Chương 35
2024-09-05 11:02:48
Các nhạc kỹ trong sảnh đường đã sớm bị đuổi đi, Văn Thao phân phó quản gia mang theo một đám tôi tớ đưa người về phòng khách nghỉ ngơi, chính hắn thì mang theo một vò rượu ngồi trước mặt Bách Thập Thất, gõ gõ bàn: "Bách Thập Thất, tỉnh dậy. ”
Ánh mắt Bách Thập Thất mờ mịt quay đầu nhìn hắn, cố gắng bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, không chút khách khí vỗ một cái, khẩu khí khiêu khích: "Tên khốn kiếp, lại muốn đánh nhau có phải hay không? ”
Văn Thao kéo móng vuốt đang đập loạn xạ của nàng xuống, thăm dò hỏi: "Hôm nay không đánh nhau với ngươi, ngươi còn có thể uống được không? ”
Bách Thập Thất: "Sợ ngươi thì ta là cháu trai!l của ngươi. Tiếp tục uống đi! " Rồi nàng nhấc bình rượu lên... đổ tất cả lên đầu Văn Thao.
Văn Thao cười xấu xa... Đổ nửa vò rượu trên bàn lên đầu nàng, còn giả vờ lo lắng: "Ôi, người ngươi ướt hết rồi, ta mang ngươi đi thay quần áo nhé? ”
Đầu óc Bách Thập Thất choáng váng, vẫn biết Văn Thao kiểu gì cũng có ý định xấu gì đó, tàn nhẫn đẩy hắn: " Cút sang một bên, ngươi đang chờ xem tiểu gia bị chê cười có đúng không? " Nàng đứng dậy giẫm lên ghế đẩu, tím cổ áo Văn Thao phun ra mọt hơi toàn mùi rượu hỏi: "Nói, ngươi đưa ta ... Vị khách của ta đi đâu rồi? ”
Văn Thao hai mắt híp lại, lộ ra một chút nguy hiểm, nhưng rất nhanh đã thu lại: "Khách nhân nào? ”
"Ngồi... Xe lăn. ”
"Đừng lo lắng, ca ca ta luôn hiếu khách, vị khách quý đó đã được đưa đến phòng khách nghỉ ngơi."
Đầu lưỡi Bách Thập Thất rối loạn thúc giục hắn: "Mang... Đưa ta đến gặp hắn. ”
Ngón tay Văn Thao như vô tình mà lướt qua gò má ửng hồng nhạt sau khi uống rượu của nàng, ánh mắt lại đảo qua môi nàng: "Sắc trời đã tối, ngươi tìm hắn có chuyện gì? ”
Đầu óc Bách Thập Thất choáng váng, túm lấy vạt áo Văn Thao không buông: "Ta muốn gặp hắn! Gặp hắn.”
Văn Thao: "Thay quần áo trước được không? ”
Bách Thập Thất: "Không muốn! ”
Triệu Vô Cực đã rửa mặt xong, tóc xõa ra, mặc trung y ngồi trên xe lăn đọc sách, cửa phòng có tiếng gõ vang lên, nếu như không phải Thư Trường Phong ngăn ở cửa, không chừng Bách Thập Thất đã xông vào luôn rồi.
Thư Trường Phong chưa từng thấy qua tên nào to gan lớn mật như vậy.
" Bách thiếu bang chủ, trời đã tối, chủ tử nhà ta đã nghỉ ngơi rồi, không bằng ngày mai lại đến?"
"Nói bậy, nói bậy! ngươi ...... ngươi ngăn cản không cho ta gặp đường huynh, là đạo lý gì? ”
Logic của người say rượu còn rất mạnh: "Chẳng lẽ trong phòng đường huynh... Giấu mỹ nhân? ”
Thư Trường Phong: "..."
Văn Thao bị nàng kéo đến, nhiều lần muốn dỗ nàng vào tân phòng, không nghĩ tới người này sau khi say rượu lại chỉ một lòng một dạ nhớ thương muốn tìm "đường huynh", hắn không thể không tò mò lai lịch của vị "đường huynh" ngôi trên xe lăn kia.
"Thập Thất, Tân nương từ còn đang chờ ngươi đấy, hay là chúng ta trở về đi?" Chưa nghe nói Bách gia còn có họ hàng nào.
Bách Thập Thất đập cửa không được, bắt đầu đá, ngay khi nàng chuẩn bị đã hỏng cách cửa thì cửa phòng không hề báo trước mở ra từ bên trong, Triệu Vô Cực ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không đề phòng bị nàng đụng đầu tới, người đầy mùi rượu đập vào trong ngực chàng, ngẩng đầu lộ ra nụ cười của kẻ say rượu không đứng đắn, nói: "Đường... đường huynh, ta sẽ ở với ngươi. ”
Triệu Vô Cực cúi đầu quan sát khuôn mặt tươi cười say xỉn trước mắt, nhíu mày: "Uống say thì trở về nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến nơi này làm loạn cái gì? ”
Văn Thao sải bước tiến vào, kéo cổ áo sau của nàng: "Huynh đài nói rất đúng, để ta dẫn hắn trở về. " Không nghĩ tới Bách Thập Thất giống như bạch tuộc tám chân ôm chặt eo Triệu Vô Cực chơi xấu: "Đêm nay... Đêm nay tôi muốn cùng đường huynh thắp nến tâm sự suốt đêm.”
Triệu Vô Cực chưa từng thấy qua bộ dáng vô lại đến cực điểm của Bách Thập Thất, ngày thường chỉ cần nghe thấy lời dạy dỗ của mình đã hận không thể nhượng bộ lui binh, hôm nay lại thân cận một cách kỳ lạ, huống hồ giữa nàng và Văn Thao có chút kỳ quái, uống say không chịu nghỉ ngơi, lại chạy tới tìm chàng, thấy Văn Thao có vẻ như lại muốn kéo nàng đi, trong lòng cũng có hoài nghi, dứt khoát nói: "Không cần nói đạo lý với một tên say rượu, Văn thiếu bang chủ cứ đi nghỉ ngơi, chờ Thập Thất thanh tỉnh rồi nói sau. ”
Văn Thao giả vờ nói: "Huynh đài là khách quý, không thể để huynh đài chiếu cố Thập Thất, chi bằng giờ ta mang hắn trở về, ngày mai lại bảo hắn đến bồi tội. ”
Bách Thập Thất vùi đầu vào trong ngực Triệu Vô Cực, chóp mũi ngửi thấy một mùi gỗ thông nhàn nhạt, đầu óc càng thêm mê man, mở miệng đuổi người: "Ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ... Đừng trì hoãn huynh đệ ta tâm sự. ”
Thư Trường Phong: "Văn thiếu bang chủ mời. ”
Văn Thao tính kế thất bại, thấy Bách Thập Thất chết trong ngực nam nhân kia, trong bóng tối lại xuất hiện bốn gã hộ vệ mời hắn rời đi, chỉ có thể bỏ qua, thái độ ngược lại vẫn khách khí trước sau như một: "Thập Thất say, vậy thì làm phiền huynh đài chiếu cố, chờ hắn tỉnh rượu rồi nói sau. ”
Cửa phòng bị đóng lại, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều đi rồi, có thể buông ra rồi chứ? ”
Ánh mắt Bách Thập Thất mờ mịt quay đầu nhìn hắn, cố gắng bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, không chút khách khí vỗ một cái, khẩu khí khiêu khích: "Tên khốn kiếp, lại muốn đánh nhau có phải hay không? ”
Văn Thao kéo móng vuốt đang đập loạn xạ của nàng xuống, thăm dò hỏi: "Hôm nay không đánh nhau với ngươi, ngươi còn có thể uống được không? ”
Bách Thập Thất: "Sợ ngươi thì ta là cháu trai!l của ngươi. Tiếp tục uống đi! " Rồi nàng nhấc bình rượu lên... đổ tất cả lên đầu Văn Thao.
Văn Thao cười xấu xa... Đổ nửa vò rượu trên bàn lên đầu nàng, còn giả vờ lo lắng: "Ôi, người ngươi ướt hết rồi, ta mang ngươi đi thay quần áo nhé? ”
Đầu óc Bách Thập Thất choáng váng, vẫn biết Văn Thao kiểu gì cũng có ý định xấu gì đó, tàn nhẫn đẩy hắn: " Cút sang một bên, ngươi đang chờ xem tiểu gia bị chê cười có đúng không? " Nàng đứng dậy giẫm lên ghế đẩu, tím cổ áo Văn Thao phun ra mọt hơi toàn mùi rượu hỏi: "Nói, ngươi đưa ta ... Vị khách của ta đi đâu rồi? ”
Văn Thao hai mắt híp lại, lộ ra một chút nguy hiểm, nhưng rất nhanh đã thu lại: "Khách nhân nào? ”
"Ngồi... Xe lăn. ”
"Đừng lo lắng, ca ca ta luôn hiếu khách, vị khách quý đó đã được đưa đến phòng khách nghỉ ngơi."
Đầu lưỡi Bách Thập Thất rối loạn thúc giục hắn: "Mang... Đưa ta đến gặp hắn. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay Văn Thao như vô tình mà lướt qua gò má ửng hồng nhạt sau khi uống rượu của nàng, ánh mắt lại đảo qua môi nàng: "Sắc trời đã tối, ngươi tìm hắn có chuyện gì? ”
Đầu óc Bách Thập Thất choáng váng, túm lấy vạt áo Văn Thao không buông: "Ta muốn gặp hắn! Gặp hắn.”
Văn Thao: "Thay quần áo trước được không? ”
Bách Thập Thất: "Không muốn! ”
Triệu Vô Cực đã rửa mặt xong, tóc xõa ra, mặc trung y ngồi trên xe lăn đọc sách, cửa phòng có tiếng gõ vang lên, nếu như không phải Thư Trường Phong ngăn ở cửa, không chừng Bách Thập Thất đã xông vào luôn rồi.
Thư Trường Phong chưa từng thấy qua tên nào to gan lớn mật như vậy.
" Bách thiếu bang chủ, trời đã tối, chủ tử nhà ta đã nghỉ ngơi rồi, không bằng ngày mai lại đến?"
"Nói bậy, nói bậy! ngươi ...... ngươi ngăn cản không cho ta gặp đường huynh, là đạo lý gì? ”
Logic của người say rượu còn rất mạnh: "Chẳng lẽ trong phòng đường huynh... Giấu mỹ nhân? ”
Thư Trường Phong: "..."
Văn Thao bị nàng kéo đến, nhiều lần muốn dỗ nàng vào tân phòng, không nghĩ tới người này sau khi say rượu lại chỉ một lòng một dạ nhớ thương muốn tìm "đường huynh", hắn không thể không tò mò lai lịch của vị "đường huynh" ngôi trên xe lăn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thập Thất, Tân nương từ còn đang chờ ngươi đấy, hay là chúng ta trở về đi?" Chưa nghe nói Bách gia còn có họ hàng nào.
Bách Thập Thất đập cửa không được, bắt đầu đá, ngay khi nàng chuẩn bị đã hỏng cách cửa thì cửa phòng không hề báo trước mở ra từ bên trong, Triệu Vô Cực ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không đề phòng bị nàng đụng đầu tới, người đầy mùi rượu đập vào trong ngực chàng, ngẩng đầu lộ ra nụ cười của kẻ say rượu không đứng đắn, nói: "Đường... đường huynh, ta sẽ ở với ngươi. ”
Triệu Vô Cực cúi đầu quan sát khuôn mặt tươi cười say xỉn trước mắt, nhíu mày: "Uống say thì trở về nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến nơi này làm loạn cái gì? ”
Văn Thao sải bước tiến vào, kéo cổ áo sau của nàng: "Huynh đài nói rất đúng, để ta dẫn hắn trở về. " Không nghĩ tới Bách Thập Thất giống như bạch tuộc tám chân ôm chặt eo Triệu Vô Cực chơi xấu: "Đêm nay... Đêm nay tôi muốn cùng đường huynh thắp nến tâm sự suốt đêm.”
Triệu Vô Cực chưa từng thấy qua bộ dáng vô lại đến cực điểm của Bách Thập Thất, ngày thường chỉ cần nghe thấy lời dạy dỗ của mình đã hận không thể nhượng bộ lui binh, hôm nay lại thân cận một cách kỳ lạ, huống hồ giữa nàng và Văn Thao có chút kỳ quái, uống say không chịu nghỉ ngơi, lại chạy tới tìm chàng, thấy Văn Thao có vẻ như lại muốn kéo nàng đi, trong lòng cũng có hoài nghi, dứt khoát nói: "Không cần nói đạo lý với một tên say rượu, Văn thiếu bang chủ cứ đi nghỉ ngơi, chờ Thập Thất thanh tỉnh rồi nói sau. ”
Văn Thao giả vờ nói: "Huynh đài là khách quý, không thể để huynh đài chiếu cố Thập Thất, chi bằng giờ ta mang hắn trở về, ngày mai lại bảo hắn đến bồi tội. ”
Bách Thập Thất vùi đầu vào trong ngực Triệu Vô Cực, chóp mũi ngửi thấy một mùi gỗ thông nhàn nhạt, đầu óc càng thêm mê man, mở miệng đuổi người: "Ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ... Đừng trì hoãn huynh đệ ta tâm sự. ”
Thư Trường Phong: "Văn thiếu bang chủ mời. ”
Văn Thao tính kế thất bại, thấy Bách Thập Thất chết trong ngực nam nhân kia, trong bóng tối lại xuất hiện bốn gã hộ vệ mời hắn rời đi, chỉ có thể bỏ qua, thái độ ngược lại vẫn khách khí trước sau như một: "Thập Thất say, vậy thì làm phiền huynh đài chiếu cố, chờ hắn tỉnh rượu rồi nói sau. ”
Cửa phòng bị đóng lại, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nói: "Mọi người đều đi rồi, có thể buông ra rồi chứ? ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro