Chương 40
2024-09-05 11:02:48
Tối hôm qua Triệu Tử Hằng say rượu, bị Thư Trường Phong lôi từ trên giường ra đây, bộ dáng héo úa ủ rũ có vài phần đáng thương, nghe thấy Bách Thập Thất muốn dẫn mọi người ra ngoài ăn điểm tâm, tinh thần cũng tỉnh táo lên không ít, tiến lại gần ôm bả vai Bách Thập Thất muốn xuất phát: "Thập Thất, cùng ngươi đi ra ngoài nhất định sẽ không sai được, được ăn ngon uống tốt, còn có tiểu nương tử xinh đẹp làm bạn. " Ánh mắt thoáng liếc nhìn chủ tớ Tống Tứ nương tử ở cách đó không xa, bị Bách Thập Thất bắt được.
Nếu như không phải đã biết tính tình của con hàng này, Bách Thập Thất thật muốn gõ đầu hắn: "Khụ khụ, quy củ một chút đi. ”
Triệu Vô Cực nhíu mày, một chút suy đoán như đốm lửa trên thảo nguyên, trong nháy mắt liền cảm thấy tư thế hai người này quá mức thân mật.
Còn chưa kịp mở miệng, tay của Triệu Tử Hằng đã bị người ở sau vặn ra, hắn kêu thảm thiết một tiếng: "Đau quá! Buông, buông ra! ”
Văn Thao đen mặt đứng ở phía sau hai người, sáng sớm đã phải tức giận rời giường, thấy tư thế kia thì hận không thể đánh Triệu Tử Hằng một trận.
Bách Thập Thất giận dữ: "Họ Văn ngươi lại giờ tật xấu gì đó? Mau buông Tử Hằng ra. ”
Văn Thao mày rậm mắt hổ ẩn chứa không thoải mái, lắc lắc cánh tay Triệu Tử Hằng không buông tay: "Nếu ta không buông tay thì sao? ”
Bách Thập Thất mỗi lần gặp phải hắn thì tính tình liền trở nên tồi tệ hơn, phất tay áo thủ thế: "Nếu ngươi không buông, không cần ăn điểm tâm, đánh một trận rồi nói sau! ”
Triệu Tử Hằng đau đến chảy nước mắt, không ngừng kêu ca.
Bách Thập Thất xông lên muốn động thủ, Văn Thao cuối cùng cũng buông ra, đổi lại một khuôn mặt tươi cười: "Ta chẳng qua là cùng Triệu huynh đệ đùa giỡn một chút mà thôi. Ngươi cũng quá hẹp hòi, so đo cái gì?”
"Nếu không để ta bẻ gãy cánh tay của ngươi nhé, xem ngươi có so đo có hay không?"
Văn Thao bộ dáng vô lại, hận không thể đưa cánh tay đến dưới mũi Bách Thập Thất: "Nếu không ngươi đến thử xem? ”
Bách Thập Thất hất tay hắn ra, kéo cánh tay Triệu Tử Hằng kiểm tra, căn bản không muốn phản ứng với Văn Thao: "Cút đi! Cũng không biết có bị thương đến gân cốt hay không? ”
"Đừng chạm vào! Ôi, ôi! Đau quá! ”
Văn Thao xuống tay không nhẹ không nặng, Triệu Tử Hằng lại được nuôi dưỡng đến thân kiều nhục quý, Triệu Vô Cực thấy mà nhíu mày, tiểu tử này còn chưa được rèn luyện đủ, chó mèo ở đâu cũng có thể làm hắn khóc, thật xấu hổ khi phải thừa nhận hắn là nhi lang Triệu gia.
Triệu Tử Hằng không biết trong đầu đường huynh nhà mình đang tính toán một đống kế hoạch huấn luyện, có nghĩa là trong tương lai hắn sẽ có một thời gian rất dài phải trải qua bi thảm gian nan, hơn nữa lần này còn triệt để ném luôn hảo huynh đệ Bách Thập Thất của hắn ra ngoài.
Nguyên nhân thì còn chưa rõ ràng.
Đoàn người ra ngoài, Văn Thao mặt dày đuổi theo, Bách Thập Thất rất không muốn nhìn thấy hắn, nói mát chèn ép hắn: "Diêm bang hôm nay không có việc gì à? Đám người nhàn rỗi chúng ta không muốn chậm trễ chuyện lớn của Văn thiếu bang chủ đâu. ”
Hỗ Hiến mặt bầm dập hầu hạ ở bên cạnh, vết sẹo trên mặt vặn vẹo, thật gian nan mới nuốt câu "Thiếu bang chủ bận rộn" kia vào trong bụng.
Da mặt Văn Thao rất dày, tâm tính cực tốt, liếc mắt uy hiếp Hỗ Hiến không cần nhiều lời, thần sắc như thường ném nồi sang lão phụ thân: "Phụ thân nếu biết ngươi tới Hoài An mà ta còn thiếu sót ngươi, sẽ tìm ta tính sổ đấy? ”
Hai người cãi nhau cũng không phải là lần đầu tiên, Văn Bảo sớm đã thấy lạ nên sẽ không trách.
Bách Thập Thất cười như không cười: "Nếu Văn bá bá biết ngươi bỏ ra số tiền lớn vậy để tặng ta một thiếp thất, cũng không biết là biểu tình gì? ”
Văn Thao: "Bên ngoài truyền Bách thiếu bang chủ chung tình với Tống tứ nương tử, ta làm ca ca giúp ngươi hoàn thành giấc mộng này, phụ thân chẳng lẽ không nên khen huynh đệ chúng ta thân thiết, ở chung hòa thuận sao? ”
"Thật đúng là... Hòa thuận! "Bách Thập Thất đá một cước ra, thiếu nữa thì trúng Văn Thao, khiến Triệu Vô Cực bên môi tràn ra một tia ý cười.
Văn Thao mặt dày đuổi theo, Bách Thập Thất lại rất không muốn gặp hắn, trên bàn ăn cơm, bên trái nàng là Triệu Tử Hằng, hai người có nhiều lời nói mãi không xong, bên phải là Tống Tứ nương tử, lại vô cùng săn sóc, bóc tôm lột cua, ngay cả xương cá cũng chọn ra, hầu hạ vô cùng chu đáo, khiến hắn không khỏi âm dương quái khí: "Bách Thập Thất, ngươi có phải là liệt tay rồi hay không? ”
Bách Thập Thất vốn đã nhìn hắn không vừa mắt, cho dù hắn nhiều lần tỏ vẻ muốn tận tình đại khách, bao trọn chi phí hôm nay, giữa hai người vẫn là môi thương lưỡi tiễn không hề yên ổn, nàng ăn thịt tôm cua ngon lành, bày ra bộ dáng kiêu ngạo: "Ngươi hâm mộ ghen tị? Coi trọng tiểu nương tử nhà nào thì nói cho ta biết một tiếng. ”
Văn Thao: "Ngươi còn muốn giúp ta nạp thiếp sao? ”
Bách Thập Thất: "Ta sẽ sớm thông báo cho tiểu nương tử nhà kia, miễn cho người ta rơi vào hố lửa. ”
Văn Thao tức đến mài răng, thâyd bộ dáng nhe nanh múa vuốt sắc bén của nàng, thật hận không thể nhổ sạch gai trên người nàng, tránh phải bị thương, nhưng bộ dáng kiêu ngạo đắc ý này của nàng... Thật sự là làm cho lòng người ngứa ngáy, nhịn không được đi trêu chọc một chút, lạc thú giống như trêu mèo chọc chó, nhưng mà lại hoàn toàn khác.
Hắn biết điều đó.
"Giữa huynh đệ chúng ta, cần gì phải phân rõ ràng như vậy."
Bách Thập Thất cố ý ghê tởm hắn: "Đừng, huynh đệ ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng. Văn thiếu bang chủ tài đại khí thô, ta chỉ là quỷ nghèo kiếm cơm ăn trên đường sông, sau này còn phải dựa vào Văn thiếu bang chủ dìu dắt. ”
Trên mặt Văn Thao đầy vẻ tính kế "Dễ nói dễ nói! ”
Nếu như không phải đã biết tính tình của con hàng này, Bách Thập Thất thật muốn gõ đầu hắn: "Khụ khụ, quy củ một chút đi. ”
Triệu Vô Cực nhíu mày, một chút suy đoán như đốm lửa trên thảo nguyên, trong nháy mắt liền cảm thấy tư thế hai người này quá mức thân mật.
Còn chưa kịp mở miệng, tay của Triệu Tử Hằng đã bị người ở sau vặn ra, hắn kêu thảm thiết một tiếng: "Đau quá! Buông, buông ra! ”
Văn Thao đen mặt đứng ở phía sau hai người, sáng sớm đã phải tức giận rời giường, thấy tư thế kia thì hận không thể đánh Triệu Tử Hằng một trận.
Bách Thập Thất giận dữ: "Họ Văn ngươi lại giờ tật xấu gì đó? Mau buông Tử Hằng ra. ”
Văn Thao mày rậm mắt hổ ẩn chứa không thoải mái, lắc lắc cánh tay Triệu Tử Hằng không buông tay: "Nếu ta không buông tay thì sao? ”
Bách Thập Thất mỗi lần gặp phải hắn thì tính tình liền trở nên tồi tệ hơn, phất tay áo thủ thế: "Nếu ngươi không buông, không cần ăn điểm tâm, đánh một trận rồi nói sau! ”
Triệu Tử Hằng đau đến chảy nước mắt, không ngừng kêu ca.
Bách Thập Thất xông lên muốn động thủ, Văn Thao cuối cùng cũng buông ra, đổi lại một khuôn mặt tươi cười: "Ta chẳng qua là cùng Triệu huynh đệ đùa giỡn một chút mà thôi. Ngươi cũng quá hẹp hòi, so đo cái gì?”
"Nếu không để ta bẻ gãy cánh tay của ngươi nhé, xem ngươi có so đo có hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Thao bộ dáng vô lại, hận không thể đưa cánh tay đến dưới mũi Bách Thập Thất: "Nếu không ngươi đến thử xem? ”
Bách Thập Thất hất tay hắn ra, kéo cánh tay Triệu Tử Hằng kiểm tra, căn bản không muốn phản ứng với Văn Thao: "Cút đi! Cũng không biết có bị thương đến gân cốt hay không? ”
"Đừng chạm vào! Ôi, ôi! Đau quá! ”
Văn Thao xuống tay không nhẹ không nặng, Triệu Tử Hằng lại được nuôi dưỡng đến thân kiều nhục quý, Triệu Vô Cực thấy mà nhíu mày, tiểu tử này còn chưa được rèn luyện đủ, chó mèo ở đâu cũng có thể làm hắn khóc, thật xấu hổ khi phải thừa nhận hắn là nhi lang Triệu gia.
Triệu Tử Hằng không biết trong đầu đường huynh nhà mình đang tính toán một đống kế hoạch huấn luyện, có nghĩa là trong tương lai hắn sẽ có một thời gian rất dài phải trải qua bi thảm gian nan, hơn nữa lần này còn triệt để ném luôn hảo huynh đệ Bách Thập Thất của hắn ra ngoài.
Nguyên nhân thì còn chưa rõ ràng.
Đoàn người ra ngoài, Văn Thao mặt dày đuổi theo, Bách Thập Thất rất không muốn nhìn thấy hắn, nói mát chèn ép hắn: "Diêm bang hôm nay không có việc gì à? Đám người nhàn rỗi chúng ta không muốn chậm trễ chuyện lớn của Văn thiếu bang chủ đâu. ”
Hỗ Hiến mặt bầm dập hầu hạ ở bên cạnh, vết sẹo trên mặt vặn vẹo, thật gian nan mới nuốt câu "Thiếu bang chủ bận rộn" kia vào trong bụng.
Da mặt Văn Thao rất dày, tâm tính cực tốt, liếc mắt uy hiếp Hỗ Hiến không cần nhiều lời, thần sắc như thường ném nồi sang lão phụ thân: "Phụ thân nếu biết ngươi tới Hoài An mà ta còn thiếu sót ngươi, sẽ tìm ta tính sổ đấy? ”
Hai người cãi nhau cũng không phải là lần đầu tiên, Văn Bảo sớm đã thấy lạ nên sẽ không trách.
Bách Thập Thất cười như không cười: "Nếu Văn bá bá biết ngươi bỏ ra số tiền lớn vậy để tặng ta một thiếp thất, cũng không biết là biểu tình gì? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Thao: "Bên ngoài truyền Bách thiếu bang chủ chung tình với Tống tứ nương tử, ta làm ca ca giúp ngươi hoàn thành giấc mộng này, phụ thân chẳng lẽ không nên khen huynh đệ chúng ta thân thiết, ở chung hòa thuận sao? ”
"Thật đúng là... Hòa thuận! "Bách Thập Thất đá một cước ra, thiếu nữa thì trúng Văn Thao, khiến Triệu Vô Cực bên môi tràn ra một tia ý cười.
Văn Thao mặt dày đuổi theo, Bách Thập Thất lại rất không muốn gặp hắn, trên bàn ăn cơm, bên trái nàng là Triệu Tử Hằng, hai người có nhiều lời nói mãi không xong, bên phải là Tống Tứ nương tử, lại vô cùng săn sóc, bóc tôm lột cua, ngay cả xương cá cũng chọn ra, hầu hạ vô cùng chu đáo, khiến hắn không khỏi âm dương quái khí: "Bách Thập Thất, ngươi có phải là liệt tay rồi hay không? ”
Bách Thập Thất vốn đã nhìn hắn không vừa mắt, cho dù hắn nhiều lần tỏ vẻ muốn tận tình đại khách, bao trọn chi phí hôm nay, giữa hai người vẫn là môi thương lưỡi tiễn không hề yên ổn, nàng ăn thịt tôm cua ngon lành, bày ra bộ dáng kiêu ngạo: "Ngươi hâm mộ ghen tị? Coi trọng tiểu nương tử nhà nào thì nói cho ta biết một tiếng. ”
Văn Thao: "Ngươi còn muốn giúp ta nạp thiếp sao? ”
Bách Thập Thất: "Ta sẽ sớm thông báo cho tiểu nương tử nhà kia, miễn cho người ta rơi vào hố lửa. ”
Văn Thao tức đến mài răng, thâyd bộ dáng nhe nanh múa vuốt sắc bén của nàng, thật hận không thể nhổ sạch gai trên người nàng, tránh phải bị thương, nhưng bộ dáng kiêu ngạo đắc ý này của nàng... Thật sự là làm cho lòng người ngứa ngáy, nhịn không được đi trêu chọc một chút, lạc thú giống như trêu mèo chọc chó, nhưng mà lại hoàn toàn khác.
Hắn biết điều đó.
"Giữa huynh đệ chúng ta, cần gì phải phân rõ ràng như vậy."
Bách Thập Thất cố ý ghê tởm hắn: "Đừng, huynh đệ ruột còn phải tính sổ sách rõ ràng. Văn thiếu bang chủ tài đại khí thô, ta chỉ là quỷ nghèo kiếm cơm ăn trên đường sông, sau này còn phải dựa vào Văn thiếu bang chủ dìu dắt. ”
Trên mặt Văn Thao đầy vẻ tính kế "Dễ nói dễ nói! ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro