Chương 45
2024-09-05 11:02:48
Lúc Triệu Vô Cực ngồi xe lăn đến chiến trường, tận mắt chứng kiến Bách Chấn Đình kéo cành cây trên đầu xuống, cởi áo bào ngoài chuẩn bị trèo cây: "Lão tử cũng không tin hôm nay không bắt được ngươi! ”
Văn Thao giả vờ ngăn cản: "Thúc thúc ơi, leo lên nguy hiểm! ”
Bách Thập Thất ở phía trên khiêu khích nói: "Họ Văn, ngươi hiếu thuận với cha ta như vậy, không bằng ngươi thay cha ta leo lên đi! " Dám leo lên thì tiểu gia ta sẽ giết chết ngươi.
Cho ngươi xấu mặt!
Bách Chấn Đình đã tức giận đến choáng váng, thằng nhóc này từ sau khi độc lập kinh tế cánh càng ngày càng cứng, ngay cả lời cảnh cáo của hắn cũng bị coi như gió thoảng bên tai, đêm nay nếu như không túm lấy Dư Tứ thẩm vấn, chỉ sợ đã bị nó lừa gạt qua ải.
Hắn nắm lấy cánh tay Văn Thao: "Hiền châtd, người của ta leo lên đều bị nó đá xuống, hay là ngươi thay bá phụ trèo lên tóm nó xuống? ”
Đám thuộc hạ dưới tàng cây nửa ngày không đứng dậy nổi, tự mình lĩnh giáo uy lực của thiếu bang chủ, trong đó có đến một nửa là đang diễn trò, chỉ sợ lại bị bang chủ thúc giục tiếp tục, một nửa còn lại... Thật sự bị Bách Thập Thất đá từ trên cây xuống, là ngã đau thật.
Văn Thao: "..."
Bách Thập Thất ở phía trên kêu gào: "Họ Văn ngươi có bản lĩnh lên đây ..."
Bách Chấn Đình tràn đầy kỳ vọng: "Hiền chất, ngươi thay ta bắt đứa con bất hiếu này! " Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của lão nhân gia hắn, một câu cự tuyệt cũng không nói nên lời, kiên trì vén áo, ôm thân cây bò lên.
Triệu Vô Cực đẩy xe lăn dựa qua, ngửa đầu nhìn Bách Thập Thất ở trên cây, tuy rằng cảm thấy tên gia hoả này đúng là phản nghịch, lại dám trái ý với cha ruột, nếu sinh ra trong hoàng cung chắc chắn thuộc loại chủ nhân bị nhốt lại học quy củ cho đến chết, nếu là binh lính dưới trướng mình thì mông nhất định bị đánh cho nở hoa, nhưng bởi vì người kia là Bách Thập Thất, lại không hiểu sao cảm thấy những chuyện này cũng có thể được tha thứ.
"Bách bang chủ, Thập Thất cũng chỉ là nghịch ngợm một chút, từ từ dạy là được, cũng không cần tức giận làm hỏng thân thể."
Bách Chấn Đình quay đầu thấy Triệu Vô Cực bất ngờ xuất hiện, phía sau cách đó không xa là Khâu Vân đang Bình rụt đầu rụt cổ, nhất thời lộ ra vài phần xấu hổ, ho khan hai tiếng, mặt già nóng lên "Khuyển tử không nghe lời, làm ầm ĩ phiền đến Triệu công tử nghỉ ngơi, thật sự là ngượng ngùng. " Hắn là một đại lão thô lỗ, mấy năm nay cũng học được không ít, lời nói xã giao cũng có thể lên được mặt bàn, duy chỉ chuyện quản giáo Bách Thập Thất, là cái sự thô lỗ dã man đã sớm giấu trong xương cốt lại kích phát ra, biến thành một lão phụ thân nóng nảy dễ cáu kỉnh.
Triệu Vô Cực từ nhỏ được dạy dỗ bởi quy củ rườm rà trong cung, mười sáu tuổi nhập quân sinh hoạt luôn tuân thủ quân quy, gặp Bách Thập Thất quả thực là được mở rộng tầm mắt, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười, trấn an nói: "Bách bang chủ nói nặng lời rồi, Thập Thất tuy rằng nạp thiếp, nhưng nàng cũng không phải là người háo sắc, cũng không làm cái gì, đêm hoa chúc bị Văn thiếu bang chủ cho người chuốc say, cũng không làm chuyện gì khác thường. ”
Tâm tư Bách Chấn Đình đột nhiên chuyển biến: "Triệu công tử làm sao biết được nàng uống say không làm ra chuyện gì? " Chuyện xảy ra đột ngột, căn phòng Tống tứ nương tử ở giờ phút này đã bị người dưới tay hắn vây quanh, ngăn cản truyền tin tức ra bên ngoài.
Thằng nhóc này không phải là uống rượu say nói linh tinh đấy chứ?
Triệu Vô Cực thẳng thắn nói: "Đêm hoa chúc Thập Thất ngủ trên giường ta, ngay cả tân phòng cũng không về. ”
"Ngủ... Ngủ trên giường ngươi? " Bách Chấn Đình còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, run rẩy xác nhận.
Triệu Vô Cực không hề xem nhẹ sự khác thường của Bách Chấn Đình, phỏng đoán trong lòng lại có thêm một phần được chứng thực, thế nhưng trong lòng có lại cùng Bách bang chủ nghĩ đến một chỗ, trong đầu mơ màng, hai nam nhân cùng giường nói chuyện thì không có gì, nhưng nếu một nam một nữ cho dù đắp chăn bông thuần khiết ngủ, ai có thể tin tưởng hai người chưa từng phát sinh cái gì chứ?
Lực phản ứng nhanh nhẹn được huấn luyện quanh năm trên chiến trường trong nháy mắt chiếm được thượng phong, lộ ra nụ cười thành khẩn: "Hai đại nam nhân say rượu ngủ trên một cái giường có quan hệ gì? " Tránh nặng tìm nhẹ lướt qua sự thật mình thức trắng đêm thanh tỉnh, rồi cực kỳ hiểu lòng người mà đưa ra chủ ý " Bách bang chủ nếu không đồng ý cho Thập Thất nạp thiếp, dù sao hắn cũng chưa chạm vào Tứ nương tử kia, thả cô nương ấy về nhà không phải là tốt rồi sao? ”
Bách Chấn Đình dường như bị lý do của chàng thuyết phục, nhưng ánh mắt hoài nghi quét đi quét lại trên mặt Triệu Vô Cực: "Thật sao? ”
“ Triệu mỗ không nói dối!”
Binh giả, quỷ đạo cũng vậy. Cho nên có thể mà biểu thị không thể, cần dùng lại biểu thị không cần, gần mà biểu thị xa, xa mà biểu thị gần.
Triệu mỗ chỉ là dụng binh pháp mà thôi, sao có thể đánh đồng với nói dối, lẫn lộn hai chuyện thành một được.
Triệu Vô Cực thầm nghĩ.
Văn Thao giả vờ ngăn cản: "Thúc thúc ơi, leo lên nguy hiểm! ”
Bách Thập Thất ở phía trên khiêu khích nói: "Họ Văn, ngươi hiếu thuận với cha ta như vậy, không bằng ngươi thay cha ta leo lên đi! " Dám leo lên thì tiểu gia ta sẽ giết chết ngươi.
Cho ngươi xấu mặt!
Bách Chấn Đình đã tức giận đến choáng váng, thằng nhóc này từ sau khi độc lập kinh tế cánh càng ngày càng cứng, ngay cả lời cảnh cáo của hắn cũng bị coi như gió thoảng bên tai, đêm nay nếu như không túm lấy Dư Tứ thẩm vấn, chỉ sợ đã bị nó lừa gạt qua ải.
Hắn nắm lấy cánh tay Văn Thao: "Hiền châtd, người của ta leo lên đều bị nó đá xuống, hay là ngươi thay bá phụ trèo lên tóm nó xuống? ”
Đám thuộc hạ dưới tàng cây nửa ngày không đứng dậy nổi, tự mình lĩnh giáo uy lực của thiếu bang chủ, trong đó có đến một nửa là đang diễn trò, chỉ sợ lại bị bang chủ thúc giục tiếp tục, một nửa còn lại... Thật sự bị Bách Thập Thất đá từ trên cây xuống, là ngã đau thật.
Văn Thao: "..."
Bách Thập Thất ở phía trên kêu gào: "Họ Văn ngươi có bản lĩnh lên đây ..."
Bách Chấn Đình tràn đầy kỳ vọng: "Hiền chất, ngươi thay ta bắt đứa con bất hiếu này! " Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của lão nhân gia hắn, một câu cự tuyệt cũng không nói nên lời, kiên trì vén áo, ôm thân cây bò lên.
Triệu Vô Cực đẩy xe lăn dựa qua, ngửa đầu nhìn Bách Thập Thất ở trên cây, tuy rằng cảm thấy tên gia hoả này đúng là phản nghịch, lại dám trái ý với cha ruột, nếu sinh ra trong hoàng cung chắc chắn thuộc loại chủ nhân bị nhốt lại học quy củ cho đến chết, nếu là binh lính dưới trướng mình thì mông nhất định bị đánh cho nở hoa, nhưng bởi vì người kia là Bách Thập Thất, lại không hiểu sao cảm thấy những chuyện này cũng có thể được tha thứ.
"Bách bang chủ, Thập Thất cũng chỉ là nghịch ngợm một chút, từ từ dạy là được, cũng không cần tức giận làm hỏng thân thể."
Bách Chấn Đình quay đầu thấy Triệu Vô Cực bất ngờ xuất hiện, phía sau cách đó không xa là Khâu Vân đang Bình rụt đầu rụt cổ, nhất thời lộ ra vài phần xấu hổ, ho khan hai tiếng, mặt già nóng lên "Khuyển tử không nghe lời, làm ầm ĩ phiền đến Triệu công tử nghỉ ngơi, thật sự là ngượng ngùng. " Hắn là một đại lão thô lỗ, mấy năm nay cũng học được không ít, lời nói xã giao cũng có thể lên được mặt bàn, duy chỉ chuyện quản giáo Bách Thập Thất, là cái sự thô lỗ dã man đã sớm giấu trong xương cốt lại kích phát ra, biến thành một lão phụ thân nóng nảy dễ cáu kỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vô Cực từ nhỏ được dạy dỗ bởi quy củ rườm rà trong cung, mười sáu tuổi nhập quân sinh hoạt luôn tuân thủ quân quy, gặp Bách Thập Thất quả thực là được mở rộng tầm mắt, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy buồn cười, trấn an nói: "Bách bang chủ nói nặng lời rồi, Thập Thất tuy rằng nạp thiếp, nhưng nàng cũng không phải là người háo sắc, cũng không làm cái gì, đêm hoa chúc bị Văn thiếu bang chủ cho người chuốc say, cũng không làm chuyện gì khác thường. ”
Tâm tư Bách Chấn Đình đột nhiên chuyển biến: "Triệu công tử làm sao biết được nàng uống say không làm ra chuyện gì? " Chuyện xảy ra đột ngột, căn phòng Tống tứ nương tử ở giờ phút này đã bị người dưới tay hắn vây quanh, ngăn cản truyền tin tức ra bên ngoài.
Thằng nhóc này không phải là uống rượu say nói linh tinh đấy chứ?
Triệu Vô Cực thẳng thắn nói: "Đêm hoa chúc Thập Thất ngủ trên giường ta, ngay cả tân phòng cũng không về. ”
"Ngủ... Ngủ trên giường ngươi? " Bách Chấn Đình còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, run rẩy xác nhận.
Triệu Vô Cực không hề xem nhẹ sự khác thường của Bách Chấn Đình, phỏng đoán trong lòng lại có thêm một phần được chứng thực, thế nhưng trong lòng có lại cùng Bách bang chủ nghĩ đến một chỗ, trong đầu mơ màng, hai nam nhân cùng giường nói chuyện thì không có gì, nhưng nếu một nam một nữ cho dù đắp chăn bông thuần khiết ngủ, ai có thể tin tưởng hai người chưa từng phát sinh cái gì chứ?
Lực phản ứng nhanh nhẹn được huấn luyện quanh năm trên chiến trường trong nháy mắt chiếm được thượng phong, lộ ra nụ cười thành khẩn: "Hai đại nam nhân say rượu ngủ trên một cái giường có quan hệ gì? " Tránh nặng tìm nhẹ lướt qua sự thật mình thức trắng đêm thanh tỉnh, rồi cực kỳ hiểu lòng người mà đưa ra chủ ý " Bách bang chủ nếu không đồng ý cho Thập Thất nạp thiếp, dù sao hắn cũng chưa chạm vào Tứ nương tử kia, thả cô nương ấy về nhà không phải là tốt rồi sao? ”
Bách Chấn Đình dường như bị lý do của chàng thuyết phục, nhưng ánh mắt hoài nghi quét đi quét lại trên mặt Triệu Vô Cực: "Thật sao? ”
“ Triệu mỗ không nói dối!”
Binh giả, quỷ đạo cũng vậy. Cho nên có thể mà biểu thị không thể, cần dùng lại biểu thị không cần, gần mà biểu thị xa, xa mà biểu thị gần.
Triệu mỗ chỉ là dụng binh pháp mà thôi, sao có thể đánh đồng với nói dối, lẫn lộn hai chuyện thành một được.
Triệu Vô Cực thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro