lúc về lại vừa mất mỹ nhân vừa phải đãi tiệc, quả thực khiến người ta không hiểu.
Bách Thập Thất thầm nghĩ: Ngươi hâm mộ thì đưa cho ngươi nhé.
Sắc mặt Văn Thao biến đổi cực nhanh, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm mọi người hoài nghi hắn căn bản không có tâm tư cưới Tống tứ nương tử: "Ở chỗ nào? Ta cũng đã lâu không gặp Bách thúc, đúng lúc đưa một đôi tân nhân trở về, thuận tiện thăm lão nhân gia hắn một chút! ", hắn ôm ngực giả bộ đau đớn: "Ta vừa mất bạc vừa mất mỹ nhân, ngươi còn không cho ta xem kịch vui để bù vào? ”
Bách Thập Thất thật muốn đập vào mặt hắn, từ nhỏ đến lớn, tiết mục yêu thích nhất của tên này mới không phải là nghe chuyện xưa xem kịch gì đó, mà là cảnh cha con Bách gia gà bay chó sủa!
Đội ngũ rước dâu một lần nữa xuất phát, vẫn đi về phía Văn trạch như cũ, nhưng tân lang đã đổi thành người khác.
Đội ngũ đón dâu đến Văn trạch, Bách Thập Thất xuống ngựa nhưng lại đứng bất động ở cửa.
Văn Thao kích nàng: "Bách thiếu bang chủ, ngươi không phải là nam nhân đỉnh thiên lập địa dám làm dám chịu sao? Ngay cả nạp thiếp cũng không dám? ”
Bách Thập Thất: "Văn thiếu bang chủ, ngươi muốn làm một tên hỗn đản cưỡng đoạt dân nữ, tiểu nương tử nhà người ta không nguyện ý thì trói lại mang về cũng được, nhưng ta không giống ngươi, giữa nam nữ chú ý ngươi tình ta nguyện, cưỡng ép thành thân không nói ta không muốn, cho dù là vậy thì Tống tứ nương tử cũng chưa chắc đã nguyện ý.”
Văn Thao: "Cái này đơn giản, hỏi tân nương là biết ngay? ”
Hắn xoay người đi vài bước đến bên cạnh kiệu, nhấc rèm kiệu lên, kéo khăn tay nhét trong miệng Tống Tứ nương tử ra, còn thuận thế cởi luôn dây thừng, giả bộ hòa ái dễ gần: "Tứ nương tử, Thập Thất đã trở lại, hôm nay ở trước mặt mọi người đây,ngươi tự mình chọn tân lang, ngươi chọn ta hay là chọn Thập Thất? ”
Đám hạ khách đi ra để xem náo nhiệt, vừa mới đến cửa lớn Văn trạch thì nhìn ngó xung quanh, cho rằng đã bỏ lỡ trò hay, ai ngờ Văn Thao thật biết thức thời, dựng luôn sân khấu ở trước cửa nhà.
Xe ngựa của Tào bang mang theo huynh đệ Triệu thị và Khâu Vân Bình cũng theo sát tới, Triệu Tử Hằng vén rèm lên thỉnh giáo: "Vân Bình tiên sinh, ngươi cảm thấy vị Tống tứ nương tử này sẽ nhìn trúng vị nào? ”
Khâu Vân Bình bị Triệu Tử Hằng nắm chặt không buông, chỉ có thể nói một câu thành thật: "Thiếu bang chủ hôm nay sợ là khó mà thoát thân. ”
Triệu Tử Hằng nghe ra ý trong lời nói: "Ngươi là nói... Tống Tứ nương tử nhìn trúng Thập Thất? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu Vân Bình: "Thiếp có ý nhưng chàng vô tình! " Hắn rất ưu thương: " Ở Tô Châu, các tiểu nương tử thích thiếu bang chủ nhiều lắm, cũng không hiếm gì một người này. ”
Bao nhiêu tiểu nương tử muốn bước vào đại môn Bách gia nhưng ngại gia pháp của Bách bang chủ nghiêm khắc, chỉ có thể chùn bước.
Triệu Vô Cực cảm thấy thú vị: "Vậy xem ra bữa tiệc hôm nay chúng ta nhất định phải ăn rồi. "Bách Thập Thất bất hảo như vậy, không ngờ cũng có lúc rơi vào hố của người khác.
Tống Tứ nương tử tối hôm qua đã bị trói, sáng nay lúc thay hỉ phục mới được cởi ra một lúc, sau khi bị bốn bà tử mạnh mẽ áp giải trang điểm xong thì bị trói lại, giờ phút này xoa xoa hai tay đứng chết lặng, đôi mắt ngấn lệ chăm chú nhìn Bách Thập Thất, nước mắt không ngừng: "Thập Thất Lang, nô gia ngày ngày ngóng trông đêm, chỉ mong ngài trở về..."
Bách Thập Thất không tự chủ được lui về phía sau hai bước, cảm thấy cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống, bị Văn Thao từ ngăn lại sau lưng, tựa tiếu phi tiếu: "Thập Thất, ngươi nếu không cưới thì cứ để ta chờ vào động phòng! "Hắn lấy từ trong ngực một tờ khế ước mở ra, ở trước mặt nàng vung vẩy.
Bách Thập Thất nhìn chằm chằm vào khế ước bán thân của Tống Tứ nương tử nghiến răng nghiến lợi: "Thứ này ngươi khi nào thì đưa cho ta? "Tất nhiên Văn Thao còn có hậu chiêu.
Văn Thao rất sảng khoái: "Sau đêm động phòng hoa chúc. ”
Bách Thập Thất nghiến răng nhìn chằm chằm hắn: "Văn Thao, tương lai của chúng ta còn dài đấy. ”
Văn Thao honhf như đã sớm đoán được những lời này của nàng, mặt đầy ý cười đáp ứng: "Chúng ta... Tương lai còn dài! ”
Một đám tân khách xem náo nhiệt ở cửa nhao nhao chúc mừng nàng, Tống Tứ nương tử được che đầu đỡ ra từ trong kiệu hoa, Hỉ Nương đỡ nàng đi vào từ cửa phụ, Bách Thập Thất đã nghĩ thông suốt, chắp tay cảm tạ đám nhi lang ồn ào này "Nếu Văn đại ca đã chuẩn bị xong, hôm nay ta cũng đa tạ đại gia đã cổ vũ.”
Trong đám nhi lang này cũng có người quen biết nàng, khó tránh khỏi càng muốn góp vui, tiến lên nói: "Thập Thất, Văn huynh chắp tay đưa người, có thể thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu coi trọng vị huynh đệ này, chúng ta đều hâm mộ chết! ”
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh hai người vì Tống Tứ nương tử mà đánh nhau, ai ngờ lúc Văn Thao đi thì khí thế ngút trời, lúc về lại vừa mất mỹ nhân vừa phải đãi tiệc, quả thực khiến người ta không hiểu.
Bách Thập Thất thầm nghĩ: Ngươi hâm mộ thì đưa cho ngươi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro