Chương 6
2024-09-05 11:02:48
Từ một suy nghĩ sai lầm mà mắc phải rắc rối, còn mang theo một đường huynh bá đạo lên thuyền.
Triệu Vô Cực ép nàng phải đứng tấn rèn luyện thân thể, khiến nàng hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, rõ ràng là kỳ nghỉ quốc khánh, chuẩn bị ngủ đầy bảy ngày, kết quả mới đến ngày thứ ba đã bị lãnh đạo công ty kéo về tăng ca, còn là loại ảo giác tăng ca không có lương.
Vô cùng uất ức.
Triệu Tử Hằng hoàn toàn hiểu được ý tứ của hảo huynh đệ, hắn nước mắt lưng tròng: "Ta cũng rất hối hận khi quen biết đường huynh. ”
Hai người dìu nhau trở về khoang thuyền rửa mặt ăn điểm tâm, chân Triệu Tử Hằng vẫn run rẩy, ngồi trong phòng Bách Thập Thất, ngay cả điểm tâm đưa tới cũng có vị như nhai sáp.
Ăn được một nửa, hắn buông đũa xuống, thái độ phản kháng cực kỳ kiên định: "Không được, chúng ta không thể để mặc cho người khác dày xéo. ”
Bách Thập Thất vui vẻ đồng ý: "Có lý. ”
Không ai có thể tước đi niềm vui ngủ nướng của nàng.
Trong khoang hành khách cách vách, trên bàn bày cháo và vài món ăn nhẹ, Triệu Vô Cực chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm: "Sáng nay luyện tập thế nào? ”
Thư Trường Phong: "Thập Tam Lang trước kia sợ là chưa từng luyện qua, ngã nhiều lần, thuộc hạ phải dùng gậy ép hắn đứng lên. Vị Bách thiếu bang chủ kia hẳn là người luyện võ, tư thế ổn định. ”
Triệu Vô Cực cực kỳ ngoài ý muốn, nhướng mày: "Luyện qua? So với ngươi thì thế nào? ”
Thư Trường Phong: “ Thuộc hạ chỉ cho đứng tấn nên, không biết công phu quyền cước của hắn như thế nào. ”
Triệu Vô Cực: "Tìm một cơ hội thử xem. " Chàng cũng có thể lý giải: "Nhìn vị Bách thiếu bang chủ kia mặt mày trắng nõn, bộ dáng mượt mà, nhưng hắn có thể một mình bắc thượng áp lương thực, tiếp xúc với quan viên ven đường, chắc cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự. ”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Triệu Vô Cực chưởng binh nhiều năm, đã quen nắm trong tay toàn cục, điều binh khiển tướng, vô cùng không thích cảm giác không thể khống chế, trước khi lên thuyền, đã từ trong miệng Triệu Tử Hằng tìm hiểu qua về Bách Thập Thất.
Nhưng mà Bách Thập Thất trong miệng Triệu Tử Hằng lúc nào cũng tốt đẹp, hai người chỉ thiếu nước kết máu ăn thề, kết báo thành huynh đệ khác họ.
Triệu Vô Cực vô cùng hoài nghi tình huynh đệ này của bọn họ.
Triệu Tử Hằng sau khi ăn điểm tâm xong, lấy hết dũng khí tới tìm Triệu Vô Cực giảng đạo lý, còn mang theo trợ thủ Bách Thập Thất "Đường huynh, huynh không thể sáng sớm đã bảo Thư Trường Phong đến bắt ta rời giường luyện tập. Ta đến tuổi này mới bắt đầu tập võ cũng đã muộn, coi như là luyện ra một chút thành tích, cũng không có ý định nhập ngũ làm võ tướng, cần gì phải chịu khổ này? ”
Triệu Vô Cực ghét bỏ liếc hắn một cái: "Nếu Đại Hạ có võ tướng như ngươi, đúng là sỉ nhục võ tướng. ”
Bách Thập Thất cười tủm tỉm phụ họa: "Vẫn là đường huynh hiểu Tử Hằng. ”
Triệu Tử Hằng bi phẫn: "Thập Thất, ngươi đứng ở bên nào? " Hắn vì hai huynh đệ lười biếng một mình chiến đấu, Bách Thập Thất không hỗ trợ thì thôi, lại còn mặt dày vô sỉ vỗ mông ngựa của đường huynh.
Bách Thập Thất: "Đường huynh nói là sự thật mà. ”
Triệu Vô Cực nhíu mày, cũng không lộ ra bộ dáng sảng khoái sau khi được nịnh nọt, ngược lại còn rất mất hứng.
"Nếu như không có chuyện gì khác, Trường Phong tiễn khách."
Bách Thập Thất:...
Hiệp đầu còn chưa kịp tút binh khí đã bị đuổi ra ngoài, hơn nữa đối phương còn khinh thường lấy bọn họ làm đối thủ.
Bách Thập Thất trong lòng rất không thoải mái.
Sáng hôm sau, Thư Trường Phong theo thường lệ đi đánh thức Triệu Tử Hằng rời giường, mà người được phái đi gọi Bách Thập Thất lại tay không mà về.
Hai gã hộ vệ đã đi theo Triệu Vô Cực nhiều năm, không ngờ tới mình đã xem thường Bách Thập Thất.
“...... Không tìm được Bách thiếu bang chủ. ”
"Không tìm thấy là có ý gì?"
"Cửa phòng không khoá, nhưng trên giường chỉ có một tiều công đang ngủ, không phải Bách Thập Thất."
Thư Trường Phong sắc mặt xanh mét: "Không hỏi xem Bách thiếu bang chủ nhà hắn đi đâu à? Không có khả năng bỏ lại thuyền chạy rồi chứ? ”
Triệu Tử Hằng hai mắt tỏa sáng, ngã về giường " Không thấy Thập Thất đâu, không có ai cùng ta rèn luyện, ta vẫn nên ngủ thêm một chút đi. ”
Thư Trường Phong cắn răng: "Thập Tam Lang, chủ tử có lệnh, nếu lười biếng, quân côn đợi lệnh. ”
Triệu Tử Hằng đem thân thể của mình gian nan từ trên giường lết xuống, khuôn mặt thối hoắc mặc quần áo chuẩn bị rèn luyện.
Gần trưa, Bách Thập Thất mới xuất hiện, cũng không biết tối hôm qua nàng nghỉ ngơi ở khoang nào.
Triệu Vô Cực ép nàng phải đứng tấn rèn luyện thân thể, khiến nàng hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, rõ ràng là kỳ nghỉ quốc khánh, chuẩn bị ngủ đầy bảy ngày, kết quả mới đến ngày thứ ba đã bị lãnh đạo công ty kéo về tăng ca, còn là loại ảo giác tăng ca không có lương.
Vô cùng uất ức.
Triệu Tử Hằng hoàn toàn hiểu được ý tứ của hảo huynh đệ, hắn nước mắt lưng tròng: "Ta cũng rất hối hận khi quen biết đường huynh. ”
Hai người dìu nhau trở về khoang thuyền rửa mặt ăn điểm tâm, chân Triệu Tử Hằng vẫn run rẩy, ngồi trong phòng Bách Thập Thất, ngay cả điểm tâm đưa tới cũng có vị như nhai sáp.
Ăn được một nửa, hắn buông đũa xuống, thái độ phản kháng cực kỳ kiên định: "Không được, chúng ta không thể để mặc cho người khác dày xéo. ”
Bách Thập Thất vui vẻ đồng ý: "Có lý. ”
Không ai có thể tước đi niềm vui ngủ nướng của nàng.
Trong khoang hành khách cách vách, trên bàn bày cháo và vài món ăn nhẹ, Triệu Vô Cực chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm: "Sáng nay luyện tập thế nào? ”
Thư Trường Phong: "Thập Tam Lang trước kia sợ là chưa từng luyện qua, ngã nhiều lần, thuộc hạ phải dùng gậy ép hắn đứng lên. Vị Bách thiếu bang chủ kia hẳn là người luyện võ, tư thế ổn định. ”
Triệu Vô Cực cực kỳ ngoài ý muốn, nhướng mày: "Luyện qua? So với ngươi thì thế nào? ”
Thư Trường Phong: “ Thuộc hạ chỉ cho đứng tấn nên, không biết công phu quyền cước của hắn như thế nào. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vô Cực: "Tìm một cơ hội thử xem. " Chàng cũng có thể lý giải: "Nhìn vị Bách thiếu bang chủ kia mặt mày trắng nõn, bộ dáng mượt mà, nhưng hắn có thể một mình bắc thượng áp lương thực, tiếp xúc với quan viên ven đường, chắc cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự. ”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Triệu Vô Cực chưởng binh nhiều năm, đã quen nắm trong tay toàn cục, điều binh khiển tướng, vô cùng không thích cảm giác không thể khống chế, trước khi lên thuyền, đã từ trong miệng Triệu Tử Hằng tìm hiểu qua về Bách Thập Thất.
Nhưng mà Bách Thập Thất trong miệng Triệu Tử Hằng lúc nào cũng tốt đẹp, hai người chỉ thiếu nước kết máu ăn thề, kết báo thành huynh đệ khác họ.
Triệu Vô Cực vô cùng hoài nghi tình huynh đệ này của bọn họ.
Triệu Tử Hằng sau khi ăn điểm tâm xong, lấy hết dũng khí tới tìm Triệu Vô Cực giảng đạo lý, còn mang theo trợ thủ Bách Thập Thất "Đường huynh, huynh không thể sáng sớm đã bảo Thư Trường Phong đến bắt ta rời giường luyện tập. Ta đến tuổi này mới bắt đầu tập võ cũng đã muộn, coi như là luyện ra một chút thành tích, cũng không có ý định nhập ngũ làm võ tướng, cần gì phải chịu khổ này? ”
Triệu Vô Cực ghét bỏ liếc hắn một cái: "Nếu Đại Hạ có võ tướng như ngươi, đúng là sỉ nhục võ tướng. ”
Bách Thập Thất cười tủm tỉm phụ họa: "Vẫn là đường huynh hiểu Tử Hằng. ”
Triệu Tử Hằng bi phẫn: "Thập Thất, ngươi đứng ở bên nào? " Hắn vì hai huynh đệ lười biếng một mình chiến đấu, Bách Thập Thất không hỗ trợ thì thôi, lại còn mặt dày vô sỉ vỗ mông ngựa của đường huynh.
Bách Thập Thất: "Đường huynh nói là sự thật mà. ”
Triệu Vô Cực nhíu mày, cũng không lộ ra bộ dáng sảng khoái sau khi được nịnh nọt, ngược lại còn rất mất hứng.
"Nếu như không có chuyện gì khác, Trường Phong tiễn khách."
Bách Thập Thất:...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệp đầu còn chưa kịp tút binh khí đã bị đuổi ra ngoài, hơn nữa đối phương còn khinh thường lấy bọn họ làm đối thủ.
Bách Thập Thất trong lòng rất không thoải mái.
Sáng hôm sau, Thư Trường Phong theo thường lệ đi đánh thức Triệu Tử Hằng rời giường, mà người được phái đi gọi Bách Thập Thất lại tay không mà về.
Hai gã hộ vệ đã đi theo Triệu Vô Cực nhiều năm, không ngờ tới mình đã xem thường Bách Thập Thất.
“...... Không tìm được Bách thiếu bang chủ. ”
"Không tìm thấy là có ý gì?"
"Cửa phòng không khoá, nhưng trên giường chỉ có một tiều công đang ngủ, không phải Bách Thập Thất."
Thư Trường Phong sắc mặt xanh mét: "Không hỏi xem Bách thiếu bang chủ nhà hắn đi đâu à? Không có khả năng bỏ lại thuyền chạy rồi chứ? ”
Triệu Tử Hằng hai mắt tỏa sáng, ngã về giường " Không thấy Thập Thất đâu, không có ai cùng ta rèn luyện, ta vẫn nên ngủ thêm một chút đi. ”
Thư Trường Phong cắn răng: "Thập Tam Lang, chủ tử có lệnh, nếu lười biếng, quân côn đợi lệnh. ”
Triệu Tử Hằng đem thân thể của mình gian nan từ trên giường lết xuống, khuôn mặt thối hoắc mặc quần áo chuẩn bị rèn luyện.
Gần trưa, Bách Thập Thất mới xuất hiện, cũng không biết tối hôm qua nàng nghỉ ngơi ở khoang nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro