Con Vẹt Biết Nói - Lạc Khả Khả
Chương 2
Lạc Khả Khả
2025-03-10 08:58:06
4Lời bạn tôi nói khiến tôi ngẩn người ra một lúc lâu.Một người đàn ông suốt ngày hút thuốc, uống rượu, say xỉn rồi đánh con, ngủ trên sofa?Con vẹt bị bán đi rồi, vậy chủ của nó đâu? Nó có thể chỉ mới 8 tuổi.Tôi không dám nghĩ tiếp.Bạn tôi thấy tôi lo lắng, vội vàng an ủi."Đừng nghĩ theo hướng xấu, có lẽ không tệ đến thế. Đừng quên, trong nhà còn có mẹ của đứa trẻ."Lời bạn tôi nhắc nhở tôi. Đúng rồi, đứa trẻ còn có mẹ, chỉ là giai đoạn hiện tại, có thể vợ chồng họ đang ngủ riêng."Đúng rồi, còn bài hát ru nữa!"Tôi vội vàng nói:"Tớ ghi âm lại cho cậu nghe!"Điều này có phải chứng minh mẹ của đứa trẻ rất yêu thương nó, mỗi tối đều hát ru cho con ngủ không?""Rất có thể là vậy." Bạn tôi gật đầu."Nhưng, như vậy có phải hơi kỳ lạ không?" Tôi nói, "Một người mẹ mỗi tối đều hát ru cho con ngủ, một người cha nghiện rượu đánh con ngủ sofa, gia đình như vậy còn tồn tại được sao?""Có lẽ không còn tồn tại nữa." Bạn tôi trả lời, "Vì vậy con vẹt mới bị bán đi.""Không còn tồn tại nữa... Ý cậu là..."Ba chữ "Đừng g.i.ế.c tôi" lại hiện lên trong đầu."Đừng suy diễn lung tung, không thể kết luận vội vàng, hơn nữa còn một điểm chưa rõ.""Cái gì?""'Mẹ đỏ', 'Mẹ béo', 'Mẹ gầy', 'Mẹ đen', là có ý gì? Mấy từ này rất kỳ lạ, có lẽ là điểm mấu chốt."Tôi cũng không hiểu, con vẹt phát âm mấy từ này rất rõ ràng, tuyệt đối không nghe nhầm.Đứa trẻ này tại sao lại có nhiều cách gọi mẹ như vậy, điều này đại diện cho cái gì?"Hay là đi hỏi ông chủ cửa hàng thú cưng xem sao?"Bạn tôi gợi ý:"Biết đâu, ông ấy còn nhớ người bán con vẹt."Còn nữa, tất cả những gì con vẹt nói, đều quay lại cho tớ nghe. Đừng bỏ sót manh mối nào."Tôi gật đầu lia lịa.Việc bạn tôi nghĩ ra những điều này, tôi không thấy lạ. Tôi biết quá khứ của cô ấy.Có lẽ khi nghe con vẹt nói, cô ấy đã nghĩ đến bản thân mình năm xưa.Vì vậy cô ấy mới rời khỏi thành phố có cha mẹ mình.Tôi tìm một chiếc điện thoại, hướng về con vẹt, cố gắng trêu chọc nó nói nhiều hơn.Sự việc đến nước này, tôi không thể không coi trọng chuyện này nữa.5Sáng sớm hôm sau, tôi đến cửa hàng thú cưng.Vừa nhắc đến chuyện con vẹt, ông chủ tưởng tôi đến trả hàng, vội vàng xua tay.Tôi giải thích mãi không được, quay người lấy mấy túi thức ăn cho chim đặt lên quầy thu ngân."Không phải trả hàng, tôi dạy mãi mà nó không học nói, tôi muốn hỏi xem ông có biết chủ cũ của nó không, muốn hỏi cách dạy nó nói."Ông chủ lúc này mới tươi cười."Ồ, cô hỏi chuyện này à, là một người phụ nữ mang con vẹt đến cửa hàng hỏi tôi có mua không, tôi thấy con chim này khá tốt nên nhận.""Trông như thế nào, ông có quen cô ấy không?" Tôi hỏi."Không quen." Ông chủ lắc đầu."Mặc quần áo màu gì, béo hay gầy?" Tôi hơi sốt ruột."Cô hỏi những điều này làm gì?" Ông chủ cảnh giác, "Không phải cô muốn hỏi cách dạy vẹt nói sao, tôi đây có tài liệu bán cho cô..."Tôi xua tay, quay đầu nhìn camera trên quầy."Tôi muốn tìm chủ cũ của nó, xem camera nhà ông được không?""Tất nhiên là không được." Ông chủ sa sầm mặt."Tôi sẽ gọi ngay cho cục quản lý thị trường, con vẹt ông bán cho tôi không có giấy chứng nhận kiểm dịch, bây giờ tôi thấy đầu rất đau." Tôi lấy điện thoại ra.Mặt ông chủ đỏ tía một hồi, miễn cưỡng nhường máy tính cho tôi.Trong camera, tôi thấy người phụ nữ đó dừng xe điện, cầm lồ|\|g chim bước vào cửa hàng.Như ông chủ nói, tóc dài, đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, mặc một chiếc váy liền màu đỏ.Tôi dùng điện thoại quay lại, ông chủ định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.Tìm thấy rồi, đây chính là... mẹ đỏ.6Tôi gửi ảnh cho bạn tôi."Người phụ nữ này trông rất lạ." Tôi nói, "Nhưng lại không nói rõ được lạ ở chỗ nào.""Là trông không đủ dịu dàng đúng không, không phải kiểu người sẽ hát ru cho con ngủ." Bạn tôi trả lời."Có lý...""Tuy nói người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng dù sao tướng mạo cũng do tâm sinh." Bạn tôi trầm ngâm một chút, "Tớ nhìn người luôn rất chuẩn, hy vọng chỉ là cảm giác nhầm lẫn thôi.""Dù sao thì, 'Mẹ đỏ' cũng có thể giải thích được rồi." Tôi chỉ vào chiếc váy liền trên người phụ nữ."Thật sự giải thích như vậy sao, gọi mẹ bằng màu sắc quần áo, có phải hơi kỳ lạ không? Chẳng lẽ nói, cô ta ngày nào cũng mặc chiếc váy liền này? Nên mới để lại ấn tượng như vậy cho đứa trẻ?""Nhưng còn có thể giải thích thế nào nữa? Cửa hàng thú cưng không tìm được thông tin gì khác." Tôi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến trong điện thoại đã ghi âm được rất nhiều giọng nói của con vẹt, bao gồm cả bài hát ru mà người phụ nữ hát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro